chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nhìn xung quanh, khung cảnh vẫn vậy vẫn hệt như ba ngày trước, nhưng hắn làm gì biết được thời gian chứ! Vì ở chỗ này ngày hay đêm gì cũng như nhau hắn chỉ đoán đại khái nhờ cảm giác đói khát đang cồn cào trong hắn. Hắn lê tấm thân mệt mỏi của mình đến ụ nước trong động cố gắng uống vài ngụm khi đã tỉnh táo hẳn hắn bắt đầu nghĩ về những chuyện vừa qua. Hắn nhớ lý do mà hắn ở đây trong cái hang động bị bít kín này. Mọi chuyện phải nói từ thân thế của hắn, hắn là một trưởng lão của cái bang, tên hắn là Hàn Thiên năm nay hắn vừa được hai lăm tuổi ,thời điểm này Mông Cổ vừa hạ được Tống Triều ở miền nam ,Trung Hoa đang trong thời kì loạn lạc. Chuyện Hàn Thiên bị vây ở đây quả thực có liên quan đến sự kiện này. Hầu hết người trong giang hồ đều biết Cái bang luôn đối đầu với quân Nguyên, thế lực Cái bang rất to lớn là cái gai trong mắt của các tướng lĩnh quân Nguyên, Cái bang cũng vậy họ coi lũ giặc Nguyên xâm lấn Trung Hoa như loài ma quỷ cực kì căm phẫn .Ân oán giữa hai bên cứ theo thời gian mà chất chồng, hai bên minh tranh ám đấu không biết bao nhiêu bận số người chết mỗi lúc một nhiều nhưng tình trạng đó không thể kéo dài mãi Nguyên quân càng lúc càng mạnh .đám người của cái bang cũng nhận ra sự bất lợi của họ ,một đối sách khôn ngoan hơn đã được đưa ra đó là đánh rắn phải đánh vào đầu đánh giặc phải đánh vào tướng vậy là một đội thích khách được tuyển chọn kĩ lưỡng từ những cao thủ giỏi nhất của cái bang lúc bấy giờ được thành lập và Hàn Thiên hắn chính là Thống Lĩnh của nhóm thích khách đó. Hàn Thiên tuy tuổi trẻ nhưng tài năng quả thực xuất chúng năm mười lăm tuổi hắn gia nhập Cái bang trước đó không ai biết hắn ở đâu và làm gì, trong suốt năm năm hắn liên tục lập nhiều Công lao to lớn cho bang phái địa vị của hắn từ chỗ không ai biết trở thành lẫy lừng bốn bể giang hồ bạn hữu nhiều vô kể, thời gian sau đó hắn hay thực hiện những cuộc ngao du dài khắp đại giang nam bắc Bạn hữu quen được càng nhiều hơn mãi đến gần đây mới trở về nhậm chức trưởng lão, tính cách hắn tuy Trầm tĩnh ít nói hành sự cũng khá khô khan nhưng ai biết hắn cũng đều bị vẻ ngoài cùng tính cách đó của hắn cuốn hút vì bên trong cái vẻ ngoài đó là một tâm hồn lương thiện bao dung luôn quan tâm đến những người xung quanh và đặt biệt là sự ân cần chân thành với người khác, những cái đó cùng vẻ ngoài Tuấn dật phong trần tạo cho hắn một sức hút rất lớn đối với nữ nhân ,Hồng nhan tri kĩ của hắn quả thực rất nhiều nhưng cũng chẳng đến đâu cả vì hoàn cảnh cùng một số nguyên nhân khác, nói về Võ công Thiên Hạ hiện nay không ai là đối thủ của hắn. Từ khi mọi người biết đến hắn thì võ Công của hắn đã rất giỏi rồi, năm hắn gia nhập cái Bang bản thân hắn đã thông thuộc hết tinh yếu của các loại võ công về Cầm nã ,quyền chưởng và cước Pháp các bang chúng khác cũng không biết hắn học những thứ đó ở đâu hắn cũng thuộc loại người khiêm tốn và ẩn dấu khá sâu nên một đoạn thời gian tiếp đó mọi người chỉ Coi hắn như một huynh đệ thông thường mà đối đãi cho đến một ngày của ba năm sau khi một phân đà của Cái Bang bị kim quân tập kích tình cờ hôm đó Hàn Thiên hắn lại có ở đó, đạo quân Tập kích đó rất đông tận hơn trăm tên lính kim Quốc thuộc hàng tinh nhuệ nhất lại có tư trang đầy đủ những tưởng phân đà này nhất định bị diệt ai ngờ Hàn Thiên hắn Bộc lộ Thần uy chỉ dùng lưỡng Quyền một đường càn quét đánh ngã một lúc hơn năm mươi Tên kim quân mà trên người không có lấy một vết thương Toàn bộ đạo quân tập kích bị bắt sống gần như tất cả. kể từ đó tên tuổi Hàn Thiên mới được mọi người biết đến ,những người chứng kiến trận chiến đó lúc kể lại mà tâm trạng vẫn bàng hoàn không thôi. Đó là trận chiến làm nên tên tuổi của Hàn Thiên cũng là sự kiện đánh dấu một loạt các chiến công hiển hách của hắn sau này .năm hắn hai mươi tuổi hầu hết các tinh yếu về sử vũ khí hắn đều đã nắm rõ đặc biệt là vũ khí dài hắn đặc biệt ưa thích ,năm hai mươi tư tuổi Võ công Nội gia và ngoại gia hắn đều đạt đến mức thượng thừa đến năm hai mươi lăm tuổi một mình hắn đã có thể phá giải được thập bát La Hán đồng nhân trận của Thiếu Lâm cùng thất tinh kiếm trận của Đạo gia nhưng sau đó hắn lại làm một chuyện còn kinh động hơn đó là đột nhiên tặng cho đại diện của hai phái tăng đạo là đương kim thiếu Lâm cùng võ Đang mỗi bên một bộ kinh văn lai lịch của hai bộ kinh văn chỉ một số rất ít người được biết nhưng chỉ như vậy củng đủ để tăng đạo hai phái coi hai bộ kinh văn kia như chí bảo đem về môn phái cẩn mật bảo quản. Thì ra lai lịch của hai bộ kinh văn đó đúng thật bất phàm .chuyện phải kể từ khi Hàn Thiên mới được tám tuổi lúc đó gia đình hắn rất khó khăn vốn là một gia đình nông phu ngèo cha Hàn Thiên bỏ rơi mẹ con hắn từ khi hắn còn chưa ra đời. Mẹ hắn vất vả nuôi hắn từng ấy năm rồi cũng không nhịn được mà Lâm bệnh vì quá lao lực do hoàn cảnh đặc thù nên từ nhỏ Hàn Thiên đã có được tâm tính kiên cường hắn cũng không chơi chung với bọn trẻ vốn coi thường hắn mọi việc hắn đều tự mình lo lấy, hắn mời một đại phu đến coi bệnh cho mẹ hắn nhưng hắn chỉ đủ tiền chi trả cho việc coi bệnh còn tiền thuốc thì không thể kham nổi hắn lại còn quá nhỏ không thể làm việc để kiếm tiền cho nên hắn gói đồ đạc đi sâu vào núi để tìm thuốc  hắn đi một mạch suốt ba ngày số thuốc tìm được cũng nhiều nhưng vẫn còn thiếu vài vị do còn nhỏ nên gan lớn cộng với bệnh tình của  mẹ hắn đang ngày càng nguy ngập hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm mặc cho an nguy của bản thân. Hắn đi sâu vào núi sâu đến mức chỗ đó chưa  từng có người nào vào đến thực phẩm mà hắn mang theo cạn dần những tưởng là  hắn phải chết không thể nghi ngờ nhưng hắn vô tình lại gặp được hai vị tu chân giả thần bí họ một tăng một đạo đang cũng nhau trao đổi kinh nghiệm muốn dùng Pháp môn của nhà khác để tham ngộ được cảnh giới cao hơn nhưng vì Thọ nguyên sắp tận mới tìm đến đường khác nên khổ công của họ không hề có tiến triển.họ thấy Hàn Thiên có tư chất tuyệt hảo nhất thời không muốn y bát của mình  bị tận nên truyền đạo cho hắn vài ngày rồi mỗi người tặng hắn một quyển kinh văn chứa những tinh yếu chủ chốt của hai nhà Phật đạo cùng một đan hoàn có thể duy trì tính mạng của mẫu thân hắn thêm vài năm. Hắn trở về nhờ đan hoàn kia mà mẹ hắn còn sống được với hắn đến năm hắn mười lăm tuổi rồi mới ra đi trong từng đó thời gian Hàn Thiên dụng tâm nghiên cứu hai quyển kinh thư nọ cũng từng bước đi trên con đường của tu chân giả thần bí. Đến lúc hắn đã thấu triệt tất cả ảo diệu trong hai cuốn kinh thư đó hắn thấy cần phải trao trả lại cho thế nhân nên mới tạo nên chuyện khiêu chiến rồi trả kinh kia. Về phần thế nhân sau này có người nào tư chất xuất chúng mà tham ngộ được ảo diệu bên trong hai bộ kinh văn kia nữa hay không thì đó là điều mà Hàn Thiên không lo được. Mấy năm nay cuộc đời của hắn đã đi đến những trang huy hoàng nhất, loại thiên tài như hắn lẽ ra không thể có ở thế giới này, hắn xuất hiện như một điều kỳ diệu làm ra những chuyện phi thường tài năng của hắn khiến cho cả người và trời đều đố kị cuối cùng kiếp số của hắn cũng đến đó là ngày mà hắn nhận lệnh đi ám sát trấn Nam tướng quân của Nguyên Triều tưởng rằng mọi chuyện sẽ trót lọt nào ngờ hắn bị người bán đứng, đó rõ ràng là một cái bẫy, hắn cùng các huynh đệ lẻn vào Vương phủ không ngờ ở đó đã giàn sẵn mai phục, gần trăm cao thủ nhất lưu tạo thành trận thế, với thực lực tu chân giả của Hàn Thiên hắn vẫn có thể an ổn mà cùng các huynh đệ rút lui an toàn, nhưng điều hắn không ngờ là, để lưu hắn lại đó Vĩnh viễn, ở đó đã hiện diện thêm hai tu chân giả thần bí nửa, hắn phải đối đầu với gần trăm cao thủ cùng hai tu chân giả thần bí kia để các huynh đệ còn lại rút lui, hắn thoát được phần lớn cao thủ, nhưng hai tên tu chân giả kia lại không tha cho hắn dễ như vậy bọn chúng truy đuổi Hàn Thiên đến tận Bắc cương vào tận thâm u sâm Lâm trong Đồ thần Sơn mạch nổi tiếng hung hiểm, ngay cả tu chân giả tiến vào cũng là thập tử vô sinh.Hàn Thiên đánh với hai tên tu chân giả thần bí nọ cuối cùng  thành công đánh lui bọn chúng, nhưng hắn lại phát hiện mình đang bị vây trong một mê trận tự nhiên mà hai tên tu chân giả kia cũng bị vây lại, đi loạn một hồi cuối cùng hai bên lại gặp nhau tại cái Sơn động này, họ có thêm một trận tử chiến nữa đúng vậy là tử chiến Hàn Thiên còn nhớ lúc mình đánh bại hai tên kia bọn chúng đã đồng loạt bị hút vào nơi kia nhớ đoạn hắn lại nhìn vào phía cuối Sơn Động ở đó phù phiếm một cái hắc động đen ngòm như muốn hút lấy tất cả, hắc động là thứ mà trước giờ Hàn Thiên chưa bao giờ ý thức được nó là như thế nào mà hắn cũng không rõ là tại sao trên đời lại có thể tồn tại được thứ như thế,hắc động đó bí ẩn như vậy hai tên kia rơi vào mười phần hết chín là không thể sống được, nhưng trước khi chúng ra đi chúng vẫn kịp để lại cho Hàn Thiên một loạt tạc đạn loại có sức nổ mạnh làm đất đá rơi xuống lấp cả lỗi ra rõ ràng ý đồ của chúng là muốn Hàn Thiên phải chết cùng chúng, và như vậy Hàn Thiên đã ở đây ba ngày, không phải hắn không có ý định muốn dọn đường để thoát thân ngược lại hắn rất muốn nhưng sau trận chiến đó hắn đã bị thương nặng nên có lòng cũng không đủ sức ,vì vậy nên hắn mới phải mòn mỏi chờ chết ở đây vì hắn biết sẽ không một ai đến được đây để cứu hắn, hắn thở dài mắt hướng lên Trần Động ở đấy đang Huyền phù một đoàn văn tự màu vàng kim ,ánh sáng trong động là do đoàn văn tự kia phát ra, đoàn văn tự không phải là ngôn ngữ của Hoa Hạ cũng không phải là thứ ngôn ngữ nào đó mà Hàn Thiên từng biết, đó là những kí tự cực kỳ đặc biệt Hàn Thiên từng thử vẽ mô phỏng lại một ký tự nhưng hắn lại nhận ra là làm thế nào mình cũng không thể vẽ ra được không biết bắt đầu thế nào và vẽ thế nào cũng chẳng ra gì cả, Hàn Thiên rõ ràng đoàn văn tự kia bất phàm nhưng hắn không thể nào tham ngộ được thời gian nhàm chán hắn vẫn cứ mãi nhìn chằm chằm vào đoàn văn tự đó hòng tìm hiểu được cội rễ của văn tự nhưng những cố gắng của hắn đều phí Hoài không phải hắn không thông tuệ chỉ là hắn nào biết ý nghĩa của những văn tự đó quá phi thường có thể kinh thiên động địa với giá trị như vậy nếu mà dễ tham ngộ được thì nó đã không xứng với giá trị đó nữa rồi, Hàn Thiên không biết điều đó hắn vẫn mãi đắm chìm trong đó vì hắn không thể làm được việc gì khác nữa rồi, thời gian trôi qua một cách bình lặng thoáng cái đã mười ngày nữa .Nhân loại bình thường nếu không được ăn thì trong khoảng năm mươi ngày hẳn phải chết không thể nghi ngờ đối với tu chân giả như Hàn Thiên con số này lên đến một trăm ngày nếu thêm nửa hắn sẽ đạo tẩn nhân vong. dù hắn sẽ chết chậm hơn người thường những đau đớn khi từ từ đi đến cái chết sẽ không hề biến mất thậm chí sẽ dài ra nữa, từ ngày thứ ba thì cảm giác đói khát đã hiện hữu trong Hàn Thiên từ đó trở đi mỗi ngày hắn đều phải sống với cảm giác đó, hắn phải nhờ vào định lực của mình để mà tiếp tục những ngày Sau này cảm giác đói càng lúc càng tăng Hắn chỉ còn biết vùi đầu suy nghĩ trong biển văn tự để tạm quên đi đau khổ như thế qua hơn sáu mươi ngày mà đối với Hàn Thiên lại như cả trăm năm tinh thần và thể xác hắn đã đi đến những nấc giới hạn cuối cùng rồi tư duy của hắn đã trì trệ đi hắn không thể tự suy nghĩ nữa mà bắt đầu Lâm vào trạng thái mê mang cơ thể hắn đã gầy đi rất nhiều trong bụng luôn có cảm giác nóng cháy cứ như cơ thể hắn đang tự nó tiêu hóa nó vậy đau đớn khôn cùng hai mươi ngày nữa trôi qua Hàn Thiên đã mất đi khả năng duy chuyển cũng như nghe nhìn cơ thể đã suy yếu cực độ Nếu nói theo lý của nhà Phật thì Hàn Thiên hắn sắp tọa hóa rồi, tinh thần hắn hiện tại mông lung cực độ hắn đã không thể khống chế được suy nghĩ, mà thỉnh thoảng một vài hình ảnh trong quá khứ bất giác lại hiện lên, hắn thấy mẹ, các huynh đệ, đó là những luyến tiếc của hắn đối với nhân gian cuối cùng là những Hồng nhan tri kỹ mà hắn biết, lúc này hắn chợt nhận thấy được thì ra bọn họ trong tim mình cũng quan trọng lắm ,rồi hắn lại thấy được các lão Bách tính đang bình đạm mà sinh sống nhưng rồi vó ngựa Mông Cổ đến phá tan tất cả tâm Hàn Thiên thầm nổi giận hắn lại tiếp tục mê mang không biết là mơ hay là thật hắn lại thấy được những cuộc chiến của cường giả đúng vậy họ là những chân chính cường giả vì sự cường đại của họ làm núi sông phải nứt vỡ. Cuộc chiến của họ có uy thế phi nhân loại là thứ thực lực mà họ thể hiện ra rõ ràng là mạnh hơn nhiều bất cứ thứ gì mà nhân loại có thể làm được dư âm  của trận chiến có thể nghe thấy ở khoảng cách cả trăm dặm ,cảm nhận về trận chiến khiến Hàn Thiên Cảm thấy thật phi thường, con người có thể cường đại đến như vậy sao?  Dù có thể đó không phải sự thật mà là ảo giác nhưng những Trãi nghiệm này lại dấy lên nhiệt huyết trong Hàn Thiên từ đây hắn nguyện đem tâm lực mãi mãi theo đuổi sự Tối cao của năng lực đó là mục tiêu của hắn kể từ lúc này cho đến khi hắn đạt được điều đó hoặc là hắn chết. Có mục tiêu khiển Hàn Thiên thanh tĩnh hơn, hình như lúc con người sắp chết suy nghĩ của họ sẽ trở nên thông suốt và rất nhiều vấn đề mà cả đời họ không nghĩ ra được thì lúc này lại có thể, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hàn Thiên “nếu nói những Văn tự kia vốn không phải là một ngôn ngữ thì thế nào, không phải là ngôn ngữ thì làm sao có thể tham ngộ được?, vậy rốt cuộc nó là gì? Đúng rồi dù nó là gì đi nữa nếu đã không thể nhìn để hiểu vậy hãy thử không nhìn mà dùng tâm cảm nhận nó thì thế nào?” Hàn Thiên chợt nhận ra bấy lâu nay hắn vẫn luôn dùng ánh mắt và suy nghĩ phàm tục mà nhìn vạn vật và cũng vì thế tầm nhìn của hắn bị hạn chế lại chỉ ở mức phàm Nhân, bản thân hắn là một tu chân giả hắn hận phải có cái nhìn cao hơn không thể bị giới hạn bởi cái nhìn hạn hẹp như vậy. Thông suốt được điểm này những chuyện tiếp theo với Hàn Thiên trở nên dễ dàng hơn hẳn. Trong hai Pháp môn mà hắn từng tu luyện có một phương Pháp hoành luyện linh hồn cùng ý niệm gọi là Pháp môn tu luyện nguyên Thần, đây là công Pháp khá thâm ảo Hàn Thiên bỏ thời gian hơn mười năm cũng chỉ mới đạt được cảnh giới đầu tiên “Nguyên Thần ngưng kết”,dù vậy tác dụng mà Nguyên Thần mang lại cho Hàn Thiên là vô cùng lớn âm thầm giúp được Hàn Thiên nhiều việc chỉ là hắn không biết, hôm nay một lần nữa nó lại cứu hắn một mạng, cơ thể Hàn Thiên đã quá mệt mỏi nếu nói hắn còn lực lượng gì có thể điều động thì chỉ có thể là nguyên Thần của hắn,tuy đã đến nước này nhưng Hàn Thiên hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tự kết liễu, một người nếu có Dũng khí để tự tận cố nhiên là phi thường nhưng hắn vẫn chưa là gì so với người biết sẽ chết sẽ không còn hy vọng mà vẫn kiên cường không từ bỏ ,việc này thuộc về tinh thần ý chí có Dũng khí để chết nhưng đồng dạng cũng là từ bỏ ý niệm của bản thân chấp nhận sự vô lực của bản thân chấp nhận số phận và sự thua cuộc, kiên cường đến phút cuối dù chết cũng dám đối mặt không trốn tránh đó mới là tinh thần bất bại ý niệm Vĩnh Hằng một người có ý niệm và tinh thần như thế mới là một người có thể bước đến đỉnh cao của đại đạo là nhân vật uy chấn vạn giới. Nếu Hàn Thiên không có được tâm tính kiên định được Mài dũa từ cuộc đời cơ cực của hắn thì ở Hoàng cảnh lúc này hắn tuyệt đối không còn cơ hội nào cả nhưng hiện tại sự sáng suốt trong thoáng chốc đã được việc. Lực lượng Nguyên Thần từ từ tỏa ra khắp sung quanh cơ thể Hàn Thiên rồi dần lan ra bắt đầu tiếp cận đoàn văn tự kia lúc nguyên thần của Hàn Thiên tiếp cận gần đoàn văn tự hắn rõ ràng cảm nhận được sự thâm ảo cùng ý nghĩa lớn lao mà đoàn văn tự đang mang, nguyên Thần của Hàn Thiên dần thâm nhập vào đoàn văn tự bất ngờ thay nguyên thần hắn dễ dàng thành công không hề vấp phải sự ngăn, cản nào ,Hàn Thiên đang đắm chìm trong thế giới của đại đạo vô thượng mà hắn  chưa bao giờ dám mơ tới rất nhiều điều mà trước đây hắn không rõ trong thế giới này lại trở nên rõ ràng những tri thức trong đoàn văn tự này không hề có hình thức cố định  lại không có giới hạn trong bất cứ khía cạnh nào mọi ý nghĩa mà đoàn văn tự mang đến đều đơn độc nhưng cẩn thận suy xét sẽ thấy chúng có Liên quan đến nhau và giải thích cho nhau, Hàn Thiên biết mình đã có được kỳ ngộ vô giá nhất đời mình đoàn văn tự này rõ ràng chứa đựng toàn bộ ý nghĩa của Thiên đạo nói nó là Thiên Thư cũng không hề sai, lúc này Hàn Thiên chỉ cố làm sao để có thể xem được nhiều hơn biết nhiều hơn hắn chìm trong đó ngay cả nổi đau tuyệt cảnh cũng quên mất đi vài ngày nữa trôi qua cơ thể Hàn Thiên đã sắp chạm đến giới hạn cuối cùng nhưng một tia ý niệm cuối cùng vẫn giúp hắn chi trì được ,hắn đã ở trong thế giới văn tự được vài ngày rồi, đột nhiên đôi mắt đã nhắm nghiền bấy lâu của hắn chợt mở ra trong đó không hề có dao động tình cảm ,không hoảng hốt, không lo lắng, chỉ có sự thâm thúy khôn cùng sâu như chứa đựng quy tắc của Thiên Địa bên trong, bất chợt đoàn văn tự đã lâu không có động tĩnh nay lại động loạt chuyển động mục tiêu của chúng là Hàn Thiên, đoàn văn tự chậm rãi dung nhập vào mi tâm của hắn lúc này thần sắc của hắn rõ ràng thể hiện sự thống khổ khối lượng tri thức khổng lồ làm tinh thần hắn phải căng ra để chống đỡ nhưng trong mắt hắn là là nét kinh hỉ .
Sau khi văn tự cuối cùng nhập vào đầu Hàn Thiên,thì ở Trần động nơi mà đoàn văn tự vẫn trôi nổi đột nhiên xãy ra biến cố, một thông đạo đen tuyền bỗng nhiên xuất hiện, Hàn Thiên thấy nó trong mắt không khỏi ánh lên vẻ lo sợ nhưng giờ hắn có thể làm được gì nữa chứ?.
Hàn Thiên cứ trơ mắt ra nhìn cái thông đạo đó dần hút mình vào trong, lòng hắn không khỏi tuyệt vọng, khi Hàn Thiên đã hoàn toàn bị hút vào trong hắn rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn đang phải chịu một lực giằng xé kinh khủng nhưng may mắn thay một quần sáng vàng từ mi tâm tỏa ra bao bọc lấy hắn giúp hắn không bị phân thây, Hàn Thiên chỉ biết được đến đó hắn đã kiệt sức và hôn mê hoàn toàn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro