Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiêu nhớ rõ, mẹ mình đã bỏ đi vào ngày hôm đó. Sáng sớm, trời tờ mờ sáng ngoài cửa sổ  tuyết rơi rất nhiều.

Cô nằm ở trên giường không chớp mắt mà nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Lúc đó cô năm tuổi cùng bố mẹ đến Đông Bắc du lịch. Mùa đông miền Bắc rất đẹp, tuyết rơi đầy trời trên cây, trên mái nhà, trên mặt đất, tuyết phủ dày đặc khắp nơi, đâu đâu cũng là màu trắng của tuyết gần như ở miền Nam rất khó gặp cảnh tượng như vậy.

Cô nhớ lúc ấy cả nhà dừng chân tại một thôn nhỏ xinh đẹp bây giờ không nhớ rõ là tên gì nữa rồi chỉ nhớ rõ rất đẹp, rất rộng, buổi sáng còn có thể xem mặt trời mọc, ánh mặt trời màu vàng rực rỡ, đem cả đồi núi khắp nơi là màu trắng, phủ lên một lớp kim quang.

Bố mang theo cô cùng đi trên nền tuyết, cô rất vui vẻ, cười khanh khách không ngừng.

Khi đó thật hạnh phúc. Bố còn nói, sau này mỗi năm đều mang cô đi miền Bắc ngắm tuyết rơi.

Cô vẫn luôn nhớ rõ lời hứa của bố, nhưng sau khi bố gặp tai nạn cô liền biết, sẽ không có sau này.

Bố không còn hai chân, sau này không có khả năng đi cùng cô trên nền tuyết nữa rồi.

Cô nhìn tuyết ngoài cửa sổ, nước mắt tí tách rơi xuống.

Tay từ trong ổ chăn nâng lên, không ngừng xoa đôi mắt.

Mới vừa lau khô nước mắt, bỗng nhiên, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau.

"Buông tôi ra!" Tiếng mẹ từ bên ngoài phòng khách truyền vào, tiếng rất lớn, Trình Tiêu sợ đến nỗi thân mình run lên thân thể nho nhỏ ở trong chăn cuộn tròn thành một đoàn.

Cô có chút sợ hãi, trong mắt chứa đầy nước mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.

Cửa phòng đóng lại, nhưng tiếng mẹ rất lớn thanh truyền vào: "Trình Hải, anh buông tha cho tôi đi, cuộc sống này một ngày tôi cũng không chịu nổi được nữa!"

"Cô cần phải đi bây giờ sao? Tôi biết, lấy tình huống hiện tại của tôi không có tư cách yêu cầu cô ở lại, nhưng cô cứ như vậy mà đi, Tiêu Tiêu thì làm sao bây giờ? Đứa bé mới nhỏ như vậy, không thể không có mẹ chăm sóc."

Triệu Tuyết đột nhiên khóc: "Tôi biết tôi có lỗi với hai bố con, nhưng tôi còn trẻ như vậy, tôi thật sự không nghĩ đến cả đời phải chăm sóc một người..." Bà ta giơ tay lau nước mắt, tiếp tục nói: "Tóm lại, anh hãy nể tình mấy năm vợ chồng của chúng ta, thả tôi đi đi."

Phòng không cách âm, đoạn đối thoại đó, từng câu từng chữ rành mạch từ bên ngoài truyền vào nhà Trình Tiêu vừa mới mới lau khô nước mắt lại lần nữa rơi xuống, cô khóc nức nở, che kín nước mắt trên khuôn mặt nhỏ.

Sau khi Triệu Tuyết nói lời kia, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh.

Một lúc im lặng, Trình Tiêu bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, còn có cả tiếng kéo vali cạch cạch ——

"Mẹ!" Trình Tiêu khóc lớn, từ trên giường bò dậy.

Đến dép cô cũng không kịp đi vào, chân trần khóc lóc chạy ra khỏi phòng.

Phòng khách.

Mẹ đã đi đến cửa.

Trình Tiêu khóc lớn nhào đến, ôm chặt lấy eo mẹ: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu? Mẹ muốn đi đâu thế?"

Cả cơ thể của cô run lên, rất sợ hãi.

Triệu Tuyết nhìn con gái, cũng không nhịn được khóc bà ta ngồi xổm xuống, tay run rẩy giúp Trình Tiêu lau nước mắt, nói: "Tiêu Tiêu, mẹ phải đi con đừng hận mẹ, mẹ cũng không có cách nào. Con... Con sau này phải chăm sóc tốt cho chính mình cũng chăm sóc tốt cho bố nữa, biết không?"

Bàn tay nhỏ của Trình Tiêu ôm chặt cổ Triệu Tuyết, khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ bà ta, khóc lóc nói: "Mẹ, con biết, con sẽ chăm sóc tốt cho bố, con sẽ ngoan mẹ đừng đi, đừng đi nữa được không?"

Cô đau khổ cầu xin, chỉ muốn mẹ ở lại. Cô không muốn mình là đứa bé không có mẹ.

Nhưng Triệu Tuyết chỉ chảy nước mắt lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Không được... Tiêu Tiêu, con đừng trách mẹ, mẹ thật sự không có cách nào khác..."

Bà ta nói, nhắm chặt đôi mắt, giây tiếp theo liền hạ quyết tâm, ngay sau đó đẩy thật mạnh Trình Tiêu ra.

Sau đó, bà ta liền đứng lên, xách vali, xoay người, bước nhanh đi ra khỏi cửa nhà.

"Mẹ!" Trình Tiêu nhìn mẹ rời đi, khóc lớn chạy ra bên ngoài, tay nhỏ gắt gao giữ chặt tay mẹ, ngẩng đầu mặt đầy nước mắt nhìn bà ta, khóc lóc cầu xin: "Mẹ, mẹ đừng đi mà, con cầu xin người, người đừng bỏ con đi mà, mẹ..."

Triệu Tuyết che miệng, nước mắt cũng không ngừng mà trào ra.

"Mẹ, mẹ đừng không cần con, con sẽ ngoan, sau này con sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa, mẹ con..."

"Tiêu Tiêu!" Triệu Tuyết đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô, ngay sau đó liền rút tay của mình ra khỏi tay Trình Tiêu, sau đó lùi một bước, nhìn cô, nghẹn ngào nói: "Trở về đi... Mẹ phải đi rồi."

Nói xong, cuối cùng nhìn Trình Tiêu một cái, xoay người liền đi thẳng về phía đường lớn.

Trình Tiêu ngơ ngẩn đứng ngốc tại chỗ, cứ thế nhìn mẹ không quay đầu rời đi, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt rơi xuống.

Năm ấy mùa đông rất lạnh, Trình Tiêu nhỏ như vậy mặc áo thu mỏng manh, tóc rối tung chân trần đứng trên nền tuyết, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của mẹ.

Tuyết rơi trên người cô, cũng ở trong lòng cô.

Một khắc kia, cô liền biết từ nay về sau, cô không có mẹ nữa.

Chính là, vì sao con người đó lại vô tình đến vậy?

_____________________________________________________

Triệu Tuyết đi rồi, Trình Tiêu liền cùng bố sống nương tựa lẫn nhau, chỉ trong chớp mắt chính là mười năm.

Lúc Trình Tiêu còn rất nhỏ, còn chưa có sức lao động chi phí trong nhà bao gồm học phí của cô tiền thuốc men thường ngày của bố, đều nhờ mấy nhà các chú thím thay phiên giúp đỡ.

Cô không biết nên báo đáp như thế nào, liền thường xuyên chạy đến nhà các chú thím giúp đỡ quét tước dọn vệ sinh, giặt quần áo, nấu cơm...

Các chú thím đều đau lòng thay cô, đối tốt với cô.

Nhưng kỳ thật nhà các chú thím cũng không phải đặc biệt dư dả, Trình Tiêu vẫn luôn thấy rất áy náy với họ.

Vì thế bắt đầu lên sơ trung, cô liền đi mọi nơi để kiếm việc làm thêm kiếm ít tiền đủ để cô có tiền sinh hoạt với bố.

Thời gian trôi qua, cô có thể làm nhiều việc hơn, ngày thường rảnh rỗi thì có thể phát tờ rơi, cuối tuần có thể làm thêm ở quán trà sữa, hơn nữa còn hát ở quán bar, kỳ thật phương diện tiền nong  đã không còn đặc biệt khẩn trương.

Sau này, cô không cần mượn tiền của các chú thím, có thể kiếm tiền nộp học phí cho chính mình, còn có thể mua thuốc cho bố, có khi sẽ mua cho bố và mình quần áo mới.

Ngày lễ ngày tết, sẽ lấy một số tiền ra, mua quà để cảm ơn các chú thím đã chăm sóc cô khi còn nhỏ.

Tính cách của Trình Tiêu, yêu ghét rõ ràng.

Đối tốt với cô, cả đời cô sẽ không quên, tương lai có năng lực, cô nhất định sẽ báo đáp thật tốt với họ.

Đến người tổn thương cô, cả đời này cô sẽ không tha thứ.

Còn người phụ nữ bỏ lại cô và bố một khắc kia, cô coi như bà ta đã chết.

Trên thực tế, mấy năm nay, cô rất ít nhớ đến người phụ nữ kia. Cô thậm chí đã không nhớ rõ bà ta trông như thế nào. Nếu không phải đột nhiên hôm nay bố mang bức ảnh này ra, cô thật sự đã quên rồi.

Đương nhiên, chuyện năm đó không muốn nhớ lại thì cũng không sao nhưng một khi nhớ tới, ít nhiều vẫn sẽ có chút thương tâm.

Rốt cuộc, khi đó cô còn rất nhỏ bố cũng mất đi năng lực lao động. Người kia, sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi bọn họ chứ?

________________________________________________

Trình Tiêu khóc một lúc, lau khô nước mắt, từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu mắt nhìn tấm ảnh trong tay.

Ảnh gia đình khi còn nhỏ, hiện tại xem ra, thật sự là rất châm chọc.

Cô mím mím môi, giây tiếp theo liền rất dứt khoát xé tấm ảnh, sau đó thuận tay đem mảnh nhỏ ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô hít sâu một hơi, khóe miệng hơi mỉm, khôi phục lại dáng vẻ vui tươi ban đầu.

Trình Tiêu kim cương nhỏ, tiếp tục cố lên!

Cô yên lặng tự cổ vũ mình trong lòng.

Tính cách này của Trình Tiêu cứ như vậy mà thành, mỗi lần cảm thấy khó khăn, cô sẽ tự cổ vũ chính mình dần dần, liền cảm thấy chỉ cần người còn sống, cái gì cũng không khó.

Cô phải kiên cường, muốn lạc quan, muốn tích cực hướng về phía trước. Cô nghĩ, nếu ông trời cho cô nhiều trắc trở như vậy, vậy thì cô càng phải sống thật tốt, muốn mỗi ngày sống vui vui vẻ vẻ.

Cô nỗ lực muốn mình thành một người tốt.

Cô cũng chưa bao giờ oán trời trách đất, đối với cô mà nói có bố yêu mình, có các chú thím đau lòng cho mình, còn có bạn tốt, như vậy đã rất hạnh phúc rồi.

Huống chi, bây giờ cô đã có Vương Nhất Bác.

Nghĩ như vậy, ông trời đã đối với cô không tệ rồi, cô không nghĩ ra có việc gì đáng giá để mình đau lòng.

Nghĩ đến Vương Nhất Bác tâm trạng Trình Tiêu liền tốt lên. Lấy điện thoại ra, ngồi lên ghế trên gửi cho anh một tin nhắn, hỏi anh: "Ngủ rồi sao?"

Vương Nhất Bác còn chưa ngủ, mới vừa tắm xong, cầm khăn lông lau đầu.

Điện thoại ở trên bàn vang lên "tinh" một tiếng.

Vương Nhất Bác đi qua, cầm điện thoại lên, thấy Trình Tiêu gửi tin nhắn cho mình mặt mày dịu dàng đi không ít.

Tùy tiện lau cho xong, liền ném khăn lông lên bàn, cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho Trình Tiêu: "Không có. Em thì sao, đang làm gì thế?"

Vương Nhất Bác rất nhanh trả lời tin nhắn Trình Tiêu thật sự rất vui vẻ, cong cong mắt cười: "Đang nhắn tin với anh nha."

Sau khi gửi tin nhắn, nghĩ nghĩ, sau đó lại gửi một tin nữa: "Nhất Bác, em nhớ anh."

Tin nhắn này của cô vừa gửi, tiếng chuông cuộc gọi liền vang lên, tên Vương Nhất Bác trên màn hình.

Cô vui vẻ bắt máy, di động đặt ở bên tai, cười khanh khách hỏi: "Sao anh lại gọi điện thế?"

Vương Nhất Bác nói: "Nhớ em."

Trình Tiêu đột nhiên nghe thấy câu này, ngây ngẩn cả người.

Giây tiếp theo, trong lòng giống như làm đổ lọ mật, thanh âm mềm mại, có chút thẹn thùng: "Vương Nhất Bác, anh biết nói mấy lời dịu dàng như vậy từ khi nào thế?"

Đầu bên kia, Vương Nhất Bác đứng trên ban công, cơ thể tùy ý dựa vào lan can của ban công nghe vậy đuôi lông mày hơi nhướn lên, nặng nề hỏi: "Không thích nghe?"

"Thích thích!" Trình Tiêu vội gật đầu.

Trong lòng vui rạo rực mà nghĩ: Lời ngon tiếng ngọt ai không thích nghe chứ.

Vương Nhất Bác nhịn không được hơi hơi nhếch môi, trong mắt nhiễm vài phần ý cười, nói: "Ngày mai em ở bệnh viện chờ anh, anh đi đón em."

"Không cần đi, có nhiều phiền toái nha, đối diện bệnh viện là trạm xe bus em bắt xe bus đi là được rồi." Vốn dĩ thời gian buổi sáng rất vội, nếu để anh quanh lại một vòng để đón không chừng sẽ muộn giờ tự học.

Cô và Vương Nhất Bác yêu đương, nhưng không nghĩ đến chuyện làm ảnh hưởng việc học tập của anh.

"Không có việc gì, anh sẽ đi đón em, mang bữa sáng cho em luôn." Ngữ khí Vương Nhất Bác kiên định, không cho phép cự tuyệt.

Bỗng nhiên trong lòng Trình Tiêu có chút cảm động, nói: "Vương Nhất Bác, anh đối với em thật tốt."

Vương Nhất Bác cười cười, nói: "Anh không phải là bạn trai em sao? Đúng chứ."

Trong lòng Trình Tiêu lại ngọt cầm điện thoại khuôn mặt nhỏ nhắn đều cười thành một đóa hoa luôn rồi: "Vương Nhất Bác trước kia sao em không phát hiện anh lại có thể nói ra những lời như vậy chứ?"

Vương Nhất Bác cười, nói: "Việc em chưa biết còn nhiều lắm."

"Ví dụ như là?"

"Sau này em sẽ biết."

Trình Tiêu cong cong mắt, cười cảm thán một tiếng: "Đúng vậy, tương lai còn dài nha, Nhất Bác."

"Ừ, tương lai còn dài." Tâm trạng Vương Nhất Bác rất tốt, trong giọng nói đều mang theo vài phần ý cười rất rõ ràng.

______________________________________________________

Ngày hôm sau, Trình Tiêu buổi sáng 5 giờ liền dậy.

Bố còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng lấy đồ cá nhân ở tủ giường bệnh nhân sau đó lặng lẽ đi ra khỏi cửa, đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Tối hôm qua cô khóc trộm một lúc, lúc soi gương mới phát hiện đôi mắt sưng đến đến lợi hại.

Lấy nước lạnh đắp lên mắt cả nửa ngày, vẫn không tốt lên được vẫn sưng rất to.

Trình Tiêu nhìn chính mình trong gương, có chút buồn.

Sớm biết như thế thì không khóc, đôi mắt sưng lên, xấu chết.

Đánh răng rửa mặt xong, từ nhà vệ sinh đi ra Trình Tiêu mang đồ về phòng bệnh cất, sau đó đi xuống tầng mua bữa sáng cho bố cháo gạo kê cùng bánh bao nhỏ.

Lúc mua đồ, đã 5 giờ 40 bố cũng tỉnh, ngồi ở trên giường.

Trình Tiêu đi đến, sợ quấy rầy đến bệnh nhân khác, nhỏ giọng nói: "Bố, sao bố không ngủ thêm một lúc?"

Bố Trình lắc đầu, cũng nhỏ giọng: "Không có việc gì, ban ngày bố ngủ nhiều rồi, nhưng mà con sao lại dậy sớm thế."

Thời điểm ông mới tỉnh, liền phát hiện không thấy con gái sợ là 5 giờ đã dậy rồi.

Trình Tiêu cười nói: "Con không sao, ngày nào cũng dậy sớm đã quen rồi."

Nói xong, đặt bữa sáng mới mua lên tủ trước giường: "Bố, bố chờ con một chút, con đi múc nước rửa mặt cho bố, sau đó bố phải ăn hết bữa sáng nhé."

Nói xong, liền đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Trình Hải thấy mới sớm như vậy mà con gái đã phải chạy ra ngoài mua bữa sáng cho mình, đôi mắt xót xót, nước mắt lập tức rơi xuống.

Con gái quá hiểu chuyện cũng quá hiếu thảo, cũng làm ông đau lòng và áy náy. Nếu không phải ông liên lụy đến con, một người như cô sẽ có thể sống tốt hơn.

Trình Tiêu đi múc nước rất nhanh liền trở về, Trình Hải vội vàng nghiêng đầu lau nước mắt, không muốn làm con gái lo lắng.

Lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã thay bằng nụ cười: "Con về rồi."

Trình Tiêu cong mắt cười, bưng chậu nước đi đến.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ cho bố, sau đó lại nhìn bố ăn sáng, cũng đã 6 giờ.

Bố Trình vội giục cô: "Con mau đi học đi, đừng để đi muộn, trên đường phải cẩn thận một chút."

Trình Tiêu gật gật đầu, soạn sách xong: "Con đến trường đây, bố nếu bố thấy có gì không thoải mái nhất định phải nới với bác sĩ đấy, biết không?"

"Biết rồi, yên tâm đi, con mau đi đi, chăm sóc cho mình thật tốt."

Trình Tiêu cười cười, từ trên ghế đứng lên: "Con đi đây, bố."

"Ừ, đi đi."

________________________________________________

Trình Tiêu tạm biệt bố, từ phòng bệnh đi ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác thì anh gọi đến.

Vừa thấy tiếng chuông, lập tức bắt máy, đặt điện thoại bên tai, vui vẻ nói: "Em đang chuẩn bị gọi cho anh, thì anh liền gọi đến."

Mới sáng sớm nghe giọng nói vui vẻ như vậy, tâm trạng của Vương Nhất Bác cũng bị lây, khóe miệng không chịu khống chế cong lên, nói: "Đây chẳng phải chứng tỏ chúng ta tâm linh tương thông sao?"

"Đúng không, em cũng cảm thấy như vậy." Trình Tiêu đắc ý cười.

Vương Nhất Bác nghe thấy giọng của Trình Tiêu, trong giọng nói đều mang vài phần ý cười, nói: "Anh đã đến rồi."

"Được! Em lập tức xuống dưới đây!" Trình Tiêu trả lời: "Đã ở thang máy."

"Ừ, anh chờ em."

Trình Tiêu từ trên tầng chạy xuống, liếc mắt một cái liền thấy Vương Nhất Bác đứng ở trước cổng chờ cô.

"Nhất Bác!" Tống Nhiễm nhếch miệng cười, cao hứng mà giang hai tay cánh tay hướng đến Vương Nhất Bác chạy đến.

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn cô, thời điểm Trình Tiêu chạy đến trước mặt anh giang hai tay cánh tay, ôm cô vào lòng.

Hai người ôm nhau, Trình Tiêu ngẩng đầu lên, mặt đầy ý cười nhìn anh: "Sao anh đến sớm như vậy?"

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Sớm sao? 6 giờ."

Nói xong, đột nhiên tầm mắt dừng trên đôi mắt của Trình Tiêu phát hiện mắt của cô có chút sưng, anh hơi nhăn mày, vội hỏi: "Mắt em bị làm sao vậy?"

"Hả? Cái gì?" Trình Tiêu nhất thời không phản ứng lại, vô thức sờ mắt.

"Có chút sưng, làm sao vậy?" Vương Nhất Bác nâng tay phải nhẹ nhàng sờ một chút.

Trình Tiêu lúc này mới phản ứng lại, nói: "Ừm, có thể là tối hôm qua ngủ không được tốt cho lắm."

Thật ra Vương Nhất Bác không hoài nghi, nói: "Ở bệnh viện ngủ không được tốt, chờ chút nữa đến trường lấy nước lạnh đắp một chút."

Trình Tiêu ngửa đầu, cười hì hì nói: "Anh giúp em đắp sao?"

Vương Nhất Bác câu môi dưới: "Ừ, anh giúp em đắp."

"Được nha."

Trình Tiêu vui vẻ đến không được, hai người nắm tay đi ra ngoài.

Hôm nay Vương Nhất Bác không để chú Lý đưa, chính mình ngồi xe đến.

Xe taxi đỗ ở bên đường đối diện, cách bên này còn một khoảng.

Trình Tiêu cùng Vương Nhất Bác tay trong tay mà đi, vừa đi vừa hỏi anh: "Vương Nhất Bác, anh có thích tuyết rơi không?"

"Có thích, làm sao vậy?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn cô.

Trình Tiêu mỉm cười nói: "Em rất thích tuyết rơi, khi còn nhỏ đi cùng bố đến Đông Bắc một lần, tuyết miền Bắc rất đẹp nhé, cùng phía nam của chúng ta hoàn toàn không giống nhau."

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng vui vẻ đầy mặt của cô, nói: "Em thích, lần sau anh dẫn em đi."

Trình Tiêu sửng sốt, ngay sau đó đôi mắt liền sáng lên: "Thật không vậy?"

"Ừ, năm nay nghỉ đông?" Vương Nhất Bác nhìn cô, hỏi: "Được không?"

"Được không đấy? Anh đừng lừa em!" Trình Tiêu kích động đến sắp hỏng rồi ôm chặt cánh tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười cười: "Anh lừa em làm cái gì?"

Lại bỗng nhiên rất nghiêm túc nói: "Trình Tiêu, anh sẽ không lừa em, bất luận việc gì."

Trình Tiêu cong môi, cười nhìn anh: "Vương Nhất Bác, anh thật tốt."

Vương Nhất Bác giơ tay nhẹ nhàng sờ mặt cô, cười cười.

Ánh nắng buổi sáng nghiêng nghiêng mà chiếu trên đỉnh đầu Vương Nhất Bác trên mặt anh có ánh nắng vàng nhạt chiếu lên, đến nụ cười cũng làm người khác say mê.

Trình Tiêu nhìn anh, trái tim nho nhỏ không chịu khống chế mà run rẩy.

"Vương Nhất Bác."

"Hả?"

"Em mới phát hiện hóa ra anh cũng biết cười." Không chỉ có cười, cười rộ lên còn ôn nhu như vậy, tâm của cô rất nhanh muốn tan chảy.

Vương Nhất Bác nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên: "Có khi nào anh nói anh sẽ không cười sao?"

"Nhưng trước kia không phải anh luôn có bộ dáng mặt không biểu tình sao."

Vương Nhất Bác nói: "Đó là bởi vì không có việc gì đáng giá để anh vui vẻ."

Trình Tiêu chớp chớp mắt: "Vậy bây giờ có việc đáng giá để anh vui vẻ à?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Có."

Trình Tiêu ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: "Là bởi vì em sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Đúng là bởi vì em."

Trước kia không cười, là bởi vì không có việc gì để vui vẻ. Bây giờ sẽ cười, là bởi vì em.

Trình Tiêu rất vui vẻ, càng ôm chặt cánh tay Vương Nhất Bác, đầu vùi vào trong lòng anh: "Vương Nhất Bác, em vui vẻ đến chết."

Vương Nhất Bác sờ sờ đầu cô, trong mắt có vài phần sủng nịnh ý cười.

*** 21 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro