Phù sinh thán (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Bạch Lý Thiêu Dực】
"Tiểu quái vật, ngươi sợ sao?"

Một giọng nói trong trẻo và dễ chịu vang lên, với giọng điệu đầy lo lắng. Bạch Cửu ngẩng đầu nhìn chủ nhân giọng nói, chỉ thấy người nọ hơi cau mày, trong mắt tràn đầy thương hại, bất động nhìn hắn.

Bạch Cửu lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn thiếu gia trong bộ trang phục sang trọng.

Thiếu gia thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, nhưng khi nói chuyện với hắn lại hoàn toàn ôn hòa. Thiếu gia nói hắn đến từ Tập Yêu tư, nhưng đừng sợ, bọn họ đang muốn truy bắt những yêu quái tà ác gây rối tứ phương, những yêu quái nhỏ như Bạch Cửu nếu tu luyện thành thật sẽ không bị bắt.

Thiếu gia lại nói, tiểu yêu tinh, ngươi nhanh chóng tìm một chỗ trốn rồi tiếp tục tu luyện. Ngày nay, khắp nơi trên thế giới đều có những yêu quái độc ác, nếu chẳng may ngươi bị chúng tóm được thì đó chẳng phải là liều thuốc bổ cho người khác sao?

Bạch Cửu có vẻ buồn bã. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng nhân gian sẽ trở nên như thế này chỉ sau hai giấc ngủ. Nhưng hắn có thể trốn đi đâu với tư cách là một linh hồn tiểu yêu thụ vừa mới biến hình?

Cuối cùng, hắn được cậu chủ trẻ nhận nuôi. Nhưng vì sao thiếu gia lại đồng ý mang đi một tiểu thụ tinh vừa mới gặp? Bạch Cửu gãi gãi đầu.

Ta không nhớ rõ nhưng ta không hề rơi nước mắt và theo dõi cậu. Tuyệt đối không.

Sau này họ đã cùng nhau trải qua nhiều điều. Trước hết, hóa ra thiếu gia thực sự là một thiếu gia, cậu là con trai duy nhất của Tập Yêu tư, cậu có cha mẹ rất yêu thương và có bạn bè rất yêu quý cậu. Thiếu gia nhìn qua có vẻ kiêu ngạo nhưng thực ra lại rất nhút nhát, trêu chọc vài câu thì cậu sẽ giả vờ tức giận, nhưng thực ra mặt cậu sẽ đỏ đến mang tai vì xấu hổ.

Nhân tiện, thiếu gia còn cho biết tên câu là Trác Dực Thần. Bạch Cửu chớp chớp mắt, nói khó nhớ rồi, thiếu gia cũng chớp mắt nói, phải làm sao đây, sao không gọi ta là Tiểu Trác ca. Tiểu thụ tinh mỉm cười nói phải, nhưng thực ra trong lòng hắn vẫn gọi cậu là thiếu gia. Lý do tại sao ngươi hỏi? Tiểu thụ tinh cũng không biết. Có lẽ ta vẫn thấy những cái tên khác khó phát âm.

Thiếu gia lớn lên trong tình yêu nhưng không chịu ở nhà suốt, luôn thích ra ngoài phiêu lưu. Tất nhiên, tiểu thụ tinh không thể bỏ lỡ sự phấn khích này, vì vậy thiếu gia luôn có tiểu thụ tinh bên cạnh khi đi khắp thế giới. Họ đã kết bạn với nhau - Bùi Tư Tịnh, người lạnh lùng, độc ác và chuyên tâm diệt quỷ, Băn Tiêu, người có vẻ hiền lành nhưng thực ra lại xảo quyệt, và Triệu Viễn Chu, một lão yêu quái luôn nói về việc anh ta muốn chết đến mức nào mỗi ngày nhưng không bao giờ thành công.

Đương nhiên còn có rất nhiều bằng hữu khác - nhưng đã lâu không gặp, Bạch Cửu cũng lười nhớ lại từng người một - tóm lại, đám người này mỗi ngày đều chạy khắp nơi, hôm nay tới đây bắt yêu, và đến đó để giải quyết một vụ án vào ngày mai. Dù sao thì cuộc sống cũng đã có khoảng thời gian vui vẻ.

Tiểu thụ tinh nghĩ rằng cuộc sống như thế này sẽ kéo dài mãi mãi. Cho đến một ngày, gia đình thiếu gia nhận được một lá thư nói rằng cha mẹ thiếu gia đã qua đời.

Thiếu gia cầm lá thư trong tay, sững sờ tại chỗ hồi lâu, không thể phục hồi tinh thần. Tin tức đến quá đột ngột, Bạch Cửu nhìn thấy sắc mặt người nọ trong nháy mắt tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Thiếu gia im lặng hồi lâu, giống như một pho tượng đá nhợt nhạt không thể cử động cũng không thể nói được. Hắn hồi lâu mới tỉnh táo lại, nhìn tiểu thụ linh với đôi mắt đỏ hoe, đôi môi xinh đẹp run rẩy hồi lâu mới có thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Cậu nghẹn ngào nói: Tiểu Cửu, ta không còn cha mẹ nữa. Ta không còn cha mẹ nữa.

Tiểu thụ tinh chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt thiếu gia như vậy bất đắc dĩ.

Tiểu thụ tinh vội vàng cầm kiếm của thiếu gia trở về Trác phủ. Không ngờ đã quá muộn, thi thể của cha mẹ thiếu gia đã được phong ấn trong quan tài nặng nề. Cậu khóc lóc van xin các trưởng lão trong tộc nhưng các trưởng lão nhất quyết cho rằng việc mở lại quan tài sau khi hết thời hạn sẽ là bất kính và bất hiếu. Kết quả là thiếu gia không thể gặp mặt cha mẹ thân yêu của mình lần cuối.

Quản gia lặng lẽ nắm lấy thiếu gia, nói cho hắn biết, trong thư phòng có giấu một lá thư, thiếu gia đã hứa sau này thiếu gia sẽ tự mình mở ra.

Tiểu thụ tinh đi cùng cậu đến thư phòng nhưng không vào. Hắn biết mình không nên vào. Hắn đứng ở sân ngoài nhà, tận hưởng làn gió mát, nhìn đèn trong nhà bật sáng, bóng dáng thiếu gia hiện lên trên tờ giấy dán cửa sổ. Một lúc sau, những người trong phòng dường như phát hiện ra điều gì đó, bóng người trên cửa sổ cúi đầu cẩn thận quan sát.

Hắn nhìn hồi lâu, lâu đến mức ngay cả Bạch Cửu cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Tiểu thụ tinh ngẩng đầu, cử động cột sống cổ, một lúc sau mới nhận ra thiếu gia không chỉ cúi đầu xuống. Ta nhìn thấy bóng dáng trên cửa sổ đang khom vai và run rẩy. Có vẻ như cậu đang khóc.

Bạch Cửu có chút bối rối, không biết phải làm sao. May mắn thay, thiếu gia đã sớm bước ra. Đôi mắt cậu đỏ hoe và sưng tấy, nhưng trên mặt không hề có dấu vết của nước mắt.

Thôi nào, đã đến lúc chúng ta phải quay lại rồi. Giọng điệu của thiếu gia rõ ràng là đang giả vờ mạnh mẽ. Tiểu thụ tinh mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì.

Nhưng có vẻ như thiếu gia đã thay đổi phần nào kể từ đó.

Chính xác thì điều gì đã thay đổi? Bạch Cửu không thể nói được, chỉ là có cảm giác khác hẳn lúc trước.

Thiếu gia dường như nhanh chóng thoát ra khỏi nỗi đau buồn. Cậu vẫn cười, gây ồn ào, ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng tiểu thụ tinh luôn cảm thấy những cảm xúc này chỉ là bề ngoài, chưa bao giờ thực sự đi vào trong lòng thiếu gia.

Điều quan trọng nhất là dần dần, Bạch Cửu bắt đầu nhận ra mình bị thiếu gia xa lánh.

Phải biết rằng trước kia hắn là tiểu đệ tử của Trác Dực Thần sẽ không bao giờ rời xa hắn, nhưng bây giờ người này này luôn đẩy hắn ra ngoài, để hắn chơi đùa cùng đám người Triệu Viễn Chu. Thiếu gia dường như đang tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng, càng ngày càng thường xuyên ngồi một mình trong trạng thái bàng hoàng.

Tiểu thụ tinh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Hắn tức giận chạy đến hỏi thiếu gia có thích mình nữa không, chiếc chuông lớn trong tai hắn lắc lư trái phải trong cơn tức giận. Thiếu gia không nói gì, chỉ đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ bù xù của Bạch Cửu, sau đó đứng dậy rời đi.

Tiểu thụ tinh lại càng cảm thấy đau khổ hơn. Hắn nhìn thiếu gia rời đi, dậm chân mạnh mẽ, tiếng chuông leng keng vang lên rất giống tâm trạng của hắn.

Hắn không thể chịu được việc thiếu gia phớt lờ hắn.

Người đó là người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tu luyện. Cậu là người đầu tiên bảo vệ hắn. Cậu là người đầu tiên nhẹ nhàng khuyên hắn nên ẩn náu. Cậu là người đầu tiên cùng hắn cười, gây rắc rối với hắn và chứng kiến mọi chuyện cùng hắn.

Tiểu thụ tinh khụt khịt mũi, cảm thấy hốc mắt có chút đau nhức.

Có lẽ, đã lâu rồi hắn không thể rời xa cậu.

_______________
30/01/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro