1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức ký họa có lẽ đã được vẽ trên một con tàu đang thong dong trong hải trình mùa hè, (hi vọng là) vào một ngày tuổi trẻ phóng túng nào đó của hai con người ấy. Bằng những nét chì diễn động vội vàng, chàng trai bắt lấy khoảnh khắc an yên khi cô gái ngồi ngả đầu ngủ thiếp đi, giữa khoảng nắng vàng rọi vào từ ô cửa kính.

Theo góc nhìn bức tranh, anh chàng ngồi ngay dãy ghế bên cạnh cô gái.  Không biết chính xác trước hay sau khi vẽ, nhưng chắc chắn nụ hôn đã diễn ra trong khoảnh khắc rung động ấy.  Và dám cá, anh ta chẳng kịp nghĩ gì trước khi nhoài người đặt lên môi cô một cái chạm nhẹ.

Nhưng sau đó thì có.

"Should you really feel uncomfortable, please just think that I gently borrowed your lips to kiss the sunshine, will you?"

Những lời bối rối mà ngọt ngào ấy được viết ở góc giấy bên cạnh ngày tháng, nhưng chưa đến được với cô gái.  Bởi anh ta không kẹp bức tranh vào quyển sách trên bàn hay chờ cô thức dậy để trao, mà cuộn lại cho vào một chai thủy tinh, đóng kín nút và thả xuống biển.


Và bây giờ sóng gió đại dương đã vô tình đưa nó trôi dạt đến tay tôi.

Ban đầu chai thủy tinh nằm lăn lóc trên bãi biển còn khiến tôi rủa thầm một kẻ vô ý thức nào đó, cho tới khi bước đến gần và nhìn thấy, nắng sớm xuyên một luồng vào bên trong chai làm sáng lên mảnh giấy cuộn tròn. Bức họa đẹp được vẽ cách buổi sáng hôm ấy gần 6 năm, đến tay tôi theo một cách cổ điển đầy thú vị như thế, thì còn có thể nghĩ đến gì khác ngoài hai từ cơ duyên. Nếu không có chuyến du lịch biển một mình được tôi quyết định bất ngờ ở phút chót, nếu không có cuộc điện thoại đánh thức sáng sớm của mẹ, nó hẳn đã ở trên tay ai đó khác. Dù vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ cơ duyên này sẽ mang đến phần sau câu chuyện bạn đang đọc.

Tôi khá tin vào hình dung và tưởng tượng của mình về sự việc đang diễn ra giữa cô gái và chàng trai. Nhưng còn mối quan hệ của họ, thật khó để chắc chắn.

" Nếu không bằng lòng hãy cứ nghĩ tôi chỉ mượn môi em để hôn vào nắng, có được không?"

Rõ ràng, anh chàng nửa muốn nửa không trong việc để cô gái biết về nụ hôn trộm thông qua những dòng này, nên mới nhờ trò chơi số phận cổ xưa quyết định thay mình. Nói ra cho đúng, chỉ có một ít muốn và rất nhiều không muốn? Bởi khi thả chai đi chắc anh cũng hiểu, quá vô vọng để nó có thể đến được với cô.

Có thể họ đơn giản là hai người xa lạ, ngồi chung một chuyến tàu trong hành trình mùa hè. Có thể mình anh biết cô hoặc cả hai đều biết nhau. Dù thế nào, giữa họ phải có điều gì đó, hoặc ai đó, để nụ hôn là không thể được.

Có thể chỉ là rung động trong phút chốc, chỉ một phút chốc. Cũng có thể là cả câu chuyện dài, mà tình huống này là một nét nhấn bất ngờ trong ấy.

...

Người yêu tôi nghe hết những suy đoán, đã trêu cười rằng tôi cứ như một tay thám tử nửa mùa. Dù vậy vẫn scan lá thư giùm tôi thật cẩn thận và share lại ảnh, khi tôi đã đăng lên Facebook của mình cùng với vài dòng. Đơn giản, tôi chỉ muốn những người bạn biết được điều thú vị tình cờ này thôi.

Nếu ai đó hỏi tôi thứ gì giống biển, tôi sẽ trả lời ngay: "Facebook. Có màu xanh và quá mênh mông.".

Vậy nên, tôi không hi vọng ở khả năng lá thư sẽ thôi trên đại dương ảo này để đến được một trong hai người. Ngay cả khi, bức tranh và câu chuyện về nó bấy ngờ đã được bạn tôi, bạn của bạn, bạn của bạn của bạn... cứ như thế, hào hứng chia sẻ rất rất nhiều trên trang mạng xã hội này.

Có thể, vì mọi người tò mò câu trả lời của cô gái, muốn biết câu chuyện thực sự đằng sau, hoặc đơn giản chỉ là bức vẽ đẹp yên bình và ai cũng muốn xen nó vào giữa những thứ đáng chán ngán, đáng thất vọng và buồn rầu lướt qua mắt quá nhiều mỗi ngày, chỉ có vậy.

Vài tuần thì chuyện này nguôi lắng dần.

Cho đến một hôm, hộp thư của tôi nhận được một tin nhắn.

Như đã nói, chưa bao giờ tôi nghĩ cơ duyên với lá thư trong chai sẽ mang đến phần sau câu chuyện bạn đang đọc. Nhưng nó thực sự đã xảy ra như vậy.

Tôi hoàn toàn bất ngờ, vào buổi sáng nhận được tin nhắn ấy, từ Tiểu Đường.

Là Tiểu Đường.

Trang Facebook với cái tên xa lạ, gần như không cập nhật thông tin mới gì.  Nhưng vẻ phớt lạnh thường trực trong đôi mắt cô bạn cùng lớp, cùng phòng thời trung học thì không thể nhầm lẫn.  Tôi đọc tin nhắn rồi nhìn một hồi lâu vào bức hình đại diện duy nhất, ký ức trôi về từng hồi như sóng. Đã hai năm trôi qua, hai năm với những nỗi nhớ thi thoảng. Lúc người yêu hiện tại nói thích tôi. Khi Hà Trần luyến một nốt bất chợt đẹp đến nhói tim giữa những bài hát vô tình nghe được đâu đó. Vài buổi sáng dậy muộn hiếm hoi, điểm tâm sáng bằng hai quả trứng luộc chấm muối tiêu mịn. Những lúc ấy, tôi đều bất chợt nhớ đến Tiểu Đường với một câu hỏi trong lòng.

Giờ thì tôi đã có câu trả lời rồi, nhờ một câu hỏi khác.


"Cậu có bao giờ nghĩ, một cô gái đã vẽ bức tranh này?"

Bạn đang nghĩ về một chi tiết tối giản dễ gây nhầm lẫn trong tiếng Anh? Còn tôi, tôi không nghĩ được điều gì, nghẹt thở một giây ngay lúc ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro