Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi Trong Lòng Có Nàng

Trịnh Tài tử ngã bệnh, tốc độ lan truyền tin tức trong hoàng cung thực nhanh, hiện giờ cơ hồ mọi người đều đang bàn luận sự tình Đức phi, nhân tiện cũng sẽ nhắc tới Trịnh Tú Nghiên.

Vu Văn Văn nghe tin từ thái giám trong cung, nàng thu hồi trường kiếm trên tay, sắc mặt lạnh như băng.

"Tướng quân ---" Lạc Nhan có chút lo lắng.

"Chuẩn bị lễ vật, chúng ta đi Hàm Hương Điện."

"Vâng." Lạc Nhan đồng ý, cũng không có khuyên can.

Vu Văn Văn biết, Trịnh Tú Nghiên không phải vì Đức phi chết mà thương tâm như mọi người trong cung đồn đại, mà là bởi đây là lần đầu tiên nàng giết người, cho dù chỉ là gián tiếp đi chăng nữa.

Nguyên nhân chính là vì mình, khiến người vốn như tiên tử trên tay phải dính máu tươi, Vu Văn Văn đột nhiên bắt đầu hối hận, nàng sao lại có thể để Trịnh Tú Nghiên giúp đỡ mình như vậy đây? Như thế nào lại khiến nàng phải làm ra loại chuyện này --- sao lại có thể, làm thế nào từ bỏ được đây ---

Nàng còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên, tiên nhân thanh tục thoát trần ngày đó giờ đã không còn nữa --- là vì nàng, vì nàng khiến tiên tử rơi xuống phàm trần, bị máu tươi nhúng chàm. Vu Văn Văn lần đầu tiên thống hận chính mình, nàng đã quên mất, bản thân nàng có thể giết người vô tình, lại vẫn ngỡ Trịnh Tú Nghiên cũng sẽ không có cảm giác gì với những chuyện này.

Chính là nàng đã quên mất Trịnh Tú Nghiên không phải nàng. Nàng đối với mạng người có thể không có cảm xúc, không có nghĩa Trịnh Tú Nghiên cũng lạnh nhạt như vậy. Nếu không phải là vì nàng, Trịnh Tú Nghiên có lẽ cả đời đều sẽ không phải trải qua tư vị này.

Hoang mang đi đến Hàm Hương Điện, Vu Văn Văn nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên sắc mặt có chút tái nhợt, tựa ở thành giường, một tay cầm chén thuốc. Trông thấy Vu Văn Văn, Trịnh Tú Nghiên hơi mỉm cười với nàng, phất tay ra hiệu Ngọc Nhi lui sang một bên.

Vu Văn Văn ngồi xuống mép giường, cầm lấy chén thuốc trong tay, "Ta đút cho nàng."

Trịnh Tú Nghiên cũng thuận theo Vu Văn Văn, hai người cứ như vậy một người đút một người uống. Chỉ trong chốc lát chén thuốc đã trông thấy đáy, Vu Văn Văn đưa lại chén cho Lạc Nhan, Lạc Nhan cúi đầu nhận lấy.

"Các ngươi đi xuống trước đi." Trịnh Tú Nghiên nói, Ngọc Nhi nhìn Vu Văn Văn, lại nhìn sang Trịnh Tú Nghiên, rõ ràng có chút do dự, "Chủ tử ---"

"Không có việc gì." Trịnh Tú Nghiên lãnh đạm nói. Ngọc Nhi cắn môi, hành lễ đi ra ngoài, Lạc Nhan cũng khom người lui xuống.

Trong phòng nhất thời trầm mặc. "Thực xin lỗi." Vu Văn Văn nói, nắm lấy tay Trịnh Tú Nghiên. "Tú Nghiên, đều tại ta ---" Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, "Trợ giúp nàng là do ta tự mình lựa chọn. Huống chi việc này đối với ta cũng không phải không tốt, hiện giờ trong số những người Hoàng Hậu có thể tin cậy, ta chính là người quan trọng nhất."

Khổ sở trong lòng Vu Văn Văn càng nặng thêm, loại thống khổ này lan đến toàn thân, làm nàng phảng phất cảm giác như có người đem trái tim mình siết lại thật chặt, "Tú Nghiên ---"

"Nàng nếu là bởi vì ta sinh bệnh mà nói như vậy, thật sự cũng không cần." Ngữ khí Trịnh Tú Nghiên đạm nhiên. "Bên trong hậu cung nơi đây, trên tay ai chả có mấy cái mạng người, cho dù hôm nay không phải vì nàng, có lẽ rồi cũng sẽ tới một ngày nào đó ta vì chính bản thân mình mà đoạt mệnh người khác."

Kỳ thật Trịnh Tú Nghiên cũng không minh bạch toàn bộ kế hoạch của Vu Văn Văn, tỷ như Vu Văn Văn vì cái gì mà muốn giết chết Đức phi, vì cái gì muốn Đức phi lên tiếng ám chỉ hạ độc là do nàng làm, vì cái gì lại muốn đem chuyện này náo loạn đến oanh oanh liệt liệt?

Còn có, Vu Văn Văn rốt cuộc là hạ độc như thế nào? Nàng chỉ biết lần đó trong bộ chén rượu bằng ngọc mang tặng Đức phi kia xác thực là có độc, mục đích chính là khiến Đức phi trúng độc, liên lụy đến Vu Văn Văn, sau đó nàng có thể mượn cơ hội bị cấm túc làm chứng cứ, rằng bất luận mấy ngày sau có phát sinh ra sự tình gì cũng đều không có can hệ tới nàng.

Bởi vì quãng thời gian này nàng bị cấm túc, hơn nữa việc nàng có mâu thuẫn với Đức phi mọi người cũng biết rõ, dẫn đến dù Đức phi có muốn biện minh bao nhiêu chăng nữa, tuy rằng rất nhiều người cũng hoài nghi là Vu Văn Văn cố ý hạ độc Đức phi, nhưng rốt cuộc hai người vẫn không có tiếp xúc, cho dù là ở hai bên phe phái đối lập nhưng cũng không có xung đột lợi ích gì đáng kể.

Mà hiện giờ việc Đức phi hạ độc Hạ Đế cả triều đình đều đã biết, như vậy mâu thuẫn trước kia giữa Đức phi cùng Vu Văn Văn hẳn là mưu kế tranh sủng của Đức phi, vu oan Vu Văn Văn hạ độc cũng chỉ là một phần trong quỷ kế của nàng mà thôi.

Trừ bỏ việc này, Vu Văn Văn chính là quang minh chính đại đem phấn mặt cùng kẻ mi đưa tới cho Đức phi, Trịnh Tú Nghiên biết ở trong phấn mặt có trộn "Say Mê", nhưng chính ngự y đã xác nhận không có gì bất thường? Chẳng lẽ Vu Văn Văn thật sự mua chuộc ngự y?

Mấy nghi vấn trong lòng này, nàng cũng không hỏi Vu Văn Văn vì sao lại muốn làm như vậy, hiện giờ tuy rằng đã diệt trừ Đức phi, nhưng dường như vẫn chưa có tác dụng gì lắm tới việc nàng có thể xuất cung, một lần nữa quay trở lại trong quân.

Nàng vẫn luôn đang chờ Vu Văn Văn chủ động nói cho nàng, bất luận là điều gì, nàng không muốn Vu Văn Văn giấu giếm lừa gạt mình. Nhưng chính là tại sao lại cảm thấy như vậy?

Trịnh Tú Nghiên đột nhiên nhớ lại bên hồ Thái Dịch ngày đó, nhìn thấy cảnh tượng Hạ Đế gắp đồ ăn cho Vu Văn Văn, ghen tị bất chợt ập đến như thủy triều. Lại nghĩ đến cảm giác tức giận khi biết Hạ Đế vì Vu Văn Văn tạc ra một hồ sen bằng ngọc. Nghĩ đến mỗi khi Hạ Đế đi tới qua đêm trong cung Vu Văn Văn, bản thân đều uẫn ức không thể ngủ yên. Nghĩ đến khoảng thời gian Vu Văn Văn bị cấm túc, nàng tuy rằng lo lắng, nhưng trong lòng cũng thực vui vẻ vì Vu Văn Văn không cần phải hầu hạ Hạ Đế.

Ghen tị, phẫn nộ, bất an --- không phải bởi vì Hạ Đế sủng ái Vu Văn Văn hơn nàng, mà là ---

Trịnh Tú Nghiên không dám nghĩ tiếp.

Hiện giờ sinh bệnh, nàng thật là do thương tâm chuyện Đức phi qua đời sao? Đáp án có lẽ chỉ có bản thân mới biết được.

Trịnh Tú Nghiên biết, đối với việc Đức phi tử vong, nàng tuy rằng có khổ sở, nhưng cũng không phải bi thương. Hoàng cung rộng lớn lạnh nhạt tình người như vậy, thời điểm nàng vào cung đã biết tất cả cảm tình đều sẽ phải đem đi chôn vùi, huống chi bản thân trời sinh đã là người đạm bạc. Tất cả mọi thứ, kỳ thật mà nói đối với nàng đều không sao cả.

Trái lại, khoảnh khắc nàng biết Đức phi bỏ mình, trong thâm tâm thế nhưng lại có chút vui sướng. Là loại vui sướng khi thấy tâm đầu ý hợp với người trong lòng, hai người cùng nhau hành sự, thành công viên mãn.

So với nói là sinh bệnh vì thương tiếc Đức phi, còn không bằng nói ngã bệnh bởi vì cảm thấy chán ghét chính mình. Nhưng nàng lại không có cách nào đình chỉ được loại vui sướng âm ỉ trong lòng này.

Hơn nữa, nhìn thấy Vu Văn Văn bởi vì mình sinh bệnh mà khổ sở, vui sướng trong lòng chẳng nhưng không biến mất mà ngược lại càng ngày càng nhiều, đến bây giờ đã không còn cách nào khống chế được nữa.

Nàng không dám nghĩ cũng không dám vọng tưởng, chỉ là không phải chuyện nào không nghĩ không chạm đều cũng sẽ biến mất đâu, Trịnh Tú Nghiên có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại. Tuy rằng, nàng cùng Vu Văn Văn tình đầu ý hợp. Tuy rằng, nàng có thể cảm nhận được Vu Văn Văn tín nhiệm chính mình. Tuy rằng, nàng biết rõ trong lòng Vu Văn Văn, sự tồn tại của mình chính là đặc biệt.

Nhưng loại tình cảm nghịch thiên như vậy, bản thân còn dám hy vọng xa vời sao?

Tưởng đến, gắp đồ ăn cho Vu Văn Văn là chính mình. Tặng nàng kỳ trân dị bảo là chính mình. Bồi bên người nàng cũng là chính mình, không phải người khác. Là Trịnh Tú Nghiên nàng, không phải Hạ Đế, cũng sẽ không phải bất luận kẻ nào khác.

Không muốn chỉ là đồng sự kề vai sát cánh cùng nàng, không muốn chỉ là tỷ muội thâm tình trong cung, mà chính là người có thể nắm tay nàng thật chặt.

Nhìn Trịnh Tú Nghiên vẫn luôn nhắm mắt, Vu Văn Văn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, duỗi tay đặt lên trán Trịnh Tú Nghiên. "Nàng khó chịu sao? Có muốn ta tìm ngự y tới nhìn thử một chút không?"

Trịnh Tú Nghiên kéo tay Vu Văn Văn xuống, cười khổ nói, "Ta không có việc gì."

"Nếu không thoải mái phải nói cho ta biết, mấy ngày tới ta ở lại nơi này có được không?" Vu Văn Văn cười nói, vén một lọn tóc trên trán ra sau tai Trịnh Tú Nghiên.

"Ở lại nơi này?" Trịnh Tú Nghiên sửng sốt.

Vu Văn Văn gật đầu, có chút nghiêm trang, "Trịnh Tài tử thương tâm Đức phi qua đời, thân là tỷ muội tốt bổn cung vạn phần lo lắng, muốn tới chiếu cố Trịnh Tài tử, còn có thể để những người luôn nói chúng ta tỷ muội bất hòa mở mắt ra nhìn kỹ một phen." Dứt lời, trong mắt hiện lên một tia tiếu ý. "Người khác sẽ cho rằng ta vì cố tránh hiềm nghi mới lại cùng nàng giao hảo."

Trịnh Tú Nghiên chỉ cảm thấy trái tim mãnh liệt nhảy lên vài cái, ngón tay vô thức siết chặt, trên mặt hiện ra tươi cười ôn hoà, "Vậy được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro