Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13
Trong ánh mắt khó tin của Xuân Sơn, xe ngựa lại đi về phía phủ Thụy vương.

Thẩm Yến nhắm mắt tựa vào đó, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

“Nhiệm vụ này sao lại đột ngột xuất hiện vậy nhỉ?” Y nghĩ thế nào mình cũng có thể nghỉ ngơi ba đến năm ngày chứ.

Hệ thống: "Có thể là đã kích phát tình tiết mấu chốt.”

【Nhiệm vụ chính: Từ biệt rồi gặp lại, mấy lần hồn mộng cùng quân.】

Trong nguyên tác, lúc này nhân vật chính đã biết được người trong lòng còn sống, nên đã theo dõi người ấy, phát hiện người trong lòng có quan hệ tình cảm với người khác, từ đó đau lòng mà bắt đầu những ngày tháng âm thầm theo dõi y cùng người đàn ông khác ngày ngày đêm đêm.

Và từ thời điểm ký chủ xuyên sách đã bắt đầu thay đổi cốt truyện.

Nội dung nhiệm vụ: Cuối cùng, ngươi đã gặp lại người trong lòng từ cõi chết trở về, hãy bày tỏ lòng mình và thể hiện nỗi nhớ thương của ngươi đi.

——0/3。

Thời gian nhiệm vụ vẫn là mười hai canh giờ.

Thẩm Yến thì thào: “......Bày tỏ lòng mình...... E rằng hắn sẽ móc ruột ta ra mà giẫm vài cái mất.”

Hệ thống: "..."

Thẩm Yến: “Ngươi nói mấu chốt cốt truyện này là gì?”

Hệ thống: "Không biết.”

Thẩm Yến: “Theo nhân vật chính trong sách thì lẽ ra phải gặp nhau trước đã, hoặc biết được người trong lòng có quan hệ tình cảm với người khác, nhưng hai điều kiện này đều chưa đạt được mà......”

Hệ thống: "Không biết.”

Thẩm Yến: "Có thể là lỗi, lúc trước hoàn thành nhiệm vụ kia cũng là lỗi, nói không chừng lần này lại mơ mơ hồ hồ hoàn thành được."

Hệ thống: "... Chúc ngươi may mắn.”

Thẩm Yến: "Đừng luôn chúc ta may mắn, nghe như trào phúng vậy á.”

Hệ thống: "... Đừng nói nữa, nói nhiều hơn nữa cũng không che giấu được nội tâm căng thẳng của ngươi đâu.”

Thẩm Yến: "......”

Đúng vậy, nói nhiều hơn nữa cũng không cách nào che dấu nội tâm căng thẳng cùng bàng hoàng của y giờ phút này.

Thẩm Yến mở to mắt nhìn Xuân Sơn, cuối cùng cũng hỏi ra được câu hỏi y luôn muốn hỏi nhưng không biết phải hỏi thế nào: “ Hắn những năm qua, sống có... tốt không?”

Nghe lời này, Xuân Sơn ngẩng đầu nhìn y, hỏi ngược lại: "Thế nào là tốt, thế nào là không tốt?”

“……”

Nhiều năm không gặp, Xuân Sơn nói chuyện càng ngày càng có trình độ

Lời này giống như dao găm đâm vào trong lòng y, chảy máu không ngừng.

Thẩm Yến cười khổ một tiếng, cúi đầu không nói gì nữa.

Nhưng không biết câu nói của Xuân Sơn chỉ là một câu hỏi đơn thuần: “Hiện tại Vương gia như thế này, thế nào mới được xem là tốt đây?”

Hắn, không biết.

Xe ngựa từ cửa hông trực tiếp vào vương phủ, sau khi vào trong viện, Xuân Sơn đóng cửa lại.

Hệ thống nhắc nhở Thẩm Yến: "Không thể vào nhà, nếu không lát nữa sẽ như rùa trong hũ, muốn chạy cũng không được.”

Nhưng hệ thống vô tình đã nghĩ quá nhiều, Xuân Sơn không hề dẫn y vào nhà  mà là muốn đi thông báo trước.

Thẩm Yến lặng lẽ nhìn bóng lưng Xuân Sơn rời đi, còn bên cạnh xe ngựa vẫn có hai người bảo vệ phủ đứng canh, rõ ràng là đang giám sát y.

Rõ ràng là trước đó ở Yên Vũ Lâu uống loại trà hảo hạng, nhưng giờ lại cảm thấy trong miệng đắng ngắt, vị đắng này từ đầu lưỡi lan tận vào tim.

Đắng đến nỗi toàn thân dường như bị rút cạn sức lực.

Thẩm Yến tựa lưng vào sập, một lúc lâu sau bỗng cười nhẹ, nỉ non: "Trước kia ta vào tẩm cung của hắn lúc nào cũng là nghênh ngang đi vào.”

“À. "Hệ thống lên tiếng.

……

Tiêu Triệt ho khan một lúc lâu, đến mức mặt mày trắng bệch, cũng khiến mặt Lưu công công vì bị dọa mà trắng theo.

Đã lâu rồi vương gia chưa bệnh nặng như vậy.

Thái y ở gian ngoài viết phương thuốc, nét mặt đầy vẻ đau khổ như gặp mối thù sâu: "Nói bao nhiêu lần rồi, bệnh của Vương gia kỵ nhất là ưu tư quá nặng, các người đừng có chuyện gì cũng đem đến khiến ngài ấy sầu muộn.”

“Vâng vâng vâng. "Lưu công công cũng khổ sở, ông cũng muốn Vương gia không phải ưu tư, nhưng đầu của Vương gia không do ông quản mà.

Thái y cũng thở dài: "Uống thuốc uống thuốc, ngày ngày uống thuốc, thuốc nào mà không có ba phần độc... Nhưng bệnh rồi lại không thể không uống thuốc... Các người hầu hạ phải cẩn thận hơn nữa, có thể ít uống thuốc được thì vẫn là ít uống thì tốt hơn, chưa đợi bệnh khỏi, người đã bị thuốc đắng này thấm vào rồi…”

Thái y nói liên miên cằn nhằn, Lưu công công liền ừ ừ nghe.

Cuối cùng, thái y nhìn Lưu công công một cái: "Người đã quay về, vẫn nên để Vương gia an lòng.”

Chuyện Thẩm Yến hồi kinh ồn ào huyên náo, hiện tại thật sự là không ai không biết.

Lưu công công bị lẩm bẩm nửa ngày, tâm trạng vẫn bình thản, nhưng nghe câu này thì nổi giận, trừng mắt nhìn thái y: "An lòng an lòng, ông nói an lòng thế nào? Thái y không thể nghĩ cách nào để Vương gia không cần uống thuốc mà khỏi bệnh sao?”

Thái y: "????”

Ông đúng là biết nghĩ đấy, hắn còn không dám mơ đến giấc mơ này.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giây lát sau, Lưu công công vội cúi đầu hành lễ: "Lỡ lời lỡ lời, vạn mong Triệu thái y thông cảm, chớ chấp nhặt với nô tài.”

Triệu thái y thở dài, tiếp tục viết phương thuốc: "Hành đại lễ như vậy, muốn hù chết ai.”

Lưu công công đi theo Tiêu Triệt đã mười mấy năm, còn Triệu thái y từ khi Tiêu Triệt bị thương ở chân, gần như ngày nào cũng phải đến phủ chẩn mạch, mấy năm qua mọi người cũng quen biết rồi.

Có đôi khi nhiều một câu ít một câu cũng không ngại, đều là vì Vương gia mà thôi.

Lưu công công tự biết thất thố, dâng cho Triệu thái y một bình trà ngon.

Triệu thái y uống một ngụm trà, lại thở dài.

Nếu Vương gia không bệnh một trận, có lẽ họ, một là thái giám một là thái y, sẽ không thân quen như thế này.

Sự gặp gỡ quen biết giữa người với người, đôi khi cũng là một sự vô tình bất đắc dĩ.

Xuân Sơn vội vã tiến vào, Triệu thái y thấy hắn muốn đi vào trong phòng, lập tức cảnh giác nói: "Là có chuyện gì sao? Có thể không phiền vương gia thì chớ phiền vương gia.”

Xuân Sơn dừng bước, nhất thời không biết có nên đi vào hay không.

Nói ra, bệnh của Vương gia thực ra là do hắn mà ra.

Nếu không phải hắn nói đến một trăm lẻ ba mũi tên, chủ tử cũng sẽ không…

Mà bây giờ nguồn gốc của bệnh lại đang ở bên ngoài…

“Xuân Sơn, vào đi. "Bên trong truyền ra giọng của Tiêu Triệt.

Xuân Sơn liếc Triệu thái y một cái, nhanh chóng đi vào phòng.

Triệu thái y hừ hừ..

Lưu công công vội rót cho hắn chén trà, sau đó cũng đi theo vào.

Xuân Sơn cúi đầu đứng bên giường, Tiêu Triệt nửa nằm đó cầm quyển sách, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.

Xuân Sơn không nói lời nào, Tiêu Triệt cũng không mở miệng hỏi.

Lưu công công bất đắc dĩ, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?”

“Ta...... "Xuân Sơn ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói," Ta, ta mang công, Thẩm, Thẩm Yến về.”

Lưu công công sợ ngây người.

Mẹ của ta ơi, Xuân Sơn đi ra ngoài một chuyến lại làm một chuyện lớn như vậy.

Hắn làm sao dám…

Thất hoàng tử không bắt được người, thì ra là bị Xuân Sơn chặn lại.

“Y thật sự ở thanh lâu à? "Lưu công công hỏi.

Lần này đến lượt Xuân Sơn trừng to mắt: "Sao công công biết?”

Còn nhanh hơn tin tức của hắn là sao?

Lưu công công: "......" Hóa ra đúng là thanh lâu à…

Người này...... Thật đúng là......

Lưu công công nhanh chóng nhìn về phía chủ tử nhà mình.

Sách trong tay chủ tử nhà mình cầm rất ổn, còn lật một trang.

Lưu công công ho nhẹ một tiếng, nói với Xuân Sơn: "Ngươi nói chuyện hôm nay đi.”

Xuân Sơn bèn kể lại toàn bộ chuyện hắn đi theo Thẩm Yến đến Yên Vũ Lâu, Thất hoàng tử xông vào, Thẩm Yến trèo cửa sổ bỏ trốn bị hắn chặn lại... và cô nương ở Yên Vũ Lâu nói nếu giết Thẩm Yến thì sẽ giết chủ tử của hắn, nói hết từ đầu tới cuối.

“...... Cô nương kia xinh đẹp dị thường, hẳn là nữ tử dị vực.”

Lưu công công: "..." Sớm biết vậy không hỏi.

"Ngươi nói cô nương ở Yên Vũ Lâu... võ nghệ cao cường, nhưng lại rất nghe lời Thẩm Yến?”

Xuân Sơn gật đầu.

Sắc mặt Lưu công công trầm xuống.

Lưu đày năm năm, người vốn nên chết lại sống quay về, bên cạnh còn có cao thủ, việc này... khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.

“Điện hạ. "Lưu công công do dự rồi lại do dự, vẫn nhẹ giọng hỏi," Muốn gặp y không?”

Một lúc lâu, không có hồi âm.

Lưu công công lặng lẽ nhìn thoáng qua, trùng hợp nhìn thấy vương gia nhà mình nhấc mí mắt lên nhìn qua, Lưu công công trong lòng giật mình, theo bản năng cúi đầu tránh né.

Nhưng Tiêu Triệt không phải nhìn Lưu công công, mà là nhìn Xuân Sơn, lời nói ra không có chút cảm xúc nào nhưng khiến người ta lạnh sống lưng: "Ngươi bây giờ càng ngày càng tự chủ trương rồi.”

Chân của Xuân Sơn mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, trán lấm tấm mồ hôi.

Tiêu Triệt nhìn chằm chằm Xuân Sơn một hồi rồi quay đi thản nhiên nói: "Không gặp, tiễn y đi.”

“Vâng, chủ tử. "Xuân Sơn lên tiếng, đứng lên đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát toàn bộ lưng hắn đều ướt đẫm.

Triệu thái y ở gian ngoài đang nghiến răng, chỉ thấy Xuân Sơn cúi đầu đi ra.

“Xem kìa, bị giáo huấn rồi, đáng đời. "Tâm tình Triệu thái y rất tốt.

Xuân Sơn đáng đời bước đến trước xe ngựa, im lặng nhảy lên xe ngựa, bảo người mở cửa bên hông, sau đó lặng lẽ đánh xe ngựa ra ngoài.

Khi đến một con hẻm nhỏ, Xuân Sơn đưa roi ngựa cho Nguyên Thọ đang ngơ ngác rồi nhảy xuống xe, không quay lại.

Trên xe ngựa chỉ còn Thẩm Yến và Nguyên Thọ.

Một hồi im lặng.

Nguyên Thọ vò đầu: "Thiếu gia......”

“Chuyện này là sao?" Y cho rằng không thể còn sống ra khỏi phủ Thụy vương, sao đi vào lại đi ra?

Hệ thống: " Chuyện gì vậy?"

Thẩm Yến mím môi, thần sắc ảm đạm: "Hắn không muốn gặp ta.”

Hệ thống: "Ồ.”

Hệ thống lại hỏi: "Vì sao không gặp, hắn không muốn giết ngươi sao?"

“... "Thẩm Yến im lặng," Ngươi đừng nói nữa. " Hệ thống này đúng là biết cách đâm dao vào lòng người khác.

Nguyên Thọ sửng sốt một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó liền vung roi ngựa, khó khăn lắm mới thoát khỏi hang hổ, lúc này không chạy thì đợi lúc nào.

"Nguyên Thọ à..." Rèm xe được vén lên, thiếu gia nhà cậu đang thăm dò ở phía sau.

Nguyên Thọ vô thức không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe thiếu gia nhà cậu nói chuyện.

"Nguyên Thọ à…”

Đừng nói, đừng nói.

"Thọ à…”

Nguyên Thọ làm mặt khóc tang: "Làm gì vậy, thiếu gia, mau về phủ đi, đã đến giờ ăn tối rồi, chúng ta ra ngoài cả ngày rồi…”

……

Sau khi Xuân Sơn xuống xe ngựa, có chút không yên lòng đi vào trong phủ.

Xong rồi, sợ là lần này hắn gặp rắc rối rồi.

Vương gia những năm này ru rú trong nhà, càng ngày càng trầm mặc, thế cho nên hắn đã quên Vương gia trước đây tàn nhẫn vô tình thế nào.

Đầu tiên là một trăm lẻ ba mũi tên kia, lại là hôm nay tự tiện chủ trương, Vương gia nhất định sẽ không tha cho hắn.

Sẽ giết hắn sao?

Xuân Sơn không nhịn được rùng mình một cái.

Mộc Hạ vẫn chưa trở về, có lẽ sẽ không kịp gặp mặt lần cuối.

Nhưng hắn cũng không hiểu nổi tại sao Vương gia lại không gặp Thẩm Yến.

Theo lý mà nói, không phải nên làm rõ mọi chuyện sau đó quyết định để y sống hay chết sao?

Lòng Xuân Sơn như bị nung nấu trên lửa, rõ ràng là con đường quen thuộc mà đi nhầm, đến khi quay lại cổng hông phủ Vương gia thì trời đã tối.

Hắn gõ cửa, một sai vặt bước ra mở cửa, chưa kịp để Xuân Sơn bước vào thì đã nghe thấy tiếng xe ngựa.

Xuân Sơn theo vô thức ngẩng đầu.

Đây không phải là chiếc xe ngựa hắn vừa mua hôm nay sao?

Xe ngựa trong vương phủ đều có ký hiệu, hắn đi ra ngoài bắt người lại sợ bị phát hiện cho nên nửa đường mua chiếc xe ngựa, là có người đặt sau đó lại trả lại, từ đầu tới cuối đều là mới, rất dễ nhận.

Chẳng qua, xe ngựa này không phải hắn vừa mới đưa đi nửa canh giờ trước sao? Sao lại trở về.

Đợi đến gần, hắn thấy rõ mặt người đánh xe.

Khuôn mặt kia giống như là người bên ngoài nợ cậu ta vạn lượng bạc vậy.

Khác với khuôn mặt đen nhỏ này chính là khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười vén rèm lên.

Người nọ vẫy tay với hắn, cười híp mắt nói: "Xuân Sơn à, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?”

“……”

Xuân Sơn mê mang.

Đã lâu không gặp, là bao lâu?

Lúc đó, hắn tưởng là "Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng".

(Cảnh hoa đào mận trước gió xuân cùng uống rượu. Ngọn đèn trong đêm mưa trên giang hồ đã mười năm.)

Lúc này, có người nói cho hắn biết, đã lâu là không quá nửa canh giờ mà thôi......

Giọng nói dễ nghe lại vang lên: "Ngươi đã đưa ta trở về gặp Vương gia, ta cũng không thể để ngươi thất vọng, vẫn nên gặp mặt một lần, ngươi nói phải không?”

Ngươi nói phải không?

Vốn nên ôm một tia hy vọng có thể thoát chết, Xuân Sơn đại nhân hoàn toàn trầm mặc.

Xuân Sơn xụ mặt: "Vương gia nói, không gặp ngươi.”

Thẩm Yến mím môi: "Nhưng ta muốn gặp hắn, làm sao bây giờ?"

Thấy Thẩm Yến không chớp mắt nhìn hắn, Xuân Sơn: "????"

Làm sao hắn biết phải làm sao?

Mạng nhỏ của hắn bây giờ còn chẳng giữ được.

Hai người đứng ở cửa nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Một hồi lâu sau, vẫn là Thẩm Yến mở miệng trước: "Cứ như vậy sáng loáng đứng ở cửa không tốt lắm đâu, nếu không chúng ta đi vào rồi nói sau đi?"

Nguyên Thọ đã ở trạng thái lãnh đạm liền vung roi quất vào ngựa, con ngựa liền lóc cóc đi vào cổng…

Điên thì điên, điên thì sao nào?

Ai quản được? Ai điên bằng thiếu gia nhà cậu chứ?

Gã sai vặt: "..." Vương phủ dễ vào như vậy sao? Nhưng Xuân Sơn đại nhân cũng không ngăn cản.

Xuân Sơn: "..." Sao lại đi vào?

Đi vào trong viện, Thẩm Yến xuống xe ngựa, ung dung tự nhiên nói: "Ngươi giúp ta thông báo một chút.”

Xuân Sơn nhíu mày, lặp lại: "Vương gia nói ngài ấy không gặp ngươi.”

Thẩm Yến: "Ta mặc kệ, là ngươi mang ta về nói muốn gặp Vương gia, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Xuân Sơn: "????”

Cái này sao còn đổ lỗi cho hắn?

Hắn, không nên, đi trêu chọc người này!!!

Xuân Sơn khiếp sợ nhìn về phía Nguyên Thọ, thiếu gia nhà ngươi điên rồi sao?

Nguyên Thọ mặt lạnh băng, không phải điên rồi, mà là khùng rồi, điên khùng.

Điên, không phải là thứ điên bình thường có thể so sánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro