Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vấy Bẩn

Hạ Đế tuy chưa từng hạ chỉ xử tử bất kỳ phi tử nào, nhưng lần này dưới áp lực của các vị trọng thần, Hạ Đế cũng không thể không nể mặt. Huống chi quốc có quốc pháp, hạ độc hoàng đế đã sớm phạm vào trọng tội, liền tính tru di cửu tộc cũng đã là thánh ân cuồn cuộn.

Hoàng Hậu cũng không hướng Hạ Đế cầu tình, nàng biết chuyện này dù có cầu tình cũng sẽ không có tác dụng. Trong triều đình đã sớm lan truyền tin đồn đến ồn ào huyên náo, Hoắc Khải tra xét thêm một hồi lâu cũng không tìm được thêm chứng cứ gì chứng minh Đức phi trong sạch. Hiện giờ vận mệnh Đức phi đã định, chỉ còn đang đợi thời gian hợp lý.

Thân thể Hạ Đế rất nhanh đã khỏe lại, hôm sau hạ triều trực tiếp đi tới Trường Xuân Cung. Vu Văn Văn theo thường lệ đang luyện kiếm, điểm tâm đã sớm dọn xong, thời điểm Hạ Đế tới Vu Văn Văn vừa dừng tay chuẩn bị dùng bữa, trông thấy Hạ Đế liền vội vàng sai người chuẩn bị thêm chén đũa. Hai ngày này Hạ Đế vẫn luôn ở tại tẩm cung của hắn, hôm này là lần đầu tiên đi tới hậu cung.

Đang dùng bữa, nội thị tới báo có Trịnh Tài tử bái phỏng.

Từ khi Đức phi bị đưa đi, chỉ có Vu Văn Văn gặp qua Hạ Đế một lần, ngay cả Hoàng Hậu đều chưa được diện kiến long nhan. Hiện giờ Trịnh Tú Nghiên đột nhiên tới Trường Xuân Cung, khiến cho nhiều người không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa.

Trịnh Tú Nghiên đã thay một kiện quần áo dày dặn, nhưng nhìn đến lại không thấy mập mạp, trái lại thập phần thanh lệ. Vu Văn Văn nhìn nàng, trong mắt hiện lên một chút ấm áp nhàn nhạt, lại nói Lạc Nhan mang thêm một bộ chén đũa tới. Hạ Đế đối với Trịnh Tú Nghiên vẫn mang vẻ mặt ôn hòa như cũ, Trịnh Tú Nghiên sau khi hành lễ cũng cùng ngồi xuống dùng điểm tâm.

Trịnh Tú Nghiên sau khi ngồi vẫn không động đũa, trên mặt có chút nôn nóng cùng bất an.

"Ái phi hôm nay làm sao vậy?" Hạ Đế đối đãi với phi tử luôn ôn hòa, nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên như thế liền lên tiếng hỏi.

"Hoàng Thượng, hôm nay Tú Nghiên có một thỉnh cầu quá đáng, mong Hoàng Thượng có thể chấp nhận." Trịnh Tú Nghiên đột nhiên quỳ xuống, "Hoàng Thượng, thần thiếp biết Đức phi tỷ tỷ đã bị định tội, chạy trời không khỏi nắng. Thần thiếp cũng không phải muốn cầu tình giúp tỷ tỷ, nhưng muốn thỉnh Hoàng Thượng chấp nhận cho thần thiếp gặp mặt tỷ tỷ lần cuối, cũng thỉnh cầu Hoàng Thượng cho phép tỷ tỷ cùng người nhà gặp nhau một lần, mong Hoàng Thượng ân chuẩn." Trịnh Tú Nghiên hạ bái, rơi lệ nói.

Hạ Đế rầu rĩ, trầm tư một lúc rồi nói, "Đức phi vào cung cũng đã mười năm, trẫm cũng là niệm tình lâu ngày không đành lòng hạ chỉ, ai --- thôi, trẫm ân chuẩn thỉnh cầu của ái phi, khó được nàng có lòng như vậy."

Qua hai ngày, Hạ Đế hạ chỉ xử tử Đức phi, phụ thân nàng là Tây Nam Đại Đô Đốc, thân là đại quan một phương biên giới, cũng bị cách chức ngay lập tức, vĩnh viễn không được làm quan, gia sản đều đem sung công vào quốc khố.

Thánh chỉ của Hạ Đế nhanh chóng truyền khắp hoàng cung, hiện giờ người duy nhất không biết chỉ còn có mình Đức phi đang bị tạm giam. Hôm nay Trịnh Tú Nghiên lại tới đại lao, dung nhan Đức phi đã sớm tiều tụy bất kham, nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên cũng bất chấp hình tượng nhào tới trước lớn tiếng dò hỏi, "Muội muội, thế nào rồi?"

"Tỷ tỷ ---" Trịnh Tú Nghiên cười khổ một chút, "Tỷ tỷ yên tâm, sự tình còn chưa ngã ngũ. Điểm tâm mấy hôm trước muội đưa tới cho tỷ tỷ thế nào? Hôm nay muội lại mang tới cho tỷ tỷ một chút, lần này là tự tay muội làm, tỷ tỷ nếm thử."

Đức phi nhìn Trịnh Tú Nghiên, có chút sa sút ngồi lại xuống ghế, "Muội muội, ngươi đã nói với Hoàng Thượng là độc không phải ta hạ chưa?"

Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, một lúc sau mới lên tiếng, "Tỷ tỷ, không dối gạt người, từ khi tỷ tỷ bị giam chúng ta đều chưa được diện kiến Hoàng Thượng. Không chỉ là muội muội, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng không có gặp qua Hoàng Thượng, nhưng thật ra ---"

"Vu Văn Văn tiện nhân kia thường xuyên tới gặp Hoàng Thượng có phải không? Ta biết ngay là nàng ta, hiện giờ hẳn nàng ta đang vạn phần đắc ý."

Trịnh Tú Nghiên cúi đầu không nói, Đức phi trong lòng nghi hoặc, lần trước Trịnh Tú Nghiên tới vẫn còn vừa nói vừa cười, hôm nay như thế nào lại trầm mặc như vậy. Mấy ngày nay Đức phi bị giam, cũng chỉ có mình Trịnh Tú Nghiên tới thăm nàng, bất luận là xuất phát từ lý do gì, Đức phi cũng đều thực cảm kích.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Đức phi hỏi.

"Tỷ tỷ --- muội --- muội không có việc gì, tỷ tỷ ăn điểm tâm nhiều một chút, chờ vài ngày nữa muội lại làm tiếp cho người."

Đức phi nhìn Trịnh Tú Nghiên, đột nhiên hoảng sợ lui về phía sau, "Ngươi gạt ta, có phải tội danh của ta đã định rồi không?" Dưới tình thế cấp bách, nàng rống lớn lên, thị vệ bên ngoài nghe được vội vàng chạy vào trong.

Đức phi bất chấp còn có người khác ở đây, tiến lên kéo tay Trịnh Tú Nghiên, "Muội muội, ngươi nói cho ta, có phải tội danh ta đã định hay không? Có phải hay không? Ngươi nói a!"

Trịnh Tú Nghiên quay mặt đi, cúi đầu xuống. Đức phi buông tay Trịnh Tú Nghiên, từ biểu tình của Trịnh Tú Nghiên đã biết được đáp án, có chút không tin lắc đầu, lại không ngăn được nước mắt rơi xuống.

"Không sai, tội danh của người đã định, vốn dĩ người lập tức bị xử tử, nhưng là Trịnh Tài tử đây thỉnh cầu ân điển Hoàng Thượng, cho phép người trước khi chết được gặp thân nhân một lần." Hoắc Khải nghe thấy thanh âm cũng đã chạy tới đây. Hắn trước giờ cũng không phải người ôn hòa, hiện giờ có chút bực mình Trịnh Tú Nghiên nữ nhân nhiều chuyện, ngữ khí lại càng không vui.

"Không có khả năng, Hoàng Thượng sẽ không giết ta, ngươi đưa ta đi gặp Hoàng Thượng ---" Đức phi như phát điên hướng đến Hoắc Khải, thị vệ phía sau hắn tiến lên ngăn cản, "Ngươi đưa ta đi gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng dứt khoát không nhẫn tâm như vậy --- Hoàng Thượng ---"

"Người hiện tại đã là thân mang trọng tội, sao còn có thể diện kiến thánh nhan." Hoắc Khải nói, quay sang nhìn Trịnh Tú Nghiên, "Trịnh Tài tử, người nếu không còn việc gì thì có thể rời đi được rồi."

"Hoắc công công, ta --- bổn cung muốn ở lại bồi tỷ tỷ."

Nghe được lời Trịnh Tú Nghiên, Đức phi quay về phía nàng, như là nhìn thấy cứu tinh, "Tú Nghiên, hảo muội muội ngươi đi thỉnh cầu Hoàng Thượng, giúp ta cầu xin Hoàng Thượng, ít nhất làm Hoàng Thượng tới đây gặp ta, ta ---"

"Trịnh Tài tử, tâm địa vị tha tuy rằng cũng là chuyện tốt, nhưng tại hậu cung này chính là không thích hợp." Hoắc Khải nguyên bản cho rằng Trịnh Tú Nghiên cũng có liên quan, nhưng truy xét một hồi không tìm ra dấu vết gì, huống hồ nếu là có can hệ hẳn là đã sớm lánh thật xa, sẽ không dây dưa mãi chỗ này.

"Tỷ tỷ, muội ---" Trịnh Tú Nghiên ôm lấy Đức phi, "Tỷ tỷ, không phải muội không cầu tình, là ---"

"Muội muội, ngươi tới nói cho Hoàng Thượng biết hết thảy đều là quỷ kế của tiện nhân Vu Văn Văn kia, tất cả đều là một tay Vu Văn Văn." Đức phi tránh khỏi vòng tay Trịnh Tú Nghiên, chuyển hướng sang Hoắc Khải, "Hoắc công công, ta đã nói đều là do Vu Văn Văn làm mà, đều là tại nàng ta, không phải tại ta."

Từ đại lao đi ra, Trịnh Tú Nghiên lau đi vài giọt nước vương bên khóe mắt, "Hoắc công công, phiền toái ngươi mấy ngày tới săn sóc một chút, đừng để tỷ tỷ thiếu thốn thứ gì, chi phí có thể khấu trừ đi từ trong cung ta."

Hoắc Khải gật đầu, xoay người rời đi.

Ngọc Nhi vẫn luôn ở ngoài chờ Trịnh Tú Nghiên, bất bình nói, "Hoắc công công này thật không biết lễ nghi."

Qua hai ngày sau, nghe nói người nhà Đức phi đã vào tới kinh thành. Hai ngày nay Đức phi liên tục làm loạn, gào khóc hô to là Vu Văn Văn giở trò, độc là do Vu Văn Văn hạ, không có quan hệ gì với nàng. Sau hai ngày, không chỉ có hậu cung biết, đến ngay cả tiền triều cũng nghe đồn đến.

Tuy rằng Đức phi ngày ngày kêu nháo, nhưng Vu Văn Văn bên kia lại không hề lên tiếng.

Sau đó, Trịnh Tú Nghiên nghe nói Đức phi cùng thân nhân gặp nhau, đầu tiên là khóc loạn một phen, sau cùng thỉnh cầu diện kiến Hoàng Thượng, nhưng Hạ Đế vẫn luôn không gặp bọn họ. Người nhà Đức phi tiếp tục đi cầu kiến nhiều vị quan lại trong cung khác, hi vọng có người giúp đỡ, nhưng vẫn không có tác dụng như cũ. Ngày hôm sau, Hoắc Khải tự mình mang một dải lụa trắng cùng một ly rượu độc tới đại lao.

Sau nửa canh giờ, thi thể Đức phi được nâng ra ngoài, tùy ý an táng.

Trịnh Tú Nghiên ngồi trong sân, tay chân đều lạnh, nàng sai người mang tới ấm lô, ôm vào trong ngực. Ngọc Nhi đứng ở một bên, nhẹ giọng khuyên giải, "Chủ tử người đừng thương tâm như vậy, Đức phi nương nương hạ độc Hoàng Thượng là tội lớn, chủ tử vì nàng cầu tình như thế đã là rất tốt với nàng rồi."

"Ngươi cảm thấy ta rất tốt sao?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"Đương nhiên, chủ tử người không tốt thì còn có ai tốt! Người không phải còn để nô tỳ đưa ngân lượng tới cho thân nhân Đức phi sao? Còn có vòng ngọc kia của chủ tử, chính là Hoàng Thượng ban thưởng cho người, đồ vật quý giá như vậy cũng tặng lại cho bọn họ. Đức phi có tỷ muội như chủ tử, đã là phúc khí của nàng."

Trịnh Tú Nghiên cười lắc đầu. Bên tai nàng vẫn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng Đức phi kêu khóc trước khi chết, nàng nhìn xuống bàn tay của mình, nàng là đã làm gì đây? Bản thân có chút chưa thể chấp nhận được, rằng chính mình vừa đem một người bức tới tử lộ, tuy rằng không phải tự mình ra tay, nhưng mỗi một bước đều là hành động của nàng.

Là nàng từng bước đem Đức phi dồn đến đường cùng. Là nàng và Vu Văn Văn, cùng nhau hại chết Đức phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro