C26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ngôn Tử tuy rằng uống rượu, nhưng cũng không phải dễ lừa.

Triệu Điền Dã không lái xe, nên hắn lên mạng đặt một chiếc xe tới, nghĩ muốn đem Cố Ngôn Tử đuổi về nhà, nhưng Cố Ngôn Tử không chịu trở về, kiên trì muốn đi mua lỗ tai heo.

“Lão đại, anh uống say…” Triệu Điền Dã cực kỳ bất đắc dĩ.

“Uống rượu thì thế nào? Uống rượu cũng muốn mua lỗ tai heo.” Cố Ngôn Tử rất kiên trì, căm tức nhìn Triệu Điền Dã.

Tôn Mạn Tình cũng theo lên xe, nhìn thấy Triệu Điền Dã cùng Cố Ngôn Tử tranh chấp không ngớt, liền nói: “Cố biên kịch nếu muốn đi mua…. Vậy thì dẫn hắn đi mua là được mà.”

Triệu Điền Dã nghĩ nghĩ, gật đầu, kêu lái xe đến Phẩm kí, sau đó tự lấy tiền túi mua cho Cố Ngôn Tử hai lỗ tai heo, cuối cùng mới khiến cho Cố Ngôn Tử đồng ý trở về.

Nhưng ngay sau đó, lại xảy ra vấn đề.

“Tôi không muốn trở về, tôi muốn đi tập đoàn Minh Lợi đón chú Trịnh!” Cố Ngôn Tử nói.

Cố Ngôn Tử tuy rằng nói rất nhiều điều với đám người Triệu Điền Dã, nhưng chuyện hắn sống lại thì không nói, cũng không nói với bọn họ chuyện về Trịnh Gia Hòa.

Lúc này Triệu Điền Dã còn hơi mờ mịt…. tập đoàn Minh Lợi thì hắn biết… chú Trịnh là ai?

“Các người đã bàn bạc xong chưa, rốt cuộc là muốn đi đâu?” lái xe đợi một lát, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

“Đi tập đoàn Minh Lợi!” Cố Ngôn Tử nói.

“Tổng bộ tập đoàn Minh Lợi sao?” Lái xe hỏi một câu.

“Đúng!” Cố Ngôn Tử nói.

Lái xe có được tin chính xác, rất nhanh liền đưa Cố Ngôn Tử đến tổng bộ tập đoàn Minh Lợi.

Cố Ngôn Tử mang theo lỗ tai heo đi xuống xe, hai người Triệu Điền Dã cùng Tôn Mạn Tình thấy thế, vội vã đuổi theo.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Cố Ngôn Tử đi vào tòa nhà đồ sộ này.

Người này rõ ràng say rượu, nhưng lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhìn kỹ thật cũng không nhìn ra.

Nhưng cho dù nhìn không ra, hắn cũng uống say… vẻ mặt Triệu Điền Dã rối rắm, vẻ mặt Tô Mạn Tình lại là một lời khó nói hết.

Là một sinh viên nghệ thuật, Tôn Mạn Tình đối với một tập đoàn lớn như Minh Lợi không hiểu biết nhiều lắm, nhưng cho dù như vậy, nhìn thấy tòa nhà lớn trước mắt này, lại nhìn vào vị trí tòa nhà này, cũng biết công ty này không đơn giản.

“Chào tiên sinh, hoan nghênh tới tập đoàn Minh Lợi, xin hỏi ngài tìm ai ạ?” Cố Ngôn Tử vừa đi vào, đã bị tiếp tân cản lại.

“Tôi tìm Trịnh Gia Hòa.” Cố Ngôn Tử nói.

Tiếp tân ngăn cản Cố Ngôn Tử, chỉ là hỏi một câu có lệ mà thôi, lại không nghĩ tới Cố Ngôn Tử lại trực tiếp nói tên của ông chủ lớn.

“Chào ngài…. Ngài có hẹn trước hay không?” người tiếp tân lại hỏi.

“Không có…. Tôi tới đón hắn tan tầm.” Cố Ngôn Tử cười cười với tiếp tân.

“Ngại quá, không có hẹn trước, ngài không thể gặp Trịnh tổng được.” tiếp tân cười nói tiếp, trong lòng lại nói thầm…. hiện tại không phải là giờ tan tầm…. người này rốt cuộc là bị làm sao vậy?

“Cô gọi điện thoại cho hắn.” Cố Ngôn Tử nói.

“Tiên sinh, ngài có thể tự mình gọi điện thoại.” tiếp tân hơi bất đắc dĩ, cô làm sao biết được số điện thoại của Trịnh Gia Hòa? Cũng chỉ có trợ lý của Trịnh Gia Hòa mới có số điện thoại mà thôi.

Trên thực tế, có người nào hẹn trước muốn gặp Trịnh Gia Hòa, bọn cô đều không biết, nếu lúc trước Cố Ngôn Tử nói hắn có hẹn trước, cô liền để cho hắn lên lầu—- ngăn cản không cho người khác gặp Trịnh Gia Hòa, bình thường đều là việc của nhóm trợ lý, không tới phiên người tiếp tân có tiền lương thấp nhất trong công ty là cô quan tâm.

“Gọi điện thoại…. điện thoại của tôi đâu?” vẻ mặt Cố Ngôn Tử vô tội nhìn về phía Triệu Điền Dã.

“Lão đại, ở trong túi tiền của anh.” Triệu Điền Dã nói.

Hiện tại Triệu Điền Dã đã hơi mơ hồ.

Lúc trước Cố Ngôn Tử kêu chú Trịnh… hắn nói chú Trịnh, không phải là Trịnh tổng của tập đoàn Minh Lợi đó chứ?

Hắn biết nhà lão đại là phú nhị đại, nhưng không nghĩ tới…. nhà lão đại dĩ nhiên lại phú nhị đại như vậy….

Từ từ, có thể lão đại nhà hắn uống rượu vào nên chỉ đùa giỡn thôi thì sao.

Tặng lỗ tai  heo cho tổng tài tập đoàn Minh Lợi…. cái này, sao giống như là không có đầu óc vậy nhỉ!

Lúc này Tôn Mạn Tình cũng hơi lo lắng.

Tôn Mạn Tình đi theo, giúp đỡ Triệu Điền Dã chăm sóc Cố Ngôn Tử, cũng là bởi vì Cố Ngôn Tử giúp cô tránh thoát khỏi quấy nhiễu tình dục, còn về phương diện khác, cũng bởi vì cô nhìn thấy thái độ của sản xuất Điền với Cố Ngôn Tử, ý thức được Cố Ngôn Tử không đơn giản.

Sau đó cô liền đuổi kịp, tính toán chiếm một chút thiện cảm của Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử nói nữ diễn viên chính, là bộ phim nào?

Kết quả, Cố Ngôn Tử uống rượu thế nhưng mang bọn họ đến tập đoàn Minh Lợi… vừa lấy điện thoại ra tìm thông tin của Trịnh Gia Hòa, Tôn Mạn Tình cùng Triệu Điền Dã liền lùi lại phía sau.

Bọn họ…. Có thể bị đuổi khỏi tập đoàn Minh Lợi hay không?

Cố biên kịch cho dù có hậu thuẫn, nhưng cũng không thể nào quen biết Trịnh tổng được? hắn nếu thật lợi hại như vậy, còn làm biên kịch làm gì?

Cố Ngôn Tử cũng không biết suy nghĩ của bọn họ, hắn dừng lại trong chốc lát, mới từ trong túi tiền lấy di động ra, mở khóa vân tay.

Sau đó, hắn lại qua một lúc lâu, mới chọn trúng một cái tên, gọi một cuộc điện thoại.

Chấm dứt nghỉ trưa, Trịnh Gia Hòa đang muốn bắt đầu công việc buổi chiều, liền nhận được điện thoại của Cố Ngôn Tử: “Chú Trịnh, cháu mang lỗ tai heo cho chú, bọn họ không cho cháu đi lên…”

Thanh âm Cố Ngôn Tử lộ ra vài phần ủy khuất, sau khi Trịnh Gia Hòa nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn: “Cậu nói với cô ấy một tiếng, trực tiếp lên tầng cao nhất…. từ từ, tôi cho trợ ly Chu tới đón cậu.”

Trịnh Gia Hòa vừa mới dứt lời, điện thoại liền bị ngắt.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Tử ngắt điện thoại của hắn như vậy…. Trịnh Gia Hòa hơi phản ứng không kịp, nhưng vẫn để cho trợ lý Chu xuống đón người.

Trợ lý Chu rất nhanh đi xuống lầu, sau khi nhìn thấy Cố Ngôn Tử, liền cười đi qua: “Cố thiếu cậu đã tới rồi sao? Sao không gọi điện thoại cho tôi xuống đưa cậu lên?”
Cố Ngôn Tử đánh giá hắn một lát, rồi từ từ nói: “Đã quên….”

“Ngại quá, ông chủ của tôi hắn uống rượu….” Triệu Điền Dã nhỏ giọng nói, đồng thời ở trong lòng rất kính nể Cố Ngôn Tử.

Lai lịch của lão đại nhà hắn không nhỏ! So với suy nghĩ trước kia của hắn còn lợi hại hơn….

“Thì ra là như vậy…. » trợ lý Chu hiểu rõ, nói với Triệu Điền Dã : « Cố thiếu cứ giao cho tôi là được… hai vị có muốn lên ngồi một lát hay không ? »

Triệu Điền Dã là một trạch nam mỗi ngày ngồi trước máy tính, Tôn Mạn Tĩnh vẫn là sinh viên, lúc này bọn họ đều hơi phát hoảng, lập tức từ chối.

Trợ lý Chu không có cưỡng cầu, mà là cười cười tiễn bọn họ đi.

Đợi đi ra bên ngoài, Tôn Mạn Tình hơi bất an nhìn Triệu Điền Dã : « Cứ để Cố biên kịch ở đấy, có phải không tốt lắm hay không ? »

« Hẳn là không sao đâu… » Triệu Điền Dã hơi chần chờ.

Nhưng hắn rất nhanh liền vứt một chút chần chờ này ra sau đầu.

Tổng tài tập đoàn Minh Lợi, sẽ không có khả năng làm tổn thương lão đại nhà hắn.

Nghĩ như vậy, Triệu Điền Dã nhìn về phía Tôn Mạn Tình : « Chúng ta về đi…. Tôi ngồi tàu điện ngầm trở về, cô thì sao ? »

Tôn Mạn Tình còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là ngồi tàu điện ngầm rồi… hiện tại cô cảm thấy may mắn vì hôm nay mình không mang giày cao gót.

Mà Cố Ngôn Tử ở phía sau được trợ lý Chu đưa vào văn phòng của Trịnh Gia Hòa.

« Trịnh tổng, Cố thiếu hắn uống rượu. » Trợ lý Chu vừa lên lầu liền nói.

Cố Ngôn Tử lập tức phản bác : « Tôi không có say ! » Nói xong, hắn bước tới chỗ Trịnh Gia Hòa, nhìn chằm chằm Trịnh Gia Hòa trong chốc lát : « Cháu nhớ rõ mua lỗ tai heo cho chú. »

Mũi của Trịnh Gia Hòa rất thính, Cố Ngôn Tử vừa tới gần, hắn đã ngửi thấy mùi rượu trên người Cố Ngôn Tử, đồng thời cũng nghĩ tới một chuyện— tửu lượng của người Cố gia, hình như rất kém.

« Cám ơn. » Trịnh Gia Hòa nói, lại bảo trợ lý Chu đi ra ngoài.

« Không cần cảm ơn, chú đừng nói cảm ơn với cháu. » Cố Ngôn Tử nói.

Hắn nhìn mọi nơi, sau đó vượt qua bàn công tác của Trịnh Gia Hòa, trực tiếp ngồi trên mặt đắt bên cạnh ghế dựa cùng bàn công tác của Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa : « …. »

Văn phòng của Trịnh Gia Hòa được quét tước thực sạch sẽ, hầu như không có một hạt bụi, nhưng dù sao cũng không phải là vào cửa liền đổi dép trong nhà… Trịnh Gia Hòa hơi bất đắc dĩ nhìn Cố Ngôn Tử : « Đừng có ngồi trên đất, ngồi trên sô pha đi. »

« Cháu muốn ngồi ở đây ! » Cố Ngôn Tử không chịu di chuyển.

Trịnh Gia Hòa đứng lên, lại nói: « Tôi dìu cậu tới phòng nghỉ bên cạnh… cậu ngủ một giấc là được rồi. »

« Cháu không đi. » Cố Ngôn Tử trực tiếp ôm lấy chân Trịnh Gia Hòa.

Vốn đang muốn cứng rắn mang Cố Ngôn Tử tới phòng nghỉ, động tác của Trịnh Gia Hòa liền cứng lại.

Hắn ngồi trở lại chỗ ngồi, nói với Cố Ngôn Tử : « Được, tôi không đi… cậu buông tôi ra đi. »

Cố Ngôn Tử gật đầu, cuối cùng buông Trịnh Gia Hòa ra.

Trịnh Gia Hòa thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền gọi điện thoại cho trợ lý Chu, nói với trợ lý Chu nếu lát nữa có người tới gặp hắn, thì thông báo với hắn trước, hắn sẽ ra ngoài gặp khách… sau đó, hắn để mặc cho Cố Ngôn Tử ngồi trên mặt đất bên cạnh hắn.

Cố Ngôn Tử tuy rằng say, nhưng cũng không say nghiêm trọng, qua một hai tiếng, hắn sẽ tỉnh rượu.

Nghĩ như vậy, Trịnh Gia Hòa cầm lấy chén trà của mình đưa cho Cố Ngôn Tử uống.

Tay Cố Ngôn Tử cầm chén trà hơi run, nhưng vẫn ngửa đầu uống sạch nước trà, có lá trà rơi vào trong miệng hắn, hắn còn nhai nhai.

« Cái này không thể ăn, cháu phải ăn lỗ tai heo. » Vẻ mặt Cố Ngôn Tử vô tội nhìn Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa chỉ có thể mang lỗ tai heo đến cho hắn.

« Chú Trịnh chú thật tốt, chú là người tốt nhất. » Cố Ngôn Tử cười cười với Trịnh Gia Hòa, lại nhích lại gần Trịnh Gia Hòa, dùng mặt cọ cọ chân hắn.

Trịnh Gia Hòa ; « …. »

« Chú Trịnh, cháu thích chú nhất. » Cố Ngôn Tử đột nhiên nói.

Trong lòng Trịnh Gia Hòa run lên.

Sau khi Trịnh Gia Hòa cùng bạn trai trước chia tay, đã là khoảng mười năm, hắn đã muốn tìm bạn đời từ sớm, nhưng vẫn không tìm được người hợp ý, lại không muốn bỏ tiền ra mua, vì thế vẫn độc thân.

Cho tới khi gặp được Cố Ngôn Tử.

Hắn và Cố Ngôn Tử quen biết nhau từ nhỏ, gia cảnh cũng xem như giống nhau, vốn là thực xứng đôi, mấy ngày nay lại sâu sắc hiểu rõ… Trịnh Gia Hòa cảm thấy, hai người bọn họ có thể nói là rất thích hợp.

Mà quan trọng hơn là, Cố Ngôn Tử thích hắn, hắn cũng thích Cố Ngôn Tử.

Tuy nói rằng vai vế lớn hơn Cố Ngôn Tử, nhưng tuổi chỉ có hơn tám tuổi, huống chi vai vế này, kỳ thật cũng không quan trọng…. hai nhà bọn họ không phải quan hệ thân thích!

Trịnh Gia Hòa hít sâu một hơi: “Cậu có biết cậu đang nói gì không?”

“Cháu biết….” Cố Ngôn Tử nói: “Chú Trịnh, cháu thích chú nhất.”

Nói xong, Cố Ngôn Tử liền ôm chân Trịnh Gia Hòa, lấy quần tây xoa xoa miệng mình.

Hắn lại nghĩ tới chuyện đời trước mình rơi vào tử vong.

Lúc ấy quan hệ của hắn với gia đình rất mỏng, sau đó lại biết được chuyện Bành Tĩnh Hoằng phản bội, đồng thời sự nghiệp cũng bị hủy… có thể nói là mất hết can đảm.

Hơn nữa bản thân bị thương nặng cả người đều đau… khi đó kỳ thật hắn chỉ muốn chết để quên đi.

Nhưng Trịnh Gia Hòa lại xuất hiện.

Hắn nghe được tiếng kêu thảm thiết của bọn cướp, sau đó được Trịnh Gia Hòa cõng lên lưng, Trịnh Gia Hòa còn vẫn nói chuyện với hắn.

Thanh âm Trịnh Gia Hòa thật ôn hòa, lúc ấy hắn nghe lời của  người này, đột nhiên lại không muốn chết.

Nếu không có Trịnh Gia Hòa, hắn đã sớm không tồn tại, mà hắn bất ngờ sống lại, nhất định là vì để cứu Trịnh Gia Hòa.

“Chú Trịnh, chú đừng chết.” Cố Ngôn Tử lại nói, lại ở trên quần của Trịnh Gia Hòa chùi nước mắt.

Trịnh Gia Hòa: “…” đây là đang nói cái gì!

Trịnh Gia Hòa hơi bất đắc dĩ, tâm tình cũng không tồi, cũng quyết định chủ ý, chờ Cố Ngôn Tử tỉnh rượu, liền cùng hắn nói chuyện tương lai của hai người thật tốt.

Trịnh Gia Hòa nhìn chằm chằm Cố Ngôn Tử một hồi lâu, mới ý thức được mình còn phải làm việc, hắn thu lại tầm mắt ở trên người Cố Ngôn Tử, tập trung tinh thần bắt đầu làm việc.

Hắn muốn mau chóng làm xong công việc.

Trịnh Gia Hoa làm việc một lúc, lại cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy Cố Ngôn Tử đang ngủ.

Hắn cười cười, đem người ôm tới phòng nghỉ bên cạnh, sau đó mới trở lại chỗ ngồi bắt đầu làm việc, thuận tiện ăn một miếng lỗ tai heo.

                    Chương 27
Cố Ngôn Tử ngủ cũng không yên ổn.

Hắn lại mơ thấy chuyện đời trước.

Khi đó thân thể hắn rốt cục tốt hơn một chút, đã nghĩ tới Trịnh Gia Hòa, với muốn nói lời cảm ơn tới Trịnh Gia Hòa, nhưng mà….

Trịnh Gia Hòa đã chết.

Cố Ngôn Tử ngồi mạnh dậy, trên người đều là mồ hôi.

Sau đó hắn phát hiện mình ở một nơi xa lạ.

Hắn biến sắc ngồi dậy, sau đó…. Những chuyện lúc trước xảy ra ùn ùn kéo vào trong đầu.

Tửu lượng của hắn thực thấp, thực dễ dàng say rượu, nhưng cũng không say quá… kỳ thật khi đó, hắn vẫn có ý thức.

Chỉ là dưới tác dụng của cồn, cả người hắn mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo, sau đó làm một ít chuyện bình thường sẽ không bao giờ làm….

Mất mặt với đoàn phim với hắn mà nói thì không có gì, hắn luôn không để ý tới ánh nhìn của người khác, nhưng sau đó  hắn còn cầm lỗ tai heo đến tập đoàn Minh Lợi tìm Trịnh Gia Hòa còn chưa tính, thế nhưng còn ôm chân người ta, còn lấy quần người ta lau mặt.

Thân hình Cố Ngôn Tử cứng đờ.

Lúc hắn đối mặt với Trịnh Gia Hòa, theo bản năng sẽ lấy lòng đối phương, thậm chí có ý khoe tài, nhưng lúc trước cũng chưa làm quá như vậy….

Hắn không còn mặt mũi gặp Trịnh Gia Hòa!

Nghĩ như vậy, Cố Ngôn Tử đột nhiên nhớ tới  một chi tiết, nháy mắt mặt mũi đều trắng bệch.

Hắn thế nhưng còn nói thích Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa còn hỏi hắn “Có biết mình đang nói cái gì không”, hắn còn bổ sung thêm một câu thích chú Trịnh nhất….

Cố Ngôn Tử thừa nhận, hắn đối với Trịnh Gia Hòa có hảo cảm.

Từ lúc Trịnh Gia Hòa cứu hắn, hắn liền đem Trịnh Gia Hòa chở thành thân cây chống đỡ tinh thân của mình, ký thác rất nhiều tình cảm trên người Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa quả thật là người hắn thích nhất, thậm chí có thể nói là một người rất quan trọng, nhưng loại tình cảm này rất phức tạp, hắn cũng không biết rốt cuộc là gì.

Thế nhưng cho dù là tình cảm gì, hắn cũng không muốn bị Trịnh Gia Hòa chán ghét.

Nguyên nhân chính là như vậy, nên hắn chưa từng nghĩ sẽ vượt qua tình cảm chú cháu.

Tuy rằng lúc trước Trịnh Gia Hòa cũng nói mình thích nam nhân, theo một câu “Tôi cũng vậy”, nhưng Cố Ngôn Tử vẫn không tin.

Trịnh Gia Hòa là con một, nếu hắn thích nam nhân thật, Trịnh gia sao có thể gió êm sóng lặng như vậy? hơn nữa hắn nhớ rõ rất nhiều năm trước, còn nghe bà nội Trịnh nói, Trịnh Gia Hòa có đối tượng ở nước ngoài.

Đó là ở lễ mừng năm mới nào đó, bà nội Trịnh oán giận với bà nội hắn về đối tượng của Trịnh Gia Hòa, nói đối tượng kia không tốt.

Đối tượng của Trịnh Gia Hòa có thể để cho bà nội Trịnh lấy ra nói, vậy hơn phân nửa là nữ nhân…

Cố Ngôn Tử lấy tay vỗ vỗ mặt mình, làm cho mình tỉnh táo lại.

Nhưng hắn không bình tĩnh được.

Cho dù Trịnh Gia Hòa thật sự thích nam nhân, cũng sẽ không thích hắn, dưới tình huống như vậy nghe thấy lời tỏ tình của hắn, có thể cảm thấy ghê tởm hay không? Có thể không quan tâm đến hắn nữa hay không?

Chỉ cần nghĩ như vậy, Cố Ngôn Tử liền khó chịu.

Sau khi Trịnh Gia Hòa đưa Cố Ngôn Tử vào phòng ngủ, đã không ngừng bận rộn trong hai tiếng.

Lúc này, hắn đang xem những mail mà trợ lý chuyển tới… tập đoàn Minh Lợi có nhập khẩu khoáng thạch, mà giá cả khoáng thạch gần đây đang tăng lên…

Trịnh Gia Hòa rất nhanh liền đưa ra ý kiện của mình.

Vừa mới bận rộn xong, hắn chợt nghe thấy thanh âm cửa phòng nghỉ mở ra.

Trịnh Gia Hòa quay đầu, thấy Cố Ngôn Tử đi ra từ phòng nghỉ.

Mặt Cố Ngôn Tử ngủ đến đỏ bừng, tóc hơi rối, hắn cào cào tóc mình, rõ ràng hơi ngượng ngùng: “chú Trịnh, cháu sao lại tới đây?”

“Cậu đã quên?” Trịnh Gia Hòa nhíu mày.

“Đã quên cái gì? Có phải cháu uống rượu rồi làm bậy gì rồi không?” Cố Ngôn Tử đem khả năng diễn xuất của mình phát huy đến cảnh giới cao nhất: “Chú Trịnh, ngại quá, tửu lượng của cháu rất kém cỏi…”

Trịnh Gia Hòa còn nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Cố Ngôn Tử, nhưng không nhìn ra cái gì.

Hắn không khỏi có chút thất vọng.

Lúc ấy Cố Ngôn Tử tuy rằng say, nhưng cũng không phải say không biết gì, hắn nghĩ sau khi Cố Ngôn Tử tỉnh lại có thể nhớ rõ…

“Biết tửu lượng của mình kém, về sau đừng uống rượu nữa.” Trịnh Gia Hòa nói.

Cố Ngôn Tử nghe vậy liên tục gật đầu, sau này hắn nhất định không uống rượu.

“Trước kia cậu có uống rượu sao?” Trịnh Gia Hòa lại hỏi.

“Này… không có.” Cố Ngôn Tử nói, không tính trước khi sống lại, đời này hôm nay vẫn là lần đầu tiên hắn uống rượu.

Thứ nhất là cha mẹ hắn quản thực nghiêm, thứ hai…. Hắn không có hứng thú với cồn, trước kia cho dù uống rượu, nhiều nhất cũng chỉ là lúc tụ tập ở đại học mà thôi, chỉ uống một chút bia, hắn cũng không cần phải uống rượu.

“Rất tốt.” Trịnh Gia Hòa vừa lòng gật đầu: “Sau này cậu đi ra ngoài, vẫn nên đừng uống rượu.”

Cố Ngôn Tử cười hì hì với Trịnh Gia Hòa, trong lòng thả lỏng rất nhiều.

Hắn tính toán làm bộ như không biết gì để lừa dối cho qua, hiện tại xem ra, Trịnh Gia Hòa cũng có tính toán như vậy.

“Đúng rồi, Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Trịnh Gia Hòa đứng dậy, Cố Ngôn Tử không nhớ rõ chuyện mình làm sau khi uống rượu, điều này làm cho hắn hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn quyết định nói chuyện thật tốt với Cố Ngôn Tử: “Cậu cùng Bành Tĩnh Hoằng đã chia tay được một khoảng thời gian, tôi nhìn ra được cậu không còn tình cảm gì với hắn, cậu có muốn suy xét…..” suy xét tôi một chút hay không?

Cố Ngôn Tử lập tức ngắt lời Trịnh Gia Hòa nói: “Chú Trịnh, tuy rằng cháu không còn tình cảm gì với Bành Tĩnh Hoằng, nhưng trả giá nhiều như vậy, cuối cùng lại không có kết quả, cháu cảm thấy rất đau lòng… hiện tại chỉ muốn đặt trái tim vào sự nghiệp!”

Trịnh Gia Hòa kêu hắn suy xét… xuy xét về chuyện yêu đương? Hay là suy xét về chuyện chuyển ra ngoài?

Hắn không chút do dự từ chối, dời tầm mắt không nhìn Trịnh Gia Hòa, ánh mắt dừng ở trên bàn công tác của Trịnh Gia Hòa, sau đó liền nhìn thấy…. trên bàn đặt một nửa lỗ tai heo bị gặm.

Lỗ tai heo của quán kia, nếu khách hàng có yêu cầu, thì sẽ thái giúp, nhưng lúc ấy Triệu Điền Dã vội vàng, liền trực tiếp mua hai lỗ tai heo không cần thái, hiện tại trong đó có một cái bị cắn vô cùng thể thảm.

Cố Ngôn Tử càng chột dạ, hắn lén nhìn Trịnh Gia Hòa một cái.

Trịnh Gia Hòa nhăn mày, điều này làm cho Cố Ngôn Tử hơi áy náy, hắn hẳn là khiến Trịnh Gia Hòa khó xử, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không muốn chọc thủng.

Một khi việc này bị chọc thủng, hắn có lẽ sẽ không thể ở cùng Trịnh Gia Hòa được nữa.

“Hiện tại tuổi cậu còn nhỏ, quả thật nên đặt tâm tư vào sự nghiệp.” Trịnh Gia Hòa nghĩ nghĩ, đồng ý lời nói của Cố Ngôn Tử.

Lúc trước hắn nghĩ Cố Ngôn Tử thật sự đã quên hết chuyện khi uống rượu, nhưng hiện tại… hắn nhìn ra được, Cố Ngôn Tử hẳn là không có quên, hắn làm bộ như đã quên.

Đồng thời, hắn có thể nhìn ra, Cố Ngôn Tử hình như hơi sợ hãi.

Trịnh Gia Hòa đột nhiên nghĩ, lúc trước hắn cùng Cố Ngôn Tử, kỳ thật còn tồn tại một ít vấn đề.

Hai người bọn họ thời gian ở chung thực sự rất ngắn, vai vế lại khác nhau, tuy nói hắn không để ý, nhưng người khác thì sao? Ví dụ như, cha mẹ Cố Ngôn Tử.

Nghĩ đến cha mẹ Cố Ngôn Tử cho tới nay yêu cầu Cố Ngôn Tử rất nghiêm khắc, còn có cha Cố Ngôn Tử tính tình nóng nảy…. Trịnh Gia Hòa cũng có thể hiểu được vì sao Cố Ngôn Tử lùi bước.

Hắn và Cố Ngôn Tử nếu muốn cùng một chỗ, cha mẹ hắn thì không cần nói, nhưng cha mẹ Cố Ngôn Tử thì không dễ nói chuyện như vậy, mà hắn không thể lại làm cho Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi.

Người này tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng rất để ý tới người nhà, hắn thường thấy người này nhắn tin nói chuyện với người nhà.

Tình cảm của hai người bọn họ, tạm thời thả lỏng một chút cũng tốt, hắn tốt nhất là nên đi dò xét ý của cha Cố Ngôn Tử.

“Chú Trịnh, gần đây cháu đầu tư vào một  bộ phim chiếu mạng, đang làm rất tốt, hơn nữa cháu cũng muốn đầu tư vào một bộ phim truyền hình khác….” Cố Ngôn Tử lập tức nói tới sự nghiệp của mình.

Trịnh Gia Hòa đưa chén trà của mình cho hắn: “lúc trước uống rượu, bây giờ uống trà đi.”

Trong lòng Cố Ngôn Tử thực loạn, nhận lấy chén trà liền uống cạn sạch nước ở bên trong, không chú ý tới đây là ly của Trịnh Gia Hòa.

“Tôi kêu trợ lý Chu chuẩn bị cho cậu một bộ quần áo, cậu đi thay đi.” Trịnh Gia Hòa chỉ chỉ một gói to ở trên sô pha.

Cố Ngôn Tử gật gật đầu, cầm gói to kia đi vào phòng nghỉ, trước khi đi vào, còn nhìn thoáng qua quần của Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa đã thay quần.

Trong phòng nghỉ có phòng vệ sinh và buồng tắm, Cố Ngôn Tử nhìn nhìn thời gian, quyết định tắm rửa luôn, sau đó thay quần áo mới, mà lúc đem quần áo bẩn ném vào trong giỏ, hắn chú ý trong giỏ có một cái quần.

Mặt hắn hơi nóng, càng chột dạ.

Cố Ngôn Tử vẫn đợi ở trong phòng nghỉ, cho tới khi Trịnh Gia Hòa tới gõ cửa, nói phải về nhà.

Hai người đã đói bụng, cũng lười về nhà nấu cơm, liền tìm một nơi ăn cơm ở gần đây.

Tuy rằng chưa nói rõ ràng, nhưng không khí giữa hai người vẫn tốt giống như trước.

Trong lòng Cố Ngôn Tử từ từ thả lỏng, về phần Trịnh Gia Hòa…. Hắn cũng thích ở chung như vậy.

“Ngôn Tử, bình thường cậu ngoài viết kịch ra, còn làm gì nữa không?” Trịnh Gia Hòa hỏi.

“Cũng không làm gì…” Cố Ngôn Tử nói, nhưng năm này hắn rời nhà bỏ đi sống rất phóng túng, trên cơ bản nhìn nhìn viết viết cái này cái kia, ngày cứ như thế mà qua.

Sau khi trở về nhà…. Mỗi ngày lại nhào vào sự nghiệp.

“Tôi nhớ rõ đàn dương câm của cậu cũng rất khá, muốn tôi mua dương cầm cho cậu không?” Trịnh Gia Hòa hỏi.

Cố Ngôn Tử chơi dương cầm thật ra chơi rất tốt, thế nhưng trước đây hắn đối với đàn dương cầm căm thù đến tận xương tủy.

Bị buộc học còn chưa tính, còn phải luyện mỗi ngày, lại bởi vì cha mẹ hắn rất coi trọng hắn, lúc hắn luyện đàn, đều mời người ở học viện âm nhạc cùng hắn luyện… cũng chính là theo dõi hắn.

Cho tới sau này, không ai nhìn chằm chằm hắn nữa, hắn căn bản không muốn chạm vào đàn.

Nhưng hiện tại khi đã xuyên qua, hắn lại cảm thấy đánh đàn cũng rất được…

Trịnh Gia Hòa thấy Cố Ngôn Tử hơi động tâm, lập tức nói: “ngày mai tôi cho người mang đàn dương cầm sang đây.”

“Chú Trịnh, không cần….”

“Là đàn dương cầm trước đây tôi dùng qua… đưa tới tôi cũng có thể thỉnh thoảng chơi.” Trịnh Gia Hòa nói.

Cố Ngôn Tử rốt cuộc không có từ chối, lại nhịn không được nhìn Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa đối với hắn thật sự rất tốt.

“Chú Trịnh, chú đối với mọi người đều tốt như vậy sao?” Cố Ngôn Tử nhịn không được hỏi, đời trước Trịnh Gia Hòa cứu hắn, đời này thì nơi chốn quan tâm hắn… người khác cũng rất tốt, hầu như những người bên cạnh hắn, đều không tự chủ được thích hắn?

“Sao có thể như vậy.” Trịnh Gia Hòa cười cười, hắn rất ít thân thiết với người khác, đương nhiên không có khả năng đối tốt với người khác rồi.

Trái tim Cố Ngôn Tử đột nhiên đập nhanh hơn.

Lúc bọn họ đang vừa ăn vừa nói chuyện, thì ở nhà cũ Trịnh gia, cha Trịnh cùng mẹ Trịnh biết được một tin tức.

Trước đây cha Trịnh mẹ Trịnh giúp đỡ một cô nhi, còn để cho cô nhi đó vào Trịnh thị làm việc, mà người này cho tới nay, đều biết ân báo đáp, thường thường đến nhìn bọn họ.

Hôm nay, hắn lại tới nữa, đồng thời nói một chuyện: “Chú Trịnh cô Trịnh, lại nói tiếp hôm nay ở công ty, còn xảy ra một chuyện rất thú vị… có một người hơn hai mươi tuổi đột nhiên  tới công ty, đưa lỗ tai heo cho Gia Hòa…”

Người nói chuyện tên là Trương Đình Nghiêm, năm nay hơn bốn mươi tuổi, đã là quản lý cấp cao của Trịnh thị, lúc này hắn đem chuyện Cố Ngôn Tử đến tìm Trịnh Gia Hòa nói rất sống động.

“sau đó cháu mới biết người trẻ tuổi kia uống rượu…. tính tình của Gia Hòa cũng thật tốt, thế nhưng để cho hắn ngủ ở trong văn phòng mình đến quá trưa.” Trương Đình Nghiêm nói.

Trương Đình Nghiêm thường thường tới chỗ của cha Trịnh mẹ Trịnh, mà đối tượng nói chuyện của bọn họ bình thường đều là Trịnh Gia Hòa, rất nhiều chuyện về Trịnh Gia Hòa, cha Trịnh mẹ Trịnh đều là biết được từ trong miệng hắn.

Mà hiện tại  nghe hắn nói như vậy…

Ban đầu mẹ Trịnh hơi lãnh đạm, lập tức liền kích động.

Con trai của bà sau khi ở nước ngoài chia tay với mối tình đầu, liền vẫn không có yêu đương, bà vẫn thực lo lắng, e sợ con trai mình đau khổ phải sống cô độc suốt cả quảng đời còn lại… hiện tại, con của bà rốt cục nói chuyện tình cảm rồi sao?

Mẹ Trịnh rất cứng chiều con trai, nghe thấy chuyện này liền ngồi không yên.

Cha Trịnh nhướng mày, nhưng cũng rất nhanh liền giãn ra.

Con trai của bọn họ, lúc học đại học liền xuất quỹ với bọn họ, nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm chấp nhận chuyện này rồi.

                       Chương 28
Ngày hôm sau Cố Ngôn Tử không ra ngoài, một mực chiến đầu với kịch bản mạng .

Kịch bản này giống như , so với kịch bản đời trước hắn viết không giống nhau.

Cho dù cùng là một người, thời kỳ không giống nhau cho nên đại cương cùng nhân vật viết ra cũng không giống nhau, hiện tại hắn không có khả năng viết kịch bản giống như đời trước.

Thế nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu… hiện tại kịch bản hắn viết ra, so với kịch bản đời trước tốt hơn nhiều.

Bộ phim này là một bộ phim hài, dưới tình huống có đại cương, tiến độ sáng tác rất nhanh.

Cố Ngôn Tử nhìn kịch bản đã viết tốt, chỉnh sửa lại một chút, sau đó QQ liền vang lên.

Hắn mở QQ lên liền nhìn thấy tin nhắn Mã Hoài gửi tới.

Mã Hoài đi theo hắn từ rất sớm, hắn thực tin tưởng Mã Hoài, đáng tiếc cuối cùng, lại là Mã Hoài phản bội hắn.

Cho nội dung sao chép vào kịch bản còn chưa tính, Mã Hoài còn vu cáo hắn, nói hắn đoạt ý tưởng cùng kịch bản của người khác.

Sau khi việc này ầm ĩ lên, thanh danh của hắn liền bị hủy, trong giới biên kịch bị người thóa mạ.

Đương nhiên, hắn cũng không phải người dễ ức hiếp, rất nhanh tìm luật sư kiện Mã Hoài cùng Hồ Tiểu Lê, nhưng tòa án yêu cầu không ít thời gian, chờ lúc hắn thắng kiện, việc này đã chìm xuống, hắn muốn làm sáng tỏ, cũng không có bao nhiêu người để ý.

Khi đó hắn thực nghẹn khuất, thế nhưng Mã Hoài cũng Hồ Tiểu Lê cũng không chiếm được chỗ nào tốt, lúc ấy Bành Tĩnh Hoằng nói ra ngoài, không có người dùng kịch bản của bọn họ không nói, hơn nữa còn tìm không ít phiền toái cho hai người họ…

Nghĩ tới những chuyện thật lâu trước kia, Cố Ngôn Tử hơi hoảng hốt, nhưng hẳn rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Mã Hoài là muốn hỏi công việc gần đây, Cố Ngôn Tử trả lời: “Gần đây chỗ tôi không có việc gì.”

“Không có việc?” Mã Hoài lập tức nhắn tin lại: “Lão đại, cứ không có việc như vậy, tôi ăn cái gì…”

“Gần đây công việc biên kịch cũng không dễ làm lắm.”

“Hiện tại không phải có rất nhiều công ty đầu tư vào giới giải trí sao, mức thu vào của biên kịch cũng càng ngày càng tăng không phải sao?”

“Chính là bởi vì như vậy, hiện tại người làm biên kịch cũng nhiều.” Cố Ngôn Tử cùng hắn nói bậy bạ: “Cậu yên tâm, chờ ra phim, phòng làm việc chúng ta khẳng định không thiếu việc.”

Mã Hoài bên kia chần chờ một lát, mới nhắn lại: “Lão đại, anh cũng biết, tôi tương đối thiếu tiền….”

Cố Ngôn Tử cùng Mã Hoài người tới ta đi trong chốc lát, Mã Hoài liền đem yêu cầu của mình nói rõ ràng.

Hắn muốn hủy hợp đồng với Cố Ngôn Tử.

Lúc trước Cố Ngôn Tử ký hợp đồng với Mã Hoài nhưng hiệp ước rất lỏng lẻo, lúc này Mã Hoài hủy hợp đồng cũng không khó.

Cố Ngôn Tử cũng không giữ hắn lại, trực tiếp đồng ý với hắn.

Mà không bao lâu, Hồ Tiểu Lê cũng đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng, Cố Ngôn Tử cũng đồng ý, thuận tiện để lại một ít chứng cứ.

Bận rộn một lúc như vậy, ban ngày liền nhanh chóng trôi qua, tới buổi chiều, có người đến gõ cửa, đưa tới một cái đàn dương cầm.

Đàn dương cầm này nghe nói trước kia Trịnh Gia Hòa đã dùng qua… Cố Ngôn Tử để cho người ta đặt ở phòng khách.

Hắn cùng Trịnh Gia Hòa cơ bản không dùng phòng khách, cũng không có người bạn nào cần tiếp đón, hoàn toàn có thể đem bố cục quy củ ban đầu sửa lại, làm thành một phòng đàn.

Sau khi đàn dương cầm được đặt xuống, sau đó người điều âm liền kiểm tra chỉnh sửa đàn dương cầm một lần.

“Trong nhà có người sao?” Đúng lúc này, một phu nhân tuổi không nhỏ từ bên ngoài đi vào, tò mò nhìn người trong phòng.

“Bà nội Trịnh.” Cố Ngôn Tử nhận ra đối phương.

Mẹ của Trịnh Gia Hòa có quan hệ rất tốt với bà nội, nghe nói là có giao tình từ nhỏ, thế nhưng bà nội lớn tuổi hơn một chút hơn nữa lại kết hôn sớm, bà nội Trịnh thì không giống, bà kết hôn trễ, sau khi kết hôn nhiều năm sau mới sinh con… vì thế hiện tại cha hắn đã bốn mươi bảy, mà Trịnh Gia Hòa mới ba mươi hai.

“Cháu là…. Ngôn Tử?” Mẹ Trịnh nhận ra Cố Ngôn Tử : « Vài năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi ! »

« Đúng vậy. » Cố Ngôn Tử cười cười.

« Nghe nói cháu ra nước ngoài, cháu tới nước nào ? ở bên ngoài có khỏe không ? » Mẹ Trịnh cười hỏi, từ nhỏ bộ dạng của Cố Ngôn Tử đã đẹp, hoạt bát hiếu động, bà rất thích. Sau đó Cố Ngôn Tử lại kéo Trịnh Gia Hòa đi chơi khắp nơi, làm cho thân thể Trịnh Gia Hòa tốt lên, bà càng thích Cố Ngôn Tử hơn.

Chuyện Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi, người Cố gia muốn nhờ Trịnh Gia Hòa giúp đỡ tìm người, cho nên mới nói với Trịnh Gia Hòa, nhưng lại không nói với cha Trịnh mẹ Trịnh, mà Trịnh Gia Hòa cũng không nói với bọn họ.

Cố Ngôn Tử biết chuyện này, liền cười trả lời : « Nước ngoài sao có thể tốt bằng trong nước được. »

Nói xong, Cố Ngôn Tử liền kích động đánh giá mẹ Trịnh đang rất có tinh thần một phen.

Đời trước sau khi Trịnh Gia Hòa qua đời, mẹ Trịnh chịu không nổi đả kích, không bao lâu liền ngã bệnh, lúc hắn đi thăm bọn họ, trên người mẹ Trịnh không hề có sức sống.

Sau đó tập đoàn Minh Lợi lại bị dỡ ra bán lẻ, cha Trịnh mẹ Trịnh chuyển ra nước ngoài, hắn cũng không gặp lại bọn họ nữa, cũng không biết bọn họ sống có tốt không….

Mẹ Trịnh đã bảy mươi, nhưng bà bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ mới hơn năm mươi thôi.

Lúc Cố Ngôn Tử đối mặt với bà, trong lòng có một phần áy náy, cũng liền rất ân cần… được rồi, sau khi hắn sống lại, rất ân cần với rất nhiều người.

Mẹ Trịnh nói chuyện vài câu với Cố Ngôn Tử, hơi chút tò mò hỏi han : « Ngôn Tử, cháu sao lại ở chỗ của chú thế ? »

« Ba cháu muốn cháu theo chú Trịnh học tập. » Cố Ngôn Tử tìm lý do.

“Như vậy rất tốt, tính tình của Gia Hòa, so với ba cháu tốt hơn nhiều.” Lúc mẹ Trịnh nói tới con trai của mình, trên mặt tràn đầy tự hào.

Cố Ngôn Tử thấy thế, không khỏi hơi hâm mộ, hắn vẫn muốn có cha mẹ như vậy….

“Đúng rồi, Ngôn Tử, gần đây cháu cùng Gia Hòa một chỗ, có nhìn thấy hắn gần gũi với ai khác hay không?” mẹ Trịnh đột nhiên hỏi.

“Không có.” Cố Ngôn Tử nói, trong lòng hơi “hồi hộp”, mặc kệ mẹ Trịnh hỏi cái gì, trên mặt đều nói tới một truyện—- bà quan tâm đến cuộc sống tình cảm của Trịnh Gia Hòa.

Cố Ngôn Tử cảm thấy may mắn lúc trước mình lừa gạt cho qua, nếu không… hắn không biết mình phải đối mặt với mẹ Trịnh như thế nào.

“Cháu theo hắn học tập? hẳn là cùng đi công ty với nó? Có nhìn thấy cái gì không?” Mẹ Trịnh lại hỏi, vẻ mặt bát quái.

“Không có.” Cố Ngôn Tử ngượng ngùng cười cười: “Kỳ thật cháu tới công ty chú ấy một lần, ngày hôm qua cháu uống rượu, mang cho hắn hai cái lỗ tai heo…. Chỉ sợ lại mang phiền toái cho chú Trịnh.”

Mẹ Trịnh nghe được lời nói của Cố Ngôn Tử liền thất vọng.

Bà còn tưởng rằng Trương Đình Nghiêm nói nam nhân trẻ tuổi, là đối tượng yêu đương hiện tại của Trịnh Gia Hòa, không nghĩ tới thì ra lại là Cố Ngôn Tử.

Mẹ Trịnh hơi thất vọng, nhưng lúc đối mặt với Cố Ngôn Tử, lại không biểu hiện ra ngoài.

Lúc bà tới liền mang theo bảo mẫu làm đồ ăn trong nhà, tính toán ở bên này ăn cơm chiều với con trai, hiện tại biết rõ ràng mọi chuyện, cũng không định đi, liền nói: “Ngôn Tử, bà nội mang theo một chút đồ ăn, cháu gọi điện thoại cho chú Trịnh, kêu hắn về nhà ăn cơm.”

“Bà nội Trịnh, gần đây chú Trịnh đều về nhà ăn cơm.” Cố Ngôn Tử cười nói, giúp đỡ mẹ Trịnh đem đồ ăn để lên trên bàn, sau đó lại bắt đầu làm cơm chiều.

Mẹ Trịnh mang tới đều là những món ăn mặn thực công phu, Cố Ngôn Tử làm, đều là những món ăn chay thanh đạm, bởi vì cô làm việc theo giờ đã rửa sạch toàn bộ đồ ăn, không đến nửa giờ, hắn đã làm được ba món ăn chay.

Hắn làm rất thuận tay, mẹ Trịnh thấy một màn như vậy, lại cực kỳ kinh ngạc: “Ngôn Tử, không nghĩ tới cháu còn biết nấu cơm.”

Ông ngoại của Trịnh Gia Hòa từng làm thượng tướng, mẹ Trịnh từ nhỏ đến lớn đều được bảo mẫu chăm sóc, tuy rằng bởi vì vấn đề niên đại mà đã từng chịu khổ, nhưng vẫn không học được nấu cơm.

“Bà nội Trịnh, nước ngoài không có gì để ăn, cháu đành phải học nấu cơm.” Cố Ngôn Tử bịa chuyện.

Mẹ Trịnh lập tức đau lòng nói: “Ba mẹ cháu thật là, cháu còn nhỏ như vậy, sao có thể đưa cháu ra nước ngoài được chứ?”

“Bà nội Trịnh, cháu không nhỏ, cháu đã hai mươi bốn.” Cố Ngôn Tử nói.

Mẹ Trịnh không nhớ rõ tuổi của Cố Ngôn Tử, vẻ ngoài của Cố Ngôn Tử nhìn rất trẻ, cho nên mới nói như vậy, hiện tại nghe Cố Ngôn Tử nói hắn đã hai mươi bốn, thật ra hơi kinh ngạc: “Vậy tuổi xuất ngoại của cháu, không khác với chú Trịnh của cháu.”

Cố Ngôn Tử đã sớm biết chuyện Trịnh Gia Hòa từng ra nước ngoài, lập tức tò mò hỏi.

Mẹ Trịnh nói chút chuyện của Trịnh Gia Hòa, đáng tiếc chính là, hoàn toàn không đề cập đến đối tượng trước kia của Trịnh Gia Hòa.

Cố Ngôn Tử làm xong đồ ăn không lâu, Trịnh Gia Hòa đã trở lại.

Ba người cùng nhau ăn cơm. Cố Ngôn Tử biết mẹ Trịnh khẳng định có chuyện muốn nói với Trịnh Gia Hòa, liền lấy cớ có việc, vào thư phòng.

Mẹ Trịnh quả thật có chuyện muốn nói với Trịnh Gia Hòa.

“Trương Đình Nghiêm nói ngày hôm qua có người tìm con, còn mang đồ vào văn phòng của con, mẹ còn nghĩ con rốt cuộc tìm được bạn đời, không nghĩ tới lại là Ngôn Tử…” Vẻ mặt mẹ Trịnh mất mác.

Trịnh Gia Hòa hơi bất đắc dĩ.

Hắn mười năm nay vẫn không tìm đối tượng, không biết như thế nào, đã bị mẹ hắn nghĩ rằng hắn chưa quên được bạn trai cũ…

Nhưng mà sự thật không phải như vậy, hắn chỉ là bận quá mà thôi.

Vì muốn quản tốt tập đoàn Minh Lợi, mấy năm trước hắn đều làm việc mười lăm tiếng một ngày, hơn nữa còn muốn rút thời gian  rèn luyện thân thể hoặc là xem chút sách… hắn có thời gian cũng chỉ muốn ngủ, nào còn có thời gian tìm đối tượng?

Hai năm này hắn rốt cuộc sắp xếp ổn thỏa công việc ở tập đoàn Minh Lợi, mời thoải mái hơn nhiều.

Đương nhiên, hiện tại cũng không cần phải nói tới những cái này, nhưng thật ra chuyện của Cố Ngôn Tử…. “Mẹ, con quả thật muốn tìm một đối tượng, hơn nữa đã chọn được người.”

“Là ai?” Mẹ Trịnh rất là hưng phấn.

« Cố Ngôn Tử. » Trịnh Gia Hòa nói.

Mẹ Trịnh lập tức mơ màng : « Con nói ai ? Ngôn Tử sao ? »

« Vâng. » Trịnh Gia Hòa gật đầu.

« Các con…. » Mẹ Trịnh nghĩ Ngôn Tử ở nơi này, còn nấu cơm…. Hai người này đã ở cùng một chỗ rồi sao ?

« Mẹ, hắn còn chưa biết suy nghĩ của con. » Trịnh Gia Hòa nói : « Thế nhưng con thật thích hắn, tính toán theo đuổi hắn. »

Hắn cùng Cố Ngôn Tử nếu nói rõ ra, là Cố Ngôn Tử theo đuổi hắn trước.

Nhưng hắn lớn tuổi hơn Cố Ngôn Tử, có chút áp lực không cần phải để cho Cố Ngôn Tử gánh vác.

Hắn nói như vậy, cha mẹ hắn đối với Cố Ngôn Tử sẽ áy náy, hẳn là sẽ đối với Cố Ngôn Tử tốt hơn.

Mẹ Trịnh quả thật cảm thấy áy náy : « Con sao có thể như vậy ! con trai tốt nhà người ta, con sao có thể kéo con nhà người ta vào con đường này… »

« Mẹ, hắn cũng thích nam nhân.” Trịnh Gia Hòa bất đắc dĩ ngắt lời mẹ của mình.

“Hắn cũng thích nam nhân sao? Vậy thì tốt rồi, mẹ rất thích đứa nhỏ này.” Mẹ Trịnh vui sướng, bà rất vừa lòng với Cố Ngôn Tử.

“Nhưng bây giờ hắn còn xem con là chú.” Trịnh Gia Hòa lại  nói.

Mẹ Trịnh sửng sốt, vẻ mặt lập tức mất mác.

Mất mác qua đi bà lại rối rắm hơn.

Con trai của bà nhớ thương cháu của bạn tốt bà… đây… đây.

Mẹ Trịnh không ở lâu chỗ Trịnh Gia Hòa, buổi tối hơn tám gì đã có xe tới đón bà đi.

Cố Ngôn Tử đi ra tiễn bà, sau đó liền phát hiện…. ánh mắt mẹ Trịnh nhìn mình, có hơi không thích hợp.

Nhưng rất nhanh ánh mắt của mẹ Trịnh lại bình thường…. Cố Ngôn Tử cảm thấy mình hắn là nhìn lầm rồi.

Tiễn mẹ Trịnh đi, Cố Ngôn Tử lại trở vào phòng bận rộn, Trịnh Gia Hòa nghĩ nghĩ, liền liên hệ với cha Cố Ngôn Tử.

“Gia Hòa, cậu gọi điện thoại cho tôi… là xú tiểu tử kia gây chuyện sao?” cha Cố nhận điện thoại liền nói một câu như vậy.

“Ngôn Tử rất ngoan ngoãn, không có gây chuyện.” Trịnh Gia Hòa nghe cha Cố chỉ trích Cố Ngôn Tử mày liền nhăn lại.

“Tiểu vô liêm sỉ đó làm sao mà ngoan ngoãn được!” Cha Cố hừ lạnh một tiếng.

“Ngôn tử hắn rất là tốt.” Trịnh Gia Hòa lại nói.

“Gia Hòa, hôm nay sao cậu cứ nói giúp cho nó thế?” Cha Cố nhíu mày.

Trịnh Gia Hòa hơi chần chừ, sau đó nói: “Tôi không phải nói chuyện giúp hắn… tôi thực thích hắn.”

“Như vây sao… đứa nhỏ này quả thật khiến người khác yêu mến.” thanh âm cha Cố ôn hòa hơn, tuy rằng hắn lơ là con trai nhiều, nhưng vẫn thực thích hắn…. đứa nhỏ này từ nhỏ đã khiến người thích.

“Cố đại ca, tôi nói thích không phải là trưởng bối thích vãn bối.” Trịnh Gia Hòa nói.

Tay cha Cố run lên, liền quăng di động của mình đi.

Điện thoại của hắn chất lượng không tồi, rơi trên mặt đất thế nhưng không bị làm sao, nhưng hắn cảm thấy trái tim của mình có vấn đề.

Trịnh Gia Hòa là có ý gì?!

                             Chương 29
Cha Cố rất nhanh nhặt điện thoại lên.

Điện thoại còn chưa ngắt máy, hắn lập tức nói với Trịnh Gia Hòa: “Trịnh Gia Hòa, cậu đang nói cái gì?”

“Cố…. Chú Cố, tôi thực thích Ngôn Tử, muốn cùng hắn ở bên nhau.” Trịnh Gia Hòa thành khẩn nói: “ Việc này hắn còn chưa biết, tôi muốn xin chú đồng ý trước.”

Nhưng cha Cố không hề bị sự thành khẩn của hắn đả động.

Nghe Trịnh Gia Hòa không hề gọi mình là anh, đổi giọng gọi mình thành “Chú Cố”, cha Cố hận không thể đánh Trịnh Gia Hòa một trận.

Hắn thực tin tưởng Trịnh Gia Hòa, mới giao con mình cho Trịnh Gia Hòa chăm sóc, kết quả thì sao? Trịnh Gia Hòa chăm sóc con hắn như vậy sao?

“Cậu mơ đi!” Cha Cố cảm thấy mình không thể nói thêm gì nữa, sợ là mình sẽ bị tức chết, không chút nghĩ ngợi mà cúp điện thoại.

Nhưng sau khi ngắt điện thoại, hắn lại vẫn còn tức giận.

Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi vài năm, hắn cũng muốn chờ tìm được người, sẽ theo ý hắn, đến lúc đó nếu hắn muốn thích nam nhân thì cứ thích nam nhân, muốn thích nữ nhân liền thích nữ nhân.

Nhưng khi Cố Ngôn Tử thật sự trở lại, thái độ với bọn họ cũng tốt lên, hắn lại không muốn nữa.

Hắn vẫn mong muốn con mình có thể kết hôn sinh con.

Chỉ là vì tránh cho con mình lại ầm ĩ đòi bỏ đi, hắn nhịn xuống không nói gì trước mặt con trai.

Dù sao con hắn vẫn còn trẻ.

Nhưng hiện tại, con của hắn bị Trịnh Gia Hòa để ý.

“Anh làm sao vậy? tính tình lại nóng nảy như vậy?” mẹ Cố đi ra từ trong phòng tắm, khó hiểu nhìn về phía chồng mình.

“Trịnh Gia Hòa nói hắn thích Ngôn Tử!” Cha Cố cả giận nói.

Mẹ Cố sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được chữ “thích” này, hẳn là nói thích giữa tình lữ đi: “Trịnh Gia Hòa thích nam nhân sao?”

“Anh không biết….” Cha Cố nhíu mày, lập tức nói: “Trịnh Gia Hòa hắn thế nhưng lại lừa Ngôn Tử! anh đi mua vé máy bay, ngày mai chúng ta đến thành phố B!”

“Anh đi thì có ích gì?” mẹ Cố trừng mắt nhìn cha Cố: “Anh đem mọi chuyện nói lại một lần với em xem nào.”

Cha Cố rất nhanh liền kể lại đoạn đối thoại vừa rồi giữa mình và Trịnh Gia Hòa.

Mẹ Cố nghe xong, rốt cục nói: “Em thấy việc này…. Không đơn giản.”

“Cái gì mà không đơn giản? hay là Trịnh Gia Hòa còn có tâm tư khác?”

“Trịnh Gia Hòa còn có tâm tư khác sao?” mẹ Cố không nói gì liếc mắt nhìn cha Cố: “Ý của em là, Trịnh Gia Hòa nói Ngôn Tử không biết chuyện này, hơn phân nửa hẳn là nói như vậy thôi… bọn họ có thể đã ở bên nhau rồi.”

“Cái gì?”

“Ngôn Tử bỏ nhà ra đi nhiều năm như vậy, chúng ta tìm khắp nơi không tìm ra hắn, nhưng Trịnh Gia Hòa lại tìm được hắn. lúc chúng ta rời thành phố B, nói với Ngôn Tử ở lại biệt thự, còn để lại quản gia và người hầu chăm sóc hắn, nhưng hắn không chịu muốn ở cùng với Trịnh Gia Hòa. Mấy ngày nay, hắn nhắn tin với chúng ta ngoại trừ chuyện của mình, nói chuyện khác cũng là liên quan tới Trịnh Gia Hòa.” Mẹ Cố nói.

Sau khi tìm thấy Cố Ngôn Tử, cảm tình với người nhà cũng tốt lên rất nhiều, còn kết bạn với người nhà trong QQ, mỗi ngày sẽ nói một chút chuyện của mình.

Mẹ Cố mở di động ra, đưa những tin nhắn mà Cố Ngôn Tử nói cho cha Cố xem: “Anh nhìn xem nó nói cái gì.”

Cố Ngôn Tử vừa mới đăng hình ăn cơm cùng mẹ Trịnh và Trịnh Gia Hòa vào trong diễn đàn, lúc trước nữa, là ảnh chụp đàn dương cầm, nói là Trịnh Gia Hòa cho hắn.

Về phần những cuộc nói chuyện trước…. con trai bọn họ gửi ảnh chụp tới cơ bản đều là ở trong nhà Trịnh Gia Hòa không nói, còn luôn luôn nhắc tới Trịnh Gia Hòa, cũng rất nhiều lần nói hắn làm đồ ăn.

Hắn làm đồ ăn cho Trịnh Gia Hòa!

Lúc trước cha Cố không nghĩ nhiều, hiện tại nhìn những tin nhắn này, cũng trầm mặc không nói gì.

“Ngôn Tử nếu thật không biết Trịnh Gia Hòa thích hắn, cũng không muốn ở chung với Trịnh Gia Hòa…. Trịnh Gia Hòa sao có thể cầu xin anh đồng ý?” mẹ Cố lại nói.

Năm đó khi mẹ Cố sinh Cố Ngôn Tử còn rất trẻ.

Khi đó bà mới hai mươi hai, vừa mới tốt nghiệp đại học, bạn bè xung quanh còn chưa có ai kết hôn, bà cũng chưa kịp thích ứng với việc thân phận của mình đột nhiên thay đổi.

Hơn nữa bảo mẫu ôm đồm toàn bộ việc chăm sóc con trai… bà lại một lần nữa không có tự giác mình đã trở thành mẹ.

Thế nhưng hiện tại tuổi đã lớn, lòng bà cũng đã thay đổi, đối với con trai càng chú ý nhiều hơn.

Một cửa này…

Bà đã sớm phát hiện thái độ của con trai đối với Trịnh Gia Hòa có sự khác biệt.

Con trai của bà rõ ràng thích Trịnh Gia Hòa.

Lúc trước bà còn nghĩ, Trịnh Gia Hòa tuy rằng tính tình ôn hòa, nhưng kỳ thật cũng không dễ gần gũi, con trai của bà cho dù thích Trịnh Gia Hòa, cũng sẽ không có kết quả gì, liền thực yên tâm, kết quả….

Con trai của bà, xem ra thật sự thích người ta.

Mẹ Cố phân tích như vậy, cha Cố đối với Trịnh Gia Hòa lại không thể tức giận được nữa, ngược lại lại chột dạ.

Hắn vẫn thực hiểu Trịnh Gia Hòa, thái độ làm người đứng đắn, giữ mình trong sạch, không phải là người thích làm chuyện xằng bậy.

Đồng thời, gia thế của hắn không thấp, diện mạo cũng tốt, nếu muốn tìm đối tượng…. nếu  không là người thân, Trịnh Gia Hòa hoàn toàn là đối tượng đẹp đôi với con trai hắn, là nam nhân suất sắc với con trai mình.

Mà người thân…. Tới nơi bọn họ, kỳ thật cũng không cần phải quan trọng như vậy.

Dù sao bọn họ có tiền, xài mấy đời cũng không hết được.

Hơn nữa Trịnh Gia Hòa cho dù cùng con hắn ở bên nhau, chẳng lẽ hắn còn có thể đến quản lý Cố thị sao?

Tuổi người này so với hắn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, chờ hắn mất đi, người này cũng già Hắn không có khả năng vì gia nghiệp của Cố thị mà ức hiếp con mình.

Cho nên Trịnh Gia Hòa mà cùng con mình ở bên nhau, con mình khẳng định là người chủ động.

Cha Cố nghĩ tới lúc ở thành phố B gặp con mình, Trịnh Gia Hòa rõ ràng coi Cố Ngôn Tử là vãn bối, càng chột dạ hơn.

Hắn hít sâu một hơi, cùng vợ nhìn nhau, sau đó gọi video cho con trai.

Cố Ngôn Tử đang xem kịch bản, di động đột nhiên vang lên, liền tiếp điện thoại.

“Ba mẹ, hai người tìm con có việc gì sao?” Cố Ngôn Tử tò mò hỏi.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nhìn con một chút mà thôi.” Mẹ Cố nói: “hiện tại con đang làm gì?”

“Con đang sửa lại kịch bản.” Cố Ngôn Tử nói.

“Nghe nói kịch bọn con biết đã bắt đầu quay, thật tốt….” mẹ Cố nói vài câu với Cố Ngôn Tử, sau đó nói: “Ngôn Tử, con viết kịch bản, phải có nơi làm việc thì tốt hơn…. Ban đầu con không thích ở biệt thự, không bằng cha mẹ… mua cho con một căn hộ khác.”

“Không cần.” Cố Ngôn Tử lập tức từ chối: “Con ở nhà chú Trịnh rất tốt.”

“Cho dù con ở tốt, nhưng cũng không thể làm phiền chú Trịnh của con được.” mẹ Cố lại nói.

“Hơn nữa con họ Cố, lại vẫn cứ ở nhà Trịnh Gia Hòa sao được?” Cha Cố cũng nói.

“Ba!” Cố Ngôn Tử nhướng mày, cha Cố nói giống như là hắn cố ý muốn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa… “Con cùng chú Trịnh quan hệ rất tốt, ở nơi này thì có làm sao?

Cha Cố mẹ Cố còn muốn nói thêm, nhưng Cố Ngôn Tử lại cướp lời: “Ba mẹ, con còn có việc, không thể nói chuyện được!”

Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.

Cha Cố mẹ Cố lúc trước còn hoài nghi, hiện tại cũng đã khẳng định.

Trịnh Gia Hòa nhớ thương con trai bọn họ, mà con trai của bọn họ… hắn đã nhớ nhung Trịnh Gia Hòa.

Hai người này không chừng là đã ở bên nhau.

“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Cha Cố hơi sốt ruột.

“Còn có thể làm gì bây giờ?” mẹ Cố nói, “Cũng không thể buộc người trở về!”

Cha Cố trầm mặc.

Cố Ngôn Tử đã trưởng thành, bọn họ lại chỉ có một đứa con này, đối chọi với hắn khẳng định là không được, nếu như thế….

“Cố thị cùng tập đoàn Minh Lợi có hợp tác, anh nghĩ cách kêu Trịnh Gia Hòa tới đây!” Cha Cố nói.

Tập đoàn Minh Lợi ở thành phố S, cũng có một công ty ở bên này, lúc trước hằng năm Trịnh Gia Hòa sẽ tới đây một khoảng thời gian…. Hiện tại nghĩ cách cho hắn tới đây cũng không phải là không có khả năng, mà bởi vậy, hắn cùng con trai bọn họ, cũng sẽ tách ra!

Cha Cố cảm thấy ý tưởng của mình rất tốt.

Sau khi mẹ Trịnh tới một chuyến, Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa bình yên vô sự trải qua nửa tháng.

Sau đó Trịnh Gia Hòa nói với Cố Ngôn Tử muốn đi thành phố S công tác.

Cố Ngôn Tử hơi mất mác, nhưng không thể ngăn cản… nghĩ tới mình gần đây cùng người nhà nói chuyện phiếm, ba hắn hình như không thích Trịnh Gia Hòa…. “Chú Trịnh, ba cháu đang ở thời kì mãn kinh, tính tình gần đây không tốt, chú sang bên kia nên tránh hắn…. cũng không cần tránh, đừng để ý tới hắn là được.”

Nam nhân nào lại có thời kì mãn kinh? Trịnh Gia Hòa cười đáp lời.

Hắn biết Cố Ngôn Tử nói như vậy là vì quan tâm hắn, thế nhưng đợi đến thành phố S, hắn khẳng định là muốn gặp cha của Cố Ngôn Tử.

Sau khi Trịnh Gia Hòa rời đi, Cố Ngôn Tử không có tâm tư nấu cơm.

Hắn chỉ có một người, làm nhiều đồ ăn một chút thì ăn không hết, tự mình nấu cơm còn không bằng ra ngoài mua cơm ăn.

Cố Ngôn Tử ở Kim Đình Ngự Uyển ăn cơm, lại cảm thấy mình hơi nhàn…. Nghĩ nghĩ, hắn bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết thứ hai của hắn.

Bốn năm trước Cố Ngôn Tử bỏ nhà ra đi không lâu, ở trên mạng viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình.

Đó là một bộ tiểu thuyết về lịch sử, cuối cùng một lần liền nổi tiếng.

Quyển sách kia hắn viết hai năm, tổng cộng hơn bốn trăm vạn chữ, hiện tại kết thúc cũng đã hai năm, vẫn như cũ không ngừng giúp hắn thu vào rất nhiều tiền.

Ở trên mạng viết tiểu thuyết còn kiếm được tiền, chỉ là hai năm nay hắn bận quá, vẫn chưa có viết truyện mới.

Thế nhưng, kỳ thật hắn viết truyện mới, đã được hai mươi vạn chữ…..

Cố Ngôn Tử đem nội dung mình viết lấy ra, vừa sửa chữa, vừa suy nghĩ nội dung tiếp theo của bộ truyện, sau khi sửa chữa xong, liền đăng lên mạng.

So với việc viết kịch bản luôn bị hạn chế trong khuôn khổ, hắn vẫn thích viết tiểu thuyết hơn.

Lần này Cố Ngôn Tử lại viết tiểu thuyết lịch sử, đề tài lần này của hắn là về Nam Tần, độ hot của bộ tiểu thuyết đầu tiên cũng đã qua đi, hiện tại hắn viết văn mới hơn phân nửa không có người xem, nhưng hắn vẫn quyết định viết.

Bộ truyện này đời trước hắn cũng viết, nhưng cuối cùng vì đủ mọi chuyện mà bị bỏ dở giữa trừng, đây vẫn là tiếc nuối của hắn.

Hơn nữa…. đời trước sau khi hắn viết lại, số người xem lại nhiều lên, cho nên cũng không lo lắng nhiều.

Qua nhiều năm như vậy, tâm tình đã khác xưa, hiện tại Cố Ngôn Tử xem lại văn trước kia mà mình viết, chỉ cảm thấy không hài lòng, nhất là trong văn này, hắn còn dựa vào hình dáng của Bành Tĩnh Hoằng mà viết ra một nhân vật.

Ban đầu người này rất thuận lợi mà phát đạt, nhưng hiện tại…. Cố Ngôn Tử quyết đoán sửa lại đại cương, tính toán khiến cho hắn chết không tử tế.

Cố Ngôn Tử ngoại trừ viết văn, sửa kịch bản, còn bớt thời gian đến đoàn phim .

Bộ phim đã chính thức quay, bởi vì đầu tư hơn một ngàn vạn, những thứ diễn viên dùng so với đời trước Cố Ngôn Tử nhìn thấy đã tốt hơn rất nhiều.

Khi đó diễn viên mang trang sức, có rất nhiều là đồ nhựa, là loại mà bỏ ra mấy đồng là có thể mua được một đống ở trên đường, trang phục thì có không ít bộ đã được dùng ở những bộ phim trước kia điện ảnh và truyền hình Gia Thành quay, nhưng lần này….

Những trang sức này cũng không phải toàn bộ là nhựa, có không ít lọai là hợp kim, trang phục diễn phần lớn cũng là dựa vào thân mình diễn viên mà làm ra.

Cố Ngôn Tử nhớ rõ, hai năm sau, phim cố trang sẽ phát triển mạnh, sau đó có vài người sẽ đầu tư vào phim cổ trang, mà trong đoàn phim, nữ diễn viên chính sẽ được mang những trang sức bằng vàng và bạc thật.

Thế nhưng lúc này, mọi người còn chưa làm như vậy, dù sao trong lúc quay chụp mà chi tiêu quá nhiều, sau này sẽ không kiếm được nhiều tiền nữa.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành cũng rất tôn trọng biên kịch, cơ bản không thay đổi kịch bản, Triệu Điền Dã chờ ở bên cạnh cũng không mệt, thế nhưng hắn vẫn bực tức trong lòng: “Lão đại, phó đạo diễn Vương mượn rượu giả điên… bộ phim này mới quay không được vài ngày, hắn liền cùng một diễn viên nhỏ trong đoàn phim mập mờ, mấy ngày nay đối với diễn viên kia chăm sóc khắp nơi, tiểu diễn viên kia ăn ở đều tốt hơn so với những người khác, người khác quay cũng phải quay tới nửa đêm, thế nhưng diễn viên nhỏ này có thể trở về ngủ….”

Những bực tức này, Triệu Điền Dã đã nói qua ở trong diễn đàn, Cố Ngôn Tử nghe cũng không có cảm giác gì.

Hắn đã nói với sản xuất Điền, sản xuất Điền đã cảnh cáo phó đạo diễn Vương, hiện tại phó đạo diễn Vương ngoại trừ chăm sóc tình nhân của mình, những chuyện khác cũng không làm được gì.

“Đúng rồi lão đại, giải trí Tinh Duyệt cho mấy diễn viên vào đoàn phim, ngày hôm qua Bành Tĩnh Hoằng cũng đến đây….” Triệu Điền Dã lại nói, còn chỉ mấy diễn viên ngồi ở góc sáng sủa xa xa: “Mấy người kia là của Tinh Duyệt.”

Cố Ngôn Tử nhìn theo tay của Triệu Điền Dã, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

                           Chương 30
Đời trước Cố Ngôn Tử có rất nhiều người chán ghét, Bành Tĩnh Hoằng và Khương Tú đều ở trong đó, nhưng bị hắn ghét nhất, thậm chí còn có thể nói là hận nhất, chính là Hạ Duy Thu.

Hạ Duy Thu chính là người bắt cóc hắn.

Ngay từ đầu tuy rằng Khương Tú luôn tìm hắn gây phiền toái, nhưng sau khi sinh con xong ngồi vững vị trí Bành phu nhân, cũng không gây sức ép gì.

Đương nhiên cô ta như vậy, chắc là bởi vì biết được gây sức ép cũng vô dụng…. Bành Tĩnh Hoằng không thích nữ nhân, sau khi bọn họ kết hôn, đối với cô ta càng ngày càng lãnh đạm, chờ cô ta có con, lại cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, cơ bản là không để ý tới cô ta.

Hơn nữa đứa nhỏ kia, Bành Tĩnh Hoằng cũng không thích, hầu như là cha Bành mẹ Bành coi như con trai nhỏ mà nuôi.

Sau đó, Khương Tú toàn tâm toàn ý dỗ dành cha Bành mẹ Bành.

Hạ Duy Thu chính là ở lúc này xuất hiện.

Hạ Duy Thu là nghệ sĩ kí hợp đồng của giải trí Tinh Duyệt, hắn có khuôn mặt như búp bê, thoạt nhìn rất đáng yêu… dựa theo cách nói của Bành Tĩnh Hoằng, chính là cảm thấy bộ dạng của Hạ Duy Thu có chút giống mình, mới có thể sau khi uống rượu xảy ra quan hệ với Hạ Duy Thu.

Đương nhiên hắn cảm thấy cách nói của Bành Tĩnh Hoằng như vậy rất ghê tởm.

Chuyện của Bành Tĩnh Hoằng và Khương Tú, hắn kỳ thật vẫn không phát hiện, dù sao Bành Tĩnh Hoằng không thích nữ nhân, hắn sẽ không phòng bị Khương Tú, nhưng Bành Tĩnh Hoằng và Hạ Duy Thu qua lại thân thiết, hắn lập tức liền thấy không thích hợp, cũng rất nhanh phát hiện Bành Tĩnh Hoằng lăng nhăng bên ngoài…. Căn cứ rất chính xác.

Hắn lập tức cùng Bành Tĩnh Hoằng chia tay.

Bành Tĩnh Hoằng nghĩ mọi cách để níu kéo, Khương Tú đã nghẹn khuất nhiều năm liền bỏ đá xuống giếng, mẹ Bành lại diễu võ dương oai, mà Hạ Duy Thu… hắn tuyệt đối là người lợi hại nhất.

Hạ Duy Thu tìm người trói hắn lại.

Hắn thiếu chút nữa là chết!

Sau khi hắn trở về Cố gia, kết cục của Hạ Duy Thu là thảm nhất, cha mẹ hắn mời luật sư tốt nhất đi kiện Hạ Duy Thu, nói hắn mua chuộc người giết người, cuối cùng Hạ Duy Thu bị phán tù chung thân.

Hiện tại, Hạ Duy Thu xuất hiện ở đoàn phim “Giang Sơn”.

Sắc mặt Cố Ngôn Tử thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Chuyện đời trước đã qua, hiện tại Hạ Duy Thu cũng không quen hắn, hắn cũng không muốn làm gì Hạ Duy Thu, nhưng hắn không muốn nhìn thấy Hạ Duy Thu, điều này không hề nghi ngờ.

“Những người này trong đoàn phim là diễn cái gì?” Cố Ngôn Tử liếc mắt nhìn Hạ Duy Thu, hỏi Triệu Điền Dã.

“Diễn một ít vai diễn nhỏ sẽ xuất hiện ở cuối bộ phim.” Triệu Điền Dã nói: “Bộ phim này đầu tư đã đủ, Tinh Duyệt muốn đầu tư Gia Thành cũng không đồng ý, nhưng nhận những diễn viên họ để lại.”

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành quay chủ yếu là phim truyền hình, nghệ sĩ kí hợp đồng rất ít, mà lúc bọn họ quay phim, tìm diễn viên cơ bản đều là ở công ty khác.

Trước kia bọn họ từng hợp tác với Tinh Duyệt, hiện tại Tinh Duyệt đưa ra yêu cầu như vậy, đương nhiên sẽ không không đồng ý, để cho những người mới mà Tinh Duyệt đứa tới vào đoàn phim.

Những người này  giai đoạn trước có thể diễn vai quần chúng, đến giai đoạn sau có vai diễn thì để bọn họ diễn, người đẹp giá lại thấp.

“Ừ.” Cố Ngôn Tử lên tiếng, sau đó trực tiếp đi tìm sản xuất Điền.

Hắn cũng không lòng vòng, trực tiếp nói với sản xuất Điền, nói trước kia Hạ Duy Thu đắc tội với hắn, hắn không muốn ở trong đoàn phim nhìn thấy Hạ Duy Thu.

Giải trí Tinh Duyệt đưa tới không ít minh tinh, lấy danh hiệu là để cho bọn họ học tập, lúc này ngay cả hợp đồng cũng không ký, sản xuất Điền thậm chí không biết Hạ Duy Thu là ai.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến quyết định của sản xuất Điền: “Tôi lập tức để cho phó đạo diễn nói với hắn một tiếng, kêu hắn ngày mai đừng đến đây.”

“Cảm ơn.” Cố Ngôn Tử cười nói.

“Chỉ là việc nhỏ, cảm ơn cái gì.” Sản xuất Điền nói.

Cố Ngôn Tử nói chuyện vài câu với sản xuất Điền, lại hỏi: “Nghe nói Gia Thành đang chuẩn bị một bộ phim mang đề tài kháng nhật?”

“Đúng vậy.” sản xuất Điền gật đầu, vừa cười khổ: “Phía trên hy vọng  có thể quay nhiều bộ phim truyền hình như vậy, chúng ta cũng không thể không quay, thế nhưng hiện tại đề tài này có rất nhiều phim, nhưng lại có rất nhiều người không muốn đầu tư vào loại phim truyền hình này. Đầu tư ít, lúc quay phim thì chất lượng đương nhiên sẽ không tốt, chất lượng không tốt, phim bán ra sẽ càng kém…. Cũng may đài truyền hình thích thể loại này, dễ dàng bán, nhưng mà giá cả lại thấp.”

“Bộ phim truyền hình này, nghe nói là cải biên từ tiểu thuyết của Phí An?” Cố Ngôn Tử lại hỏi.

“Đúng vậy.” sản xuất Điền gật đầu: “đây là cải biên từ tiểu thuyết của Phí An, bên quân đội cũng đồng ý giúp đỡ một chút, thế nhưng đầu tư còn chưa đủ….” Hắn nói xong, liền mong đợi nhìn Cố Ngôn Tử.

“Đưa tư liệu cho tôi xem, nếu không thành vấn đề, tôi có thể đầu tư.” Cố Ngôn Tử cười nói.

Phim truyền hình thể loại kháng nhật này rất nhiều, cũng có một số bộ quay rất tốt. vài năm trước phim kháng nhật này thịnh hành cả nước, mà Cố Ngôn Tử biết, bộ phim này cũng là một trong những bộ mà Gia Thành quay chụp có lương tâm, sau này nhận được khen ngợi rất nhiều.

Chính là điện ảnh và truyền hình Gia Thành là một thương hiệu điện ảnh và truyền hình lâu đời, làm việc cứng ngắc, không thể thích ứng được với thị trường tư bản hóa hiện tại, không muốn một bộ phim có quá nhiều đầu tư tài chính…. Hoặc là nói không kéo được đủ tài chính, cuối cùng bộ phim truyền hình này chiếu ra, cũng còn có một ít tì vết.

Ví dụ như là hiệu ứng máy bay chiến đấu nổ mạnh làm thật sự quá kém.

Lúc này Cố Ngôn Tử tính toán đầu tư một ít tiền… hắn tin tưởng bộ phim này khẳng định sẽ báo đáp hắn không tồi.

“Được, tôi lập tức đưa tư liệu cho cậu xem.” Sản xuất Điền cười ha ha: “Đúng rồi, Gia Thành cũng đang chuẩn bị những bộ phim khác, cậu có muốn xem một chút không?”

“Không cần, trên tay tôi không nhiều tiền lắm.” Cố Ngôn Tử khéo léo từ chối.

“Cậu…. cậu là tự mình đầu tư sao?” sản xuất Điền hơi kinh ngạc, ngay từ đầu Cố Ngôn Tử hỏi, hắn còn tưởng rằng là Trịnh Gia Hòa đầu tư….

“Vâng.” Cố Ngôn Tử gật đầu.

Sản xuất Điền kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Tử, sau đó…. Thái độ với Cố Ngôn Tử rất tốt.

Cố Ngôn Tử nói chuyện xong với sản xuất Điền, đã bị Tôn Mạn Tình ngăn cản.

“Cố biên kịch, cảm ơn anh đã để cử.” Tôn Mạn Tình cười ngọt ngào với Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử nghĩ nghĩ, rất nhanh phản ứng lại: “Không cần cảm ơn.” Hắn đem đám người Tôn Mạn Tình đề cử cho Điền Thịnh Đông, vài ngày trước Điền Thịnh Đông đã quyết định cho Tôn Mạn Tình làm nữ diễn viên chính, Tôn Mạn Tình hẳn là như vậy mà tới cảm ơn.

“Cố biên kịch, tôi mời anh ăn cơm.” Tôn Mạn Tình lại nói.

Tôn Mạn Tình thực nhiệt tình, Cố Ngôn Tử đột nhiên nghĩ tới…. lúc trước sau khi mình uống rượu, hình như là đã nói với Tôn Mạn Tình mấy lời không thích hợp…. “không cần, lúc trước tôi vừa nhìn thấy cô, liền cảm thấy cô thật thích hợp diễn kịch bản tôi viết, cho nên đề cử cô, không có gì phải cảm ơn.”

Cố Ngôn Tử biểu hiện xa cách, Tôn Mạn Tình thấy thể liền thất vọng.

Lúc trước thái độ của Cố Ngôn Tử rất tốt với cô, cô còn cảm thấy Cố Ngôn Tử coi trọng mình.

Bộ dạng Cố Ngôn Tử rất tuấn tú, rất tài hòa, hẳn là một phú nhị đại…. Cô cảm thấy cùng Cố Ngôn Tử phát triển cũng không thiệt thòi gì, cho nên mới chủ động tới mời Cố Ngôn Tử tới ăn cơm, không nghĩ tới thế nhưng bị từ chối.

Cố Ngôn Tử không ở đoàn phim lâu, rất nhan liền rời khỏi, cũng không biết như thế nào hắn vừa rời đi, thì Bành Tĩnh Hoằng lại đến đây.

Bành Tĩnh Hoằng đem người của Tinh Duyệt nhét vào đoàn phim, là dụng tâm kín đáo…. Hắn biết bộ phim này là do Cố Ngôn Tử viết kịch bản, đã muốn tìm đến Cố Ngôn Tử. Cố Ngôn Tử vẫn thực chuyên nghiệp,  luôn ở cùng một đoàn phim, hắn nghĩ Cố Ngôn Tử sẽ ở tổ kịch.

Nhưng Cố Ngôn Tử không ở, mà người đi theo tổ kịch là Triệu Điền Dã.

Biết được chuyện này hắn rất thất vọng, hôm nay đương nhiên cũng sẽ không đến, nhưng không nghĩ tới hắn một ngày trước đưa một diễn viên vào đoàn phim , thế nhưng liên hệ với hắn, nói mình bị đoàn phim đuổi ra ngoài.

Bộ dạng của diễn viên này có vài phần giống Cố Ngôn Tử, lúc ấy hắn cũng nói nhiều thêm vài câu, còn liên hệ…. hiện tại nghe nói việc này, đương nhiên là hỏi nhiều thêm vài câu.

Sau đó…. Biết được Cố Ngôn Tử ở đoàn phim .

Bành Tĩnh Hoằng cũng không kịp hỏi chuyện khác, lập tức chạy tới đoàn phim , nhưng cũng không nhìn thấy Cố Ngôn Tử, chỉ nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Hạ Duy Thu.

Vào ban đêm Cố Ngôn Tử nói chuyện phiếm với đám người Triệu Điền Dã, liền từ trong miệng Triệu Điền Dã biết được Bành Tĩnh Hoằng tới đón Hạ Duy Thu, lập tức liền cảm thấy ghê tởm.

Nhưng hắn không muốn quản.

Nghĩ tới chuyện này không bằng hắn nói chuyện phiếm với Trịnh Gia Hòa…

Trịnh Gia Hòa đi thành phố S công tác đã thật lâu, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, thế nhưng vẫn chưa trở về…. bọn họ cũng chỉ có thể mỗi ngày nói chuyện qua điện thoại.

Kỳ thật Trịnh Gia Hòa cũng muốn về, nhưng hắn bị cha Cố tìm việc giữ lại— Cố thị cùng hắn có hợp tác lớn, hắn phải ở đây.

Tính toán của cha Cố không khó nhìn ra, hắn liền quyết định không cần vội vã đi, mà là cùng cha Cố nói chuyện thật tốt, cuối cùng không chỉ bàn xong chuyện hợp tác lần này, còn lôi kéo cha Cố mẹ Cố làm một ít đầu tư tư nhân.

Lúc trước Cố Ngôn Tử cùng hắn nói chuyện phiếm, thời gian trước có nói một ít chuyện trên thường trường, chuyện này thế nhưng tất cả đều xảy ra.

Kể từ đó, Trịnh Gia Hòa đối với một ít hạng mục đầu tư mà Cố Ngôn Tử để cử, cũng không để ý nữa.

Hắn tìm người đi điều tra, cuối cùng phát hiện những hạng mục này đều rất tốt, liền tình toán lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư… hiện tại, lúc hắn đầu tư cũng kéo theo cha Cố mẹ Cố.

Cha Cô một lòng muốn kéo hắn, sau khi hắn đưa ra yêu cầu này, liền cùng hắn đi khảo sát mấy công ty này ở thành phố S, còn hẹn một ít người ở thành phố S gặp mặt, sau đó lại thấy hắn đầu tư, còn không cam lòng yếu thế đầu tư theo…

Người trên thương trường ở thành phố S, đều nhận ra một chuyện, là quan hệ của cha Cố cùng Trịnh Gia Hòa rất tốt!

Hai người không chỉ bàn xong một hợp tác lớn, còn cùng nhau đầu tư rất nhiều hạng mục?

Chờ tất cả mọi người nhận ra chuyện này rồi, một người bạn của cha Cố, còn gọi điện cho cha Cố: “lão Cố! tôi muốn tìm Trịnh Gia Hòa hợp tác…. Ông làm một bữa tiệc mời hắn giúp tôi? Làm ơn!”

“Ông cùng Trịnh Gia Hòa hợp tác, tìm tôi làm gì?” Cha Cố nhíu mày, người bạn này của hắn cũng biết Trịnh Gia Hòa, chỉ là không quen mà thôi…. Muốn hợp tác hoàn toàn có thể tự mình đi tìm Trịnh Gia Hòa, tới tìm hắn làm gì?

“Ông cùng Trịnh Gia Hòa quan hệ rất tốt, không tìm ông thì tìm ai.” Người bạn kia cười ha ha.

Cha Cố: “…”

Cha Cố nghẹn một bụng khí, trở về nhà cha mẹ mình.

Sau khi cha mẹ hắn về hưu, cứ tới cuối tuần sẽ tới chỗ cha mẹ ăn cơm, ở bên cạnh bọn họ, hôm nay là ngày trở về.

Kết quả, hắn mới vừa mở cửa đi vào, thế nhưng lại nhìn thấy Trịnh Gia Hòa.

Cha mẹ hắn, còn rất nhiệt tình tiếp đón Trịnh Gia Hòa.

Cha Cố: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro