Hồi thứ hai mươi mốt: Thần Cây Đa, Ma Cây Gạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợt Quyết thấy phía sau có một ánh sáng chói lòa. Hắn quay lại nhìn thì thấy từ thi thể cụ Phạm, một quả cầu sáng bốc lên. Quả cầu này chậm chạp tiến dần về phía hắn, chẳng mấy chốc đã lơ lửng trên đầu, rồi dần dà áp xuống đỉnh đầu hắn. Dù nó phát sáng rực rỡ nhưng khi vừa chạm vào cơ thể Quyết, hắn lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng vào ruột gan.

Từ bụng Quyết, một cơn đau dữ dội phát ra. Cơn đau này giống như cơn đau mỗi khi soái vong trong người hắn linh ứng bảo vệ cơ thể. Hai cảm giác vừa tê buốt vừa đau đớn bỗng chốc hòa quyện vào nhau. Khi thì hắn thấy lạnh thấu tâm can, khi thì lại cảm thấy đau như đứt gan đứt ruột.

Một vài khắc sau, Quyết chỉ còn nghe lạnh buốt trong người, cảm giác đau đớn đã biến mất. Trên đầu hắn, một làn khói mỏng bốc lên, dần dần tụ lại thành một bóng người mờ nhạt. Đó là một người đàn ông tóc để rũ rượi, khi di chuyển còn đi cà nhắc giống như bị thọt. Quyết nhận ra cái bóng này chính là của Nguyễn Danh Phương. Chỉ thấy nó là là đáp xuống mặt đất rồi dần di chuyển về phía vách động, cuối cùng tan biến.

Chợt Quyết nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên dưới:

- Quyết con, ta đã trục soái vong ra khỏi người con rồi. Giờ ta ở tạm trong thân thể của con đó.

Thì ra trong khoảnh khắc vừa rồi, vong hồn cụ Phạm đã nhập vào Quyết, lại dùng ma lực đẩy vong hồn của Nguyễn Danh Phương bấy lâu vẫn bị giam hãm trong cơ thể Quyết ra. Cụ Phạm bây giờ thay thế Nguyễn Danh Phương ngụ trong viên Cộng Sinh Dược, chỉ khác là pháp lực cụ Phạm cao hơn Phương nhiều nên có thể nói chuyện với Quyết.

Cơn đau, lạnh vừa rồi Quyết phải chịu đựng là vì khi đột nhiên bị đẩy ra ngoài như thế, vong hồn Nguyễn Danh Phương theo bản năng tự nhiên đã chống chọi lại ma lực của cụ Phạm. Mặc dù là một soái vong nhưng Nguyễn Danh Phương làm sao chống lại được vong linh cụ Phạm Hữu Long có mấy trăm năm tu luyện pháp thuật? Kết cục là hồn Nguyễn Danh Phương bị đẩy ra ngoài.

Vừa rồi cụ Phạm không muốn tiêu diệt vong hồn của Phương chính là vì bấy lâu nay Nguyễn Danh Phương ở trong người Quyết cũng có mấy phen hộ vệ cho hắn được toàn mạng. Nếu không thì cụ Phạm chỉ cần nhấc tay, Phương sẽ lập tức bị hồn xiêu phách tán, chẳng còn cơ hội đầu thai nữa.

Đẩy soái vong ra ngoài như thế, cũng chẳng khác gì mở cửa ngục cho Phương được tự do. Đó chẳng phải là chuyện ai cũng làm được, ngẫm ra cũng thấy ma lực kỳ dị của cụ Phạm. Việc sử dụng pháp thuật vừa rồi diễn ra trong người Quyết vừa hiếm gặp, lại ẩn chứa nội tình, tuy chỉ diễn ra ngắn ngủi, nhưng để nói rõ lại dài dòng như thế.

Ngọc và Quyết còn chưa hiểu hết mọi chuyện vừa xảy ra thì từ một cái hốc trên thân đại thụ, một sợi dây uốn éo máy động rồi ngoằn ngoèo bò ra. Sợi dây bắt đầu trườn xuống đất như một con rắn. Nó mới trườn được một thước, hai người liền thấy ánh sáng ló ra từ chỗ trống nó vừa rời khỏi. Thì ra đằng sau sợi dây này có một khoảng trống.

Quyết thầm nghĩ:

- Lẽ nào thân cây này rỗng?

Con rắn càng trườn ra xa thì lỗ hổng càng lớn. Quyết đang nhìn chằm chằm vào cái hốc thì đột nhiên hắn bị đẩy về phía hốc ấy. Từ phía sau, ma nữ đã thúc hắn một cái, ý muốn hắn chui vào cái hốc này. Ma nữ lúc ấy đang điều động các rễ giả chống chọi lại đám hổ binh, cú đẩy vừa rồi khiến nó sao nhãng đôi chút, lập tức mấy cái rễ giả đã bị hổ binh ngoạm lấy.

Ma nữ thấy thế nguy, chỉ hét một tiếng:

- Đi đi!

Rồi lại dồn hết toàn lực điều động đám rễ giả. Quyết vẫn chưa hiểu ý ma nữ, đang ngó quanh quẩn, chợt trong bụng hắn, cụ Phạm la lên:

- Thằng quỷ ngốc, chui vào gốc cây đi.

Quyết nghe thế liền lật đật ra hiệu cho Ngọc theo mình, rồi chui vào cái lỗ kia.

Cái lỗ ấy bề rộng đủ cho một người cử động thoải mái. Có điều, người thứ hai cùng vào thì lại quá chật chội.

Quyết nhất thời chưa biết làm thế nào, hắn nhìn xung quanh thì thấy trong lòng hốc ẩm ướt hết sức, lại lúc nhúc sâu bọ, ghê tởm vô cùng, mùi ẩm mốc xộc lên đến ngạt thở. Ngọc bên ngoài, thấy trong hốc có ánh sáng chứ không tối tăm thì hiểu ngay, nói với Quyết:

- Cái hốc hẳn là thông với bên trên?

Quyết nghe thấy thế liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy ngay phía trên là bầu trời lấp lánh sao. Trong bụng hắn, cụ Phạm lại quát:

- Tên ngốc này, khả năng ứng biến thua cả một con bé nhà thường dân. Leo lên trên cho tình nhân người chui vào đi.

Quyết không có thời gian xấu hổ, lập tức lấy chân đạp vào thành cây, lưng hắn tì vào phía đối diện. Hắn lại dùng tay trợ lực, từng bước, từng bước lết được lên phía trên. Trong chốc lát, phía dưới đã có đủ chỗ cho Ngọc chui vào. Ngọc vừa vào trong, sợi dây khi nãy lập tức cuộn mình lại, che kín hốc cây như cũ.

Trong hốc ngột ngạt, bức bí, lại nhiều sâu bọ, Ngọc tuy giỏi võ, nhưng lại rất sợ sâu, nàng kêu la oai oái. Trong bụng Quyết, cụ Phạm lẩm bẩm:

- Dẫn theo đàn bà, thực là lắm chuyện.

Quyết áng chừng nếu ở lại quá lâu, cả hai chắc sẽ chết ngộp bởi dù có lỗ thông lên trên nhưng lại ở quá cao. Quyết đành dùng cách cũ, lần mình leo lên trên. Ở phía dưới Ngọc cũng cắn răng trườn lên theo hắn.

Cả hai bò một hồi lâu mới lên đến ngọn cây. Quyết vừa thò đầu ra khỏi thân cây đã thấy gió thổi dữ dội. Hắn kinh ngạc nghĩ thầm:

- Ở trên này thực không ngờ gió mạnh như thế.

Quyết chui hẳn người ra khỏi hốc cây, hắn cúi rạp người xuống để tránh gió thổi. Một lúc sau, Ngọc cũng thoát khỏi hốc cây. Quyết hỏi:

- Cô có sao không?

Câu này hắn hét lên rất to, bởi hắn sợ gió thổi lớn, Ngọc nghe không rõ. Nào ngờ hắn thấy Ngọc nhìn hắn chằm chằm, hỏi:

- Làm gì mà ngươi hét to thế?

Câu này Ngọc nói tuy nhỏ nhưng Quyết nghe thấy rất rõ ràng. Hắn thẹn thùng nói:

- Gió thổi to quá, tôi sợ cô nghe không rõ.

Ngọc đáp:

- Gió nào?

Quyết giật mình, nhìn kỹ lại, thấy rõ ràng mái tóc dài của Ngọc không hề tung bay. Và nàng mặc một chiếc giao lĩnh hẹp tay gọn gàng nhưng tà áo buông thõng, nó không thể không tung bay trong luồng gió mạnh như thế.

Quyết vẫn thấy rõ ràng từng đợt gió đang thốc tới tưởng muốn thổi tung hắn khỏi thân cây lớn, tiếng rít dữ dội khiến hắn đau buốt tai.

Quyết định thần lại, hắn chợt nhận ra, đó không phải tiếng gió rít, mà là một âm thanh giống như tiếng thét giận dữ. Tiếng thét này không phải chỉ có một mà từ nhiều hướng khác nhau. Những tiếng thét này hòa quyện vào nhau giống như tiếng gió rít.

Kỳ thực, đó là một đêm lặng gió!

Đột nhiên, Quyết thoáng nhìn thấy một khuôn mặt người lơ lửng trong không gian. Khuôn mặt này chỉ thoắt hiện rồi vụt tan biến. Chốc lát sau, lại một khuôn mặt khác thoáng hiện ra.

Quyết cả kinh nhìn quanh, hắn chợt nhận ra xung quanh mình có một thứ ánh sáng mờ nhạt được phát ra từ hàng ngàn khuôn mặt kỳ dị. Những khuôn mặt kia đan xen, lồng trộn vào nhau, lại liên tục di chuyển, nếu không để ý thì không thể nhận ra được.

Ngàn vạn khuôn mặt kia dường như chỉ hướng vào một mình hắn mà la hét. Quyết cả kinh chưa hiểu chuyện gì thì vụt một cái, một mặt người lao thẳng về phía hắn. Khuôn mặt này rõ ràng là của một đứa trẻ, có điều trông không bụ bẫm đáng yêu chút nào mà gầy gò tiều tụy, hai tròng mắt lồi hẳn ra khiến nó trở nên vô cùng kinh dị.

Khuôn mặt ấy lao đến cách hắn vài gang liền tan biến đi. Quyết chỉ cảm thấy như một cơn gió nhẹ tạt vào thân mình. Ngay lập tức, tiếng la hét càng dữ dội hơn, lại có rất nhiều khuôn mặt giận dữ khác lao vào hắn.

Nhưng bất cứ khuôn mặt nào khi tới gần, chỉ cách hắn vài gang tay thì lại biến mất. Có quá nhiều khuôn mặt cùng lao vào một lúc nên Quyết cảm thấy như có một luồng cuồng phong thổi về phía mình.

Ngọc nhìn thấy đột nhiên người Quyết xiêu đi như sắp ngã, tưởng hắn có chuyện gì, đang định đỡ lấy thì giật bắn mình nghe thấy Quyết quát lên:

- Các ngươi... điên à? Là... ta đây.

Ngọc trợn tròn mắt nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì. Giọng Quyết bấy giờ không giống như bình thường, mà lại đục khàn, đôi lúc ngập ngừng, khó khăn. Nàng lại nghe Quyết nói:

- Ta tạm ở... trong thân thằng... nhóc này. Các ngươi muốn hại... chết ta sao?

Tiếng nói này vừa dứt, Quyết thấy gió ngưng bặt, chỉ còn lại ánh sáng trắng vẫn vây lấy hắn. Nhưng các khuôn mặt bây giờ không còn giận dữ nữa mà trở nên hiền hòa hơn.

Nguyên là trên cây đa này, cụ Phạm đã cho trú ngụ không biết bao nhiêu vong hồn mà kể. Mỗi một chiếc lá đều là chỗ trú cho các vong hồn vật vờ tha phương. Những vong hồn này đều hết sức nể phục cụ Phạm, coi cụ là bậc cha mẹ sinh thành. Bởi vậy nên khi Quyết vừa ra khỏi thân cây, các vong hồn đã cảm giác được cụ Phạm đang bị giam hãm trong bụng Quyết. Chúng tưởng rằng Quyết làm việc gì ám hại cụ Phạm nên hợp nhau lại những muốn đẩy Quyết xuống đất. Nếu trong người Quyết không có ma lực tự thân mạnh mẽ hộ vệ thì vừa rồi sớm đã bị đám vong kia hại chết rồi.

Ngọc đứng bên cạnh Quyết, cũng chưa hiểu rõ hết tình. Bấy giờ nàng thầm nghĩ không biết Quyết có phải bị ma nhập hay không, thấy cử chỉ hành động hắn rất bất thường, giọng hắn lại như người bị vong nhập, khiến nàng không khỏi lo lắng. Nàng chợt giơ tay, tát Quyết một cú như trời giáng, nghe "chát" một tiếng.

Kể từ khi cụ Phạm nói rõ cơ sự, xung quanh trở nên tĩnh mịch lạ lùng. Tiếng động từ cái tát này vang lên, hiển nhiên, đám vong hồn không thể không chú ý. Đám vong hồn này không hiểu sự tình bên trong, thấy Ngọc tát Quyết thì phẫn nộ vô cùng, cho là nàng đã mạo phạm cụ Phạm. Ngay lập tức, mấy vong hồn lao tới muốn xô Ngọc xuống đất.

Cả Ngọc và Quyết khi đó đang đứng trên thân cây cao, việc giữ thăng bằng đã khó, bây giờ nếu bị vong hồn xô đẩy thì không khéo ngã tan xương. Quyết thấy thế nguy liền dang tay gạt mấy vong kia ra. Nào ngờ, lại có thêm hơn chục vọng nữa lao về phía Ngọc, định hất ngược nàng ra sau.

Trong lúc cấp bách, Quyết đành ôm chầm lấy nàng, đám vong kia bị tấm thân Quyết chắn lấy mục tiêu, một là không dám vọng động đến thể của cụ Phạm, hai là có muốn chạm đến cũng không được, lập tức phải tản ra.

Đột nhiên Quyết thấy đau nhói nơi hạ bộ. Thì ra Ngọc không nhìn thấy đám vong, chỉ thấy Quyết đột nhiên lao tới ôm mình, chỉ có thể nghĩ đến chuyện Quyết bị vong nhập, tính tình thay đổi, tự nhiên muốn làm trò bỉ ổi, bèn thuận thế dùng gối thúc vào hạ bộ hắn.

- Đồ đê tiện! - Ngọc la khẽ.

Đòn này Ngọc xuất ra chỉ dùng có hai phần công lực. Nếu không, đừng nói là một tên ăn mày gầy giơ xương mà e là đàn ông khắp thiên hạ, ai trúng đòn này cũng trở thành thái giám. Quyết trúng hai phần lực ấy, lập tức ôm lấy hạ bộ quỵ xuống. Trong bụng hắn, cụ Phạm cười vang làm hắn vừa đau vừa xấu hổ.

Đám vong xung quanh thấy Quyết bị tấn công thì lập tức hộ vệ, đẩy Ngọc xuống. Ngọc đột nhiên thấy một cơn gió mạnh tạt vào thân mình, nhất thời không tự chủ được, ngã nhào xuống phía dưới.

Quyết cả kinh rướn người theo định nắm lấy tay nàng nhưng đã muộn. Bóng Ngọc thoắt cái đã mất hút trong lùm cây, chỉ thấy tiếng cành lá sột soạt. Tiếng động này xa dần rồi mất hẳn.

Quyết vội vàng leo xuống. Có điều cây đa này vừa to vừa rậm, hắn càng vội vàng, da thịt càng bị cành cây cào vào, chẳng mấy chốc áo quần hắn đã rách tươm, mặt mũi lấm lem trầy xước. Lòng Quyết nóng như lửa đốt nhung không sao xuống đất nhanh hơn được.

Độ nửa canh giờ sau, Quyết mới xuống đến mặt đất. Hắn lập tức đốt lửa giương mắt tìm quanh gốc đa một lượt. Gia đình Quyết làm nghề khâm liệm, nhiều lần hắn đã thấy những người trèo cao mà ngã chết, những người như vậy hình hài rất thê thảm. Hắn thoáng mường tượng ra cảnh thân thể Ngọc nát nhừ, máu me bê bết, không chừng không còn toàn vẹn, có khi lại vỡ đầu chảy óc... Hắn càng nghĩ lại càng đau xót, cuống quýt tìm kiếm.

Bỗng Quyết nghe "sốt" một cái, ở mé tả có tiếng động khẽ, hắn quay người nhìn theo hướng ấy thì thấy lá cây khẽ lay động. Quyết e đám hổ binh đã tha Ngọc đi mất, liền vội vã chạy theo. Cơ thể hắn trải qua đại nạn tảo táng, suốt đêm qua lại không được nghỉ ngơi, thành ra mới chạy được mấy bước đã muốn ngã quy. Đầu hắn nhức nhối, chỉ chực ngất đi.

Trong bụng hắn, cụ Phạm la lớn:

- Không được chạy theo! Lỡ đó là kế của địch nhân.

Quyết trong lòng chỉ nghĩ đến an nguy của Ngọc, liền bỏ ngoài tai, cứ nhắm hướng có tiếng động mà đuổi. Cụ Phạm thấy thế lại quát:

- Không được đuổi theo!

Câu này vừa dứt, Quyết thấy trong bụng quặn đau dữ dội, tựa hồ có ngàn vạn mũi kim đâm vào ruột gan hắn. Có điều Quyết đang lo lắng, lại thấy tiếng động cứ xa dần, biết chắc rằng nếu mình dừng lại thì không thể nào tìm được Ngọc. Hắn cắn răng nhịn đau đi tiếp. Thực ra, khi ấy Quyết đã quá mệt mỏi, cơn đau này lại phần nào làm hắn tỉnh táo hơn.

Quyết chạy được một đoạn, lại thấy trên mặt đất một vật, đó chính là con dao quý Ngọc vẫn mang theo bên mình. Quyết gượng cúi người nhặt lên. Con dao dường như sáng lấp loáng trong đêm tối, bởi vậy Quyết mới dễ dàng nhận ra nó trên nền đất.

Cụ Phạm thấy hắn không ngừng chạy về phía trước thì vừa la mắng vừa làm Quyết đau đớn. Nhưng trước sau vẫn không thể làm Quyết dừng bước.

Cụ Phạm tức giận quát lớn:

- Dùng lại!

Tiếng quát vừa dứt, Quyết thấy chân tay run rẩy, tựa hồ như không thể cử động được. Bây giờ tay chân lại như có một lực vô hình kìm giữ lại, giống như bị cùm xích, cử động rất khó khăn. Hắn nhất thời ngã ra đất.

Một cơn đau nữa lại ập tới. Nhưng Quyết không dừng lại, hắn vẫn cố bò trên mặt đất. Thực kỳ lạ, vật phía trước khi nãy còn di chuyển rất nhanh, nhưng khi hắn dừng lại thì dường như cũng không di chuyển nữa. Quyết chỉ nghe thấy tiếng sột soạt cách mình mấy trượng.

Rồi hắn lại đứng bật dậy, nhưng thể xác mệt mỏi khiến hắn không thể gắng gượng được nữa. Hắn phải gập bụng mà bò về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro