Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tái Kiến

Liên tiếp mấy ngày, Hạ Đế đều qua đêm tại tẩm cung của Vu Văn Văn, rất nhiều phi tần tuy rằng trong lòng có bất mãn, nhưng lại cũng không dám to nhỏ nghị luận. Vu Văn Văn ngày thường không ra khỏi Trường Xuân Cung, chỉ ở bên trong miệt mài đọc sách luyện kiếm.

Trịnh Tú Nghiên vài lần tản bộ giải sầu ở hồ Thái Dịch cũng nghe được một ít phi tần oán giận về việc này, nhưng bởi tiền lệ trước kia cũng từng thi thoảng có tân phi tần được Hạ Đế sủng hạnh trong thời gian dài như vậy, nên trong lòng chúng phi tử tuy rằng cảm thấy khó chịu nhưng cũng không có hành động gì quá phận.

Tản bộ mấy lần, Trịnh Tú Nghiên cũng chạm mặt vị hồng y phi tần khiến nàng chú ý trong yến hội tân chúc lần kia, chính là Mai Tu dung đứng đầu cửu tần. Lúc trước Trịnh Tú Nghiên để ý nhiều tới nàng là bởi so sánh với các phi tần khác, nàng có chút đạm bạc dị thường với hương vị ân sủng. Bất quá, dù là luận về mỹ mạo hay luận về tài nghệ, Mai Tu dung trong chúng phi tử đều là nhất đẳng, trước giờ vẫn luôn vinh sủng không suy.

Hạ Đế lưu luyến bên Vu Văn Văn ước chừng đã hơn nửa tháng, trong thời gian này các tẩm cung khác đều tuyệt không có đi qua. Theo phép tắc, hoàng đế mỗi ngày lưu lại chỗ phi tần nào đều được sắp đặt cẩn thận kỹ lưỡng. Mười lăm cùng mười sáu phải trụ tại Cung Hoàng Hậu, thời gian còn lại sẽ chia theo phân vị của phi tần mà lâm hạnh. Hạ Đế sau khi kế vị tuy rằng cũng không luôn luôn nhất mực tuân theo quy củ tiền triều, nhưng thời gian trụ tại Cung Hoàng Hậu trước giờ đều chưa từng thay đổi, bất quá mười lăm mười sáu tháng này Hạ Đế cư nhiên lại chỉ ở Trường Xuân Cung, không đi qua chỗ Hoàng Hậu.

Vu Văn Văn lúc này nhanh chóng trở thành tâm điểm bị chỉ trích trong hậu cung, nhưng chính Hoàng Hậu cũng chưa lên tiếng điều gì, thời điểm Vu Văn Văn theo thông lệ thường xuyên tới thỉnh an, Hoàng Hậu vẫn trước sau mang dáng vẻ vân đạm phong khinh*. Xưa nay bên trong hậu cung, phi tần được sủng ái và không được sủng ái phảng phất trở thành ranh giới phân định rõ ràng, hiện giờ trong nhóm phi tử được sủng ái, Vu Văn Văn tự nhiên là nổi bật chính vượng. Bất quá, những phi tử địa vị cao cũng không đến mức quá kích động, tiền lệ trước giờ Hạ Đế sau khi nhàm chán tân sủng vẫn luôn sẽ theo lệ cũ lại đi đến tẩm cung các phi tử khác.

(* vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ - gió thổi phất phơ, mây trôi hững hờ. Hay được mượn để biểu đạt tâm tình điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh)

Phi tử phân vị cao, đa phần là dựa vào thanh danh cùng địa vị gia thế bên ngoài, trụ lâu trong hậu cung tâm tình đều đã luyện được đến khẩn mà không loạn. Trịnh Tú Nghiên tuy rằng địa vị không tính là cao, nhưng Trịnh gia cũng là danh nhân thế gia dưới một người trên vạn người, nếu nói muốn để ý, tự nhiên cũng sẽ có nhiều kẻ nhàn rỗi thay nàng bất bình một phen. Trái lại Trịnh Tú Nghiên mỗi ngày đều ung dung tự tại, viết chữ luyện họa, thập phần thoải mái.

Trái với dự liệu, Thái Hậu thế nhưng lại tỏ vẻ không muốn nhúng tay vào chuyện này. Trịnh Tú Nghiên cũng mang tâm tư hiếu kỳ, xưa nay quân vương đều là lấy hiếu trị thiên hạ, hành động của Hạ Đế như vậy chính là đại tội lỗi. Tuy nhiên, Hạ Đế trước giờ cũng không phải là bất hiếu, ngày thường đối đãi với Thái Hậu cực tốt, chi phí ăn mặc của Thái Hậu so với Hạ Đế còn muốn cao hơn một bậc, ngoại gia mỗi người đều có phẩm quan cấp cao, chỉ là bản thân nàng vẫn mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp. Hạ Đế đối với Thái Hậu thập phần tôn kính, nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy thiếu khuyết ôn nhu. Đối với việc này, Trịnh Tú Nghiên cũng không dám suy đoán nhiều, chỉ giữ nghi hoặc cho chính mình ngẫm nghĩ.

Một tháng liền cứ trôi qua như vậy, thời gian này Hạ Đế đều ngây người tại Trường Xuân Cung, thẳng tới ngày mười lăm tiếp theo đã đến, hậu cung người người trông ngóng, thấp thỏm chờ đợi xem liệu Hoàng Thượng có đi tới bên cung Hoàng Hậu hay không. Sau khi hạ triều, Hạ Đế vẫn đến Trường Xuân Cung như cũ, dùng xong cơm chiều mới ra khỏi, hướng về phía tẩm cung Hoàng Hậu.

Nghe được tin này, Trịnh Tú Nghiên bất tri bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơn. Không chỉ có nàng, toàn bộ hậu cung cơ hồ cũng như trút được tảng đá đè nặng trong lồng ngực. Sau đó, Hạ Đế quay lại việc lật thẻ bài chọn phi tần thị tẩm qua đêm, cư nhiên Vu Văn Văn vẫn đứng đầu như trước, tiếp theo là Trịnh Tú Nghiên, sau đó tới Lý Quý Phi cùng Mai Tu dung. Có một hai lần lật được thẻ bài vài vị tân phi tử khác, Hạ Đế cũng không có đặc biệt thưởng thức, tùy tiện phong cho vài danh hiệu hữu danh vô thực.

Từ sau yến hội lần trước, Trịnh Tú Nghiên vẫn chưa gặp lại Vu Văn Văn. Người này ngày thường đều không ra khỏi cửa cung, một ít chúng phi tần nhàn rỗi muốn tìm phiền toái cũng không có chỗ xuống tay. Trịnh Tú Nghiên tuyệt nhiên không hề có dã tâm muốn gây hại cho Vu Văn Văn, hơn nữa còn hy vọng nàng bình an, cũng chính là xuất phát từ lần tương ngộ thưởng thức lẫn nhau ngày đó.

Thời gian trôi qua, lại đến mười lăm giữa tháng, Trịnh Tú Nghiên biết Hạ Đế sẽ tới Cung Hoàng Hậu, cũng không cần dụng tâm rửa mặt chải đầu chỉnh trang dung nhan, thẳng lánh ở bên trong tẩm cung đọc sách. Ngọc Nhi bưng tới một phần dưa hấu ướp lạnh cùng vài món thức ăn. Trời đang độ chính hạ, tuy lúc này đang là giữa đêm khuya nhưng thời tiết vẫn thực nóng. Trịnh Tú Nghiên trước giờ thân thể không tốt, sợ hàn sợ lãnh, lại cũng không ưa nhiệt. Ngọc Nhi tự nhiên hiểu rõ, mang thức ăn đặt lên bàn nhỏ, xoay người cầm lấy quạt tròn, đứng sang một bên khẽ phe phẩy.

Trịnh Tú Nghiên giơ tay muốn tiếp nhận quạt, "Ngươi sớm đi nghỉ ngơi, ta ở đây cũng không cần người hầu hạ." Nàng tuy rằng làm người ôn hòa, nhưng lời nói thập phần kiên định, phảng phất uy nghiêm không cho phép người khác từ chối. Ngọc Nhi thức thời cáo lui đi xuống. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy hai bên tả hữu đều không có người, một mình trơ trọi thật sự cảm thấy tâm tình nhàm chán, liền khoác áo ngoài bước ra khỏi cửa cung.

Đêm khuya tự nhiên là vắng người đi lại, một vài cung nữ nội thị thi thoảng đi ngang qua cũng cho rằng nàng hẳn là một nữ quan trong cung, đều không chú ý tới. Cả hoàng cung tịch mịch trống trải, hòa cùng trăng thanh gió mát, khiến tâm hồn nàng cũng thanh tỉnh hơn không ít. Trịnh Tú Nghiên đi một hồi lâu, tổng cảm thấy phiền muộn trong lòng dần dần hạ xuống.

Nàng hiểu rõ tính tình chính mình, sinh hoạt trong cung vẫn luôn cảm thấy có chút áp lực. Tuy rằng quãng thời gian hiện tại vẫn đang trải qua bình yên, trước sau đều chưa chịu bất kỳ đả kích hay âm hiểm phương nào, phần lớn vẫn là nương nhờ vào thế lực cường đại của Trịnh gia. Huống chi tính tình Hạ Đế có mới nới cũ, nàng hiện giờ tuy rằng đang chiếm được ân sủng, thánh ân lại có thể sủng được đến bao lâu? Chờ đến khi nàng tuổi già sắc suy, làm thế nào có thể tiếp tục vượt qua quãng thời gian còn lại trong nhân sinh này?

Đang đi tới đi lui, Trịnh Tú Nghiên bỗng nghe thấy phía bên trên hòn non bộ trong đình có thanh âm tiếng người nói chuyện.

"Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên*." Thanh âm này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra là nghe qua từ nơi nào. Người phía trên hòn non bộ lặp đi lặp lại hai câu này vài lần, âm điệu tuy rằng thanh thanh giống giọng nữ tử, nhưng khí độ lại có chút bất đồng.

(* Đại mạc cô yên trực
Trường hà lạc nhật viên

Trích từ bài thơ Sứ Chí Tái Thượng của Vương Duy:
Đơn xa dục vấn biên,
Thuộc quốc quá cư duyên.
Chinh bồng xuất Hán tái,
Quy nhạn nhập Hồ thiên.
Đại mạc cô yên trực,
Trường hà lạc nhật viên.
Tiêu quan phùng hậu kỵ,
Đô hộ tại Yên Nhiên.

Dịch nghĩa:
Ngồi trên xe hỏi đường đi,
Thân làm quan ta tới biên thùy.
Ngọn cỏ bồng bay ra khỏi ải Hán,
Nhạn bay về vào trời Hồ.
Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.
Ra tới ải Tiêu Quan, gặp lính cưỡi ngựa đi trinh sát,
Báo rằng quan đô hộ đang ở Yên Nhiên.

Dịch thơ:
Dừng xe hỏi chốn biên cương,
Đường qua thuộc quốc, dặm trường còn xa?
Cỏ bồng biên tái thân ta,
Trời Hồ cánh nhạn biết là về đâu?
Lẻ loi khói mỏng mây sầu,
Dáng chiều đã tắt, ngõ hầu tròn vo.
Tiêu quan kỵ mã ai lo,
Các quan đô hộ, mải trò tiệc vui.)

Trịnh Tú Nghiên nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lại.

Người nọ tóc dài đơn giản buộc thành đuôi ngựa rũ xuống, trong bóng đêm không thấy rõ quần áo cùng dung mạo, nhìn tổng thể lại có vẻ giống như những nữ tử bình thường nhất trong dân gian. Trịnh Tú Nghiên ấn tượng nhất chính là đôi mắt của nàng, bóng đêm bao trùm tương phản với mạt tinh quang trong ánh mắt. Nương theo ánh trăng dần dần có thể nhận rõ bộ dáng người kia, thế nhưng lại là Vu Văn Văn.

Trách không được cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ. Vu Văn Văn vào cung đến nay đã hai tháng, Trịnh Tú Nghiên cũng chỉ ở lần yến hội kia mà diện kiến nàng một lần, lúc sau hai người đều không gặp lại, còn cảm giác quen thuộc hiện giờ, cũng chính là vì Vu Văn Văn đã để lại ấn tượng thật sâu trong lòng nàng.

Vu Văn Văn vẫn luôn cúi đầu ngâm mãi hai câu thơ kia. Trịnh Tú Nghiên biết hẳn lúc này bản thân mình nên rời đi, người nọ cũng chưa chắc nguyện ý người khác tới xáo động không khí tịch mịch cùng tĩnh lặng quẩn quanh. Tường tận là như thế, Trịnh Tú Nghiên vẫn không cách nào lý giải được, rằng cơ thể mình dường như không còn chịu khống chế của bản thân, chấp nhất một mực đứng yên tại chỗ.

"Vẫn luôn lặp lại hai câu thơ này, hẳn là có thâm ý gì đằng sau sao?" Trịnh Tú Nghiên kiềm lòng không đặng mở miệng.

Vu Văn Văn nhìn thấy nàng cũng không khỏi sửng sốt một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng nhảy đến sát bên người nàng. Trịnh Tú Nghiên không khỏi thầm tán thưởng một câu hảo thân thủ.

"Ta chỉ là tương đối thích hai câu thơ này thôi."

"Nếu tỷ tỷ muốn nói, Tú Nghiên cũng nguyện ý nghe." Trịnh Tú Nghiên chỉ mang tâm tư tò mò một chút, Vu Văn Văn nói hay không nói đều không có bất kỳ can hệ gì đến nàng.

Đợi một hồi lâu, Trịnh Tú Nghiên đã cho rằng trầm mặc của Vu Văn Văn đại biểu cho ý muốn cự tuyệt, mới nghe thấy thanh âm Vu Văn Văn hỏi ngược lại, "Ngươi đã bao giờ đi qua đại mạc chưa?"

Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, địa phương xa nhất nàng từng đi cũng chỉ đến ngoại ô kinh thành. Không phải nàng bị phụ thân quản nghiêm không cho ra ngoài, chỉ đơn giản là nàng không nghĩ đi xa như vậy làm gì thôi.

"Lần đầu tiên ta đến đại mạc là khi năm tuổi. Năm đó, phụ thân phải đi trấn giữ biên cương, mẫu thân cảm thấy không có nguy hiểm nên thỉnh cầu phụ thân mang theo ta và mẫu thân cùng đi," Vu Văn Văn nói, thanh âm thập phần nhu hòa. "Ta cùng mẫu thân không thể trụ trong quân doanh, liền vào bên trong trấn ở. Ngày đầu tiên ta đến nơi, thân thể đặc biệt mệt mỏi, cảm thấy gió cát bụi mù xung quanh đều thật đáng sợ, trốn ở trong phủ Tướng Quân ngủ cả ngày. Hôm sau, phụ thân nói muốn mang ta đi ngắm phong cảnh, ta vốn nháo loạn không chịu, nhưng cuối cùng vẫn cùng phụ thân đi."

Ngữ khí Vu Văn Văn nhuốm vài tia hoài niệm, "Ngày đó ta thấy được lữ nhân du hành qua đường, thấy được thương nhân dị tộc, còn được ngắm mặt trời lặn trên hoang mạc mênh mông vô bờ. So với kinh thành phồn hoa này, nơi đó xác thực thật cổ xưa cùng thê lương."

"Ngươi tưởng niệm nơi đó sao?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

Vu Văn Văn gật đầu, làm sao lại có thể không tưởng niệm nơi đó đây? Con ngươi phút chốc nổi lên vài phần quạnh quẽ.

"Mười ba năm sau đó, ta cũng chỉ ở kinh thành tổng có ba năm, còn lại đều vẫn luôn lưu tại đại mạc. Người nơi đó thực nhiệt tình, cũng thực thuần lương chất phác. Ta niệm tưởng ở trong quân lữ, cùng tử cùng bào với chúng quân," Vu Văn Văn nhìn lên ánh trăng. "Sau đó ta cũng nhập quân, trong quân đội trước giờ cũng không thiếu nữ tử, đều coi nhau như người cùng trong giang hồ, đa phần là thám báo. Ta lại muốn ra trận giết địch, mấy năm nay Đột Quyết không ngừng tới xâm lấn biên ải. Lúc đó ta chỉ nghĩ, vì bảo hộ Vu gia cũng được, vì lý do gì cũng đều được, ta chỉ biết đại mạc nơi đó mới chính là nơi ta thuộc về." Mà hiện giờ đây, nàng ruốt cuộc lại không thể quay trở về nữa.

Nàng thực không thích hợp nơi này, Trịnh Tú Nghiên lại một lần cảm thán.

"Ngươi có muốn uống một chén không?" Trịnh Tú Nghiên đề nghị.

Vu Văn Văn có chút kinh ngạc nhìn nàng, Trịnh Tú Nghiên trộm sờ mũi. "Nơi này cách Ngự Thiện Phòng rất gần, thân thủ ngươi như vậy, trộm chút rượu hẳn không tính là quá khó đi."

"Ta nếu mất công trộm rượu, còn ngươi thì thế nào?" Một chút u sầu trong lòng Vu Văn Văn cũng chậm rãi hòa tan dưới nụ cười của nàng.

"Có rượu tự nhiên là cần có người cùng uống."

Trong mắt Vu Văn Văn hiện lên một mạt tiếu ý.

Sự thật chứng minh Vu Văn Văn quả thực rất lợi hại, rất nhanh đã từ Ngự Thiện Phòng lấy ra rượu, còn tìm được cả đồ nhắm. Hai người cũng không câu nệ lễ nghĩa, trực tiếp ngồi xuống trên mặt cỏ.

Trịnh Tú Nghiên tửu lượng không tồi, Vu Văn Văn so ra lại càng tốt. Hai người trong chốc lát đã uống hết một vại.

"Ngươi như thế nào lại xuất hiện lại địa phương hẻo lánh này? Nơi đây là chỗ nào?" Trịnh Tú Nghiên đưa mắt nhìn quanh.

"Nơi này là tẩm cung của ta."

Trịnh Tú Nghiên có chút giật mình. Nàng biết Trường Xuân Cung của Vu Văn Văn nằm tại một góc nhỏ gần Minh Cung, không nghĩ tới bản thân mình tùy hứng tản bộ lại vừa vặn đi tới nơi đây.

"Nơi này xung quanh không có người, rất thanh tĩnh," Vu Văn Văn nói. Nàng vốn đã quen hàng ngày nghe thao luyện trong quân, tại hoàng cung này chỗ nào cũng mang theo cảm giác xa lạ cùng bài xích. Hậu cung son phấn hương khí ngập tràn, chỉ khiến nàng cảm thấy gay mũi.

"Ngươi thật sự không thích hợp nơi này." Trong những lời tâm sự kia, có vài lời kỳ thật Vu Văn Văn vốn không nên nói với nàng. Hoàng cung hoa lệ này, há lại có thể là nơi bộc lộ chân tình hay sao? Đạo lý này trong lòng Vu Văn Văn tự nhiên cũng minh bạch, chính là bản thân không tự chủ liền đã xuất khẩu.

Vu Văn Văn nghiêng đầu nhìn nàng. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy trong ánh mắt người kia như có hàng vạn tinh quang tỏa sáng.

Hai người luân phiên uống, trò chuyện đủ thứ trên thiên dưới địa. Sau một hồi lâu, Trịnh Tú Nghiên không thể không quay trở về tẩm cung của mình, mới đứng dậy dời đi. Vu Văn Văn đem đồ vật xung quanh thu thập lại, tùy tay ném vào bên trong một cái ao nhỏ ven đường.

Một đêm nhiệt tình hiếm thấy trong cung này liền cứ như vậy mà biến mất, không người phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro