Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn tối cùng cả bọn xong, Tiểu Đường liền chạy sang Ngu gia để học bài cùng Thư Hân. Vừa tới Ngu gia thì cô thấy nàng đang đứng trước cửa đợi mình.

"Aaa Tiểu Đường cậu tới rồi, vào nhà thôi nào."

"Ừ."

Dẫu biết ở Trung Quốc đại lục Ngu gia là một trong những gia tộc có quyền có thế nhất nhưng đứng trước sự hào nhoáng của căn biệt thự không khỏi khiến Tiểu Đường phải choáng ngợp.

"Cậu làm gì ngạc nhiên dữ vậy? Chẳng phải nhà cậu cũng ngang ngửa nhà tớ sao? Thôi vào nhà nào."

Bước vào nhà, Tiểu Đường thấy một người đang ông trung niên tầm 50 tuổi và một cậu thanh niên tầm 23 tuổi đang ngồi nói chuyện với nhau, chắc là anh và ba của nàng. Cô cúi đầu chào bọn họ:

"Cháu chào bác, em chào anh."

"Xin chào. Tiểu Hân, đây là..."

"Đây là Tiểu Đường, người mà con kể cho hai người nghe á. Tiểu Đường, đây là ba tớ, còn kia là Ngạn ca, anh của tớ."

"Thôi hai đứa lên lầu đi."

"Vâng, chúng ta lên lầu thôi nào."

"Ừ."

Buổi học của cả hai cứ thế nhàn nhã trôi qua. Do Tiểu Đường cũng tiếp thu khá nhanh, Thư Hân chỉ cần giảng sơ cô liền nhanh chóng tiếp thu được. Nàng tỉ mỉ kiểm tra lại bài làm của cô rồi nhìn cô vui vẻ giơ ngón cái lên:

"Wow cậu giỏi thật đó. Cậu làm đúng hết rồi này." 

"Cậu quá khen. Chắc là do cậu giảng dễ hiểu thôi."

Khoảnh khắc Tiểu Đường đặt tay lên đầu Thư Hân rồi xoa nhẹ khiến cho nàng đứng hình mất vài giây. Cái cảm giác này lạ quá, dường như bản thân nàng đang rất hưởng thụ sự thoải mái từ cái xoa đầu đó.

"Hôm nay chúng ta học nhiêu đó thôi. Cậu nghỉ ngơi được rồi."

"Tôi thấy cũng còn sớm, cậu muốn đi dạo cùng tôi không?"

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Cả hai cứ thế cùng nhau đi dạo mà không ai nói với ai lời nào. Thấy Tiểu Đường có vẻ là người ít nói, Thư Hân nghĩ mình nên kiếm gì đó để hai người cùng trò chuyện chứ không thể cứ im mãi như này được. 

"Tiểu Đường này, cậu có người yêu chưa?"

"Tôi chưa."

"Cậu vừa đẹp lại vừa tốt bụng thế này mà vẫn chưa có người yêu thì hơi uổng đấy."

"Đến giờ tôi còn chưa có mối tình đầu này. Vì yêu phiền phức lắm nên tôi không muốn yêu."

"Tại sao lại phiền phức chứ? Tớ thấy yêu đương cũng không tệ như cậu nghĩ đâu."

"Có rất nhiều người theo đuổi tôi lắm nên là tôi đâu có sợ ế đâu, nhưng mà tôi thực sự không muốn yêu một chút nào. Vì tôi sợ tới một ngày nào đó họ sẽ bỏ rơi tôi. Tôi sợ cảm giác bị bỏ rơi lắm."

Đúng là bên ngoài đó có rất nhiều người theo đuổi Tiểu Đường, có cả trai lẫn gái. Chỉ là cô cảm thấy rằng yêu nó phiền phức lắm, phải quan tâm cảm nghĩ tới đối phương, rồi khi họ dỗi lại phải dỗ họ. Với cả thứ mà cô sợ nhất chính là tới một ngày nào đó mình sẽ bị họ bỏ rơi, vì con người vốn dĩ rất dễ thay đổi, có thể ngày hôm nay họ còn yêu mình nhưng lỡ như ngày mai họ không còn yêu mình nữa thì sao? Quá khứ bị bỏ rơi đã ám ảnh một phần để tâm lý của cô nên là cô sợ cái cảm giác đó lắm.

Cả hai trò chuyện với nhau được một lúc thì bỗng tiếng chuông điện thoại của Tiểu Đường vang lên khiến cuộc trò chuyện của bọn họ phải dừng lại, là Tôn Nhuế gọi cho cô:

- Em nghe đây Tam ca.

- Em cùng Thư Hân học bài xong chưa?

- Bọn em xong nãy giờ rồi. Có chuyện gì sao?

- Nếu xong rồi thì mau nhanh chóng về nhà đi, năm phút nữa Đới Yến Ni sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.

- Được rồi em về liền.

"Có chuyện gì sao Đường?"

"Tôn Nhuế bảo tôi về nhà vì một lát nữa chị của Đới Manh sẽ gọi cho bọn tôi. Để tôi đưa cậu về, bữa khác lại đi dạo tiếp."

"Ok."

Tiểu Đường vừa về tới nhà thì thấy Tôn Nhuế đang ngồi ở sofa phòng khách đợi mình. Cậu tiến tới kéo cô lên thư phòng của cả bọn.

"Tiểu Đường cậu về rồi. Vào đây lẹ nào, chị Yến Ni đang nói chuyện với mọi người nè."

"Ừm."

- Mấy đứa vẫn khỏe chứ?

- Bọn em vẫn khỏe, còn chị và Hân Nhiễm thì sao?

- Bọn chị vẫn vậy. Mấy đứa ở Trung như thế nào rồi?

- Mọi thứ vẫn ổn. Tiểu Đường còn vừa mới làm quen được hoa khôi của trường, bạn học đó tên là Ngu Thư Hân.

- Là Ngu nhị tiểu thư phải không? Cuối cùng cũng có người lọt vào mắt xanh Đường Đường của chúng ta rồi.

- Bọn em chỉ là bạn thôi. Yến Ni tỷ tỷ đừng hiểu lầm.

- Được rồi, chị chỉ đùa một chút thôi.

- À mà sắp tới chị cùng Hân Nhiễm sẽ về Trung với mấy đứa. Chứ ở đây có mỗi hai bọn chị thôi thì cũng hơi chán.

- Khi nào về thì nhớ nhắn cho bọn em để bọn em ra đón hai người.

Sau khi nói chuyện với Yến Ni xong thì cũng đã hơn mười giờ tối nên cả bọn ai về phòng nấy đi ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm đi học nữa.

.....

Sáng hôm sau, tại trường YWY

Giải lao xong thì lớp của cả bọn sẽ học thể dục cùng lớp 1211, lớp của Tôn Nhuế. Hiện cả bọn đang trong nhà vệ sinh thay đồ. Do nhà vệ sinh ở trường có giới hạn nên là cả bọn thay chung với. Chả biết trời xui quỷ khiến sao để Tiểu Đường thay đồ chung với Thư Hân, cô có hơi ngại khi mà phải thay đồ chung với nàng.

"Tiểu Đường, sao cậu không thay đồ đi?"

"Tôi có hơi ngại khi mà thay đồ chung với cậu."

"Ngại cái gì chứ? Chúng ta đều là nữ mà, cái gì cậu có thì tớ cũng có vậy, có gì đâu mà ngại. Nào mau thay đồ đi."

Tiểu Đường nghe thế đành gật đầu rồi cô dần dần cởi bỏ quần áo của mình ra. Thư Hân giờ đang nhìn cô chầm chầm, cô có cả cơ bụng nữa kìa, thật là muốn sờ quá đi. Bị nàng nhìn chầm chầm như thế thì mặt cô bắt đầu đỏ lên, cô ngại ngùng nói:

"Chẳng phải cậu bảo cái gì tôi có thì cậu cũng có sao? Đừng nhìn chằm chằm như thế nữa, tôi ngại."

Tại body cậu ngon quá đó ~

"..."

"Thư Hân à, cậu chảy máu mũi rồi kìa." - Thư Hân nghe thế thì khẽ đưa tay lên mũi, trời ạ tại sao lại chảy máu mũi chứ? Thật là ngại quá đi.

"Cậu thay đồ đi, tớ ra ngoài trước" - Thư Hân dứt lời liền rời đi. Tiểu Đường nhìn theo bóng lưng nàng với vẻ mặt đầy hoang mang, nàng là đang bị cái gì vậy?

Giai Kỳ cùng Tuyết Nhi thấy bóng dáng của nàng liền định lên tiếng gọi nhưng nàng lại chạy đi đâu đó. Cả hai đuổi theo thì phát hiện nàng bị chảy máu mũi

"Hân Hân tử, sao cậu lại bị chảy máu mũi vậy?" - Tuyết Nhi tiến tới giúp nàng

"À ừm không...không có gì"

"Chắc không?"

"Chắc...chắc mà. Thôi lại đi lại tập trung kìa."

"Ừa."

...

..

.

"Được rồi. Bây giờ lớp chúng ta sẽ chạy bền, nữ 7 vòng nam 9 vòng nha."

Cả bọn nghe Tăng lão sư nói thế liền suy nghĩ, trời ạ gì mà ác dữ vậy? Sân rộng gần chết mà bắt lớp chạy gì dữ vậy trời? Cả bọn bất lực lên tiếng đáp:

"Dạ vâng."

"Vào vị trí. Chạy!"

Tiếng còi vừa dứt thì cả bọn bắt đầu chạy cùng nhau. Chạy được phân nửa số vòng mà Tăng lão sư quy định thì cả bọn dần mệt lã người, riêng nhóm của Tiểu Đường vẫn còn sức lực để chạy, thậm chí còn chạy nhanh hơn lúc ban đầu. Thư Hân há hốc mồm nhìn cả bọn, ăn gì mà khỏe dữ vậy?

Sau khi chạy xong, ai cũng mệt lã người. Đúng là Tăng lão sư, quá trời ác với học sinh rồi.

"Hộc...hộc...mệt quá." 

"Thư Hân, khăn nè cậu lấy lau mồ hôi đi"

"Cảm ơn...trời ơi...mệt quá." - Thư Hân nhận lấy khăn của Tiểu Đường rồi lấy lau mồ hôi.

"Ây dô tình cảm dữ he." - Khả Dần từ đầu xuất hiện bất ngờ khiến hai người có chút giật mình.

"Shaking, cậu làm tôi giật cả mình."

"Hai người làm gì mờ ám đó?"

"Có gì đâu mà mờ ám chứ?" - Cả hai đồng thanh nói.

"Đồng thanh luôn à? Mà hai người nhìn cũng có tướng phu thê đó chứ."

"Yah Shaking Chloe, cậu tin nữa lát tôi đi méc Tử Hàm không?"

"Thôi nào, giỡn xíu làm gì căng. Thôi tôi sang chỗ Hàm Hàm đây, trả lại không gian cho hai người tình tứ với nhau đấy."

"Đi luôn đi."

_______________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro