【Ly Thần】Tù Ái (04)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  (Bốn)

  "Núi Hòe Giang, nó tụ hợp giận hận của thế gian, ngưng tụ tinh hoa, tên là hòe quỷ Ly Luân, cực kỳ hung ác, có thể trở thành phiền toái lớn cho nhân gian."

  Một bản án đã cắt đứt con đường hướng thiện của Ly Luân, thần nữ hoang dã đã đàn áp hắn ở núi Hòe Giang.

  Hắn lột bỏ một tia linh hồn và đột nhập vào nhân gian, trong phút chốc hắn cảm thấy như đang ở trên thiên đường, thế nhân ác niệm là nguồn dinh dưỡng tốt nhất của hắn. Hắn thích nhìn thấy huynh đệ phản bội, những tình nhân hận thù nhau, thân nhân tương tàn, tai họa tràn lan. Hắn bị mê hoặc bởi những lời sáo rỗng này và sẽ không bao giờ chán chúng, hắn muốn đốt cháy ngọn lửa oán giận trên thế gian thậm chí còn mãnh liệt hơn, tốt nhất là đến tận Đại Trạch, để khẳng định danh tiếng của hòe quỷ là một kẻ hung dữ.

  Bạn hắn, Triệu Viễn Chu cười nhạo hắn: "Một con quái vật vạn năm cư xử như một đứa trẻ ngu dốt. Nếu ngươi thực sự muốn thu hút sự chú ý của núi Nam Ngu, ngươi không cần phải tốn nhiều công sức như vậy. Tốt nhất là nên đầu thai vào cây Ngô Đồng càng sớm càng tốt."

  Ly Luân tức giận đuổi người này đi rồi một mình hờn dỗi, giả vờ phàm nhân không nhìn thấy mình, nghênh ngang ngồi trong sân trong nhà, giẫm lên hoa mai uống rượu.

  Không phải trước đây hắn chưa từng nghĩ tới phương pháp này, nhưng hắn sinh ra bằng oán khí, bất tử, làm sao có thể đầu thai dễ dàng như vậy? Hắntức giận ném vò rượu đi, làm xáo trộn ao nước, đứa trẻ bên bờ sợ hãi đến mức loạng choạng ướt đẫm quần áo, nhăn mặt hồng hào chạy về nhà khóc lóc gọi anh trai. 

  Ly Luân cười tà ác.

  Nếu hắn biết sau khi hắn rời khỏi Đại Trạch, núi Nam Ngu đã xảy ra một trận hỏa hoạn kéo dài...

  Thà cùng nhau chết trong biển lửa càng sớm càng tốt.

  ...

  Vẫn chưa muộn, Ly Luân vừa nghĩ vừa nhìn Trác Dực Thần không có vũ khí, nắm đấm đánh vào cơ thể hắn giống như bị mèo con cào, thân thể phàm nhân thật mỏng manh.

  Ly Luân một tay tóm lấy Trác Dực Thần, tay kia nhéo cằm đối phương ôm vào lòng, Trác Dực Thần tức giận cắn mạnh vào miệng hổ, Ly Luân không hề cảm thấy đau đớn mà ngược lại tỏ ra vui vẻ.

  Hắn xoa xoa một bên mặt Trác DựcThần như đã làm vô số lần trước đây, ngày đêm, ở những nơi không xác định, cho dù đối phương trông cực kỳ tức giận, đáng ghét, hắn vẫn rất thích, không đành lòng để cho đối phương còn phải chịu đựng nữa.

  "Được rồi được rồi, là lỗi của ta, ta không nên gài bẫy ngươi, cũng không có ý hại ngươi, ngươi đừng làm tổn thương chính mình."

  Vừa nói, hắn vừa buông bàn tay đang che mặt Trác Dực Thần ra, lau máu trên môi, suýt chút nữa lại bị cắn. Hắc Khí nghe theo ý muốn của chủ nhân, nhốt người vào trong ngực, Ly Luân thân mật hôn Trác Dực Thần từ tai đến một bên mặt, sau đó liếm sạch vết máu còn sót lại trên cằm.

  Trác DựcThần vốn cười nhạo những lời nói vô liêm sỉ này, sau đó bị hành động tiếp theo của đối phương sợ hãi đến mức gần như mất hồn, ngu ngốc đến mức cuối cùng cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai người mơ hồ đến mức nào, điên khùng không có đạo đức, thực ra vẫn là đoạn tụ! Trác Dực Thần vừa tức vừa thẹn, ước gì có thể giết hắn bằng một nhát kiếm.

  "Hôm nay tốt nhất ngươi nên giết ta đi," hắn gần như nói ra lời mà hắn cho là ác độc nhất: "Nếu không ta sẽ chặt ngươi thành từng mảnh, nghiền nát xương ngươi thành tro!"

  Cho dù uy hiếp nhẹ nhàng như vậy, Ly Luân cũng không khỏi cúi đầu, tiến gần đến dấu hôn màu đỏ đầy cám dỗ trên yết hầu của đối phương.

  Đây là tội ác của hắn, hắn không biết thân phận của Trác Dực Thần nên đã giăng bẫy ở Lâm Thành để dụ Trác Dực Thần vào trò chơi, vốn dĩ hắn chỉ muốn gây chút rắc rối cho đám Triệu Viễn Chu, ai bảo bọn họ thoạt nhìn vui vẻ hòa thuận, ngươi và ta đều là yêu, tại sao hắn lại xuất hiện một mình... Không ngờ, dân làng ngu dốt đến mức thực sự buộc tội con người là yêu nhằm mục đích giết yêu và hy sinh người thân của họ. Khí tức quen thuộc xấu hổ lao tới đó, hắn chỉ thấy Trác Dực Thần gần như không còn sức sống sau khi bị yêu thú mổ.

  Hắn tỉnh dậy sau một giấc mơ và nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn như thế nào.

  Ly Luân ngực không hiểu đau nhức sưng tấy, hắn không hiểu là cái gì, chỉ trầm giọng nói: "Đừng cử động." Hắn xoa xoa vòng eo người trong tay, động tác thân mật: "Ngươi có thể giết ta bất cứ lúc nào, nhưng ta hy vọng chỉ có ta và ngươi, ta thực sự rất ghét cái tên nhóc khó tính này."

"Để ta ôm ngươi lần nữa."

  Hơi thở mơ hồ ở bên cổ khiến Trác Dực Thần toàn thân ớn lạnh, lòng bàn tay véo vào không khỏi chảy máu, hắn cố gắng hết sức phớt lờ động tác của Ly Luân, đôi mắt màu xám nhìn thẳng vào khoảng không .

  Khi được nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường mềm mại, cảm giác ngột ngạt trong bóng tối bao trùm lấy, như thể sắp bị ăn vào bụng khiến Trác Dực Thần chết lần nữa, tiếng thở bên tai càng lúc càng hỗn loạn, và Trác Dực Thần cảm thấy vớ vẩn không chịu nỗi.

  Tuy nhiên, Tiểu Cửu lại vô tội như vậy...

  Trong lúc nhất thời, thiên địa đảo ngược, âm dương hỗn loạn, Ly Luân sửng sốt hồi lâu, nhìn Trác Dực Thần đang thoát khỏi năng lượng đen, cao cao tại thượng nhìn xuốngTrác Dực Thần, kiêu ngạo, lạnh lùng bộ dạng mà hắn vô cùng yêu thích. Bàn tay như dương chi bạch ngọc trượt từ ngực đến cổ, sau đó siết chặt, lực đạo hung ác, Ly Luân cười lớn vì khoái cảm ngột ngạt.

  Ngoài nhà, hoa mai phủ đầy tuyết, xào xạc không ngừng, ngôi nhà đỏ bị xáo trộng, uyên ương vắt ngang cổ.

  Trên môi Trác Dực Thần có vết máu, đôi mắt trống rỗng, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng.

  Lẽ ra bản thân phải chết trong miệng yêu thú từ lâu rồi, sau ngần ấy ngày.

   Là muốn đưa Ly Luân xuống địa ngục.

____________

17/03/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro