Phù Sinh Thán(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Bạch Lý Thiêu Dực 】
*Có chút liên quan đến chương phụ của "Cựu trần thác", các bạn có thể gộp 2 bài lại để đọc

*Chỉ là tưởng tượng và không liên quan gì đến cốt truyện

*Mong các chị em đang xem có thể cho một like hoặc bình luận nhé (˵¯͒〰¯͒˵)

  

  

Triệu Viễn Chu giật chiếc chuông treo bên tai Bạch Cửu cười khúc khích: "Chuông của ngươi cũ rồi, lần sau tới ta sẽ mang cho ngươi mấy đôi mới để đeo."

"Không cần," tiểu thần rừng hất tay đối phương ra, bĩu môi có chút không vui: "Ta đã đeo chúng từ khi biến hình, bây giờ ta đeo chúng đã quen. Nếu ngươi đột nhiên kêu ta đổi đi, ta sợ không quen."

Triệu Viễn Chu thắc mắc: "Tại sao một tiểu yêu thụ ngươi, vừa biến hình lại biến ra những chiếc chuông trên tóc? Ta còn tưởng rằng chiếc chuông đó là Trác Dực Thần..."

Anh chợt khựng lại, lời nói ở trên môi nhưng lại không dám nói lại.

Bạch Cửu tựa hồ không biết.

Hắn giơ tay sờ lên chiếc chuông trên đầu, nghĩ nghĩ: "Thật ra, ta cũng không biết tại sao mình lại muốn triệu hồi ra thứ này... Xem ra lúc đó chỉ là một ý nghĩ bất chợt, đột nhiên muốn thêm vào một chút gì đó, điều đó có thể. Những thứ gây ra tiếng động được thêm vào một cách ngẫu nhiên. "

Vậy tại sao hắn lại bị ám ảnh bởi tiếng chuông đing đing đang đang?

Hắn ôm cằm và suy nghĩ cẩn thận.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Cửu cuối cùng cũng mơ hồ nhớ ra điều gì đó.

Dường như từ rất lâu rồi, khi hắn chỉ là một gốc cây ngô đồng vừa chuyển hóa thành thần thức, tiếng chuông đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Bạch Cửu nghiêng đầu, tựa hồ đã nhìn thấy thiếu gia tuấn mỹ hào hoa nhưng lại luôn bệnh tật.

Thiếu gia luôn mặc áo choàng dày, có vẻ sợ lạnh. Cậu thích ngồi trên chiếc ghế bập bênh đối diện với cái cây và phơi nắng. Có hai người thường xuyên đi cùng, trong đó có một người hình như là anh trai của cậu, tuy nhiên, người anh này dường như luôn có rất nhiều việc phải làm, sau khi đến thường xuyên bị yêu cầu rời đi. Và khi anh trai anh đi vắng, sẽ có một chàng thiếu niên thích mặc đồ đen đi cùng và cười cùng cậu. Mỗi khi hai người trò chuyện vui vẻ, thiếu gia lại vừa vui vừa cười, chiếc chuông nhỏ treo trên tóc cũng rung lên theo động tác của cậu, rất dễ chịu.

Hắn vẫn nhớ rằng lúc đó có người đã buộc một sợi dây màu đỏ rất đẹp trên cành cây, trên đó có đầy những sợ dây cầu nguyện màu đỏ. Hắn không biết ai đã xin những lá bùa đó và tại sao, nhưng hắn hiểu rằng những lá bùa này nhất định mang theo những lời cầu xin và lời chúc phúc chân thành nhất của ai đó. Bạch Cửu vẫn rất tự hào vì có được tình nghĩa sâu đậm như vậy được giao phó cho mình.

Sau đó... Bạch Cửu không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ nhớ rằng ngọn lửa cao ngất trời trong nháy mắt chiếu sáng màn đêm, khoảng sân nhỏ tràn ngập hoa và thảo mộc kỳ lạ đã bị đốt thành tro chỉ trong một đêm, ngay cả thiếu gia thích đeo chuông nhỏ cũng không thấy dấu vết đâu.

May mắn thay, lúc đó Bạch Cửu đã bắt đầu có được linh thức, khác với cây hoa thông thường nên không bị ngọn lửa quái dị nuốt chửng. Nhưng những loài thực vật khác thì không được may mắn như vậy, những bông hoa và cây cối thường ngày đẹp đẽ và mạnh mẽ đã bị cháy thành than, ngay cả những sợi dây màu đỏ xinh đẹp buộc trên cành cũng bị khói dày đặc biến thành màu nâu sẫm.

Bạch Cửu trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót, tinh thần còn non nớt của hắn tựa hồ bị đả kích nặng nề, lại bất tỉnh, chìm vào giấc ngủ say.

Khi thần thức của hắn lần nữa khai mở, hắn không biết đã bao nhiêu năm trôi qua.

Linh hồn trong suốt còn chưa thành hình hoàn chỉnh của Bạch Cửu dụi dụi mắt, nhưng mơ hồ nghe thấy những giọng nói rất quen thuộc vang lên.

Đinh linh linh, đinh linh linh.

Nhỏ vụn mà thanh thúy.

--Là tiếng chuông!

Hắn chợt tỉnh dậy.

Bạch Cửu ngồi dậy nhìn dưới gốc cây thì thấy chủ nhân của chiếc chuông là một thư sinh tuấn tú mặc áo màu nước. Thư sinh nhìn quanh với vẻ mặt bối rối, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó và dường như bị lạc. Khi nhìn xung quanh, mái tóc đen dài đến thắt lưng khẽ đung đưa, dưới ánh nắng, nó trông giống như tấm gấm đen có sợi chỉ vàng. Ngoài ra còn có vài dải ruy băng lụa mỏng treo lỏng lẻo ở mép tấm gấm, phía dưới dải lụa treo hai chiếc chuông nhỏ.

Bạch Cửu nhìn bộ dáng của người này, có chút hoảng hốt.

Không lâu sau, một nam tử xanh lam lịch sự đến đón cậu học trò nhỏ bị lạc. Tiểu thư sinh có chút xấu hổ, không chịu thừa nhận mình đã lạc đường, chỉ nói rằng mình dừng lại ở đây để thưởng thức cây sung tươi tốt và xinh đẹp. Nam tử ăn mặc bảnh bao không hề lộ ra ngoài, chỉ mỉm cười ôm thư sinh trong tay rời đi.

Bạch Cửu nhìn bóng dáng hai người rời đi, nghe tiếng chuông dần dần biến mất, cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn.

Vì vậy, hắn không ngừng làm bất cứ điều gì, chỉ tắt ý thức tâm linh và tiếp tục ngủ.

Sau một khoảng thời gian không xác định, cuối cùng hắn cũng tỉnh dậy.

---Tất nhiên là đã thức dậy.

Tiểu yêu thụ đã tu luyện gần như hoàn thành trong giấc mơ và có thể biến thành cơ thể ngay lập tức sẽ tự nhiên phấn khích ra khỏi giường khi đột nhiên tỉnh dậy. Hắn giận dữ ngồi dậy, chỉ để nhận ra rằng thế giới hoàn toàn khác với những gì hắn đã nhớ.

Xung quanh thật rộng lớn và trống rỗng, ngoại trừ sự im lặng chết chóc.

Cách đó không xa, linh thể của một tiểu yêu đang hóa thành bột phấn, dần dần tiêu tán, hiển nhiên vừa bị một đòn chí mạng. Và điều đánh thức Bạch Cửu có thể là tiếng kêu cuối cùng trước khi chết.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh từ phía sau Bạch Cửu truyền đến! Hắn đột nhiên quay lại và nhìn thấy một thanh kiếm lấp lánh đâm về phía mình với năng lượng kiếm như sấm sét. Bạch Cửu sợ đến mức hét lên và muốn bỏ chạy, nhưng hắn vẫn chưa biến thành một linh thể riêng biệt và không thể tách rời khỏi bản thể ngô đồng, nên hắn chỉ có thể nhìn thanh kiếm xuyên qua không khí và đâm hắn.

Tiếng hét đột nhiên vang lên.

Bạch Cửu sửng sốt.

Hắn nhìn thanh kiếm vặn vẹo trong không khí khi nó gần như chạm vào chóp mũi anh, rồi đâm thẳng lên trên hắn.

Nơi mũi kiếm đâm vào, một khối sương mù đen đang giãy giụa và vặn vẹo.

Và tiếng hét đó phát ra từ màn sương đen này.

Bạch Cửu nhìn sương đen dần dần không còn vùng vẫy, hét lên một tiếng rồi tan thành cát bụi.

Miệng tiểu yêu thụ bị sốc đến mức quên đóng lại.

Rốt cuộc hắn vừa mới ngủ say tỉnh lại, gặp phải một loạt cảnh tượng ly kỳ, thật sự không chịu nổi.

Hắn muốn ngã xuống và ngủ tiếp.

Thanh kiếm đột nhiên di chuyển.

Bạch Cửu lại giật mình, nhưng lại thấy thanh kiếm bay trở lại đường đi ban đầu như có linh hồn.

Ánh mắt của hắn nhìn theo thanh kiếm, hắn nhìn thấy thanh kiếm sáng ngời đang rung động trong không trung, sau đó một bóng người sáng chói như thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, tra kiếm vào vỏ gọn gàng.

Người nọ mặc bộ quần áo màu xanh lam, mái tóc đen dài được chải gọn gàng và xõa xuống sau đầu. Khuôn mặt trắng như ngọc, đôi môi như được tô bằng tiên dược, bên dưới vầng trán lấm lem tinh xảo là một đôi lông mày và đôi mắt cực kỳ thanh tú. Anh ta vững vàng đáp xuống đất, mái tóc dài khẽ lay động, dây buộc tóc khẽ đung đưa, nơi nào có gió thổi qua đều vang lên tiếng chuông leng keng êm dịu.

Bạch Cửu nghe tiếng chuông, nhìn gương mặt rất quen mà xa lạ này, đột nhiên muốn khóc.

Vì thế hắn đã khóc.

Những giọt nước mắt rơi xuống và rơi xuống mu bàn tay đang đặt trên cành cây của hắn.

Bạch Cửu sửng sốt. Hắn ngạc nhiên giơ cổ tay ướt đẫm của mình lên và nhìn những giọt nước mắt rõ ràng trên đó, với vẻ không thể tin được.

"Tiểu yêu quái, ngươi sợ sao?"


___________
30/01/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro