【Ly Thần】 Chỉ Nam Nuôi Dưỡng Chim Nhỏ(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Khi 🐦 biến thành một quả trứng và được lão 🍐 nhặt lên

*Ly Thần

*Lão🍐bị ép làm nam mẫu thân

* Hành văn kém

*cảnh báo ooc

Ly Luân đốt lá thư của Trác Dực Thần thành tro, hắn tức giận hất tung tất cả dụng cụ trên bàn xuống đất, tức giận run rẩy, hắn tưởng Trác Dực Thần sẽ quay lại ngay khi tìm thấy người nhà, nhưng hắn không ngờ rằng cậu thực sự muốn ở lại đó, ban đầu hắn nghĩ đến việc làm một vật nhỏ để chào đón cậu trở lại, nhưng cuối cùng đó chỉ là mơ tưởng.

Hắn dùng lửa đốt chong chóng do chính mình tạo ra, đạp trên gió tuyết đến nhân gian, nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ trong thôn, hắn cảm thấy khó chịu, đã lâu rồi hắn không có cảm giác muốn giết người, hắn lắc đầu. Trống bỏi trong tay liếc mắt nhìn một cái, đột nhiên, một bàn tay xương cốt sắc nhọn đâm thẳng vào ngực của một người qua đường, những người khác thấy cảnh này kinh hãi chạy tứ phía, Ly Luân nhìn cảnh này hồi lâu, sự trống trải trong lòng hắn dường như bị thú vui giết chóc lấp đầy, chỉ một đêm, máu chảy toàn bộ thôn trang, hắn liếm máu trên tay, cau mày chán ghét: “Máu của những phàm nhân này thật kinh tởm."

Hắn chợt nghĩ đến tiểu Lam Phù, máu của nó chắc chắn rất ngon, lúc trước sao không nỡ quyết tâm xé xác nó vào bụng, uống máu giải khát, và sẽ nuôi một con bạch nhãn lang. Nếu gặp được nó lần nữa, hắn nhất định sẽ giết con chim nhỏ không biết trời cao đất rộng gặm sạch sẽ.

Năm năm sau.

Năm năm trước, Trác Dực Thần trở thành thống lĩnh Tập Yêu tư, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh diệt yêu diệt yêu của huynh trưởng, đồng thời tiếp tục điều tra hung thủ thực sự đã giết ca ca. Trong năm năm, ký ức Trác Dực Thần bị xóa bỏ. Đã hoàn toàn khôi phục, điều này khiến cậu càng quyết tâm tiêu diệt ác ma, nhưng tiếc nuối duy nhất là không tìm được Ly Luân, cũng như không tìm được đại yêu vốn tốt lúc đầu, cậu luôn nghe ngóng tin tức của hắn, nhưng không như mong muốn, hào vô sở hoạch ( không có tí thu hoạch nào).

Cậu kết bạn với Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi, thậm chí còn có cả một khế ước thú, một tiểu thụ yêu luôn bám lấy như một đứa trẻ, cậu cũng đặt biệt sủng tiểu thụ yêu.

Năm năm qua không dài cũng không ngắn, dưới sự thống lĩnh của Tập Yêu tư, thế nhân thái bình, không có loạn lạc, không ngờ Ma Giới yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện ở Giang Lăng. Có vẻ như đó là một đại yêu, Trác Dực Thần dẫn theo đám người Triệu Viễn Chu đến Giang Lăng để bắt yêu nhằm ngăn chặn làm nguy hại nhân gian.

Thành Giang Lăng hoang vắng, khắp nơi đều là vết máu, Trác Dực Thần vươn tay đẩy cổng thành ra, đột nhiên một cơn gió yêu nổi lên, bụi bay khắp trời tạo thành sương mù, Triệu Viễn Chu cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức đứng trước mặt Trác Dực Thần, mở chiếc ô mang theo bên mình, gió cát nhờ đó bị ngăn chặn.

Khắp thành đều có lụa trắng, nhà nào cũng treo sợi tơ trắng và đèn lồng trắng, trên mặt đất cũng có rất nhiều tiền giấy rải rác, Trác Dực Thần rút Vân Quang kiếm ra bảo vệ Bạch Cửu và Văn Tiêu phía sau. Anh Lỗi cũng lấy ra thanh kiếm mang the, cảnh giác bốn phía. Thành Giang Lăng đã bị tử đạo. Ai là người truyền tin tức?

Bên kia làn khói vang lên tiếng xô-na cùng với tiếng bước chân, tựa hồ như có một đội xe ngựa đang tiến về phía họ, mọi người cảnh giác lùi lại. Một đội nghênh hỷ cỗ kiệu bước ra khỏi màn sương. Đột nhiên cuồng phong gào ghét, vô thức nhắm mắt lại. Trác Dực Thần cảm giác có một cổ lực kéo cậu lại, hắn không thể thoát ra được. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, quả nhiên đã bước vào trong kiệu. Có người bên ngoài hét lên: "Tân nương lên kiệu! lên Đường!”

Tân nương?

Trác Dực Thần hoảng sợ đập vào cỗ kiệu, cố gắng thu hút sự chú ý của người bên ngoài, nhưng kỳ lạ là bên trong có nhiều chuyển động như vậy, bên ngoài cũng không có người biết, cậu mở rèm của chiếc kiệu ra, cũng không còn nữa Giang Lăng thành bên ngoài, nhưng là một mảnh rừng rậm, sờ sờ bên hông Vân Quang kiếm, may mắn còn có nó để tự vệ, không cần đợi quá lâu, cỗ kiệu đã dừng lại.

Đột nhiên, trước mắt cậu bị một tầng sương mù bao phủ, được người hầu đỡ ra khỏi kiệu, trong lúc mơ hồ, dường như nhìn thấy tân lang đang mặc đồ cưới, tức giận nói: “Sao ngươi lại không mặc hỷ phục? Đưa tân nương đi thay hỷ phục.”

Trác Dực Thần được dìu vào một căn phòng trong hang, xung quanh dường như có dán chữ "Hỷ", trên bàn có bộ hỷ phục, hạ nhân nói: “ Tân nương sẽ tự mình thay rồi đi đến sảnh ngay. "

Cậu không thể biết được chuyện gì đang xảy ra ở đây, có thể cảm nhận được trong hang động này có một ác linh rất mạnh, những người này nhất định là yêu, cậu không thể nhìn thấy và cũng không thể trốn thoát nên đành phải làm như vậy. Nói rồi mặc lên hỷ phục. Không ngờ lại vừa như vậy. Dường như đã được may đo riêng cho chính Trác Dực Thần, lặng lẽ đội khăn trùm đầu. Hạ nhân dìu từng bước một vào sảnh cưới. Tân lang đón cậu tại ra cửa nắm lấy tay, lồng ngực Trác Dực Thần đập thình thịch, trừng lớn mắt.

Cậu sẽ không bao giờ quên sự tiếp xúc và nhiệt độ của bàn tay này, cậu có chút không thể tin được, nhưng phát hiện ra rằng kể từ khi cậu nắm lấy tay người này, cậu không thể cử động được nữa mà chỉ có thể làm theo động tác của hắn, hai người bái đã xong, cậu bị đưa vào trong động phòng.

Lúc hắn ngồi lên giường, một tay cầm chiếc gậy trên mâm, vén khăn trùm đầu lên, ánh mắt hắn cuối cùng cũng trở nên trong sáng, cậu nhìn người trước mặt, nghiến răng tức giận: “Tại sao?”

"Phu nhân, hôm nay là ngày đặc biệt của chúng ta, đừng tức giận." Nam nhân cười vui vẻ nói.

"Ly Luân, người của thành Giang Lăng..." Trác Dực Thần hít một hơi thật sâu, "Ngươi đã giết họ à?"

Hắn thở dài, thực sự không hài lòng với thái độ của Trác Dực Thần, tóm lấy cổ cậu, nói vào tai: “Nếu bị ta bắt được thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, ta sẽ giữ lời nói trước đó.”

Cảm giác ngột ngạt dâng lên khiến cậu mơ hồ, tay cậu vỗ lên bàn tay đang bóp cổ mình, trong mắt long lanh nước mắt: “ Buông…tay…”

Hắn hài lòng buông tay ra, Trác Dực Thần ngã xuống giường ho không ngừng, Ly Luân quỳ bên giường nắm tóc cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên: “Phu nhân, để ta bồi rượu cho ngươi.”

Trác Dực Thần hất tay hắn ra, thầm mắng: "Tên khốn! Đồ điên!"

Ly Luân bịt tai, ấn nhẹ vào huyệt đạo của Trác Dực Thần, Trác Dực Thần lập tức ngậm miệng lại, không thể cử động được, hài lòng đi đến bên bàn, rót hai ly rượu đi đến bên giường: “Phu nhân, đã đến lúc, uống rượu giao bôi.”

Ly Luân ngẩng đầu uống một ngụm rượu, sau đó ném ly đi, dùng tay nắm cằm bắt cậu phải há miệng, rót rượu vào miệng, rót rượu quá nhanh, Trác Dực Thần còn chưa kịp nuốt xuống, rượu từ khóe miệng chảy ra, vì vị cay mà rơi một giọt nước mắt, uống xong ly rượu, Ly Luân buông bàn tay đang nắm hàm cậu ra, nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt: "Những chú chim nhỏ luôn muốn trốn thoát khỏi chủ nhân. Làm sao có thể làm được?"

Hắn ta cười khẩy, ghé sát vào tai cậu nói: "Trác Dực Thần, đây mới là ta, ngươi không cần phải kinh ngạc. Từ lúc phản bội ta, ngươi nên suy nghĩ về kết cục của mình."

____________
Dịch: 01/03/2024 (14:30)
Sửa: 02/03/2024 (9:54)
Đăng: 02/03/2024 (9:55)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro