8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng hậm hực đi về ,đi đến đâu nàng cũng đều mang theo vẻ mặt cau có ,toát ra sát khí làm ai nấy cũng phải dè chừng. Nàng một mạch bắt taxi rồi về hẳn nhà. Bước xuống rồi đóng cửa một cái" bụp", bố mẹ cô ngồi trong nhà mà cũng thấy sợ theo. Ôi trời! Hai ông bà chưa thấy nàng như này bao giờ . Nàng đóng cửa phòng rồi nằm lên giường , nhìn lên trần nhà mà cứ thấy khuôn mặt của tên đáng ghét kia.

Hoàng Linh: Yah! Sao tên đó cứ ám mình hoài vậy? Hay mình thích nó?.

Nói xong nàng bật người dậy, chống tay lên cằm mà suy nghĩ. Mấy dòng suy nghĩ đó đã áp đảo tâm trí nàng , khiến nàng nói ra những lời chẳng mấy ai tin . Nói xong bỗng nàng bật cười, ôm lấy cái gối lăn qua lăn lại mà nghĩ về ai đó. Trong tâm trí nàng xuất hiện nào thì múi , nào thì vẻ đẹp của cậu. Nghĩ đến đó mặt nàng bỗng đỏ ửng , bật cười khanh khách thế nhưng bỗng có tiếng gõ cửa của Phan phu nhân.

Mẹ nàng: Con gái à, mẹ vào nhé.
Hoàng Linh: Vâng mẹ.

Cái cửa được mở ra , mẹ nàng bước vào trong . Mẹ nàng đã ngoài 40 nhưng bà vẫn trông khá trẻ, vẻ đẹp hài hoà, không cần tô son phấn cũng đã toát lên vẻ đẹp đằm thắm, mộc mạc của bà. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng mà hỏi.

Mẹ nàng: Con sao vậy? Sao lại hậm hực thế kia?.
Hoàng Linh: : Cái tên đáng ghét đó dám quát con.

Mẹ nàng với khuôn mặt khó hiểu , lạ ta từ trước tới giờ con gái mình đâu có thể đâu, hôm nay lại biết tương tư ai à?. Mẹ nàng cười thầm trong lòng , cuối cùng cô tiểu thư nhà mình cũng đã vừa lòng một ai thế nhưng người đó lại thật phũ phàng . Mẹ nàng từ tốn hỏi nàng đầu đuôi câu chuyện.
Tuaaaa......

Vừa kể xong mẹ nàng liền có chút khó chịu trong lòng. Tưởng là chàng trai hay cô gái nào có gia thế hay là giỏi giang nhưng đằng này lại trái ngược hoàn toàn. Dù sao nàng cũng là tiểu thư nên chồng của nàng cũng phải là người không tầm thường , bà chỉ muốn con mình được hạnh phúc. Mẹ nàng trước khi đi xuống nhà chỉ nói vài câu.

Mẹ nàng: Có vẻ con gái mẹ biết yêu rồi đấy nhưng cậu ta thì không được.

Mẹ vừa nói xong , nàng liền bật tỉnh và rất hoang mang.

Hoàng Linh: Cái gì cơ? Mình yêu cái đồ đáng ghét đó á? Không thể nào, tên đó không xứng với mình.

Và thế là sau một hồi suy nghĩ thì nàng lại chìm vào giấc ngủ , mặc kệ cho những câu hỏi cần lời giải đáp.
Chiều đến, phía cậu.

Sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ để làm giảm đi cơn mệt mỏi đầu óc cậu lại phải đón chào những suy nghĩ tiêu cực , có thể dày vò trái tim cậu. Đôi mắt cậu bỗng hướng về phía cửa sổ , nơi có một em bé bị ốm hay bị sao đó đang được bố mẹ chăm sóc, vui chơi cùng và dĩ nhiên hình ảnh đó lại làm lòng cậu quặn đau.

Anh Dương:  Haizz thôi người như mày không nên nghĩ nhiều , bỏ đi.

Một loạt suy nghĩ tiêu cực xảy ra làm tim cậu nhói lên từng cơn, không phải là đau quá nhưng cũng đủ nhói để làm cậu đau. Những suy nghĩ đó từng ngày làm cậu thêm tồi tệ. Gió thoảng , vài cành cây khẽ đung đưa và rồi cậu khẽ cười. Nụ cười mà hiếm khi được thấy.

Phía nàng.

Nàng vẫn ngủ hăng say lắm mà đâu hay đến giờ đi học rồi. Nàng quên không đặt báo thức liền ngủ một mạch đến 2h30. Ôi trời! Tỉnh xong là cái phòng của nàng thành một đống hỗn độn, nào thì quần áo tứ tung, sách vở cũng bừa bộn vì sự vội vàng. Xong xuôi, nàng chạy thật nhanh xuống nhà để còn kịp giờ đi học.

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, bình an , hạnh phúc và đầy may mắn nhé ❤️☘️.
Xin lỗi vì chúc mọi người muộn ạ và ra chap lâu ,mình bận học quá.
Mong mọi người ủng hộ mình dài dài ạ ❤️☘️.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro