Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng Phải Đi Rồi

Lúc Vu Văn Văn đến Tử Thần điện, Hạ Đế đứng trước cửa sổ, trong tay cầm quân báo ban nãy.

Vốn dĩ Vu Văn Văn đang cùng Trịnh Tú Nghiên chơi cờ, đang ở thời điểm bất phân thắng bại, Trương Bình một đường chạy gấp tới thông tri Hạ Đế cho truyền. Vu Văn Văn kinh ngạc, mấy ngày nay Hạ Đế vẫn luôn không gọi bất kỳ phi tử nào tới, như thế nào hôm nay lại đột nhiên ---

Ý cười trên mặt Trịnh Tú Nghiên biến mất, quân cờ trong tay dừng giữa không trung, thấp giọng hỏi, "Không biết Hoàng Thượng đột nhiên triệu kiến ---"

"Chuyện này ---" Trương Bình có chút khó xử, "Hai vị nương nương, Hoàng Thượng là sau khi xem xong quân báo mới muốn triệu kiến Vu Tu dung."

Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Tú Nghiên lập tức tốt hơn rất nhiều, Trương Bình trong lòng nghĩ thầm "Quả nhiên lòng đố kị của nữ nhân thật lớn." Chỉ là hắn không biết, Trịnh Tú Nghiên cũng không phải đang đố kị với Vu Văn Văn.

Nhìn thấy Vu Văn Văn tới, Hạ Đế đem quân báo trên tay đưa cho nàng. Mấy hôm nay Vu Văn Văn đã được phong tước Nguyên soái, cho nên mỗi lần có quân báo truyền đến cũng sẽ có người sao chép một bản đem tới cho nàng, Vu Văn Văn đối với tình hình chiến sự cũng có hiểu biết nhất định.

Nàng tiếp nhận quân báo. Đọc xong cũng không có biểu hiện thất thố giống Lý Di hay Hạ Đế, vẫn bảo trì thong dong đạm nhiên như cũ.

"U Châu thất thủ, Khuyển Nhung chiếm cứ U Châu. Mất U Châu, phía sau chính là bình nguyên bằng phẳng không còn vật cản, hiện giờ ---" Hạ Đế cười khổ, "Hiện giờ tình thế có thể gọi là vạn phần nguy cơ, lúc này chỉ có thể hy vọng Khuyển Nhung chiếm cứ U Châu chứ không tiến quân xuống phía Nam, bằng không bá tánh biên giới đều gặp nguy hiểm."

"Hoàng Thượng, thần đợi lệnh đi U Châu." Vu Văn Văn nói.

"Nàng sức một người, há có thể xoay chuyển càn khôn? Nhưng hiện giờ quả thật cũng không có biện pháp khác, trẫm vốn dĩ hi vọng sang năm nàng mới phải tới U Châu, bây giờ lại vẫn là không đợi được. Bùi Thập Viễn hắn khiến trẫm quá thất vọng rồi."

Vu Văn Văn cũng không cầu tình giúp Bùi Thập Viễn, sai lầm này vẫn phải để một người tới gánh vác, không phải Bùi Thập Viễn thì cũng sẽ là người khác. Huống chi trong quân báo ghi rõ, Bùi Thập Viễn tự tiện xuất binh, dẫn tới thành U Châu bỏ trống, để Khuyển Nhung nắm được cơ hội.

"Trẫm sẽ cho nàng dẫn mười vạn đại quân, quân nhu lương thảo sẽ có người bên Hộ Bộ phân phối tới nàng."

"Đa tạ Hoàng Thượng, thần muốn một mình tới biên cảnh trước, mười vạn đại quân này để Lạc Nhan thống lĩnh đi theo phía sau."

"Chuẩn tấu."

Vu Văn Văn trở lại Trường Xuân Cung, Trịnh Tú Nghiên vẫn đợi nàng về chơi nốt ván cờ. Qua hai ván, Trịnh Tú Nghiên đều thua cả hai.

"Nàng đang suy nghĩ gì vậy?" Tuy rằng kỳ nghệ của Vu Văn Văn vẫn luôn tốt hơn Trịnh Tú Nghiên một chút, nhưng vừa rồi nàng cố ý đánh sai vài nước, Trịnh Tú Nghiên vẫn thua, hẳn chỉ có thể là do thất thần không tập trung.

"Không có gì, nàng sắp đi U Châu, đương nhiên phải có một chút may mắn, không thể ngay ngày đầu tiên đã thua cờ được." Trịnh Tú Nghiên cười nói.

Đã biết Trịnh Tú Nghiên sẽ đoán được, Vu Văn Văn cũng không quá mức ngạc nhiên, "Ta vốn tưởng rằng Bùi Thập Viễn đủ khả năng thủ thành, không nghĩ tới U Châu thế nhưng lại thất thủ, cũng còn may đại quân đã rời khỏi thành, tổn thất cũng không nhiều, Khuyển Nhung tới giờ cũng chưa tàn sát bá tánh trong thành."

"Thiên ý muốn nàng phải rời đi sớm." Trịnh Tú Nghiên nói, "Trận này, nàng nghĩ cần phải đánh trong bao lâu?"

"Nếu như U Châu chưa thất thủ, ta có thể nắm chắc kết thúc trong vòng một năm, nhưng hiện tại thì không thể biết được. Huống chi ta còn cần chút thời gian để nắm vững quân quyền." Phải nắm được quân quyền, mới có khả năng thương nghị, mới không cần phải quay trở lại nơi này lần nữa.

Trịnh Tú Nghiên đem bàn cờ thu dọn, Vu Văn Văn vừa muốn mở miệng đã nghe được tiếng nội thị bên ngoài hô, "Thánh chỉ đến ---"

Âm điệu thật lớn, ra hiệu người bên trong mau chóng ra tiếp chỉ. Trịnh Tú Nghiên và Vu Văn Văn cùng nhau ra cửa quỳ xuống, Trương Bình lấy hơi đọc lên, "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Hộ Quốc Nguyên Soái Vu Văn Văn ngày hôm sau tiến tới U Châu lãnh binh, đánh lui Khuyển Nhung, lấy lại uy danh Đại Khải. Khâm thử!"

"Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Sau khi đọc xong thánh chỉ, Trương Bình lại nói, "Vu Tu dung, Trịnh Tài tử, theo khẩu dụ của Hoàng Thượng, đêm nay mở tiệc ở Tử Thần Điện tiễn đưa Vu Tu dung."

Vu Văn Văn gật đầu ra hiệu đã biết, sau đó nói, "Trương tổng quản nhọc lòng rồi."

"Nào có nào có, Tu dung người muốn ra tiền tuyến vì quốc gia tận lực, người nói như vậy thật là chiết sát nô tài rồi." Trương Bình vội xua tay. Sau khi hắn rời đi, Trịnh Tú Nghiên cũng thu thập đồ đạc chuẩn bị quay lại Hàm Hương Điện. Ngày mai Vu Văn Văn phải đi rồi, đêm nay nàng còn ở lại nơi này e là có thể bị người khác nhìn ra manh mối gì đó.

Vu Văn Văn cũng không nói thêm gì, giúp Trịnh Tú Nghiên thu dọn.

Vào đêm, tại Tử Thần Điện.

Vu Văn Văn là tâm điểm yến tiệc hôm nay, tự nhiên là ngồi bên cạnh Hạ Đế, phía bên kia Hạ Đế là Hoàng Hậu cùng tứ phi. Trịnh Tú Nghiên cùng các phi tử khác ngồi ở phía xa, khoảng cách này tuy không thể nghe được Hạ Đế cùng các nàng nói chuyện, nhưng lại có thể nhìn rõ khuôn mặt mỗi người.

Trịnh Tú Nghiên vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp mặt Vu Văn Văn, cũng là ở một buổi yến tiệc như vậy. Hôm đó Vu Văn Văn hoa phục dài chạm đất, bên hông đeo một cây sáo bằng ngọc, chậm rãi đi lên tiền điện. Ngày ấy phía sau nàng là bốn thân binh đeo bội kiếm đi theo, sắc mặt đạm nhiên, biểu cảm trên mặt là một loại bi thương nhàn nhạt.

Sau đó hai người hữu tâm tương giao, tựa như chỉ là một giấc mộng. Trịnh Tú Nghiên tươi cười, không ngừng cùng người khác uống rượu, nàng cũng nhớ rõ khi đó hai người cách nhau mấy thước, lại cùng nhau kính lấy một chén. Trịnh Tú Nghiên nhìn về phía Vu Văn Văn, đột nhiên thấy đối phương giơ lên một chén rượu. Tuy rằng rượu kia là đang hướng tới Hoàng Hậu, nhưng ánh mắt nàng lại đang nhìn về phía mình.

Nàng cũng nâng chén lên, một hơi cạn sạch.

Thời gian ngắn ngủi chưa tới một năm, tuy rằng cũng không phải là cảnh còn người mất, nhưng rốt cuộc cũng đã có thể thành toàn mộng tưởng của người này. Hùng ưng tự nhiên là muốn bay lượn, uy vũ mà bay, sải cánh giữa mây che khuất bầu trời.

Yến tiệc thật nhanh kết thúc, Trịnh Tú Nghiên tuy rằng tửu lượng không tồi nhưng cũng cảm thấy có chút say, quay về Hàm Hương Điện lại vẫn tiếp tục gọi người mang thêm rượu tới, sau đó đem cung nhân đều đuổi xuống, một mình ngồi trong đình tự rót tự uống.

Đột nhiên chén rượu trong tay bị người khác đoạt đi, Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu, Vu Văn Văn đặt chén xuống, nhẹ giọng nói, "Đi ngủ đi, đêm nay nàng đã uống không ít."

Khoé miệng Trịnh Tú Nghiên khẽ cong, lại cầm lấy chén rượu, rót một ly đầy.

"Ly thứ nhất này, ta chúc nàng đánh lui Khuyển Nhung, bảo hộ quốc gia, vạn người kính ngưỡng." Uống xuống một ly.

"Ly thứ hai này, ta chúc nàng được lòng tướng sĩ, thanh danh vang vọng, vĩnh viễn phong thái danh tướng, lưu danh sử sách muôn đời." Lại uống thêm một ly.

"Ly thứ ba này, ta chúc nàng --- không bao giờ phải quay trở về chỗ này ---"

"Không được uống!" Vu Văn Văn đoạt lấy chén rượu trên tay Trịnh Tú Nghiên, "Ngày mai ta phải đi rồi, nàng đối với ta còn muốn nói này nói nọ sao?" Nàng nhìn Trịnh Tú Nghiên đầu tóc có chút hỗn độn, duỗi tay gỡ trâm cài trên đầu nàng, dải tóc đen nhánh lập tức xoã xuống sau lưng.

"Nàng thật sự chỉ muốn nói với ta những lời này thôi sao?"

Trịnh Tú Nghiên ngẩn người, dưới ánh nến khuôn mặt Vu Văn Văn càng hiện rõ hơn. Nàng nhìn Trịnh Tú Nghiên, trong ánh mắt là một loại dịu dàng trước đây Trịnh Tú Nghiên chưa bao giờ thấy qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro