C73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi suy đoán trước kia, vào giờ phút này đều được chứng minh.

Đại lục Hạo Miểu chẳng qua chỉ là một tiểu thế giới mà vị gọi là chủ nhân Linh giới tiện tay tạo ra. Dù nam tử tên Tô Thừa kia có phải chủ nhân Linh giới hay không còn chưa chắc, nhưng xem thái độ của gã, chuyện đại lục Hạo Miểu đã tự mình phát triển đối với hắn chẳng đáng để ý, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt.

Nhưng đây không phải là điều khiến Tống Yến phẫn nộ nhất.

Thứ để y phẫn nộ tới khó tin chính là, viên Huyết Châu phải hy sinh vô số tính mạng dân chúng cùng tu sĩ, dùng xương máu nhân loại chế thành kia, thế mà lại là quân cờ đã sớm được dự tính trong tay người Thượng giới.

Tính mạng ngàn vạn người, chỉ vì một cá nhân.

Sinh mệnh con sâu cái kiến thấp hèn.

Có thể lót đường cho con, là vinh hạnh của chúng.

Từng câu từng chữ vẫn còn vang vọng bên tai, làm y lửa giận công tâm, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

Mạng người bình thường chẳng lẽ lại không phải sinh mạng? Chỉ vì bọn họ sinh ra ở một thế giới nhỏ không tên, chỉ vì bọn họ không có cách nào tu luyện, thì trở thành thức ăn, trở thành đá kê chân cho người bề trên là do họ đáng đời sao?

Ba ngàn thế giới, muôn nghìn chúng sinh, ai lại không có người yêu thương chứ?

Nguyên Anh truyền đến cảm giác nóng rực mạnh mẽ. Không giống linh khí từ ngọc giản vừa chảy vào cơ thể y đã lập tức tiêu tan, linh khí này là từ xung quanh rót vào thân thể y, trực tiếp chạy tới Nguyên Anh.

Gió chợt nổi lên.

Trong bí cảnh vẫn là trời trong nắng ấm, một mảnh yên tĩnh an lành, mà ở bên ngoài bí cảnh, mọi người trên Tu chân giới đều tận mắt nhìn thấy bầu trời phía trên Ôn Lĩnh luôn hoang vu đột nhiên tụ lại rất nhiều mây đen, mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền vang.

Mây đen kéo tới ngập đầu, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

“Là lôi kiếp? Tu chân giới bao nhiêu năm qua chưa từng xuất hiện lôi kiếp, chẳng lẽ là có người sắp phi thăng?”

“Không phải là Phù Hoa chân quân chứ, chẳng phải ngài ấy đã sớm ở Hợp Thể kỳ sao?”

“Ngươi có bị ngốc không, đó là hướng Ôn Lĩnh, Nhạc Hoa Tông ở đằng khác. Không phải luôn có lời đồn rằng trong Ôn Lĩnh có yêu thú có thể hóa thành người sao, theo ta thấy, rất có thể là yêu thú trong Ôn Lĩnh sắp phi thăng.”

Người bị phản bác ngơ ngẩn gật gật đầu, thở dài nói: “Chẳng qua nói đi nói lại, tư thế lôi kiếp này cũng thật là lớn nha, nếu có thể phi thăng, vậy người đó phải mạnh tới mức nào.”

“Tu chân giới chúng ta cũng có cường giả phi thăng.”

Cùng lúc đó, các nơi ở Tu chân giới biểu hiện khác nhau, nhưng không hẹn mà đều chú ý tới tình huống ở Ôn Lĩnh, thậm chí còn trực tiếp canh giữ bên ngoài.

Nhưng lôi kiếp cũng không kéo dài quá lâu, cùng lắm chỉ khoảng một phút, mây đen đã tản đi, lộ ra bầu trời trong xanh, mọi người đành phải thất vọng rời khỏi.

“Ta đã nói rồi, đại lục Hạo Miểu bao nhiêu lâu nay chưa từng có cường giả phi thăng, làm sao lại đột nhiên lòi ra một người, hóa ra chỉ là phô trương thanh thế, thực sự phí công ta mong đợi.”

“Đại khái chắc là chạm tới bình cảnh, mới kéo mây đen tới.”

Mà giờ khắc này, trong bí cảnh, Tống Yến bỗng nhiên mở mắt ra, đè xuống toàn bộ linh khí đang điên cuồng sôi trào trong cơ thể mình.

【 Kí chủ, ngài sắp đột phá Đại Thừa kỳ rồi! 】

Âm thanh của hệ thống có chút kích động.

Trong lòng Tống Yến cũng có chút không thể tin tưởng. Y đã tới Hợp Thể kỳ đại viên mãn từ trước, chỉ thiếu chút nữa là có thể phi thăng, nhưng bước đi này lại giống như lạch trời, khó có thể vượt qua, bây giờ y cuối cùng cũng hiểu ra, bước đi cuối cùng này không phải do thiên phú, cũng không phải do linh khí thiếu thốn, mà là tâm cảnh.

Tâm y mang muôn dân, coi đại lục Hạo Miểu cũng như nhà mình. Mà bây giờ, mọi người đều bị xem như giun dế có thể tùy ý giẫm đạp, làm sao y có thể không giận?

Cũng chính vì như thế, mới khiến tâm cảnh của y có đột phá lớn, để mắt tới nơi cao xa hơn, không chỉ câu nệ ở một mảnh đất trời nho nhỏ này.

“Nơi này không phải chỗ đột phá tốt.” Tống Yến nhìn Thẩm Túc Chi còn đang hôn mê bên cạnh, “Đây là bí cảnh người Thượng giới tạo ra, không biết bên trong còn có trận pháp hay cơ quan nào khác không, nếu đột phá ở chỗ này, rất có thể sẽ thất bại.”

Từ lúc tiến vào bí cảnh, trong lòng Tống Yến vẫn luôn thấy kì quái, mãi đến tận lần thứ hai nhìn thấy Tô Nhược hoàn hảo không chút tổn hại mới chính thức xác định, bí cảnh này thực sự đang nhằm vào bọn họ.

Nói đúng ra, là nhằm vào tất cả mọi người trừ Tô Nhược.

Bọn họ tiến vào bí cảnh lập tức rơi vào vài trận pháp, một đường chật vật mới tìm được lăng mộ, trong mộ chủ cũng không tìm được thứ gì hữu dụng. Nhưng nhìn dáng vẻ Tô Nhược, rõ ràng nàng chẳng gặp bất cứ khó khăn gì, mới có thể xinh đẹp sạch sẽ đứng trước mặt họ như bây giờ.

Cho nên, nếu y đột phá Đại Thừa kỳ trong bí cảnh, rất có thể sẽ bị nơi này nhắm tới, khiến cho đột phá thất bại.

Huống hồ, dựa theo những hình ảnh trong ngọc giản kia, việc y đột phá nhất định sẽ khiến người Thượng giới chú ý, đại lục Hạo Miểu cũng không chứa được tu sĩ Đại Thừa kỳ.

Y vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong.

Tống Yến để bình sứ trắng chứa viên đan vào túi Càn Khôn của mình, mang theo Thẩm Túc Chi ra khỏi bí cảnh.

Tiến vào không dễ, đi ra lại không khó, chỉ cần tìm được lối vào là có thể thành công thoát thân, việc này đối với Tống Yến mà nói quả thực đơn giản như ăn bánh.

Bên ngoài bí cảnh, Linh Nhĩ còn đang tha thiết mà canh giữ ở cột mốc chờ bọn họ đi ra. Thấy Tống Yến xuất hiện, cậu lập tức sáng mắt lên: “Hai người rốt cục cũng ra rồi, lúc nãy nơi này đột nhiên có một đám mây đen tụ lại, là ngươi sắp đột phá Đại Thừa kỳ sao?”

Ngay sau đó cậu lại nhìn thấy Tống Yến ôm lấy Thẩm Túc Chi trong lòng, lo lắng nói: “Hai người đã gặp chuyện gì trong bí cảnh? Sao hắn lại hôn mê?”

Tống Yến lại không hề trả lời cậu, trong mắt đầy lạnh lẽo, hỏi ngược lại: “Linh Nhĩ, rốt cục phải làm gì mới có thể ra ngoài? Trong bí cảnh, chúng ta không tìm được biện pháp ra ngoài như ngươi nói.”

Linh Nhĩ nghe vậy, lỗ tai nhọn giật giật, có chút thẹn thùng: “Xin lỗi, là ta chưa nói rõ ràng.”

Cậu giơ tay muốn giúp Tống Yến đỡ Thẩm Túc Chi, lại bị Tống Yến nghiêng người tránh thoát, nhất thời đỏ mặt: “Thật sự rất xin lỗi, muốn ra khỏi Ôn Lĩnh cần có một khối lệnh bài làm bằng gỗ, hoặc là một thứ tùy ý có kí hiệu đặc thù của người kia.”

Kí hiệu? Tống Yến nghĩ đến ngọc giản trong hộp kia, lấy nó ra từ túi Càn Khôn: “Là kí hiệu này?”

Linh Nhĩ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, không tự chủ lui về phía sau một bước, sắc mặt có chút khó coi, lại lập tức nhớ ra nó vẫn nằm trên tay Tống Yến mới miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Chính là kí hiệu đó.”

Chính là hơi thở quen thuộc này, đó là người đã nhốt cậu ở đây, muốn cậu làm linh sủng cho con gái của gã.

Tống Yến ném ngọc giản vào tay Linh Nhĩ: “Ngươi cầm lấy cái này thì có thể tùy ý ra vào Ôn Lĩnh. Dù không biết ngươi là loại yêu thú nào, nhưng đúng là tu vi của ngươi ở trên ta.”

“Ta tin ngươi bản tính thuần lương, dù đi ra ngoài cũng sẽ không lạm sát người vô tội, nên mới yên tâm đưa nó cho ngươi, hi vọng ngươi đừng phụ lòng ta.”

Lòng bàn tay truyền tới cảm giác mát mẻ, Linh Nhĩ ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn về phía Tống Yến, trong lòng phức tạp khôn kể: “Ngươi… Tin tưởng ta như vậy?”

Dù cậu ngây thơ, nhưng cũng không ngốc, biết Tống Yến đưa vật này cho cậu là xuất phát từ tín nhiệm, bọn họ chỉ mới quen biết mấy ngày, cậu có tài cán gì chứ?

Linh Nhĩ nắm chặt ngọc giản: “Ngươi sẽ tới Linh giới nhỉ.”

Tống Yến gật đầu.

Nhận được trả lời khẳng định, cặp mắt tròn như nai con của cậu tràn đầy vui mừng: “Vậy ngươi nhớ kỹ, ta tên Linh Nhĩ, thiếu chủ tộc Cửu Vĩ ở Linh giới. Sau khi ngươi đến Linh giới nhất định phải tới tìm ta!”

Cửu Vĩ, nhận sự ưu ái của thiên địa, từ khi sinh ra đã nắm giữ sức mạnh thiên đạo.

Thiếu chủ tộc Cửu Vĩ, cũng không khó hiểu vì sao người Thượng giới kia sẽ muốn cậu làm linh sủng.

___________________

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau, muộn nhất chương sau nữa sẽ đổi phó bản nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro