Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hừa

Hạ Văn Nam sửng sốt một hồi lâu.

Lâm Trữ Thu hỏi xong thì liền yên lặng, bưng ly lên uống trà.

Thuốc ngủ, tại nạn giao thông, Minh Lộ Xuyên,... trong đầu Hạ Văn Nam rối như tơ vò, cậu vẫn nghĩ tới, buổi tối cậu gặp chuyện là sau khi ăn cơm tối tại nhà họ Minh.

Là có người bỏ thuốc ngủ cậu hay do cậu tự uống?

"Có muốn báo cảnh sát không?"

Lâm Trữ Thu vừa nói câu này, Hạ Văn Nam theo bản năng cầm lấy điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay khẽ lướt. Cậu vốn định gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng không biết tại sao lại mở danh bạ, hàng đầu tiên là "M".

Đột nhiên lúc này điện thoại reo lên, màn hình điện thoại hiển thị người gọi chính là "M".

Hạ Văn Nam nhận điện thoại, "A lô?"

"Em đang ở đâu?" Ngữ khí Minh Lộ Xuyên lạnh lùng như thường lệ.

Hạ Văn Nam đang ở trong hoảng loạn bỗng nhiên được phục hồi tinh thần, cậu nhìn Lâm Trữ Thu đang ngồi ở đối diện mình một cái, Lâm Trữ Thu không nhìn cậu mà đang vừa uống trà vừa cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, Hạ Văn Nam nói với Minh Lộ Xuyên: "Đã bảo với anh là đi ăn cơm với bạn học rồi mà." Giọng cậu không lộ ra điều gì khác thường.

"Tôi biết, tôi hỏi em đang ăn cơm ở đâu?"

"Anh muốn làm gì?"

"Tới đón em."

Hạ Văn Nam do dự hai giây, rồi nói địa chỉ quán cơm cho Minh Lộ Xuyên.

Minh Lộ Xuyên không đáp một lời mà cúp máy luôn.

Lúc Hạ Văn Nam nhìn Lâm Trữ Thu lại lần nữa, Lâm Trữ Thu đã cất điện thoại di động, đang ngồi lưng thẳng nhìn cậu.

"Có thể đo được lượng thuốc ngủ trong máu của tao hả?" Hạ Văn Nam chống hai khuỷu tay xuống bàn, hơi nghiêng về phía trước, nói nhỏ.

Lâm Trữ Thu lắc đầu: "Lúc đó tao không đo." Rồi nhanh chóng nói thêm một câu: "Hiện tại mẫu máu đó đã bị nhiễm khuẩn." Tức là không còn cách nào để kiểm tra nữa.

Hạ Văn Nam nhíu mày suy nghĩ một chút: "Nếu như buổi trưa tao uống phải thuốc ngủ, rồi buổi tối vẫn còn lưu lại, trường hợp đó có thể xảy ra không?"

Lâm Trữ Thu đáp: "Cũng có thể."

Hạ Văn Nam không nói nữa, cậu nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn, một lát sau sầu não nói: "Coi như tao báo cảnh sát, thì cũng rất khó thu thập chứng cứ đúng không?"

Lâm Trữ Thu cũng lộ ra biểu tình khó khăn: "Ừ, dù sao cũng đã qua một thời gian rồi."

Khi cảnh sát đo nồng độ cồn và ma túy trong máu, sẽ tiến hành lấy mẫu rồi niêm phong để giám định, nếu không vật cần giám định sẽ rất dễ bị nhiễm khuẩn trong quá trình xử lý. Vốn là kết quả phòng thí nghiệm không hẳn sẽ được sử dụng làm bằng chứng, hơn nữa cũng không có nồng độ cụ thể, cho nên càng khó để nói rõ vấn đề ở đây là gì.

Hạ Văn Nam trầm mặc một lúc, nói với Lâm Trữ Thu: "Cảm ơn mày, tao nghĩ là có hiểu lầm gì đó thôi."

Lâm Trữ Thu gật đầu, như hiểu được ý của Hạ Văn Nam, cầm ly trà trong tay nói: "Tao cũng nghĩ vậy."

Hạ Văn Nam: "Bất kể thế nào cũng cảm ơn mày."

Lâm Trữ Thu cười cười: "Bạn học cũ, không cần phải khách sáo. Hơn nữa nghiêm túc mà nói, mày là bệnh nhân của tao, chuyện liên quan đến sức khỏe của mày, tao có nghĩa vụ phải thông báo với mày ngay mà."

Hạ Văn Nam chuyển chủ đề, không nói về chuyện thuốc ngủ nữa.

Lâm Trữ Thu làm việc ở bệnh viện vô cùng bận rộn, thường xuyên phải trực đêm, không có thời gian yêu đương hẹn hò.

Hạ Văn Nam hỏi hắn: "Không có em gái y tá xinh đẹp nào à?"

Lâm Trữ Thu cười nói: "Lấy đâu ra nhiều y tá xinh đẹp độc thân đến vậy hả?"

Hạ Văn Nam thuận miệng nói: "Lúc trước tao thấy ở quầy y tá có một người rất đẹp đó, đổi thuốc cho tao nữa nè."

"Ai?"

Hạ Văn Nam cúi đầu nhớ lại: "Hình như là Omega, tao nhớ y tá bệnh viện mày chỉ có một người là Omega đúng không?"

Cậu nói xong nhưng mãi chưa thấy Lâm Trữ Thu trả lời, vì vậy ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lâm Trữ Thu đang nhìn về phía sau lưng cậu, khuôn mặt hơi kinh ngạc, sau đó nghe Lâm Trữ Thu nói: "Ngài Minh?"

Hạ Văn Nam quay phắt đầu lại, đã thấy Minh Lộ Xuyên đứng ngay sau lưng mình.

"Đến nhanh thế?" Hạ Văn Nam sợ hết hồn, giả bộ tỏ ra bình tĩnh.

Minh Lộ Xuyên nói: "Đúng lúc đang ở gần đây." Nói xong, hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Văn Nam, nói với Lâm Trữ Thu: "Chào bác sĩ Lâm."

Lâm Trữ Thu vội đáp: "Chào anh."

Dáng ngồi của Minh Lộ Xuyên rất đoan chính, hắn nhìn Lâm Trữ Thu, nghiêm túc hỏi: "Ở bệnh viện cậu có nữ y tá Omega xinh đẹp nào à?"

Lâm Trữ Thu bị Minh Lộ Xuyên hỏi, cậu ta cứng họng theo bản năng nhìn sang Hạ Văn Nam, sau đó đáp: "À, Văn Nam đang đùa với tôi, làm gì có Omega nữ nào để ý tôi chứ?"

Thần sắc Minh Lộ Xuyên hơi dịu đi một chút, nói: "Bác sĩ Lâm ưu tú như vậy, sao lại không được để ý chứ?"

Lâm Trữ Thu cười cười, hàn huyên thêm hai câu rồi vô cùng tự giác: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."

Hạ Văn Nam chưa kịp lên tiếng, Minh Lộ Xuyên đã hỏi trước: "Hai người ăn xong rồi?"

Lâm Trữ Thu gật đầu: "Rất ngon. Sáng mai tôi phải đi làm, giờ phải về nhà ngủ sớm."

Minh Lộ Xuyên giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.

Bọn họ tạm biệt Lâm Trữ Thu trước cửa nhà hàng, đợi Lâm Trữ Thu rời khỏi, Hạ Văn Nam cùng Minh Lộ Xuyên đi đến chỗ đỗ xe bên ven đường.

Sau khi lên xe, Hạ Văn Nam cố ý nhích nhích mông đến sát bên cửa.

Minh Lộ Xuyên cầm vô lăng nhưng không vội khởi động, hỏi cậu: "Em làm gì vậy?"

Hạ Văn Nam nói: "Tôi sợ mùi rượu bay tới chỗ anh thôi."

Minh Lộ Xuyên hơi nâng cằm nhìn cậu một lúc, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."

"Anh định làm gì?" Hạ Văn Nam chần chừ rồi lại gần một chút.

Minh Lộ Xuyên nắm vai cậu kéo đến sát mặt mình, ngửi tóc Hạ Văn Nam một cái rồi đẩy ra: "Không hôi." Nói xong, hắn khởi động ô tô rồi từ từ lái đi khỏi ven đường.

Hạ Văn Nam vuốt mái tóc rối bù của mình, không nhịn được nói: "Đồ hâm."

Không biết từ lúc nào bên ngoài rơi xuống vài giọt mưa nhỏ, mưa rơi lên kính cửa sổ xe, tiếng tí tách vang lên không ngừng.

Trong xe mở điều hòa, không khí khô ráo man mát, Hạ Văn Nam giơ tay lau sương mờ trên kính xe, bỗng nhiên hỏi: "Người nhà của anh có thích tôi không?"

Minh Lộ Xuyên không trả lời mà hỏi ngược lại: "Làm sao?"

"Không có gì, tự nhiên muốn hỏi vậy thôi." Hạ Văn Nam tựa đầu lên kính xe, chuyện uống thuốc ngủ như một cái gai đâm vào lòng cậu, khiến cậu cứ canh cánh mãi không cách nào nhổ ra được.

Từng khuôn mặt người nhà họ Minh hiện ra trong đầu Hạ Văn Nam, cuối cùng dừng lại ở Minh Lộ Xuyên.

Cậu hỏi Minh Lộ Xuyên: "Anh nói tôi cầu hôn anh đúng không?"

Minh Lộ Xuyên "Hừm" một tiếng không rõ ý.

"Tại sao tôi cầu hôn mà anh đồng ý? Có phải anh thầm thích tôi không?"

Minh Lộ Xuyên không nói gì.

Hạ Văn Nam quay đầu nhìn Minh Lộ Xuyên, nhìn rất lâu, lâu đến mức lông mày Minh Lộ Xuyên hơi nhíu lại, không thể bình tĩnh mà hỏi: "Nhìn cái gì?"

"Nhìn anh thì sao chứ?" Hạ Văn Nam khiêu khích.

Minh Lộ Xuyên lạnh lùng nhìn thẳng phía trước.

Hạ Văn Nam không nhịn được cười, ít nhất thì cậu có thể tin tưởng Minh Lộ Xuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro