Ngoại truyện 4 : Triệu nguyên soái - Triệu Lỗi ( p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ta là người của Thanh Luân Côn Thất phái, đúng. Nhưng chắc Thần vương chỉ biết vậy thôi. Ta , là thiếu tông chủ của Thanh Luân Côn , ta còn chẳng thể nào hiểu nổi tại sao ta lại ở đây , phụng mệnh , bảo vệ dòng dõi của những người đã phá nát cả Côn Luân sơn của ta chứ ko phải là báo thù. Ta đã nghĩ như vậy rất , rất nhiều lần khi ta đến đây. Còn lúc này , như đã nói , ta là có ý tiến thủ, ko màng đến thù hận đời trước , ta đã bảo vệ người ở đây , ta sẽ tiếp tục làm vậy.

- Triệu Lỗi , cậu...đừng nói là quên rồi đấy nhá

- Ah

Nhận ra thì ta đã suy nghĩ rất lâu rồi quên luôn cả vấn đề chính.

- Huynh biết ngày Tiên Hoàng đế đánh lên Côn Luân sơn đúng chứ

- Có biết

- Lần đầu tiên cũng là duy nhất từ đó đến giờ ta gặp người đó cũng là hôm ấy

[ Côn Luân sơn 2 năm về trước ]
Cha ta hôm đó đã mở cuộc họp trên đỉnh Côn Luân vì biết tin võ sĩ Trung Nguyên sẽ tiến vào. Hàng chục bố trận khắp nơi được sắp xếp theo lệnh cha ta. Những người thuộc hàng chiến đấu tiên quân đều theo cha ta xuống chân núi.

- Cha , người đừng đi có được không?

- Lỗi nhi , chúng ta đã nói chuyện này rồi mà

- Người vẫn có thể ở lại mà

- Con vẫn ko hiểu , ta là tông chủ của Thanh Luân Côn, lần này bản phái lâm nguy ta ko thể cứ ngồi đó mà điều động bọn họ, ta phải thân chinh cùng họ , con phải hiểu cho ta . Sau này con cũng sẽ như ta rồi con sẽ hiểu.

- Ko , con ko hiểu . Con ko muốn người đi

- Lỗi nhi...

- Nếu người nhất nhất định đi , người phải cho con theo

- Con còn nhỏ , trận chiến này lại rất tàn bạo

- Cha , con đã 17 tuổi rồi , con có thể giúp mọi người

- Ở lại với sư thúc và sư bá của con đi

- Con sẽ ko ở đây khi cha đang lao vào của tử đâu!!!!

- Con vẫn ko hiểu sao Lỗi nhi!

- Con ko muốn hiểu!!! Người phải để con đi cùng người!!!

- Thanh Côn Luân thiếu tông chủ Triệu Lỗi!!! Con nghe cho rõ đây , ta đã vì một phút mềm lòng mà đánh mất mẹ con ta sẽ ko để bản thân mình ngu muội mà đánh mất luôn con!!!

- Nhưng...

- Yên tâm đi, lần này thân chinh , bản giáo phái ta sẽ thắng

- Mơ tưởng hão huyền!!!Ngay cả tâm ông , ông cũng ko thắng được vậy mà có thể nghĩ tới chuyện đánh thắng được ngàn vạn nhân sĩ giang hồ dựa vào vài bố trận cỏn con của ông sao . Khoan nói tất cả nhân sĩ giang hồ , Cuồng Đao môn ông cản nổi ko. Hồ Tiên Kiếm ông cản nổi ko . Thập Nhất quyền ông cản được ko . Còn ... Trần Hạ Đường ...

Hắn xuất hiện bất ngờ trên ko trung , dùng giọng nói khinh thường nói chuyện với cha ta , khí chất bất phàm khinh công thượng thừa. Lúc đó ta đã rất bất ngờ nhưng rồi lại rất ghét hắn vì thái độ của hắn. Hắn đáp xuống trước mặt bọn ta nói nốt 5 từ chưa nói " ông có đỡ nổi ko" . Hai người bọn ta mắt ko rời hắn dù chỉ một giây, hết sức đề phòng.

- Ngươi là ai?

- Ông sẽ biết sớm thôi!

Hắn quả thật rất ngông cuồng. Cha ta rất tức giận trước thái độ của hắn . Dù gì hắn cũng chỉ là hậu bối , đối với bậc tiền bối như cha ta hắn nên biết điều hơn mới phải. Ta đứng trước mặt hắn

- Ngươi thật quá ngông cuồng

- Tại hạ không dám nhận , sự ngông cuồng của tại hạ vẫn chưa bằng cha cậu thì phải

- Ngươi...

Cha ta kéo ta về phía sau , bước lên trước đối mặt với hắn

- Lời ngươi nói là sao , tại sao lại liên quan đến Trần Hạ Đường

- Có thể ko liên quan được sao . Đích thân hắn sẽ dẫn đầu toàn bộ nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên san bằng Côn Luân sơn của ngươi.

Hắn vừa nói vừa cười rồi lại dùng khinh công bay lên không trung.

- Nghe cho rõ đây , người cho các ngươi biết các ngươi sẽ chết như thế nào là Xích luyện tiên tử Bành Sở Việt ta . Nói thật ta ko muốn các người quên đâu , kể cả khi xuống mồ.

- Ngươi... được lợi gì khi cho bọn ta biết

- Ta chỉ hứng thú với việc mọi chuyện diễn ra theo đúng lời ta nói.

  Bọn ta chỉ biết đứng đó nhìn hắn bay đi. Nhờ hắn mà cha ta đã quyết tâm không cho ta đi theo . Ta bị ông ấy giữ trong địa lao, bỏ ta ở đó với một cây kiếm , nhưng ta lại ko có cơ hội dùng đến nó .Mọi chuyện thật sự diễn ra theo lời hắn nói, cả giáo phái ta bị tàn sát hết, từng người , từng người một, nhưng đáng tiếc rằng , bọn họ ko hề bước một bước vào địa lao, chuyện đó coi như là may mắn nhưng đối với ta , ngược lại thì đúng hơn . Ta cũng từng rất đau lòng nhưng có nhân có quả , ta sao có thể làm trái ý trời. Dù gì chuyện cũng đã qua , ta cũng chỉ là hậu nhân , chuyện ân oán đời trước , thôi thì , cho qua đi.

[ Hiện tại]
Có vẻ bộ dạng của ta đã trở nên khó coi hơn lúc trước , Lão Cốc nhìn ta rất chăm chú thì phải , ánh mắt ấy ... là thế nào. Huynh ấy nhìn ta bằng đôi mắt thấu cảm như người đồng cảnh ngộ vậy, ta ko hiểu ánh mắt đó có ý gì nhưng ta mặc kệ . Đã một khoảng thời gian dài ta ko suy nghĩ về chuyện ngày xưa , hôm nay huynh ấy lại là người khiến ta trút bỏ tất cả gánh nặng mà ta luôn giấu trong lòng , vậy là quá đủ khi một người chấp nhận lắng nghe một hậu nhân của Thanh Côn Luân, còn huynh ấy nghĩ gì thì ta sẽ ko hỏi.

- Kẻ cậu gặp , thật sự là Bành Sở Việt sao?

Ta hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột này . Ý huynh ấy là sao , còn có người khác tự xưng là Xích luyện tiên tử à. Nhưng giọng của huynh ấy ... đối với câu hỏi này .. có chút gì đó... nuối tiếc. Huynh ấy ngẩng mặt nhìn ta, chờ đợi câu trả lời, nhưng rồi tự chấp nhận trước sự im lặng của ta.

   Giờ thì ta thật sự tò mò nhưng mà... huynh ấy bỏ ta ở đây một mình và về trước rồi à ! Thật là ,kéo người ta ra đây rồi lại bỏ người ta một mình. Nhưng mà bộ dạng đó của huynh ấy là lần đầu tiên thấy, rất muốn hỏi , nhưng bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn. Ta rời khỏi Hải Trùng cung, đứng trước cửa cung tự hoài niệm

  - " Người con gái ấy , ta phải tìm cho ra "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro