Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biến Đổi

Thời điểm Trịnh Tú Nghiên tới Trường Xuân Cung, nhìn thấy Lạc Nhan cụp mắt đem một bát cháo tổ yến đổ vào trong bình gốm màu đỏ đậm. Lạc Nhan ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên, lúc này mới cười cười, đem chén cháo trong tay đưa lại cho thị nữ bên cạnh.

"Trịnh Tài tử người đến, vừa rồi tướng quân còn hỏi tới người."

Trịnh Tú Nghiên làm như chưa từng nhìn thấy một màn vừa rồi, cũng biết Lạc Nhan tuy rằng trên danh nghĩa là tùy nữ bên cạnh Vu Văn Văn, nhưng lại không giống thị nữ bình thường, nàng là có chức quan trong người, cho nên Trịnh Tú Nghiên vẫn luôn lấy lễ nghĩa đối đãi. "Bổn cung tới tìm tỷ tỷ, tặng nàng bức Viễn Sơn đồ ta mới họa hôm nay."

Vu Văn Văn hiện đang ở trong viện tưới nước chăm sóc hoa cỏ, đằng sau là mấy người thân binh lúc trước theo nàng tiến cung. Lúc này các nàng đều vận trang phục giống cung nữ bình thường, bất đồng duy nhất chính là bên hông các nàng có đeo bội kiếm.

"Ngươi đã đến rồi." Vu Văn Văn cũng không khách sáo với Trịnh Tú Nghiên, một bên bảo Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống ghế mây đợi, bên kia tiếp tục tỉa cây cắt cỏ, mãi đến khi tu sửa xong mới đưa lại kéo sang một bên cho thị nữ, tiếp nhận khăn tay từ một thị nữ khác lau một chút mồ hôi trên mặt.

"Tới tặng ngươi bức họa của ta," Trịnh Tú Nghiên nói, ra hiệu Ngọc Nhi đem bức vẽ trong tay trải ra, một bức Viễn Sơn đồ xuất hiện trước mặt Vu Văn Văn. "Thấy thế nào?"

"Bút pháp cứng cáp có hồn, rất có phong phạm đại gia."

Ngọc Nhi ở một bên che miệng cười nói, "Vu Tài tử không biết, Trịnh Tài tử nhà ta chính là tài nữ nổi danh toàn kinh thành. Tranh của nàng, vạn lượng hoàng kim cũng khó cầu."

"Nhiều chuyện," Trịnh Tú Nghiên cười cười. "Đi đem điểm tâm ta mang tới cho tỷ tỷ đưa đến phòng bếp."

"Dạ biết," Ngọc Nhi tươi cười chạy đi. Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, "Nha đầu này bị ta chiều hư rồi."

Vu Văn Văn ra hiệu cho thị nữ đem bức Viễn Sơn đồ thu lại, "Nếu tranh họa của muội muội trân quý như vậy, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh." Nàng nhìn thoáng qua thị nữ bên cạnh, "Đi tìm người treo lên."

"Vâng."

Lúc sau, trong đình chỉ còn hai người, cùng với hai tùy tùng hông đeo bội kiếm. Các thị nữ này nọ đều bị Vu Văn Văn cho lui xuống đứng ở vị trí cách xa đình, thoạt nhìn có vẻ như để không quấy rầy hai người nói chuyện phiếm, nhưng cũng là để phòng ngừa mật đàm bị nghe lén.

"Làm sao vậy?" Vu Văn Văn thoáng thấy nàng có vẻ khẩn trương hơn thường ngày.

"Ta nghe nói ngươi bị thương?" Trịnh Tú Nghiên hỏi. Nàng hôm qua bởi vì thân thể không khoẻ nên không đến thăm Vu Văn Văn. Không nghĩ tới sáng sớm hôm nay lại nghe nói Vu Văn Văn bị thương, trong lòng thực hoảng sợ vội vàng chạy tới, nhìn thấy Vu Văn Văn bình yên vô sự mới an tâm.

"Vết thương nhỏ thôi, chỉ là không ngờ trong cung cũng có người sử dụng loại tiểu xảo này," Vu Văn Văn nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Trịnh Tú Nghiên, mới chậm rãi nói tiếp, "Là ám khí, thường chỉ người trong giang hồ mới sử dụng đến, không ngờ tại đây cũng bắt gặp."

"Hoàng Thượng trước giờ không để ý tới hậu cung tranh đấu gay gắt đều, mới dẫn đến cục diện như ngày hôm nay." Cho dù tranh đến chết người, kể cả người này có là phi tử Hạ Đế sủng ái nhất, kể cả là chết vì ám khí vốn không nên xuất hiện nơi hoàng cung, Hạ Đế cũng sẽ không truy cứu. Lại nhớ tới vừa rồi nhìn thấy Lạc Nhan đổ đi bát cháo tổ yến, Trịnh Tú Nghiên đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Nàng sợ, rằng người duy nhất khiến nàng có thể thật tâm đối đãi nơi đây, liền cứ như vậy vô thanh vô thức* chết đi, lưu lại chính mình một người đối mặt với hoàng cung lạnh nhạt. Loại lo sợ bậc này, vượt qua bất cứ lần rung động tâm tình nào trong nhân sinh trước đây của nàng.

(* vô thanh vô thức: không một tiếng động)

"Hơn nữa ta còn nghe nói, tộc Khuyển Nhung phía Bắc liên tục vi phạm hòa ước, hiện tại toàn bộ khu vực U Châu đều lâm vào trạng thái nguy khốn, ba châu U Châu đã bị công phá, quân chủ lực Bắc quân hiện đang đóng giữ trong thành U Châu."

Vu Văn Văn tuy ở trong quân Chinh Tây, nhưng cũng có hiểu biết về Bắc quân của đối phương, nghe đến tin này thực ra cũng không có phản ứng đặc biệt gì. Trịnh Tú Nghiên có chút không minh bạch suy nghĩ Vu Văn Văn. Hậu cung vốn không thể nghị luận việc triều chính, cho nên tuy rằng Vu Văn Văn có chút ít đặc quyền, nhưng vẫn có một số việc nàng không có cách nào nắm được thông tin. Trịnh Tú Nghiên liền đi thỉnh cầu phụ thân, đem tình báo trong quân truyền đến trong cung cho nàng.

Vu Văn Văn đứng dậy đi vài vòng quanh sân. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy tay nàng hơi run, trong mắt lóe lên mạt ánh sáng đã thực lâu không xuất hiện.

"Tú Nghiên --- " Vu Văn Văn rất hiếm khi gọi tên nàng như vậy, trái tim Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên loạn nhịp. Nàng ngơ ngác nhìn về phía Vu Văn Văn, thấy Vu Văn Văn muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ thở dài ngồi xuống, "Lưu lại dùng bữa tối đi."

Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, "Không thể, trong cung ta còn có việc, không lưu lại nơi này của tỷ tỷ được." Dứt lời, nàng cũng không hành lễ, lập tức thẳng người đi ra ngoài cửa. Vu Văn Văn đứng dậy, trong mắt hiện lên một tia do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.

Ngọc Nhi mang điểm tâm tới bên phòng bếp. Nàng biết Trịnh Tú Nghiên có chuyện muốn nói cùng Vu Văn Văn, liền đứng tán chuyện phiếm với vài vị nội thị ở bên ngoài cửa cung, đang cười đùa thì thấy Trịnh Tú Nghiên thẫn thờ đi ra.

Phải biết rằng, trước giờ mỗi lần Trịnh Tú Nghiên tới Trường Xuân Cung đều ở lại thật lâu, mỗi khi cùng Vu Văn Văn tách ra, tuy trên mặt vẫn là thong dong đạm nhiên, nhưng Ngọc Nhi có thể nhìn thấy trong mắt nàng hàm chứa vui vẻ cùng thư sướng.

Như thế này là làm sao đây? Ngọc Nhi vội vàng tiến tới đỡ Trịnh Tú Nghiên. Hai người đi rồi, người ở Trường Xuân Cung cũng cảm thấy kỳ quái. Trong cung ai lại không biết Vu Văn Văn cùng Trịnh Tú Nghiên là hảo bằng hữu tâm giao, như thế nào lần này đi ra lại thành như vậy?

Trịnh Tú Nghiên đi rồi, Lạc Nhan bưng một mâm điểm tâm tinh xảo bày tới trước mặt Vu Văn Văn. "Nghe Ngọc Nhi nói, đây là đích thân Trịnh Tài tử xuống bếp làm." Vu Văn Văn nhìn tới bàn điểm tâm, đưa tay cầm lên một khối. Khối điểm tâm toàn thân tuyết trắng, hương thơm thoang thoảng, có thể nhìn ra được người làm thực rất dụng tâm.

"Tướng quân ---"

"Ta làm như vậy, có phải hay không ---" Vu Văn Văn cắn một ngụm điểm tâm. Hương vị ngọt mà không ngán, vương vấn hương hoa bách hợp nhàn nhạt.

"Trịnh Tài tử có thể minh bạch ý của tướng quân."

"Đúng vậy, nàng hẳn có thể minh bạch." Vu Văn Văn bất chợt cảm thấy, điểm tâm vốn vừa thơm vừa ngọt, vào đến miệng lại trở nên đắng chát.

Trịnh Tú Nghiên trở lại Hàm Hương Điện, vội vàng dùng qua bữa tối, sau đó liền đi ngủ sớm. Một đêm này, nàng mơ thấy ngày đầu tiên chính mình tiến cung, thời tiết thực đẹp, gió nhẹ ấm ấp. Lại mơ thấy cùng Vu Văn Văn tại yến hội, nâng chén cùng cạn, tương ngộ lưu lạc thiên nhai. Lại mơ thấy cùng Vu Văn Văn tâm linh tương thông, tri kỷ luận giao, phảng phất vẫn như luôn chưa từng là hai người xa lạ. Cuối cùng mơ thấy, cảnh tượng đêm trăng lần đó hai người tái ngộ, ngồi trên mặt cỏ uống rượu.

Vẫn tưởng rằng, các nàng có thể nương tựa lẫn nhau vượt qua năm dài tháng rộng đằng đẵng trong cung, nơi hoàng cung lạnh lùng này có người duy nhất để thổ lộ chân tình. Vẫn tưởng rằng, đến khi bạc đầu ân sủng không còn, cũng có thể trêu chọc lẫn nhau qua ngày. Lại không nghĩ tới chính là, mấy tháng này bên nhau đều chỉ như gió thoảng mây trôi, hiện tại lại phải thay đổi.

Trời sáng, thị nữ đã sớm chờ ở một bên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Trịnh Tú Nghiên tinh thần uể oải, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.

"Chủ tử, không ổn rồi." Ngọc Nhi hốt hoảng chạy vào.

"Làm sao vậy?" Tuy rằng đã sớm nghĩ đến, cũng đã tự mình chuẩn bị tâm tình, Trịnh Tú Nghiên vẫn không nhịn được siết chặt trâm cài trong tay.

"Trong cung đồn đại người cùng Vu Tài tử bất hòa, đã muốn náo loạn cả lên, sau đó còn nói ---" Ngọc Nhi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trịnh Tú Nghiên, "Còn nói Vu Tài tử ngày hôm qua sau khi ăn điểm tâm người đưa tới liền thổ huyết tại chỗ, ngự y nói là do ăn phải thức ăn có độc." Thanh âm Ngọc Nhi càng ngày càng thấp, "Chủ tử, người đừng thương tâm, Vu Tài tử dứt khoát sẽ không nghĩ như vậy."

Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt lại, quả nhiên ---

"Ngươi làm sao biết được nàng có nghĩ như vậy hay không." Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nói, "Mau chạy đi dò hỏi, xem tin này có phải là truyền ra từ Trường Xuân Cung hay không?."

Ngọc Nhi ngẩn người, nhưng vẫn nhanh nhẹn chạy đi.

Mấy ngày sau, hậu cung dần bình lặng trở lại, nguyên nhân là do hai người trước giờ vẫn thân mật khăng khít như tỷ muội, Vu Văn Văn cùng Trịnh Tú Nghiên hiện giờ bất hòa.

Rất nhiều cung nhân đều nói, hôm đó Trịnh Tú Nghiên mang vẻ mặt khác thường đi ra khỏi Trường Xuân Cung, ngày hôm sau từ Trường Xuân Cung truyền ra tin Trịnh Tú Nghiên hạ độc Vu Văn Văn. Bản thân Trịnh Tú Nghiên không biện giải, cũng không có đáp lại, chỉ đơn giản không lại gần xung quanh Trường Xuân Cung nửa bước. Mà Trường Xuân Cung sau đó cũng không có thêm bất kỳ tin tức gì, Vu Văn Văn cơ hồ đều không ra khỏi cửa.

Tiếp diễn hơn mười ngày, Hạ Đế tựa hồ đã xử lý tốt chính sự, mỗi ngày hạ triều cũng không còn nghỉ ngơi tại thư phòng mà trở lại hậu cung như trước. Được sủng ái nhất vẫn là Vu Văn Văn như cũ, thứ hai là Trịnh Tú Nghiên, tựa như không có gì thay đổi. Chỉ là giữa hai người dường như không còn tồn tại bất kỳ liên hệ nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro