Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14

*Ngươi...... "Xuân Sơn trầm mặc một lúc lâu," Tội gì chứ?”

“Không tội. "Thẩm Yến cười," Dù sao cũng là ngươi mang ta trở về.”

Xuân Sơn: "... Ngươi có lời gì muốn nói với Vương gia, ta có thể truyền đạt.”

“Không thể truyền đạt, nhất định phải giáp mặt nói. "Thẩm Yến nói.

"Ngươi là muốn..." Tay Xuân Sơn buông xuống bên người vô thức nắm chặt áo bào, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, không khỏi ngước mắt nhìn y, "Giải thích cái gì sao?”

“Giải thích cái gì? "Thẩm Yến vô tội hỏi ngược lại.

Trái tim hăng hái của Xuân Sơn cứ thế trống rỗng, đầy thất vọng mà quay người bỏ đi.

Lưu sai vặt cùng Thẩm Yến bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết có nên đuổi người đi hay không.

Thẩm Yến vén áo bào ngồi xuống trước bàn đá dưới tàng cây, cong môi cười với sai vặt: "Ta khát, làm phiền rót chén nước.”

Sai vặt kia liền hốt hoảng rót nước.

Người này còn rất tự tại ha.
*
Xuân Sơn cúi đầu do do dự đi vào trong sảnh, Triệu thái y đã bắt đầu dùng bữa tối, thấy Xuân Sơn xuất hiện, trong lúc nhất thời như gặp phải đại địch.

Xuân Sơn liếc hắn một cái, lão đầu liền trừng hắn.

Xuân Sơn chịu đựng ánh mắt áp lực của hắn từng bước từng bước nhích vào gian trong.

Tiêu Triệt cũng đang dùng bữa tối, một đĩa rau xanh, một bát cháo nhỏ, vừa ăn vừa ho khan, thật sự không nuốt nổi nữa liền phất tay bảo Lưu công công dọn đi.

Súc miệng xong, Tiêu Triệt mới nhìn về phía Xuân Sơn như chim cút, thản nhiên mở miệng: "Tiễn đi chưa?”

Xuân Sơn giống như muỗi kêu "dạ" một tiếng.

Không đợi Tiêu Triệt nói chuyện, Lưu công công liền hắng giọng: "Vậy tự đi quỳ một đêm đi.”

Tiêu Triệt liền lạnh lùng nhìn qua, Lưu công công hạ mắt nắm tay, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên trì đứng ở nơi đó.

Mặc dù Xuân Sơn tự chủ trương, nhưng hắn trung thành mà người trung thành bên cạnh Vương gia không nhiều lắm, không thể thật sự giết chết người.

Hồi lâu, Tiêu Triệt khẽ cười nhạo một tiếng.

Lưu công công thở phào nhẹ nhõm, đây là chấp nhận hình phạt này rồi, liền vẫy tay ra hiệu cho Xuân Sơn mau cút đi.

Nhưng khúc gỗ Xuân Sơn kia lại đứng bất động.

Lưu công công điên cuồng nháy mắt với hắn, tên ngốc này, không biết lựa đường xuống nước lại còn đứng đó làm gì, chê vương gia tính tình tốt quá à?

Xuân Sơn hít sâu một hơi, lại quỳ phịch xuống lần nữa, đánh liều: “Nhưng mà y lại tự quay lại, nói là muốn gặp vương gia.”

Trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Lưu công công không thể tưởng tượng nổi nói: "Cái gì gọi là chính y......tự quay lại?”

Không phải nói bắt về sao?

Nào có người bị bắt sau khi thả về vội vàng đưa mình tới cửa?

“Chính là…” Xuân Sơn ngẩng đầu nhìn về phía Lưu công công, cũng rất hoang mang, "Chính là ta đưa người đi, chính y đã trở lại, nói nhất định phải gặp Vương gia, lúc này đang ở trong viện chờ..."

Lưu công công: "......”

Một người hai người, đều sống đủ rồi, muốn chết có phải hay không?
*
Thẩm Yến trong viện uống hết một bình trà, mắt thấy màn đêm buông xuống, trăng lên đầu cành, rồi lại chờ được Xuân Sơn cùng hai chữ Xuân Sơn mang tới.

Không gặp!

Thẩm Yến đứng dậy, sửa sang lại quần áo, leo lên xe ngựa.

Cuối cùng cũng đi rồi.

Xuân Sơn thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi thở này chỉ thở phào nhẹ nhõm một nửa liền bị kẹt.

Chỉ thấy người đứng trên càng xe nhìn hắn, cười híp mắt nói: "Ngày mai ta còn tới, ngươi chớ quên nói cho người gác cổng, mở cửa cho ta.”

Xuân Sơn nghe xong lời này, chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch, nhịn không được nói: "Ngươi có thể đừng tới nữa không?"

Đến nữa thì e rằng sẽ không còn thấy hắn sống nữa đâu.

Thẩm Yến vẫn nói câu đó: “Ta không quan tâm, dù sao ngươi cũng phải chịu trách nhiệm với ta.”

Nói xong, chiếc xe ngựa lộc cộc rời đi, sai vặt trong vương phủ còn phải mở cửa cho y.

Chỉ còn lại Xuân Sơn giữa đêm tối rối bời, lần thứ một trăm lẻ tám ảo não, tại sao hắn lại đi trêu chọc người này?

Nguyên Thọ đánh xe ngựa trở về phủ, vừa mới vào cửa, Thẩm Tiểu Bảo liền vọt ra: "Đại ca đại ca, đại ca của ta đâu, còn sống không?"

Nguyên Thọ: "......”

Nếu không phải vì cậu ta là tam thiếu gia thì cậu rất muốn đánh người, cái gì mà còn sống không, thiếu gia nhà cậu tuy điên nhưng chắc chắn sẽ điên mà sống đến hai trăm tuổi.

Thẩm Yến vén rèm nhảy xuống xe ngựa, gõ lên đầu Thẩm Tiểu Bảo một cái: "Bạc của đệ tạm thời được bảo vệ, yên tâm đi.”

Thẩm Tiểu Bảo đi theo sau Thẩm Yến vào trong phủ, vừa đi vừa than thở: "Đã nói huynh đừng ra khỏi phủ, sao huynh còn không nghe lời?"

“ Huynh mà chết thì làm sao?”

"Ta đã nghe Ngũ Hoa, Lục Hoa, Thất Hoa, Bát Hoa nói cả rồi, huynh náo loạn với Thất hoàng tử,  thiếu chút nữa bị Thất hoàng tử chém, huynh nói sao huynh lại không làm cho người ta bớt lo vậy chứ?”

“Cái gì?” Thẩm Yến vốn đang hơi uể oải, chẳng có tinh thần, nhưng nghe đến những cái tên Ngũ Hoa, Lục Hoa, Thất Hoa, Bát Hoa này thì khó mà không khiếp sợ, “Ai đặt tên cho đám đại hán đó vậy?”

Thẩm Tiểu Bảo đắc ý ngẩng đầu lên, "Tên trước kia của bọn họ rất khó nghe, Ngũ Hoa trước kia gọi là Cẩu Phú, cho nên ta liền giúp bọn họ đổi tên, chữ Hoa thật dễ nghe, văn nhã lại có mùi thơm, quả thực tuyệt vời..."

“... "Thẩm Yến giơ ngón tay cái cho Thẩm Tiểu Bảo.

Thẩm Húc nhận được tin tức cũng đi ra.

Chuyện Thẩm Yến ra ngoài hôm nay không phải là bí mật, Thẩm Húc tất nhiên đã biết.

Thấy Thẩm Yến không tổn hao gì trở về, Thẩm Húc vẫn không kìm được nhíu mày: "Con vừa trở về, cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng chạy ra ngoài mãi, còn đi đến nơi đó..."

Thẩm Húc dừng một chút: "Chờ vài ngày nữa ta tìm hôn sự cho con, tuổi con không còn nhỏ, nên thành thân rồi.”

Thẩm Yến: "!!!!”

Nguyên Thọ thiếu chút nữa khóc lên, mau, mau mau mau tìm cho thiếu gia nhà cậu một phu nhân quản đi, cũng không thể điên nữa... Quá dọa người rồi.

Thẩm Yến cười gượng một tiếng: "Cha, hài nhi thật sự không có ý này, hôm nay đi Yên Vũ lâu cũng không phải chủ ý của hài nhi, là bị thế tử An vương cứng rắn kéo đi.”

“Không sao.” Thẩm Húc vẻ mặt như “cha con đây là người từng trải đều hiểu”, phất tay, “Tìm hôn sự có thể mất chút thời gian, nếu con chờ không kịp, thì trước tiên để một nha đầu thông phòng con đi.”

Thẩm Yến: "!!!!”

“Chuyện này giao cho ông đi làm. "Thẩm Húc nói với lão quản gia.

Lão quản gia gật đầu: "Lão nô đi làm ngay." Nói xong xoay người rời đi.

Thẩm Yến sợ ngây người, túm lấy cánh tay ông: " Ông đi đâu?”

Lão quản gia nhìn ánh trăng trên trời: "Đêm nay cũng đã khuya, đêm xuân ngắn ngủi..." Thiếu gia mấy năm nay nhất định nghẹn muốn chết rồi.

Suýt chút nữa thì Thẩm Yến quỳ xuống, sau khi xoa mặt một cái liền cắn răng nói: "Thôi miễn chuyện thông phòng đi, con, con... thân thể con hiện tại... không được tốt cho lắm…”

Một câu của Thẩm Yến nói ra cực kỳ khó khăn, Thẩm Húc và lão quản gia nghe xong không nhịn được liếc nhìn về phía nửa thân dưới của y.

Chẳng lẽ lưu đày mấy năm nay bị thương gốc rễ rồi hay sao?

Nhìn cái gì mà nhìn, thiếu gia ta rồng mây hổ mạnh, một đêm bảy lần!

Nhưng giờ này khắc này, Thẩm Yến cũng chỉ có thể kiên trì nhận.

Thẩm Húc thở dài, vỗ vỗ vai y: "Khổ cho con rồi.”

Thẩm Yến: "......”

Thiếu gia, ta một đêm bảy lần.

Thẩm Húc cũng không nói thêm gì nữa, người đã trở về, cũng không thể cả đời ru rú trong phủ không ra ngoài, nhưng vẫn dặn dò Thẩm Yến tạm thời đừng nổi bật quá, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Sau khi nói câu “Cho đại thiếu gia thêm chút thuốc bổ dưỡng thân thể”, Thẩm Húc liền xách Thẩm Tiểu Bảo đi về viện của Hách Liên Nhu.

Thẩm Tiểu Bảo trừng mắt nhìn Thẩm Yến hô: "Đại ca, ngày mai chớ ra khỏi phủ, nghe người khuyên, có thể sống..."

Thẩm Yến buồn bực trở về trong viện của mình, lão quản gia cho người truyền đồ ăn, rồi ở bên cạnh hầu hạ Thẩm Yến dùng bữa.

Cuối cùng, còn bảo người ta đưa một chén canh đại bổ tới.

Thẩm Yến: "......”

Thiếu gia ta một đêm bảy lần.

Uống xong canh đại bổ, lão quản gia lại cho người tới dọn dẹp thức ăn đi, nhưng người lại không rời.

Thẩm Yến không nhịn được liếc nhìn ông ta một cái: "Lâm thúc, có chuyện gì sao?”

Lão quản gia có chút do dự, vẻ mặt trông như lưỡng lự không quyết.

"Lâm thúc, có chuyện gì thì cứ nói, không cần phải khách sáo.”

Lão quản gia hít sâu một hơi, cuối cùng cũng mở miệng: "Thiếu gia, đêm qua, ta cả đêm không ngủ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc.”

Thẩm Yến nhíu mày, bưng nước trà lên thổi thổi mới nói: "Có gì kỳ quặc?”

Có một số việc lão quản gia không muốn nhắc tới, bởi vì nhắc một lần là như đâm một nhát dao vào tim thiếu gia một lần.

Nhưng lại không thể không nhắc, không chỉ đêm qua, ông đã nghĩ suốt năm năm, có một số chỗ dù thế nào cũng không nghĩ ra được, vốn tưởng rằng nhìn thấy thiếu gia sẽ nhận được một câu trả lời, nhưng rõ ràng thiếu gia cũng không thể nói rõ, vậy thì chuyện này lại càng kỳ quặc.

Thiếu gia khó khăn lắm mới sống sót trở về, tuyệt đối không thể vô cớ mất mạng thêm lần nữa.

Lão quản gia liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy Nguyên Thọ đang đang ngồi ở cửa liền từ từ mở miệng: "Năm đó tam hoàng tử là thiên chi kiêu tử, trong triều đồn đại không ít rằng thánh thượng sẽ lập ngài ấy làm thái tử, đặc biệt là sau khi thánh thượng bệnh nặng một trận, lời đồn càng thêm sôi sục, mà sở dĩ có những lời đồn này, ngoài việc tam hoàng tử quá xuất sắc ra, còn là vì công tử người.”

Thẩm Yến rũ mắt bưng chén trà nhấp một ngụm, biểu tình trên mặt không có gì thay đổi.

Con cháu thế gia nhập cung làm bạn đọc sách, kết bè kết phái là chuyện bình thường, nhưng mọi người đều không coi những cái gọi là "tình nghĩa" này ra gì, bởi vì thế lực chống lưng của con cháu thế gia rắc rối, sẽ không vì con cháu mình kết giao với hoàng tử nào mà sẽ ủng hộ hoàng tử đó.

Tình cảm giữa những đứa trẻ không đủ để thay đổi sự lựa chọn của cả gia đình.

Dù có những trường hợp như vậy, đó cũng là những đứa trẻ đã được gia tộc nhắc nhở từ trước khi vào cung, ngay từ đầu đã thân cận với những hoàng tử mà họ muốn ủng hộ.

Mà Thẩm Yến thì khác.

Sau lưng Thẩm Yến là phủ Quảng Bình Hầu và phủ Thành Quốc Công.

Quảng Bình Hầu và lão Quốc Công đều là những thần tử khá đơn thuần, họ chưa từng giao thiệp quá mật thiết với ai, không tham gia tranh đấu đảng phái.

Quảng Bình Hầu Thẩm Húc khi đó là Thượng thư bộ Hộ, quản lý túi tiền của triều đình.

Còn lão Quốc Công có một con trai một con gái, con gái gả cho Thẩm Húc, sớm đã mất, còn con trai thì luôn theo ông phòng thủ biên quan, nhiều năm qua chưa thành thân, không có con, coi Thẩm Yến như con ruột mà yêu thương.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc Thẩm Yến qua lại thân thiết với tam hoàng tử thực sự rất thu hút sự chú ý của mọi người.

Hoàng tử bước ra từ lãnh cung trước đây chưa từng có chỗ dựa, nếu hai người tiếp tục như vậy, Thẩm Yến chắc chắn sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của tam hoàng tử.

"Nếu là ta, chắc chắn sẽ tìm cách phá hoại tình nghĩa giữa thiếu gia và tam hoàng tử." Lão quản gia nhìn Thẩm Yến, "Thiếu gia chưa từng nghĩ tới, có lẽ đã trúng kế người khác rồi sao?" Vừa cắt đứt con đường thăng tiến của tam hoàng tử, lại vừa cắt đứt tình cảm giữa ngài ấy và thiếu gia.

Một mũi tên trúng hai đích, lại kín kẽ không kẽ hở.

Thẩm Yến xoa ngón tay lên thành chén, lạnh nhạt nói: " Phải nó như thế nào mới có thể đẩy người xuống lầu? Dù ta không muốn thừa nhận, nhưng thực sự là uống nhiều rượu, trong lúc vui đùa lỡ tay đẩy Vân Dực xuống.”

Năm đó, y bị tống vào đại ngục của Đại Lý Tự, bị tra tấn đánh đập, bị ép hỏi vì sao muốn đẩy tam hoàng tử xuống lầu.

Khi đó y chỉ nói một câu như thế này: Bởi vì uống nhiều rượu, trong lúc chơi đùa, lỡ tay đẩy Vân Dực xuống.

Dù tra khảo thế nào, cũng chỉ có câu này, và chỉ có thể là câu này.

Bởi vì phía sau y là phủ Quảng Bình Hầu, là phủ Thành Quốc Công, nói sai một chữ sẽ là vạn kiếp bất phục.

Thẩm Yến uống một hơi cạn sạch trà trong ly.

Chén trà này thực sự đắng khó nuốt.

Thần sắc lão quản gia có chút phức tạp.

Vân Dực là tên tự của Tam hoàng tử Tiêu Triệt.

Giờ này hôm nay, thiếu gia vẫn gọi thân mật như vậy......

"Nếu đã vậy, thiếu gia chi bằng cứ cắn chặt là trúng kế, với tình cảm của ngài và vị kia, ngài ấy chắc chắn sẽ tin người.”

Không đợi Thẩm Yến lên tiếng, lão quản gia đã vội vàng nói: "Nếu không phải uống rượu, có đánh chết thiếu gia, thiếu gia cũng sẽ không làm chuyện như vậy, nên cũng không tính là... lừa gạt.”

Thẩm Yến nhìn lão quản gia, trầm mặc không nói.

Khuôn mặt dưới ánh nến trông có chút nghiêm lạnh.

Lão quản gia nhìn mà hơi sợ hãi, cúi đầu, cắn răng nói: "Thiếu gia, sống không dễ dàng, khó khăn lắm mới trở về, tuyệt đối không thể không quý trọng mạng sống..." Ông nhìn ra được, thiếu gia đối với người đó vẫn còn tình nghĩa, nhưng người đó chắc chắn đã hận thiếu gia vô cùng.

Thẩm Yến đột nhiên cười, cũng không biết vì sao giọng nói lại trở nên khàn đi: " Hắn sinh ra trong lãnh cung, thuở nhỏ chịu đủ mọi khinh miệt nhục nhã, trăm bề nhẫn nhịn, nhiều lần trù tính, cuối cùng nghịch thiên cải mệnh, nhưng lại... gặp phải ta.”

Thẩm Yến cười chua chát, lão quản gia không hiểu ý y, Thẩm Yến lại phất tay ra hiệu với ông, nói rằng đã mệt rồi.

Lão quản gia chỉ có thể thở dài rời đi.

Thẩm Yến ngồi ở đó nửa ngày không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ngọn nến sắp tắt kia.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Trải qua suy tính tỉ mỉ, kế sách mà lão quản gia của ngươi nói có thể thực hiện.Chỉ cần ngươi nói rằng ngươi bị mắc bẫy, ngươi và Thụy Vương điện hạ sẽ đều là nạn nhân. Như vậy, hai người các ngươi lại có thể cùng đứng về một phía, điều này có lợi rất nhiều cho việc hoàn thành nhiệm vụ.”

Im lặng một lúc, Thẩm Yến mới chậm rãi mở miệng: "Hệ thống à, ta biết ta đã từng hứa với ngươi, rằng sẽ cùng ngươi sống sót.”

Thẩm Yến cầm lấy kéo bắt đầu cắt bấc đèn quá dài trong đèn dầu, vừa cắt một cái, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt của y.

Nhưng ta cùng hắn cũng là quân tử chi giao.

"Quân tử một lời, không thể phản bội, không thể bỏ rơi, cũng không thể lừa dối.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro