7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đã tỉnh giấc muốn ngồi dậy nhưng không thể vì ê ẩm hết người, cũng chẳng nhớ là ai đưa cậu vào đây nữa. Cậu thấy khá đau đầu rồi lại nhớ đến hình ảnh người phụ nữ lúc nãy , ai ta? Cậu không thể hình dung ra nổi. Mặt cậu nhăn lại khi cố gắng đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống , cậu kêu thật đau đớn làm cô y tá đi ngang qua thấy tiếng kêu liền vào thử xem. Cô nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy, để một chiếc gối sau lưng cho cậu đỡ đau rồi bắt đầu làm theo yêu cầu của cậu.

Y á: Em có cần tôi giúp gì không?.
Anh Dương: Lấy hộ em cốc nước ạ.
Y tá: Được đợi chút.

Do tay cậu đã bị băng bó cộng thêm những vết thương quá nặng khiên cậu không thể cầm được cốc nước , đành phải nhờ cô ấy cầm hộ. Không may khung cảnh này đã bị nàng nhìn nhưng không phải là uống nước mà là hôn. Đúng vậy, dưới góc nhìn của nàng thì hai người đang hôn nhau. Nàng sôi máu đi đến lôi cô y tá kia rồi quát lớn.

Hoàng Linh : YAH ! Hai người đang làm cái gì vậy hả? Có tin tôi cho hai người toè mỏ luôn không?.
Y tá: Xin lỗi tiểu thư nhưng tôi và cậu đây không có gì cả.
Hoàng Linh: Hai người hôn nhau trước mắt tôi, cút.

Cậu thấy tình trạng có vẻ căng nên mở miệng giải quyết.

Anh Dương: Dừng dừng lại đi ,chị ấy không làm gì đâu. Tôi xin cậu , cậu về đi .
Hoàng Linh: Shut up! Cô đi về còn cậu cần gì bảo tôi.

Cô y tá đưa ánh mắt về phía cậu ý muốn hỏi ý cậu , cậu gật đầu vì chẳng ai có thể ngăn cản được nàng đâu. Sau khi cô ấy đi, nàng bực tức đi đến đánh liên tục vào người cậu mà quên mất cậu bị thương . Cậu nhắm mắt chịu đựng . Đánh xong nàng còn lườm cậu nữa nhưng mặt cậu vẫn thế, không nhăn vẫn lạnh lùng.

Anh Dương: Cậu về đi, tôi xin cậu.
Hoàng Linh: Tao không về , tao ở đây với mày.
Anh Dương: Tôi đâu có gây thù oán gì với cậu, tôi muốn một mình.
Hoàng Linh: Kệ tao tao thích thế, mày làm gì làm đi tao đâu can thiệp.
Anh Dương: Về đi.
Hoàng Linh: Không .
Anh Dương: VỀ.

Cậu hét lớn làm nàng sợ hãi nhưng vẫn để lại câu rồi mới ra về.

Hoàng Linh: Mày chưa xong với tao đâu.

Bụp! Tiếng đóng cửa to như này đang báo hiệu cho cậu rằng: Cậu xong đời rồi. Cậu vô thức nhìn lên trần nhà rồi một loạt chuyện ở trong quá khứ xảy ra. Từ chuyện bị đánh đập , bị bỏ rơi rồi những lần bị gây khó dễ . Những tổn thương về thể xác lẫn tinh thần này cậu sẽ không bao giờ quên bởi lẽ nó giống như một phần trong cuộc sống của cậu. Cậu thở dài mệt mỏi rồi lại ngân nga vài câu hát.

Dạo này mình bận nên không viết được nhiều , không đăng truyện thường xuyên. Xin lỗi các bạn nhiều ❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro