C31-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tề Chấn, con đã trở lại." bà Cố nhìn thấy con trai mình, liền bố thí một câu, sau đó lại nói chuyện với Trịnh Gia Hòa, về phần ông Cố, hắn không hề liếc mắt nhìn con trai.

Cha Cố, cũng chính là Cố Tề Chấn, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa từ trong lòng bùng lên, chạy thẳng đến yết hầu, hận không thể lập tức vạch trần bộ mặt thật của Trịnh Gia Hòa.

Hắn coi Trịnh Gia Hòa là anh em, Trịnh Gia Hòa thế nhưng muốn thượng con hắn!

Nhưng hắn phải nhịn xuống.

Trịnh Gia Hòa hẳn là ước gì quan hệ của hắn cùng Cố Ngôn Tử được công khai, mà hắn sẽ không để cho Trịnh Gia Hòa như nguyện!

Cha Cố đi tới bên người Trịnh Gia Hòa, liền phát hiện Trịnh Gia Hòa đang cùng cha mình bàn luận về tình hình kinh tế đất nước.

Hắn tự nhận kiến thức của mình so với Trịnh Gia Hòa nhiều hơn mấy năm, lại là người cầu tiến, nhất định là hiểu rõ ràng hơn Trịnh Gia Hòa, đã nghĩ muốn tìm lỗi của Trịnh Gia Hòa, nhưng mà....

Hắn nghe một lúc lại cảm thấy Trịnh Gia Hòa nói tất cả đều có lý, ý tưởng của Trịnh Gia Hòa, còn làm cho hắn cảm giác không biết nên nói gì.

Cha Cố: "...."

Ông bà ngoại Trịnh Gia Hòa sau khi về hưu liền ở thành phố S, nhưng mấy năm trước, bọn họ đã lần lượt qua đời.

Bọn họ thương yêu nhất chính là mẹ của Trịnh Gia Hòa, liền đem phòng khi còn sống để lại cho Trịnh Gia Hòa, mà ngôi nhà này vừa vặn ở bên cạnh Cố gia, cũng chính là biệt thự ông nội Cố và bà nối Cố ở.

Mà hiện tại biệt thự ông nội Cố bà nội Cố ở, chính là nơi trước đây Cố Ngôn Tử ở. Thế nhưng khi đó ông nội Cố và bà nội Cố còn chưa về hưu, cha Cố mẹ Cố lại bận rộn, trong biệt thự này chỉ có một mình Cố Ngôn Tử.

Sau khi ông bà ngoại Trịnh Gia Hòa qua đời, phòng ở của bọn họ lền đóng kín cửa, mấy năm nay Trịnh Gia Hòa cũng không ở nơi này, nhưng lần này sau khi tới thành phố S, hắn tìm người sửa sang lại phòng ở một chút, hiện tại tính toàn vào ở.

Sau khi biết được tin dữ này, cha Cố cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Về phần ông nội Cố và bà nội Cố.... bọn họ nhiệt tình mời Trịnh Gia Hòa mỗi ngày tới nhà bọn họ ăn cơm.

Bọn họ không biết chuyện của Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa, chỉ biết ở thành phố B Trịnh Gia Hòa rất quan tâm tới Cố Ngôn Tử, hiện tại cũng một lòng muốn chăm sóc Trịnh Gia Hòa thật tốt.

Cố Ngôn Tử rất nhanh liền biết được chuyện ở chỗ ông bà nội, lập tức liền thở dài nhẹ nhõm.

Hắn vẫn lo lắng ba gây phiền toái cho Trịnh Gia Hòa, nhưng hiện tại có ông bà nội, nên cũng không hề lo lắng gì!

Cố Ngôn Tử lại vội vàng chuyện sự nghiệp của mình.

Điền Thịnh Đông hành động rất kinh người, hắn rất nhanh liền chuẩn bị tốt đoàn phim , hơn nữa qua được yêu cầu của tổng cục điện ảnh, lấy được giấy phép quay phim.

Trước khi quay phim đều cần phải có giấy phép quay chụp, mà muốn có giầy phép phải nộp đại cương của kịch bản lên.

Nội dung của bộ phim là một bộ phim tình cảm hài hước, không có tình tiết mẫn cảm, muốn thông qua đặc biệt đơn giản.

Mà khi có giầy phép quay phim, Điền Thịnh Đông liền bắt đầu quay, vừa lúc này, những cảnh diễn của đám người Tôn Mạn Tình ở đoàn phim cũng xong.

Đoàn phim là tự Điền Thịnh Đông xem lịch hoàng đạo chọn ra một ngày để cử hành nghi thức khởi động máy.

Mà nghi thức khởi động máy lần này, Cố Ngôn Tử cũng đi, sau đó phát hiện không thể so sánh với ... mặc dù đoàn phim đã rất tiết kiệm.

Nghi thức khởi động máy của đoàn phim còn chưa tới hai mươi người tham gia, sau khi nghi thức chấm dứt, Điền Thịnh Đông thế nhưng trực tiếp lấy đồ cúng bái cho mọi người ăn....

Tuy rằng hắn cũng có kêu thêm đồ ăn ở bên ngoài, nhưng vẫn rất keo kiệt....

Lâm Linh đi theo Cố Ngôn Tử tới đây là muốn mở rộng tầm mắt, hơn nữa thời gian kế tiếp đi cùng đoàn phim khiến cô càng muốn trợn tròn mắt.

"Chúng ta vì giấc mộng mà phấn đấu, nên có một số thời điểm, đương nhiên cũng sẽ gian khổ." Điền Thịnh Đông ở chỗ này lừa dối người khác: "Nội dung bộ phim này đa phần là cảnh quay trong trường học, tôi đã liên hệ với một trường đại học, đến lúc đó mọi người có thể tới căn tin ăn cơm, đây là một chuyện tốt. trước kia quay ở trong núi, lúc ấy mới là khổ cực..."

Điền Thịnh Đông nói không ít cuộc sống gian khổ của mình trước kia, còn nửa thật nửa giả nói mấy câu vui đùa, những con người này đều là diễn viên mới, còn có đạo diễn và phó đạo diễn mới tốt nghiệp không lâu, liền bị những lời này làm kích động.

Cố Ngôn Tử: "...." Người trẻ tuổi thật là dễ lừa!

Sau khi nghi thức khởi động mày chấm dứt, Cố Ngôn Tử đi tìm Điền Thịnh Đông: "Có phải đầu tư không đủ hay không?"

Điền Thịnh Đông nghe vậy, hì hì cười: "đúng là không đủ.... Bởi vì cậu yêu cầu, tôi chọn diễn viên đều là chính quy, tuy nói bọn họ vẫn là sinh viên giá cả cũng thấp, nhưng cũng vẫn phải trả tiền... sau đó bộ phim này tôi muốn quay thật tốt, nên phải chọn một ít quần áo tốt cho nam chính, lại thuê biệt thự, thuê xe... những thứ này đều tốn tiền!"
"Những thứ đó.... Chỗ tôi có." Cố Ngôn Tử nói.

"Chỗ cậu có sao?" Điền Thịnh Đông king ngạc nhìn Cố Ngôn Tử.

Điền Thịnh Đông còn trẻ tuổi như vậy đã làm người sản xuất, trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng xe và nhà ở khu cao cấp là của cha mẹ hắn, hắn vẫn không có gì.... Đương nhiên, cũng có quan hệ với giấc mộng mà hắn một mực theo đuổi- có tiền mua nhà mua xe, ở trong mắt hắn không bằng dùng để quay một bộ phim thật tốt.

"Ừ, biệt thự cùng quần áo tôi có thể cung cấp, xe... tôi cũng có thể nghĩ cách." Cố Ngôn Tử nói.

Biệt thự hắn có, quần áo thì thân hình của nam diễn viên chính cũng không khác với hắn bao nhiêu, hoàn toàn có thể mặc những bộ quần áo mẹ hắn mua cho hắn, còn về phần xe... chiếc Bentley có hơi nghiêm túc, đưa cho nam chính thì không thích hợp, nhưng nếu đưa cho tình địch của nam chính thì rất thích hợp, mà xe của nam chính.... Hắn có thể mua một chiếc xe Maserati màu đỏ?

Phú nhị đại trong giới này, có ít người thực thích mua xe, nhưng qua một khoảng thời gian thì lại không thích cái xe đó nữa, sẽ bán qua tay, bình thường những chiếc xe như vậy so với xe mới rẻ hơn nhiều, mua một chiếc cũng có lời.

"Biệt thự kia ở đâu? Lớn hay không?" Điền Thịnh Đông hỏi.

Cố Ngôn Tử báo một vị trí, lại nói: "Nơi đó cũng rất lớn."

"Kháo! Biệt thự nơi đó đắt nhất thành phố B!" Điền Thịnh Đông kinh sợ: "Là biệt thự của Trịnh Gia Hòa sao? Cậu lấy cho chúng tôi làm đạo cụ diễn không sao chứ?"

"Không phải biệt thự của Trịnh Gia Hòa." Biệt thự kia là của nhà tôi.

Điền Thịnh Đông hít sâu một hơi, vẻ mặt nhìn Cố Ngôn Tử hoàn toàn thay đổi, lại hỏi lại một lần: "Chỗ tôi còn có mấy kịch bản, cậu có muốn đầu tư không?"

"Không có hứng thú." Cố Ngôn Tử không hề do dự từ chối.

Hắn tạm thời sẽ không đầu tư vào một bộ phim nào khác nữa, hắn muốn hợp tác với người khác quay một bộ phim điện ảnh.

Về phần vì sao không tìm Điền Thịnh Đông hợp tác... Điền Thịnh Đông rốt cuộc vẫn còn trẻ, nhưng đạo diễn ở chỗ hắn cũng còn trẻ, bọn họ không có khả năng tạo ra một bộ phim điện ảnh thật tốt.

Điền Thịnh Đông thực thất vọng, nhưng sau khi đi qua biệt thự của Cố Ngôn Tử, lại giống như gà chọi kích động hơn.

Biệt thự Cố gia, không chỉ là vị trí địa lí tốt, còn chiếm diện tích lớn, trang hoàng lại xa hoa...

"Không phải quá nóng tôi sẽ không mở điều hòa, kết quả nơi này của cậu.... phía dưới bể bơi thế nhưng còn có chuẩn bị thiết bí làm ấm nước!" Điền Thịnh Đông đứng ở trong sân, có hơi hận người giàu.

Cố Ngôn Tử không nói chuyện.

Kỳ thật bể bơi này không tồi.... núi giả bên cạnh kia, mới thật là sang quý.

Giá cả của núi giả kia không thấp hơn bể bơi là bao không nói, bên trong còn nuôi cá chép cẩm mà ba hắn dùng hơn một trăm vạn mua.

"Biệt thự này rất lớn, nếu ở trong này quay phim, khẳng định nhìn ở trong phim rất là đồ sộ." Điền Thịnh Đông nói: "ban đầu tôi nghĩ muốn nhanh chóng quay xong bộ phim này, nhưng hiện giờ.... Cần phải suy xét lại cho tốt mới được."

"Nếu thiếu đầu tư, tôi có thể thêm vào một ít." Cố Ngôn Tử lại nói.

Điền Thịnh Đông gật gật đầu.

Hắn quay bộ phim mạng này, ban đầu chỉ là muốn kiếm một khoản tiền, nhưng hiện tại.... hắn bắt đầu chờ mong bộ phim này sẽ nổi tiếng.

Chờ trở về, hắn nên động viên người trong đoàn phim một chút!

Bọn họ không thể có lỗi với sự đầu tư đối với bộ phim này, còn có Cố Ngôn Tử cung cấp đủ loại vật phẩm xa xỉ!

Trong lòng Điền Thịnh Đông lập tức tràn ngập ý trí chiến đấu.

Mà Cố Ngôn Tử.... buổi tối hôm nay hắn nói chuyện ban ngày với Trịnh Gia Hòa, sau đó biết được Trịnh Gia Hòa có một chiếc Ferrari màu trắng.

"Chiếc xe Ferrari kia là lúc tôi mới về nước, ba tôi mua cho tôi, nhưng tôi không có chạy, vẫn để ở trong ga ra sắp rỉ sét." Trịnh Gia Hòa nói, giao thông ở thành phố B, đối với xe thể thao thật sự không tốt, mà hắn cũng không thích nổi trội: "Nếu cậu muốn dùng có thể lấy mà dùng, không cần phải đi mua thêm một cái xe đã qua sử dụng rồi đâu."

Ferrari so với Maserati đương nhiên là càng phong cách hơn, Cố Ngôn Tử không chút do dự đồng ý, mà ngày hôm sau, trợ lý Chu liền đem xe chạy vào biệt thự của Cố Ngôn Tử.

Giúp Cố Ngôn Tử ngừng xe thật tốt, nhìn thoáng qua biệt thự Cố gia, trợ lý Chu cảm thấy mình đã hiểu được cái gì.

Biệt thự này xa hoa không cần phải nói, còn có quản gia và bảo mẫu, nhưng Cố Ngôn Tử không ở nơi này lại ở nơi của ông chủ, còn giúp nấu cơm, tuyệt đối là yêu thật!

Điền Thịnh Đông cũng cùng một ngày mang theo đoàn phim vào biệt thự của Cố Ngôn Tử.

Biệt thự Cố gia rất lớn, có diện tích hơn một ngàn mét vuông, phòng ngủ còn có hơn mười phòng.... Vì tiết kiệm tiền, sau khi được sự đồng ý của Cố Ngôn Tử, Điền Thịnh Đông quyết định mang theo người của đoàn phim vào trong này ở.

Đương nhiên, phòng ngủ của chủ nhân, bọn họ sẽ không vào ở, chỉ ở phòng cho khách, tuy rằng phòng cho khách nhiều nhưng số lượng người của bọn họ cũng không ít, nhưng bọn họ có thể nằm ngủ ở trên đất! phòng khách nếu nằm không đủ, còn có thể làm lều trại trong phòng khách!

"Tôi cảm thấy trong sân cũng có thể dựng lều..." Nam chính Vạn chỉ mình nhìn vườn hoa bên ngoài biệt thự vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

"Đừng! nếu cậu làm hư hoa viên cậu có thể bồi thường sao?" Điền Thịnh Đông vẫn có chút kiến thức, biết hoa hoa cỏ cỏ này cũng không phải rẻ, hắn ngăn lại ý định trong đầu Vạn Chí Minh, sau đó lại "dặn" Vạn Chí Minh: "Đúng rồi, nhìn thấy chiếc Ferrari bên ngoài không? Đó là xe mà cậu sẽ chạy khi quay phim, lúc cậu chạy xe nhất định phải cẩn thận, dù sao nếu không cẩn thận đụng vào đâu, bán cậu đi cũng không đủ để đền! như vậy đi, lúc cậu lái xe, tốc độ không được vượt quá 40km... còn có lúc quay phim cố gắng quay một lần là qua, xe này cậu đạp chân ga một lần, là sẽ mất một trăm đồng tiền dầu, đoàn phim của chúng ta rất nghèo, không có nhiều tiền như vậy."

Vạn Chí Minh khi vừa nhìn thấy chiếc Ferrari rất chờ mong: "...."

Chương 32
Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ, bộ phim "Nam nhân biến thành nữ nhân" bắt đầu quay.

Điền Thịnh Đông đã có kinh nghiệm quay phim, ngay từ đầu hắn cảm thấy đây là một bộ phim chiếu mạng, không cần yêu cầu cao giống như đóng phim truyền hình, mau quay xong sớm rồi bán được tiền mới là con đường chính xác, nhưng sau khi nhận sự đầu tư của Cố Ngôn Tử, sau đó lại nghiên cứu qua kịch bản của bộ phim này, hắn liền không nghĩ như vậy nữa.

Hắn muốn quay bộ phim này thật tốt.

Ý tưởng của Cố Ngôn Tử hẳn là cũng giống hắn.

Mà bọn họ nếu muốn quay bộ phim này thật tốt.... đương nhiên là cần phải tuyên truyền.

Cố tình bọn họ lại không có người quen, còn không có tiền.... nếu như thế, số tiền chi cho tuyên truyền phải rất lớn.

Cố Ngôn Tử bàn bạc với Điền Thịnh Đông, rất nhanh liền đưa ra một phương pháp tuyên truyền tốt.

Mở đầu của bộ phim này, chính là nam chính chạy xe Ferrari vào trường học, sau đó phanh lại trước mặt một sinh viên nữ, mời cô lên xe.

Điền Thịnh Đông đăng kí một cái tên "Nam nhân biến thành nữ nhân" trên QQ, nhưng không đi xin chứng nhận, sau đó dùng di động quay lại đoạn này rồi đăng lên mạng, bên trên viết mấy chữ là "A a a a a! hotboy ở trường học chúng tôi chạy xe Ferrari đến trường học!"

Chờ đăng xong video, hắn lập tức nhờ những người đã cùng hắn hợp tác phát tin tức này đi.

Xe sang, người đẹp, hai điểm này đã đủ gây náo nhiệt.

Mà những người được Điền Thịnh Đông nhờ phát đi tin tức giúp hắn, ví dụ như sản xuất Điền, fan trên QQ của bọn họ tuy rằng không nhiều, nhưng có minh tinh theo dõi bọn họ.

Đại minh tinh tuy rằng sẽ không phát tin tức này, nhưng một ít minh tinh nhỏ sẽ phát tin tức này trên QQ.

Cứ như thế nhiệt độ trên QQ liền không nhỏ.

Sau đó, Điền Thịnh Đông lại dùng một cái nick QQ khác, giống như rất say đắm mà tung ảnh chụp của Vạn Chí Minh, còn kèm theo một câu: "Khiến mọi người nín thở, đây là ảnh chụp của hotboy!"

Phía dưới, là hình ảnh các loại góc độ của Vạn Chí Minh.

Vạn Chí Minh là sinh viên của học viện hí kịch, bề ngoài rất đẹp trai, khí chất cũng tốt.... lập tức có một đám má hồng coi trọng hắn, ở phía dưới bài đăng của Điền Thịnh Đông kêu gào đòi ảnh chụp.

Chủ của "nam nhân biến thành nữ nhân" cũng không làm cho bọn họ thất vọng, hắn lại đăng không ít ảnh chụp của Vạn Chí Minh, còn đăng một đoạn video về nam chính và nam số 2, cũng chính là đoạn video ganh đua của hai người: "Hotboy và hàng xóm của hotboy nhà chúng ta, bọn họ muốn đánh nhau rồi!"

Những người nhìn thấy tin tức này, đều nhắn lại: "Ngọa tào! Hai người đều đẹp trai!"

"A a a a! thật là muốn nhìn hai anh đẹp trai này đánh nhau!"

"Đỏ mặt đỏ mặt!"

"Chủ nhà thật hạnh phúc? Trong trường học lại có hai người đẹp trai như vậy!"

...

Đồng thời cũng có người yêu cầu ảnh chụp của người mới bên cạnh hotboy.

Điền Thịnh Đông không hề do dự thỏa mãn bọn họ, cho nam số 2 chạy Bentley xuất hiện: "hàng xóm của hotboy là cao phú soái! Thế nhưng vẫn thấp hơn so với hotboy nhà chúng ta!"

Người nín thở ngày càng nhiều.

Điền Thịnh Đông đối với phản ứng của mọi người rất là vừa lòng, quyết đoán qua mấy ngày nữa, sẽ đi mua hot search.

Cố Ngôn Tử cũng hiểu được hắn làm những việc này có sơ hở.... nhưng nếu không nói ra, thì hẳn là không nhìn ra cái gì.

"Đúng rồi Cố thiếu, cậu sao không đăng cái gì lên QQ?" Điền Thịnh Đông nhìn về phía Cố Ngôn Tử, từ sau khi phát hiện Cố Ngôn Tử là người có tiền, hắn bắt đầu kêu Cố Ngôn Tử là Cố thiếu.

Cố Ngôn Tử sửng sốt.

Cố Ngôn Tử vẫn chơi QQ, tên QQ kêu là "biên kịch tiểu Cố", bởi vì nguyên nhân bỏ nhà ra đi nên không có thêm V, có hơn một ngàn fan.

Mà hắn đã thật lâu không dùng cái nick này.

Sau khi hắn sống lại, liền kéo Bành Tĩnh Hoằng vào danh sách đen, nhưng Bành Tĩnh Hoằng vẫn dùng di động của người khác gọi điện cho hắn... sau đó hắn liền quyết định thay đổi di động, sau đó dùng di động mới đăng kí tài khoản QQ khác.

QQ cũ hắn đã thật lâu không vào.

Điền Thịnh Đông vừa nói như vậy, Cố Ngôn Tử vừa lấy di động ra, liền vào cái nick kia.

Hắn có một khoảng thời gian không đăng nhập, cái nick QQ kia có nhiều tin chưa đọc.... Cố Ngôn Tử vừa kiểm tra, phát hiện ngoại trừ có mấy người hỏi hắn có muốn mua thêm fan hay không, còn lại đều là tin từ BànhTĩnh Hoằng.

Bành Tĩnh Hoằng dùng nhiều số khác nhau gửi không ít tin cho hắn, nhưng Cố Ngôn Tử lười xem.... Hắn trực tiếp xóa toàn bộ tin tức, còn đem số lượng fan không nhiều lắm của mình xóa toàn bộ, cuối cùng còn đổi tên nick thành một đoạn mã rối loạn.

Làm xong những chuyện này, Cố Ngôn Tử liền thoát khỏi nick QQ này, sau đó lại đăng nhập vào QQ mới của mình, đổi tên thành "Cố đại thiếu gia."

Bút danh viết tiểu thuyết trên mạng của hắn kêu là "Cố đại thiếu gia", gần đây hắn mới viết một bộ tiểu thuyết mới, dùng cái nick này cũng không sai.

Cố Ngôn Tử dùng nick QQ này chia sẻ bài đăng của Điền Thịnh Đông.

"...." Điền Thịnh Đông thực không còn gì để nói: "Fan QQ của cậu mới có mấy người, còn chia sẻ bài đăng của tôi làm gì, đối với tôi cũng không có gì tốt!"

"Ít nhất tăng thêm một lần chia sẻ cho anh." Cố Ngôn Tử nói.

Được rồi.... Điền Thịnh Đông lại đi suy xét bài đăng tiếp theo nên đăng cái gì.

Mấy diễn viên nữ trong bộ phim này, cũng có thể đăng lên QQ một chút.

Cố Ngôn Tử kêu Tôn Mạn Tình diễn vai nữ chính, kỳ thật Tôn Mạn Tình rất hợp với hình dạng phụ nữ của nam chính.

Kỳ thật trong bộ phim này cũng có vai nữ, chỉ là xuất hiện trong phim rất trễ, cảnh diễn còn ít hơn Tôn Mạn Tình.

Phần đầu của bộ phim này là nam chính vẫn cùng tình địch của mình hơn thua, dùng thân phận phụ nữ dụ dỗ tình địch, khiến cho rất nhiều chuyện cười xảy ra, rồi sau đó... hắn lại không cẩn thận bị nữ chính coi là tên nam nhân cặn bã phụ lòng....

Mà khi hắn không cam lòng, liền dùng thân phận nữ nhân tiếp cận nữ chính, muốn tìm ra nhược điểm của nữ chính, không nghĩ tới cuối cùng lại thích nữ chính.

Nam chính lúc đầu diễn kỳ thật cũng không tốt, nhưng hắn từ từ trưởng thành, trở nên càng ngày càng tốt, đây cũng là một điểm rất đáng xem.

Đồng thời, giai đoạn trước hắn tuy rằng diễn không tốt, nhưng vẫn luôn cố gắng, cho nên cũng khiến cho người ta thấy thực vui vẻ.

Thời tiết càng ngày càng nóng, ban ngày bình thường Cố Ngôn Tử sẽ không đi đoàn phim, nhưng buổi tối sẽ tới biệt thự nhà mình đi dạo, nhìn xem tiến độ quay chụp.

"Nam nhân biến thành nữ nhân" bắt đầu quay không lâu, thì liền hơ khô thẻ tre*.

Phim truyền hình quay chụp không cần phải tinh tế như phim điện ảnh, hơn nữa điện ảnh và truyền hình Gia Thành nhiều người, trong đoàn phim thường thường là hai thậm chí là càng nhiều người quay phim, tiến độ cũng mau hơn.

Đoàn phim hơ khô thẻ trẻ, đương nhiên là muốn tổ chức tiệc hơ khô thẻ tre, Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa đều được mời.

Mà tiệc hơ khô thẻ tre này Cố Ngôn Tử muốn đi, nhưng hắn không biết Trịnh Gia Hòa có đi hay không, quyết định không hỏi Trịnh Gia Hòa, không nghĩ tới trước một ngày diễn ra tiệc hơ khô thẻ tre, Trịnh Gia Hòa thế nhưng nhắc tới: "Ngôn Tử, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đáp máy bay trở về, đến lúc đó cùng cậu đi tham gia tiệc hơ khô thẻ tre của ."

"Ngày mai chú có thể trở về rồi sao?" Cố Ngôn Tử thực vui vẻ.

"Ừ." Trịnh Gia Hòa gật gật đầu.

Cha của Cố Ngôn Tử muốn giữ hắn ở lại thành phố S, nhưng kì thật cũng không có nhiều chuyện lắm để giữ chân hắn.... mà một tháng kia là hắn chủ động ở lại.

Một tháng này, hắn ngoại trừ bận rộn chuyện công ty, thời gian trống toàn bộ đều ở Cố gia.

Thời gian không phụ lòng người, thái độ của cha Cố Ngôn Tử đối với hắn tốt hơn rất nhiều, mẹ của Cố Ngôn Tử cùng ông nội bà nội lại rất thích hắn.

Ban đầu hắn định ở thành phố S nhiều thêm một chút, bận rộn xong chuyện của công ty con đưa ra thị trường rồi mới quay lại thành phố B, nhưng trợ lý Chu nói với hắn chuyện đoàn phim mở tiệc hơ khô thẻ tre, hắn liền trở về trước.

Bộ phim này có ý nghĩa đặc biệt với Cố Ngôn Tử, hắn cảm thấy mình nên đi với Cố Ngôn Tử.

Buổi tối hôm nay Cố Ngôn Tử có chút không ngủ được.

Mới vừa sống lại, hắn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa, sau đó liền ở cùng Trịnh Gia Hòa, quan hệ của hai người cũng dần dần thân mật.

Nhưng lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ một lòng muốn làm cái gì đó cho Trịnh Gia Hòa.

Nhưng hiện tại thì không giống như vậy.

Sau khi say rượu, hắn liền mơ hồ cảm nhận được tình cảm của mình đối với Trịnh Gia Hòa, hiện tại xa cách hai tháng với Trịnh Gia Hòa, lại làm hắn xác định được phần tình cảm này của mình.

Đời trước sau khi hắn trở về Cố gia, đã hạ quyết tâm không bao giờ yêu đương nữa, khi đó, hắn quả thật không có tâm tư này.

Kết quả, sau khi sống lại chỉ có mấy tháng mà hắn đã rơi vào tay giặc...

Thế nhưng Trịnh Gia Hòa quả thật đáng để cho hắn thích.

Cố Ngôn Tử cảm thấy ánh mắt đời này của hắn tốt hơn đời trước nhiều, chỉ là Trịnh Gia Hòa như vậy, hắn hơi không dám nghĩ tới.

Nhưng thái độ của Trịnh Gia Hòa với hắn, làm hắn nhịn không được lại suy nghĩ.

Chuyện khác không nói, hai tháng này, mỗi ngày Trịnh Gia Hòa sẽ gọi video cho hắn... rất nhiều cặp vợ chồng, chỉ sợ không làm được chuyện này.

Trong đầu Cố Ngôn Tử hiện lên ý niệm này, tới ba bốn giờ sáng mới ngủ, chín giờ sáng ngày hôm sau, lại bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Chuyến bay của Trịnh Gia Hòa mười hai giờ sẽ hạ cánh, hắn lo lắng đường tới sân bay sẽ bị kẹt xe, liền quyết định đi sớm hơn nửa tiếng.... mà hắn định làm một ít chuẩn bị....

Lúc trợ lý Chu tới đón Cố Ngôn Tử, phát hiện hôm nay Cố Ngôn Tử ăn mặc rất đẹp trai: "hôm nay khí sắc của Cố thiếu thật tốt."

Cố Ngôn Tử tán thưởng nhìn hắn một cái, đồng thời cảm thấy lúc trước mình sửa soạn không uổng phí.

Hắn đối với diện mạo của mình, xem như trong đám đàn ông thì để ý hơn, ít nhất sữa rửa mặt thì vẫn dùng, nhưng sau khi tiếp xúc với nam diễn viên ở đoàn phim , hắn đột nhiên phát hiện... thì ra nam diễn viên không chỉ khi quay phim mới trang điểm, bình thường cũng sẽ trang điểm.

Hơn nữa bọn họ mặc kệ là lúc trang điểm khi quay phim hay là trang điểm hằng ngày, đều không hề ẻo lả, còn khiến bọn họ rất có tinh thần.

Hôm nay, hắn liền hẹn riêng thầy hóa trang ở đoàn phim, để cho hắn tới chỗ mình sửa sang hình tượng một chút.

Hắn không dám làm nhiều, cũng chỉ chuốt mi, dùng phấn BB, nhưng nhìn tổng thể quả thật sáng sủa lên không ít.

*hơ khô thẻ tre: kết thúc hoặc hoàn thành một cái gì.

Chương 33
Lúc Cố Ngôn Tử cùng trợ lý Chu tới sân bay, cách thời gian máy bay đáp xuống chỉ còn nửa tiếng.

Cố Ngôn Tử nhìn thời gian, mua một cái hamberger ở sân bay.

Buối sáng sau khi thức dậy, nấu bánh chéo đông lạnh ăn một chút, hiện tại đã qua ba giờ, lại đói bụng.

Sau khi ở cùng với Trịnh Gia Hòa, Cố Ngôn Tử rất chú ý ăn uống, cơ bản không ăn thức ăn không khỏe mạnh, hamberger hắn mấy tháng đã không ăn.

Hiện tại ăn hắn cảm thấy rất thơm...

Trợ lý Chu thấy Cố Ngôn Tử mua hamberger ăn, liền cũng mua cơm trưa ăn, hai người vừa ăn vừa chờ người.

"Tiểu Cố?" một thanh âm vang lên, Cố Ngôn Tử quay đầu, liền thấy được một người quen- đạo diễn Giang Thụy hắn quen biết khi đang học tập trong đoàn phim.

Đạo diễn Giang Thụy đã hơn năm mươi tuổi, bộ dạng hắn ục ịch, còn có một cái đầu trọc rất bóng loáng, Cố Ngôn Tử cho dù nhiều năm không gặp hắn, nhưng vẫn nhận ra hắn.

"Cậu ở đây đón người sao?" Giang đạo cười hỏi.

Cố Ngôn Tử gật đầu: "Vâng, cháu tới đón bạn."

"Tiểu Cố, hôm nay tôi còn có việc, không thể nói chuyện với cậu được. đây là danh thiếp của tôi, cậu cầm, sau đó liện hệ với tôi, tôi có việc tìm cậu." Giang đạo nói xong, đưa danh thiếp cho Cố Ngôn Tử, sau đó kéo hành lý đi.

"Cố thiếu, ai vậy?" trợ lý Chu tò mò hỏi, Giang đạo rất bận, tuy rằng đã đạo diện không ít bộ phim, nhưng người ngoài giới, có rất nhiều người không quen hắn.

"Là đạo diễn của bộ phim ." Cố Ngôn Tử hỏi, Giang đạo nổi tiếng với bộ phim .

"Thì ra đây là đạo diễn của phim " trợ lý Chu hơi kinh ngạc, hình tượng của Giang đạo... thực độc đáo!

Cái đầu bóng loáng kia, trong sân bay là độc nhất vô nhị!

"Giang đạo thích đi một mình." Cố Ngôn Tử nói.

Người trong giới rụng tóc không ít, phần lớn thì sẽ đi trồng tóc, người trong giới lớn tuổi tóc bạc cũng không ít, hầu như cũng sẽ đi nhuộm tóc. Mà bọn họ làm như vậy, là vì muốn làm cho mình nhìn trông trẻ tuổi, nhưng Giang đạo....

Giang đạo rụng tóc không nghiêm trọng lắm, đầu bạc cũng không nhiều, nhưng người khác lại cứ quan tâm cái đầu của hắn, hắn cảm thấy thật phiền, rõ ràng liền quyết định đi cạo trọc đầu.

Sau đó phát hiện đầu trọc rất thoải mái, gôi đầu xong chỉ cần dùng khăn lau là được, đi cắt tóc chỉ cần dùng dao cạo râu dạo một vòng là được, hắn rất thích đầu trọc, không muốn để tóc nữa...

Cố Ngôn Tử không biết Giang đạo tìm mình có chuyện gì, nhưng vẫn cất danh thiếp của Giang đạo đi, tính toán lúc rảnh thì sẽ gọi điện cho Giang đạo, sau đó đem giấy bao của hamberger ném vào thùng rác bên cạnh.

Mà lúc này Trịnh Gia Hòa rốt cục đi ra.

Trịnh Gia Hòa ở khoang thương gia cũng là người đầu tiên đi ra, hắn mang theo một cái vali nhỏ, đi tới chỗ Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử đứng thẳng thân thể, khóe miệng không khắc chế được kéo lên trên, lại có chút không yên.... Hắn sửa sang khuôn mặt một chút, cũng không biết Trịnh Gia Hòa có thích hay không.

"Đi thôi." Trịnh Gia Hòa nhìn Cố Ngôn Tử, cười nói.

"Chú Trịnh, hành lý của chú..." hành lý của Trịnh Gia Hòa, hẳn là không chỉ có một cái vali nhỏ này?

"Thư kí và trợ lý của tôi ở phía sau, bọn họ sẽ giúp tôi cầm." Trịnh Gia Hòa cười cười, sau đó chăm chú nhìn Cố Ngôn Tử: "Cậu hôm nay.... Nhìn tốt lắm."

Hôm nay Trịnh Gia Hòa tới gần Cố Ngôn Tử, đã ngửi thấy mùi nước hoa Cổ Long trên người Cố Ngôn Tử, nhìn kỹ, lại chú ý tới kiểu tóc cùng dáng mi của Cố Ngôn Tử, đều đã trải qua sửa sang.

Bình thường Cố Ngôn Tử thực giản dị, cũng không thường xuyên chăm sóc bản thân, đây là... vì tới đón hắn mà làm sao?

Tâm tình Trịnh Gia Hòa rất tốt.

Lúc trở về, trợ lý Chu lái xe, Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử ngồi ở phía sau xe nói chuyện phiếm.

Nói đến cũng lạ, bọn họ rõ ràng mỗi ngày đều nói chuyện, nhưng vẫn như cũ nói không hết chuyện.

Trịnh Gia Hòa ở trên máy bay đã ăn cơm, Cố Ngôn Tử cũng không đói, trợ lý Chu liền trực tiếp đưa hai người về nhà, lại tỏ vẻ năm giờ chiều sẽ qua đón bọn họ- Trịnh Gia Hòa đặt hai bộ tây trang, đặt ở chỗ nhà thiết kế quần áo đã hợp tác nhiều năm với hắn, muốn bọn họ tới bên đó thay quần áo, lại để cho thợ tạo hình giúp làm kiểu tóc.

"Tiệc hơ khô thẻ tre của điện ảnh và truyền hình Gia Thành cũng không long trọng, không cần phiền toái như vậy..." Cố Ngôn Tử nói.

"Đây là bộ phim truyền hình đầu tiên mà cậu viết, coi trọng một chút cũng đúng." Trịnh Gia Hòa nói, trước kia Cố Ngôn Tử chủ yếu là làm trợ lý cho người ta hoặc là viết phim chiếu mạng, là bộ phim truyền hình đầu tiên mà phòng làm việc bọn họ độc lập viết.

Trịnh Gia Hòa vì muốn trở về đúng giờ, hai ngày trước mỗi buổi tối thời gian ngủ không quá năm giờ, lúc trước ở trên máy bay ngủ không được tốt... sau khi hắn về nhà liền vào phòng ngủ.

Cố Ngôn Tử thì không như vậy, hắn vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Đồ ăn bên ngoài hương vị mặc dù tốt, nhưng phần lớn rất là nhiều dầu mỡ, không đủ khỏe mạnh, hơn nữa tiệc hơ khô thẻ tre tổ chức hơi trễ... Cố Ngôn Tử cân nhắc, vẫn là chuẩn bị một chút đồ ăn cho Trịnh Gia Hòa thì tốt hơn.

Hắn dùng cà rốt xòa thịt dê, lại xào một mâm bông cải xanh và bắp cải xào, sau đó bốn giờ rưỡi liền đánh thức Trịnh Gia Hòa: "Chú Trịnh, chúng ta ăn trước một chút rồi mới đi."

"Ừ." Trịnh Gia Hòa cười đồng ý, giữa trưa ở trên máy bay tuy rằng đồ ăn không tồi, nhưng bởi vì mười hai giờ sẽ tới thành phố B, nên mười một giờ đã cung cấp đồ ăn, đến bây giờ đã gần sáu giờ, hắn quả thật đói bụng.

Cố Ngôn Tử... thật sự rất tri kỷ.

Trịnh Gia Hòa cân nhắc, chờ sau khi tiệc hơ khô thẻ tre kết thúc, hắn có thể cùng Cố Ngôn Tử nói chuyện.

Hắn đã hơn ba mươi tuổi, hi vọng có thể nhanh chóng xác định quan hệ.

Dù sao... ăn chay nhiều năm như vậy, cũng nên ăn chút thịt.

Trịnh Gia Hòa yêu cầu tây trang làm cho mình và Cố Ngôn Tử kiểu dáng giống nhau như đúc.

Cố Ngôn Tử thay quần áo xong mới chú ý tới điểm này, tim đập càng nhanh hơn.

Trịnh Gia Hòa thực ra rất bình tĩnh, nhìn thấy Cố Ngôn Tử đã chuẩn bị tốt, liền cười nói: "Đi thôi."

Hai người đi vào nơi tổ chức tiệc hơ khô thẻ tre, đã gần bảy giờ.

Tiệc hơ khô thẻ tre của điện ảnh và truyền hình Gia Thành, vẫn là theo truyền thống của điện ảnh và truyền hình Gia Thành, cũng không bày tiệc rượu, mà ở trong khách sạn đặt một bàn tiệc rượu, đã đến giờ đồ ăn liền được bê lên, cùng nhau ăn cơm.

Đặc biệt đơn giản không làm màu.

Mà lúc Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử tới, đa số mọi người đã tới rồi, đang tụ lại một chỗ nói chuyện, hai diễn viên chính cùng mấy người đầu tư bên cạnh vây đầy người.

Thế nhưng khi Trịnh Gia Hòa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều đặt lên người Trịnh Gia Hòa.

Bộ phim này Trịnh Gia Hòa đầu tư một ngàn vạn, mấy diễn viên chính có đầu tư mọi người cũng biết.

Đầu tư một ngàn vạn, đối với Trịnh Gia Hòa không là gì, bọn họ tuy rằng mời Trịnh Gia Hòa, nhưng cũng không nghĩ Trịnh Gia Hòa sẽ tới... vừa thấy Trịnh Gia Hòa, bọn họ liền đứng lên.

Mà bọn họ vừa đứng lên, người vây quanh bọn họ, đương nhiên liền nhìn về phía Trịnh Gia Hòa.

"Trịnh tổng, kính đã lâu kính đã lâu!" tổng giám đốc điện ảnh và truyền hình Gia Thành ra nghênh đón.

"Lí tổng, tôi xem phim truyền hình của công ty các ông mà lớn lên, nếu nói kính đã lâu nên là tôi nói." Trịnh Gia Hòa cũng không kiêu căng gì, cười cùng bọn họ nói chuyện.

Vừa tới bảy giờ, nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên.

Trịnh Gia Hòa cùng Cố Ngôn Tử được sắp xếp ngồi cùng với tổng giám đốc của công ty điện ảnh và truyền hình Gia Thành, còn có các nhà đầu tư khác, mà người trong bàn cũng không nhiều lắm, mọi người cũng không tập trung ăn cơm, nhưng thật ra đã bàn bạc xong rất nhiều chuyện.

Một lúc sau, Cố Ngôn Tử mới biết được người đầu tư lớn nhất của bộ phim này, là một ông chủ môi cá.

Đương nhiên, vị ông chủ môi cá này bởi vì mấy năm nay quốc gia càng ngày càng phát triển về khoáng sản, đã muốn chuẩn bị đồi nghề sang bất động sản.

Về phần đầu tư vào phim truyền hình chỉ là sở thích của hắn.

Hắn đặc biệt thích tên mình xuất hiện ở phần đầu và phần cuối phim.

Trình độ văn hòa của người này không cao, cũng hiểu bản thân, từ khi làm đầu tư cho tới bây giờ cũng chỉ nhận tiền hoa hồng không xen vào việc quay phim, là người đầu tư khiến cho người ta rất thích.

Cố Ngôn Tử cũng thích người đầu tư như vậy, nhưng hắn không thích hành động của đối phương.

Vị ông chủ môi cá này... thích mời rượu người khác.

Trịnh Gia Hòa cũng đã uống hết một ly, còn muốn uống nữa... Cố Ngôn Tử lập tức ngăn lại: "Ngại quá, tửu lượng của chú Trịnh không tốt, không thể uống nhiều."

Vị ông chủ môi cá kia nghe vậy, lập tức nhìn Trịnh Gia Hòa.

"Thật có lỗi, tôi không thể uống thêm được nữa." Trịnh Gia Hòa cười nói, lại kêu người phục vụ đem chén rượu trước mặt hắn và Cố Ngôn Tử đi, thuận tiện đổi thành nước ép nho.

Vì thế trong một đám ông chủ đang uống rượu nho, thì lại xuất hiện hai người uống nước ép nho.

Thời gian ăn bữa cơm này rất dài, trong lúc đó Cố Ngôn Tử đứng dậy đi toilet.

Kết quả hắn vừa ra khỏi toilet trên đường trở về bàn tiệc thì tình cờ gặp phải Bành Tĩnh Hoằng.

Lúc này mày Cố Ngôn Tử nhíu lại.

Mấy ngày nay, hắn một mực tránh không xuất hiện cùng một chỗ với Bành Tĩnh Hoằng, lần này đến cả tiệc hơ khô thẻ tre, hắn cũng đã hỏi qua sản xuất Điền, biết không mời Bành Tĩnh Hoằng nên mới tới đây.

Kết quả... thế nhưng lại gặp phải Bành Tĩnh Hoằng, không, phải nói là bị Bành Tĩnh Hoằng cản đường.

Tây trang của Bành Tĩnh Hoằng nhăn nhúm mặc ở trên người, miệng ngậm thuốc lá, tóc hơi loạn, nhìn thấy vừa suy sút lại vừa đẹp trai, đương nhiên, Cố Ngôn Tử không hề thấy hắn đẹp trai: "Bành Tĩnh Hoằng, chúng ta đã chia tay bốn tháng, anh còn giống như âm hồn bám lấy tôi làm gì?"

"Anh không đồng ý chia tay." Bành Tĩnh Hoằng nói. mấy tháng nay hắn cùng Cố Ngôn Tử chia tay, ngày qua của hắn rất vô vị, càng ngày càng nhớ Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử cười nhạo: "Chia tay chứ không phải ly hôn, nhất định phải được anh đồng ý mới được sao."

"Cố Ngôn Tử, anh biết sai rồi, anh không nên gạt em cũng Khương Tú đính hôn, anh cũng đã nói với cô ấy, sẽ hủy hôn với cô ấy.... chúng ta lại quay về bên nhau một lần nữa được không?" Bành Tĩnh Hoằng nói.

"Đừng!" Cố Ngôn Tử không hề do dự từ chối: "Anh đã cùng Khương Tú đính hôn vậy thì nên ở bên nhau cho tốt!" Hắn không hề mong muốn Bành Tĩnh Hoằng và Khương Tú hủy bỏ hôn ước, hai người này nên ở bên nhau thật hạnh phúc.

"Anh không thích cô ấy, anh chỉ thích em, cũng chỉ muốn cùng em ở bên nhau." Bành Tĩnh Hoằng muốn kéo cánh tay của Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử né tránh.

« Ngôn Tử, Trịnh Gia Hòa đối với em chỉ là chơi đùa, em ở bên hắn sẽ không lâu dài, anh yêu em, chúng ta có thể đi nước ngoài kết hôn... » Bành Tĩnh Hoằng nhìn Cố Ngôn Tử, lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn : « Em không cần phải cam chịu như vậy.... »

Ở trong mắt Bành Tĩnh Hoằng, trước kia Cố Ngôn Tử hoàn toàn không biết Trịnh Gia Hòa.

Ngày hắn đính hôn, chỉ sợ là do Cố Ngôn Tử dỗi hắn, mới có thể lên giường với Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa quả thật rất tốt với Cố Ngôn Tử, nhưng hắn là ai ? sao có thể thật lòng với Cố Ngôn Tử được ? tuy rằng Cố Ngôn Tử ở các phương diện khác cũng không kém, nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.

Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa, hẳn là giao dịch giữa tiền và thân thể.

Trước kia Cố Ngôn Tử không phải như vậy, Cố Ngôn Tử vấn muốn cùng hắn ra nước ngoài kết hôn, còn tưởng tượng ra hôn lễ của hai người...

« Cùng anh kết hôn ? đời này không có khả năng. » Cố Ngôn Tử đột nhiên nở nụ cười.

Hắn không nghĩ Bành Tĩnh Hoằng vẫn nghĩ như vậy.

Hắn và Bành Tĩnh Hoằng ở bên nhau hai năm, Bành Tĩnh Hoằng không hề hiểu hắn.

Lúc này, Cố Ngôn Tử thật sự muốn nói với Bành Tĩnh Hoằng, mình cùng Trịnh Gia Hòa là người yêu thật sự, đáng tiếc lúc này hắn và Trịnh Gia Hòa căn bản không có gì, bây giờ cũng không có quan hệ gì mà nói....

Hắn quyết định không hề nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Bành Tĩnh Hoằng thấy thế, lại muốn kéo Cố Ngôn Tử, nhưng Cố Ngôn Tử đánh một quyền vào tay hắn, sau đó không quay đầu lại rời đi.

Cánh tay của Bành Tĩnh Hoằng đau đến run rẩy.

Hắn ném xuống thuốc lá trên tay kia, dùng chân dẫm tắt, sau đó liền gọi điện cho Khương Tú : « Khương Tú, chuyện hủy hôn của chúng ta, cô đã nghĩ tới đâu rồi ? »

« Bành ca, việc này anh tự mình nói với bác trai bác gái đi ! » Khương Tú trực tiếp ngắt điện thoại.

Bành Tĩnh Hoằng cầm di động mắng một tiếng.

Bên kia sắc mặt Khương Tú cũng rất khó nhìn.

Khương Tú có địch ý rất lớn với Cố Ngôn Tử, mà nguyên nhân chính là cô đã sớm nhận ra Bành Tĩnh Hoằng coi trọng Cố Ngôn Tử.

Bành Tĩnh Hoằng rất để ý Cố Ngôn Tử, nếu Cố Ngôn Tử không muốn, cô ta khẳng định không có cách gả cho Bành Tĩnh Hoằng.

Đúng là vì như vậy, cô ta một mực muốn châm ngòi li dán quan hệ của hai người, thậm chí không tiếc đồng ý với Bành Tĩnh Hoằng, cùng Bành Tĩnh Hoằng diễn trò trước mặt Cố Ngôn Tử nói hai người là kết hôn hợp đồng.

Cô ta chịu nhục nhiều năm như vậy, là vì muốn gả cho Bành Tĩnh Hoằng, kết quả... Bành Tĩnh Hoằng vẫn không chịu lấy cô ta.

Đều là vì Cố Ngôn Tử.

Nghĩ tới mấy tháng nay mình không có việc gì làm, độ nổi tiếng lại càng ngày càng giảm, Bành Tĩnh Hoằng còn không để ý tới cô ta... Khương Tú rất hận Cố Ngôn Tử.

Đáng tiếc Cố Ngôn Tử rất khiêm tốn, mấy ngày nay, cô ta không hề tìm được Cố Ngôn Tử...

Tiệc hơ khô thẻ tre của đoàn phim , vẫn tiếp tục tới mười giờ đêm.

Có một ít người còn muốn đi chỗ khác chơi tiếp, nhưng Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa lại muốn trở về.

Sau khi trợ lý Chu tới đây với bọn họ, cũng ở lại ăn cơm, hắn không uống rượu, lúc này liền lái xe đưa Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa về.

Ghế trước và ghế sau chiếc xe này của Trịnh Gia Hòa có thêm một tấm chấn.

Trịnh Gia Hòa đem tấm chắn này nâng lên, cười nhìn về phía Cố Ngôn Tử : « Lúc trước, cậu vì sao không cho tôi uống rượu ? »

Cố Ngôn Tử sửng sốt.

« Từ khi chúng ta gặp lại nhau, cậu đặc biệt quan tâm đến thân thể tôi, là vì sao ? » Trịnh Gia Hòa lại hỏi.

Trong xe chỉ có một chiếc đèn, bộ dạng của Trịnh Gia Hòa như ẩn như hiện trong bóng tối.

Nhưng cho dù như vậy, Cố Ngôn Tử vẫn nhìn thấy nụ cười ôn hòa và ánh mắt chăm chú của Trịnh Gia Hòa.

Cố Ngôn Tử nghĩ nghĩ, lần này không có tùy tiện nói bậy giống như trước đây, mà là nói : « Cháu... chú Trịnh, thân thể chú không tốt, phải chú ý nhiều một chút. »

Chương 34
Lúc trước Cố Ngôn Tử một mực quan tâm đến thân thể Trịnh Gia Hòa, nhưng chưa bao giờ thẳng thắn nói với Trịnh Gia Hòa.

Ngay từ đầu bởi vì không quen, sau đó là vì không có cơ hội.

Nhưng hiện tại Trịnh Gia Hòa chủ động nói ra, hiện giờ quan hệ của bọn họ cũng thân thiết hơn, thậm chí sau khi hắn say rượu tỏ tình, Trịnh Gia Hòa cũng không bất hòa với hắn....

Cố Ngôn Tử trực tiếp đem suy nghĩ của mình nói ra.

"Thân thể tôi không tốt?" Trịnh Gia Hòa sửng sốt.

Trịnh Gia Hòa hỏi như vậy, kỳ thật không trông cậy vào Cố Ngôn Tử trả lời.

Hắn chỉ là muốn có một chút không khí, để tiếp theo thuận lợi tỏ tình mà thôi.

Nhưng mà, lời nói của Cố Ngôn Tử, cũng khiến cho lời tỏ tình của hắn phải nuốt trở về.

"Chú Trịnh, thân thể chú không tốt, sau này không được để bản thân mệt mỏi, không được thức đêm, thức ăn.... Cháu đã liên hệ với nông trường ở bên Úc, sau này sẽ chuyển đồ ăn tới đây, cháu làm cho chú ăn..." Cố Ngôn Tử nói.

Đồ ăn trong nhà bọn họ, đều là được đưa tới từ một nông trường chuyên cung cấp đồ ăn sạch, Trịnh gia cũng giống như vậy, nhưng Trịnh Gia Hòa bình thường không ở nhà nấu cơm, nên người ta cũng không mang đồ ăn sang bên này.

Chú và cậu hắn đều ở thành phố B, bên kia vốn thường xuyên mang đồ ăn sang bên này, việc này thiết lập cũng rất nhanh.

Cố Ngôn Tử rất quan tâm đến mình, nhưng lúc này, Trịnh Gia Hòa cười không nổi, hắn trực tiếp khách sao nói: "Cậu... sao lại biết thân thể tôi không tốt?"

"Lúc trước nghe người khác nói, nói trái tim của chú Trịnh không tốt?" Cố Ngôn Tử suy xét một chút liền nói.

Trịnh Gia Hòa: "...."

Trịnh Gia Hòa là sinh non, lúc mới sinh ra, các bộ phận bên trong còn chưa phát triển hoàn toàn, bị thiếu lớp màng ngăn cách, mà người khác thường nói là trái tim có một lỗ thủng.

Thế nhưng bệnh này rất nhiều trẻ em đều gặp, nếu không nghiêm trọng, trẻ em cũng sẽ không có biểu hiện gì ra bên ngoài, hơn nữa còn có thể tự tốt lên.

Cũng có rất nhiều cha mẹ đều không biết con mình từng có chứng bệnh như vậy.

Nhưng Trịnh Gia Hòa là sinh non, lúc mới sinh ra đã làm rất nhiều kiểm tra, đương nhiên cũng kiểm tra ra bệnh này.

Tình trạng bệnh của hắn rất nhẹ, hơn nữa chưa tới một tuổi liền tự mình khỏi hẳn, mấy năm nay mẹ hắn cũng nói qua vài lần, hắn cũng nghe mẹ hắn nói, mới biết được lúc trước tim của mình từng có một cái lỗ.

Cố Ngôn Tử tìm ra một lý do như vậy, Trịnh Gia Hòa cũng không hoài nghi, còn nghĩ hắn có thể là vô tình nghe được khi mẹ mình nói chuyện với bà nội Cố Ngôn Tử.

Tươi cười trên mặt Trịnh Gia Hòa biến mất trong chớp mắt, nhưng rất nhanh, hắn lại cười hỏi: "Cho nên... lúc chúng ta mới gặp lại nhau, cậu mới đỡ tôi đó hả?"

Cố Ngôn Tử nghe vậy, lập tức hơi xấu hổ.

Hành động khi đó của hắn, kỳ thật hơi không thích hợp.... nhưng thình lình sống lại, lại còn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa, hắn rất vui vẻ, lúc đó hắn không nghĩ được nhiều như vậy.

"Chẳng trách cậu lại quan tâm cơ thể tôi như vậy." Trịnh Gia Hòa nói.

"Chú Trịnh...." Cố Ngôn Tử đột nhiên cảm giác được thái độ bây giờ của Trịnh Gia Hòa... hơi kỳ quái.

"Tôi không bị bệnh tim." Trịnh Gia Hòa cười cười: "Cơ thể của tôi rất tốt."

Cố Ngôn Tử khiếp sợ mở to hai mắt.

Lúc Trịnh Gia Hòa qua đời, hắn còn đang ở trong bệnh viện, tình huống cụ thể cũng không rõ ràng.

Nhưng hắn vẫn biết một chút.... Lúc Trịnh Gia Hòa cứu hắn, tuy rằng có xảy ra xung đột với bọn cướp, nhưng hắn không bị thương nghiêm trọng gì.

Dù sao khi đó, Trịnh Gia Hòa cõng hắn đi một đoạn rất xa, lúc hắn nằm viện, Trịnh Gia Hòa còn đi công tác.

Lúc trước, hắn vẫn cảm thấy tim của Trịnh Gia Hòa không tốt, là vì cứu hắn, còn tiếp tục đi công tác... cuối cùng mới phát bệnh tim, đột nhiên qua đời.

Nhưng hiện tại nếu thân thể Trịnh Gia Hòa không có vấn đề, vậy hắn sao lại qua đời?

Trịnh Gia Hòa nếu không phải vì bệnh tim phát tác mà qua đời.... vậy Trịnh gia vì sao phải nói như vậy?

Thế nhưng cha mẹ Trịnh Gia Hòa kỳ thật cũng không phải tự mình nói với hắn, việc Trịnh Gia Hòa tái phát bệnh tim mà qua đời, là cha mẹ hắn nói, người bên ngoài đều nói như vậy.

Trong một lúc Cố Ngôn Tử suy nghĩ rất nhiều, cả người hơi mơ màng.

Trịnh Gia Hòa nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trên mặt lộ vẻ cười, trong lòng thì không dễ chịu chút nào.

Trách không được, rõ ràng đã vài năm không gặp, nhưng Cố Ngôn Tử vừa thấy hắn lại rất quan tâm.... Thì ra hắn nghĩ thân thể mình không tốt.

Sau khi gặp lại, Cố Ngôn Tử rất quan tâm tới hắn, hắn nghĩ Cố Ngôn Tử thích mình, không nghĩ tới thì ra là không phải.

Cũng đúng, Cố Ngôn Tử vừa mới cùng Bành Tĩnh Hoằng chia tay, trước kia ở chung với hắn cũng không nhiều, sao có thể đột nhiên thích mình?

Mà hắn cảm thấy Cố Ngôn Tử là sùng bái mình....

"Chú Trịnh, thân thể chú thật sự...." Cố Ngôn Tử muốn xác nhận một chút, lại cảm thấy dưới tình huống thân thể Trịnh Gia Hòa rất tốt mình hỏi như vậy thì không thích hợp.

"Cơ thể tôi thật sự rất tốt." Trịnh Gia Hòa còn cho câu trả lời thuyết phục, đồng thời cười khổ.

Chú Trịnh.... Cố Ngôn Tử từ sau khi gặp lại hắn, vẫn đều gọi hắn là "chú Trịnh", lúc trước hắn không nghĩ nhiều, thậm chí cảm thấy rất là tình thú, nhưng hiện giờ cẩn thận nghĩ lại.

Cố Ngôn Tử đối với hắn, có lẽ căn bản không phải là sùng bái, mà là quấn quýt của vãn bối đối với trưởng bối.

Về phần chuyện Cố Ngôn Tử uống say nói "thích"... sau khi uống rượu không nhất định sẽ nói lời thực, huống chi Cố Ngôn Tử khi đó kỳ thật không uống quá say... chắc là hắn đang làm nũng, muốn trưởng bối dỗ mình.

Lúc Cố Ngôn Tử còn nhỏ, hắn từng đưa quà cho Cố Ngôn Tử, lúc ấy không phải Cố Ngôn Tử cũng nói "em thích anh trai nhất?"

Hơn nữa lúc đó Cố Ngôn Tử không chịu kêu hắn là "chú", so với bây giờ còn đáng yêu hơn một chút.

"Chú Trịnh, nếu là sự thật thì quá tốt rồi!" Cố Ngôn Tử vừa mừng vừa sợ.

Kỳ thật hắn rất lo lắng cho thân thể của Trịnh Gia Hòa, hiện tại Trịnh Gia Hòa không có việc gì, quả thật tốt đến không thể tốt hơn được nữa.

Thế nhưng trong lòng lại dâng lên sầu lo- Trịnh Gia Hòa, rốt cuộc qua đời như thế nào?

"Cho nên cậu không cần phải lo lắng cho tôi như vậy... kỳ thật tửu lượng của tôi rất tốt." Trịnh Gia Hòa nói.

Đột nhiên ý thực được mình tự mình đa tình, hắn cũng có chút khổ sở, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại.

Tuy rằng mấy ngày nay mình làm một ít chuyện ngu xuẩn, nhưng so với những người trên thường trường trước kia, kỳ thật cũng không là gì.

Trịnh Gia Hòa hoàn toàn không lộ ra khác thường gì.

Cố Ngôn Tử hơi xấu hổ: "Chú Trịnh, thực xin lỗi."

"Cậu giải thích làm gì? Việc này không trách cậu." Trịnh Gia Hòa cười cười, dời đề tài đi: "Đúng rồi, tôi nghe trợ lý Chu nói, gần đây cậu đang viết kịch bản cho một bộ phim mạng sao?"

Khoảng thời gian Trịnh Gia Hòa rời khỏi thành phố B, Cố Ngôn Tử ở chung với trợ lý Chu không ít.

Mà trợ lý Chu lấy tiền lương từ hắn, bởi vậy mỗi ngày sẽ đem chuyện của Cố Ngôn Tử nói với hắn.

Cố Ngôn Tử cũng không biết mình đã bỏ qua mất một thông báo quan trọng.

Hắn rất nhanh liền nói chuyện phiếm với Trịnh Gia Hòa, nói không ít chuyện.

Trịnh Gia Hòa giống như bình thường đáp lời.

Về đến nhà đã khuya, Trịnh Gia Hoà cùng Cố Ngôn Tử tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Nhưng Trịnh Gia Hòa không ngủ được, cũng không biết là do buổi chiều ngủ quá ngon, hay là vì nguyên nhân khác...

Hắn nghĩ Cố Ngôn Tử thích mình là giả, nhưng hắn lại thật sự thích Cố Ngôn Tử.

Chỉ là Cố Ngôn Tử coi hắn là chú.

Trịnh Gia Hòa xoa xoa lông mày của mình.

Hắn vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ có một người bạn trai, hiện tại xem ra.... Việc này chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Sau khi suy tư Trịnh Gia Hòa rất nhanh đưa ra một quyết định.

Hắn đã thích Cố Ngôn Tử, nhiều năm như vậy hắn khó lắm mới thích được một người, đương nhiên là không dễ dàng buông tay.

Về phần Cố Ngôn Tử không thích hắn, chỉ coi hắn là chú... bọn họ chỉ kém nhau tám tuổi thôi, hai nhà còn không có quan hệ thân thích, có cái gì mà phải lo lắng ?

Sau khi đưa ra quyết định Trịnh Gia Hòa rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Cố Ngôn Tử lại không ngủ tốt, vẫn nghĩ tới chuyện đời trước, muốn tìm ra nguyên nhân tử vong của Trịnh Gia Hòa, nhưng hắn đời trước không thân thiết với Trịnh Gia Hòa, nên cũng không có manh mối gì.

Nhưng cuối cùng lại khiến hắn càng quyết tâm ở bên cạnh Trịnh Gia Hòa hơn... hắn nhất định không để cho Trịnh Gia Hòa đột nhiên chết được.

Cố Ngôn Tử mơ mơ màng màng ngủ, ngày hôm sau nghe được thanh âm của đồng hồ báo thức, lại nhanh chóng thức dậy, vệ sinh đơn giản một chút, liền từ trong phòng đi ra.

Sau đó hắn liền nhìn thấy Trịnh Gia Hòa.

Trịnh Gia Hòa hẳn là vừa mới vận động xong. Hắn không có mặc áo, chỉ mặc một cái quần đùi vận động, trên người toàn là mồ hôi, tóc còn ướt, đang ở trong nhà ăn uống nước.

Cả người Cố Ngôn Tử đều cứng lại.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trịnh Gia Hòa cởi trần, cũng là lần đầu tiên biết được... dáng người của Trịnh Gia Hòa lại đẹp như vậy.

Trịnh Gia Hòa thế nhưng còn có cơ bụng !

Hắn bận rộn như vậy, thế nhưng còn có thể luyện ra cơ bụng !

Cố Ngôn Tử nhìn thoáng qua, vội vàng dời đi tầm mắt của mình.

« Ngại quá, vừa rồi ra mồ hôi hơi nhiều, tôi mới cởi áo ra, sau này sẽ không như vậy. » Trịnh Gia Hòa nói. Buổi sáng hắn sẽ vận động một lúc, sau đó tắm rửa rồi mới xem sách.

Nhưng lúc trước, bình thường hắn sẽ không đi tới phòng bếp, cũng có thói quen mặc tốt quần áo.

« Không có việc gì.... Chú Trịnh chú không cần phải để ý như vậy.... » Cố Ngôn Tử vội vàng nói, phòng ở này vốn là của Trịnh Gia Hòa, hắn không thể chỉ vì mình không quen, khiến cho Trịnh Gia Hòa nhất định phải ăn mặc kín đáo được.

Huống chi hắn cũng không phải là không quen, chỉ là xung kích có hơi lớn mà thôi.

Lúc trước hắn vẫn nghĩ Trịnh Gia Hòa ốm yếu, thân thể hẳn là cũng tái nhợt gầy yếu, không nghĩ tới lại ngoài dự liệu như vậy, còn tản ra hormone nồng đậm....

Cố Ngôn Tử hơi ngây ngốc, may mắn lúc này chuông cửa vang lên, khiến cho hắn tỉnh táo lại.

Người tới là người mang nguyên liệu tới đây.

Cố Ngôn Tử đặt nguyên liệu nấu ăn, sau này mỗi ngày bên úc sẽ chuyển đồ ăn tới đây, sau đó trước bảy giờ sẽ đưa tới từng nhà khách hàng... nhà người khác thì là quản gia hoặc là bảo mẫu ra nhận, nhà hắn thì sẽ là tự hắn ra nhận.

Cố Ngôn Tử mở cửa ra, nhận lấy nguyên liệu nấu ăn, xoay người mới phát hiện Trịnh Gia Hòa đã rời đi, hẳn là đã vào phòng tắm tắm rửa.

Hắn đột nhiên hơi mất mác.

Chương 35
Trước khi Trịnh Gia Hòa đi thành phố S, đã nói với mẹ mình, nói mình muốn theo đuổi Cố Ngôn Tử.

Nhưng lúc ấy, hắn cảm thấy Cố Ngôn Tử không cần mình theo đuổi, dù sao Cố Ngôn Tử cũng đã tỏ tình với mình.

Nhưng hiện tại.... hắn phát hiện mình cần phải có hành động.

Nếu không... Cố Ngôn Tử coi hắn như trưởng bối, tiểu hỗn đản này chỉ sợ sẽ là của người khác.

Trịnh Gia Hòa rất lo lắng sau đó đưa ra quyết định, còn có kế hoạch đơn giản, nhưng mà hắn tạm thời không có thời gian thực hiện kế hoạch của mình.

Hắn ở thành phố S hai tháng, tuy nói hiện tại có đủ loại công nghệ cao, hoàn toàn có thể thôn qua internet để làm việc, nhưng ở thành phố B, rốt cuộc vẫn có một ít công việc còn đọng lại.

Ngày đầu tiên hắn trở lại thành phố B nghỉ ngơi một chút, sau đó đi tham gia tiệc hơ khô thẻ tre của , nhưng ngày hôm sau, hắn liền tiến vào trạng thái bận rộn.

Mỗi ngày hắn có nhiều việc muốn mang về nhà làm, Cố Ngôn Tử cũng tự bận rộn chuyện của mình, hai người ngoại trừ bữa sáng và bữa tối, thế nhưng không có thời gian ở chung.

Đến ngay cả bữa tối... hắn ngẫu nhiên phải ra ngoài xã giao, không nhất định có thể về nhà ăn cơm.

"Trợ lý Chu." Mười giờ sáng hôm nay, Trịnh Gia Hòa đột nhiên kêu trợ lý Chu vào phòng.

"Trịnh tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?" Trợ lý Chu tò mò hỏi.

"Cậu nói với Ngôn Tử... mấy ngày nay tôi rất bận, đã vài ngày không ăn cơm thật tốt." Trịnh Gia Hòa nói.

Trợ lý Chu sửng sốt, sau đó lập tức đồng ý: "Trịnh tổng, không thành vấn đề! Tôi nhất định làm tốt chuyện này!"

Mỗi ngày hắn đều đúng giờ mang cơm cho Trịnh tổng, mà Trịnh tổng cũng không phải là không có thời gian ăn cơm, vẫn luôn ăn cơm rất đúng giờ.

Nhưng hiện tại Trịnh tổng nói như vậy, vậy....

Trợ lý Chu tìm cớ nói chuyện phiếm với Cố Ngôn Tử, đang trò chuyện lại nói gần đây Trịnh Gia Hòa rất bận rộn, thường xuyên không ăn cơm.

"Mỗi ngày tôi đều đúng mười một giờ đi mua cơm, trước mười hai giờ đưa tới chỗ Trịnh tổng, nhưng đôi khi tới một hai giờ chiều, cơm kia cũng không thấy động qua." Ngón tay của trợ lý Chu ở trên bàn phim bay nhanh như gió: "lúc Trịnh tổng ăn cơm đồ ăn thường xuyên đều đã nguội rồi."

"Các anh.... Không đề cập với chú ấy sao?" Cố Ngôn Tử nhắn lại.

"Trịnh tổng là ông chủ, chúng tôi không dám nói nhiều." Trợ lý Chu dối lòng gạt người.

"Như vậy đi, hôm nay anh đừng mua cơm cho chú ấy, tôi mang cơm tới đó!" Cố Ngôn Tử nói.

"Tốt! Có Cố thiếu để ý, Trịnh tổng nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ!"

Cố Ngôn Tử buông di động, liền đi vào nhà bếp.

Gần đây, mỗi ngày có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn được đưa tới, nhưng hắn cùng Trịnh Gia Hòa chỉ có hai người, thường thường ăn không hết chỉ đành cho cô làm công theo giờ mang về... hiện tại hắn làm thêm bữa trưa, kỳ thật cũng rất tốt.

Sau khi biết được Trịnh Gia Hòa không bị bệnh, đồ ăn có thể làm tùy ý một chút... Cố Ngôn Tử nấu một nồi thịt ba chỉ, lại xào bắp cải với tỏi, còn có canh xương hầm bí đao...

Hắn cho vào camen, dùng túi giữ ấm, lại xách theo hộp giữ ấm, sau đó lái xe tới tập đoàn Minh Lợi.

Vào cửa tập đoàn Minh Lợi, Cố Ngôn Tử còn chưa nói gì với tiếp tân, tiếp tân đã lên tiếng trước: "Cố tiên sinh, ngài có thể vào thang máy bên kia để đi lên văn phòng của tổng tài."

Cố Ngôn Tử: "...." Sau lần trước, mọi người hình như đều biết hắn...

Lần trước Cố Ngôn Tử tới chỗ Trịnh Gia Hòa, không có thời gian đánh giá bố cục ở tầng lầu này, hiện tại lại tới đây, mới có thể đánh giá một phen.

Tầng lầu này có một phòng họp, một phòng tiếp khách, một gian trà nước, sau đó là nơi làm việc của các trợ lý.... Thư ký và trợ lý của Trịnh Gia Hòa không hề ít, đều ở trong này làm việc.

Mà ở tận bên trong, chính là văn phòng của Trịnh Gia Hòa.

Cố Ngôn Tử vừa mới tiến vào, đã thu hút sự chú ý của các trợ lý ở đây, mà lúc này trợ lý Chu tươi cười đứng lên: "Cố thiếu, Trịnh tổng ở bên trong, cậu cứ trực tiếp đi vào là được."

Cố Ngôn Tử mở cửa đi vào, liền thấy được Trịnh Gia Hòa đang làm việc.

Nghe được thanh âm mở cửa, Trịnh Gia Hòa cũng không ngẩng đầu lên, cho tới khi ký xong tên của mình vào văn kiện cuối cùng, hắn mới ngẩng đầu.

Nhìn thấy Cố Ngôn Tử, mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc: "Ngôn Tử? sao cậu lại tới đây?"

"Chú Trịnh cháu đưa cơm cho chú." Cố Ngôn Tử cười nói.

Hai má lúm đồng tiền của Cố Ngôn Tử nhìn thấy rất đáng yêu, nhưng cách gọi "chú Trịnh" này đương nhiên không hề đáng yêu... Trịnh Gia Hòa nói: " Cậu không cần phải phiền toái như vậy.... hằng năm tôi sẽ kiếm tra sức khỏe hai lần, thân thể không hề có vấn đề gì, không cần phải chăm sóc đặc biệt."

"Một chút chuyện này cũng không phiền phức gì.... Dù sao cháu cũng rảnh rồi." Cố Ngôn Tử nói.

"Vậy cảm ơn.... Cậu ăn chưa?"

"Chưa ăn, chú Trịnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?" Cố Ngôn Tử đề nghị, hắn sợ mình mang cơm qua, Trịnh Gia Hòa sẽ không đúng giờ ăn cơm, bởi vậy không ăn cơm liền tới đây, tính toán cùng Trịnh Gia Hòa cùng nhau ăn cơm.

Trịnh Gia Hòa gật gật đầu: "Vậy cùng nhau ăn đi."

Hai người cùng nhau ăn cơm, trong lúc đó Trịnh Gia Hoà lại khen Cố Ngôn Tử vài câu: "Ngôn Tử, trù nghệ của cậu càng ngày càng tốt, ai lấy được cậu thật hạnh phúc."

Trong lòng Cố Ngôn Tử hồi hộp.

Sau này hắn có thể mỗi ngày đưa cơm cho Trịnh Gia Hòa, kỳ thật cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Trịnh Gia Hòa thật sự rất bận rộn, ăn cơm xong, Cố Ngôn Tử cũng không ở lại tập đoàn Minh Lợi, trực tiếp rời khỏi.

Đã ra khỏi nhà... Cố Ngôn Tử nghĩ nghĩ, quyết định tới chỗ Điền Thịnh Đông.

Điền Thịnh Đông đang ở trường đại học quay phim, lúc Cố Ngôn Tử đi, hắn đang cùng người của đoàn phim ăn cơm hộp.

Ngay từ đầu, Điền Thịnh Đông nói với người trong đoàn phim, nói bọn họ có thể tới căn tin trường học ăn cơm, nhưng mà không được vài ngày, trường học đã nghỉ hè.

Trường đại học này là trường đại học loại ba, trong lúc nghỉ hè sẽ không có sinh viên ở lại, người trong đoàn phim cũng không thể tới căn tin ăn cơm, cùng lúc này, Điền Thịnh Đông đột nhiên phát hiện.... ăn ở bên ngoài so với ăn ở căn tin còn thuận tiện hơn.

Mua đồ ăn bên ngoài có thể mau vài món thức ăn, sau đó được thêm mấy phần cơm, mọi người tụ lại một chỗ dùng bữa, chia đều ra mỗi người còn chưa tới mười đồng, so với vào căn tin trường học ăn thuận tiện hơn nhiều!

Cố Ngôn Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam chính và nam hai mỗi người cầm một hộp cơm, đang chia nhau ăn một phần gà hầm.

Gà hầm này vốn là phần của một người, hiện giờ lại là hai người chia nhau ăn....

"hai người nam nhân bọn họ, chia nhau ăn như vậy có đủ hay không?" Cố Ngôn Tử hỏi Điền Thịnh Đông.

"Đủ rồi, mỗi người có một phần cơm lớn như vậy!" Điền Thịnh Đông nói.

"Tôi nói là đồ ăn."

"Chỗ tôi còn chuẩn bị dưa muối và đậu phộng, vẫn đủ!"

"Tôi cảm thấy mẹ nuôi độc ác còn cho ăn cơm chan với nước tương, hẳn là ngon hơn ăn với rau cả muối."

Điền Thịnh Đông thở dài: "Mẹ kế thiếu tiền xài...."

Cố Ngôn Tử: "..."

"Cố thiếu, cậu không cần lo lắng cho bọn họ, buổi tối ở biệt thự ăn cơm, mọi người ăn uống vẫn rất được." Điền Thịnh Đông nói: "Cậu xem, có mấy cô gái, trực tiếp đem bữa sáng theo làm cơm trưa."

Cố Ngôn Tử biết trong biệt thự ngoài quản gia còn có bảo mẫu, sau khi người trong đoàn phim vào ở, Cố Ngôn Tử kêu bảo mẫu nấu cơm cho bọn họ ăn.

Người trong đoàn phim tuy nhiều, nhưng cơm tập thể làm rất đơn giản, bảo mẫu đương nhiên không có ý kiến.

Bình thường bão mẫu liền chuẩn bị bữa sáng và bữa tối cho đoàn phim.

Bữa tối cơ bản đều là nấu một nồi thịt lớn, lại nấu thêm ba bốn món ăn cùng một món canh, bỏ trong thau inox lớn để cho bọn họ muốn ăn cái gì thì lấy, buổi sáng thì nấu cháo, trứng gà, khoai tây, chưng bánh bao và bánh mì, lại làm thêm một ít dưa muối bánh quẩy.

Lúc này có mấy cố gái đang ăn kiêng không ăn những thức ăn Điền Thịnh Đông mua từ bên ngoài về, liền gói trứng gà và khoai tây mang đi ăn.

Mà Điền Thịnh Đông nói tới dưa chua cùng đậu phộng, cũng là đồ ăn gói lại mang theo.

Cố Ngôn Tử coi như hiểu được, vì sao trước kia Điền Thịnh Đông chỉ có đầu tư hai trăm vạn, mà có thể quay được một bộ phim.

Làm người đầu tư, Điền Thịnh Đông đồng ý tiết kiệm một chút, Cố Ngôn Tử vẫn thực đồng ý.

Thế nhưng nếu là như vậy...

Cố Ngôn Tử mở phần mềm đặt đồ ăn ra, đặt mười con vịt nướng, lại mua một ít hoa quả, còn có nước khoáng lạnh kêu người ta nhanh chóng mang tới đây.

Đoàn phim nhiều người như vậy, cho dù đã ăn cơm xong, giải quyết mười con vịt nướng cũng không thành vấn đề, hoa quả và nước khoảng thì không cần phải nói.

Đặt hàng xong, Cố Ngôn Tử tiện tay vào QQ, nhìn thấy hot search, sau đó đột nhiên phát hiện.... tin tức đầu tiên mà Điền Thịnh Đông đăng trên QQ mới đăng kí, đột nhiên hot lên!

Điền Thịnh Đông tuy rằng tính toán tuyên truyền ở trên QQ, nhưng hắn vẫn bận rộn, không rảnh lên QQ, bình thường trước khi đi ngủ sẽ lướt lướt.

Mà cái QQ này của bọn họ, tuy nói hiện giờ đã có mấy vạn fan, nhưng dưới tình huống không tiêu tiền mua hot search, kỳ thật một chút cũng không thu hút, bình luận cũng chỉ là đỏ mặt v.v., cũng không được quá nhiều người chú ý.

Nhưng hiện giờ, lúc trước tin tức đầu tiên Điền Thịnh Đôn đăng lên đột nhiên hot, độ hot này lại không hề có dấu hiệu báo trước.

Từ "hotboy Ferrari" này, thế nhưng còn lên hot search.

"Anh mua hot search sao?" Cố Ngôn Tử khó hiểu nhìn Điền Thịnh Đông, tin tức này đã đăng lên rất lâu, cho dù muốn lên hot search, cũng không nên bây giờ mới lên...

"Không có." Điền Thịnh Đông mở di động ra, cũng hơi mơ hồ.

Đêm qua sau khi hắn lướt QQ cũng chưa mở ra xem lại, mà ở trong đoàn phim bận rộn đến giữa trưa, mới vừa ăn cơm xong, cho dù có người tranh thủ thời gian lên QQ, cũng chỉ có thể nhìn xem trang đầu, bởi vậy hoàn toàn không ai phát hiện ra điểm này.

"Chúng ta là được vị đại V nào để ý sao?" Điền Thịnh Đông khó hiểu đứng lên.

QQ của bọn họ, quả thật được một vị đại V nào đó chú ý, nhưng lên hot search... lại là không có khả năng.

Nhưng Điền Thịnh Đông vẫn vui vẻ như trước: "Không nghĩ thế nhưng lại có thể gặp được chuyện tốt như vậy... tiết kiệm tiền mua hot search!"

"Đừng vui vẻ quá sớm." Cố Ngôn Tử nói: "Nói không chừng người này sẽ đối phó với chúng ta."

Nâng ngươi lên trời cao, sau đó giơ chân đạp một cái!

"Sẽ đối phó với chúng ta.... Vậy mua hot search cho chúng ta làm gì?" Điền Thịnh Đông khó hiểu.

"Tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi." Cố Ngôn Tử nói: "Thế nhưng anh khẳng định phải đi xin chứng nhận?"

QQ của Điền Thịnh Đông kêu là "nam nhân biến thành nữ nhân", nhưng cũng chưa xin chứng nhận.

Ban đầu bọn họ tính toán sau khi mua hot search, lập tức xin chứng nhận, sau đó bắt đầu tuyên truyền đàng hoàng, hiện tại hot search đã được người khác mua cho bọn họ, bọn họ phải làm trước như vậy.

Xin giấy chứng nhận trên QQ, Điền Thịnh Đông đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này liền trình lên.

Mà lúc này, cái tin phát trên QQ kia, càng ngày càng nhiều người để ý.

"Tiểu ca ca thật đẹp trai!"

"Tiểu ca ca vừa đẹp trai vừa có tiền!"

"Tôi là nam mà nhìn video cũng muốn chảy nước miếng, tôi nhìn tiểu ca ca, ánh nhìn của hắn thật sắc bén."

"Thật hâm mộ ghen tị hận! hiện tại sinh viên đều có tiền như vậy?"

...

Giầy chứng nhận QQ của Điền Thịnh Đông vừa mới gửi đi, đã bị một vị có tên là "chuyện trong giới giải trí" treo đại V nói thẳng: "đoàn phim nào đó thật ghê tởm, chỉ biết lừa gạt.... đó là tuyền truyền."

Vị "chuyện trong giới giải trí" này có hơn ba trăm vạn fan, hắn ở trên QQ nổi tiếng lời nói độc địa, thường thường sẽ thẳng thắn chửi một ít minh tinh.

Minh tinh bị chửi tuy rằng rất hận hắn, nhưng rất nhiều fan lại thích bộ dạng này của hắn, cảm thấy hắn là người không sợ cường quyền.

Hiện tại hắn vừa đăng tin tức này lên, nhóm fan kì quái không thôi, nhưng rất nhanh, đã có người tới giải thích nghi hoặc: "Cái tin tức trên QQ kia tất cả đều là bịa chuyện, làm gì có hotboy... trong video là diễn viên, là một sinh viên trường hí kịch, gia cảnh chỉ tầm thường thường bậc trung."

"Những mĩ nữ ở trong QQ kia đều là bạn học của tôi, bọn họ cùng nhau kỳ hợp đồng quay một bộ phim internet... sao lại đột nhiên biến thành hotboy ferrari?"

"Cái vị chủ QQ kia, chắc chắn là đã lừa gạt fan rồi? ha hả, rõ ràng là quay phim, bị bọn họ nói giống như là chuyện thật."

....

Lúc trước những fan nói đỏ mặt, nói Vạn Chí Minh đẹp trai, lập tức liền tức giận, mà phía sau còn có một đám thủy quân kéo tới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro