chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chim hót ríu rích làm Hàn Thiên tỉnh giấc, cảm nhận đầu tiên của hắn đó là cơ thể vô cùng kỳ lạ, hắn nhìn đôi tay của chính mình, đôi tay đó đã trở nên nhỏ bé đến kỳ lạ, đôi tay đó trắng trẻo như tay của trẻ con trong khi nó đáng ra phải là một đôi tay lực lưỡng mạnh mẽ của một người Thanh niên có công phu quyền chưởng đệ nhất.
Hàn Thiên  Coi lại tất cả cơ thể một lượt, không biết thì thôi vừa biết hắn đã Hoảng hồn, hắn vội vã tìm đến một con suối, hình ảnh của hắn dưới đáy nước đã làm cho một người cứng rắn như hắn cũng phải thất kinh, đứa bé kia là ai ??,dưới đáy nước là hình ảnh của một đứa bé trai khoản mười tuổi trông mặt mũi có rất nhiều điểm tương đồng với Hàn Thiên ,nhìn hình ảnh đó Hàn Thiên không dám tin vào mắt mình nữa, một ý niệm lóe lên trong đầu hắn ,ý niệm đó chính là điều hoan đường nhất mà từ bé đến giờ Hàn Thiên hắn nghĩ ra được, thế nhưng sự thật chính là vậy.
Hắn đã bị Trùng Sinh .
Hàn Thiên bối rối quan tọa cơ thể,một lát sau hắn thở ra một hơi đầy ảo não, hắn nói thầm.
- Quả nhiên là tu vi đã mất hết.
Hiện tại Hàn Thiên hắn chỉ là một đứa trẻ non nớt không hơn không kém, hào quan khi xưa đã không còn nữa, đệ nhất nhân của Trung Hoa đại lục đã không còn nữa, chỉ còn lại một đứa bé mười tuổi ngay cả chút tu vi cũng không có.
Hàn Thiên nhắm nghiền hai mắt ,mặt hướng lên trời, hắn hiện tại đang cố gắn chấp nhận cái sự thật khó tin này, hồi lâu hắn mở mắt, đôi mắt trong sáng của trẻ con kia giờ đã có thêm nét thâm thúy và kiên định, Trùng Sinh thì đã sao?, hiện tại ta sẽ tiếp tục tiến bước, tu vi có thể tu luyện lại, Hùng tâm vẫn cháy rực trong tim.
Hình ảnh về những đại cường giả đỉnh thiên lập địa trong hắc động hôm nọ vẫn còn trong tâm khảm, ở kiếp này ta muốn sẽ được như họ có chiến lực kinh thiên động địa, đằng vân giá vũ không chuyện gì không làm được, trở thành một cường giả chân chính, một người khiến thiên không cũng phải khiếp hãi.
Những điều đó đã được Hàn Thiên nói thầm một lượt, hắn đã có được kỳ ngộ hôm nọ, phật gia và đạo gia kinh thư đều đã được phát triển hơn hẳn, những chỗ sâu xa thâm ảo nay đã được giải thích rõ ràng, nếu hắn theo đó mà tu luyện đến khi công Pháp đại thành hắn chắc chắn sẽ trở thành một tối cường giả, con đường này sẽ khó khăn nhưng cũng thật đáng mong đợi.
Thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung, Hàn Thiên quan sát thật kỹ nơi mà hắn đang đứng, đó là một khu rừng cổ xưa, cây cối rậm rạp cao vút tận trời, những tán lá xanh tốt cao ít nhất cũng năm mươi trượng ,Hàn Thiên từng đi nhiều nơi nhưng cũng chưa bao giờ thấy được nơi nào có rừng cây lớn như vầy khi ở đây hắn cảm thấy mình như trở thành một người tí hon vậy, hắn lại nhìn xuống tán rừng phía dưới, nơi này có một thảm thực vật xanh mướt tươi sáng, những loài cây ở đây đều là loại mà hắn chưa từng trông thấy qua, trong rừng Muôn hoa nở rộ tạo thành một biển hoa đầy màu sắc, khung cảnh nơi đây quả thực đẹp như chốn tiên giới mà Hàn Thiên từng nghe kể, hắn hít một hơi thật sâu, luồn không khí thanh mát tràn đầy trong lồng ngực, không khí chứa đựng thật nhiều linh khí, Hàn Thiên Chưa bao giờ cảm nhận được luồn linh khí nào dày như thế này khi ở Trung Thổ ,chắc chắn đây không còn là Trung Thổ thậm chí không phải là thế giới mà hắn từng sống.
Lại thêm một phát hiện làm Hàn Thiên phải kinh ngạc, nhưng hắn cũng sớm lấy lại bình tĩnh, thế giới khác thì sao ?, ở nơi này hắn sẽ bắt đầu lại, nhưng quả thật trong thâm tâm Hàn Thiên vẫn còn luyến tiếc với Trung thổ ,ở nơi đó vẫn còn rất nhiều chuyện mà hắn muốn hoàn thành, thế nhưng hắn cũng biết hiện tại việc hắn có thể trở về lại Trung thổ là một điều cực kỳ hoang đường, thậm chí nếu có về được thì một tu luyện giả như hắn cũng không nên nhúng tay vào việc tranh chấp của thế tục, vậy thì thà bắt đầu lại ở thế giới này còn hơn là cứ bị thế giới cũ níu lấy.
Sau khi minh bạch mọi chuyện Hàn Thiên bắt đầu suy tính cho Tương lai, hiện tại hắn chỉ là một đứa bé mười tuổi nhỏ bé yếu ớt, sức lực của hắn hiện tại chỉ cỡ một người bình thường, đấy là do hắn có một cơ thể khoẻ mạnh và lực lượng trời ban nên dù mười tuổi khí lực của hắn cũng rất lớn, nhưng nếu chỉ có thực lực như vậy mà muốn sống ở cái nơi hoang dã này thì quá khó khăn nhất là khi Hàn Thiên không biết hắn sẽ phải đối đầu với những nguy hiểm gì khi ở đây vì vậy hành động của hắn nhất quyết phải không được có sai sót nếu không hắn sẽ hối hận không kịp.
Đầu tiên Hàn Thiên muốn tìm thức ăn trước, hắn đi một khoản thì phát hiện có vài con thú nhỏ đang ăn một ít quả dại trên cây, nếu thú hoang dám ăn loại trái kia thì hẳn là loại trái đó không hề có độc vậy nên Hàn Thiên liền xua cho bọn thú chạy đi rồi nhanh tay hái hết những quả dại ,lại nói lũ thú vật ở đây trông rất giống những loài thú thông thường ở thế giới khi trước mà Hàn Thiên sinh sống chỉ có điều là vẻ ngoài chúng trông xinh đẹp hơn, linh tính cũng cao hơn, nói chung là bề ngoài khác tính chất cũng ưu tú hơn nếu đem xo xánh thì hệt như là hàng thành phẩm và hàng bán thành phẩm vậy chính là không cùng đẳng cấp.
Sau khi Hàn Thiên ăn no một bụng quả dại hắn vẫn muốn có một món gì đó ngon hơn như thịt chẳng hạn, quả dại tuy cũng được và bản thân quả dại cũng có chứa linh khí nhưng hẳn nhiên là không bằng món thịt rồi, vì món thịt cao cả Hàn Thiên hắn liền tìm một ngọn giáo làm từ thân cây đầu đã vuốt nhọn rồi đem ra suối, vùng đất này quả thật quá Trù phú chỉ một con suối nhỏ nhưng cá lại không ít Hàn Thiên chẳng tốn mấy công sức mà đã xiên được tầm ba bốn con khá lớn.
Hàn Thiên nhóm lửa nướng cá ngay bờ suối vì hắn sợ đến đêm lũ thú dữ sẽ mò tới nếu hắn dám nhóm lửa vào giờ đó.sau một hồi cá cũng chín, tuy hơi nhạt nhẽo nhưng dù sao nó vẫn là thịt hơn nữa mùi vị thơm lừng lại chứa nhiều linh khí hơn quả dại, Hàn Thiên ăn vào liền cảm thấy tinh thần khoan khoái thân thể nhẹ nhàng, thế giới này quả thực quá tốt linh khí tràn trề, Hàn Thiên ở đây chắc chắn sẽ có thể đột phá được những gông cùm mà kiếp trước hắn đã bị chúng nó giữ chân.
Hàn Thiên nhìn mặt trời, hắn cảm nhận được rõ ràng ban ngày ở đây dài hơn hẳn ở thế giới cũ, hiện tại đang là chính Ngọ nhưng từ lúc hắn hành động đến giờ đã qua sáu canh giờ mà khi đó mặt trời cũng đã khá cao rồi, suy tính một chút Hàn Thiên dễ dàng nhận ra một ngày ở đây dài hơn ít nhất là bốn lần so với một ngày ở thế giới cũ, sống ở nơi đây Hàn Thiên Hắn phải thay đổi thói quen nhiều.
Sau bữa trưa Hàn Thiên liền tìm một tảng đá lớn trông khá vững chãi rồi bắt đầu tọa thiền, hắn muốn hệ thống lại những tâm Pháp mà hắn đang có sau khi hắn nhận được thêm những kim sắc kỳ tự bí ẩn kia ,hắn muốn biết rốt cuộc là hai thứ kinh văn kia đã tiến hóa đến đâu rồi và bản thân hắn phải Tổng hợp và tìm ra được một con đường tu luyện sáng lạn từ đó .
Hàn Thiên bắt đầu tọa thiền, hiện tại hắn đang chìm đắm trong thế giới kinh văn của hắn, con đường khi trước của hắn là phật đạo song tu, hiện tại hắn vẫn sẽ theo con đường đó, Phật môn tâm Pháp bản nguyên chú trọng tu luyện cơ thể, cơ thể phàm Nhân vốn nhỏ yếu nếu tu luyện được thần thông của Phật môn thì cơ thể sẽ càng ngày càng phát triển, lâu dần sẽ đạt được sức lực vô biên kim thân bất diệt, lật tay có thể rung chuyển được càng khôn, uy năng của cơ thể được phát triển đến tận cùng ngũ quan đều có thần thông riêng
Nay Hàn Thiên hắn tập hợp hết tinh yếu của Phật môn công Pháp lại thêm thần bí kinh văn tu bổ sáng tạo thành một Pháp môn vô thượng về luyện thể gọi là Tứ Thiên luyện Thần Thể.
Đạo gia Pháp môn từ xưa tinh diệu ở luyện khí, Pháp môn luyện khí có thể làm cho phàm Nhân tu luyện nó hòa hợp với tự nhiên thu được linh khí của tự nhiên vào cơ thể mà sử dụng, đạt đến đỉnh cao phàm Nhân cũng có thể thành tiên, có Pháp thuật tại thân cưỡi mây đạp gió phi thiên độn địa khả năng vô cùng, nay Hàn Thiên tập hợp hết tinh yếu của đạo môn tinh yếu lại qua kỳ thư tu bổ sáng tạo ra một Pháp môn luyện khí độc môn, tuy theo những điều cơ bản vốn có nhưng lại có điểm cao minh hơn phương Pháp tu luyện thông thường đòi hỏi tư chất người luyện phải cao đến một mức nhất định mới có thể luyện được, Pháp môn này gọi là “Thập Nhị Trọng Hóa Thiên Công” mỗi tam trọng ứng với một Tầng đại bình cảnh vượt qua được Coi như là cá chép hóa long thực lực tăng vượt bậc.
Hai đại kỳ công dính dáng mật thiết với nhau nếu chia tách ra để luyện đều sẽ không thành ngược lại còn hại đến thân thể, mỗi lần đột phá đều là hai đường cùng tiến không thể có chênh lệch. Hai kỳ công này gộp chung lại gọi là Thần cấp Pháp môn “Thiên Địa Tứ Quyết” ,Pháp môn từ lúc được sinh ra đã được phân cho cấp Thần kỹ  khó có Pháp môn nào khác có thể sánh bằng và tuyệt đối không có Pháp môn nào khác có thể cao minh hơn.
Hàn Thiên tọa thiền sáng tạo kỳ công đã hơn mười hai canh giờ, Hàn Thiên đâu biết là trong lúc hắn tọa thiền xung quanh hắn đã xảy ra vô số sự tình kỳ diệu ,trong lúc hắn tọa thiền mỗi nhịp thở của hắn đều dẫn động đến linh lực tự nhiên khiến tự nhiên hưởng ứng, quanh người hắn tỏa ra kim quang sáng Lạng thực vật nhiễm phải kim quang liền sinh sôi nhanh chóng tươi tốt vô cùng, động vật muôn nơi cũng được kim quang thần thánh đó mời gọi đến, không gian quanh Hàn Thiên hấp dẫn mọi sự sống, bọn chúng vây lấy hắn như chúng tinh cũng Nguyệt quần thần Triều bái một vị đế vương vậy.
Kim quang sáng lạn quanh người Hàn Thiên bất chợt thu hết vào cơ thể hắn, Hàn Thiên thức tỉnh, đôi mắt của hắn hiện tại đã Nội liễm hơn nhiều tuy không nhìn ra được sự sắc bén nào hết nhưng khi cảm nhận rõ sẽ thấy trên người Hàn Thiên Tản mát ra những tia uy áp vô hình khiến người ta bất giác phải lạnh người.
Sau khi kim quang tan đi hầu hết động vật đã ngơ ngác bỏ đi hết ,thậm chí chúng còn chẳng biết lý do gì mà chúng lại đến bờ suối này nữa, thế nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ. Hàn Thiên dang nhìn chằm chằm vào con vật cuối cùng chưa bỏ đi kia hắn nhìn mãi rốt cuộc trong lòng bắt đầu loạn lên, “con vật kia rõ ràng là một con rồng” trong lòng Hàn Thiên luôn lượn lờ câu nói đó thế nhưng hình dáng của con rồng nọ lại làm Hàn Thiên không thể tin nó là một Con rồng.
Con vật đó có thân thể như rắn thân to cỡ cảnh tay người trưởng thành độ dài cũng cỡ nửa trượng, nó có một cái đầu rồng chính hiệu râu dài gần hai thước bốn chân uy mãnh móng vuốt sắc bén, Lân vảy của nó có màu ánh kim thần thánh trên cổ lưng và đuôi đều có lông mao đỏ rực như lửa, hình dạng đó rõ ràng chính là của một con rồng, điều duy nhất làm con rồng này khác với con rồng trong trí tưởng tượng của Hàn Thiên đó là việc con rồng này “đi bộ” đúng vậy nó là một con rồng nhưng lại chẳng biết bay hơn nữa kích thước của nó cũng có vấn đề, nó còn chẳng to hơn được con rắn lớn nhất mà Hàn Thiên từng biết nữa.
Hàn Thiên không ngừng được mà ảo não, ôi trời ơi thần long trong truyền thuyết chỉ có thế này thôi. Tuy vậy hắn vẫn rất thích đầu kim long nọ, có thể giờ nó chưa lớn nhưng chỉ cần nuôi nó lớn là được trông nó uy mãnh như vầy sau này cho nó giữ nhà cũng được. Vấn đề là làm sao để nó chịu theo hắn, suy nghĩ một hồi Hàn Thiên cũng chẳng có cách nào hắn lại chẳng muốn dùng sức để bắt đầu kim long kia, không nói đến việc hắn có bắt nổi hay không mà chỉ tính tới chuyện ngộ nhỡ chọc nó nổi điên lên nó phun cho một ngụm long hỏa lúc đó quả thực là chết rất oan, vì thế nên Hàn Thiên đành bỏ qua đầu kim long nọ và bắt đầu tìm chỗ trú.
Lúc Hàn Thiên vừa nhấc mông đi khỏi tảng đá không ngờ đầu kim long kia cũng đi theo hắn, Hàn Thiên bất ngờ, hắn thì có cái quái gì để con rồng kia phải hứng thú chứ?,nghĩ vậy nên hắn muốn kiểm chứng, Hàn Thiên di lòng vòng một đoạn xa đầu kim long kia vẫn cứ lững thững theo sau hắn, Hàn Thiên dừng lại nó cũng dừng lại, Hàn Thiên không nhịn được nữa chỉ tay thẳng vào mặt nó mà nói.
Ngươi đi theo ta làm gì, bổn đại gia chẳng giàu có cũng chẳng mạnh mẽ gì, Ngươi đi theo ta rốt cuộc muốn gì đây?, chẳng lẻ ngươi thấy ta thấp bé định thịt ta sao? .
Đầu kim long thấy Hàn Thiên hỏi tuy không hiểu gì nhưng nó lại biết thể hiện ra điều mà nó muốn, nó chỉ vuốt vào ngực Áo Hàn Thiên rồi lại chỉ vào mồm nó, miệng gầm gừ không ngừng linh tính rõ ràng cực cao.
Hàn Thiên nhìn biểu hiện đó là biết đầu kim long này đang nhắm đến mấy con cá nướng của hắn, Hàn Thiên chửi thầm “thì ra là nó muốn ăn nên mới đi theo ta” mới rồi Hàn Thiên còn tưởng đầu kim long nọ thấy hắn có cốt khí trời ban cả người tỏa ra khí lành mang may mắn nên mới theo nào ngờ chỉ là vì đồ ăn của hắn ,việc này quả là làm hắn thất vọng quá.
Nói vậy chứ Hàn Thiên Vẫn lấy phần thức ăn còn lại ra cho đầu kim long kia, vừa thấy đồ ăn kim long nọ đã hai mắt sáng lóa chẳng ngại ngần gì mà cứ ăn nhiệt tình, Hàn Thiên nhìn nó ăn miệng không cầm được mà phải cảm thán.
- Ngươi cũng biết tận hưởng nhân sinh lắm đó chứ ,không như bọn thú hoang kia toàn ăn thức ăn tươi sống ,mấy thứ đó làm sao bằng được mỹ vị của con người chứ!, ngươi hiện tại cứ đi theo ta một ngày ba bữa đảm bảo sẽ để ngươi được no bụng.
Cũng chả biết là đầu kim long này có hiểu hắn nói gì không mà chỉ thấy là lúc nó ăn xong liền hóa nhỏ lại kích cỡ chỉ còn khoản hai thước cỡ như một con rắn nhỏ rồi chễm chệ leo lên đầu Hàn thiên mà nằm ngủ, tuy nhìn rất thần kì nhưng Hàn Thiên lại chẳng để tâm mấy bởi vì hành động hỗn láo của tiểu Long kia đã làm hắn tức xì khói, hắn chửi ầm lên
- Tiểu tử thật ngông cuồng dám khi dễ ta như vậy có xuống không thì bảo?
Tiểu kim long như chẳng nghe hắn nói râu rồng lất phất rõ ràng là đã ngủ. Hàn Thiên càng tức mình. Hắn chửi thầm.
- Ta đại nhân đại lượng không tính toán với tiểu tử vô tri ngươi, đợi xem sau này ta dạy dỗ ngươi ra sao.
Kể từ lúc đó tiểu kim long thần bí nọ đã là bạn đồng hành với Hàn Thiên, chỉ một bữa ăn đơn giản và thế là tình bằng hữu đó cứ không đầu không đuôi bất giác mà được bắt đầu rồi.
Lúc Hoàng hôn vừa xuống thì Hàn Thiên rốt cuộc cũng tìm được nơi nghỉ chân ăn ý, hắn nhìn lên cây đại thụ khổng lồ trước mặt, đường kính của cây đại thụ này ít nhất cũng phải ba mươi người ôm tán lá cao vút vượt trội hơn cả cánh rừng này, nếu ngủ trên cây này chắc chắn Hàn Thiên sẽ khó mà bị thú dữ tấn công, tốn gần nửa canh giờ Hàn thiên mới leo lên tới tán cao nhất của cây đại thụ, thần kỳ là tiểu long nằm trên đầu hàn thiên vẫn không bị rớt xuống, nó nằm ở đó chắc như bị keo dáng vào vậy rung lắc thế nào cũng không rơi.
Hoàng Hôn ở thế giới này đặc biệt dài ,Hàn Thiên nhìn những áng mây đỏ bồng bềnh trên Thiên không kia mà lòng vẫn vơ suy nghĩ, mới chỉ sáng nay thôi hắn vẫn còn là người Hoa Hạ vậy mà đến chiều hắn đã là người ở một thế giới khác đầy kì lạ và Huyền bí thế đạo xoay vần thật khiến cho hắn phải cảm thán không thôi, hắn lại nhìn về phương Bắc, hướng đó có một ngọn núi thật Hùng Vĩ ẩn khuất trong những áng mây , hắn từng lên côn Luân Sơn độ cao của ngọn đại Sơn đó chẳng qua cũng chỉ thế này, ngọn núi kia rõ ràng cách Hàn thiên gần ngàn dặm vậy mà ở đây hắn vẫn thấy rõ như vậy điều đó chỉ có thể nói lên một điều đó là ngọn núi kia quá to lớn ,Hàn Thiên vừa ngắm nhìn phong cảnh vừa suy tính chuyện tương lai bất giác trời đã tối hẳn và Trăng cũng sắp lên, Hàn Thiên bắt đầu cảm giác được có rất nhiều tồn tại đáng sợ đã bắt đầu hoạt động, hiện tại hắn đang ở độ cao hơn năm mươi trượng tất nhiên là rất an toàn nhưng cũng không thể vì vậy mà chủ quan, Tuy Hàn Thiên không biết ở phía dưới đang xảy ra việc gì nhưng hắn lại có một cảm giác rất thần kì, hắn cảm nhận được ở dưới tán rừng phía dưới đang có những hơi thở đột nhiên bị biến mất, những hơi thở biến mất đó rõ ràng là những con mồi xấu số đã bị giết, phải đến ban đêm thì rừng rậm mới thể hiện ra sự đáng sợ của nó, những bọn quái vật ban ngày lẫn trốn đi đâu mất đến đêm sẽ lại hiện ra, luôn là như vậy, với kinh nghiệm của mình Hàn Thiên sẽ không ngu đến mức tìm hang để ở và nhóm lửa để thu hút bọn quái vật kia tới vì vậy hắn mới chọn ở trên cây, hiện tại hắn đã có thể yên tâm tu luyện được rồi.
Hàn Thiên ngồi xuống bắt đầu tọa thiền. Hiện tại hắn phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu, Tứ Thiên luyện Thần Thể của hắn ở tầng đầu tiên sẽ phải luyện tập cho thân thể mỗi lúc một mạnh hơn, đến một mức nhất định cơ thể sẽ đột phá được gông cùm không còn là phàm thể nữa thì lúc đó Thiên thứ nhất coi như đại Thành,nhưng mà nếu chỉ tập luyện như phàm Nhân để gia tăng cực hạn tố chất thân thể thì lại không được, thân thể phàm Nhân vốn yếu ớt luyện tập đến một mức nhất định sẽ đến cực hạn cố nữa cũng chỉ hại đến thân thể, cách luyện tập của tứ Thiên luyện thần thể đó là rút hết sau đó lại đổ đầy, cứ tưởng tượng cơ thể như là một cái cây chứa đầy nước, cái cây đó phải luyện tập và tiêu hao nước để có thể to ra và chứa được nhiều nước hơn, trong quá trình đó nước là thứ không thể thiếu, nếu như đối với phàm Nhân thứ nước đó chỉ là năng lượng được lấy từ thức ăn cũng tức là loại nước thấp kém nhất thì kết quả cái cây thân thể luyện tập ra cũng chỉ là loại kém nhất, nhưng nếu thay nước trong cây bằng thứ nước khác cao cấp hơn thì cái cây phàm Nhân được luyện ra sẽ có phẩm chất tốt hơn hoặc là phẩm chất tốt vô hạn.
Đạo lý là như thế, và để có được thứ nước tốt đó Hàn Thiên phải luyện tập thêm một Pháp môn khác đó chính là thập nhị trọng hóa thiên công, tu luyện Huyền công dẫn linh khí nuôi dưỡng cơ thể Hùng Mạnh, cơ thể Hùng Mạnh sẽ tăng giới hạn thu được linh khí ,hai quá trình đó tu bổ cho nhau Vĩnh viễn không thể tách rời.
Đêm hôm nay Hàn Thiên phải hoàn thành bước đầu tiên để tu luyện trọng thứ nhất của công Pháp luyện khí đó là bước “khai Thiên” hay nói đơn giản hơn là mở ra không gian Đan Điền để thu nạp linh khí.
“Khai Thiên” thiên chính là bước đầu tiên để tiến vào được con đường tu luyện, con người ai cũng có đan điền tức là ai cũng có thể tu luyện nhưng chỉ là tu luyện những loại lực lượng nhỏ yếu, thế gian này có hàng trăm loại lực lượng, độ lớn mạnh cũng khác nhau, tất cả những loài vật sống trên thế gian này đều có được một loại lực lượng thấp kém nhất đó là mang lực,  tức là lực lượng cơ bắp, cao hơn chút nữa là Nội lực của người tập võ, tinh thần lực của những người có ý niệm mạnh mẽ, đấu khí,cương khí, Huyền âm khí, chí Dương khí vv.. Nhiều vô kể, việc tu luyện những loại lực lượng này đối với phần lớn nhân loại hẳn không phải là chuyện khó thực hiện, chỉ là lực lượng càng cao cấp thì càng khó tu luyện, lực lượng càng mạnh yêu cầu về tư chất của người luyện sẽ càng cao.
Trong tất cả những loại lực lượng trên thế gian này tiên khí thuộc hàng đứng đầu ,không có nhiều lực lượng mạnh hơn được tiên khí, do đó người tu tiên có năng lực cực kỳ cao cường, mà việc tu tiên cũng đòi hỏi tư chất phải rất cao mới tu luyện được, yêu cầu cơ bản của tiên lộ đó là người tu tiên phải có linh căn, ngay yêu cầu đầu tiên này đã làm cho chín mươi chín phẩy chín chín chín phần ngàn người tu luyện bị “tạch” do không đủ điều kiện, người có linh căn cực kỳ hiếm trăm vạn người chỉ có một người có được linh căn ,mà linh căn cũng phân ra đẳng cấp đàn hoàn, linh căn có hạ đẳng linh căng tức là linh căn chỉ vừa đủ để tu luyện, thông thường loại linh căn này rất kém cỏi khiến người tu luyện khó tiến bước, tiếp theo là phẩm cấp linh căn, loại này bao gồm linh căng có độ hiếm từ mười năm đến một trăm năm sẽ xuất hiện một lần, mười năm xuất hiện một lần linh căn là nhất phẩm, đến một trăm năm thì là Cửu phẩm, Cửu phẩm linh căn đã được tính là thiên tài tuyệt thế nếu được ở trong môi trường thích hợp có thể tu luyện được đến trình độ phi thăng gia nhập vào hàng tiên bang cái này là việc khả dĩ có thể làm được, và loại cuối cùng đó là cực phẩm linh căn, ngàn năm linh căn cùng với linh căn của tiên nhân chuyển thế, ngàn năm linh căng là linh căn khó gặp nhất trong phàm Nhân, nếu nói về loại linh căn này thì chỉ cần một câu là đủ hiểu  “tiền đồ vô lượng”,còn Linh căn của tiên nhân chuyển thế tức là hồn phách của tiên nhân bị vẫn lạc sau khi chuyển thế sẽ tự nhiên có linh căn trong người, loại này thì không hiếm bằng linh căn ngàn năm nhưng do hồn phách của tiên nhân sẽ có kinh nghiệm tu luyện sẵn từ kiếp trước nên nếu đem so đấu thì tốc độ tiến cảnh của linh căn ngàn năm sẽ thấp hơn linh căn của tiên nhân chuyển thế. Cũng nói thêm là độ hiếm của linh căn mười năm hay ngàn năm được tính bằng đơn vị trăm vạn người trên năm ,giả sử một thế giới mỗi thế hệ sản sinh ra được một trăm vạn người thì một thế hệ sẻ có một người có linh căn và trong mười thế hệ sẻ có thể có một người đạt được linh căn mười năm khó gặp được sinh ra, nói vậy mới thấy độ hiếm của linh căn phẩm cấp là như thế nào. Một ngàn vạn người mới có một người đạt được linh căn mười năm khó gặp, chưa nói đến những phẩm cao hơn, cái tỉ lệ đó thật khiến cho người ta giật mình.
Thế giới cũ của Hàn Thiên gom hết lại cũng chỉ hơn hai ức dân, mỗi thế hệ được sinh ra cũng chưa đủ số để Có được một người có linh căn phẩm cấp ấy vậy mà lại sinh ra được kẻ quái thai như Hàn Thiên,hai vị Đại sư Đạo gia,  Phật gia kia nhìn được Hàn Thiên có linh căn nhưng nào biết được linh căn của hắn là cực phẩm linh căn ngàn năm có một.với Thiên Phú đó nhưng lại ở trong thế giới cũ với lượng linh khí ngèo nàn con đường tu tiên của Hàn Thiên sớm đã không thể tiến thêm được, thế nhưng trời già lại không phụ hắn, một lần kiếp nạn không chết chẳng những khiến hắn có được tuyệt thế kỳ thư lại còn được trọng sinh ở thế giới khác, mang theo ký ức và kinh nghiệm lúc trước, những bước chân đầu tiên ở thế giới này của Hàn Thiên quả thực là vô cùng chắc chắn.
Tuy nói linh căn tốt sẽ có cơ hội trên con đường tu đạo, nhưng không có nghĩa nó là điều quyết định tất cả, sự nổ lực, sự thông tuệ, may mắn,tính khí và tâm cảnh vv.. Thiếu một thứ cũng chưa chắc là thành công được trên con đường tu đạo, tư chất dù cao nếu như tính cách sính cường háo thắng thì lúc tranh đấu bị người giết chết rồi thì thiên hạ cũng lãng quên ngươi, tóm lại tư chất cao chưa chắc bước được xa và ngược lại tư chất dù thấp nhưng nổ lực hết mình thì đỉnh phong võ đạo há lại không thể leo tới được?.
Hàn Thiên tư chất thông tuệ lại có ngàn năm linh căn nên đường tu hành vô cùng thuận lợi ngay cửa đầu tiên “khí cảm” người có linh căn bình thường phải mất từ bốn đến năm ngày mới qua được thì Hàn Thiên lại không cần phải làm gì cũng tự qua, ngàn năm linh căn hòa hợp với thiên địa vô cùng, Hàn Thiên chỉ cần hít thở cũng có thể cảm nhận được linh khí dao động bên ngoài cơ thể, vậy nên bước đầu này hắn chẳng làm tự đạt.
Để hoàn thành được quá trình khai thiên người tu luyện phải dẫn động linh khí bên ngoài Khai phá ra không gian đan điền từ đó bắt đầu tu luện lên cao, bước này là bước căn bản để đặt nền tảng cho cả quá trình tu luyện sau này, đan điền mở được càng lớn tiềm năng phát triển càng cao, mà vấn đề lớn được bao nhiêu thì phải coi  công Pháp tu luyện có phẩm cấp gì?.
Công Pháp thấp kém có thể dẫn động được linh khí vào một vài huyệt đạo rồi qua một vài kinh mạch rồi nạp vào đan điền, hiệu quả cực kỳ thấp, công Pháp cao minh hơn một chút có thể dẫn động linh khí vào nhiều huyệt đạo hơn dẫn động linh khí đó qua một hệ mạch cũng lớn hơn, nên hiệu quả khai mở đan điền cũng lớn hơn chút nhưng chung quy vẫn chẳng có nhiều tiềm năng lắm, cao hơn nữa là công Pháp cấp cao, công Pháp cấp cao có thể dẫn được linh khí qua hàng trăm huyệt đạo, lộ tuyến vận hành linh khí càng cao minh, có loại tạo thành hình hoa sen, có loại hình tiên hạc, rồi linh thú, Tháp đền các kiểu, hiệu quả vô cùng ,thế nhưng loại công Pháp cao cấp này lại cần đến tư chất người tu luyện phải cao hơn bình thường, vì lý do rất nhiều kinh mạch và huyệt đạo được vận dụng đến nên độ phức tạp trong đó khỏi nói cũng biết, khi vận khí chỉ cần sai thứ tự huyệt đạo hay vận khí sai lộ tuyến thì đều có thể gây nguy hại vô cùng đến người luyện, người ngu độn mà vẫn cố chấp luyện công Pháp cao cấp một khi có sai sót nhẹ thì tẩu hoả nhập ma nặng thì đoản mệnh.
Công Pháp “Thập Nhị Trọng Hoá Thiên Công” càng là thần cấp Pháp môn, ngay khi khai mở đan điền lúc vận khí thì phải khai mở cả ba trăm sáu mươi huyệt đạo cùng hàng vạn lỗ chân lông trên cơ thể để mà hấp thu linh khí, đây là một chuyện vô cùng khủng khiếp, cần phải có tư chất và đảm lượt tuyệt đỉnh mới dám thực hiện hành động tự sát này, kế đó người luyện phải vận chuyển inh khí đi khắp toàn thân kinh mạch từ mạch nhỏ đến mạch lớn từ mạch lớn đến chủ mạch rồi kỳ kinh bát mạch cuối cùng tất cả đều dung nạp hết vào đan điền, trong quá trình vận hành linh khí sẽ tẩy uế cơ thể khiến cơ thể được một lần thoát thai hoán cốt, nhưng lợi ích cũng sẽ đi kèm với nguy cơ, do không hề có lộ tuyến vận chuyển cụ thể nên lúc vận khí tùy thời có thể điều chỉnh dựa theo điều kiện thực tế của cơ thể chỗ nào cần nhanh chỗ nào cần chậm đều là tùy tâm, điều này đòi hỏi phải có một tinh thần thật thông tuệ một cảm giác linh mẫn cùng một một sự cảm nhận và Khống chế hoàn hảo đối với linh khí trong cơ thể, cơ thể người ta vốn yếu ớt nếu vận hành khí sai cách lúc đi qua kinh mạch nhỏ yếu mà luồn khí lại quá mạnh kết cục chỉ có kinh mạch bị bạo linh khí phá tung cơ thể chết vô cùng thảm. Đó là nguy cơ lớn nhất của công Pháp này tuy nhiên còn có một yêu cầu nữa đó là người luyện công Pháp nhất định không thể quá hai mươi tuổi, khi con người trên hai mươi tuổi kinh mạch bắt đầu thành hình và cứng nhắc lại do đó cũng dễ tổn thương hơn, khi còn nhỏ tuổi kinh mạch ngược lại vẫn còn có cơ năng co dãn và dẻo dai, trong quá trình vận khí nếu có chút sơ sót cũng chẳng đến mức vỡ mạch mà chết, độ tuổi tầm mười đến mười lăm là vô cùng thích hợp để tu luyện của mọi loại công Pháp .
Hàn Thiên có đầy đủ hết những yếu tố tuyệt vời nhất để tu luyện Huyền công vậy nên việc khai mở đan điền đối với hắn chỉ là hữu kinh vô hiểm, sau gần một canh giờ đả tọa cuối cùng hắn cũng thuận lợi khai mở được đan điền ,đan điền của hắn lúc khai mở ra không ngờ lại lớn hơn của người thường tận hai mươi lần ,đan điền khai mở này đã đặt cho Hàn Thiên một nền móng vô cùng vững chắc cho quá trình tu luyện sau này của hắn.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro