4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tương tác của cụ non với cụ già cuti xỉu nên làm nốt chương này nghen, một chương tận 5k chữ làm oải vcl 😭

___________

Tsugikuni Michikatsu tìm được một ngôi nhà hoang không người, nằm sâu trong bóng cây rậm rạp, giống với chùa miếu cũ nát ngày xưa. Nhà hoang và nhà cũ bị bỏ đi không giống nhau, tuy rằng bên trong không người, nhưng đồ vật vẫn còn dùng được, so với ngôi nhà sập xệ che mưa chắn gió cũng làm không nổi thì tốt hơn nhiều.

Núi sâu thường có sương mù, làm hắn nhớ đến buổi sương sáng đó, khi nơi này bị bao phủ bởi sương sẽ làm hắn cảm thấy thời gian bị đứt gãy, ngăn cách bọn hắn với thế nhân.

Hắn tính nghỉ ngơi ở đây một thời gian, bởi vì đứa nhỏ bị ốm, chỉ là bị phong hàn, không phải quá nghiêm trọng, nhưng dù là bệnh nhỏ thì cũng có thể cướp đi sinh mang của đứa trẻ. Trẻ con bảy tuổi là con của thần phật, năm nay đứa nhỏ vừa đúng bảy tuổi, chẳng qua không biết sẽ có vị thần phật nào muốn nhóc tì này.

Hắn từng cho rằng đứa nhỏ này sẽ không bị bệnh, thân thể loài quỷ kiên cường dị thường, Thập Nhị Nguyệt Quỷ càng không phải nói, chỉ cần không bị chặt đầu, vết thương có như thế nào cũng có thể tái sinh. Đứa nhỏ chìm vào áo dệt của hắn, nhiệt độ cơ thể không rõ ràng là lên cao hay vẫn vậy, chẳng qua phổi nhìn có chút uể oải, hô hấp không quá thông thuận.

Tuy rằng nó cũng có cơ thể dẻo dai kiên cường như loài quỷ, nhưng vẫn lưu lại sự yếu ớt thuộc về nhân loại.

Tsugikuni Michikatsu đứng dậy bế đứa nhỏ về bên người, nhiệt độ cơ thể hai người rất thấp, dù có nằm cạnh nhau cũng khó mà sưởi ấm được. Đứa nhỏ không tỉnh, nhưng người nó co lại hơn chút, tay siết lấy y phục của hắn.

Hắn không che dấu việc bản thân không thích tiếp xúc thân mật với đứa nhỏ này, nó cũng hiểu ý hắn, mỗi lần đi đều ngốc nghếch đứng cách hắn một khoảng, Tsugikuni Michikatsu cảm thấy như vậy khá tốt, mấy năm nữa đứa nhỏ có thể tự lập sinh sống, hắn không cho rằng nó có thể sinh ra bất kì loại tâm lý ỷ lại nào vào hắn, tự lập sớm hơn chút càng tốt, hắn rời đi sớm hơn càng thoả đáng.

Duỗi tay vén mái tóc dài của đứa nhỏ, gương mặt này đúng là càng lớn càng giống bọn hắn, đoán là khi sự non nớt rút đi trông sẽ còn giống hơn nữa, lần trước còn bị người Sát Quỷ Đoàn nhận nhầm.

Cơ thể cao lên không ít, so với bạn cùng lứa còn cao hơn, quần áo trên người rõ ràng đã ngắn mất một đoạn, sau này để nó tìm người sửa lại hoặc mua bộ mới vậy, theo truyền thống thì trẻ con bảy tuổi phải mua một bộ quần áo mới mới phải.

Hắn không trông chờ vào tương lai của nó, hoặc đúng hơn là chưa từng tưởng tượng đến, hắn tự nhận bản thân sẽ không coi đứa nhỏ này là con của hắn, sinh ra đã không cho nó tình thương, bây giờ không có, sau này đại khái cũng vậy.

Tsugikuni Michikatsu sẽ không chờ mong tương lai của đứa nhỏ, tất cả lựa chọn đều trao lại cho nó. Tự nó lớn, tự nó quyết định tương lai, tự nó chọn tên, tự nó chọn dòng họ, nó không phải người cũng không phải quỷ, chỉ cần nó muốn, nó có thể trở thành bất kì ai.

Không giống với hắn, không giống với Tsugikuni Michikatsu không thể trở thành bất cứ ai, không thể lưu lại bất cứ thứ gì.

Đứa nhỏ này hẳn là ghét hắn, hoặc là sợ hắn. Rốt cuộc thì hắn chẳng có điểm gì tốt, Tsugikuni Michikatsu không đối xử tốt với nó, nghiêm khắc đến tàn khốc, tràn ngập xa cách, so với phụ thân hắn năm đó còn hà khắc hơn. Nhưng hà khắc và tàn khốc sẽ giúp đứa nhỏ trưởng thành sớm, tuy cái khác không rõ, nhưng vung đao đã ra dáng ra hình.

Ngay cả vậy hắn cũng chưa từng khen nó, dù đứa nhỏ có luyện tập đến chảy máu mũi cũng không hề tự giác. Thời thơ ấu của nó chưa từng có thời khắc hạnh phúc, hắn cho phép nó đi chơi sugoroku, thả diều, nhưng đứa nhỏ chưa từng đi. Hắn chỉ cảm thấy nó giống trẻ con bình thường mỗi khi hát đồng dao, nhưng đây cũng là bị hắn ép hát.

Nếu bị đứa nhỏ này căm hận thì không còn gì tốt bằng, như vậy trong lòng Tsugikuni Michikatsu sẽ nhẹ nhàng hơn chút.

Hắn chỉ là vì bản thân chọn ra con đường nhẹ nhàng hơn, một mặt thúc giục đứa nhỏ mau lớn, như vậy hắn có thể rời đi, trở về con đường hắn nên về từ mấy năm trước.

Đứa nhỏ khỏi bệnh rồi, xem ra đi tìm y sư bốc thuốc là lựa chọn đúng đắn, đây là chuyện tốt, Tsugikuni Michikatsu đem hết thường thức nhân loại hữu dụng với đứa nhỏ dạy hết cho nó, trong đầu nó nuôi cá vàng, phương diện này quá trì độn.

"Chúng ta sẽ ở đây sống một khoảng thời gian, ngươi tìm phòng ngươi thích rồi dọn dẹp tạm thời đi."

Ngay sau khi Tsugikuni Michikatsu nói xong, dường như dùng mắt thường có thể thấy trên đầu đứa nhỏ nặn ra một dấu hỏi, từ nhỏ nó đã không có nơi ở cố định, đối với việc "ở" mà nói đương nhiên sẽ thấy lạ. Nhưng nó không bày tỏ sự nghi ngờ với Tsugikuni Michikatsu, nó lập tức ôm hành lí vào ngôi nhà cũ không người, một lúc sau hắn nghe thấy tiếng ngã cùng một đống tạp âm rơi trên mặt đất...

... Sự vụng về và ngốc nghếch này không phải di truyền từ hắn thì là di truyền từ ai đây, Yoriichi sao?

Không, không có khả năng.

Tsugikuni Michikatsu dạy đứa nhỏ kỹ thuật hơi thở, dạy hơi thở Mặt Trăng, hắn không biết liệu nó nhỏ vậy thì có học được không, nhưng không học được cũng chẳng sao, lúc ở Sát Quỷ Đoàn hắn không tìm được kế tử có thiên phú, hiện tại hắn muốn trao cho đứa nhỏ này, muốn vì nó, vì bản thân mà lưu lại chút gì đó.

Đứa nhỏ không rõ vì sao Tsugikuni Michikatsu khi dạy nó kỹ thuật hơi thở dường như rất khổ sở, đây không phải kiếm thuật mà hắn luôn lấy làm tự hào sao? Đứa nhỏ thích cái tên hơi thở Mặt Trăng này, bởi vì mặt trời quá nóng sẽ làm bỏng nó, so sánh ra thì mặt trăng nhẹ nhàng tươi mát, còn có thể cùng Tsugikuni Michikatsu ngắm.

"Còn có thứ tốt hơn, nhưng ta học không nổi, ngươi học tạm cái này đi."

Tsugikuni Michikatsu không đặt nặng bắt nó phải trở thành kiếm sĩ, chỉ là thứ hắn dạy được cũng thật thiếu thốn, thôi thì đây là kiếm kỹ hắn quý trọng tạo ra, dạy toàn bộ cho nó vậy, "Tương lai ngươi muốn trở thành ai cũng được, nhưng bộ kiếm kỹ này..."

... Là minh chứng duy nhất rằng ta từng tồn tại...

"?"

Đứa nhỏ dừng lại động tác vung kiếm, nhìn về phía Tsugikuni Michikatsu, dưới ánh trăng hoảng hốt khiến hắn cảm tưởng như đứa nhỏ đã trưởng thành.

"... Không, không có gì." Tsugikuni Michikatsu nở một nụ cười hiếm hoi, chỉ là không quá đẹp, "Tiếp tục đi."

"..."

Tsugikuni Michikatsu không thấy đứa nhỏ há miệng thở dốc dường như muốn nói cái gì, nhưng có vẻ bị di truyền tính không biết cách biểu đạt, nó xoay người tiếp tục vung kiếm, lưỡi kiếm đi qua đường về không biết từ bao giờ đã có thể vẽ ra trăng non xinh đẹp trong đêm.

Đứa nhỏ đi đến nơi ở tạm thời, ở sâu trong núi hơn cả chỗ cũ, so với chùa chiền cũ nát thì tốt hơn, có thể che mưa chắn gió, so với hang động ấm áp hơn, không thể muốn đi đâu thì đi như ở lữ quán, tuy rằng không biết có thể ở lại bao lâu, như cũng coi là một nơi khá thoải mái.

Ban ngày khi "phụ thân" nghỉ ngơi thì nó cũng có thể nghỉ ngơi, ngủ đủ rồi thì có thể luyện kiếm dưới bóng râm, ban đêm không cần đi đường, khi sương mù tan đi rồi sẽ lộ ra ánh trăng xinh đẹp, xung quanh có đom đóm, có cả loài hoa màu xanh lá không tên. Ở gần ba tháng khiến cho nó có cảm giác thời gian cũng thong thả hơn.

Chỉ là một tuần thì nó vẫn bị "phụ thân" ném ra khỏi núi vài lần, bắt nó tự tìm đồ ăn, không được suốt ngày đi săn thỏ hoang, chim với cá, thỉnh thoảng còn giả câm với người lạ.

"Một bát mì udon củ từ —"

Chủ tiệm cẩn thận đưa cho nó bát mì udon, nó cẩn thận cầm lấy bát, bên trong vẫn còn nhiệt độ đồ ăn xuyên thấu đến bàn tay nó, khói bốc lên lượn lờ khiến nó không nhịn được nheo mắt lại, nước trong chén rất thơm, nhưng ăn vào miệng thì không nếm ra vị gì cả.

Nó không thích đồ ăn, vì không thể nếm ra vị gì, nhưng nó nguyện ý coi món mà nó từng ngồi cùng phụ thân ăn là món yêu thích của mình.

Người ngồi bên cạnh nó bây giờ đương nhiên không phải "phụ thân", hẳn là một vị khách khác, đứa nhỏ nhàn rỗi không có việc gì làm, nhướng mắt một chút, sau đó nghĩ thầm — quả nhiên là người này.

Đó là người đột nhiên xuất hiện trong quán mì udon này từ một tháng trước, nam nhân thành niên, tóc đen uốn khúc buộc giống đứa nhỏ. mặc áo dệt màu nâu đỏ, bên hông mang theo kiếm, có thể là kiếm sĩ từ nơi nào đó. Trên mặt y đeo mặt nạ hồ ly mà nó thấy rất đẹp, tai đeo khuyên Hanafuda hiếm thấy.

Thị trấn này sắp nghênh đón lễ tế điển ba năm một lần, ở tế điển mọi người đều sẽ đeo mặt nạ hát tế thần ca, tuy rằng còn mấy đêm trăng nữa mới đến, nhưng trên đường đã có nhiều người đeo mặt nạ, người lớn thấy nhiều không trách.

Đứa nhỏ không giỏi nhớ mặt, nhưng có người liên tục một tháng cùng một khoảng thời gian ngồi cạnh nó, trì độn đến mấy cũng sẽ chú ý tới.

Chỉ là nó vẫn cứ không thèm để ý, trong đầu đứa nhỏ thiếu vài mạch não cảnh báo nguy hiểm, nó cho rằng đây chỉ là một người nào đó thích ăn udon, tuy rằng vị kiếm sĩ đại nhân này luôn mang đến cảm giác quen thuộc cùng an tâm không rõ ràng.

Đứa nhỏ bọc băng gạc một mắt một tuần sẽ đến thị trấn vài lần, mỗi lần cũng chỉ đến cửa hàng udon vắng khách, ông chủ là người thích tự lẩm bẩm một mình còn hay tự quyết, mặc kệ người ta gọi món gì cũng đều sẽ mang ra udon củ từ, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cửa hàng không có khách.

Gần đây cửa hàng vắng tanh này có thêm hai vị khách quen, một người là đứa nhỏ hình như không thể nói, mỗi lần ăn xong sẽ thanh toán rồi ngốc nghếch ngồi ở ghế chờ mặt trời lặn, đến khi ánh trăng ló ra thì rời đi, chạy ra bên ngoài thị trấn.

Một người khác là người đeo mặt nạ hồ ly, đại để là kiếm sĩ, mỗi khi đứa nhỏ vào không lâu sau sẽ vào theo, không tiếng động ngồi ở bên cạnh, cũng ăn udon củ từ. Khi ăn sẽ nhấc mặt nạ lên một chút, nhưng chỉ lộ ra nửa mặt, không nhìn rõ được cả khuôn mặt của y. Vị kiếm sĩ này không nói chuyện nhiều, nhưng luôn lắng nghe ông chủ nói thật lâu, tuy rằng không đáp lại, nhưng vẫn cho người ta cảm giác là đang lắng nghe.

Sau khi đứa nhỏ rời đi thì vị kiếm sĩ này mới nghiêng đầu, đôi mắt đỏ nâu đằng sau mặt nạ nhìn chăm chú vào nó, mãi đến khi nó biến mất trong tầm nhìn thật lâu sau mới đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Hôm nay cũng vậy, kiếm sĩ đeo mặt nạ nhìn chăm chú vào đứa nhỏ giống y đúc người kia hồi nhỏ trong trí nhớ, y vốn muốn nói gì đó với nó, hỏi chút gì, khả năng nhìn thông thấu bẩm sinh giúp hắn biết rằng đứa nhỏ có thể nói được.

Y rất muốn hỏi, rất muốn biết, huynh trưởng trong bảy năm không có tung tích này sống ra sao, có bình an hay không, rõ ràng chỉ cần đi qua xác nhận người kia còn sống yên ổn y sẽ thoả mãn, giống như vô số lần trở về cố hương cũng chỉ là đứng xa xa nhìn một cái rồi thôi.

Chỉ là bây giờ, đến một câu đơn giản "huynh trưởng dạo này có khoẻ không?" y cũng không thốt nên lời.

Đến khi rời đi, y cũng đứng bất động, kiếm sĩ mạnh nhất trong Sát Quỷ Đoàn luôn ra tay lưu loát gọn ghẽ, thế mà khi đối mặt với một đứa trẻ con lại thấy do dự.

Nửa năm trước, y nghe được Viêm trụ trẻ tuổi gặp một đứa trẻ gương mặt giống với huynh trưởng, liền xin chúa công cho phép khởi hành. Mục đích đương nhiên là tìm người, việc tìm kiếm này cũng không phải mới bắt đầu từ nửa năm nay, vốn là đã tìm được bảy năm có lẻ rồi...

Tsugikuni Yoriichi lần đầu tiên ý thức được, khả năng bốc hơi khỏi nhân gian có thể là do di truyền, cả y cả huynh trưởng đều rất giỏi.

Chỉ nhờ vào lời nói trong miệng Viêm trụ tất nhiên không thể tìm được, khi y đến thị trấn thì huynh trưởng và đứa nhỏ ấy sớm đã rời đi, đến sợi tóc cũng không lưu lại cho y, thế nhưng đây là lần đầu tiên Tsugikuni Yoriichi cảm nhận được tia hi vọng, quyết không từ bỏ.

Sau đó y cũng đi rất nhiều nơi, vòng qua nhiều con đường, đi đi về về, có đôi khi lạc đường đến mờ mịt, rõ ràng y đang đi tìm người, không biết tại sao bản thân lại đi lạc.

Y nghe vị y sư nào đó trong thôn nói trước đó không lâu có một nam nhân ôm một đứa trẻ bị bệnh đến bốc thuốc, đây là lần đầu tiên sau bảy năm Tsugikuni Yoriichi có cảm giác được gần huynh trưởng nhất. Sau đó y phát hiện những nơi y đi qua đều có rất ít quỷ xuất hiện, hoặc là quỷ đột nhiên biến mất. Hẳn là huynh trưởng vẫn chưa buông kiếm, có đôi khi trên rừng núi hoang vắng trên thân cây khô sẽ lưu lại vết kiếm mới, đây là dấu vết chiến kỹ của hơi thở Mặt Trăng y từng chiêm qua vô số lần.

Huynh trưởng vẫn chưa từ bỏ kiếm thuật, điều này khiến Tsugikuni Yoriichi có chút vui vẻ, nhưng theo sau là sự bàng hoàng bao phủ.

Thẳng đến một ngày nào đó y gặp được đứa nhỏ có đuôi tóc màu đỏ giống mình và huynh trưởng, tóc đen buộc cao trong phố xá sầm uất, y và nó đi ngang qua nhau. Lúc ấy dường như bị đánh tỉnh người, y xoay người lại, sau đó thấy đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm vào rạp bán mặt nạ hồ ly bên đường, y thấy rõ được khuôn mặt của nó.

Là khuôn mặt so với bản thân thì giống huynh trưởng hơn. (cũng không biết các cụ soi kiểu gì mà lão nào cũng bảo giống cụ Michi hơn, sao bảo song sinh cơ mà =))))

Sau đấy Tsugikuni Yoriichi mua một cái mặt nạ hồ ly, khi đứa nhỏ ngồi cạnh y trong tiệm mì udon, y sẽ ăn mì, sẽ lắng nghe câu chuyện của ông chủ, nhưng càng nhiều thời gian hơn là nhìn chăm chú vào khuôn mặt của đứa nhỏ sau lớp mặt nạ.

May mà y giấu tốt, đứa nhỏ cũng rất trì độn, đến nay vẫn chưa bị phát hiện.

Y không biết bản thân ôm tâm tư gì khi đeo mặt nạ, là sợ khuôn mặt quá giống huynh trưởng này của y sẽ doạ đứa nhỏ sao, hay là sợ không dám bốn mắt nhìn nhau với gương mặt của đứa nhỏ giống huynh trưởng hơn cả bản thân y, cũng có thể chỉ là muốn thông qua gương mặt của nó mà thấy được bóng dáng huynh trưởng.

Tầm nhìn bị hẹp thông qua mặt nạ hồ ly không phải chướng ngại gì, y vẫn nhìn ra được vết chai do cầm kiếm trên tay đứa nhỏ, rất giống huynh trưởng thời bé, hẳn cũng là một đứa trẻ chăm chỉ.

Trước khi rời đi huynh trưởng từng nói với Tsugikuni Yoriichi rằng bây giờ hắn không biết được ý nghĩa của việc vung kiếm nữa, kiếm của hắn không có ý nghĩa gì, thời gian hắn ở đây đều là vô dụng.

Tsugikuni Yoriichi không hiểu, huynh trưởng đã rất mạnh, không chỉ dưới tư cách là một kiếm sĩ mạnh mẽ, mà kể cả với tư cách của một con người cũng không thể bắt bẻ, y chưa từng nhìn qua huynh trưởng cao khiết phải kiềm chế bản thân, đối mặt với lời dụ dỗ của Quỷ Vương hắn không hề dao động, sau khi thành quỷ cũng chưa từng đả thương bất kì ai...

【 Không phải... Bởi vì ngươi luôn như vậy... Tsugikuni Yoriichi bởi vì ngươi luôn như vậy!!! 】

Đêm ấy huynh trưởng gào rống với y, sáu con mắt sau khi thành quỷ không hề rơi nước mắt, nhưng y cảm thấy huynh trưởng đang khóc.

【 Ta chỉ là con người... Bây giờ đến cái cớ như vậy ta cũng không dùng nổi... 】

Không phải, xin đừng nói ra những lời bi thương nhưng vậy, xin đừng lộ ra vẻ mặt thống khổ như thế...

Người tàn nhẫn là y, y luôn xem nhẹ đồ vật mà người khác quý trọng. Thuận miệng nói vài câu nhìn như nhẹ nhàng, Tsugikuni Yoriichi tự tiện cho rằng y và huynh trưởng là song sinh, có thể cùng sinh ra với huynh trưởng thì có thể cùng chết đi với hắn.

Đôi mắt này có thể nhìn thấy mạch máu cùng tĩnh mạch, như không thể thấy được linh hồn vỡ nát của người khác.

"Ngươi bị thương."

Sau hơn một tháng ngồi cạnh nhau, lần đầu tiên Tsugikuni Yoriichi mở miệng nói chuyện với đứa nhỏ, nguyên nhân là vì y nhìn thấy vết thương trên người nó, không rõ là từ đâu, vị trí vết thương nằm ở vị trí xuất hiện bớt của huynh trưởng. Miệng vết thương rất sâu, tuy rằng còn chưa chạm đến xương cốt, nhưng da thịt đều bị lòi ra.

Đứa nhỏ đối với vết thương của bản thân không chút tự giác nào, để không làm quần áo bị bẩn nên chỉ tuỳ tiện lau máu, ông chủ lớn tuổi không phát hiện ra, chỉ có Tsugikuni Yoriichi để ý thấy, sau một tháng chưa tìm được cơ hội thì nay rốt cuộc y cũng gom đủ dũng khí mở lời. Vì thế y vừa nói vừa duỗi tay đụng đến mặt đứa nhỏ, muốn xem vết thương của nó.

Lạnh, mặt và miệng vết thương đều lạnh.

"!?!?!?!?!?"

Tsugikuni Yoriichi còn đang cảm thán đứa nhỏ này quả nhiên có máu quỷ chảy trong người, nhiệt độ cơ thể thật thấp thì đứa nhỏ như là mèo bị thả dưa chuột lên lưng, bị doạ đến lông dựng đứng nhảy cẫng lên, y liếc mắt một cái, một tay đỡ lấy bát mì suýt chút nữa bị đổ, tay kia không giữ chặt đứa nhỏ, sau đó thấy nó cùng cái ghế dựa ngã xuống, ghế bị lật đổ, âm thanh rất to.

Tsugikuni Yoriichi nghiêng đầu tìm tòi, phát hiện đứa nhỏ hình như bị va vào đâu đó, bị chảy máu mũi.

... Y vừa làm gì sao?

Thật ra cũng không phải việc gì to tát cả, chỉ là đứa nhỏ này đơn giản không quen cùng người khác tiếp xúc thân thể, Tsugikuni Michikatsu không chủ động thân mật với nó, nó cũng hiểu rõ việc này nên càng không đi đụng chạm lung tung, trong thế giới của nó vốn không có từ làm nũng. Bình thường nó cũng tránh tiếp xúc với người khác, dường như không tiếp xúc thân thể rất lâu rồi.

Nên khi có người đột nhiên đụng vào nó, nó sẽ khiếp sợ, mà nhiệt độ cơ thể của người đeo mặt nạ hồ ly không giống với "phụ thân", nhiệt độ cơ thể hắn rất cao, so với người bình thường còn nóng hơn chút. Lại còn không phát ra âm thanh, nó không nghe thấy một tiếng gì cả, liền xảy ra tình huống chưa nhận thức rõ được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đụng vào mặt.

Nó lần đầu gặp người như vậy, bị doạ đến choáng váng, ngã trên đất cũng không nhúc nhích.

"Ngươi bị thương."

Người đeo mặt nạ hồ ly lặp lại, duỗi tay nhấc nó từ mặt đất lên, chỉnh lại ghế rồi đặt nó vào, tìm khăn tay tuỳ thân cùng thuốc đã chuẩn bị sẵn làm thao tác xử lí tức thời.

Nó không cần, nó không muốn bị người nhất cử nhất động đều không có thanh âm, hơi thở đụng vào, vết thương trên người nó, nó tự nhận thức được, nhưng không đau nên không sao cả, chỉ cần ăn xong bát udon này rồi về ngủ một đêm thì sẽ không còn nữa. Tất nhiên người trước mặt này thì không nghĩ vậy, y không cho đứa nhỏ cơ hội chạy trốn, dùng ngón tay quét chút thuốc mỡ rồi bôi lên cằm nó, sau đó cảm nhận được cơ thể đứa nhỏ càng thêm cứng đờ.

"Đau không? Đừng cử động, kiên nhẫn một chút sẽ lành ngay thôi." Tsugikuni Yoriichi hiển nhiên không hiểu được lý do đứa nhỏ bị doạ sợ.

Đứa nhỏ bị doạ sợ đến cứng đờ, chờ người đeo mặt nạ hồ ly bôi xong thuốc sẽ liền chạy trốn.

"Chờ một chút."

Nhưng động tác nhỏ này không thể gạt được Tsugikuni Yoriichi, "Ngươi còn chưa ăn hết mì udon."

"..."

Mặc dù biểu cảm của đứa nhỏ giống như bị hoá đá, nhưng nhìn kỹ đồng tử vẫn run nhẹ, "phụ thân" đã từng dạy nó không được lãng phí đồ ăn, nó cũng thấy bỏ mứa không tốt lắm, vì vậy chỉ có thể căng da đầu ôm bát.

"Mì của người bị trương rồi."

Tsugikuni Yoriichi dán tay qua.

"..."

Không sao cả, dù sao nó cũng không nếm ra vị gì.

Nhưng Tsugikuni Yoriichi cảm thấy không ổn.

"Mì của ngươi trương rồi, ăn bát này đi."

Sau đó đổi lại bát còn chưa động đũa qua của y cho nó, còn thuận tay đem bát mì trương kia kéo đến trước mặt mình.

"!?!?!?!?!?"

Người này muốn làm gì???

Tsugikuni Yoriichi phát hiện, chỉ cần làm được bước đầu tiên, sau đó không còn khó nữa, y chỉ đang quan tâm một đứa trẻ bị y doạ cho chảy máu mũi mà thôi, chỉ là đứa nhỏ im lặng dị thường, rõ ràng yết hầu không bị tổn thương nhưng dù thế nào cũng không mở miệng... Tuy vậy nhưng những lời này đến từ người tự bế đến năm bảy tuổi Tsugikuni Yoriichi nên mang đến cảm giác đặc biệt kỳ lạ, cứ như là chó chê mèo lắm lông.

"Ngươi tên là gì?" Tsugikuni Yoriichi định chờ đứa nhỏ ăn xong mì thì sẽ dùng khăn tay lau đi vết máu dính trên cổ đứa nhỏ.

"..." Vừa mới ăn xong bát mì udon đáng sợ nhất trên đời, đứa nhỏ sợ muốn chết, nghĩ thầm tại sao y mãi vẫn không tha cho nó.

"Ngươi có thể nói."

"...". Run bần bật.jpg

"?"

Tsugikuni Yoriichi không hiểu đứa nhỏ này vì sao không mở miệng, cảm giác lúc này của y rất giống huynh trưởng năm ấy không thể hiểu nổi tại sao y không chịu nói chuyện, vì vậy y muốn học theo Viêm trụ tiền nhiệm xoa đầu con trai ông, vươn tay sờ đầu đứa nhỏ.

"... Phụ..."

Sau đó y nghe được một âm thanh rất nhỏ, nội tâm đứa nhỏ hoảng hốt vô cùng, đột nhiên nhớ lại "phụ thân" từng nói với nó "sắp chết mà cũng không biết kêu một tiếng."

"... Phụ thân... Cứu con..."

Đáng tiếc là kêu không ra, mà kêu cũng vô dụng, tuy rằng Tsugikuni Michikatsu bây giờ là quỷ, nhưng cũng không thể cách xa nghìn dặm vẫn nghe thấy được.

"!?"

Nhưng Tsugikuni Yoriichi nghe thấy rồi, lần này đổi lại là y luống cuống, kiếm sĩ mạnh nhất Sát Quỷ Đoàn rõ ràng thiếu kinh nghiệm giao tiếp với trẻ con, tuy rằng đứa trẻ trước mặt này chưa khóc, nhưng nhìn thế nào cũng thấy là nó sắp khóc đến nơi.

"... Cứu... Cứu con với... Phụ thân..."

"!?!?!?!?!?!"

Tsugikuni Yoriichi tay không biết đặt vào đâu, y cảm thấy bản thân hiện tại cực kì cần Sumiyoshi bên cạnh, người kia rất giỏi dỗ trẻ con, y thật sự không hiểu bản thân đã làm cái gì khiến đứa nhỏ phải kêu cứu, chẳng nhẽ chỉ cần hô một tiếng là huynh trưởng sẽ xuất hiện sao?

... Không, không đâu.

Tối hôm đó Tsugikuni Michikatsu nhìn thấy đứa nhỏ ủ rũ cụp đuôi đi từ thị trấn về, khoảng cách luôn luôn chuẩn xác hai bước chân hôm nay bị kéo gần lại nửa bước, sau đó đứa nhỏ ngày thường chỉ cần hắn không ép sẽ nhất định không mở miệng, nói với hắn một câu —

"Người... Thật đáng sợ..."

Không biết có phải không, nhưng khi nghe những lời này hắn cảm nhận được trong âm thanh của đứa nhỏ hơi run rẩy.

"Mì udon... không ăn..."

Sao, hôm nay mới biết à.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tsugikuni Michikatsu nghĩ thầm nhóc tì này hôm nay rốt cuộc hiểu được bốn chữ lòng người hiểm ác này viết như thế nào, nhưng việc này liên quan gì đến mì udon chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro