Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tù Điểu

Vu Văn Văn cởi bỏ hoa phục, chỉ chừa một kiện trung y, ở bên trong tẩm cung đọc sách. Thời điểm Lạc Nhan bưng trà vào, chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước mặt.

"Tướng quân, sao lại không khoác thêm kiện quần áo?" Lạc Nhan bất đắc dĩ.

"Không sao," Vu Văn Văn cười nói. "Ngươi như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?" Lạc Nhan vốn là phó tướng của nàng, lần này hồi kinh cũng một mực muốn theo nàng cùng nhau trở lại. Ý định của Vu Văn Văn vốn là an bài các nàng đều lưu lại trong quân, nhưng Lạc Nhan quyết ý, "Chúng ta có thể an cư lạc nghiệp trong quân, hết thảy đều nhờ có tướng quân ở. Không có tướng quân, nử tử trong quân chung quy dù có chí cũng khó tiến thủ, chi bằng cùng tướng quân đến kinh thành, trở thành thân tín bên người, chiếu cố tướng quân thật tốt."

Lạc Nhan đặt khay trà xuống, Vu Văn Văn bưng lên uống một ngụm, "Trà này trong cung vẫn là thượng hạng hơn nhiều so với trong quân."

"Hoàng Thượng cho người đưa tới thật nhiều các loại ban thưởng, thuộc hạ nhìn qua thấy lá trà này liền nghĩ đến tướng quân hẳn sẽ thích. Vừa lúc Hoàng Thượng đưa đến không ít, thuộc hạ tính toán rút ra chút thời gian tìm người đưa sang bên Mục tướng quân một phần."

Mục tướng quân tiếp nhận mười vạn đại binh đóng giữ tại Tây Bắc, cũng chính là lão tướng quân dẫn đầu trong yến hội lần trước. Mục gia cùng Vu gia giao tình xưa nay thâm hậu, Vu Văn Văn nghe vậy cũng gật đầu. Lạc Nhan trước giờ vẫn như quân sư bên cạnh nàng, làm việc luôn ổn thỏa, chưa từng để bại lộ điều gì. Tuy rằng hậu cung bị cấm không được tham dự vào triều chính, nhưng Vu Văn Văn cũng biết Hạ Đế không quá để ý nàng giữ một chút liên lạc với người trong quân. Bởi xét cho cùng, nàng hiện tại cũng không có gia thế cùng phụ mẫu nương tựa, chính là không hề tồn tại một chút cảm giác uy hiếp.

Ngày thứ hai, công trình tu sửa Lạc Hà Cung vẫn còn tiếp tục. Cỏ dại trong đình viện đều đã bị thanh trừ sạch sẽ, đầm sen một bên cũng được tu bổ, thêm một hồ nước thiên thanh, dời tới một ít hoa sen vừa chớm nở từ bên hồ Thái Dịch, cung danh cũng được Hạ Đế hạ chỉ đổi thành Trường Xuân Cung.

Vu Văn Văn vừa tỉnh, hôm nay còn một ít nghi lễ sắc phong cần phải hoàn thành, nàng liền vội vàng dùng qua điểm tâm. Mỹ nhân phẩm cấp không cao, nghi lễ cũng tương đối đơn giản, nhưng vẫn cần dùng hết một ngày mới hoàn thành. Chạng vạng, Vu Văn Văn quay trở về Trường Xuân Cung, đảo mắt nhìn thấy các loại ban thưởng từ Hạ Đế chất đống một bên sân, bên còn lại cũng là lễ vật các phi tần hậu cung khác đưa tới không ít. Lạc Nhan nhanh chóng đem toàn bộ kiểm kê một lượt, lập danh sách đầy đủ, phân ra một phần giữ lại, còn lại sửa sang rồi chuẩn bị đưa sang các bên khác làm lễ vật. Danh sách vật phẩm được giữ lại trong cung cũng đưa một bản tới tay Vu Văn Văn, thập phần tỉ mỉ cẩn thận.

Ngày hôm sau, Vu Văn Văn trước tiên đến vấn an Thái Hậu, sau đó tới thỉnh an Hoàng Hậu cùng một ít phi tần phẩm cao. Bởi vì thân phận nàng đặc thù, Thái Hậu đối với nàng cũng mang vẻ mặt ôn hòa, các phi tần khác càng không dám dị nghị điều gì. Một ngày này thuận lợi trải qua bình an vô sự. Mấy ngày tiếp theo, Trường Xuân Cung vẫn luôn trong trạng thái đang tu sửa, Hạ Đế không tới, nhưng cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có ban thưởng.

Đến ngày thứ sáu, Trường Xuân Cung đã hoàn thành trùng tu, Hạ Đế ngay đêm đó giá lâm ở lại. Đối với Hạ Đế, Vu Văn Văn chính là mạnh mẽ cự tuyệt. Nàng nguyên bản vẫn luôn cho rằng chính mình sẽ gả cho một hán tử trong quân, hoặc cũng sẽ chung thân cả đời không xuất giá, nhưng không nghĩ tới phụ thân mình vừa chết, bản thân liền bị ép tiến cung trở thành phi tử của Hoàng Thượng.

Hạ Đế muốn quân quyền, nàng biết. Hạ Đế muốn lợi dụng nàng lung lạc nhân tâm, nàng cũng biết. Thế nhưng bản thân mình lại thúc thủ vô sách, không có một con đường toàn thây nào trở mình.

Từ khi nàng tiến cung, Hạ Đế đối với nàng vẫn luôn thực tốt, chuyện gì có thể đều sẽ thuận theo ý nàng, nhưng trong lòng nàng biết rõ, hết thảy ôn nhu cùng ân sủng này chỉ là nhất thời. Chờ đến khi tất cả mọi người đều quên mất Vu Lạc, quên mất Vu Văn Văn, quên mất quân Chinh Tây, nàng cuối cùng cũng chỉ là một phi tần nho nhỏ vô quyền vô thế, sao có thể sống sót giữa hậu cung âm hiểm muôn trùng. Mọi ân sủng hôm nay, trở mình đều sẽ thành độc dược ngày sau.

Nàng kháng cự Hạ Đế, chẳng sợ Hạ Đế đã hết sức ôn tồn, nàng vẫn là kháng cự.

Thời điểm Hạ Đế tỉnh dậy, Vu Văn Văn cũng đứng lên đưa tiễn. Dùng điểm tâm xong liền luyện kiếm, quy củ duy trì thói quen trong quân, sau đó ngồi tĩnh tọa trong viện đọc sách. Trời đã vào chính hạ, thời tiết mang không khí oi bức. Nội thị cùng cung nữ đưa lên một khối băng lớn giúp Vu Văn Văn giải nhiệt.

Sau giờ ngọ, Hạ Đế lại sai người ban thưởng tới. Vu Văn Văn để Lạc Nhạn kiểm kê sửa sang một lượt, bản thân dù cố gắng chuyên tâm đọc sách nhưng trong lòng cũng không khỏi có chút khó hiểu. Liền tính là muốn mượn sức lung lạc nhân tâm, Hạ Đế thường xuyên ban thưởng như vậy cũng hơi kỳ quái. Đang lúc nàng suy tư, thanh âm nội thị đã truyền đến, "Hoàng Thượng giá lâm."

Vu Văn Văn vội đứng dậy hành lễ.

"Trẫm phê duyệt tấu chương xong, nghĩ muốn tới đây với nàng. Thân thể nàng tổng có điểm nào không thoải mái không?"

"Thực tốt," Vu Văn Văn đáp lời, Hạ Đế ngồi xuống một bên ghế đá dưới tàng cây. Nàng trong lòng âm thầm đánh giá Hạ Đế cẩn thận một phen, Hạ Đế tuy rằng đã trung niên, nhưng bảo dưỡng thực tốt. Ngón tay thon dài ẩn ẩn vết chai, hẳn là do nhiều năm luyện võ tạo thành, khuôn mặt tuấn lãng, lúc này không mặc triều phục mà chỉ mang một thân thường phục, khí độ khoan khoái nhẹ nhàng.

"Đã quen với nếp sống trong cung chưa?" Hạ Đế tiếp tục hỏi.

Vu Văn Văn có chút nhìn không thấu tâm tư Hạ Đế, chẳng lẽ hắn rảnh rỗi muốn tới cùng nàng nhàn thoại việc nhà hay sao? "Để bệ hạ lo lắng rồi, Văn Văn ở trong cung thực tốt."

Hạ Đế hơi mỉm cười, "Vu gia các nàng nhiều thế hệ đều là trung thần, hiện tại lại chỉ còn mình nàng một thân, trẫm cũng phi thường đau lòng. Nhớ tới năm đó, khi trẫm vẫn còn là Thái Tử, còn có nhiều lúc cùng ca ca nàng hàn huyên nói chuyện, cũng thực vui vẻ."

"Văn Văn đã từng nghe ca ca nói qua," Vu Văn Văn ứng thanh. "Năm đó khi bệ hạ vẫn là Thái Tử, ca ca chính là thư đồng đi theo bên cạnh bệ hạ."

Hạ Đế gật đầu, "Sau đó ca ca nàng đi chiến trường, không nghĩ tới lại trúng phải mai phục, trẫm phi thường tiếc thương. Hắn là một viên lương tướng, khi đó tiên hoàng cũng hạ chỉ dùng lễ nghi tương xứng hậu táng."

Ca ca nàng Vu Văn Thần, so với nàng lớn hơn ước chừng một tuần*, năm đó khi ca ca nàng qua đời, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên cũng không lưu lại quá nhiều ký ức. Nhưng Vu Văn Văn xác thật nhớ rất rõ, thời điểm ca ca bỏ mình, trên dưới Vu gia đều được ban thưởng thập phần thâm hậu.

(* một tuần ở đây nghĩa là khoảng 10 năm)

Cùng Hạ Đế tiếp chuyện một hồi, tới giờ dùng cơm chiều, Hạ Đế cư nhiên cũng thuận theo lưu lại qua đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro