C72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trơ mắt để Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi rời đi, trong lòng Tô Nhược lại luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được, chỉ có thể không cam lòng nhìn hai người khuất dạng.

Mãi đến tận khi bọn họ đã biến mất, Tô Nhược mới đưa mắt về phía quan tài ngọc ở giữa gian mộ chủ, rồi cất bước đi đến.

Tiền bối nói, đồ vật trong bí cảnh này đều là phụ thân để lại cho nàng, có thể giúp nàng phi thăng rời khỏi Hạ giới thấp hèn này.

Nàng chính là người ở lớp trên, đến từ Thượng giới linh khí nồng đậm, Đại Thừa kỳ chạy đầy đất, nàng không phải là người chung đường với những tu sĩ thực lực ít ỏi, xuất thân thấp kém ở đây.

Trong quan tài, một khối thi thể an tường nằm ở đó, sắc mặt hồng hào, da thịt oánh nhuận, dường như ngay giây sau sẽ lập tức mở mắt ra.

Tô Nhược đánh giá một chút rồi nhíu đôi mày thanh tú, hiển nhiên là không hề cảm thấy quá hài lòng.

Xung quanh thi thể có mấy quyển sách rải rác, nàng cầm một quyển lên, tùy ý lật qua lật lại, lập tức không có hứng thú mà ném vào trong túi Càn Khôn của mình.

Đây chẳng phải là công pháp Tô gia nàng vừa đọc qua trong không gian hư vô kia sao?

Chỉ có điều phẩm chất những công pháp này tương đối thấp, không giống quyển công pháp cao thâm của nàng. Trong mộ chủ chỉ để những thứ này? Mấy cái này mà cũng đáng để nàng phí hết tâm tư tiến vào sao?

Tô Nhược cực kỳ bất mãn.

Nàng dùng kiếm lật thi thể trong quan tài lên, qua loa tìm một phen, lại thất vọng bỏ xuống, trong con ngươi chợt lóe lên vẻ nghi ngờ.

Không phải là Tống Yến đã lấy đi thứ tốt rồi chứ.

Cuối cùng, nàng ghét bỏ nhìn quan tài, khom lưng lấy đi ngọc bích trong miệng thi thể, dùng Thanh Khiết thuật, ném viên ngọc vào túi Càn Khôn, lập tức quay người rời đi.

Ở sau lưng nàng, thi thể vốn được bảo tồn nguyên vẹn đột nhiên mục rữa, bắt đầu từ tay, lan tới nửa người dưới, nửa người trên, rồi cả khuôn mặt đều lần lượt mục nát hư thối. Chẳng bao lâu sau liền biến thành một bộ xương trắng xóa chỉ cần chạm là sẽ tan.

Mà người tạo nên tất cả những thứ này, Tô Nhược, lại chẳng chút quan tâm.

Bây giờ nàng muốn đi theo hướng Tống Yến rời khỏi để tìm y, vốn tưởng Phù Hoa chân quân tính tình thanh khiết, khinh thường nói dối, nàng mới miễn cưỡng tin tưởng, nhưng hiện tại, Tống Yến quá nửa là lừa gạt nàng.

Thực sự là uổng phí một phen tín nhiệm của nàng.

【 Kí chủ, tính thời gian, có lẽ lúc này Tô Nhược đã phát hiện ra. 】

“Vốn cũng không hi vọng có thể lừa gạt nàng ta, có thể tranh thủ một ít thời gian cũng là niềm vui bất ngờ.” Lúc này Tống Yến đã đến cửa lăng mộ, một tay y ôm lấy Thẩm Túc Chi hôn mê bất tỉnh, một tay khác nắm Phù Trần kiếm, y cảm thấy mặt đất rung chuyển nhưng vẫn giữ bình tĩnh, “Lăng mộ sắp sụp đổ.”

Mặt đất bỗng nhiên chấn động. Cánh tay Tống Yến ôm Thẩm Túc Chi hơi siết chặt lại, y dừng một chút, nói: “Hệ thống, ngươi tính xem gần đây có chỗ nào để trốn một lúc không, những chuyện khác đợi hắn tỉnh rồi nói.”

【 Hệ thống đang tính toán —— 】

Nhân lúc hệ thống kiểm tra, Tống Yến tăng nhanh bước chân, dựa theo con đường lúc tới mà tìm được cửa lăng mộ, tốn thời gian nửa chén trà tìm ra cơ quan, thoát thân thành công.

Về phần vì sao rung chấn lâu như vậy mà lăng mộ vẫn không sụp, không phải chuyện Tống Yến cần quan tâm.

【 Hệ thống tính toán xong xuôi, kí chủ, hướng chính bắc năm dặm có một hồ nước phía sau đầm lầy, vị trí hẻo lánh, rất khó tìm ra, kiến nghị kí chủ ngự kiếm đi tới. 】

Tống Yến lập tức triệu hồi Phù Trần kiếm, thân kiếm xám xịt trôi nổi giữa không trung, chậm rãi lớn lên, mãi đến tận khi lớn đến mức dư sức chở hai người, y mới cẩn thận tỉ mỉ đặt Thẩm Túc Chi lên, trong tay tụ linh lực, đặc biệt tạo nên một kết giới phòng hộ cho hắn.

Thời điểm Tô Nhược men theo dấu vết Tống Yến lưu lại đuổi đến đây, cửa đã trống rỗng, không thấy hai người, ngay cả khí tức cũng bị xóa đi.

Không còn cách nào, lần này nàng lên đường không mang theo ngọc bội, bên người không có trợ lực, nhất thời cũng không tìm được hai người Tống Yến, đành phải từ bỏ.

Cũng may hành trình bí cảnh này không phải lỗ vốn, nàng tự an ủi mình.

Băng qua một mảnh cây cối rậm rạp cùng với đầm lầy, rốt cục Tống Yến cũng thấy được hồ nước lấp lánh sóng vỗ phía trước.

Bố cục trong bí cảnh không biết là tham khảo cái gì, cách hồ nước không xa là một vách núi cao, mà hồ nước này lại nằm dưới vách núi.

Phù hợp với tiêu chí dựng cảnh trong tiểu thuyết.

Y khống chế Phù Trần kiếm dừng lại bên hồ, tạo kết giới để sinh vật xung quanh không chú ý tới bọn họ, lại lấy từ trong kho hàng ra hộp ngọc vừa đoạt được trong lăng mộ.

Hộp ngọc chỉ lớn bằng bàn tay, bên trên có khắc hoa văn phức tạp như một loại chú ngữ cổ xưa, Tống Yến luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu. Y nhìn một chút, phát hiện chiếc hộp này không có cơ quan.

“Lạch cạch” một tiếng, hộp ngọc dễ dàng bị mở ra, ánh mắt Tống Yến dừng lại trên đồ vật trong hộp, con ngươi hơi tối lại.

Ở trong hộp, có một miếng ngọc giản nho nhỏ khắc đồ án truyền thừa đặc thù, cùng với một bình sứ nhỏ màu trắng, ngoài ra không còn gì khác.

Khối ngọc giản này, chắc hẳn chính là kỳ ngộ phi thăng mà Tô Nhược có được trong nguyên tác.

Tống Yến vươn tay, ngón tay thon dài lấy ngọc giản ra, truyền linh lực vào nó. Chỉ một thoáng, một luồng linh lực cực kỳ tinh khiết chảy về phía tứ chi bách hài của y, ngay lập tức, một hồi ký ức xa lạ ngợp trời tràn ngập toàn bộ ý thức y.

Đây là một tòa tiên phủ to lớn xa hoa.

Trên không tiên hạc đập cánh, mây mù lượn lờ, linh khí nồng nặc đến mức mắt trần cũng nhìn thấy, người hầu trong phủ băng qua từng cái hành lang dài, bước qua từng cái cầu thang, rốt cục cũng tới cung điện hoa mỹ nhất trong tiên phủ.

So với hoàng cung Phàm giới còn xa hoa hơn.

“Tôn thượng vạn an.” Một loạt người hầu mặc thanh y cùng nhau quỳ xuống, cung kính dập đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn người phía trên lấy một cái.

Trên bậc thang chín tầng do ngọc thạch lát thành, một nam tử đường hoàng ngồi trên ghế dựa màu vàng, tóc dài như thác, gương mặt nghiêm nghị, y phục bằng lụa trắng tầng tầng lớp lớp càng khiến cho gã cao thượng xuất trần.

Tại Tu chân giới, số chín là số lớn nhất, chỉ có những người cao quý nhất mới xứng với con số này.

“Phu nhân sao rồi?” Nam tử lạnh nhạt hỏi người hầu phía dưới, ngữ khí hờ hững như đang hỏi hôm nay ăn cái gì, không nghe được chút quan tâm nào.

Mà nhóm người hầu lại không dám thất lễ, kinh sợ hồi đáp: “Hồi bẩm tôn thượng, phu nhân đã thành công sinh hạ hài tử, y quan nói, là con gái.”

“Con gái.” Nam tử lặp lại một lần, nghe không ra vui giận.

Người hầu không nhận được mệnh lệnh nên không dám đứng dậy, cung kính phủ phục trên đất, trong lòng có chút căng thẳng.

“Đã là con gái, vậy ban tên Tô Nhược, phái người tới chăm sóc phu nhân, để nàng dưỡng thân cho tốt.” Nam tử nói hai ba câu đã định xong tên của con gái mình, lập tức đuổi người hầu ra ngoài.

Bọn họ như được đại xá, liên tục dập đầu rồi mới cúi gằm mặt lui khỏi đại điện.

Trong cung điện trống rỗng, chỉ có nam tử trên bậc ngọc đứng dậy nhìn ra ngoài điện, ánh mắt ám trầm.

“Bản tôn không tin Thiên Đạo, chỉ tin chính mình, Tô Nhược, hi vọng ngươi sẽ không làm bản tôn thất vọng.”

Ngay sau đó, hình ảnh xoay chuyển, biến thành bên trong một gian tẩm cung.

Nam tử cúi người ôm lấy đứa bé trên giường, em bé mới sinh đáng yêu như ngọc tuyết, đôi mắt tròn trong veo như nước tò mò nhìn chằm chằm người đang ôm mình, thấy nam tử đưa tay mơn trớn khuôn mặt nhỏ lập tức cười lên khanh khách.

Sắc mặt nam tử mềm xuống, nhẹ giọng nói với đứa bé: “Con tên Tô Nhược, là con gái của Tô Thừa ta, cho dù con đi đâu về đâu, phải luôn nhớ kỹ điểm này.”

“Sáng sớm ngày mai, bản tôn sẽ đưa con đi nhìn mẫu thân lần cuối, nàng rất lưu luyến con. Sau khi gặp rồi, phải cống hiến sức lực cho Tô gia.”

“Ngươi là hi vọng duy nhất trong các quẻ tượng bản tôn tính được, đừng làm bản tôn thất vọng, Nhược Nhược.”

Đứa bé còn không biết chuyện gì, nàng duỗi tay nhỏ, ba một tiếng vỗ vào mặt nam tử.

Tô Thừa trầm mặt xuống, nhịn rồi lại nhịn mới không động thủ với một đứa nhỏ, nhưng vẻ mặt gã không hề dễ chịu, đặt đứa bé xuống, phất tay áo rời khỏi tẩm cung.

Sáng sớm hôm sau, gã ôm Tô Nhược đi gặp mẫu thân nàng lần cuối cùng, sau đó lại đưa nàng tới một toà linh sơn dồi dào linh khí, ánh mắt xẹt qua hư không, khẽ cười một tiếng, phất tay bày một tầng kết giới dày đặc, chặn đứng những tầm mắt nhìn trộm.

Trong kết giới, gã lấy ra một lệnh bài bằng gỗ màu nâu đậm, trong tay chợt lóe hào quang vàng rực, trận pháp phức tạp nhanh chóng được khảm trên lệnh bài.

Lệnh bài bỗng hiện lên ánh sáng chói mắt, rõ ràng nền đất bên dưới nó không có thứ gì, lại bắt đầu rung chuyển tạo thành một khe hở, càng ngày càng rộng, cho đến khi vết nứt có thể chứa một người mới dừng lại.

Lúc Tô Nhược bị ném xuống, nàng vẫn còn mờ mịt, đôi tay như ngó sen giơ lên, muốn chạm vào hai má Tô Thừa.

Trong khi đang rơi, ngoại trừ tiếng gió, nàng còn nghe được một tiếng than thở lúc ẩn lúc hiện, phảng phất như vang lên ngay bên tai.

Ký ức tới đây thì dừng lại, ngay lúc Tống Yến cho là không còn chuyện gì nữa, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nam ôn nhu.

Âm thanh rất quen thuộc, là giọng của Tô Thừa trong ký ức vừa rồi, ôn hòa mà trong sáng.

“Chắc hẳn con đã tiếp thu những ký ức ấy, Tô Nhược, ta là cha của con.”

Tống Yến: ?

Tống Yến lúc này ngu ngốc đến mấy cũng biết miếng ngọc giản này không phải để lại cho mình, nhưng y không rời đi mà vẫn tiếp tục nghe.

“Ta là Tô Thừa, chủ nhân Linh giới, mà Linh giới chính là nơi con sinh ra. Chỗ con đang ở chỉ là một địa phương nhỏ bé ta tạo nên, không có tên tuổi. Chỉ là nghe tôi tớ nói, người ở đó đặt tên là Hạo Miểu.”

“Tên gì cũng không ảnh hưởng, nó cùng lắm chỉ là một thế giới nhỏ ta tiện tay tạo ra mà thôi. Đưa con tới nơi này là do ta có suy tính, con không cần biết, chuyện này đối với con trăm hại mà không có một lợi.”

“Con chỉ cần biết, con là ngoại lệ duy nhất ta tính ra, cũng là người duy nhất có thể sửa kết cục là đủ.”

“Lúc này con hẳn đã sớm tìm được khối ngọc bội màu đen kia. Trong ngọc bội có một tinh thần thể, là phân thân của nhị trưởng lão Tô gia, con có thể tin tưởng lão. Hẳn là con cũng đã hấp thu xong Huyết Châu, lại thêm số linh lực trong ngọc giản này, con lập tức có thể đột phá Đại Thừa kỳ, trở lại Linh giới, trở lại bên cạnh ta.”

“Hai trăm năm trước, ta đã phái ra mấy tôi tớ thực lực thấp hơn Đại Thừa kỳ tới đó mở đường cho con, chỉ chờ con sinh ra. Đừng hỏi ta tại sao không phái người Đại Thừa kỳ trở lên, thế giới nhỏ kia không chứa nổi Đại Thừa kỳ.”

“Dùng Huyết Châu tăng cao thực lực là bí pháp của Tô gia ta, nhớ kỹ không thể nói cho người khác. Con cũng không cần đau lòng, sinh mệnh con sâu cái kiến thấp hèn, có thể lót đường cho con là vinh hạnh của chúng, con chỉ cần an tâm nâng cao thực lực là được rồi.”

“Đợi con phi thăng, mọi chuyện đều sẽ rõ. Trong hộp ngọc có một bình sứ, trong bình trang một viên đan, có thể dung hợp linh khí cùng ma khí, để Thẩm Túc Chi ăn vào, hắn có thể phi thăng cùng con. Thẩm Túc Chi là Thiên Ma thể, mấy trăm năm trước ta đã nhét hắn vào thế giới nhỏ này để làm đạo lữ cho con. Sau khi phi thăng có thể đi cùng hắn về Tô gia, Tô gia sẽ tổ chức kết đạo đại điển cho hai người.”

“Cuối cùng, Nhược Nhược, hoan nghênh về nhà.”

Truyền thừa trong ngọc giản kết thúc ở đây, Tống Yến rời khỏi thức hải, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Túc Chi hôn mê không tỉnh bên cạnh.

____________________

Tác giả có lời muốn nói: Tống Yến: Vậy ta đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro