Hồi thứ hai mươi ba: Tử thi sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miệng hang tối tăm, hơi nóng phả ra ngùn ngụt, tưởng như đứng cạnh một cái chảo lớn.

Trong lòng Quyết vốn sốt ruột tìm ý trung nhân, nên không chần chừ, bước vào trong. Vừa được vài bước, Quyết đã thấy từ trong hang vọng ra một âm thanh như tiếng gào thét rất thảm thiết. Hắn lo lắng Ngọc có chuyện chẳng lành, lại càng rào bước thật nhanh.

Lòng hang rộng lớn mà nóng nực, ẩm ướt, lại lởm chởm toàn đá trơn trượt rất khó đi. Quyết lần mò hồi lâu mới tiến vào sâu được chừng nửa dặm. Hắn đi mãi mà vẫn chưa thấy nơi phát ra tiếng khóc, trong lòng rất lo lắng, sợ càng để lâu, tính mạng Ngọc càng nguy ngập. Tim hắn đập thình thình, càng lúc nhịp chân càng gấp. Bỗng hắn đạp phải một hòn đá lớn đầy rêu, trơn như bôi mỡ. Quyết trượt chân ngã ngửa, gáy đập xuống đất, bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh dậy, thấy xung quanh mình tối đen như mực. Quyết nhìn quanh, qua một lúc, mắt hắn đã quen với bóng đêm nên có thể lờ mờ nhận ra những vật xung quanh. Hắn nhận thấy mình đang ở trong một hốc đá.

Trong đầu Quyết chợt thoáng qua hình ảnh căn ngục ở dinh thự của Cao Tiến, những con người trần truồng và sợ hãi, cảnh tượng máu thịt tung tóe khi hổ ăn thịt người. Thoáng chốc, sống lưng Quyết lạnh toát, nghĩ đến thảm cảnh bị rơi vào tay Cao Tiến, hắn hoảng sợ toan chạy thoát khỏi hốc đá.

Quyết chợt thấy phía dưới đất có một bóng người đang nằm, hắn đến gần thì nhận ra đó là Ngọc. Quyết cả mừng lay nàng một hồi, thấy Ngọc vẫn mê man bất tỉnh thì tự hỏi:

- Làm sao cứu nàng bây giờ?

Đang nghĩ như thế, đột nhiên tiếng cụ Phạm trong bụng hắn vàng lên:

- Quyết con, hãy đào một cái hố lớn. Xong việc này mới cứu người được.

Quyết ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Tại sao muốn cứu Ngọc lại phải đào hố?

Tuy thế, nghe theo lời cụ Phạm, hắn vẫn quỳ xuống dùng tay đào bới. Chợt cụ Phạm nói:

- Tránh chỗ đó ra một chút.

Quyết lại nghe theo lời, quay sang đảo cách đó không xa.

Quyết đang hì hục thì chợt thấy mặt đất nơi hắn muốn đào lúc đầu dường như thoáng có chuyển động. Hắn ngạc nhiên, ngẩn người ra nhìn. Cụ Phạm giục hắn:

- Con đào nhanh lên, không thì không kịp. Trước khi đào, con hãy đọc theo ta ba lần: "Nụ hoa khai, kỳ vọng xuất".

Quyết nghe thế sợ lỡ mất việc cứu Ngọc, miệng lẩm nhẩm ba lần "Nụ hoa khai, kỳ vọng xuất" rồi đưa tay hối hả đào tiếp. Hắn vừa đào, vừa thấy mặt đất rõ ràng là đang chuyển động, giống như ở dưới có vật gì ngọ nguậy. Quyết mặc kệ những sự lạ, chỉ lo tập trung cứu người.

Quyết đào xuống mới được mấy tấc, thấy chất đất phía dưới có chút kỳ lạ, nó mềm mại mịn màng vô cùng khiến việc đào bới rất dễ dàng. Trong bóng tối, lớp đất ấy dường như có ánh lân tinh, lập lòe phát sáng trong đêm. Quyết giật mình nghĩ:

- Đây chẳng phải là huyệt kết sao?

Vốn là có lần cụ Tả Ao có nói với Quyết, đất nơi có huyệt kết thì mịn màng màu mỡ, phàm là đại huyệt thì sắc đất có màu xanh nhạt tựa như lân tinh, có thể phát sáng nhẹ trong đêm.

Quyết vừa đào, vừa miên man suy nghĩ, nhưng đang nóng ruột cứu Ngọc, hắn đành tạm thời bỏ qua, không muốn hỏi cụ Phạm, cứ tập trung đào.

Quyết đào hố bằng tay, thêm vào đó, cơ thể vốn đã mệt mỏi vì phải đi xa, lại trải qua biến cố trên hồ, nên mặc dù lớp đất rất xốp hắn cũng phải đào rất lâu mới được một cái hố lớn. Quyết đào xong, mệt quá, chống tay xuống đất, ngồi nghỉ.

Bất thình lình, có một bàn tay từ dưới đất trồi lên, nắm chặt lấy tay hắn. Bàn tay này vừa chạm vào Quyết lập tức thấy tay mình lạnh buốt, dường như từ trong cơ thể hắn có một luồng khí lạnh truyền sang phía bàn tay kia.

Bàn tay kỳ dị vô cùng, nó dường như đang mục ruỗng, phía trên bàn tay ấy vẫn còn dòi bọ bò lổm ngổm, lại thêm da thịt xám xanh bủng beo, chỗ có chỗ không, nhầy nhụa ẩm ướt, bốc mùi hôi thối.

Nhưng điều lạ lùng hơn là cổ tay nó dường như có một lớp vải cuốn lấy, phần phía trong lớp vải này không hề bị thối rữa. Mới nhìn sơ qua, Quyết đã nhận ra ngay bàn tay này được liệm bằng liệm thuật gia truyền nhà hắn.

Đang lúc Quyết hoảng hốt, chợt một lực rất mạnh xô hắn xuống hố. Hắn không tự chủ được, ngã nhào.

Quyết chưa kịp định thần đã thấy từ phía trên hố, đất đá trút xuống như mưa, tựa như muốn chôn sống hắn. Cái hố này sâu đến ngực Quyết, miệng hố không rộng, hắn đứng trong hố ấy, chẳng bao lâu đất đã ngập quá đầu gối.

Quyết ngẩng đầu lên, chợt kinh ngạc nhìn thấy Ngọc. Khi ấy Ngọc đang dùng tay hất đất xuống, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

Kỳ lạ ở chỗ, đất lấp xuống chỗ nào, Quyết thấy thân mình chỗ đó nóng như lửa đốt, tựa như đất ấy vừa được rang kỹ trên than hồng. Hắn chịu không nổi, la toáng lên.

Khi ấy một tay Quyết vẫn còn nắm lấy tay tử thi, hắn lập tức lấy đó làm điểm tì, kéo mạnh một cái. Nào ngờ Quyết vừa kéo, bàn tay đã nương theo lực ấy mà lộ cả cánh tay ra. Từ dưới đất lại có một bàn tay nữa thò lên. Hai cánh tay này, tay phải bám chặt lấy tay Quyết, tay trái túm lấy chân Ngọc.

Bàn tay đang nắm chân Ngọc bỗng giật mạnh một cái, làm Ngọc ngã sõng soài trên đất. Cánh tay trái vừa buông Ngọc ra đã chuyển sang đào bới, tự hất đất xung quanh hai cánh tay ra.

Ngọc bị mất thế một lúc, lại lồm cồm bò dậy. Nàng quay người, dường như muốn động thủ với cánh tay kia. Tử thi tự mình đào đất cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã lộ ra phần đầu. Cái đầu này cũng đang bị phân hủy, da nhăn nheo, trắng bệch, lại có sắc xanh. Một mùi hôi thối bốc lên khắp cả hốc đá vốn đã nóng nực ẩm thấp làm cho Quyết vừa thấy ngột ngạt, vừa thấy bụng quặn lên chỉ muốn nôn ra.

Tử thi bấy giờ, thân hình đã lộ ra đến ngực, lập tức tóm ngày thắt lưng Ngọc, vận sức ném ra ngoài. Kình lực của tử thi mạnh mẽ khôn cùng, nghe đánh "bình" một tiếng, đã thấy thân hình Ngọc nằm bất động trên đất.

Ngọc tuy võ nghệ cao cường nhưng tử thi xuất chiêu quá nhanh, lại mạnh như rồng cuốn, nên nàng không kịp phản ứng.

Quyết thấy Ngọc nằm trên đất, không rõ sống chết ra sao thì giận dữ, muốn liều mạng với tử thi.

Tử thi sau khi ném Ngọc một cái, lại chụp lấy miệng Quyết, bóp mạnh. Quyết đau quá, lè cả lưỡi ra ngoài. Tử thi chỉ chờ có thế, liền kéo miệng Quyết lên phía đỉnh đầu nó. Quyết thấy mùi hôi xộc vào mũi, đã toan ọe ra. Nào ngờ lưỡi hắn đột ngột bị hút ra ngoài, dính vào đỉnh đầu tử thi, chính ngay huyệt Bách Hội.

Quyết vừa thấy tởm lợm vừa kinh hãi, giãy rất mạnh. Nhưng xem ra, lưỡi hắn vừa chạm vào đỉnh đầu tử thi đã dính chặt ở đó. Quyết cảm thấy từ cơ thể mình khí lạnh qua lưỡi truyền vào tử thi, tự nhiên cánh tay bị tử thi bám lấy không cảm thấy lạnh buốt như lúc trước nữa.

Bấy giờ, tử thi vừa đào đất vừa cựa mình, ý muốn thoát thân ra

ngoài. Lực đào của tử thi rất mạnh mẽ. Quyết nhận thấy mỗi lần tử thi cử động, khí lạnh từ người hắn lại tràn sang tử thi nhiều hơn.

Tử thi vừa trồi lên, Quyết đã thấy toàn bộ cơ thể tử thi đều được liệm bằng liệm thuật, chỉ có hai bàn tay và đầu là không được cuốn. Ở những phần được cuốn liệm, da thịt vẫn còn nguyên vẹn, phần còn lại đều bị rữa nát.

Quyết bấy giờ mới kinh hãi nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ người nhà mình đã khâm liệm cho tử thi này?

Luồng hàn khí trong người Quyết vẫn không ngừng chảy về phía tử thi, hắn thầm nghĩ:

- Khi nãy tử thi nằm trong đất, đến động đậy còn không thể, bây giờ lại nhanh nhẹn như thế này, thực là điều kỳ lạ. Lẽ nào, lẽ nào hắn cử động được là do luồng hàn khí từ cơ thể mình truyền vào cho?

Quyết đang nghĩ đến đây, chợt thấy tử thi dùng cánh tay chống trên đất, co mạnh người, chỉ trong phút chốc đã thoát ra. Nó lại quay người, kéo mạnh tay Quyết lên, phút chốc hắn đã ở trên vai tử thi. Lưỡi Quyết vẫn không rời khỏi huyệt Bách Hội của nó. Hắn càng giãy giụa càng đau đớn, thấy tử thi cõng mình trên lưng cũng đành thuận theo.

Lưỡi của Quyết đặt lên đỉnh sọ tử thi nên hắn phải hơi nghiêng người, dùng một chân gác lên vai tử thi. Một tay hắn ôm chặt lấy đầu tử thi, tay kia bám lấy vai, còn một chân lại quắp chặt lấy thân tử thi. Tư thế này khiến Quyết rất là khó chịu, hắn phải gồng người mới giữ nguyên được, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Chợt thấy mặt đất rung chuyển, tử thi ngửa đầu nhìn quanh một lượt, la lên một tiếng:

- Hỏng rồi!

Rồi toan bỏ chạy.

Quyết thấy tử thi định bỏ đi, lại thấy Ngọc vẫn bất tỉnh trên mặt đất, tự nhiên la lên:

- Còn người nằm dưới kia.

Nhưng lưỡi hắn bị dính chặt vào tử thi, nói không thành lời. Nào ngờ thấy tử thi nói:

- Còn người nằm dưới kia.

Lời nói này Quyết muốn thốt ra, nhưng vì lưỡi hắn vướng ở đầu tử thi nên không nói tròn trịa được. Kỳ lạ là tử thi nói chính xác những điều hắn muốn. Dường như nó đã nói thay lời hắn.

Từ đây trở đi, để tiện theo dõi, những lời tử thi thay Quyết nói đều xin ghi lại như lời Quyết nói bình thường.

Tử thi thấy Quyết la như vậy, quay lại nhìn Ngọc. Quyết thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, hang đá dường như sắp sập đến nơi, sợ tử thi bỏ Ngọc lại, liền nói:

- Xin hãy cứu nàng! - Xin hãy cứu nàng!

Tử thi lặp lại. Qua một khắc, hắn thấy tử thi quay đầu lại, đưa bàn tay quấn lấy lưng Ngọc xách đi.

Tử thi tay xách theo Ngọc, lưng cõng Quyết, chạy băng băng về phía cửa hang. Được một lúc, bỗng nhiên Quyết thấy mặt đất rung chuyển, lại nghe rầm rầm mấy tiếng, mé tả có mấy tảng đá lớn rơi xuống ngay bên cạnh Quyết. Hắn cả kinh nghĩ thầm:

- Hang động này sắp sập đến nơi, dường như có động đất. Mà cũng không biết tử thi này mang theo mình làm gì?

Lại thấy ngay trên đầu Quyết một tảng đá lớn rơi xuống, khiến hắn hoảng loạn vô cùng, trong phút chốc, chỉ biết nhắm mắt chờ cái chết.

Nào ngờ tử thi vọt một cái, đã lao về phía trước mấy trượng. Nó mang theo hai người mà thân thủ vẫn cực kỳ nhanh nhẹn.

Từ phía trên, đá bắt đầu không ngừng rơi xuống như mưa, càng lúc càng dày đặc. Lạ lùng ở chỗ, cứ chỗ nào có tử thi thì đá rơi xuống càng nhiều, tưởng như trận mưa đá này nhắm vào nó vậy. Cũng may tử thi phản xạ, di chuyển linh hoạt vô cùng, thoắt mé đông thoắt mé tây, đều tránh được cả. Chỉ trong chớp mắt nó đã tiến thêm một đoạn dài, cứ nhắm cửa hàng mà xông ra.

Bỗng nhiên, mặt đất lởm chởm đá phía trước mặt Quyết rung chuyển dữ dội rồi dần dần dâng lên, dốc về phía lòng hang.

Tử thi mặc dù cực kỳ linh hoạt nhanh nhẹn nhưng một là phải mang theo hai người, hai là mặt đất toàn đá nhọn, ba là đá rơi không ngừng làm cho nó phải tập trung tránh né, bây giờ lại thêm mặt đất dần cứ dâng lên, dốc ngược chiều di chuyển khiến tốc độ chạy ra ngoài của nó bị giảm đi nhiều.

Quyết cảm thấy rất rõ luồng hàn khí từ cơ thể mình trút sang tử thi mỗi khi nó tránh né. Hắn càng chắc chắn rằng chính mình đang nạp khí cho tử thi này có thể vận động.

Trong lúc hỗn loạn, nhất thời Quyết cũng không thể nghĩ nhiều, chỉ biết liếc nhìn Ngọc, thấy mắt nàng vẫn đang nhắm nghiền. Hắn lại ngóng ra cửa hang, chỉ mong có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.

Mặt đất không ngừng dâng lên dốc vào trong, bây giờ đã tạo nên một cái dốc sâu hun hút, tưởng như tử thi chỉ cần trượt chân thì sẽ bị trượt xuống tận cùng của hang sâu.

Tử thi đã không thể chỉ đứng bằng hai chân, nó phải dùng cả cánh tay còn lại bám vào mặt đất mà vừa tiến lên vừa tránh né.

Phía trước mặt nó, cửa hang chỉ còn cách chục trượng. Cứ với đà này, chỉ trong chốc lát cả bọn sẽ có thể thoát ra ngoài.

Nào ngờ miệng hang dường đang thu hẹp lại. Tử thi thấy thế lại gồng người lao nhanh về phía trước. Quyết lập tức thấy hàn khí tuôn xối xả qua đầu lưỡi, cơ thể hắn vừa lạnh, vừa đau, vừa nhức mỏi, tưởng như khó có thể bám trụ được trên thân tử thi lâu nữa.

Miệng hang bây giờ chỉ cao bằng nửa chiều cao lúc đầu. Lúc ấy, tử thi đang đưa tay bám lấy một gờ đá dưới đất thì thốt nhiên một tảng đá lớn rơi trúng tay nó. Quyết thấy trong bụng nhói đau, nhất thời thấy khí lạnh tràn ngược sang cơ thể hắn. Tử thi quằn quại mấy cái, một tảng đá nhắm ngay đầu nó mà rơi xuống, nó lập tức lách mình tránh khỏi. Có điều vì vướng cánh tay nên tử thi chỉ có thể di chuyển rất chậm chạp. Đá từ phía trên vẫn không ngừng rơi xuống bủa vây tử thi.

Tử thi lập tức xoay người vòng quanh tảng đá đang đè lên tay nó mà tránh né. Lập tức nghe rạo rạo mấy tiếng, thì ra cánh tay bị cố định mà cơ thể tử thi lại xoay chuyển, khiến cho khớp chỏ bị vặn mạnh, xương lòi cả ra ngoài.

Tử thi dường như không biết đau, chỉ tìm cách thoát khỏi tảng đá, nhưng một tay đang bị giữ chặt, việc tránh né khó khăn hơn bội phần.

Bỗng nhiên tử thi hơi mất đà, ngả người về đằng sau, tay trái đã đứt lìa. Quyết định thần nhìn kỹ thì thấy cánh tay tử thi bị cắt lìa với vết cắt rất ngay ngắn gọn gàng ngay tại khớp, chỉ nhắm vào gân mạch, chứ không hề cắt qua xương.

Trong không gian tranh tối tranh sáng, Quyết nhìn thấy một bóng đen cầm con dao của Ngọc mà hắn vốn giắt bên mình. Người cầm con dao này, không ai khác chính là Ngọc, không biết nàng đã tỉnh dậy từ khi nào. Thì ra khi Ngọc tỉnh lại đã thấy tử thi cõng Quyết đang vượt qua trận mưa đá, đến lúc hiểm nguy, nàng vội thoát khỏi tử thi, lấy con dao đang giắt bên mình Quyết mà quyết đoán hành sự.

Tử thi nói khẽ:

- Ra tay hay lắm.

Rồi nó nhảy thêm vài bước, vọt ra ngoài hang, Ngọc cũng lập tức phóng người theo. Cả ba vừa ra ngoài thì cửa hang đóng sập lại.

Quyết đưa mắt nhìn Ngọc, thấy nàng cũng đang nhìn hắn. Khi ấy Ngọc đứng bên cạnh tử thi, dường như đã hoàn toàn tỉnh táo, không có vẻ gì là bị thương, ánh mắt đang hướng về Quyết. Nỗi hân hoan và quan tâm lộ rõ trong đôi mắt đen láy như biết nói của nàng. Quyết không biết rằng hắn cũng đang nhìn nàng với ánh mắt như thế. Bất giác cả hai đỏ mặt quay đi, không dám nhìn lâu.

Quyết vừa đưa mắt ra xa đã thấy choáng ngợp. Hắn nhìn xung quanh, thấy cảnh quan khác hẳn khi mình bước vào. Hắn đang ở trên một mỏm đá cheo leo, cách mặt hồ đến mấy chục trượng, lại chỉ rộng hơn một trượng vuông. Có một vết nứt ở giữa mỏm đá, cửa hang chính là hình thành từ vết nứt này, bây giờ đã khép chặt lại.

Quyết thầm nghĩ:

- Lẽ nào tử thi ra bằng lối khác?

Đang ngạc nhiên, Quyết lại thấy mặt đất rung chuyển, tử thi mới đặt chân lên mặt đất, chưa kịp lấy thăng bằng, lập tức rơi xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro