Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12

Trên lầu Tiêu Doãn thấy đánh không lại, đang đợi gọi thêm vài người lên, lại đột nhiên phát hiện tên Thẩm Yến này không biết đã biến mất từ lúc nào.

“Người đâu? "Tiêu Doãn nổi giận đùng đùng chất vấn Tiêu An đang xem náo nhiệt.

Ngón tay Tiêu An che ở trên mắt, mãnh liệt lắc đầu: "Ta không thấy gì cả.”

“Ngươi... "Tiêu Doãn tức điên lên," Nhanh, đi tìm người về cho ta, bắt luôn mấy người kia lại!”

Bốn đại hán vừa thấy Thẩm Yến biến mất, liếc nhau nhảy qua cửa sổ.

Tiêu Doãn tìm một vòng không tìm được người bèn hô hoán tới Thụy vương phủ, lại được báo cho Tam ca bị bệnh.

“Bị bệnh? "Tiêu Doãn kinh ngạc," Ngày đó lúc gặp huynh ấy không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại bị bệnh?”

Lưu công công nói: "Có thể là do đêm qua gió thổi trúng.”

Nghe nói về một trăm lẻ ba mũi tên kia, đêm qua hắn đã không ngủ ngon, chớ đừng nói chi là Vương gia.

Mấy năm nay sức khỏe vương gia không tốt, hễ suy nghĩ nặng nề là hôm sau chắc chắn bệnh.

“Ta đi xem Tam ca một chút. "Tiêu Doãn nói.

Lưu công công cũng không ngăn cản, tùy hắn đi vào.

Tiêu Triệt đang dựa vào giường uống thuốc, bát thuốc đen ngòm một hơi uống cạn, lông mày cũng không nhíu một chút, những năm nay đã quen rồi.

Sai vặt nhận lấy bát không, lại dâng nước sạch cho hắn, đợi hắn súc miệng xong thì lui ra.

Tiêu Triệt dùng vải lụa lau khóe môi, thở hổn hển dựa vào chỗ ngồi trở lại, nhìn thoáng qua người đi vào, nhíu mày: "Sao đệ lại xuất cung?”

Tiêu Doãn: "..." Ý ở ngoài lời, là chê hắn lại tới nữa.

"Tam ca, huynh có biết tên Thẩm Yến kia đi đâu không?" Tiêu Doãn cũng không hỏi thăm bệnh tình của Tiêu Triệt, dù sao mấy năm nay nhìn quen bộ dạng ốm yếu của hắn rồi, có hỏi cũng vô ích.

"Y không tự đến chỗ huynh nhận tội, lại chạy đến thanh lâu tìm đàn bà, may mà y chạy nhanh, không thì đệ đã đánh chết y.”

"Đi đâu cơ?" Lưu công công chấn kinh, giọng cũng nhỏ đi vài phần.

“Thanh lâu. "Tiêu Doãn càng nói càng tức, nghiến răng nghiến lợi, "Lúc ta đến, y và Tiêu An đang chìm đắm trong ôn nhu hương, mấy năm bị lưu đày đã khiến y kham khổ rồi, y không sợ mất mạng sao, còn cái tên Tiêu An kia, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Lưu công công nhíu chặt mày, lén nhìn người ngồi trên giường.

Tiêu Triệt cầm quyển sách đặt bên giường mở ra, nhìn xuống, giọng điệu bình thản không hề dao động: "Ta đã nói rồi, đừng trêu chọc y.”

Tiêu Doãn sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói:"Ý huynh là không thể giết y, cũng không nói không thể trói y lại, đệ nghĩ trói y về tra tấn một trận, cũng có thể giúp huynh xả giận.”

"Không cần." Tiêu Triệt lật sang trang sách khác, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm, "Sau này đừng luôn chạy đến chỗ ta, ở yên trong cung mà đọc sách đi.”

Tiêu Doãn bĩu môi ra khỏi sân, vừa đi vừa hỏi: "Lưu công công, người nói xem Tam ca ta rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

“Không biết. "Lưu công công lắc đầu.

Tiêu Doãn nhìn ông một cái, hổn hển rời đi.

Thẩm Yến, ta với ngươi chưa xong chuyện đâu.

Lưu công công đột nhiên nhìn bóng lưng Thất hoàng tử, thở dài.

Ông thật sự không biết.

Muốn nói hận, mấy năm nay Thất hoàng tử đến phủ thường xuyên nhắc đến Thẩm Yến, vương gia cũng chưa từng nói không được nhắc đến.

Muốn nói không hận đi, mấy năm nay trong miệng Vương gia không còn xuất hiện qua tên người nọ.

Vậy nên, ông cũng đoán không ra rốt cuộc vương gia đang nghĩ gì.

Nhưng mà, người này cũng vậy, không thể ngoan ngoãn ở yên trong phủ sao? Sao lại chạy đến thanh lâu chứ?

Hầy......
*
Trong xe ngựa tới phủ Thụy vương, Thẩm Yến dựa vào ghế nhìn chằm chằm Xuân Sơn.

Xuân Sơn ngồi ôm kiếm bên cạnh cửa xe ngựa, cảm thấy mí mắt cứ nhảy liên tục, không khỏi mặc niệm trong lòng: "Ban ngày không có ma, ban ngày không có ma, thứ đáng sợ nhất không phải là ma mà là lòng người."

Hai người không ai nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Thẩm Yến vén rèm lên nhìn thoáng qua ra ngoài xe ngựa, đột nhiên nói: "Ta có chút đau bụng, có thể cho ta đi nhà vệ sinh được không?"

Xuân Sơn nhìn y một cái, mím môi.

Hệ thống: "Ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Yến: "Đương nhiên là chạy." Nhiệm vụ chưa ra, vẫn là không gặp trước thì tốt hơn.

Hệ thống: "Thật ra, ngươi căn bản là e ngại gặp hắn chứ gì.”

Thẩm Yến: "…Đừng nói thật quá, đau lòng đấy.” Y sợ, cực kỳ sợ.

Thẩm Yến nhăn mặt, khom lưng ôm bụng: "Xuân Sơn à... Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta thất thố trước mặt Vương gia?"

Nhìn người trước mặt rõ ràng đang giả vờ, Xuân Sơn nắm chặt chuôi kiếm trong tay. Lúc này hắn đã bắt đầu hối hận vì hôm nay lại đến đây, hắn không nên cố gắng làm rõ mọi chuyện như vậy.

Xuân Sơn hít một hơi thật sâu, tránh ra: "Đi đi.”

Thẩm Yến không chút do dự, lập tức nhảy xuống xe ngựa đi về phía tửu lầu bên cạnh, vừa đi vừa vẫy tay với Xuân Sơn: “Ngươi chờ ta, ta sẽ ra ngay.” Thậm chí còn không quên kéo cả Nguyên Thọ đang ở trên càng xe đi theo, mỹ danh là: “Thiếu gia ta sợ, ngươi đi cùng ta.”

Nhìn bóng lưng hai người rời đi như bay, Xuân Sơn nhắm mắt lại.

Rõ ràng, y không muốn đi gặp Vương gia.

Nếu y thật sự là công tử, nếu chuyện năm đó thật sự có hiểu lầm, hiện tại y hẳn là rất muốn nhìn thấy chủ tử giải thích với ngài ấy mới đúng.

Vậy nên nếu bây giờ thực sự để Thẩm Yến đi, chẳng khác nào phản bội chủ tử, nhưng hắn từng coi Thẩm Yến là chủ tử nữa mà.

Năm ấy, là năm đầu tiên hắn và Mộc Hạ đi theo chủ tử.

Chủ tử cùng công tử cưỡi ngựa, ngựa của công tử không biết làm sao lại hoảng sợ, kéo theo ngựa của chủ tử cũng bồn chồn, hai con ngựa va chạm chạy đi, trong lúc cấp bách, hắn lao lên chế trụ ngựa của chủ tử, còn công tử thì ngã ngựa gãy tay.

Lần đó, chủ tử hỏi hắn, rõ ràng là ngựa của công tử bị kinh hãi, tại sao không đi cứu công tử.

Lúc ấy, hắn trả lời: "Ngài mới là chủ tử của ta, chức trách của ta là che chở ngài.”

Ngày đó, chủ tử nói với hắn: "Thẩm Yến cũng là chủ tử, ngày sau nếu gặp chuyện gì, che chở y như che chở ta... Quên đi, vẫn là che chở y trước đi, dù sao y gây họa khắp nơi."

Khi đó hắn tuổi còn nhỏ, chủ tử nói cái gì là cái đó, hắn thậm chí cũng không có suy tư liền nhận chuyện từ đó có hai chủ tử,
hắn chưa từng nghĩ hai người bọn họ cuối cùng sẽ tách ra không thể mãi mãi ở bên nhau. Sự ăn sâu bén rễ từ thuở nhỏ, định sẵn hôm nay khó xử.

Rèm vén lên, một người leo lên, ngồi trở về chỗ cũ, lạnh mặt vẫy tay với hắn: "Đi thôi.”

Xuân Sơn kinh ngạc nhìn y, đầu óc cũng không thể xoay chuyển.

Y lại thật sự trở về?

Chẳng lẽ thật sự chỉ là đau bụng đi vệ sinh sao?

Đây, là một công tử giả đi.

Công tử trước kia chắc chắn sẽ mượn cơ hội chạy.

“Ánh mắt ngươi là gì vậy? "Thẩm Yến trừng hắn một cái," Sao, cho rằng ta chạy à?”

“A. "Thẩm Yến cười lạnh một tiếng, lắc quạt rất mạnh giống như quạt này có thù oán với y vậy," Thiếu gia ta quân tử nhẹ nhàng, từ trước đến nay nói lời giữ lời, lúc nào lừa gạt người?”

Xuân Sơn: “...” Ngươi lừa người, nói ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro