2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hồi ấy tớ đã sợ, chỉ cần đi một bước là sẽ không thể dừng, vậy mà cuối cùng lại chạy hết tốc lực về phía cậu."

Đúng là Tiểu Đường đã chạy rất nhanh về phía tôi chiều hôm ấy, khi tôi choáng váng và ngất lịm trên đường chạy. Bài thi sức bền rút cạn năng lượng ở con nhỏ vốn yếu ớt. Bằng một chút tỉnh táo còn sót lại, tôi cảm nhận được cơ thể mình được bế lên, lốc xốc theo từng bước chân của Tiểu Đường đến phòng y tế. Những sợi tóc dài mềm của bạn ấy lất phất chạm vào mặt tôi...

Sau khi đã khỏe lại đôi chút, Tiểu Đường lại dìu tôi về ký túc xá ngay trong khuôn viên trường, rồi đem đến tận giường ly sữa nóng, nhưng quá ngọt nên tôi chỉ uống được một nửa. Chắc là tôi có ngủ một chút, khi thức dậy đã gần cuối chiều. Căn phòng im ắng lạ kỳ, kể cả bài hát đang phát từ chiếc loa nhỏ cũng tô đậm thêm điều đó, chứ không gây ồn ào.

Tiểu Đường ngồi ngay dưới nền gạch không biết từ bao giờ, lưng tựa vào thành giường của tôi và nhìn ra ngoài trời nắng. Nếu tôi nói bất cứ điều gì lúc đó, như là tớ khỏe rồi cậu cứ làm việc của mình đi, chẳng hạn, hoặc chạm nhẹ vào Tiểu Đường thôi, thì bạn ấy cũng sẽ phát cáu, không dưng tôi nghĩ vậy nên nằm yên và lắng nghe.

Cho đến lúc Tiểu Đường tắt nhạc đi khi loáng thoáng giọng đám bạn cùng phòng kéo về, tôi đã nghe được 14 bài. Tất cả đều của Hà Trần. Giọng hát mảnh mai mà tha thiết phiêu diêu, đổ êm đềm suốt buổi chiều như một cơn mưa mùa hạ.

Phòng sáu đứa ở chung nhưng trước đây dường như Tiểu Đường chỉ tạo khoảng cách với mình tôi, hoặc tôi nghĩ thế. Cho đến buổi chiều hôm ấy, sự thân thiết bắt đầu hình thành. Dần dần tôi biết thêm vài điều về Tiểu Đường qua những mẩu đối thoại ngắn giữa những bữa ăn ngồi cùng bàn ở căng tin, hay những sớm bạn ấy lôi tôi dậy chạy bộ.

Đằng sau sự nổi loạn và bất cần chừng mực, âm nhạc đại chúng bắt tai trong playlist, đôi mắt phớt lạnh, những trò nghịch phá cùng nhóm học sinh cá biệt, ba đôi Converse toàn màu trắng được thay đi thay lại, những giấc ngủ gật gà trên lớp, khả năng toán học giỏi kỳ khôi... đằng sau tất cả những gì mọi người mặc định lâu nay ở Tiểu Đường, là một góc khác.

Ở đó, nhiều nhạc khúc Hà Trần vẫn được mở lại thi thoảng, lạ là, chỉ khi có hai chúng tôi trong phòng. Có vài quyển sách Haruki Murakami đầy ám ảnh mà Tiểu Đường bảo bạn ấy chưa bao giờ có thể hiểu hết, cũng như chưa bao giờ nhàm chán, sau rất nhiều lần đọc. Có một trang blog riêng tư, "Thôi nó buồn lắm, Thư Hân đọc làm chi."

Ở đó có những thứ không hẳn đối lập với Tiểu Đường của mọi khi, nhưng có thể gây bất ngờ, bởi vì trước đây, bạn ấy gần như chưa bao giờ tiết lộ.

"Dù rất muốn nhưng thay vì cậu tớ đã tặng lại cô lao công bó hồng đêm ấy."

Bó hồng cậu bạn lớp bên tặng Tiểu Đường để tỏ tình, chắc vậy.

Ca học ngoại ngữ buổi tối kết thúc sớm, khi thư thả đạp xe qua vài ngõ phố vắng gần trường trước khi ra về, tôi bắt gặp Tiểu Đường và cậu bạn ấy đang đi chầm chậm trên vỉa hè phía trước. Tôi định nhẹ nhàng quay ngược lại để khỏi làm phiền mà không kịp. Chắc là tiếng xe đã khiến hai bạn ấy xoay người lại.

Tiểu Đường nhìn tôi, chết sững một giây.

Tôi vẫy tay chào, Tiểu Đường đánh rơi bó hoa.

Tôi guồng chân đạp xe về, hào hứng loan tin với mấy đứa cùng phòng còn lại. Cô bạn vốn dạn dĩ, vậy mà cũng trở nên lúng túng ngại ngùng lạ kì chỉ vì bị bắt gặp đi cùng một chàng trai.

Bọn tôi đã sẵn sàng trêu chọc, nhưng khi cánh cửa mở ra, Tiểu Đường bước vào, thì mọi háo hức đều tan biến. Không còn bó hoa nào cả. Chỉ có một ánh mắt u tối mách rằng tốt nhất đừng ai nhắc đến chuyện này. Tiểu Đường nhìn lướt qua tôi một thoáng, không nói không rằng bạn ấy cởi giày quăng xuống gầm giường rồi nằm quay mặt vào vách tường.

Hôm sau Tiểu Đường vẫn tỏ ra bình thường, như thể sự run rẩy khe khẽ trên bờ vai tôi nhìn thấy lúc tỉnh giấc nửa đêm chỉ là ảo ảnh trong một đôi mắt ngái ngủ.

"Tớ chỉ mượn sự xa cách để giữ gìn mọi thứ, mà không nhận ra đó chính là cách phá hỏng nhanh nhất."

Lúc ấy kỳ thi cuối năm vừa đi qua, không khí trường lớp hoàn toàn nhẹ nhõm. Sau những vòng chạy quanh sân trường một buổi sáng, hãy vẫn còn sớm, tôi và Tiểu Đường ngồi duỗi chân trên ghế đá, dưới tán bàng rộng. Tiểu Đường bảo, năm sau sẽ chuyển về ở nhà dì bạn ấy gần đó. Trước giờ ngại phiền phức, nhưng dì thương, lo lắng và thuyết phục mãi.

...

- Tớ vừa đóng cây đinh nhỏ cạnh cửa cậu treo chìa khóa phòng vào đó đi, để khỏi bị quên mang theo hoài lúc đi khỏi.

- Ừ

- Đừng ăn mỗi trứng ngày này qua ngày khác như thế, dù tất cả những món khác vào trong căng tin đều dở ớn.

- ...

- Vào thi Toán nhớ viết kí hiệu Vô Cực cho kín, cậu toàn ẩu tả để hở.

- ...

- Yếu như sên nên không có tớ thì vẫn phải chạy bộ đều đặn mỗi sáng đấy. Nếu chán quá thì qua phòng rủ Nhuế chạy cùng, cậu ấy không từ chối đâu, cậu ta thích Thư Hân đấy.

Tôi bối rối khi Tiểu Đường nhắc đến Nhuế nên lãng đi.

- Thôi nào cứ như cậu lên mặt trăng không bằng.

Tất nhiên là không phải rồi, nhưng sự xa cách sau đó thì chẳng khác là bao.

Hết một mùa hè, tôi đứng lặng khi nụ cười mình dành cho Tiểu Đường được đáp trả bằng sự lạnh lùng. Ban giám hiệu chia lại một số lớp, chúng tôi không còn học cùng. Dẫu vậy, trường vẫn quá bé, tôi gặp Tiểu Đường thường xuyên. Bao giờ bạn ấy cũng lướt qua như xa lạ. Mọi cách thức liên lạc cũng không còn, số điện thoại cũ bạn ấy không dùng nữa, trên Facebook Tiểu Đường khóa tên tôi.

Có bao nhiêu lý do để buộc phải bôi xóa một tình bạn? Tôi cố nghĩ thật nhiều, nhưng vẫn không phương án nào khả dĩ cho trường hợp này. Tôi không thể hiểu được, đã cố kéo tay Tiểu Đường lại một lần để hỏi, mà bạn ấy thì giật ra, im lặng bỏ đi. Rồi những mùa thi cuốn chúng tôi mải miết, không kịp bận tâm quá nhiều về chuyện đó nữa. Đến một lúc đã đủ mệt mỏi, tôi cũng bước qua Tiểu Đường thản nhiên.

Sau đó lũ chúng tôi chuyển vào thành phố lớn cho những năm đại học. Cuộc sống mới không có những khoảng giao, tôi bặt tin Tiểu Đường. Thế rồi hôm nay, bức thư trôi đã dẫn bạn gặp lại tôi. Tiểu Đường đã nghĩ đó là cách số phận buộc bạn ấy phải làm rõ mọi thứ? Hay chỉ đơn giản, đó là cái cớ vô tình không mấy liên quan để Tiểu Đường bất chợt nhận ra mọi thứ đã trôi xa lắm rồi. Thời gian đã đủ dài để tất cả chúng tôi đều trưởng thành hơn, thôi yếu đuối trốn tránh số phận?

Tôi không chắc bức thư chỉ có một dòng ấy nói với Tiểu Đường điều gì, nhưng tin nhắn bạn gửi đã khiến tôi bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro