Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phân Chia

Hôm nay, Trịnh Tú Nghiên đang tỉa hoa, Ngọc Nhi đột nhiên chạy vào, "Chủ tử, Vu Tài tử bái phỏng."

Vu Văn Văn vẫn một thân trang phục đơn giản, cùng ngày xưa không quá sai biệt, sau khi vào đến cửa liền quay đầu lại nói với Lạc Nhan, "Đem hoa quả khô mang ra." Ngữ khí đạm mạc, nghe không ra tư vị gì.

Lạc Nhan mở hộp đồ ăn trong tay, bên trong là một mâm hạnh nhân cùng một mâm hạch đào.

"Trịnh Tài tử, đây là hoa quả tướng quân mang theo từ trước khi tiến cung, vẫn luôn luyến tiếc không nỡ ăn."

Trịnh Tú Nghiên nhìn động tác của Lạc Nhan, cũng không lên tiếng ngăn cản. Lạc Nhan sắp xếp hộp đồ ăn trên bàn, sau đó liền hành lễ lui ra. Ngọc Nhi cũng thức thời đứng xa xa một bên, chừa lại không gian riêng cho hai người.

"Nhiều ngày không gặp." Vu Văn Văn mở miệng trước. Nàng cầm lấy một quả hạch đào, không cần dùng kìm mà chỉ nhẹ nhàng miết, vỏ hạch đào theo tiếng mà nát.

"Nhiều ngày không gặp." Trịnh Tú Nghiên đáp lời, nhìn Vu Văn Văn đem hạch đào lột sạch, đặt ở trên bàn. Vu Văn Văn cũng không nói thêm, chỉ không ngừng lột vỏ hạch đào.

"Xem ra thân thể ngươi cũng không có gì đáng lo ngại." Một thân công phu này, lưu lại trong cung xác thực đáng tiếc. Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt lại, nàng không phải không rõ ý đồ của Vu Văn Văn, ngược lại là rất minh bạch. Nàng cũng không oán trách Vu Văn Văn, chính là khi thời điểm thực sự tới, nàng lại mềm lòng.

"Ta sẽ trở về." Vu Văn Văn nói.

Trịnh Tú Nghiên không trả lời, chỉ cầm lấy một viên hạch đào đã được lột sạch, đặt ở trong tay trầm tư.

"Hiện giờ tộc Khuyển Nhung xâm lấn, tuy rằng triều đình ta binh nhiều tướng mạnh, nhưng người có thể làm Nguyên soái thống lĩnh thực hiếm. Tướng lãnh phù hợp đều đang đóng giữ các nơi trọng yếu khác, không thể điều động. Hiện tại U Châu nguy cấp, trong triều tuy có tướng, nhưng lại thiếu một chủ soái, hiện giờ ---"

"Vậy ý của ngươi thế nào?" Trịnh Tú Nghiên cắn hạch đào hỏi.

Vu Văn Văn ăn hạch đào trên bàn, yên lặng không đáp, Trịnh Tú Nghiên cũng không hỏi lại. Một lát sau, Vu Văn Văn đem toàn bộ hạch đào lột sạch vỏ đều đặt lên trên bàn, tùy ý phủi tay, "Ta mệt mỏi, về trước nghỉ ngơi." Nàng nhìn Trịnh Tú Nghiên, trầm mặc một chút mới thấp giọng nói, "Tú Nghiên, tin tưởng ta sẽ trở về."

"Ngươi cứ như vậy tin tưởng ta sẽ giúp ngươi?"

Vu Văn Văn đến đi cũng đã thành quen, tuy rằng đây rất có thể là lần cuối nàng tới Hàm Hương Điện, nhưng Trịnh Tú Nghiên cũng không theo tiễn. Đưa mắt dõi theo bóng hình Vu Văn Văn rời đi, nàng xoay người nói với Ngọc Nhi bên cạnh, "Ta muốn uống nước ô mai, lấy một chén đưa tới."

Ngọc Nhi khom người rời đi, Trịnh Tú Nghiên đi tới vị trí bên Vu Văn Văn vừa ngồi, vỏ hạch đào trên bàn vừa vặn xếp thành một chữ "Binh". Góc độ thực tốt, người ngoài nhìn vào không cách nào nhận ra.

Trịnh Tú Nghiên đem chữ trên bàn phá đi, vừa định gọi người lên thu thập bàn đá, nghĩ nghĩ một chút lại khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia lại mang vài phần chua xót. Nàng đem toàn bộ hạch đào Vu Văn Văn để lại thu vào trong tay, muốn giữ lại thưởng thức dần. Ngọc Nhi mang nước ô mai tới, phía sau còn có mấy thái giám đi theo, tổng quản thái giám Trần Đạt dẫn đầu nhìn thấy nàng liền hành lễ, "Nương nương vạn an."

"Có chuyện gì sao?" Trịnh Tú Nghiên vừa mới ăn xong hạch đào trong tay, đạm cười nhìn Trần Đạt. Hắn cảm thấy hôm nay tâm tình Trịnh Tài tử tựa hồ thực đặc biệt, không hẳn là rất tốt, nhưng cũng không tính là tệ. Tuy giống ngày thường hòa nhã, lại cảm thấy nàng không vui vẻ.

"Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng thấy Hàm Hương Điện thiếu người hầu hạ, kêu nô tài đem thêm vài người lại đây."

Trịnh Tú Nghiên nhìn phía sau hắn, ước chừng có bốn người, mỗi người trong tay còn bưng hộp gấm chứa trân bảo Hoàng Thượng ban thưởng. Trịnh Tú Nghiên không cần tới gần cũng nhận thấy ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ bên trong. Tuy rằng bên nàng xác thực là thiếu người, nhưng bản thân lại thấy như vậy là đủ. Hiện giờ nàng vẫn đang chiếm được ân sủng, tuy rằng có phụ thân hậu thuẫn từ bên ngoài, nhưng đã trở thành cái đinh trong mắt chúng phi tần tại hậu cung.

Nghĩ đến người kia tưởng rời đi, là muốn lưu lại nàng một mình chỗ này hay sao?

"Bổn cung chỉ cần hai người, còn lại ngươi an bài đi nơi khác, nơi đây của ta không cần nhiều người như vậy." Hoàng Thượng ban ân không thể không cần, nhưng cũng không thể quá khoa trương.

"Vâng." Có thể lưu lại bên người phi tần được sủng ái là ao ước của bất kỳ cung nữ thái giám nào, nhưng hiện tại Trịnh Tú Nghiên chỉ lưu lại hai trong bốn người, dư lại kể cả có đưa đến nơi phi tần khác cũng đã manh danh là bị Trịnh Tú Nghiên từ chối, sẽ không có ai chịu thu nhận. Đạo lý này Trịnh Tú Nghiên biết rõ, nhưng nàng cũng không có biện pháp nào khác.

Trần Đạt đảo mắt qua, nhanh chóng chọn ra hai tiểu thái giám thoạt nhìn nhanh nhẹn để lại. Trịnh Tú Nghiên lúc này có chút buồn ngủ, nàng nhìn hai người, vung tay lên, "Về sau ngươi gọi Hạnh Nhân, ngươi gọi Hạch Đào."

Tên cứ như vậy mà đặt, hai tiểu thái giám tuy rằng trong lòng không vui nhưng cũng không dám lên tiếng bất mãn. Hạ Đế vẫn như cũ thường xuyên trụ tại Trường Xuân Cung và Hàm Hương Điện, bất quá tính cách Trịnh Tú Nghiên cẩn thận, hơn nữa Trịnh gia quyền thế ngập trời, nàng tại hậu cung cũng trải qua bình yên vô sự.

Hôm sau, Trịnh Tú Nghiên dậy sớm, Ngọc Nhi giúp nàng rửa mặt chải đầu. Nàng chọn một bộ xiêm y váy dài màu xanh lá bình thường, thân áo dùng chỉ tơ vàng thêu một đóa hoa sen duyên dáng, thoạt trông thập phần tao nhã, trên đầu cũng bối một cây trâm vàng đơn giản.

"Chủ tử, đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, ăn mặc thế này liệu có thất lễ không?" Ngọc Nhi có chút lo lắng hỏi, Trịnh Tú Nghiên lắc đầu. Hoàng Hậu đã lâu không chiếm được sủng ái, vận một thân hoa phục mỹ miều trái lại càng có vẻ cố ý rêu rao. Nàng cũng không giải thích nhiều với Ngọc Nhi, chỉ dặn dò lấy bức tượng Phật bằng ngọc đem theo làm lễ vật dâng tặng Hoàng Hậu.

Cung Hoàng Hậu cách Hàm Hượng Điện không xa, Trịnh Tú Nghiên cũng không nóng vội, chậm rãi tản bộ, đi được vài bước còn muốn ngập ngừng, lúc sau mới tiếp tục đi.

Ngọc Nhi tay cầm tượng Phật đã thấy mỏi, nhìn thấy hồ Thái Dịch dần hiện ra trong tầm mắt. Lúc này hai người còn cách Cung Hoàng Hậu nửa lộ trình, trông thấy Vu Văn Văn đang bồi Hạ Đế ngắm hoa bên hồ Thái Dịch. Vu Văn Văn vận trang phục đơn giản như cũ, tóc cuốn sơ lên thành đuôi ngựa, cả người chỉ mang độc một chiếc vòng ngọc trên cổ tay. Nhìn qua, cung nữ bên cạnh trang điểm còn muốn nhiều hơn nàng vài phần.

Một thân trường bào màu tím điểm hoa sen kim sắc, đứng bên cạnh Hạ Đế mặc long bào ánh vàng, Trịnh Tú Nghiên bất chợt cảm thấy khí độ cùng thần thái của người này thế nhưng tuyệt nhiên không hề kém cạnh so với Hạ Đế.

"Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế." Trịnh Tú Nghiên khom người.

"Ái phi bình thân, trẫm đang cùng Vu ái phi ngắm hoa sen, nàng nếu đến rồi cũng tới cùng xem đi." Hạ Đế cười cười nói.

Canh giờ này Hạ Đế còn ở đây, hẳn là sáng nay không lâm triều. Trịnh Tú Nghiên thức thời không dò hỏi, an tĩnh bồi bên cạnh hai người ngắm sen nở trong hồ.

"Hoa sen tuy đẹp, nhưng cũng thuận ý tâm tư người thưởng hoa. Hôm nay thần thiếp cảm thấy hoa sen này thực hết mực kiều diễm." Trịnh Tú Nghiên cười nói, dải lụa trắng trong tay nhẹ nhàng đưa lên che miệng.

"Hoa sen đương nhiên đẹp, bất quá muội muội so với hoa sen còn hoàn mỹ hơn." Vu Văn Văn nói. "Hoàng Thượng, người không cảm thấy hoa sen này thất sắc trước Trịnh Tài tử sao?"

"Hai vị ái phi đều là quốc sắc thiên hương, hoa sen hèn mọn này như thế nào có thể sánh được?" Hạ Đế tâm tình không tồi, đối đãi phi tử dịu dàng, với phi tần hắn đặc biệt yêu thích đều chưa bao giờ hà tiện ôn hòa cùng ban thưởng.

"Thần thiếp so với Vu tỷ tỷ kém xa, Hoàng Thượng người hôm nay ngay từ đầu chính là cùng tỷ tỷ tới nơi này," Trịnh Tú Nghiên hướng Hạ Đế khom người, "Hoàng Thượng, hôm qua thần thiếp nghe nói thân thể Hoàng Hậu không thoải mái, nên hôm nay muốn đi thỉnh an Hoàng Hậu, thỉnh bệ hạ ân chuẩn thần thiếp cáo lui trước."

"Khó được nàng có tâm." Hạ Đế gật đầu.

Trịnh Tú Nghiên đứng dậy hành lễ, đi được vài bước bỗng nghe thấy Ngọc Nhi nhỏ giọng hỏi thầm, "Nương nương, sao người không ở lại tiếp tục bồi Hoàng Thượng thưởng hoa?"

Trịnh Tú Nghiên nở nụ cười nhạt, bước chân nhanh hơn hướng đến Cung Hoàng Hậu. Tẩm cung của Hoàng Hậu, nàng trước kia cũng chỉ khi nào cần đến thỉnh an mới miễn cưỡng đi tới. Lần đầu tiên còn cảm thấy nơi này huy hoàng tráng lệ, lúc sau mỗi lần đều chỉ thấy tịch mịch cô đơn muôn phần.

Hoàng Hậu vẫn luôn là người ôn nhu hòa nhã, đây cũng là phụ thân nói với nàng. Hoàng Hậu Ngô Tĩnh Nghị là người được đương kim Thái Hậu đích thân lựa chọn làm Thái Tử Phi từ khi Hạ Đế còn là Thái Tử. Nhiều năm như vậy trôi qua, Tề thị người được sắc phong cùng Hoàng Hậu năm đó đã bị xử tử từ rất lâu, tẩm cung của Tề phi đã đóng tầng tầng lớp lớp bụi bặm, địa vị của Hoàng Hậu cũng càng ngày càng được củng cố.

Ngô gia tam triều nguyên lão vẫn luôn trung thành và tận tâm với triều đình. Hạ Đế tuy rằng rất ít khi tới nơi này của Hoàng Hậu, nhưng hắn đối với Hoàng Hậu vẫn luôn hết mực tôn kính. Hậu cung rộng lớn như vậy, nếu không có Hoàng Hậu tọa trấn đã sớm loạn thành một đoàn.

"Hoàng Hậu thiên tuế." Hoàng Hậu nhiễm phong hàn, lượng phi tần đến vấn an hiển nhiên không ít. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Đức phi một bên, còn có ba vị trong cửu tần phía bên kia, hẳn đều là những phi tử tương đối thân cận với Hoàng Hậu.

Thấy người tới là Trịnh Tú Nghiên, trong mắt Hoàng Hậu lóe lên một tia kinh ngạc. Tuy rằng địa vị của Hoàng Hậu vẫn luôn vững chắc, mọi người đều biết Lý Quý Phi hiện mới đang là người chân chính nắm giữ quyền lực trong hậu cung. Thế nên rất hiếm phi tần chủ động tới chỗ này của nàng, huống chi Trịnh Tú Nghiên vào cung cũng đã được một năm.

"Người tới, dọn chỗ cho Trịnh Tài tử."

Trịnh Tú Nghiên cùng bốn vị phi tần tán chuyện đến giữa trưa, còn lưu lại trong Cung Hoàng Hậu dùng ngọ thiện. Mấy ngày sau, Trịnh Tú Nghiên mỗi khi nhàn rỗi đều tới Cung Hoàng Hậu, nói chuyện phiếm hoặc đánh đàn với các nàng.

Phi tử phân vị hơi cao vẫn luôn tự lựa chọn phe phái cho chính mình, tuy rằng Trịnh Tú Nghiên không chính thức thừa nhận, nhưng mọi người đều minh bạch đây là nàng đang lựa chọn Hoàng Hậu làm chỗ dựa. Ngẫm lại, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, Trịnh gia và Ngô gia trước giờ là thế giao, Trịnh Tú Nghiên muốn an thân tại hậu cung tự nhiên cũng cần vì chính mình mà lựa chọn một nơi nương tựa thích hợp.

Sau hôm Trịnh Tú Nghiên tới thỉnh an Hoàng Hậu, trong cung nổi lên tin đồn Vu Văn Văn tới bái phỏng Lý Quý Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro