Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Phi

"Không biết ái phi muốn tiến cử người nào?" Hạ Đế hỏi.

"Mai Tu dung." Vu Văn Văn nói. Hạ Đế nghe vậy hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc với đề nghị của nàng. Mai Tu dung là người duy nhất trong cửu tần không thuộc bất kỳ phe nào, vừa không phải người của Hoàng Hậu lại cũng không phải người của Lý Quý Phi. Nàng là một loại tồn tại độc lập tại hậu cung.

Hạ Đế trước đó cũng chưa nghĩ tới chọn người khác ngoài Vu Văn Văn, sau khi nghe vậy lại cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Mai Tu dung là một quyết định phù hợp.

Người này so với Trịnh Tú Nghiên cùng Vu Văn Văn mà nói đều thích hợp thượng vị hơn. Nàng không thuộc bất kỳ bên nào, tư lịch so với hai nàng cũng lâu hơn rất nhiều. Mai Tu dung người này có chút thanh cao, tuyệt đối sẽ không về phe Lý Quý Phi bên kia đả kích Hoàng Hậu, nhưng cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều cùng Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu và Lý Quý Phi phỏng chừng cũng đều ngầm đồng ý Mai Tu dung thượng vị, sau đó Hoàng Hậu chỉ còn có thể dựa vào Trịnh Tú Nghiên.

Lúc này Trịnh Tú Nghiên đã trở lại, đích thân bê canh trên tay, nước canh thuần trắng, đặt trong chén gốm ngũ sắc, thoạt nhìn hết sức mê người.

Sau khi dùng điểm tâm, Hạ Đế rời đi, Trịnh Tú Nghiên gọi người bưng ấm trà tới, hỏi một chút "Sự tình thế nào rồi?" Kỳ thực từ biểu tình của Vu Văn Văn cũng có thể đoán được là thành công, nhưng nàng vẫn muốn nghe lời khẳng định từ chính miệng Vu Văn Văn mới cảm thấy an tâm. Vu Văn Văn cười cười gật đầu, "Thành công, Hạ Đế đã đáp ứng để ta xuất cung lĩnh binh, quân vô hí ngôn*, chắc vài ngày sau sẽ có thánh chỉ tới."

(* quân vô hí ngôn: bậc quân vương không nói giỡn, đã đồng ý sẽ không rút lời.)

Tay Trịnh Tú Nghiên đang cầm chén trà khẽ run lên, sau đó mới thấy nàng cười nói, "Đúng không, vậy là tốt rồi."

Hai ngày sau, Hạ Đế hạ xuống hai đạo thánh chỉ, thứ nhất phong Mai Tu dung làm Đức phi, Vu Tài tử làm Tu dung. Thứ hai để Trương Bình thông cáo với toàn thể triều đình, phong Vu Văn Văn là Hộ Quốc Nguyên Soái, Lạc Nhan làm phó tướng, sau tân niên tới U Châu lĩnh binh.

Ngày hôm thánh chỉ ban xuống, Vu Văn Văn đang cùng Trịnh Tú Nghiên nhàn thoại trong cung, có lẽ biết được ngày chia lìa đã không còn xa, hai người mấy hôm nay đều không ra khỏi Hàm Hương Điện nửa bước, mỗi ngày nếu không phải đánh đàn thì chính là chơi cờ trong cung.

Nhưng bên trong hậu cung bốn phương lại nổi lên sóng gió, Vu Văn Văn không những trở thành một trong cửu tần, còn được ban binh quyền, như vậy nàng đã không còn chỉ là một phi tử dựa vào Hoàng Thượng mà tồn tại. Ghen ghét cũng có, bất bình cũng có, khoanh tay xem kịch vui cũng không thiếu.

Đương nhiên, lúc này trong hậu cung người vội vàng nhất chính là Mai Tu dung, hiện đã là Đức phi, được Hạ Đế ban phong hào chữ Mai. Hiện giờ tuy chưa tiến thành đại lễ thượng vị, nhưng hậu cung mọi người đã bắt đầu tứ phía gọi nàng Mai phi, Trụ Vân Cung của nàng mỗi ngày cơ hồ đều chật kín người tới chúc mừng.

So sánh ra, trước cửa Hàm Hương Điện hiện tại vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim. Trịnh Tú Nghiên và Vu Văn Văn cùng nhau tiến cung, ngay cả thượng vị lên Tài tử cũng là cùng lúc, hiện giờ Vu Văn Văn từng bước thăng chức mà nàng lại không hề có bất kỳ phong thưởng nào.

Có người suy đoán, Vu Văn Văn vẫn ở tại Hàm Hương Điện là bởi muốn quan sát Trịnh Tú Nghiên, phòng ngừa nàng có tâm mưu hại. Cũng có người nói hai nàng mấy ngày đều không ra khỏi cửa, hẳn là ở bên trong động thủ đánh nhau, hiện tại trên người có thương tích nên không cách nào gặp ai khác.

Đối với bát quái này nọ, hai người đều thấy vậy vui mừng, mỗi ngày càng thêm tự tại. Bởi vì Hạ Đế ý định sang năm sau mới để Vu Văn Văn đi U Châu, cho nên Trịnh Tú Nghiên đã nhiều ngày vì có thể cùng Vu Văn Văn đón tân niên mà tinh thần trở nên vui vẻ rất nhiều.

Sau đó mấy ngày, Vu Văn Văn quay lại Trường Xuân Cung. Ngày hôm sau, nàng đáp lễ mời Trịnh Tú Nghiên tới Trường Xuân Cung ở lại, lý do là muốn cảm tạ Trịnh Tú Nghiên đã chiếu cố lúc mình bị thương. Hai người gặp nhau bên hồ Thái Dịch, ngay cả Mai phi cách đó không xa cũng có thể nhìn thấy trên mặt hai người tuy rằng đều mang mỉm cười, nhưng trong lời nói vẫn nhận ra đả kích ngấm ngầm.

Đang lúc toàn hậu cung cho rằng Trịnh Tú Nghiên sẽ lấy lý do thoái thác không đi, chiều hôm đó Trịnh Tú Nghiên liền mang theo Ngọc Nhi tới Trường Xuân Cung.

Kỳ thực làm vậy lúc này là không sáng suốt, nhưng Trịnh Tú Nghiên thật luyến tiếc Vu Văn Văn rời đi, cho nên mới bày ra một vở kịch dày công như vậy. Sợ nhất không phải mọi người cảm thấy hai người bất hòa, sợ chính là người thông minh nhận ra được các nàng đây không phải là bất hòa.

Ngày thứ ba Trịnh Tú Nghiên ở lại Trường Xuân Cung, đến lúc cử hành điển lễ sắc phong Mai phi và Vu Tu dung. Vu Văn Văn chỉ là vị trí cửu tần nên cũng không quá mức long trọng, nhưng điển lễ sắc phong Mai phi lại phô trương hơn nhiều. Vu Văn Văn thật nhanh nhận lấy con dấu cùng chiếu thư sắc phong, đứng ở một bên nhìn Mai phi vẫn đang quỳ gối không xa.

"Trẫm duy trị tận lục tề gia, vì lục cung khai mở, trách nhiệm khai chi, tuyển người hiền đức, tôn kính hậu cung. Lấy theo chiếu thư, Mai thị, dịu dàng thành tánh, lễ nghi cẩn trọng, nhã nhặn hiền lương. Nay nhờ ân đức Hoàng Thái Hậu, lấy chiếu thư, tấn phong vị trí Đức phi, Khâm thử."

"Tạ vạn tuế." Mai phi khom người hành lễ. Vu Văn Văn lúc này cách Mai phi gần nhất, có thể nhìn thấy Mai phi không có vẻ vui sướng gì khác thường, biểu tình vẫn đạm nhiên, trong mắt là một loại thanh tỉnh nhìn thấu hồng trần, cũng không bởi vì thượng vị tứ phi mà cảm thấy cao hứng.

Lúc Mai phi đứng dậy, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, lảo đảo vài cái, được Vu Văn Văn tiến lên đỡ lấy, "Cẩn thận."

Mai phi nhìn Vu Văn Văn, người này tuy hôm nay là một trong số nhân vật chính tại đại lễ, quần áo toàn thân lại vẫn không có khác biệt quá lớn với ngày thường, chỉ là chất vải trên người có vẻ thượng hạng hơn. Đơn giản đến như vậy, chúng phi tử dung trang mỹ lệ xiêm y rực rỡ đứng bên dưới lễ đài kia đều muốn lộng lẫy hơn nàng vài phần.

Mai phi đạm cười, "Đa tạ."

Thời gian thấm thoát trôi qua, tân niên đã tới rất gần. Tuy rằng chiến sự vẫn đang không thuận lợi, nhưng trên mặt mọi người đều có vài phần thoải mái, ngay cả không khí trên triều cũng có một chút nhẹ nhàng.

Lý Di nhìn quân báo trên bàn, mấy ngày nay chiến sự tiền tuyến tương đối ổn định, Khuyển Nhung cùng Thổ Phiên không có động thái gì, hẳn là do thời tiết lạnh giá.

Hắn thầm nghĩ, hẳn là trước khi tới mùa xuân sẽ không có thêm sự tình gì phát sinh.

"Đại nhân, quân báo ngoài thành tám trăm dặm tới!"

Mí mắt Lý Di giật giật, người trước mặt hắn là Yến Phi, từ sau lần đó Lý Di bắt đầu đề bạt sử dụng người này, có đảm lược hơn nữa cũng thức thời.

"Đưa tới." Lý Di mở quân báo ra, một lát sau sắc mặt trắng bệch.

"Đại nhân ---" Yến Phi vội tiến lên đỡ hắn. Lý Di hít thở sâu mấy hơi, lúc sau mới thấy đỡ hơn một chút, "Ta lập tức đi gặp Hoàng Thượng, ngươi đem tất cả mọi người triệu tập lại, chờ ta quay về."

Thời điểm Lý Di tới, Hạ Đế đang ở bên trong tẩm cung của mình. Người trong cung đều biết thời điểm Hạ Đế ở trong tẩm cung, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy. Lý Di bất đắc dĩ, hắn tuy rằng trung tâm nhưng cũng lo lắng tính mạng của mình, đành ở bên ngoài tẩm cung đứng đợi cùng Trương Bình.

Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, Hạ Đế mới bước ra.

"Hoàng Thượng." Lý Di tiến lên đưa quân báo cho Hạ Đế, bởi vì quá mức nôn nóng nên thậm chí quên mất hành lễ. Hạ Đế mở ra quân báo, một lát sau quân báo liền rớt xuống mặt đất.

"Đi thỉnh Vu Tu dung tới đây." Hạ Đế nói, Trương Bình vội khom người lui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro