Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giãi Bày

Vu Văn Văn ở lại Hàm Hương Điện, quả nhiên mọi người đều cho rằng nàng vì muốn che đậy việc mưu hại Đức phi nên mới cùng Trịnh Tú Nghiên giao hảo.

Người biết rõ nội tình, trừ bỏ Trịnh Tú Nghiên cùng Vu Văn Văn, cũng chỉ có Lạc Nhan, nhưng Lạc Nhan ngày hôm sau cũng không ở lại Hàm Hương Điện mà trở về Trường Xuân Cung.

Chỉnh trang lại một chút đồ dùng hàng ngày của Vu Văn Văn, so với các phi tần khác, vật dụng Vu Văn Văn sử dụng đều ít ỏi đến đáng thương. Không nói tới quần áo y phục phong cách đều thiên về nam trang, ngay cả son phấn cũng chưa bao giờ dùng, trang sức này nọ càng miễn nói tới.

Lạc Nhan nhanh chóng thu thập ổn thỏa đồ dùng hàng ngày cho Vu Văn Văn, nói qua cho thị nữ tổng quản một tiếng rồi quay người trở lại Hàm Hương Điện. Vu Văn Văn đang bồi Trịnh Tú Nghiên chơi cờ, Trịnh Tú Nghiên thân thể khó chịu, mấy ngày đều chỉ nằm một chỗ trên giường, hôm nay thời tiết tốt hơn so với vài ngày vừa rồi, Vu Văn Văn mới lôi kéo nàng đem bàn cờ đặt tới chính giữa sân.

Trịnh Tú Nghiên vốn là tài nữ nổi danh toàn kinh thành, cầm kỳ thi họa tự nhiên không phải mức tầm thường, Vu Văn Văn kỳ nghệ cũng là phi thường tinh thông. Hai người ngươi tới ta đi, đánh đến thực cao hứng.

Chơi xong một ván, tay chân Trịnh Tú Nghiên dần trở nên lạnh lẽo, nhưng nàng không muốn phá hư bầu không khí ấm áp khó có được này, liền không lên tiếng phải quay về phòng, chỉ xoay đầu gọi Ngọc Nhi mang một ly trà nóng tới.

Uống một ngụm trà nóng xuống, thân mình quả có ấm lên đôi chút, "Tiếp tục đi, ván tiếp theo ta cũng sẽ không thua." Trịnh Tú Nghiên nói, xém chút nữa bại dưới tay Vu Văn Văn chỉ bởi một nước cờ, nhưng trong lòng nàng cũng không có cảm giác giành được thắng lợi. Nhìn xem! Người phía trước mặt mày như họa, nếu như thua cờ đều có thể mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt này, nàng đây nguyện ý thua đến cả đời.

Chỉ thấy Vu Văn Văn đẩy bàn cờ ra, lắc đầu. "Hôm nay chơi thế đủ rồi, hôm khác chúng ta lại tiếp tục được không?" Nàng nâng Trịnh Tú Nghiên dậy, "Ta đỡ nàng vào nhà."

Ngọc Nhi cũng không theo vào, mấy ngày nay chuyện gì của Trịnh Tú Nghiên cũng do một tay Vu Văn Văn xử lý. Vào đến trong phòng, Vu Văn Văn đỡ Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống bên mép giường, giữ chặt tay nàng truyền sang một chút nội lực.

"Tay lạnh đến như vậy, sao lại không nói sớm một chút." Nếu không phải nàng phát hiện tay Trịnh Tú Nghiên có chút cứng nhắc, người này thật vẫn còn muốn tiếp tục ngồi bên ngoài.

"Không có việc gì, ở trong phòng lâu sinh ra chút buồn bực, khó có được đi ra ngoài ngồi một chút." Trịnh Tú Nghiên nói, Vu Văn Văn cười cười ấn trán của nàng, "Ta gọi người mang lò than vào."

Vu Văn Văn vừa xoay người, tươi cười trên mặt Trịnh Tú Nghiên biến mất, chỉ còn lại buồn bã nhàn nhạt. Độ ấm trên đầu ngón tay vẫn còn, nhưng chung quy rồi vẫn sẽ tới một ngày, ấm áp này sẽ không thể tìm lại được nữa.

Nàng đột nhiên nảy ra một loại suy nghĩ, nếu nàng không phải phi tử, chỉ cần nàng có khả năng, như vậy ---

"Nghĩ cái gì thế?" Vu Văn Văn quay lại bên người nàng, giúp nàng gỡ trâm cài trên đầu, nhẹ nhàng không để tóc bị trâm cài làm rối loạn, sau đó đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn chỉn chu cho nàng.

"Ngọ thiện muốn ăn cái gì?" Vu Văn Văn hỏi.

"Không phải cháo là được, ăn liên tục mấy ngày đã ngán muốn chết."

Lạc Nhan mang lò than tiếng vào, châm lửa đốt lên. Than trong lò bắt lửa, cả căn phòng nhanh chóng trở nên ấm áp.

Mấy ngày nay hai người đều không để ý tới sự tình trong cung. Trịnh Tú Nghiên không lui tới thỉnh an Hoàng Hậu, Vu Văn Văn cũng thờ ơ việc khác, hai người đều giống nhau coi như không trông thấy sóng ngầm nổi lên cuồn cuộn trong cung. Phảng phất có cảm giác quay trở lại thời điểm vừa tiến cung, mỗi ngày cùng đối phương đánh đàn luyện thơ làm vui.

"Nàng ngủ một chút, ta đi sắp xếp ngọ thiện." Vu Văn Văn nói, bước ra khỏi phòng, Lạc Nhan cũng nhanh chóng đi theo.

"Tướng quân."

"Làm sao vậy?" Vu Văn Văn vẫn đang suy tư xem trưa nay để Trịnh Tú Nghiên ăn gì.

"Có thư tín." Lạc Nhan mỗi ngày đều quay trở lại Trường Xuân Cung, mục đích chính là để xem có thư tín từ ngoài cung truyền vào hay không. Âu cũng là bất đắc dĩ, chủ tử tối ngày chỉ lo nói chuyện yêu đương, mấy chuyện này tự nhiên là chỉ có mình nàng nhớ tới.

Tin tức từ trọng thần triều đình không thể sánh bằng thư tín trực tiếp truyền tới từ quân doanh, trong năm vạn quân Chinh Tây đang đóng tại U Vân kia vẫn còn nhiều người trung thành với Vu gia. Tuy tốc độ truyền tin không nhanh bằng quân báo tới hoàng cung nhưng lại chính xác hơn nhiều. Người nhận thư chính là một trong những nữ binh theo Vu Văn Văn tiến cung.

Hôm nay Lạc Nhan từ chỗ các nàng lấy được thư tín đưa tới. Vu Văn Văn nhận thư, nhanh chóng đọc một lượt, thần sắc trên mặt thay đổi mấy lần. Đầu tiên là nhíu mày, sau đó hiện lên một tia vui mừng, lúc sau lại là lo lắng.

Nhíu mày là bởi quân phương Bắc liên tiếp bị Khuyển Nhung đánh bại, chỉ có thể trú đóng trong thành, năm vạn quân Chinh Tây bởi vì không phục soái lệnh đều bị đình chỉ đóng băng. Vui mừng là bởi đây chính là cơ hội tốt để nàng có thể xuất cung về lại trong quân. Còn lại lo lắng chính là ---

Nhìn về phía phương hướng chính điện, lo lắng trong mắt Vu Văn Văn càng thêm sâu. Thậm chí nếu bây giờ không có cách nào rời khỏi đây, kỳ thực cũng không phải một ý tưởng tồi ---

"Tướng quân?" Lạc Nhan vội kêu lên.

Vu Văn Văn định thần, đem thư tín đưa lại cho Lạc Nhan. "Mục tướng quân bên đó thế nào rồi?"

"Đã an bài thỏa đáng."

Vu Văn Văn gật đầu, phân phó cung nữ chuẩn bị ngọ thiện, sau đó quay về trong phòng. Trịnh Tú Nghiên đang nhìn đóa hoa Ba Tư cống phẩm đến xuất thần, không để ý tới Vu Văn Văn quay lại.

"Lại nghĩ đi đâu thế?" Vu Văn Văn đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Đang suy nghĩ kế hoạch của nàng là gì? Có thể nói cho ta biết nàng hạ độc như thế nào không?" Trịnh Tú Nghiên tuy chỉ nghe được loáng thoáng vài tiếng Vu Văn Văn nói chuyện với Lạc Nhan, nhưng cũng có thể biết được hai người là đang tính toán việc quay lại trong quân. Hiện giờ, Vu Văn Văn hẳn đã không còn cần nàng làm gì nữa.

Nhận thức điều này, Trịnh Tú Nghiên thật khẩn trương lên, nàng chưa bao giờ nghĩ chính mình vẫn luôn luôn đạm mạc lại có một ngày bởi vì một người mà trở nên đa sầu đa cảm, rõ ràng đã không còn là bản thân nữa rồi.

Vu Văn Văn cười cười, nàng chưa bao giờ hà khắc tươi cười đối với Trịnh Tú Nghiên, "Nàng còn nhớ ta từng nói với nàng về sư phó của ta không? Ta học được một ít phương pháp phối dược từ hắn, nguyên liệu dùng để chế ra Say Mê kỳ thật rất đơn giản. Sau đó, ta đem nguyên liệu điều chế Say Mê chia làm hai phần, một phần trộn vào trong phấn mặt, một phần bôi trên kẻ mi. Chỉ cần hai phần cùng lúc xuất hiện trên mặt Đức phi, tự nhiên sẽ hòa thành Say Mê."

"Như vậy, thái y chỉ tra được từng phần nguyên liệu đơn lẻ của Say Mê thôi sao?" Trịnh Tú Nghiên nghi hoặc.

Vu Văn Văn nhìn biểu tình có chút nghi ngờ của nàng, trong lòng bỗng mềm thành một khối, duỗi tay vuốt nhẹ trên mũi Trịnh Tú Nghiên một cái, cười nói, "Nàng khi vẽ mi, chẳng lẽ sẽ không dính một chút phấn mặt vào sao? Lần sau mỗi lần dùng tới phần mặt, chẳng lẽ không để vương lại một ít trong hộp sao?"

Nhìn thấy Vu Văn Văn có chút sủng nịnh mỉm cười, Trịnh Tú Nghiên lại càng nắm chặt tay nàng, nhướng mày nói, "Nếu Vu tỷ tỷ thông thạo việc họa mi đến như thế, chi bằng từ mai liền giúp ta trang điểm đi."

"Cũng có thể, chỉ sợ nàng về sau không cho phép người khác giúp nàng họa mi nữa thôi."

"Ta vẫn còn cảm thấy khó hiểu, vậy nàng vì sao lại muốn ta nói với Đức phi là nàng làm, hiện tại người nhà bọn họ vẫn còn đang đi khắp nơi kêu oan, vạn nhất--"

"Yên tâm, bọn họ không thể làm gì tới ta đâu, huống chi đây chính là chuyện ta muốn, không có việc này làm sao có thể khiêu khích người khác phản công lại đây!" Vu Văn Văn đạm cười, "Nhưng thật ra người nhà Đức phi ---"

"Nàng tính toán muốn đối phó với bọn họ như thế nào?" Trịnh Tú Nghiên tâm trí thông tuệ, tự nhiên minh bạch ý định của Vu Văn Văn.

Trong mắt Vu Văn Văn chợt lóe một tia sát khí, suy tư một chút, cuối cùng vẫn chỉ thở dài, "Không gì hết, nếu bọn họ từ nay có thể quy ẩn chính là tốt nhất."

Trịnh Tú Nghiên sửng sốt, đột nhiên minh bạch người này là đang không muốn mình phải thương tâm, sẽ không xuống tay với người nhà Đức phi, dẫu biết được những người kia mai sau cũng có thể sẽ trở thành mối đe dọa tới Vu Văn Văn.

Chỉ vì quan tâm cảm thụ của mình, lại lựa chọn cả đời bước trên băng mỏng ---

Khóe miệng Trịnh Tú Nghiên hơi cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro