CHƯƠNG 3: Thư đồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng gà gáy ò ó o vang vọng chói tai vào sáng sớm tinh mơ lúc mặt trời còn chưa lên quá ngọn tre còn có tác dụng báo thức hơn bất kỳ chiếc đồng hồ báo thức nào khiến Haibara tỉnh giấc. Rạng đông hửng sáng cả chân trời. Nàng nghe đâu đây tiếng vun vút gì đó. Tò mò vì không biết là tiếng gì, Haibara mở cửa, đi dọc theo dãy hành lang gỗ uốn lượn như mình rồng. Càng đi thì tiếng động nàng nghe được càng rõ. Cuối cùng nàng dừng chân trước một cái sân rộng lát gạch, trên sân có các giá gỗ để đầy binh khí đủ các loại từ giáo, thương đến đao, kiếm đủ cả. Ngoài ra còn có bao cát treo lủng lẳng, những hình nhân gỗ cũng những hồng tâm có lẽ để tập bắn cung. Giữa sân, Nhật Duật đang chăm chú luyện kiếm nên không biết đến sự có mặt của Haibara. Thân thủ của người trước mặt nhanh nhẹn quá khiến nàng không nhìn rõ mặt người. Chỉ thấy bóng dáng người đó cùng tà áo màu nguyệt sắc ẩn hiển giữa những đường kiếm ảo diệu loang loáng ánh bạc. Có lẽ nàng đã đi đến khoảng sân dùng để tập võ. Haibara quay lưng đi tính men theo lối cũ trở về phòng mình vì không muốn làm phiền người ta thì Nhật Duật đã lên tiếng gọi:

- Ê nhóc đứng đây từ lúc nào thế?
- Xin lỗi vì đã làm phiền chú. – Nghe tiếng nói quen thuộc, Haibara quay lại thì nhận ra người luyện võ nãy giờ không ai khác chính là Chiêu Văn. Nàng không ngờ người nhìn dáng vẻ thư sinh nho nhã trói gà không chặt như anh ta lại võ công đầy mình như vậy, so với bạn trai của Suzuki Sonoko chỉ có hơn chứ chẳng thể kém.


Lúc này Nhật Duật đã tra kiếm vào vỏ, bộ võ phục thấm đẫm mồ hôi.
- Nếu nhóc muốn làm thư đồng của ta thì giờ Mão hãy đến thư phòng của ta. Còn thư phòng của ta ở đâu thì xem như thử thách thứ nhất. – Nhật Duật xoa đầu Haibara rồi bỏ đi. Không hiểu sao chàng cảm giác giữa mùa hè mà không biết từ đâu có gió lạnh ớn sống lưng thổi tới và một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn theo chàng. Đến lúc ngó tứ phía thì chẳng có ai, bé con có lẽ cũng đã về phòng.


Nếu hôm nay kẻ xoa đầu nàng đến tóc tai rối bù như gà bới là Conan thì chắc hẳn cậu chẳng thể toàn mạng với cô bạn từng là cựu mafia của mình. Haibara vừa đi vừa vuốt lại mái tóc của mình cho vào nếp. Làm thư đồng cho Chiêu Văn ít nhất cũng không phải mang tiếng ăn nhờ ở đậu nữa, chính anh ta cũng bảo nàng như vậy thì sẽ có nhiều thời gian để dạy nàng học tiếng An Nam hơn. Công việc của thư đồng chắc cũng hao hao giống với một osin cao cấp, chắc không mấy nặng nhọc. Vậy thì trước mắt cứ nhận làm đã. Nàng nhẩm tính thứ tự 12 con giáp trong lịch Trung Quốc để tính giờ: Tí, Sửu, Dần, Thố, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi. Trong 12 con giáp làm gì có con nào là con Mão. Hay ở đây họ tinh khác. Nhẩm lại lần nữa, nếu nàng đoán không lầm thì giờ Thố chính là giờ Mão vì chỉ có hai con này là lệch nhau. Giờ Mão tương đương với 8 giờ sáng. Nhưng bây giờ là mấy giờ à không giờ gì. Còn phải tìm thư phòng của kẻ vừa dám cả gan xoa đầu nàng nữa. Nếu có thể hỏi được những người trong phủ thì đơn giản quá nhưng vấn đề ở đây là nàng nói người ta không hiểu, người ta nói nàng cũng không hiểu. Nhìn mặt trời đang lên cao, rồi nhìn độ dài của bóng mình dưới mặt đất, Haibara nghĩ bây giờ khoảng tầm 5 hoặc 6 h sáng. Nghĩa là nàng có khoảng 2 tiếng để tìm ra thư phòng của Nhật Duật trong cái phủ rộng lớn mà đường đi lối lại như mê cung này, nàng còn chưa thuộc đường.


...........
Sau khi dùng bữa sáng ở đại sảnh, Nhật Duật trở về thư phòng đọc sách và chuẩn bị một số thứ cho việc tuyển chọn thư đồng. Hôm nay chàng không phải vào triều nên có phần rảnh rỗi. Khi trở về thư phòng thì Ly Sơn đã chờ chàng ở cửa. Biết người này đến để báo cáo về việc mình đã nhờ hôm qua nên không cần anh ta mở miệng trình bày Nhật Duật gật đầu ra chiều hiểu ý rồi mời anh ta vào phòng. Tự rót cho mình chén trà Long Tĩnh rồi thư thái nhấp từng ngụm trà trong khi nghe Ly Sơn báo cáo:

- Bẩm đức ông, thuộc hạ bất tài không điều tra được bất cứ manh mối gì về đứa trẻ người Phù Tang tên Haibara Ai này, như thể nó không có quá khứ. Thuộc hạ đã hỏi những người bán hàng gần chỗ xảy ra vụ ồn ào chiều qua. Đa số họ nói là cô bé này từ trên trời rơi xuống. Còn chủ quán các tửu lâu quanh đấy họ bảo chẳng có đứa bé nào như miêu tả đến quán họ xin được lau lan can để đổi lấy thức ăn cả. Việc có người từ trên trời rơi xuống, đức ông nghĩ sao ạ?
- Ta nghĩ trên trời ngoài sao ra còn có trăng, mây, mặt trời – Trước câu hỏi nghiêm túc của Ly Sơn, Nhật Duật trả lời không hề nghiêm túc tí nào, chàng mỉm cười – Được rồi, chuyện này gác lại tại đây, ngươi cứ lui đi.
Dù trong lòng vẫn còn nhiều trăn trở, nhưng Nhật Duật đã bảo vậy nên Ly Sơn cũng đành cáo lui. Định bước đi sực nhớ ra có chuyện chưa nói, anh ta liền quay lại:
- Thưa đức ông, lúc điều tra xong, về đến cửa phủ thì thuộc hạ gặp Trần Mạnh, hộ vệ của công chúa An Tư đứng đợi sẵn để hỏi về kết quả của việc điều tra thân phận cô bé tên Haibara Ai như thế nào rồi.
- Tá đao sát nhân (mượn dao giết người) đây mà. – Nhật Duật lắc đầu, chàng không biết nói gì với cô em út này nữa. Nó biết chắc chắn chàng sẽ cho người đi điều tra nên ung dung ngồi ôm cây đợi thỏ, còn cho người "trơ trẽn" đến để hỏi kết quả.


.........
Tiễn Ly Sơn rồi chuẩn bị xong những thứ cần thiết, Nhật Duật đẩy cửa thư phòng bước ra ngoài thì thấy Haibara đã đứng trước cửa phòng không biết từ bao giờ. Một tia sáng ngạc nhiên xen lẫn thích thú lướt qua đôi mắt trong suốt điềm tĩnh của chàng rồi nhanh chóng biến mất như chưa hề tồn tại. Chàng không ngờ nhóc con này lại tìm ra thư phòng của chàng sớm như vậy. Trông thấy Nhật Duật, Haibara biết nàng đã tìm đúng nơi, một nụ cười nửa miệng thấp thoáng trên bờ môi như cánh hoa anh đào ấy in vào đáy mắt của Nhật Duật. Nhìn thái độ cung kính của những người trong phủ đối với Nhật Duật, Haibara tin rằng người này có thân phận cao. Vì vậy chắc chắn nơi ở và làm việc phải là chỗ tốt nhất trong phủ. Từ nơi sân tập võ nàng đi theo dãy hành lang lớn nhất vì suy luận nó sẽ dẫn đến khu viên chính. Trên đường nàng tới đây có gặp một nhóm tỳ nữ ngăn cản có lẽ vì nàng là người mới họ chưa biết mặt lại thấy đi lung tung trong phủ nhưng sau đó có một người đàn ông trung niên mà nàng đoán là tổng quản của phủ ra nói gì đó với họ và họ để cho nàng tự do đi lại. Nhưng lạ là trước đó lúc đi lại tìm đường nàng cũng gặp những nhóm tỳ nữ khác mà không bị ngăn cản, có lẽ vì nàng đã đi vào nơi quan trọng trong phủ không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào nên họ mới như vậy. Nàng thấy các tỳ nữ đang tất bật lau chùi dọn dẹp những nơi khác chỉ có một khu viên mà nàng cho là đẹp và lớn nhất phủ là không vậy. Có thể là do chưa được sự cho phép của chủ nhân nên không được tùy ý vào quét dọn. Trước cửa còn có một hồ nước trong vắt nuôi cá và ngát hoa sen cùng một tiểu đình để hóng mát. Cảnh trí nơi này cũng được bày bố thật đẹp tựa như một bức tranh thủy mặc trữ tình với liễu xanh yểu điệu thướt tha như nàng thiếu nữ e ấp rue xuống mặt hồ, với hoa thơm khoe sắc. Trong những dãy lầu son gác tía thuộc khu viên thì dãy nhà này nằm về hướng nam, mùa hè thì mát màu đông thì ấm lại yên tĩnh. Haibara tính đi gõ cửa từng phòng một trong dãy nhà thì vừa vặn gặp Nhật Duật mở cửa phòng bước ra.

- Khá lắm – Nhật Duật dùng cán quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay không rõ tán thưởng hay chế giễu.- Nhóc theo ta vào đây.


Haibara theo Nhật Duật bước vào thư phòng. Bước chân lên bậc tam cấp nàng lúng túng kéo váy áo thướt tha lòe xòe do chưa quen với kiểu ăn mặc quần là áo lượt không được gọn gàng thuận tiện như quần áo hiện đại này lắm. Bộ dáng ấy của nàng khiến Nhật Duật buồn cười. Thư phòng khá rộng với những kệ toàn sách là sách đồ sộ kê sát nhau làm Haibara liên tưởng đến những chiếc kệ gỗ vòng toàn truyện trinh thám có thể đè chết người của Shinichi ở ngôi biệt thự đã bỏ hoang từ lâu à không bây giờ thì ở đó có một người là sinh viên cao học tên Subaru đang sống. Trên tường treo dăm đôi câu đối, tranh tứ bình bốn mùa xuân mai, hạ lan, thu cúc, đông trúc. Các cửa sổ mở rộng thông thoáng đón ánh nắng mai cùng những làn gió thoang thoảng hương hoa vào căn phòng. Trước cửa sổ ngoài treo những giỏ hoa lan còn có những chiếc giỏ đan bằng dây, bên trong đựng thứ quả có màu vàng đẹp mắt tỏa ra hương thơm khiến lòng người xao xuyến. Đó là trái thị, loại quả đã quá thân thuộc với người Việt và đi vào câu chuyện cổ tích Tấm Cám dạy con người ta về luật nhân quả ác giả ác báo, ở hiền gặp lành mà con nít đứa nào cũng thuộc.

Thư phòng trước giờ ngăn nắp gọn gàng của Nhật Duật nhưng hôm nay bừa bộn sách vở, giấy tờ vương vãi trên mặt bàn uống trà, án thư, dưới đất, lộn xộn như một bãi chiến trường. Đây chính là thành quả của chàng trong lúc đóng cửa thư phòng vừa rồi mà gia nhân tưởng là vương gia hôm nay muốn tĩnh tâm.
Ung dung ngồi xuống bàn uống trà, Nhật Duật thư thái bốc một nắm cốm làng Vòng ở chiếc đĩa bày trên bàn cho vào lòng bàn tay và ngồi nhấm nháp từng hạt một:

- Thử thách thứ hai, nhóc hãy dọn dẹp thư phòng này ngăn nắp gọn gàng trong thời gian một nén nhang.


Trước thử thách thứ hai mà Nhật Duật đưa ra, đôi mắt Haibara vẫn tĩnh lặng như cũ. Nàng nhìn cây nhang dài chừng 20 cm trên bàn, không biết nó sẽ cháy trong bao lâu thì tàn. Vừa tận hưởng cái hương thơm của sen, cái vị ngọt bùi thanh khiết tinh túy của trời đất được kết tinh trong từng hạt cốm xanh dẻo thơm xanh như ngọc bích, Nhật Duật vừa đưa mắt quan sát bóng dáng nhỏ bé đang thoăn thoắt dọn dẹp sắp xếp lại đống sách vở giấy tờ của Haibara. Không hiểu sao chàng lại có ý thích bắt nạt cô bé con chững chạc như người lớn này. Có lẽ cái sự tĩnh lặng, vô cảm, lạnh lùng và có phần bí ẩn trong đôi mắt đẹp nhưng man mác buồn, chất chứa u hoài của Haibara mà đáng lẽ ra phải trong veo ngây thơ như những đứa trẻ khác làm Nhật Duật nảy sinh "ý xấu" trong lòng. An Tư em gái chàng cũng có đôi mắt đẹp, rất đẹp, đẹp đến ma mị với rèm mi dày rậm cong vút, sóng mắt lưu chuyển linh động như triều thủy làm rung động lòng người. Những người khác nói em gái chàng có đôi mắt biết nói nhưng riêng chàng thì không nghĩ vậy. Nhìn vào đôi mắt long lanh tưởng chừng vui buồn đều lộ rõ của An Tư cũng khó dò tâm ý như nhìn vào đôi mắt hồ thu tĩnh lặng phảng phất làn sương mỏng hư ảo như có như không của cô nhóc trước mặt. Càng nghĩ chàng càng thấy hài lòng với ý nghĩ "xấu xa" là phải bắt nạt cô bé này, dù sao từ trước đến giờ chàng chưa bao giờ nhận mình là người tốt cả mà chỉ là người cực tốt thôi. Nếu Shinichi mà biết được ý định bắt nạt Haibara của chàng hẳn cậu ta sẽ vô cùng khâm phục chàng vì có can đảm và dũng khí chọc vào tổ kiến lửa. Cái vụ bị cô nàng cho ớt bột vào quần chỉ vì lỡ lời, đến giờ cậu ta vẫn còn nhớ mãi.

Trong đống giấy tờ vương vãi nàng sắp những tờ giấy trắng chưa có chữ vào một tập, những tờ giấy bị vo tròn lăn lóc dưới đất, nàng vuốt thẳng rồi xếp vào một tập, những tờ giấy đã kín chữ vào một tập, những tờ đang viết dở vào một tập. Còn sách, căn cứ vào lỗ hổng trên giá sách cũng như những điểm tương đồng giữa những cuốn sách trên từng ngăn với những quyển đang nằm ngổn ngang, Haibara sắp dần chúng lên những khoảng trống trên giá sách. Thôi ngừng ăn cốm, Nhật Duật nhấp ngụm trà rồi...chuyển sang ăn bánh đậu xanh. Haibara không hề biết có người vừa đang thưởng thức cái vị thơm ngọt mang hương hoa bưởi, béo ngậy nhưng không ngán của đậu xanh xen lẫn vị mỡ màng của mỡ lợn dần trong miệng vừa đưa đôi mắt tinh quái dõi theo nàng khi thấy nàng đang bắc ghế rồi khệ nệ bê chồng sách để xếp lên cái ngăn trên cao. Đến lúc sắp xong bước xuống do gấu váy lĩnh dài quá vướng vào chân nàng làm nàng mất thăng bằng ngã xuống. Không thấy cái cảm giác đau đớn như mình tưởng, Haibara mở mắt thì thấy mình đã nằm trong vòng tay vững chãi của Nhật Duật. Mùi hương bạc hà thanh mát lại vương nơi cánh mũi thanh tú của nàng. Nhật Duật đặt Haibara xuống đất, không quên ăn nốt miếng bánh đậu xanh cắn dở đang cầm trên tay:

- Cẩn thận chứ nhóc, ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cơ chứ không muốn cứu một nhóc tì như nhóc đâu.
- Cảm ơn. – Haibara đáp – Cháu thu dọn xong rồi. Nén nhang vẫn chưa cháy hết.
- Không cần cảm ơn, ta là người thi ân bất cầu báo. Tại sao những tờ giấy ta đã vo tron vứt lăn lóc xuống đất, nhóc không vứt đi mà lại làm thế này – Nhật Duật cầm tập giấy dù đã được vuốt phẳng nhưng vẫn còn hằn những nếp nhăn nhúm lên.
- Vứt hay không là quyền của chú quyết định. Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá, có những thứ tưởng là đồ bỏ đi nhưng lại là đồ hữu dụng và ngược lại cũng như đừng trông mặt mà bắt hình dong. Nhiệm vụ của cháu là khiến căn phòng này trở nên gọn gàng ngăn nắp chứ không phải tùy tiện quyết định số phận của những đồ đạc trong này mà chưa có sự đồng ý của chú. Nếu thực sự những tờ giấy này là đồ bỏ thì cháu cũng đã xếp gọn vào một tập, nếu chú bảo vứt đi thì cũng sẽ nhanh chóng được thực hiện. – Nàng thản nhiên đáp, sau thấy chút hối hận vì mình đã không trả lời giống trẻ con một chút khi nhìn thấy những tia sáng kỳ lạ lướt qua trong đôi mắt tinh anh của Nhật Duật dù rất nhanh gần như không có nhưng nàng vẫn nhận ra. Conan thường ghen tỵ lẫn thắc mắc là tại sao nàng không cố tỏ ra trẻ con mà vẫn không bị nghi ngờ, đơn giản là vì nàng kiệm lời, ít khi thể hiện hiểu biết và ra vẻ ta đây cái gì cũng biết như hắn, vậy thôi.


Lướt qua kệ sách, Nhật Duật gật đầu hài lòng khi thấy nó không thay đổi mấy trước khi bị chàng lục tung lên. Lúc Haibara sắp xếp sách , chàng đã quan sát nàng nên cũng biết cách nàng làm nên không hỏi nữa. Cái đã biết câu trả lời, chàng không muốn mất thời gian vì nó.

- Nhóc ngồi xuống. Ăn đi – Chỉ vào một chiếc ghế trống cạnh bàn trà, rồi đẩy đĩa cốm và đĩa bánh đậu xanh về phía Haibara đồng thời rót cho nàng một chén trà, Nhật Duật thong thả nói – Thử thách thứ hai nhóc vượt qua. Giờ là thử thách thứ ba. Ta hỏi nhóc mấy câu. Nhóc hãy trả lời.
- Ăn đi, không có độc đâu, nhóc không thấy ta ăn từ nãy đến giờ à? – Thấy Haibara chỉ ngồi không, Nhật Duật bông đùa rồi chàng lơ đãng nhìn ra rặng liễu xanh nơi hồ nước – Câu thứ nhất, có 10 ngọn nến đang cháy, một trận gió thổi qua làm tắt 8 ngọn nến, hỏi còn mấy ngọn nến?
- Còn 8 ngọn – Nhật Duật vừa dứt lời, Haibara đáp ngay.- Hai ngọn nến không bị gió thổi tắt nên vẫn cháy cho đến hết, còn 8 ngọn nến kia lửa đã tắt nên vẫn còn nguyên.
- Đúng – Nhật Duật hứng thú rồi chàng chỉ vào đĩa bánh đậu xanh trên bàn– Câu thứ hai, ta có 17 cái bánh đậu xanh, ta muốn chia cho nhóc 1/9 số bánh, cho An Tư 1/3 số bánh và giữ lại cho mình 1/2 số bánh. Nhóc hãy chia thử cho ta xem.
- Chú được 9 cái bánh, chị An Tư được 6 cái, cháu 2 cái. – Lần này cũng vậy, Nhật Duật vừa đưa câu hỏi xong thì Haibara không cần suy nghĩ đến nửa giây trả lời luôn, mấy câu hỏi đố kiểu này nàng bị tổ chức bắt làm suốt hồi 4 tuổi để kiểm tra chỉ số IQ-Đây là câu đố mẹo, 17 không thể chia hết cho 9, 3 và 2. Vì vậy cháu phải mượn thêm chú một cái bánh nữa là 18 rồi mới chia, sau khi chia xong cộng lại là 17 cái, thừa một cái bánh trả lại chú.
- Giỏi – Nhật Duật vỗ tay tán thưởng– Hôm nay dừng ở đây, thử thách cuối cùng để vào ngày mai – Giờ ta bắt đầu dạy nhóc học tiếng An Nam. Học mấy câu đơn giản trước. Có câu "nhất tự vi sư, bán tự vi sư". Nhóc phải gọi ta là thầy, xưng trò ta mới nghe. – Nhật Duật e hèm cố lấy giọng nghiêm trang
....................
Sáng nào cũng vậy, khi lá cây hãy còn đọng những giọt sương đêm tinh khiết, An Tư đã thức dậy. Nàng ra khoảng sân rộng rãi thoáng mát trước Tân Nguyệt điện để luyện võ. Vung sợi dây xích vun vút trong không khí và khéo léo điều khiển khiến nó lợi hại như một con linh xà dũng mãnh mà uyển chuyển, mềm mại mà uy vũ uốn lượn trong không trung. Sợi dây xích này chính là sợi xà tích bạc nàng vẫn đeo ở thắt lưng. Sau khi luyện thành thục những chiêu thức Lô Giang mới dạy, nàng thu sợi dây lại. Hồi nhỏ nàng đã xin phụ hoàng cho nàng học võ và người đã đồng ý. Dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân mình, chỉ có tự đứng bằng sức lực và trên đôi chân mình mới có thể vững vàng và bền bỉ nhất. Ai nói là nữ nhi thì phải khêu môn bất xuất, tự túc cầm thân, chỉ được biết đến tam tòng tứ đức. Lại bàn đến việc học tam tòng tứ đức nàng đã khiến nữ quan dở khóc dở cười không nói lên lời vào năm nàng lên 8 tuổi Lúc giảng đến đây thấy nàng lơ đãng, nữ quan hỏi lại thì nàng thấy nàng nhắc lại y nguyên lời mình vừa nói nhưng còn chưa kịp hài lòng thì nàng đã lên tiếng bày tỏ suy nghĩ của bản thân: Công có nghĩa là nữ nhân được ưu tiên làm những công việc nhẹ nhàng, dung là nữ nhân phải được tạo điều kiện để chăm sóc sắc đẹp, ngôn là nữ nhân phải được nói lên ý kiến quan điểm của mình, còn hạnh là nữ nhân phải được hạnh phúc. Tam tòng nghĩa là tại gia tòng kỷ, xuất giá tòng kỷ, phu tử tòng kỷ. Nàng còn nói tại sao cuộc đời người con gái lại bị ràng buộc bởi những thứ đó, họ cũng có thể làm nên nghiệp lớn như Nhụy Kiều tướng quân hay Lệ Hải bà vương mà dân gian thường gọi là bà Triệu đã từng khảng khái: "Tôi muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, đánh đuổi quân Ngô, giành lại giang sơn, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tỳ thiếp cho người" khi có người hỏi bà về chuyện chồng con năm bà 19 tuổi. Nghe chuyện này, Trần Thái Tông cũng đành bó tay với suy nghĩ kỳ quái về đạo tam tòng tứ đức của cô con gái út, mấy ông anh nàng cũng há hốc mồm trợn tròn mắt đến mức trông rất mất thân phận và hình tượng. Như công chúa Thụy Bảo khi được vua cha hỏi về ước mơ, nàng trả lời rằng lớn lên sẽ lấy được một đức lang quân như ý hết lòng yêu thương mình, có một gia đình hạnh phúc. Âu cũng là lẽ thường phụ nữ thời phong kiến thường coi chồng như trời. Còn An Tư khi vua cha hỏi tới, nàng trả lời:"Ước mơ của con là vì có sự hiện diện của con mà cuộc đời này khác đi một chút". Khẩu khí của nàng làm Thái Tông ngạc nhiên. Đứa trẻ này đáng tiếc lại mang phận nữ nhi không thì cũng sẽ chẳng thua kém gì các anh mình.

Những lúc ở trong tẩm cung, buổi sáng sớm tinh mơ nàng thường luyện võ, sau đó nghe nữ học sĩ giảng bài, chiều đến nàng thường ngồi luyện đánh đàn không thì chơi cờ, tối lại đọc sách. Các anh nàng đều là những bậc kỳ tài, tài hoa xuất chúng, là nhân trung long phượng. Nàng vì thế mà cố gắng chăm chỉ học hỏi, rèn luyện, nàng không muốn mình quá kém cỏi so với các anh. Cầm, kỳ, thi nàng đều tinh thông. Nàng chơi độc huyền cầm[1], đánh đàn tranh, gảy tỳ bà. Tiếng đàn làm cho trời đất có thể hân hoan nở hoa, nhưng cũng có thể khiến lòng người đổ lệ sầu muộn thê lương. Nàng làu thông kinh sử, am tường điển tích, ca từ thi phú đều tường tận, binh pháp cũng thuộc lòng, ca vũ ít người sánh kịp. Nói nàng tương lai khi trưởng thành sẽ là tài nữ kinh thành cũng không phải là không có căn cứ.

Còn riêng khoản họa thì nàng vẽ phụng hoàng người ta lại tưởng đó là một con gà trụi lông xấu xí, nàng vẽ hoa sen thì trông giống nải chuối, nàng vẽ liễu rủ mặt hồ chẳng khác rắn lục là bao, nàng vẽ rồng lại hóa giun. Nhật Duật đã từng hào hứng lẫn hớn hở làm người mẫu để nàng họa chân dung nhưng sau đó nhìn tác phẩm của An Tư, chàng thấy dung nhan tuấn mĩ hơn người của mình bị hủy hoại một cách không thương tiếc đến mức vô cùng phũ phàng dưới ngòi bút tài hoa của cô em, đáng ra chàng nên nghe lời hoàng huynh là Chiêu Quốc vương Trần Ích Tắc. Trong số các anh em thì Trần Ích Tắc có tài năng về hội họa nổi trội hơn cả và xuất chúng hơn cả, đến họa sư cung đình cũng phải cam bái hạ phong. Chàng đã tốn công sức chỉ bảo cho An Tư nhưng kết quả chẳng khả quan là bao. Vì vậy khi nghe Nhật Duật kể chuyện là được An Tư nhờ làm người mẫu cho nàng vẽ, Ích Tắc đã hết lời khuyên ngăn đứa em chớ dại dột giao trứng cho ác, bởi tài năng của An Tư như thế nào chàng đã được thọ giáo qua. Nhưng Nhật Duật đã không tin lời anh. Công chúa Thụy Bảo cũng có chung số phận với Nhật Duật, nhan sắc của Thụy Bảo tuy không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng đủ để khiến "hoa cười ngọc thốt đoan trang" và"mây thua nước tóc tuyết nhường màu da"[2]. Vậy mà dưới ngòi bút lông của An Tư, dung nhan nàng chẳng khác Chung Vô Diệm[3] là bao. Hội họa bỏ qua, đến khoản thêu thùa may vá, An Tư có thể múa đao kiếm cả ngày mà không mảy may xước xát nhưng nàng cầm kim chỉ chốc lát là 10 ngón tay thon bị kim đâm chảy máu, tấm khăn thêu lấm tấm những chấm đỏ tươi. Ngoài ra, các hoàng huynh nàng tuy mỗi người một tính nhưng đều có tư tưởng lớn gặp nhau rằng thà uống thuốc độc còn dễ chịu hơn ăn thức ăn do nàng đích thân nấu.

Cuộc sống quanh quẩn trong bốn bức tường của cung cấm đôi lúc khiến nàng nhàm chán. Thi thoảng nàng cũng được hoàng huynh Trần Hoảng cho phép ra bãi cưỡi ngựa, bắn cung. Nàng là người hiểu chuyện, biết suy nghĩ cẩn thận trước khi hành xử, cân nhắc trước sau, cương nhu đúng lúc, không nóng nảy bốc đồng nên để nàng ra ngoài Thái Thượng hoàng cũng lấy làm yên tâm.

Chú thích:
[1] Độc huyền cầm: đàn bầu

[2] Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du


[3] Chung Vô Diệm: là một trong ngũ xú Trung Hoa, Hoàng hậu của Tuyên Vương Điền Tịch Cương nước Tề. Bà là người có dung mạo xấu xí nhưng có tài, Vô Diệm trong tên bà nghĩa là không đẹp. Bà được tả rằng "sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, lưng gù, da đen đúa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro