【Ly Thần】 Chỉ Nam Nuôi Dưỡng Chim Nhỏ(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Khi 🐦 biến thành một quả trứng và được lão 🍐 nhặt lên

*Ly Thần

* Hành văn kém

*cảnh báo ooc

Đêm đó cậu không ngủ được, Trác Dực Thần mãi đến rạng sáng mới ngủ, Ly Luân thay cho cậu một bộ xiêm y màu đen rất giống bộ hắn đang mặc, bộ xiêm y đen này có rất nhiều ánh sáng lấp lánh, nếu bước đi dưới ánh mặt trời, nhất định chói mắt hơn những người khác rất nhiều, ở trong hang động này dựng lên kết giới, ẩn dấu vết của Trác Dực Thần một đường tới đây, nhưng Triệu Viễn Chu thông minh như vậy, năng lực của hắn cũng không thua kém Ly Luân, bị phát hiện là chuyện sớm muộn.

Ly Luân nhìn chim nhỏ đang ngủ trên giường hừ lạnh một tiếng, đem chiếc khóa an toàn giấu trong túi vào người, sau đó đem chiếc khóa an toàn trong quần áo, áp sát vào da thịt Trác Dực Thần vì lạnh mà cau mày, chậm rãi mở mắt ra, Ly Luân đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần thanh âm khàn khàn, khàn giọng nói: "Đại yêu, người Giang Lăng thành là ngươi..."

Đây là vấn đề đêm qua vẫn chưa có lời giải đáp, trong lòng cầu nguyện không phải Ly Luân, cậu không muốn tin rằng đại yêu từng hiền lành như vậy lại làm ra chuyện nhẫn tâm như vậy.

"Phải." Ly Luân khinh thường cười, những người đó đối với hắn chỉ là con sâu con kiến.

"Ly Luân!" Trác Dực Thần hai mắt đỏ lên, không thể tin nhìn chằm chằm hắn, hơi thở dồn dập, không muốn tin vào sự thật này. "Tại sao? Tại sao ngươi muốn giết bọn họ!"

Ly Luân mỉm cười, ngồi xuống, hung hăng nắm cằm cậu: “Bởi vì đây mới là ta.”

Trác Dực Thần chật vật đứng dậy, mặc kệ thân thể đau nhức nắm lấy cổ áo hắn, nói: "Ly Luân, ngươi chính là tên điên!"

Ly Luân nhìn đôi mắt bi thương oán hận của Trác Dực Thần, trong lòng vừa bi thương nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui sướng, hắn đẩy Trác Dực Thần ra, giễu cợt nói: “Ngươi biết đấy, ta là một kẻ điên, ngươi cao thượng ngay thẳng, Tiểu Trác đại nhân muốn giết ta báo thù cho bọn họ?"

"Thật buồn cười, Tập Yêu tư nuôi dưỡng một đám yêu vật, thống lĩnh cũng là yêu. Ngươi và ta có gì khác nhau, nhưng ngươi còn dùng cờ bắt yêu, ngươi không cảm thấy mặt mình đau sao?" Ly Luân tới gần, dùng tay vỗ nhẹ hắn, chạm vào mặt cậu mấy lần, nhưng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

Trác Dục Thần hất tay hắn, đẩy hắn ra, mở cửa chuẩn bị rời đi, Ly Luân ánh mắt thay đổi, khống chế nhánh cây hoè bóp cổ, siết chặt: "Tiểu Trác đại nhân, đang tra cái chết Trác Dực Hiên? Ta có thể nói cho ngươi biết."

"Buông... buông ra..." Trác Dực Thần bị bóp cổ đến không thở được, liên tục dùng tay đập vào nhành cây.

“Ta nói cho ngươi biết.” Ly Luân không biết từ lúc nào chạy tới phía sau, đến gần Trác Dực Thần bên tai nói: “Kẻ sát hại huynh trưởng ngươi chính là Triệu Viễn Chu.”

"Đừng nói càn! Một chữ ta cũng không tin!" Đôi mắt của Trác Dực Thần đỏ lên, cậu sẽ không bao giờ tin những gì tên điên này nói.

"Tin hay không thì tùy ngươi. Dù ngươi không muốn tin đến mức nào thì đây cũng là sự thật." Ly Luân cười nham hiểm khiêu khích, "Ta không ngờ thống lĩnh Tập Yêu tư hảo tâm như vậy, coi người giết huynh trưởng như đồng đội, làm vậy vì Trác Dực Hiên, không đáng.”

"Phải hắn hay không điều tra sẽ rõ. Ta sẽ không tin một lời nào cho đến khi có chứng cứ!"

Ly Luân đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng chuông vang lên, mắt hắn thay đổi, nhìn về phía bóng người chậm rãi đi từ sâu trong rừng: “Ngươi tới rồi.”

"Ly Luân, thả hắn đi." Triệu Viễn Chu nâng ô lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.

Trống bỏi bỗng nhiên xuất hiện một cái trong tay Ly Luân, rung lắc trong tay, tiếng lạch cạch đánh vào nhau vừa to vừa gay gắt, Triệu Viễn Chu cầm ô nhảy lên, tâm ô đâm vào mệnh môn của hắn, Ly Luân nhướng mày cười nhạo lui về phía sau một bước, lẩm bẩm nói: "Đại mộng chi trung, nhập hồn nhập tâm."

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, sương mù bao phủ tất cả mọi người, Ly Luân nắm cổ Trác Dực Thần, áp môi vào tai nói: “Nhìn kỹ, Triệu Viễn Chu giết Trác Dực Hiên như thế nào.”

Sương mù tan đi, trước mặt xuất hiện hai bóng người, Trác Dực Hiên và Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần trợn mắt, thở gấp.

Hai tay của Triệu Viễn Chu đã yêu hoá biến thành móng vuốt của vượn, xung quanh đều là xác chết, nhìn những người Tập Yêu tư thực sự, Trác Dực Hiên dùng Vân Quang kiếm chống đỡ, cả người quỳ trên mặt đất, không thể cử động, hắn nhìn Triệu Viễn Chu đến gần, run rẩy hít một hơi rồi nhắm mắt lại.

Trác Dực Thần nhìn thấy Triệu Viễn Chu đến gần, lập tức lao tới, muốn giữ chặt Triệu Viễn Chu, nhưng chỉ là hư hoá, không thể chạm vào, tay xuyên vào cơ thể hắn, không thể chạm vào Triệu Viễn Chu, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Trác Dực Hiên chết ở trước mặt.

Máu bắn tung tóe, nhưng hắn lại cảm thấy ẩm ướt nóng hổi, Trác Dực Hiên đau đớn mở miệng, cậu không nghe rõ hắn đang nói gì, ảo ảnh trước mặt biến mất, chỉ còn lại bóng tối. Ly Luân nói: “Ngươi nhìn xem, Triệu Viễn Chu giết Trác Dực Hiên như thế nào, ngươi cùng Triệu Viễn Chu cùng một giuộc, ngươi đem ca ca ngươi để đâu?”

"Vì cái gì?" Trác Dực Thần quỳ trên mặt đất, ôm đầu, kìm nén nước mắt cũng như không muốn bị lừa gạt, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, liên tục nện xuống đất, khiến mặt đất gợn sóng như sóng nước, sao hắn muốn giết ca ta?"

"Ngươi đã quên Triệu Viễn Chu cũng giống ta là đại yêu, trời sinh hung bạo, hung hãn, giết người mua vui, uống máu giải khát. Đối với chúng ta, người phàm giống như kiến, muốn giết thì giết." Ly Luân ngồi xổm xuống, ôm lấy vai cậu, “Ngươi cũng giống, yêu đều giống nhau, ngươi đừng giả bộ chính nghĩa nữa, Tiểu Trác tiên sinh, ngươi không xứng.”

"Câm miệng!" Trác Dực Thần ngẩng đầu, hung tợn nhìn hắn.

Ly Luân mỉm cười, ngược lại hắn cảm thấy Trác Dực Thần như vậy rất buồn cười, Trác Dực Thần bóp cổ hắn, nhưng lại có hứng thú nhìn Lam Phù, người đang dần mất khống chế trước mặt, trông hắn không giống đại yêu gì cả, bị bóp cổ, cơn đau khiến hắn cười như điên, điều này triệt để chọc giận Trác Dực Thần, cậu bóp mạnh tay hơn, đôi mắt chuyển sang màu xanh lam, trên cổ hiện ra một số đường đen mỏng nối liền.

Ngay lúc Trác Dực Thần mất khống chế, bên tai vang lên một tiếng chuông trong trẻo, cậu chợt thanh tỉnh, đôi mắt trở lại hình dáng ban đầu, một bàn tay to lớn kéo cậu rời khỏi giấc mộng. Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu phía trước, cậu không bao giờ ngờ rằng hắn sẽ thực sự giết chết huynh trưởng.

Cậu rút Vân Quang Kiếm, đâm thẳng vào tim Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu nói: “Ngươi muốn giết ta?”

"Triệu Viễn Chu, tại sao ngươi lại giết huynh trưởng ta?" Trác Dực Thần kỳ thực chưa bao giờ tin rằng bạn tốt của mình lại là người giết huynh trưởng, cho đến khi cậu tận mắt nhìn thấy.

"Thật xin lỗi." Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần trước mặt, hắn không thể phản bác, bởi vì Trác Dực Hiên quả thật là vì hắn mà chết.

Trác Dực Thần rơi nước mắt, quân lính tan rã, tay cầm kiếm không ngừng run rẩy, Triệu Viễn Chu đau lòng nhìn cậu, tay nắm lấy thanh kiếm, máu từ lòng bàn tay chảy ra, nhỏ xuống đất: "Tiểu Trác , Ta không biết phải làm sao. Hãy để ta giải thích rằng giết huynh trưởng ngươi là sự thật, nhưng ta không thực sự muốn giết hắn ”.

"Thật lòng?" Trác Dực Thần nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, trong mắt vừa hận vừa không tin, "Trong tâm ngươi, ta nhìn không rõ."

Ly Luân có thể nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời này khi cậu bước ra khỏi giấc mộng, hắn nói vào tai Trác Dực Thần: "Tại sao ngươi không giết hắn để trả thù cho huynh trưởng?"

Trác Dực Thần run rẩy nhắm mắt lại, run rẩy đặt Vân Quang kiếm xuống, Ly Luân cau mày, hắn không ngờ Trác Dực Thần không giết Triệu Viễn Chu, Triệu Viễn Chu cũng không ngờ rằng Trác Dực Thần không ra tay: "Tại sao? Tại sao ngươi không giết ta?"

"Triệu Viễn Chu, ngươi nói ngươi có nỗi khổ tâm, xem đến tình bạn trước đây của chúng ta, ta lần cuối tin tưởng ngươi. Nói cho ta biết, nỗi khổ tâm của ngươi là gì?" Trác Dực Thần mơ hồ nhìn chằm chằm Vân Quang Kiếm trong tay, có máu của Triệu Viễn Chu.

"Ta không biết nên giải thích thế nào với ngươi, bởi vì ta không biết vì sao lại thành ra như vậy, cho ta một ít thời gian, đợi ta tra rõ ràng, ngươi muốn làm gì thì làm." Triệu Viễn Chu nói với cau có.

Hắn không biết tại sao mình lại mất khống chế, hắn vẫn luôn có thể khống chế yêu lực của mình, nhưng hắn vẫn không thể nghĩ ra vì sao mình mất khống chế, hình như hắn đã nhìn thấy người, nhưng lại không nhớ ra là ai...

"Triệu Viễn Chu, ngươi còn lừa gạt ta sao?"

“Ta không có lừa ngươi.” Triệu Viễn Chu cau mày khuyên nhủ, “Trước tiên tới đây đi, đừng đi cùng Ly Luân.”

Trác Dực Thần liếc nhìn Ly Luân bên cạnh, đi tới trước mặt Triệu Viễn Chu, Ly Luân nhìn chằm chằm vào cậu, rõ ràng như vậy, Trác Dực Thần, ngươi tin hắn ta nhiều như vậy sao?

Bàn tay giấu dưới ống tay áo của Ly Luân khẽ cử động, một cỗ ma lực xâm nhập vào cơ thể Trác Dực Thần, ánh mắt Trác Dực Thần dần thay đổi, trống rỗng nhìn Triệu Viễn Chu giơ kiếm tấn công, Triệu Viễn Chu dùng ô chặn đòn tấn công của cậu, sợ cậu bị thương, không dám dùng toàn lực, hắn liếc nhìn Ly Luân, nhìn thấy tay Ly Luân sử dụng ma lực, liền biết Trác Dực Thần bị Ly Luân khống chế, Triệu Viễn Chu trực tiếp từ bỏ phản kháng, dùng tay nắm lấy thanh kiếm của Trác Dực Thần, hét lớn. : "Trác Dực Thần Thần, tỉnh!"

"Tiểu Trác!" Đám người Văn Tiêu xông tới, không ai biết tại sao lại đánh nhau, chỉ có thể lao tới ngăn cản.

Triệu Viễn Chu sợ bọn họ đả thương Trác Dực Thần, hắn cũng sợ bị Trác Dực Thần bị khống chế sẽ làm bị thương bọn họ, sắc mặt thay đổi, trực tiếp giơ kiếm đâm vào tim mình, dù sao hắn cũng sẽ không chết, giống như chỉ cần Trác Dực Thần có thể tỉnh lại, hắn xảy ra chuyện gì cũng không sao, trong miệng trào ra một ngụm máu, hắn nhìn Trác Dực Thần khần cầu: "Trác Dực Thần, tỉnh lại đi."

Trác Dực Thần ánh mắt trong chốc lát trở nên thanh minh, nhìn Triệu Viễn Chu bị kiếm đâm có chút choáng váng, thu kiếm lại đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống: "Triệu Viễn Chu... Đây là đang xảy ra chuyện gì?"

"Đừng sợ, ngươi sẽ không chết." Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân ở sau lưng Trác Dực Thần, trong mắt tràn đầy khiêu khích, Ly Luân giật giật khóe miệng, biến mất ngay tại chỗ.

"Tiểu Trác! Viễn Chu!"

"Tiểu Trác ca!"

Mọi người xúm lại xem vết thương của Triệu Viễn Chu, Bạch Cửu cho hắn uống dược hoàn, tình trạng của Triệu Viễn Chu khá tốt, yêu đan của hắn có yêu lực vô cùng mạnh, hắn nhanh chóng bình phục, nhìn Trác Dực Thần đang tự trách mình, hắn vỗ vai cậu: “Không phải lỗi của ngươi, ngươi bị Ly Luân khống chế.”

"Triệu Viễn Chu, những loài đại yêu như ngươi khó lường đến vậy sao?" Trác Dực Thần trầm mặc một hồi hỏi.

"Sống mấy trăm năm, mấy nghìn năm, mấy chục nghìn năm, kỳ thật chúng ta đã sớm không cách nào phân rõ được mình là dạng gì nữa rồi." Triệu Viễn Chu bình tĩnh lại, tự giễu cười nói: "Ta sẽ tìm hiểu.", ta chắc chắn sẽ cho ngươi một lời giải thích."

"Ta tin ngươi lần cuối. Đừng lại gạt ta, nếu không ta sẽ thật sự giết ngươi." Trác Dực Thần trợn mắt nhìn Triệu Viễn Chu.

_____________
02/03/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro