C21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Kháo!” Tôn Minh Nghĩa nhìn Trịnh Gia Hòa đi xa, nhịn không được mắng ra một câu: “Bệnh thần kinh!”

Hắn cảm thấy Trịnh Gia Hòa tuyệt đối có tật xấu.

Thích nam nhân còn chưa tính, trên đời này nam nhân đẹp nhiều như vậy, hắn sao phải coi trọng Cố Ngôn Tử?

Hôm nay Tôn Minh Nghĩa tới nơi này, là Khương Tú cầu xin.

Sau khi Cố Ngôn Tử tung video kia ra xong, Khương Tú rất hận Cố Ngôn Tử, cố tình Cố Ngôn Tử lại không có nhược điểm gì, duy nhất có thể sử dụng công kích hắn, cũng chỉ có chuyện hắn từng được Bành Tĩnh Hoằng bao dưỡng.

Những chuyện này, Bành gia tuyệt đối không cho cô ta nói ra, huống chi Cố Ngôn Tử chỉ là một biên kịch, hơn nữa hiện tại cũng chỉ là một biên kịch không có tiếng tăm gì, cho dù cô ta nói, ảnh hưởng tới Cố Ngôn Tử cũng không lớn.

Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tính toán xuống tay với chỗ dựa vững chắc của Cố Ngôn Tử, khiến cho Trịnh Gia Hòa ghét Cố Ngôn Tử.

Tốt nhất…. làm cho Trịnh Gia Hòa ra tay đối phó Cố Ngôn Tử.

Đương nhiên, cô ta cũng không định tự mình đi làm việc này, liền khuyến khích Tôn Minh Nghĩa đi làm.

Kết quả…. Một bụng chữ Tôn Minh Nghĩa chuẩn bị còn chưa nói xong, Trịnh Gia Hòa liền ném xuống một câu rồi rời đi.

Tôn Minh Nghĩa đang tức giận, thì bảo an của tập đoàn Minh Lợi cau mày đi tới chỗ hắn: “Này, anh làm cái gì vậy? vẫn đứng ở đây làm cái gì?”

Ngay từ đầu Tôn Minh Nghĩa đứng ở cách đó không xa nhưng không làm gì, bảo an cũng không thể chủ động đi đuổi người, nên cũng không làm gì, nhưng hiện tại hắn nhìn thấy một màn Tôn Minh Nghĩa ngăn cản xe của boss lớn, đương nhiên là muốn tới hỏi.

“Liên quan gì tới anh!” Tôn Minh Nghĩa trách một câu, liền xoay người rời đi, sau khi đi được một đoạn, liện gọi điện thoại cho Khương Tú.

“Minh Nghĩa, anh nhìn thấy Trịnh Gia Hòa không?” Khương Tú hỏi.

“Gặp rồi…” Tôn Minh Nghĩa nói.

“Anh có nói với hắn chuyện của Cố Ngôn Tử không? Hắn nói như thế nào?” Khương Tú hơi vội vàng hỏi.

Tôn Minh Nghĩa cắn chặt răng, rốt cục nói: “Hắn nói hắn thích Cố Ngôn Tử như vậy.”

Chuyện của Khương Tú cùng Tôn Minh Nghĩa, Trịnh Gia Hòa cũng không biết, cũng không biết một câu nói kia của mình, khiến cho người ta tức muốn nổ phổi.

Lúc này hắn cũng tức giận.

Những người bạn của Bành Tĩnh Hoằng, thế nhưng há mồm liền châm chọc Cố Ngôn Tử, không hề coi trọng Cố Ngôn Tử….

Buổi tối cùng Cố Ngôn Tử gọi điện video nói chuyện, Trịnh Gia Hòa hơi suy nghĩ một chút, liền đem chuyện này nói ra.

Lại nói tiếp, hắn cùng Cố Ngôn Tử, ngay từ đầu là nhắn tin tán gẫu, nhưng sau đó Cố Ngôn Tử lại cảm thấy nhắn tin không thoải mái bằng nói chuyện, liền đổi thành phát giọng nói, nhưng sau đó… Cố Ngôn Tử trực tiếp gọi video cho hắn.

Lúc trước tuy rằng bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng kỳ thật trao đổi không nhiều, hiện tại ở hai nơi, ngược lại nói mãi không hết chuyện.

“Người nọ nói một đống lời nói bậy về cậu, kêu tôi cẩn thận với cậu… nhưng tôi nói cho hắn, tôi thích cậu như vậy.” Trịnh Gia Hòa ôn hòa cười, thông qua video nhìn Cố Ngôn Tử.

“Chú Trịnh chú quá lợi hại!” Cố Ngôn Tử nghe vậy, cười rất vui vẻ, má lúm đồng tiền trên mặt càng sâu.

Trịnh Gia Hòa vươn tay, kết quả sờ vào màn hình.

Cố Ngôn Tử cũng không để ý tới hành động này, hắn nở nụ cười trong chốc lát, lại nói: “hiện tại bọn họ nhất định đang tức chết.” Hắn vẫn nghĩ Trịnh Gia Hòa là người thực đứng đắn, không nghĩ tới hắn có thể nói những lời như vậy với người khác.

“Ừ.” Trịnh Gia Hòa cũng nói: “Tôi thấy cái người Bành Tĩnh Hoằng kia, còn có người bên người hắn, đều là người nhân phẩm có vấn đề…. Cậu sau này tránh xa bọn họ ra một chút.”

“Cháu biết, bọn họ không tìm cháu, cháu lười đi tìm bọn họ…” Cố NgônTử nói: “Nếu bọn họ lại tới tìm cháu…. Chú Trịnh yên tâm, cháu sẽ khiến bọn họ chịu không nổi.”

“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Gia Hòa nói, lại nói chuyện khác với Cố Ngôn Tử.

Thăm dò trước đó không nhận được kết quả hắn muốn, nhưng tâm tình hắn vẫn rất tốt.

Hắn phát hiện, hắn có rất nhiều tiếng nói chung với Cố Ngôn Tử.

Tuy rằng từ nhỏ “thân thể không tốt”, nhưng những giáo dục tinh anh tất cả đều học qua, Cố Ngôn Tử cũng giống vậy, bởi vậy cho dù bọn họ nói cái gì, đều có thể nói chuyện được.

Này còn chưa tính, lúc hắn nói đến chuyện buôn bán, Cố Ngôn Tử thế nhưng cũng có thể nói được.

Tuy rằng Cố Ngôn Tử học đại học là chuyên ngành quản lý, nhưng hắn cũng không có vào công ty gia đình để rèn luyện, có thể tán gẫu với hắn cũng chỉ là mặt ngoài, nhưng trên thực tế không phải như vậy… hắn cùng Cố Ngôn Tử nói là chuyện trên thương trường, Cố Ngôn Tử không những có thể tiếp được, có đôi khi còn nói ra quan điểm khiến hắn than lên sợ hãi.

Trịnh Gia Hòa hơi hối hận, hối hận lúc Cố Ngôn Tử ở chỗ hắn, không cùng Cố Ngôn Tử tâm sự thật tốt.

“Cho nên, cậu cảm thấy Cát Tinh sẽ thu mua thành công A Khắc Tư sao?” Hai người trong lúc vô tình đã nói đến dự án thu mua gần đây, Trịnh Gia Hòa cũng hơi giật mình hỏi.
Cát Tinh là một công ty đồ điện gia dụng trong nước, còn A Khắc Tư là một công ty đồ điện nổi danh thế giới, tuy rằng hiện tại A Khắc Tư nợ nần ngập đầu, có vấn đề rất lớn, nhưng không ai cảm thấy Cát Tinh có thể thu mua được A Khắc Tư.

Nếu dùng một cách khác để nhìn, thì Cát Tinh chính là một tiểu tử nông thôn, mà A Khắc Tư lại là một mĩ nữ vừa trắng vừa giàu có, tiểu tử nông thôn muốn kết hôn với mĩ nữ vừa trắng vừa giàu, cực kì gian nan.

“Cháu cảm thấy có thể, Cát Tinh nói không chừng còn có thể thông qua việc này mà phát triển mạnh hơn.” Cố Ngôn Tử nói.

Trong trí nhớ của hắn, Cát Tinh thành công thu mua A Khắc Tư, chủ tịch của Cát Tinh cũng bởi vì việc này mà trên bảng phù hòa vượt qua Trịnh Gia Hòa.

Đương nhiên, hắn biết bảng phú hòa tuy rằng xếp như vậy, nhưng bên trong của Cát Tinh cho dù là một con ngựa chiến, khẳng định vẫn kém hơn sự thâm sâu của tập đoàn Minh Lợi.

Trịnh Gia Hòa chưa từng giao thiệp với ngành sản xuất đồ điện, đối với dự án thu mua của Cát Tinh cũng không quá hiểu biết, rất nhanh liền cùng Cố Ngôn Tử nói sang chuyện khác.

Mà Cố Ngôn Tử nhân cơ hội này, cũng nói một ít ý nghĩ của mình với Trịnh Gia Hòa, còn cổ vũ Trịnh Gia Hòa đi đầu tư vào một công ty đồ chơi nào đó….

Chính hắn cũng muốn đầu tư vào công ty kia, nhưng hắn nếu không nói ra thân phận của Cố gia, thì người ta khẳng định không cần hắn đầu tư.

Cố Ngôn Tử cùng với Trịnh Gia Hòa tán gẫu một mạch tới mười một giờ tối.

Nếu ngày mai hắn không phải dậy sớm đi theo lão nhân trong nhà, Trịnh Gia Hòa cũng phải đi làm, bọn họ còn có thể tiếp tục nói chuyện nữa.

Tán gẫu xong, Cố Ngôn Tử mới phát hiện Điền Thịnh Đông phát một đống giọng nói cho hắn.

Hắn đều mở tất cả ra nghe, gửi tin nhắn trả lời qua, hơn nữa liền gửi tập đầu tiên của bộ phim mạng mà nhân viên của mình đã làm xong cho Điền Thịnh Đông.

Nhân viên của hắn, ngay từ đầu cảm thấy chuyện trong hai tháng phải viết xong kịch bản, cảm thấy rất khó khăn, nhưng khi hắn gửi đại cương, nhân vật trong phim, còn có những chi tiết trong phim sang cho bọn họ, bọn họ viết rất nhanh.

Dựa theo tiến độ này, có thể viết xong trước hai tháng.

Điền Thịnh Đông nếu như không tới hai ba giờ sáng thì sẽ không đi ngủ, sau khi nhận được tin nhắn của Cố Ngôn Tử, liền bắt đầu nói với Cố Ngôn Tử ý nghĩ của mình.

“Tôi muốn ngủ.” Cố Ngôn Tử nhắn lại.

“Cậu sớm như vậy đã đi ngủ sao?” Điền Thịnh Đông theo bản năng nhắn tin lại, những biên kịch trước kia hắn gặp, một người còn ngủ trể hơn một người….

“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể, hôm nay tôi đã ngủ trễ.” Cố Ngôn Tử tắt di động, không nói chuyện nữa.

Điền Thịnh Đông: “… Còn chưa tới 12 giờ….”

Cố Ngôn Tử ở thành phố S một tuần, cảm nhận nhiệt tình của người nhà, thu được một khoản tiền tiêu vặt lớn, sau đó trở về thành phố B.

Trở lại chỗ ở của Trịnh Gia Hòa, hắn lại có cảm giác thoải mái.

Lúc ở cùng các lão nhân, hắn cố gắng không lấy ra di động, kỳ thật rất không quen.

Cố Ngôn Tử sắp xếp phòng mình một hồi, liền đạp dép lê trên chân xuống, leo lên giường mình lây di động ra lướt, thoải mái thích ý nói không nên lời.

Thế nhưng hắn mới chơi được một lát, liền nhận được điện thoại của Trịnh Gia Hòa.

“Ngôn Tử, cậu hôm nay đi đường mệt mỏi, đừng nấu cơm chúng ta ra ngoài ăn?” Trịnh Gia Hòa đề nghị.

“Được! chú Trịnh, chú muốn ăn ở đâu? cháu mời khách.” Cố Ngôn Tử nói.

“Cậu mời khách… vậy thì đi Kim Đình Ngự Uyển đi?” Trịnh Gia Hòa khẽ cười nói: “Tôi muốn thử cơm của người nhà giàu.”

Kim Đình Ngự Uyển là một hội tư nhân ở thành phố B, rất nổi tiếng, tiêu phí cũng rất đắt.

Đương nhiên, Trịnh Gia Hòa chọn nơi này, khẳng định không phải muốn ăn cơm đắt tiền, chỉ thuần túy là nơi này gần nhà bọn họ, lái xe đi cũng chỉ mất mười phút.

Cố Ngôn Tử đồng ý xong, cùng Trịnh Gia Hòa định thời gian, sau đó nhìn thời gian cũng gần tới, liền tự mình lái xe tới nơi đó.

Vào bãi đỗ xe, để cho người lái xe vào bãi cho tốt, Cố Ngôn Tử đi vào trong hội sở.

Hội sở này phải có thẻ thành viên thì mới vào được, Cố Ngôn Tử không có thẻ, liền nói tên của Trịnh Gia Hòa, sau đó đọc mật mã thẻ hội viên của Trịnh Gia Hòa, lại nói: “Làm thẻ giúp tôi.”

Lúc Cố Ngôn Tử ở thành phố S, người trong nhà ngoại trừ cho hắn tiền, còn mua cho hắn không ít quần áo, lúc này quần áo trên người hắn mặc, còn có đồng hồ trên cổ tay, tất cả đều là giá trị xa xỉ, hơn nữa hắn lại dùng thẻ hội viên của Trịnh Gia Hòa…

Ánh mắt người bán hàng thật lợi hại, không nói hai lời, bắt đầu giúp Cố Ngôn Tử làm thẻ.

Làm thẻ phải mất chút thời gian, Cố Ngôn Tử cũng không ngại phải đứng ở cửa một lát, kết quả chỉ trong chốc lát, lại khiến hắn gặp được Bành Tĩnh Hoằng hơn một tháng không gặp.

Lần trước Cố Ngôn Tử gặp Bành Tĩnh Hoằng, người này rất chật vật, nhưng hiện tại, hắn nhìn thật có tinh thần, chỉ là sau khi nhìn thấy mình liền ngây ngẩn cả người.

Bành Tĩnh Hoằng đã tới hội sở này vài lần, nhìn mặt là có thể tiến vào, nhưng nhìn thấy Cố Ngôn Tử hắn cũng không vội đi vào, mà đi tới chỗ Cố Ngôn Tử.

“Sao em lại ở chỗ này?” ánh mắt Bành Tĩnh Hoằng phức tạp nhìn Cố Ngôn Tử.

“Không có quan hệ gì với anh?” Cố Ngôn Tử cười cười.

Bành Tĩnh Hoằng cùng Cố Ngôn Tử bên nhau hai năm, đối với Cố Ngôn Tử cũng hiểu rõ, đương nhiên nhìn ra trong nụ cười này của Cố Ngôn Tử có ý lãnh đạm cùng có lệ.

Trong lòng hắn bị lấp kín bởi khó chịu, lại tự nhiên sinh ra một sự tức giận.

Hắn không rõ, hắn cùng Cố Ngôn Tử, sao lại như vậy.

Cố Ngôn Tử trước một ngày hắn đính hôn, còn gửi rất nhiều tin nhắn cho hắn, rõ ràng thực thương hắn, sao lại có thể nháy mắt liền thay đổi?

                      Chương 22

Cố Ngôn Tử lãnh đạm, làm cho Bành Tĩnh Hoằng rất phẫn nộ, lại có chút ủy khuất.

Tuy rằng là hắn theo đuổi Cố Ngôn Tử, nhưng sau khi hai người ở bên nhau, là Cố Ngôn Tử càng ỷ lại hắn.

Trước khi đính hôn, mỗi ngày hắn đều nhận được tin tức của Cố Ngôn Tử, Cố Ngôn Tử cái gì cũng sẽ nói với hắn, nếu như hai người chiến tranh lạnh…. Người phá vỡ cục diện bế tắc trước, khẳng định là Cố Ngôn Tử.

Nhưng mà, Cố Ngôn Tử tuyệt tình như vậy làm cho hắn không biết làm sao.

“Em không cần như vậy….” Bành Tĩnh Hoằng khàn khàn lên tiếng.

“Như thế nào, anh còn muốn tôi cười tủm tỉm đến dỗ anh sao?” lúc này ngay cả nụ cười hàm xúc Cố Ngôn Tử cũng thu lại.

Bành Tĩnh Hoằng ở trong sinh mệnh hắn, đã một lần chiếm vị trí rất quan trọng.

Khi đó hắn cảm thấy cha mẹ không để ý tới hắn, không thể hiểu nhau, mà khi làm biên kịch quen biết bạn bè, phần lớn chỉ là hời hợt, lúc này, Bành Tĩnh Hoằng lại xông vào thế giới của hắn.

Bành Tĩnh Hoằng là người hắn thích, là mối tình đầu của hắn, hắn đối với Bành Tĩnh Hoằng sao lại không coi trọng?

Hắn cũng có tính tình đại thiếu gia, nhưng tính tình này khi đối diện với Bành Tĩnh Hoằng, sẽ thu liễm lại.

“Ngôn Tử, em có thể đừng nói như vậy được không!” Bành Tĩnh Hoằng nói: “Anh biết là anh làm sai, nhưng em không thể không cho anh một cơ hội giải thích, liền phân chia giới hạn với anh, còn…”

Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy ăn mặc của Cố Ngôn Tử, cắn chặt răng.

Cố Ngôn Tử cái gì cũng không gạt hắn, hắn biết rất rõ tình hình tài chính của Cố Ngôn Tử, cũng biết hắn vừa viết xong kịch bản , giải trí Gia Thành liền trả bốn vạn một tập.

Một bộ phim truyền hình dài bốn mươi tập, bốn vạn một tập tổng cộng là một trăm sáu mươi vạn, nhìn thì rất nhiều, nhưng khấu trừ cho thuế, cho nhân viên của phòng làm việc, tiền vào trong tay Cố Ngôn Tử cũng không nhiều lắm, ít nhất ngay cả đồng hồ trên tay hắn cũng không mua nổi.

“Anh biết anh sai rồi sao?” Cố Ngôn Tử hơi kinh ngạc nhìn về phía Bành Tĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Ngay từ đầu bị Cố Ngôn Tử bỏ rơi, sau đó nhìn thấy hình ảnh Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử ở chung, hắn rất tức giận, thậm chí còn nghĩ Cố Ngôn Tử tìm người khác, hắn cũng có thể.

Nhưng sau khi hắn đưa một thực tập sinh trong Tinh Duyệt vào khách sạn, rồi lại không có hứng thú.

Hắn thật sự thích Cố Ngôn Tử, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Cố Ngôn Tử, là trong đoàn phim của Giang đạo.

Lúc ấy Cố Ngôn Tử trong giới biên kịch còn không có danh tiếng gì, nhưng bởi vì có ý tưởng, nên được Giang đạo kéo vào tổ kịch của mình, để cho hắn giúp đỡ sửa kịch bản thuận tiện đi theo học tập.

Bộ điện ảnh kia được đầu tư rất lớn, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Cố Ngôn Tử không được ký tên,  nhưng khi hắn làm việc lại rất nghiêm túc, cầm bút ký ở dưới thái dương chạy tới chạy lui, giống như không biết mệt mỏi.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Ngôn Tử, liền cảm thấy hắn rất đẹp, mồ hôi trên chóp mũi đều lòe lòe tỏa sáng.

Ngay từ đầu hắn nghĩ Cố Ngôn Tử là diễn viên, còn muốn đem người này kéo vào Tinh Duyệt, sau đó mới biết được, thì ra hắn là một biên kịch.

Rõ ràng ngay cả ký tên cũng không được, nhưng Cố Ngôn Tử cũng không để ý, giúp đỡ Giang đạo đem kịch bản vốn có rất nhiều lỗi đều sửa lại không nói, còn thêm vào một ít chi tiết nữa.

Khi đó hắn đã nghĩ, tiểu biên kịch này thật ngốc… hắn muốn che chờ người này.

Từ đó hắn bắt đầu theo đuổi Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử hơi trì độn, hắn theo đuổi nửa năm mới nắm được vào trong tay, khi đó bạn bè của hắn đều sợ ngây người.

Mà sau đó, tuy rằng tính tình Cố Ngôn Tử không tốt, luôn cùng bạn bè của hắn mâu thuẫn, nhưng lúc khi hai người bọn họ cùng một chỗ, vẫn là thực hạnh phúc, cho đến khi cha mẹ hắn phát hiện sự tồn tại của Cố Ngôn Tử….

Nhớ lại lúc trước, Bành Tĩnh Hoằng không thể không thừa nhận, mình cũng có chỗ làm sai.

Trước kia khi hắn cùng Cố Ngôn Tử ở bên nhau, cho dù biết mình làm sai, cũng không muốn nhận sai, đại khái cũng là thói quen… cuối cùng hắn lại cảm thấy mình làm tất cả đều đúng.

Thậm chí còn bị người xung quanh ảnh hưởng, hắn còn càng ngày càng không coi trọng Cố Ngôn Tử… đám người Tôn Minh Nghĩa chê cười hắn bị Cố Ngôn Tử quản thật nghiêm, không thể làm cái này không thể làm cái kia, mà hắn cũng không đồng ý thừa nhận những thứ này.

Nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy yêu cầu của Cố Ngôn Tử đối với hắn, là những điều bình thường của những đôi tình lữ.

Còn nữa chính là…. Hắn vẫn cảm thấy Cố Ngôn Tử đồng ý theo đuổi của hắn, là có quan hệ với thân phận của hắn, dù sao người bên người hắn, phần lớn là hướng về tiền tài của hắn mà tới.

Nhưng kỳ thật Cố Ngôn Tử cũng không phải quá dựa vào hắn.

Một năm trước, hắn chủ động tìm Cố Ngôn Tử để cải biên một bộ tiểu thuyết rất nổi tiếng mà Tinh Duyệt đã mua, nhưng Cố Ngôn Tử không chút do dự từ chối, cho dù lúc ấy Tinh Duyêt ra giá rất cao.

Hắn cùng Cố Ngôn Tử ở bên nhau, cũng từng đưa thẻ cho Cố Ngôn Tử, từng tháng sẽ đúng giờ chuyển vào năm vạn, mà cho tới bây giờ, hắn mới chú ý tới Cố Ngôn Tử chưa từng sử dụng tiền ở bên trong.

Mà hắn…. vẫn cảm thấy Cố Ngôn Tử ngay từ đầu từ chối cái thẻ kia chỉ là tượng trưng.

Đương nhiên, khiến hắn cảm thấy mình đã sai, không chỉ có những chuyện này.

Hắn giải thích như vậy, cũng có quan hệ tới chuyện Cố Ngôn Tử tung ra video của Khương Tú.

Nhà hắn cũng không phải ngay từ đầu đã có tiền, không bao lâu trước đây, nhà hắn cũng không khác gì với nhà Tôn Minh Nghĩa cùng nhà Khương Tú, cố tình lúc ấy trường bọn họ học lại có rất nhiều kẻ có tiền, so với hắn còn có rất nhiều rất nhiều kẻ có tiền hơn.

Khoản thời gian kia, hắn vẫn thực tự ti, bởi vì cha hắn rất ít về nhà, ở bên ngoài có nữ nhân khác, cũng bởi vì cha hắn luôn muốn hắn đi lấy lòng những người có tiền trong trường học kia, mà mẹ hắn cũng theo cha hắn, càng ân cần dạy bảo hắn.

Hắn đành bất đắc dĩ nghe theo.

Lúc ấy, đám người Tôn Minh Nghĩa tôn hắn làm lão đại, với hắn mà nói có ý nghĩa rất quan trọng, mà Khương Tú yêu thích hắn, lại khiến hắn rất đắc ý.

Sau đó Bành gia có tiền, hắn cũng có thể bước vào trong giới của những người trước kia mà hắn đã lấy lòng, nhưng hắn một chút cũng không muốn tiếp xúc với những người mà mình đã lấy lòng.

Chỉ có cùng đám người Tôn Minh Nghĩa một chỗ, hắn mới cảm thấy thả lỏng.

Về phần Khương Tú…

Hắn biết Khương Tú thích mình, mà phần thích này, từng thỏa mãn tâm hư vinh thời trẻ của hắn, hắn đối với Khương Tú vẫn có khác biết.

Cho dù hắn thích nam nhân.

Mà lúc trước, sau khi cùng Khương Tú say rượu làm bậy, sau đó tâm hắn lại sinh áy náy, đồng ý cùng Khương Tú kết hôn.

Lúc ấy hắn nghĩ rất hay, có Khương Tú làm ngụy trang, lại có đứa nhỏ, sau này hắn cùng Cố Ngôn Tử một chỗ sẽ không bị ai ngăn cản, Cố Ngôn Tử sẽ không bị cha mẹ hắn ức hiếp.

Hắn cảm thấy chuyện này đối với Cố Ngôn Tử là chuyện tốt.

Về phần Khương Tú…. Khương Tú thích hắn nhiều năm như vậy, hắn đồng ý cưới cô ta, cô ta hẳn là nên vui vẻ mới đúng.

Nhưng mà, tất cả đều không khống chế được!

Quan hệ của hắn cùng Khương Tú vẫn rất tốt, cũng sẽ không cảm thấy Khương Tú và hắn thân mật như vậy có vấn đề gì, cho tới khi Cố Ngôn Tử tung ra cái video kia.

Nhìn bình luận trên mạng, hắn mới biết thì ra Khương Tú nói những lời đó là có vấn đề.

Hắn nghĩ, Khương Tú một mực yên lặng yêu hắn, kỳ thật cô ta cũng có tâm tư riêng.

Trách không được lúc trước Cố Ngôn Tử sẽ vì Khương Tú mà cãi nhau với hắn.

Tưởng tượng như vậy, chuyện giải thích cũng không phải làm cho người ta khó tiếp nhận.

“Đúng vậy, anh biết anh sai rồi…. Ngôn Tử, anh biết em không phải là người hư vinh, quan hệ của em cùng Trịnh Gia Hòa khẳng định không giống như em nói. Anh sẽ hủy hôn ước với Khương Tú, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?” khi lại một lần nữa nhìn thấy Cố Ngôn Tử, Bành Tĩnh Hoằng mới biết Cố Ngôn Tử đối với hắn mà nói thì ra lại quan trọng như vậy, hắn mới biết thì ra bị Cố Ngôn Tử đối đãi lạnh lùng, sẽ làm hắn thống khổ như vậy.

“Không được.” Cố Ngôn Tử không chút do dự từ chối.

“Ngôn Tử, em cho anh một cơ hội sửa đổi đi!”

“Anh có thể sửa đổi thì rất tốt.” Cố Ngôn Tử bình tĩnh nói, nhưng lúc Bành Tĩnh Hoằng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, lại nói: “Hy vọng sau này anh tìm được bạn trai khác, thì đừng làm chuyện vô liêm sỉ như vậy.”

Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng lập tức thay đổi: “Cố Ngôn Tử, anh đã giải thích!”

“Nếu làm chuyện sai lầm, chỉ cần giải thích là có thể được tha thứ, vậy giới hạn của chuyện làm sai cũng quá thấp rồi.” Cố Ngôn Tử cười nhạo.

“Anh là bị Khương Tú tính kế!” Bành Tĩnh Hoằng hơi lúng túng. Hắn không phải kẻ ngu, kỳ thật cũng mơ hồ biết, đêm đó của hắn cùng Khương Tú là do bị Khương Tú tính kế.

Nhưng trong này có mẹ hắn nhúng tay, hắn lại cảm thấy Khương Tú đối với hắn thắm thiết mới làm ra chuyện như vậy, cũng rất đáng thương…. Rõ ràng liền xem như không biết bị tính kế.

“Bành Tĩnh Hoằng, kỳ thật anh so với Khương Tú càng giả dối hơn.” Cố Ngôn Tử cười rộ lên.

                      Chương 23

Cố Ngôn Tử cảm thấy Bành Tĩnh Hoằng thật phiền.

Với hắn mà nói, tất cả yêu hận đã kết thúc từ đời trước, đời này kỳ thật hắn không hề muốn gặp lại Bành Tĩnh Hoằng.

Nhưng Bành Tĩnh Hoằng không nghĩ như vậy, hắn không quên được Cố Ngôn Tử, sau khi chia tay, lại cảm thấy thống khổ và hối hận.

Mặc dù bị Cố Ngôn Tử nói là kẻ dối trá, nhưng hắn cũng không có tức giận rời đi: “Cố Ngôn Tử….”

“Bành thiếu, tôi đã tới trễ.” Đúng lúc này, một thanh âm từ tính vang lên.

Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng cùng nhìn qua, sau đó thì thấy một người quen— đại bài của giải trí Tinh Duyệt, ảnh đế Tịch Trạch An.

Tịch Trạch An xuất thân từ khoa diễn xuất chính quy, sau khi tốt nghiệp liền kí hợp đồng với giải trí Tinh Duyệt, cho tới bây giờ đã mười ba năm, có thể nói là cùng nhau lớn lên với giải trí Tinh Duyệt.

Lúc hắn mới vừa ký hợp đồng, giải trí Tinh Duyệt ỷ vào hắn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, đưa ra rất nhiều hứa hẹn, dỗ hắn ký hợp đồng tám năm.

Tám năm này, giải trí Tinh Duyệt cung cấp tài nguyên cho hắn rất ít, những hứa hẹn ngay từ đầu, phần lớn không thực hiện, nhưng bởi vì bộ dáng hắn tốt diễn xuất cũng tốt, liền tự mình từ từ đi lên.

Năm năm trước, hắn còn không có địa vị như hiện tại, nhưng đã thực nổi tiếng, lần này giải trí Tinh Duyệt thật ra không nói những lời sáo rỗng như năm đó, mà giấy trắng mực đen đưa ra nhiều hứa hẹn với hắn, vừa sửa vừa làm, sau đó hắn cùng giải trí Tinh Duyệt kí thêm năm năm.

Hiện tại, năm năm cũng đã sắp hết.

Cố Ngôn Tử cảm thấy, Bành Tĩnh Hoằng hẹn hắn đến nơi này, chỉ sợ là để bàn chuyện hiệp ước đi.

Trong giới giải trí vẫn có đồn đãi Tịch Trạch An đã hủy bỏ hợp đồng với giải trí Tinh Duyệt, nhưng hắn biết, kỳ thật đây không phải là lời đồn.

Ở kiếp trước, hợp đồng vừa đến hạn Tịch Trạch An liền không kí với giải trí Tinh Duyệt nữa, tự mình mở phòng làm việc, mà việc này khiến cho Tinh Duyệt bị ảnh hưởng không nhỏ. May mắn, lúc Bành Tĩnh Hoằng cùng Tịch Trạch An bàn chuyện hủy hợp đồng, chọn nghe theo kiến nghị của hắn, không gây phiền toái gì cho Tịch Trạch An, chỉ cần Tịch Trạch An sau khi hủy hợp đồng tham gia một bộ phim điện ảnh mà Tinh Duyệt đầu tư với mức thù lao thấp là được.

Vì thế, mọi người đều nói, tuy rằng đã hủy hợp đồng nhưng quan hệ của Tịch Trạch An và Tinh Duyệt vẫn tốt như trước, một ít người muốn mượn chuyện này để rêu rao, cũng chỉ có thể im lặng không làm được gì.

Tinh Duyệt cũng bởi vì như vậy mà có thanh danh tốt trong giới, cuối cùng thực nhẹ nhàng đào được mấy diễn viên có tiềm lực trở về.

Về phần hiện tại, Cố Ngôn Tử cảm thấy, dựa vào tính cách của hai cha con Bành Tĩnh Hoằng, chắc là sẽ làm ầm ĩ với Tịch Trạch An.

Mà chuyện này cũng đã có manh mối— lúc trước bởi vì chuyện video của Khương Tú bị tung ra, cha con Bành Tĩnh Hoằng không phải đã đẩy Tịch Trạch An ra sao, khiến cho chuyện tỉnh cảm của Tịch Trạch An lộ ra ánh sáng dẫn dắt ánh nhìn của công chúng.

Mà hai người này vẫn cảm thấy, Tịch Trạch An có thể nổi tiếng toàn bộ đều dựa vào Tinh Duyệt, Tinh Duyệt là đại ân nhân của Tịch Trạch An, Tịch Trạch An mà hủy hợp đồng là vong ân phụ nghĩa… dưới suy nghĩ như vậy, thái độ của bọn họ với Tịch Trạch An, làm sao mà tốt lên được?

Đời trước nếu không phải hắn ngăn cản, Bành Tĩnh Hoằng sẽ ngáng chân Tịch Trạch An!

Lúc này, Tịch Trạch An đã lên tiếng chào hỏi, Bành Tĩnh Hoằng cũng không đi lên tiếp đãi.

“Tịch lão sư, đã lâu không thấy.” Cố Ngôn Tử không phải Bành Tĩnh Hoằng, nhìn thấy Tịch Trạch An, hắn lập tức cười chào hỏi, thái độ đối đãi với Tịch Trạch An, cùng thái độ với Bành Tĩnh Hoằng là hoàn toàn khác nhau.

Sau này Tịch Trạch An sẽ mở phòng làm việc, đây chính là khách hàng của hắn.

“Cố biên kịch.” Tịch Trạch An cũng cười chào hỏi Cố Ngôn Tử.

Lúc Cố Ngôn Tử không có danh tiếng gì, cũng chủ động tham gia rất nhiều đoàn phim, không được ký tên cũng đồng ý viết kịch bản cho người ta, khi đó, hắn ở trong đoàn phim gặp được Tịch Trạch An, sau đó lại cùng Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau, cũng gặp qua Tịch Trạch An.

Nhưng Tịch Trạch An có thể nhận ra hắn, làm cho hắn thật ngoài ý muốn.

“Không nghĩ tới Tịch lão sư có thể nhận ra tôi, là bởi vì lúc trước ta xin chứ kí của Tịch lão sư sao?” Cố Ngôn Tử vui đùa nói.

“Người muốn kí tên không ít, Giang đạo lúc ấy hẳn là hận không thể làm cho ta kí đứt tay!” Tịch Trạch An oán giận theo một câu, lại hỏi: “Cố biên kịch hôm nay là đến cùng tham gia với chúng tôi sao?”

“Không, tôi có hẹn với người khác.” Cố Ngôn Tử nói.

Tịch Trạch An gật đầu, nhìn đến vị trí đứng của Cố Ngôn Tử, lại hỏi: “Cố biên kịch có muốn cùng đi vào với chúng tôi hay không?”

“Em không vào được?” Bành Tĩnh Hoằng cũng rất nhanh nghĩ tới chuyện này, nơi này muốn đi vào phải có thẻ hội viên, hoặc là phải có người có thẻ hội viên mang vào… “Anh mang em vào.”

Cố Ngôn Tử nhíu nhíu mày: “Tôi nói không cần.”

“Em định chờ ở chỗ này sao? Em hẹn ai? Hắn lại để em đứng ở cửa sao?” Bành Tĩnh Hoằng tức giận nhìn Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử: “….”

Nhân viên của Kim Đình Ngự Uyển: “Cố tiên sinh, thẻ hội viên của ngài đã làm xong.”

Bộ dạng của nhân viên xinh đẹp còn trang điểm tinh xảo hai tay cầm thẻ hội viên đưa cho Cố Ngôn Tử, thấy một màn như vậy, biểu tình của Bành Tĩnh Hoằng đều cứng lại.

Đúng lúc này, Trịnh Gia Hòa cũng từ bên ngoài đi vào.

Vóc dáng Tịch Trạch An rất cao, bộ dáng cũng tốt, trải qua huấn luyện đặc thù thân thể nhìn rất cứng cỏi, nhưng cũng không chênh lệch nhiều với Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa bị Tịch Trạch An đưa lưng về phía hắn chặn toàn bộ tầm mắt, không thấy được Bành Tĩnh Hoằng, lực chú ý toàn ở trên người Cố Ngôn Tử: “Ngôn Tử, sao cậu không vào trước?”

Hắn đã nhắn cho Cố Ngôn Tử mật mã của thẻ hội viên, lại đặt ghế lô, Cố Ngôn Tử không nên chờ ở cửa.

“Em thuận tiện làm thẻ hội viên luôn, nơi này gần nhà, sau này có thể đến đây cải thiện bữa ăn.” Cố Ngôn Tử nhìn thấy Trịnh Gia Hòa hai mắt liền sáng lên, lại đưa thẻ hội viên vừa mới làm xong đưa cho Trịnh Gia Hòa xem.

“Cũng không tồi, giữa trưa cậu không muốn làm cơm, có thể kêu bọn họ mang cơm tới.” Trịnh Gia Hòa nói.

“Còn có phục vụ này sao?” Cố Ngôn Tử hơi kinh ngạc, lúc làm thẻ hội viên, hắn nghe qua nhân viên ở đây giải thích, bên trong không có phục vụ đưa cơm.

“Tôi quen ông chủ ở đây, lát nữa chào hỏi một chút là được.” Trịnh Gia Hòa ôn hòa nói, hội sở này thật sự không có phục vụ như vậy, nhưng lúc nào cũng có ngoại lệ mà.

Trước đó vài ngày Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử mỗi ngày đều nói chuyện qua video, lúc nói chuyện lại càng thân thiết hơn, bọn họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, Bành Tĩnh Hoằng nhìn thấy ánh mắt càng đỏ.

Cố Ngôn Tử thế nhưng dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác ngoài hắn!

Còn nữa, lúc Trịnh Gia Hòa nói chuyện lời nói với Cố Ngôn Tử thật là thân thiết, hắn tùy tiện chào hỏi, có thể khiến cho Kim Đình Ngự Uyển mang cơm cho Cố Ngôn Tử….

Bành Tĩnh Hoằng rõ ràng nhận thấy, mình rất kém so với Trịnh Gia Hòa.

Mà điều này càng khiến cho hắn thêm khó chịu.

Ánh mắt Bành Tĩnh Hoằng nhìn Trịnh Gia Hòa càng thêm bốc hỏa, mà lúc này, Trịnh Gia Hòa rốt cục chú ý tới hắn.

Trịnh Gia Hòa nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng, trong mắt hiện lên không vui, nhưng trường hợp không đúng, hắn cũng không so đo với Bành Tĩnh Hoằng, lại nhìn về Cố Ngôn Tử: “Ngôn Tử, chúng ta vào thôi.”

Cố Ngôn Tử gật đầu, rời đi với Trịnh Gia Hòa.

Bành Tĩnh Hoằng thấy thế, nhấc chân muốn đuổi theo.

Nhưng Tịch Trạch An gọi hắn lại: “Bành thiếu, cậu là muốn gây hấn với Trịnh tổng? hay là muốn ở trong này bị xấu mặt?”

Vừa rồi Trịnh Gia Hòa đi tới đây, Tịch Trạch An liền nhận ra Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa mặc dù không giao thiệp với giới giải trí, nhưng Trịnh Gia Hòa thường lên tin tức, còn được phong làm tổng tài đẹp trai…. Hắn không đến mực không nhận ra.

Mà Bành Tĩnh Hoằng, đắc tội không nổi với Trịnh Gia Hòa không nói, cũng không nên bị xấu mặt ở Kim Đình Ngự Uyển.

Sắc mặt Bành Tĩnh Hoằng khó coi ngừng lại thân thể.

“Bành thiếu còn muốn bàn chuyện hợp đồng với tôi không?” Tịch Trạch An hỏi.

Bành Tĩnh Hoằng xoay người nhìn về phía Tịch Trạch An, giọng nói không tốt lắm: “Đi thôi!”

Tịch Trạch An cười cười, ở trong lòng không hờn giận.

Bành Tĩnh Hoằng tuy rằng là con trai của chủ tịch Tinh Duyệt, nhưng tốt nghiệp bốn năm, cũng không làm ra được thành tích gì, liền bày sắc mặt cho hắn….

Hắn hẳn là nên sớm rời khỏi Tinh Duyệt.

Người đại diện của Tịch Trạch An muốn rời đi cùng Tịch Trạch An, đã đưa đơn từ chức trước, cha Bành mới tìm Bành Tĩnh Hoằng, để cho hắn đi bàn bạc với Tịch Trạch An, nghĩ cách để Tịch Trạch An lưu lại.

Nhưng mà, Bành Tĩnh Hoằng nhận nhiệm vụ khiến cho Tịch Trạch An ở lại, nhưng lúc bàn bạc với Tịch Trạch An, lại rất không khách khí, còn tự mình uống rượu.

Ban đầu Tịch Trạch An còn muốn chia tay với Tinh Duyệt trong vui vẻ, không thể tránh được bị hắn chọc cho tức giận.

Lúc Bành Tĩnh Hoằng cùng Tịch Trạch An nói chuyện, hai người đều tức giận, bên kia, Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa, lại rất hòa thuận vui vẻ.

Đồ ăn của Kim Đình Ngự Uyển rất ngon, hai người ăn thật sự vui vẻ, đồng thời nói chuyện cũng rất vui vẻ, Cố Ngôn Tử còn đem tất cả kế hoạch công việc của mình nói với Trịnh Gia Hòa, mà Trịnh Gia Hòa cũng nói ra một ít ý kiến với hắn.

Trịnh Gia Hòa cảm thấy, Cố Ngôn Tử nếu muốn làm lớn, thì đừng luyến tiếc giai đoạn đầu tư ban đầu, hẳn là nên tìm nhiều biên kịch thích hợp về.

Cố Ngôn Tử đồng ý.

Hai người nói chuyện thật lâu, bữa cơm này ăn cũng có chút lâu, ăn cơm xong, cùng nhau đi tới xe của Cố Ngôn Tử.

Kỳ thật Trịnh Gia Hòa cũng có xe, nhưng hắn tính toán để xe ở nơi này, ngày mai lại cho trợ lý Chu tới đây lấy.

“Nếu tài chính không đủ, tôi có thể đầu tư cho cậu một chút…” Trịnh Gia Hòa vừa mở cửa phó lại vừa nói.

Kết quả lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị người ngắt lời.

Bành Tĩnh Hoằng một thân mùi rượu, đột nhiên đi ra từ bên cạnh; “Cố Ngôn Tử, em thật sự ở bên cạnh hắn?”

Lúc trước Bành Tĩnh Hoằng vẫn tự nói với mình, Cố Ngôn Tử không có cùng Trịnh Gia Hòa một chỗ, lúc trước đều là lừa hắn, nhưng hôm nay nhìn thấy nghe thấy, làm cho hắn ý thức được, mình có thể là đoán sai.

“Đúng thì thế nào?” Cố Ngôn Tử hỏi lại.

“Em sao lại biến thành như vậy! trước kia em không như thế…” Bành Tĩnh Hoằng vừa thống khổ vừa thất vọng nhìn Cố Ngôn Tử.

Lúc trước Cố Ngôn Tử còn ở bên hắn, cho tới bây giờ đều không cần tiền của hắn…

“Trước kia anh cũng không như vậy.” Cố Ngôn Tử muốn vào xe, nhưng Bành Tĩnh Hoằng vươn tay, kéo cửa xe lại.

Bành Tĩnh Hoằng nắm chặt cửa xe, trợn mặt nhìn Cố Ngôn Tử: “Anh cũng cho em tiền, em trở về được không?”

Cố Ngôn Tử nghe Bành Tĩnh Hoằng nói như vậy, đột nhiên muốn cười.

Thế nhưng hắn không cười ra, bởi vì Bành Tĩnh Hoằng vừa nói xong, liền gục ngã.

Trịnh Gia Hòa thu tay vừa mới đập xuống gáy Bành Tĩnh Hoằng: “Đừng để ý tới con ma men này… chúng ta trở về đi.”

“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật đầu, sau đó đột nhiên ý thức được một chuyện không đúng…. “Chú Trịnh sức lực của chú lớn như vậy?”

Trịnh Gia Hòa đập xuống một cái, liền khiến cho Bành Tĩnh Hoằng hôn mê!

                       
                           Chương 24

Ở trong TV hay xuất hiện những cảnh như vậy, một  người nào đó lén đến phía sau của người khác, vươn tay đập một cái vào gáy người nọ, liền khiến người đó hôn mê.

Dựa theo nguyên lý thì chuyện này có thể xảy ra.

Nhưng muốn làm được như vậy thì không dễ dàng, sức lớn có thể đánh ngất một người cũng là một vấn đề, nhưng sức yếu thì sao? Có thể đánh ngất một người sao.

Ít nhất nếu là Cố Ngôn Tử, tuyệt đối không làm được chuyện này, nhưng Trịnh Gia Hòa, hắn sao có thể làm được, lúc Trịnh Gia Hòa làm như vậy, không chỉ rất thoải mái mà còn rất thuần thục?

Trước đây Cố Ngôn Tử có ở chung với Trịnh Gia Hòa hai tháng, đoạn thời gian trong trí nhớ kia đã hơi mơ hồ, nhưng còn nhớ rất nhiều hình ảnh, trong đó rõ ràng nhất, chính là cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp mặt.

Khi đó hắn trèo tường vào nhà ông ngoại Trịnh Gia Hòa, vừa ngửa đầu lên, liền nhìn thấy trên ban công có để ghế nằm, mà trên ghế nắm có một thiếu niên làn da rất trắng, nhìn thấy rất là gầy yếu giống như búp bê.

Thiếu niên kia cầm một quyển sách, vừa lúc nhìn thấy hắn, ánh mắt hai người giao nhau, hắn lập tức ngượng ngùng đỏ mặt luyến tiếc dời tầm mắt.

Lúc đấy hắn cảm thấy, anh trai này thật là đẹp.

Rồi sau đó, hắn biết được, thân thể của anh trai không tốt.

Sau đó nữa…. Hắn biết được trái tim của Trịnh Gia Hòa có vấn đề.

Lúc này Cố Ngôn Tử rất nghi hoặc— tuy rằng Trịnh Gia Hòa nhìn không khác người thường là bao, hắn ở trong phòng tập thể dục còn lâu hơn so với mình, nhưng …. Hắn không nên có sức lực như vậy, lại càng không thể thuần thục như vậy.

“Sức lớn sao?” Trịnh Gia Hòa hơi nghi hoặc, hắn không cảm thấy sức mình lớn, đánh vào phía sau ót người khác chủ yếu dựa vào kỹ xảo, kỳ thật không cần sức lực lớn…

Thế nhưng Cố Ngôn Tử là một trạch nam, vận động duy nhất mỗi ngày chính là tản bộ sau khi ăn, sợ là không có sức lực gì.

Trịnh Gia Hòa cũng không đả kích hắn, khẽ cười nói: “Tôi dựa vào kỹ xảo…. chuyên môn luyện ra.”

Thân thể hắn sau khi xác định không có vấn đề, mấy năm nghỉ hè liên tiếp, đều bị cậu mình mang vào quân đội…. học không ít thứ ở trong đó.

Cố Ngôn Tử hiểu ra, nếu nói như vậy, thật cũng không nói quá… thân phận bọn họ như vậy, từ nhỏ đều phải học một ít thuật phòng thân, hắn có mấy chiêu phòng thân luyện rất tốt, còn có thói quen mang theo một ít vật nhỏ phòng thân.

Đương nhiên, câu sau là sau khi hắn trải qua bắt cóc, mới nuôi ra thói quen này.

Thế nhưng, chỉ dựa vào kỹ xảo, có thể đem người đánh ngất không? Cố Ngôn Tử vẫn có chút nghi hoặc.

Nhưng lúc này hắn không rảnh nghĩ tới những cái này— Bành Tĩnh Hoằng còn đang ngất! hắn ước gì có thể đánh cho Bành Tĩnh Hoằng thê thảm hơn, nhưng nếu Bành Tĩnh Hoằng xảy ra chuyện, Trịnh Gia Hòa không thoát được quan hệ…

Hắn không hề muốn Trịnh Gia Hòa gặp phải phiền toái gì.

“Chú Trịnh, bây giờ phải làm sao đây?” Cố Ngôn Tử nhíu mày hỏi.

“Có người tới đây, để cho bọn họ đưa hắn đi bệnh viện.” Trịnh Gia Hòa thực bình tĩnh. Hắn xác định hiện tại Bành Tĩnh Hoằng không có vấn đề gì, chờ tỉnh rượu, khẳng định cũng không khám ra cái gì.

Lúc này Cố Ngôn Tử mới chú ý tới bảo an của khách sạn đã tới đây.

Bảo an khách sạn sau khi khiết biết được một chút tình huống, liền dựa theo dặn dò của Trịnh Gia Hòa, đưa Bành Tĩnh Hoằng vào trong bệnh viện, bọn họ không biết Trịnh Gia Hòa đánh người, còn tưởng rằng Bành Tĩnh Hoằng xỉu là do rượu.

Đám người đi rồi, Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa cuối cùng cũng vào xe, chạy về hướng nhà hai người.

Lúc này ở trên đường, xe lui tới rất nhiều, lúc Cố Ngôn Tử lái xe, cũng rất chậm.

“Lúc trước Bành Tĩnh Hoằng hiểu lầm cậu… cậu không tức giận sao?” Trịnh Gia Hòa đột nhiên hỏi.

Cố Ngôn Tử nghe vậy, mới đầu còn không hiểu, nghĩ nghĩ một lúc mới hiểu được là nói Bành Tĩnh Hoằng ồn ào muốn cho mình tiền, để cho mình trở về bên cạnh hắn.

“Có cái gì mà phải tức giận chứ?” Cố Ngôn Tử cười nói. lúc ấy hắn cũng chỉ cảm thấy buồn cười, không hề cảm thấy tức giận chút nào.

Hắn biết rõ, chuyện này căn bản không tồn tại, nếu là như vậy, có cái gì phải tức giận chứ?

Về phần vì sao lại cảm thấy buồn cười….

Bạn bè của Bành Tĩnh Hoằng vẫn cảm thấy hắn cùng Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau, là vì tiền của Bành Tĩnh Hoằng, hiện tại hắn đá Bành Tĩnh Hoằng, lại tìm một người còn có tiền hơn Bành Tĩnh Hoằng…. những người đó hẳn là bị chọc giận!

Nhất là Bành Tĩnh Hoằng… sợ là đã bị tức chết khiếp.

Nghĩ như vậy, Cố Ngôn Tử cười càng lớn hơn.

Trịnh Gia Hòa nhìn má lúm đồng tiền trên sườn mặt của hắn, ý thức được Cố Ngôn Tử cũng không để đám người Bành Tĩnh Hoằng ở trong lòng, cũng cong khóe miệng lên.

Buổi tối hôm nay, Cố Ngôn Tử ngủ rất sớm, mà ngày hôm sau, hắn vẫn như cũ làm bữa sáng cho Trịnh Gia Hòa.

Đánh hai cái trứng, bỏ vào bốn muôi bột mì, thịt băm, hành còn thêm chút muối rồi trộn đều lên, sau đó cho vào trong nồi, trong một lát liền bay ra mùi bánh trứng thơm ngào ngạt.

Cố Ngôn Tử làm hai cái bánh, lại rót sữa, cắt hoa quả, liền gọi Trịnh Gia Hòa ra ăn cơm, lại nói; “Chú Trịnh, hôm nay cháu đưa chú đi làm!”

Trịnh Gia Hòa hơi khó hiểu: “Sao cậu lại muốn đưa tôi đi làm?”

Cố Ngôn Tử lại nói: “Chú Trịnh tối hôm qua không phải xe của chú không chạy về sao? Vừa lúc hôm nay cháu cũng ra ngoài, liền thuận tiện đưa chú đi làm.”

Lúc hắn đưa ra kịch bản, điện ảnh và truyền hình Gia Thành đã chọn xong diễn viên, và làm tốt các công việc chuẩn bị, mà ngày hôm nay là lễ khai máy của đoàn phim.

Trịnh Gia Hòa ngậm miệng lại, không nói mình còn có xe khác, càng không nói trợ lý Chu sẽ tới đón hắn.

Gửi một tin nhắn cho trợ lý Chu, kêu hắn đừng tới đây, Trịnh Gia Hòa liền ngồi lên xe của Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử biết Trịnh Gia Hòa đi làm ở nơi nào, nhưng vẫn là lần đầu tiên tới đây…. Hắn đem xe của mình dừng ở cửa lớn của tập đoàn Minh Lợi, nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: “Chú Trịnh, tới rồi.”

“Ừ, Cậu lái xe cẩn thận.” Trịnh Gia Hòa xuống xe, phất tay tạm biệt Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử lên tiếng, từ từ khởi động xe, lại quay đầu nhìn thoáng qua tập đoàn Minh Lợi.

Đời trước sau khi Trịnh Gia Hòa qua đời, cha mẹ hắn cực kỳ đau lòng, hơn nữa lớn tuổi, không có tinh lực để để ý công ty, liền quyết định dỡ tập đoàn ra bán lẻ, từng là một quái vật lớn trên thương trường, liền cứ như vậy mà tan thành mây khói…

Cố Ngôn Tử chua xót ở trong lòng, đi đón Triệu Điền Dã, sau đó mới đi tới chỗ điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

Lúc quay phim truyền hình, cơ bản đều có tổ biên kịch, rất thuận tiện tùy lúc sửa kịch bản, tuy rằng giải trí Gia Thành sẽ không sửa kịch bản, nhưng sắp xếp thì cũng phải có.

Hắn là tổng biên kịch của bộ phim này, những người đi theo hắn cũng có thể kí tên, nhưng hắn sẽ không theo tổ, cuối cùng liền để cho Triệu Điền Dã theo tổ.

Triệu Điền Dã là nam nhân thể lực tốt, khả năng logic rất mạnh mẽ, để cho hắn đi theo đoàn phim là thích hợp nhất, có thể học hỏi nhiều kinh nghiệm, sau này hắn có thể một mình gánh vác mọi chuyện được.

Còn nữa là Triệu Điền Dã rất thích hợp viết chính kịch, để cho hắn viết kịch bản mạng khôi hài mà phòng làm việc đang nhận quả thực hơi làm khó hắn.

Mỗi ngày Cố Ngôn Tử sẽ lên mạng nói chuyện với đám người Triệu Điền Dã, nhưng cũng đã nhiều ngày không gặp bọn họ, sau khi Triệu Điền Dã nhìn thấy hắn, vẻ mặt rất kinh ngạc.

Hoặc là nói, sau khi nhìn thấy xe hắn vẻ mặt mới kinh ngạc.

“Bentley…. Lão đại anh trúng sổ số sao?” Triệu Điền Dã ngồi vào xe, liền nhìn thấy nội thất ở bên trong xe muốn đui mù con mắt: “Tôi còn chưa được ngồi cái xe nào đắt tiền như vậy!”

“Cần phải trúng sổ số sao? Tôi là phú nhị đại!” Cố Ngôn Tử cười nói.

Triệu Điền Dã gật đầu, không cảm thấy kỳ quái.

Cố Ngôn Tử không nói với bọn họ chuyện trong nhà mình, chỉ là ngẫu nhiên nói sơ qua vài lần, nói là bởi vì hắn xuất quỹ nên là ầm ĩ với trong nhà, bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng dù vậy, bình thường khi bọn họ ở chung, cũng nhìn ra trong nhà Cố Ngôn Tử hẳn là không thiếu tiền.

Hắn cùng đám người Lâm Linh đều sinh ra trong gia đình bình thường, kiến thức cũng chỉ có như vậy, Cố Ngôn Tử thì không giống, có một ít chuyện bọn họ chưa nghe qua, Cố Ngôn Tử cũng có thể nói ra, hắn còn rất đa tài đa nghệ.

Nếu hắn là phú nhị đại, vậy những biểu hiện kia của hắn cũng cho qua đi.

« ông chủ, tiêu sài hoang phí coi chừng nghèo khó ! » Triệu Điền Dã nói giỡn.

« Chỉ cần mọi người làm việc thật tốt cho tôi, tôi sẽ không quên các cậu. » Cố Ngôn Tử cũng cười lên.

Hai người một đường nói chuyện, rất nhanh đã tới điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

Lúc Triệu Điền Dã ở trên xe, liền rất thích nội thất ở trong xe, sau khi xuống xe, Cố Ngôn Tử liền cho hắn chụp vài tấm với cái xe : « Tôi phải đem nó phóng lớn rửa ra rồi đóng khung lại, để khích lệ bản thân, đời này tôi không thể làm phú nhị đại, nhưng không chừng có thể phấn đấu để trở thành một thế hệ giàu có, tương lai cũng mua một cái xe như vậy ! »

« Cố lên. » Cố Ngôn Tử cầm di động chụp cho hắn.

« ha ha, tôi chỉ là nói mà thôi…. Tôi nếu thật sự có nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ luyến tiếc mua xe. » Triệu Điền Dã nói, lại thở dài : « Tôi vẫn muốn mua nhà, đáng tiếc giá nhà ở thành phố B cũng không dễ mua như vậy. »

« Còn có khả năng sẽ càng khó hơn….  Nếu cậu muốn hay là cứ mua một căn nhỏ trước xem sao ? » Cố Ngôn Tử hỏi.

Hắn nhớ rõ sang năm sau, giá nhà sẽ tăng lên gấp ba lần….

Triệu Điền Dã hơi do dự: “Trong nhà của tôi vẫn còn chút tiền, mua một ngồi nhà hơi xa một chút thì vẫn có khả năng, nhưng nếu đi vay…. » lúc trước hắn vẫn do dự, chỉ sợ mình thu vào không trả nổi khoản vay.

Hiện tại hắn theo Cố Ngôn Tử tuy rằng kiếm được không ít tiền, nhưng tương lại nếu phòng làm việc không có việc thì sao ?

« Yên tâm, cậu sẽ kiếm được càng nhiều tiền. » Cố Ngôn Tử vỗ vỗ bả vai Triệu Điền Dã.

Hai người cười nói đi vào điện ảnh và truyền hình Gia Thành, sau đó phát hiện bọn họ tới hơi sớm.

Nghi thức khởi động máy bắt đầu vào lúc mười một giờ, lúc  này còn chưa có nhiều người tới đây, trong đó có cả nam diễn viên chính.

Nam diễn viên chính của bộ phim này, là một tiểu thịt tươi có lưu lượng rất cao, tên là Phong Tư Vũ, mà đầu tư của bộ phim truyền hình này, rất nhiều đều là dựa vào có hình ảnh của hắn.

Kỳ thật khả năng diễn xuất của vị này rất bình thường, thế nhưng điện ảnh và truyền hình Gia Thành chọn hắn, Cố Ngôn Tử cũng có thể hiểu được.

Bộ phim truyền hình này, điện ảnh và truyền hình Gia Thành muốn bán cho đài truyền hình, mà đài truyền hình lúc mua phim truyền hình, không có khả năng xem toàn bộ phim truyền hình, bình thường bọn họ chỉ xem mấy tập đầu, sau đó là xem công ty điện ảnh và truyền hình, xem đạo diễn, xem diễn viên.

Sau khi đài truyền hình mua phim truyền hình, chủ yếu dựa vào quảng cáo để kiếm tiền, quảng cáo có nhiều người xem thì thu vào càng cao, bọn họ vì bảo đảm lượng người xem không thấp, thường thường sẽ hỏi nam nữ chính là ai, chỉ cần bên trong có minh tinh lưu lượng, giá cả của bộ phim này, nhất định sẽ không kém.

Bởi vì cho dù bọn họ diễn không tốt, chỉ cần có bọn họ, lưu lượng người xem sẽ không thấp.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành cho dù đồng ý muốn tìm người có khả năng diễn xuất tốt đến đóng phim, nhưng dưới xu thế ngày nay, cũng vẫn phải mời một tiểu thịt tươi có lưu lượng đến đóng phim.

Cố Ngôn Tử cũng hiểu biết sơ sơ về Phong Tư Vũ, người này diễn xuất bình thường, bởi vì hoạt động nhiều, cũng thường xuyên xin rời khỏi đoàn phim, nhưng ngoại trừ cái này thì không có vấn đề khác, nói chung ở trong giới lưu lượng thì cũng là một người không tồi.

Về phần nữ diễn viên chính…. Nữ diễn viên chính tên là Đặng Gia Nghệ, tuổi so với nam diễn viên chính thì lớn hơn một chút. Lúc cô ấy bảy tám tuổi đã vào đoàn kịch luyện tập xiếc ảo thuật, lúc mười lăm mười sáu tuổi, bị một đạo diễn chọn từ trong đoàn kịch ra, diễn một nhân vật nữ số 3….

Mặc dù cố ấy không phải diễn một lần là nổi tiếng, nhưng khả năng diễn xuất cũng không tồi, lại có bản lãnh, sau đó hợp đồng ký kết không ngừng, hơn nữa giới giải trí kiếm được nhiều tiền hơn, sau này cũng không làm việc trong đoàn xiếc nữa mà ở lại giới giải trí lăn lộn.

Thế nhưng cô ấy là loại diễn xuất không tồi nhưng sẽ không tham gia những chuyện xã giao, bình thường ngoại trừ đóng phim sẽ không tham gia những hoạt động khác, dù sao tìm cô ấy diễn xuất thì chất lượng nhất định sẽ được đảm bảo không cần phải nói, còn tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện gì làm ảnh hưởng tới hình tượng.

Đại đa số biên kịch hoặc là tổ biên kịch sẽ không có quyền lên tiếng, Cố Ngôn Tử đầu tư cho bộ phim này lại lấy danh nghĩa của Trịnh Gia Hòa, ngoại trừ sản xuất Điền thì không có ai biết hắn có quan hệ thân thiết với Trịnh Gia Hòa, bởi vậy không có người để ý tới hắn.

Hắn cũng vui vẻ thoải mái, quyết định đứng ở trong góc cùng Triệu Điền Dã chơi điện thoại, còn bớt thời gian gửi ảnh chụp cho Trịnh Gia Hòa, lại gởi một tin nhắn : « Chú Trịnh, cho chú kiến thức một chút nghi thức khởi động máy của giới giải trí ! chú có nhìn thấy đầu heo lớn ở trên bàn không ? đó là món bảng hiệu của khách sạn phụ cận, nghe nói rất ngon…. Sau khi nghi thức khởi động máy chấm dứt, chúng ta có thể nếm thử một chút ! »

Tập đoàn Minh Lợi là một tập đoàn lớn, công ty con có mấy chục cái, trong đó có vài cái đã đưa ra thị trường, bởi vậy Trịnh Gia Hòa rất bận rộn.

Hôm nay sau khi tới công ty, hắn phải đi họp, cuộc họp vận hành được một nửa, hắn bớt thời gian nhìn qua di động, liền nhìn thấy một cái đầu heo quay đang tỏa sáng.

Hắn đột nhiên hơi đói bụng….

Trịnh Gia Hòa cười cười, nhắn trả lại một câu : « Cậu mang về cho tôi một gói, tôi cũng muốn nếm thử một chút ? »

« Chú Trịnh, đầu heo có rất nhiều cholesterol, ăn không tốt. » Cố Ngôn Tử lập tức nhắn trả lời.

Trịnh Gia Hòa nhíu mày.

Cho dù đầu heo có nhiều cholesterol, thỉnh thoáng ăn một lần cũng không có vấn đề gì… Cố Ngôn Tử có phải quá chú trọng đến dưỡng sinh hay không?

Nghĩ như vậy, Trịnh Gia Hòa mới nhớ lại Cố Ngôn Tử làm đồ ăn cho hắn, thức ăn tuy rằng đủ loại, nhưng có một điểm giống nhau, đều rất tốt cho sức khỏe.

Đây là…. Đặc biệt quan tâm thân thể của hắn sao?

“Tôi chỉ là muốn ăn.” Trịnh Gia Hòa lại nhắn trả lời lại.

« Vậy cháu mang hai lỗ tai heo về cho chú được không ? nơi khác của đầu heo đều là mỡ không thể ăn. » Cố Ngôn Tử lại nhắn lại. lúc trước khi hắn tham gia nghi thức khởi động máy, nếm qua đầu heo, biết ngoại trừ lỗ tai heo, miệng heo cũng ăn ngon…. Nhưng cái sau thì Trịnh Gia Hòa ăn ít thì vẫn tốt hơn.

« Được. » Trịnh Gia Hòa đồng ý.

Nhân viên của Trịnh Gia Hòa nhìn Trịnh Gia Hòa đang họp được một nửa lại bắt đầu xem di động, đều không lên tiếng.

Trịnh Tổng của bọn họ sợ là đang có chuyện gì quan trọng lắm phải bản bạc, bọn họ cũng không thể quấy rầy hắn !

Những quản lý cấp cao ngồi nghiêm chỉnh ở phía trên, lại không biết bọn họ nghĩ Trịnh tổng của bọn họ đang bàn chuyện quan trọng, kỳ thật là đang cùng người ta đòi ăn đầu heo….

                        Chương 25
Cố Ngôn Tử nói chuyện vài câu với Trịnh Gia Hòa rồi ngừng, sau đó bắt đầu tìm cái cửa hàng bán đầu heo kia đi như thế nào.

Cố Ngôn Tử đang bận rộn, một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi rất xinh đẹp kéo một cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh hắn, tò mò hỏi han: “Xin chào, anh cũng là diễn viên của đoàn phim sao? Anh diễn vai gì?”

Cố Ngôn Tử cùng Triệu Điền Dã đợi ở trong góc một lát, bên người liền có thêm mấy diễn viên khác, mà cố gái lên tiếng hỏi chuyện này, chính là một trong những diễn viên ấy.

“Tôi không phải diễn viên, là biên kịch.” Cố Ngôn Tử tùy ý trả lời, đồi thời liếc mắt nhìn đối phương.

Sau đó hắn bị kinh ngạc…. nữ diễn viên này hắn quen, đời trước đây là diễn viên chính mà Điền Thịnh Đông đã chọn cho bộ phim chiếu mạng mà phòng làm việc hắn đã viết, hoặc là nói thân phận nữ của nam chính trong phim, chính là nữ diễn viên trước mắt này diễn.

Sau khi nhận ra, Cố Ngôn Tử đảo ánh mắt qua đám người, lại ở trong đám người tìm thấy người diễn vai nam chính trong bộ phim chiếu mạng kia.

Thì ra bọn họ đều tham gia diễn , đời trước hắn cũng không chú ý tới…. nói như vậy…. hẳn là bọn họ biểu hiện không tồi ở trong bộ phim này, sản xuất Điền mới đề cử bọn họ cho đoàn phim của Điền Thịnh Đông.

Ấn tượng của Cố Ngôn Tử đối với hai người rất tốt, liền hỏi: “Cô thì sao? Cô diễn vai gì?”

“Tôi diễn vai nha hoàn của nữ số 2!” Cô gái nhỏ cười rộ lên.

“Rất tốt, lúc nữ số hai lên sân khấu, bên người luôn có nha hoàn đi theo, phần diễn rất nhiều.” Cố Ngôn Tử lại hỏi: “Cô tên là gì?” đời trước hắn xem qua , vai nha hoàn bên người nữ số 2 không phải cô gái này… nhưng hắn cũng không nhớ rõ, dù sao lúc ấy lực chú ý của hắn không phải để trên người cô gái nhỏ này.

“Tôi gọi là Tôn Mạn Tình. » Cô gái nhỏ cười cười với Cố Ngôn Tử, lại hỏi : « Biên kịch đại đại, tất cả nhân vật trong bộ phim này cuối cùng sẽ như thế nào ? đúng rồi, cái này thì có thể nói đúng không ? »

« Có thể nói. » Cố Ngôn Tử cười nói. Bình thường trước khi diễn viên vào đoàn phim, sẽ không được biết kịch bản phim đầy đủ, lúc này cô gái này hỏi, Cố Ngôn Tử cũng nói một ít tình tiết trong bộ phim.

Cố Ngôn Tử cùng Tôn Mạn Tình nói chuyện, rất nhanh mấy diễn viên chung quanh cũng bị hấp dẫn tới đây, trong đó có nam diễn viên chính của bộ phim mạng kia Vạn Chí Minh.

Trong bộ phim truyền hình này, Vạn Chí Minh sắm vai một vật hy sinh, chỉ có mấy tập liền hết vai.

Tôn Mạn Tình cùng Vạn Chí Minh đều là do điện ảnh và truyền hình Gia Thành chọn từ trong viện hí kịch, ngoại trừ bọn họ, còn có mấy diễn viên khác cũng được chọn từ bên đó, bọn họ đều không có ký hợp đồng với công ty, cũng chưa từng diễn qua phim truyền hình, tiền công rất thấp, nhưng một đám thanh xuân tươi đẹp, nhìn thấy cũng rất vui vẻ.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành, thật sự là cố gắng tiết kiệm tiền…. thế nhưng những loại phim không có tên tuổi giống như , không tiết kiệm tiền thì không thể quay được.

Sự cạnh tranh của diễn viễn rất lớn, sinh viên ở bên trong so với những sinh viên của trường đại học khác thì tiếp xúc với xã hội sớm hơn, nhưng những người này vẫn rất non nớt, Cố Ngôn Tử nói ba xạo vài câu, liền lôi được không ít tin tức từ bọn họ, đồng thời cũng có được cách liên lạc với bọn họ, liền gởi hết cho Điền Thịnh Đông.

Đời trước kịch bản của hắn viết rất chậm, bởi vậy Điền Thịnh Đông phải qua một khoảng thời gian, mới bắt đầu chọn diễn viên, đời này không giống như vậy…. hiện tại hắn đã đưa năm tập đầu cho Điền Thịnh Đông, Điền Thịnh Đông liền bắt đầu chọn diễn viên trước.

Đời trước bộ phim mạng này có thể nổi trội hơn các bộ phim mạng khác, ngòai nội dung mới mẻ độc đáo, còn có khả năng diễn xuất của nam nữ diễn viên chính này, Cố Ngôn Tử không muốn Điền Thịnh Đông bỏ qua hai diễn viên chính này, về phần những người khác…. Bối cảnh của bộ phim chiếu mạng kia là trong đại học, cần rất nhiều diễn viên trẻ tuổi !

Lúc Cố Ngôn Tử cùng một đám nam thanh nữ tú nói chuyện vui vẻ, thì Bành Tĩnh Hoằng đã đi ra từ trong bệnh viện, trở về giải trí Tinh Duyệt.

Ngày hôm qua đột nhiên hôn mê, lúc tỉnh lại gáy còn đau… hắn cảm thấy hắn bị đánh, muốn bác sĩ kiểm tra một chút, nhưng sau khi bác sĩ xem qua, nói trên người hắn căn bản không có thương tổn gì.

Hắn chỉ có thể từ bỏ.

Chuyện tối hôm qua gặp phải làm hắn rất khó chịu, hắn vốn định tới công ty sau đó sẽ nghỉ ngơi thật tốt một chút, không nghĩ tới vừa vào công ty, đã bị cha mình kêu đi, sau đó liền trực tiếp mắng hắn.

Thì ra sáng sớm hôm nay, Tịch Trạch An đã kêu luật sư tới giải trí Tinh Duyệt đưa thư thông báo hủy bỏ hợp đồng, rõ ràng tỏ vẻ chờ thời gian tới, sẽ kết thúc hợp đồng.

Nhà dột còn gặp mưa rào, Bành Tĩnh Hoằng chỉ cảm thấy mọi việc không thuận lợi, nhưng không giống như trước đây, đi tìm bạn bè của mình uống rượu thả lỏng….

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

Nam diễn viên chính của tới trước khi điện ảnh và truyền hình Gia Thành làm nghi thức khởi động máy, sau khi hắn đến không lâu, nghi thức khởi động máy chính thức được bắt đầu.

Nghi thức vẫn là như vậy, Cố Ngôn Tử đã gặp qua vài lần đã sớm không còn thấy thú vị, nhưng đám người Tôn Mạn Tình rất là hưng phấn, còn lấy di động ra để chụp hình…. Đoàn phim lúc quay phim cũng không cần giữ bí mật, bởi vậy cũng không cấm bọn họ chụp hình.

Đoàn phim mời một ít truyền thông có quan hệ không tồi với điện ảnh và truyền hình Gia Thành, bọn họ chụp một ít ảnh về nghi thức khởi động máy, sau đó liền theo người của đoàn phim đi ăn cơm, sau khi ăn xong, đạo diễn còn có nam nữ diễn viên chính sẽ nhận phỏng vấn của bọn họ.

Phỏng vấn không có liên quan gì tới Cố Ngôn Tử cùng với những diễn viễn nhỏ bên người hắn, nhưng bọn họ lại cùng đi ăn cơm.

Đoàn phim bao một ghế lô lớn ở lầu hai, tổng cộng xếp mười cái bàn, sau khi Cố Ngôn Tử đi vào, liền ngồi cùng những diễn viên mới này, bọn họ chọn một cái bàn ở góc sáng sủa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Bởi vì hắn nói một ít chuyện quay phim, còn được nhìn thấy sự sùng bái của những diễn viên mới này.

Buổi chiều không có chuyện gì, ban đầu Cố Ngôn Tử còn muốn nhanh chóng ăn xong cơm rồi rời đi, không nghĩ hắn ăn cơm được một nửa, một phó đạo diễn đột nhiên lại tới bàn bọn họ, liên tiếp kính rượu mấy cô gái trẻ xinh đẹp.

Bên đạo diễn còn có mấy diễn viên chính cũng có người đến kính rượu, ngay từ đầu Cố Ngôn Tử không để ý nhiều, nhưng rất nhanh đã phát hiện phó đạo diễn không thích hợp.

Ở trong giới này, quy tắc ngầm nhìn mãi sẽ quen mắt, chuyện người mới bị ép buộc không còn hiếm lạ gì.

Thế nhưng ông chủ, hoặc những đạo diễn nổi tiếng, bình thường sẽ không đi ép buộc người khác…. Bởi vì có rất nhiều người muốn bò lên giường bọn họ, bọn họ sao phải đi ép buộc người khác ? đương nhiên, không ngoại trừ người có ham mê đặc biệt.

Bình thường đều nói, người mới vào giới giải trí gặp phải quy tắc ngầm, đều là những nhân vật nhỏ bé, ví dụ như phó đạo diễn, người đại diện…

Mà vị phó đạo diễn trước mắt này, rõ ràng là rắp tâm bất lương.

Bên trái Cố Ngôn Tử ngồi Triệu Điền Dã, bên phải ngồi Tôn Mạn Tình, mà phó đạo diễn kéo ghế lại đây, là ngồi xuống bên người Tô Mạn Tình.

Hắn kính rượu một vòng trước, sau đó lấy cớ uống rượu với mình, liền hỏi tên của mấy cố gái kia, còn muốn cụng ly bắt tay, còn không cho những cô gái này uống nước trái cây, bắt buộc bọn họ uống rượu.

Những cô gái như Tôn Mạn Tình vẫn là sinh viên, cũng chưa gặp qua loại tình huống này, lại sợ đắc tội với đạo diễn, liền rất khó xử, mỗi người đều sẽ uống một chút rượu.

« Học viện hí kịch rất tốt, có thể đào tạo ra những người lợi hại như vây…. Cô tên là gì ? » phó đạo diễn kia lại một lần nữa cười tủm tỉm nhìn về phía Tôn Mạn Tình.

« Tôi gọi là Tôn Mạn Tình. » Tôn Mạn Tình chỉ có thể nói lại tên mình một lần nữa.

Vị phó đạo diễn kia cười tủm tỉm rót rượu cho Tôn Mạn Tình : « sau này chúng ta sẽ hợp tác, nào, uống rượu ! »

« Đạo diễn, tôi không thể uống rượu, nếu uống nữa sẽ say…. » Tôn Mạn Tình hơi rối rắm, không biết phải từ chối như thế nào.

« Uống một chút cũng không sao cả, cô gái nhỏ nên luyện tập một chút… » Phó đạo diễn không thuận theo sẽ không buông tha.

Lúc trước Tôn Mạn Tĩnh đã uống vài ly, tuy rằng lúc ấy uống không nhiều lắm, nhưng cũng đã uống hết hai ba ly, lúc này trên khuôn mặt đã lộ ra đỏ ửng.

« Tôi nếu uống xong, sẽ không về được… » vẻ mặt Tôn Mạn Tình do dự.

« Sao lại không thể về được, cô cũng không phải tự mình lái xe. » Phó đạo diễn cầm chén rượu nhét vào trong tay Tôn Mạn Tình, tay kia rõ ràng là muốn hạnh kiểm xấu, Tôn Mạn Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Cố Ngôn Tử đứng lên, giơ tay đem chén rượu trên tay Tôn Mạn Tình đoạt đi, Tôn Mạn Tình cũng mượn cơ hội này, bỏ tay đạo diễn ra.

Lúc trước Cố Ngôn Tử không lên tiếng, là bởi vì chuyện này rất bình thường ở trong giới này, nếu đám người Tôn Mạn Tình không đồng ý, thì phó đạo diễn cũng không dám làm gì… những người như họ là sợ những cô gái nhỏ không quan tâm mọi chuyện mà làm ầm lên hoặc là báo cảnh sát.

Mà phó đạo diễn này, hắn chỉ muốn mượn rượu chiếm chút tiện nghi, sau đó thổi phồng mình một phen, chờ cô gái nhỏ nào đó muốn chui đầu vào rọ.

Nhưng cho dù như vậy, Cố Ngôn Tử nhìn cũng thấy quá đáng.

« Vị đạo diễn Vương này, rượu của cô ấy tôi đã uống thay, ông có thể đi được chưa ? » Cố Ngôn Tử nhận lấy chén rượu kia uống một hơi cạn sạch, đồng thời cau mày nhìn phó đạo diễn.

« Cố biên kịch ! cậu có ý gì ? » sắc mặt phó đạo diễn Vương lập tức khó xem.

« Không có ý gì cả ! » Cố Ngôn Tử nói : « Phó đạo diễn Vương, ông đã một đống tuổi, còn chiếm tiện nghi của một cô gái nhỏ không biết xấu hổ sao ? »

Sắc mặt phó đạo diễn Vương càng khó nhìn.

Hắn đúng là chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ, nhưng nơi này là nơi công cộng, người trong ghế lô không có một trăm thì cũng là tám mươi, kỳ thật hắn cũng không làm được gì… loại tình huống này, cần một biên kịch chạy tới  nhiều chuyện sao ?

Lúc này hắn cười lạnh một tiếng : « Cố biên kịch bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, sẽ không sợ ăn phải thuốc diệt chuột sao ? »

« Thuốc diệt chuột không phải là cho chuột ăn sao ? » Cố Ngôn Tử học hắn cười lạnh một tiếng.

« Họ Cố kia, cậu chỉ là một biên kịch… » phó đạo diễn Vương lập tức nói lời độc địa.

« Làm sao vậy ? » lúc này, nhìn thấy không khí ở bên này không ổn sản xuất Điền đi tới.

Phó đạo diễn Vương nhìn thấy sản xuất Điền, liền thu liễm rất nhiều, đồng thời ác nhân cáo trạng trước : « sản xuất Điền, vị biên kịch này lợi hại thật, thế nhưng dám sía vào việc của người khác mà còn mắng người rất khí thế ! lão Vương tôi lớn như vậy, còn chưa chịu loại ủy khuất này ! »

Sản xuất Điền cùng phó đạo diễn Vương đã hợp tác qua vài lần, tật xấu của phó đạo diễn Vương đương nhiên cũng rõ ràng—- người này thích uống rượu không nói, ở trên phương diện sắc đẹp của phụ nữ cũng có vấn đề, trên cơ bản ở trông mỗi đoàn phim, đều sẽ có một tiểu tình nhân.

Thế nhưng mỗi lần hắn tìm tiểu tình nhân, đều là tự nguyện đi theo hắn, hơn nữa hắn làm việc rất thỏa đáng, sản xuất Điền cũng không quản qua.

Kết quả…. Cố Ngôn Tử thế nhưng lại quản.

Mà lúc trước phó đạo diễn Vương không đi theo bọn họ chuẩn bị cho bộ phim, còn không biết tình huống của Cố Ngôn Tử…

Quả nhiên là người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn…. sản xuất Điền liếc mắt nhìn Cố Ngôn Tử, rồi nói với phó đạo diễn Vương : « Phó đạo diễn Vương, ông uống say ! đi ra ngoài cho tỉnh rượu đi ! »

« Sản xuất Điền ! » phó đạo diễn Vương hơi không phục.

Sản xuất Điền cũng không để ý tới hắn, ngược lại nói với Cố Ngôn Tử ; « Cố biên kịch, người này mỗi lần uống rượu sẽ đùa giỡn người khác, cậu đừng để ý tới hắn…. nào, tôi mời cậu một ly, cảm ơn cậu đã kéo đầu tư một ngàn vạn cho chúng tôi. »

Lời này của sản xuất Điền, kỳ thật là nói cho phó đạo diễn Vương nghe, phó đạo diễn Vương cũng nghe hiểu—- Trịnh Gia Hòa đầu tư cho đoàn phim một ngàn vạn, có quan hệ với vị biên kịch trước mắt này.

Nếu như thế, người trước mắt này không thể đắc tội…

Phó đạo diễn Vương mặt xám xịt đi ra ngoài cho « tỉnh rượu. »

Cố Ngôn Tử thấy thế, cùng sản xuất Điền uống hết một ly, lại nói : « sản xuất Điền, ngại quá… tôi tuổi còn trẻ, có hơi không kiềm chế được. »

« người trẻ tuổi đều như vậy ? » sản xuất Điền cười rộ lên ; « Lão Vương kia, quả thật có vấn đề…. Những cô nương trẻ tuổi, sau này gặp loại chuyện này, các cô cứ việc lấy cớ rồi trực tiếp đuổi đi. »

Đám người Tôn Mạn Tình gật gật đầu.

Bọn họ đều là sinh viên, cũng không nghĩ tới bán thân thể mình… cho dù thật sự muốn làm như vậy, cũng sẽ không chọn cái loại phó đạo diễn toàn mỡ này.

Sản xuất Điền trấn an vài câu, kêu nhân viên đến thay đồ uống cho những người trẻ tuổi, sau đó để cho bọn họ tự giới thiệu, rồi cười cười nói chuyện với bọn họ.

Hắn làm như vậy, tốn không ít thời gian, mà sau đó, Cố Ngôn Tử đột nhiên cảm thấy mình không đúng.

Trên mắt hắn nóng bừng, hô hấp đầy mùi rượu…

Cố Ngôn Tử đột nhiên nhớ tới một chuyện, tửu lượng của hắn không tốt.

Tửu lượng đời trước của hắn do đủ loại nguyên nhân mà luyện ra, tuy nói vẫn không tốt như trước, nhưng uống vài ly rượu cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng đời này… trước khi Bành Tĩnh Hoằng cùng Khương Tú kết hôn, cơ bản đều không uống say !

Ngay từ đầu đạo diễn đã tới kính rượu, tuy rằng mỗi lần hắn đều uống một chút, nhưng cũng uống vào hết một ly, sau đó lại đoạt đi một ly của Tôn Mạn Tình, lại cùng sản xuất Điền uống một ly…

Hắn uống hình như đã vượt quá định mức rồi….

Sau khi Cố Ngôn Tử ý thức được chuyện này, cả người càng mơ màng.

Sản xuất Điền nói muốn đi, nhưng mà còn chưa đi, đã phát hiện Cố Ngôn Tử không thích hợp.

Mặt Cố Ngôn Tử tuy rằng không hồng như Tôn Mạn Tình, nhưng ánh mắt hắn nhìn không thích hợp lắm…. hắn còn đột nhiên vươn tay, cầm một miếng đầu heo toàn mở ở trên bàn ăn !

Thịt đầu heo này, chính là cái đầu heo lúc trước ở nghi thức khởi động máy kia, bởi vì ăn cái này rất béo, trên bàn bọn họ, còn chưa ai động vào.

Sản xuất Điền : « … »

Triệu Điền Dã : « lão đại ? »

Cố Ngôn Tử không tiếp lời của Triệu Điền Dã, nhưng thật ra lại ngồi bên cạnh Tôn Mạn Tình, sau đó dùng tay che miệng mình, dùng bộ dáng thì thầm nói ; « Tên họ Vương kia không phải thứ tốt gì, cô đừng bị lừa. »

Hắn cảm thấy mình đang nói thầm, nhưng thực tế thanh âm hắn rất lớn, tất cả mọi  người đều nghe thấy.

Tôn Mãn Tình mặc dù hơi đỏ mặt, nhưng không có say, lúc này nhìn thấy bộ dạng Cố Ngôn Tử như vậy đặc biệt muốn cười, lại không thể không cố nén cười, vẻ mặt rất là kỳ quái.

Mà Cố Ngôn Tử sau khi nói xong, lại cầm một miếng thịt đầu heo lên ăn.

Ăn mấy miếng, hắn lại đi đến bên người Tôn Mạn Tình, lấy tay che miệng tiếp tục nói ; « Cô không tồi, tôi thấy cô rất tốt ! cho cô làm diễn viên chính ! »

Nói xong, hắn lại ngồi thẳng, sau đó đem đồ uống Triệu Điền Dã vừa mới đưa cho hắn uống hết, sau đó lại muốn lấy tay tóm thịt heo…

« Lão đại, chúng ta đi thôi. » Triệu Điền Dã bắt lấy cánh tay Cố Ngôn Tử, ngăn cản động tác của hắn.

« Đi ? đã muốn đi rồi…. tôi muốn đi mua lỗ tai heo. » Cố Ngôn Tử gật gật đầu, đứng lên. Lại tiến đến bên tai Triệu Điền Dã, lấy tay che miệng nói thầm : « đầu heo này của chúng ta, không có lỗ tai heo, cũng không có miệng heo, đầu heo toàn là thịt mỡ, không thể ăn ! tôi nói với cậu, lỗ tai heo với miệng heo ăn mới ngon. »

Đã có người không nhịn được cười ra tiếng, Triệu Điền Dã cũng dở khóc dở cười.

Hắn cũng không biết tửu lượng của Cố Ngôn Tử lại thấp như vậy, cũng không biết Cố Ngôn Tử uống say… lại dễ thương như vậy ?

« Lão đại, chúng ta đi thôi. » Triệu Điền Dã muốn dìu Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử bỏ tay hắn ra : « Tôi tự mình đi ! đi ! Chúng ta đi Phẩm kí mua lỗ tai heo ! miệng heo cholesterol cao, không thể ăn, tôi liền mua lỗ tai heo. »

Hắn tuy rằng mơ hồ, nhưng thoạt nhìn vẫn bình thường, cũng có thể đi đường, nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài, những người ở trên bàn còn chưa ăn xong, cũng không nhìn hắn say đi ra.

Mà hắn vừa đi xong, đám người Tôn Mạn Tĩnh cũng tìm lý do rời đi, Tô Mạn Tình lại đuổi kịp Cố Ngôn Tử ; « Cố biên kịch, tôi đi với anh. »

Cô nói xong, lại nhìn về phía Triệu Điền Dã : « Tôi giúp anh chăm sóc Cố biên kịch… chúng ta tìm một chỗ cho hắn ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát đi ? »

« Ngồi cái gì mà ngồi ? tôi muốn đi Phẩm kí mua lỗ tai heo. » Cố Ngôn Tử nói ; « Chú Trịnh muốn ăn, tôi phải lập tức mang qua cho hắn. »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro