Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú Nghiên, Tin Ta

Vào đêm, tại Cung Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa thay y phục, giúp Hạ Đế nằm xuống trên giường. Hoàng Hậu bưng tới một chén thuốc bổ, Hạ Đế nhận lấy uống một ngụm, có chút mệt mỏi xoa xoa ấn đường.

"Hoàng Thượng, thần thiếp nghe nói chiến sự tiền tuyến không ổn." Hoàng Hậu lên tiếng. Hạ Đế cùng nàng là phu thê lâu năm, đối với Hoàng Hậu vẫn luôn tôn trọng, nghe vậy cũng không tức giận hậu cung can thiệp chính sự. "Bùi Thập Viễn cũng là danh tướng tài, đáng tiếc vẫn thiếu quyết đoán. Hiện giờ tuy rằng Khuyển Nhung bởi vì trời sắp vào đông mà đình chỉ tiến công, nhưng chờ đến mùa xuân nhất định sẽ tiếp tục khai chiến."

"Thần thiếp tuy rằng không thông thạo quân vụ, nhưng cũng biết một khi thành U Châu thất thủ, Khuyển Nhung chắc chắn sẽ tiến xuống phía Nam, đến lúc đó không còn gì có thể chặn nổi thế công nữa."

"Trẫm vốn định để Mục lão tướng quân đi tới U Châu, nhưng Thổ Phiên bên kia lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lúc này Mục lão tướng quân không thể rời khỏi Tây Bắc. Trong triều cũng có nhiều tướng tài có thể lãnh binh đánh giặc, nhưng nếu là thống soái thì lại có chút không đủ." Hạ Đế thở dài, buông chén thuốc trong tay xuống. "Đại Khải ta đường đường là đại quốc cường hãn, thế nhưng lại bị ngoại tộc bức bách đến ngày hôm nay, trong lòng trẫm thật cảm thấy thẹn với tổ tiên, thẹn với bá tánh."

"Hoàng Thượng, tuy rằng thần thiếp không thể can dự chuyện triều chính, nhưng cũng biết lần này sự tình trọng đại, nếu như U Châu bị Khuyển Nhung công phá, chắc chắn sẽ dẫn đến họa sát sinh. Thần thiếp nghĩ tới nghĩ lui, thật ra cũng cảm thấy có một người có thể đảm đương vị trí thống soái kia, chỉ là --- có khả năng làm mất thể diện hoàng gia."

Hạ Đế sửng sốt, lúc sau mới nói, "Người nàng nói, chính là Vu Tài tử."

Trịnh Tú Nghiên ngồi ở trong viện, đêm lạnh như băng, tuy rằng trong tay ôm ấm lô, cũng đã mặc quần áo thật dày, nàng vẫn cảm thấy tay chân thực lãnh.

"Chủ tử, nên về phòng thôi." Ngọc Nhi ở bên cạnh nói.

"Không có việc gì, ngươi nhìn mấy ngôi sao trên trời kia ---" Trịnh Tú Nghiên chỉ lên ba ngôi sao nối liền với nhau, "Đó là Tam Viên tinh trong hai mươi tám vì tinh tú, mỗi khi Tam Viên tinh chuyển hướng về phía Nam, chính là sắp tới tân niên." Cách tân niên vẫn còn một khoảng thời gian, nhưng nếu theo đúng kế sách của Vu Văn Văn, mấy ngày tới hẳn là sẽ có đáp án.

Đây vốn dĩ hẳn là tân niên đầu tiên các nàng trải qua cùng nhau, chỉ có điều có lẽ sẽ không cách nào ở bên nhau được. Tuy rằng vẫn luôn muốn Vu Văn Văn có thể hoàn thành mộng tưởng của mình, nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

"Vu Tài tử." Vu Văn Văn không biết từ khi nào cũng đã đi tới trong viện. Trịnh Tú Nghiên vẫn luôn cúi đầu suy tư nên không phát hiện ra, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm Ngọc Nhi mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã thấy Vu Văn Văn đứng trước mặt mình.

So với Trịnh Tú Nghiên một thân quần áo thật dày, Vu Văn Văn trên người chỉ khoác một kiện áo mỏng, tóc dài xõa ra trên vai, so với anh khí ngày thường có chút bất đồng, thế nhưng lại tỏa ra một loại cảm giác hết mực nhu hòa.

"Về phòng đi, bên ngoài quá lạnh." Vu Văn Văn nói.

Ngọc Nhi vội vàng nhìn tứ phía xung quanh, vừa rồi Trịnh Tú Nghiên đã để cung nhân đều trở về phòng ngủ, lúc này trong viện chỉ có ba người các nàng, Ngọc Nhi thức thời lặng lẽ lui xuống. Hiện giờ nàng cũng đã nhìn ra hai người Trịnh Tú Nghiên và Vu Văn Văn không phải bất hòa, mà là phi thường hợp nhau.

Như vậy tại sao lại ở hai bên đối lập? Quả thực là có vấn đề bên trong. Nàng biết bản thân có thể thầm suy đoán, nhưng nếu để người khác biết được sẽ không ổn.

Ngọc Nhi đi rồi, trong viện chỉ còn lại hai người, Vu Văn Văn tiến lên nắm tay Trịnh Tú Nghiên, truyền nội lực cho nàng.

"Biết võ công thật tốt." Trịnh Tú Nghiên cúi đầu nói, mang theo một chút ý cười. Trong mắt Vu Văn Văn cũng là ấm áp, "Thân thể đã không tốt lại cứ không quản bị lạnh, lần này nếu cảm lạnh hỏng người, ta cũng sẽ không giúp nàng sắc thuốc nữa."

"Dù sao cũng có nàng giúp ta truyền nội lực, ta cũng không sợ bị lạnh." Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu nhìn Vu Văn Văn. Đôi mắt kia dưới bầu trời đêm trở nên ngời sáng, dường như còn có ngân quang trong mắt.

"Ta nếu như bị lạnh, nàng liền giúp ta truyền nội lực. Ta nếu như sinh bệnh, nàng liền giúp ta sắc thuốc. Lời nói đã định như vậy, không cho phép đổi ý." Trịnh Tú Nghiên cười nói, "Được rồi, vào nhà đi thôi, ngoài trời giá rét, nàng không thể ỷ vào bản thân có nội lực mà bất cẩn được."

Mấy ngày gần đây hai người đều ngủ chung, Vu Văn Văn giúp Trịnh Tú Nghiên cởi áo khoác ngoài, lại giúp nàng rửa mặt, xong xuôi hai người mới cùng nhau nằm xuống.

"Vị trí Đức phi, ai là người thích hợp nhất?" Trịnh Tú Nghiên đột nhiên lên tiếng. Bản thân nàng cũng không nghĩ sớm như vậy thượng vị tứ phi, tuy rằng sau khi Vu Văn Văn rời đi nàng là người có khả năng nhất, nhưng thượng vị nhanh như thế căn bản căn cơ không vững, cũng sẽ biến nàng trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Trên thực tế, nàng cùng Vu Văn Văn vào cung chưa tới một năm liền lên đến Tài tử đã khiến nhiều người ghen tị đỏ mắt. Trịnh gia quyền lực cực đại, dựa vào đó người khác mới không dám làm khó dễ nàng. Nhưng Vu Văn Văn lại không có gia quyến nương tựa, qua thêm một đoạn thời gian chắc chắn sẽ bị người tới mưu hại.

Nàng minh bạch, Vu Văn Văn hi vọng có thể rời khỏi hậu cung, trừ bỏ mộng tưởng quay trở lại trong quân còn có một nguyên nhân nữa, chính là nếu tiếp tục ở lại trong cung sớm muộn gì cũng sẽ bỏ mạng dưới tay người khác.

"Trong lòng nàng hẳn đã sớm chọn được người phù hợp rồi." Vu Văn Văn cười nói.

Trịnh Tú Nghiên cười cười, quả nhiên Vu Văn Văn vẫn là người hiểu nàng nhất.

Không ai nói gì, thật lâu sau đó ---

Vu Văn Văn dường như đã ngủ, tiếng hít thở đều đặn truyền tới bên tai nàng, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại không cảm thấy buồn ngủ.

Người này hiện tại rõ ràng đang ở bên cạnh mình, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại không có cảm giác nàng đang ở đây. Tựa hồ chỉ chốc lát nàng sẽ từ trong mộng tỉnh dậy, Vu Văn Văn đã không còn ở đây nữa.

Đưa tay lên che lại đôi mắt, nàng rất sợ mình sẽ lập tức bật khóc tại đây. Tựa hồ từ khi bắt đầu giúp Vu Văn Văn thực hiện kế hoạch, nàng đều không từ mọi thủ đoạn tìm cách níu giữ người này bên cạnh mình.

Cố tình để bản thân mình trúng độc, mưu sát Khổng gia --- tuy rằng là vì trợ giúp Vu Văn Văn, nhưng cũng có phần là muốn Vu Văn Văn phải áy náy cùng đau lòng --- vì muốn trong lòng Vu Văn Văn chỉ tồn tại một người là nàng như vậy. Những thứ Hạ Đế có thể tặng Vu Văn Văn, nàng không thể tặng được, nhưng những thứ nàng có thể cho, người khác cũng không thể cho Vu Văn Văn.

Nhưng tại sao vẫn cứ cảm giác bất an đến như vậy --- người này không phải hiện tại đang ở ngay sát bên cạnh mình đây sao?

Trịnh Tú Nghiên bỗng cảm thấy Vu Văn Văn hơi cựa mình, sau đó nắm lấy cánh tay của nàng, đem nàng ôm vào trong lồng ngực.

"Tú Nghiên, còn nhớ ta đã nói gì với nàng không? Ta sẽ trở về --- ta sẽ không chết ở trên chiến trường, nhất định sẽ sống sót trở về." Vu Văn Văn ôn thanh nói.

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, Trịnh Tú Nghiên nắm lấy vạt áo Vu Văn Văn, thấp giọng khóc thút thít.

"Đừng khóc, huống chi đến giờ kết quả ra sao vẫn còn chưa biết, có khi ta lại không thể xuất cung được không chừng." Vu Văn Văn nhẹ giọng.

Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu, trong mắt còn vương vài giọt nước chưa khô. Nàng đột nhiên ôm lấy Vu Văn Văn, hung hăng cắn xuống trên vai nàng. Vị trí nàng cắn xuống nằm ngay phía trên vai bên trái, vết thương của Vu Văn Văn tuy rằng đã sắp khỏi, Trịnh Tú Nghiên cũng để ý không cắn vào miệng vết thương của nàng, nhưng Vu Văn Văn vẫn nhịn không được thấp giọng " Ân" một tiếng. Sau đó chỉ cười cười tùy ý Trịnh Tú Nghiên làm xằng làm bậy trên người nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro