Chương 6: Xin chào, cậu không cần phải nói "xin chào" nữa đâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hừa

Khoảng một tuần sau đó, cuộc sống của Lâm Úc Tinh cực kỳ bấp bênh.

Không còn bài post nào trên diễn đàn chế giễu cậu nữa, nhưng không hiểu tại sao lại có một bài post chúc mừng đứng đầu mục phổ biến, còn được admin gắn sao.

Dưới sự dẫn dắt của hiệu ứng đám đông, nhiều người bắt đầu đề cao "công lý" và buộc tội những người ghen tị và công kích Lâm Úc Tinh vô cớ.

Phần bình luận như đổi diện mạo mới, mọi người lần lượt gửi lời chúc phúc chân thành. Chỉ trong vài ngày, lời chúc phúc đã che lấp hoàn toàn các cuộc công kích cá nhân.

Nếu Lâm Úc Tinh không phải là nhân vật chính trong vụ việc nhầm lẫn này, có khi bản thân cậu cũng tin "chuyện vui" này là thật.

Đầu Lâm Úc Tinh đau như búa bổ, cậu gửi rất nhiều tin nhắn riêng cho người đăng post chúc mừng, tốt xấu gì cũng nói hết cả rồi, nhưng đối phương lại không trả lời.

Hôm nay cũng vậy, Lâm Úc Tinh chiến đấu hết mình trong thế giới internet, liên tiếp spam tin nhắn riêng tư...

[Xin chào, tôi đã chụp ảnh thẻ sinh viên của tôi cho cậu xem rồi, nick này thực sự là tôi.]

[Xin chào, vì cậu đã xem thẻ sinh viên của tôi rồi nên vui lòng xóa bài post giùm tôi. Tôi không hẹn hò với Cố Chung Dật, chúng tôi chỉ tình cờ nói chuyện và ăn cơm với nhau thôi. Bài post của cậu sẽ gây rất nhiều phiền phức cho chúng tôi, vui lòng xóa nó càng sớm càng tốt!]

[Xin chào, tôi độc thân, tôi không cần lời chúc phúc của cậu đâu.]

[Xin chào, tôi cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải nói "xin chào".]

[Xin chào, mặc dù tôi không muốn điều này, nhưng cậu có biết lan truyền tin đồn bịa đặt là vi phạm pháp luật không?]

[Xin chào, cho hỏi trước đây có phải tôi lỡ xúc phạm cậu không? Nếu vậy tôi có thể xin lỗi trực tiếp, cậu vui lòng xóa bài post đi.]

-

Từng tin nhắn một, đối phương đều seen không rep.

Lâm Úc Tinh hoài nghi người này cố tình làm vậy, cậu nhìn số lượng đơn chạy vặt trên điện thoại ngày càng ít đi, không khỏi tức giận. Dù sao hôm nay cậu cũng không có đơn nào, quyết định sống mai với người này một phen: [Xin chào, cậu cố tình nhắm vào tôi đúng không?]

Không ngờ người bên kia lại rep.

Đối phương đã rep cậu sau đọc dòng tin nhắn này.

Có lẽ cậu ta cảm thấy mình bị chọc tức.

ID789: [Không phải.]

Lâm Úc Tinh: [Xin chào, cậu đã đọc những tin nhắn ở trên chưa?]

ID789: [Rồi.]

Lâm Úc Tinh: [Xin chào, cậu đọc rồi vậy tại sao không xóa bài post đi?]

Mười phút sau, bên kia vẫn chưa trả lời.

Lâm Úc Tinh sốt ruột: [Xin chào, cậu vẫn online chứ?]

ID789: [Đây.]

ID789: [Cậu không nhất thiết phải "xin chào" trước mỗi câu đâu.]

Lịch sự của Lâm Úc Tinh biến mất trong nháy mắt, cậu bực bội hỏi: [Bạn gì ơi, cậu cảm thấy tôi đang lừa cậu chắc? Tôi thề, tôi thực sự không hẹn hò với Cố Chung Dật. Nếu không, ai lại giấu giếm khi hẹn hò với nam thần đẹp trai như vậy?]

ID789: [Ừ.]

Lâm Úc Tinh bị sự thờ ơ của người kia làm cho không nói nên lời: [Không lẽ cậu cảm thấy tôi xứng đôi với anh ấy sao?]

Rõ ràng đây là một câu mỉa mai.

Không ngờ, ID789 lại hỏi ngược Lâm Úc Tinh: [Tại sao cậu lại nghĩ hai người không xứng?]

Lâm Úc Tinh ngẩn ra: "Còn hỏi mình tại sao á?"

Lâm Úc Tinh cau mày, suy nghĩ kỹ lại, nếu người này cảm thấy cậu và Cố Chung Dật không xứng đôi, có khi cậu ta sẽ không đăng post chúc phúc nữa...

Để đối phương xóa bài đăng, Lâm Úc Tinh cố hết sức hạ thấp bản thân: [Tôi vừa nghèo vừa xấu xí vừa quê mùa, tôi không xứng với anh ấy và anh ấy cũng không thích tôi. Đừng mù quáng chúc phúc cho tôi nữa, cậu đã gây rắc rối cho tôi và anh ấy đấy!]

Có vẻ ID789 là một người rất bướng bỉnh: [Đừng nói bản thân như vậy, tôi thấy cậu rất tốt.]

Trong một khắc, Lâm Úc Tinh không phân biệt được người kia đang nghiêm túc hay đang trêu chọc cậu.

Khổ nỗi vì cuộc sống quá khó khăn, Lâm Úc Tinh có tức giận đến mấy cũng phải nuốt ngược vào trong.

Cậu đổi giọng: [Bạn gì ơi, bài post của cậu đã nằm trên mục hot mấy ngày nay, bây giờ mọi người đều tưởng tôi và Cố Chung Dật đang hẹn hò thật. Bọn họ sợ mất lòng Cố Chung Dật nên không đặt đơn chạy vặt chỗ tôi nữa. Tôi không nhận được đơn, chi trả phí sinh hoạt rất khó khăn...]

Lâm Úc Tinh sợ người kia không tin, vì vậy cậu giải thích: [Có thể cậu không biết, cuộc sống gia đình tôi không tốt lắm, tôi hay phải chạy việc lặt vặt ở trường để kiếm tiền trang trải cuộc sống, tôi còn phải gửi tiền về cho gia đình nữa.]

Lời cậu nói nghe thật đáng buồn, nhưng đó là sự thật.

Lâm Úc Tinh bụng đói cồn cào ngồi tại một bàn trống trong cửa hàng tiện lợi, thậm chí cậu còn không dám mua cơm nắm để ăn. Cậu đang đợi Tô Mộc tan lớp môn tự chọn, rồi cùng đến nhà ăn khu Bắc.

Vài phút sau ID789 trả lời: [Gửi tiền về cho gia đình?]

Lâm Úc Tinh không thích phô bày sự khó khăn của mình, nhưng với tình huống hiện tại, cậu không còn lựa chọn nào khác.

Thấy đối phương có hứng thú hỏi chuyện, Lâm Úc Tinh đã nghi ID789 là một người thích nhu chứ không thích cương,

Cậu liền cầu xin lại một lần nữa: [Thế nên cậu xóa bài giúp tôi được không? Sau này tôi có thể chạy vặt miễn phí cho cậu mười lần, dù là nhà ăn hay cửa hàng tiện lợi xa nhất trong trường, tôi cũng sẽ không thu phí chạy vặt của cậu đâu.]

Đối phương không trả lời.

Lâm Úc Tinh nhắn: [Hai mươi lần được không, năn nỉ mà!]

Đối phương vẫn không trả lời.

Lâm Úc Tinh cắn răng thương lượng: [Một học kỳ luôn, đủ không? Nếu không thì cậu ra điều kiện đi, chạy vặt bao lâu? Tôi thực sự là một người trọng chữ tín, sẽ không lừa cậu đâu.]

ID789 vẫn không trả lời cậu.

Đàm phán thất bại, Lâm Úc Tinh thất vọng thở dài thườn thượt.

Một phút sau, đột nhiên ID789 gửi cho cậu một tin nhắn: [Tôi đã xóa post rồi, xin lỗi cậu, tôi không những chuyện này.]

Lâm Úc Tinh vội vàng đi kiểm tra, thấy bài post thực sự bị xóa rồi, cậu phấn khích vô cùng.

Lâm Úc Tinh: [Cảm ơn cậu! Chạy vặt miễn phí một học kỳ, tôi sẽ giữ lời.]

ID789: [Add friend đi.]

ID789: [Chờ chút.]

Một lúc sau ID789 gửi cho cậu một cái tài khoản. Lâm Úc Tinh không chần chừ, ngay lập tức add friend, cậu phát hiện rằng đối phương vẫn chưa mở trạng thái xã giao, ảnh đại diện cũng trống không, tên tài khoản là một chuỗi ký tự.

Hẳn là acc clone.

Ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Úc Tinh, tên WeChat của người kia đã đổi thành ID789.

Lâm Úc Tinh phát thấy ID789 rất chú trọng chuyện bảo mật thông tin riêng tư, đột nhiên cảm thấy hơi bí ẩn. Lâm Úc Tinh chủ động chào hỏi cậu ta trong khung chat, bên kia đáp lại cậu bằng một cái icon bắt tay.

ID789: [Đang bận, lần sau nói chuyện nhé.]

Lâm Úc Tinh: [OK.]

Lúc này, một nhóm người tiến vào cửa hàng tiện lợi, dẫn đầu là một nam Alpha dáng dấp khá tốt. Trên tay bọn họ xách một số dụng cụ, vừa nhìn là biết sinh viên khoa Nghệ thuật.

Alpha đó rất nhanh nhìn thấy Lâm Úc Tinh.

Lâm Úc Tinh đang tập trung vào gõ chữ trên điện thoại, không chú ý đến gã. Vì vậy, gã đánh tiếng với mấy người bạn đi cùng mình, tiện tay mua một cốc đồ uống nóng rồi đi đến trước mặt Lâm Úc Tinh.

Như thể hai người rất thân thiết, gã gọi thẳng: "Úc Tinh."

Lâm Úc Tinh bị giọng nói xa lạ làm giật mình, sau khi nhìn rõ người trước mặt mình: "Đàn anh Từ?"

"Đã bảo đừng gọi anh như vậy, xa cách lắm, cứ gọi anh Trì là được." Từ Hướng Trì đặt ly đồ uống nóng hổi trước mặt Lâm Úc Tinh, nói một cách thân thiết: "Sắc mặt em không được tốt lắm, uống chút gì cho ấm đi."

"Tôi không khát."

Dù nói thế nào đi nữa, tuần trước Từ Hướng Trì mới tỏ tình với cậu, Lâm Úc Tinh cảm thấy hơi khó chịu. Nếu cậu đã từ chối Từ Hướng Trì thì cậu không nên nhận bất kỳ lòng tốt nào từ đối phương.

Từ Hướng Trì thong thả ngồi xuống, thấy Lâm Úc Tinh không muốn nói chuyện với mình, hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng.

Gã cố tình hỏi Lâm Úc Tinh: "Anh có thấy một bài post... em hẹn hò với Cố Chung Dật à?"

Nhưng Lâm Úc Tinh không có bất kỳ tình cảm nào với Từ Hướng Trì, cũng không muốn giải thích với gã.

Cậu với Từ Hướng Trì biết nhau qua vài đơn chạy vặt, Lâm Úc Tinh luôn khiên cưỡng khi nhận đơn từ nhóm của Từ Hướng Trì.

Bởi vì mỗi lần nhân đơn này, Lâm Úc Tinh đều phải đợi bên ngoài ký túc xá Alpha rất lâu dưới trời nắng như đổ lửa hoặc mưa tầm tã, rồi nhóm của Từ Hướng Trì mới chậm chạp đến nhận đồ.

Vì lý do này, Lâm Úc Tinh không thích Từ Hướng Trì cho lắm.

Nhưng không thể giải thích được là không biết Từ Hướng Trì bị cái gì, bỗng nhiên bắt đầu theo đuổi cậu.

Tô Mộc biết rõ chuyện phiếm trong trường, cậu từng nhắc nhở Lâm Úc Tinh: "Cái tên Từ Hướng Trì, tớ biết anh ta, một tên công tử nhà giàu học năm hai khoa Nghệ thuật. Gia đình có kha khá tiền nên anh ta sống rất thoải mái. Cho nên sau vào đại học, số người anh ta từng hẹn hò qua nhiều đến mức phải dùng xe tải mới chở hết, vì vậy cậu tuyệt đối đừng bị lừa bởi những lời chót lưỡi đầu môi của anh ta."

Chỉ là lần này, Tô Mộc không cần phải lo lắng.

Là một Omega, Lâm Úc Tinh có thể sẽ rung động trước Alpha xuất chúng như Cố Chung Dật, cũng sẽ bị hấp dẫn bởi pheromone của đối phương. Nhưng Lâm Úc Tinh không phải là người không có nguyên tắc, cậu sẽ không bao giờ có hảo cảm với Alpha như Từ Hướng Trì.

Từ Hướng Trì không nhận được câu trả lời từ Lâm Úc Tinh, vì vậy gã hỏi lại một lần nữa, trong giọng nói cố kìm nén sự mất kiên nhẫn của mình: "Úc Tinh, em khách sáo với anh quá. Nếu em không nói gì, tức là em đang hẹn hò thật phải không?"

Đối diện với thăm dò của Từ Hướng Trì, Lâm Úc Tinh định phớt lờ đi.

Tuy nhiên, Lâm Úc Tinh lại không muốn gây phiền phức không cần thiết cho Cố Chung Dật.

"Tôi không hẹn hò với ai cả." Lâm Úc Tinh không quên nói thêm, "Mà chuyện này cũng đâu liên quan đàn anh Từ đâu ạ?"

Lâm Úc Tinh cảm thấy quá mệt mỏi với chủ đề này, giọng điệu của cậu cũng tệ đi trong vô thức. Nhận ra mình vừa mới thất thố, cậu đứng dậy, thái độ vẫn cứng rắn trước sau như một.

Hắn đẩy ly đồ uống nóng đến trước mặt Từ Hướng Trì: "Đàn anh Từ, anh tự uống cái này đi, em phải đi trước."

Từ Hướng Trì bị bỏ rơi tại chỗ, trên mặt có chút lúng túng.

Từ Hướng Trì cười lạnh một tiếng.

Nhóm bạn đi cùng gã chọn xong đồ ăn trong cửa hàng tiện lời, cười đùa đi đến ngồi trước mặt Từ Hướng Trì.

Thấy Từ Hướng Trì lại bị bơ, một người nói đùa: "Mày ghê đấy, có mấy lá gan vậy? Người của Cố Chung Dật mà cũng dám cướp. Tốt nhất chúng ta đừng chọc vào nhà họ Cố, sau này người xui xẻo cũng là mày. Dù sao thì mày đang theo đuổi nhóc sinh viên nghèo này cũng chỉ vì cược với tụi tao, mày chỉ cần ngoan ngoãn nhận thua là được rồi mà."

Một người khác hùa theo: "Nếu thua thì mày phải bank cho tụi tao mỗi người 500! Từ Hướng Trì, tao đã nói với mày lâu rồi, đừng cho rằng mình có khả năng quyến rũ khắp nơi, không phải Omega nào cũng thích mày đâu."

"Ha ha, tuần trước vừa mới bị từ chối, mới nửa tuần này đã bị Cố Chung Dật hớt tay trên, bị sốc là phải!"

"Hết cứu ~"

Đám người vô tư đùa giỡn, có cảm giác như mây tầng nào gặp mây tầng đó.

Từ Hướng Trì nhíu mày, không chịu mất mặt, tức giận nói: "Ai bảo tao sẽ thua?" Vì sĩ diện, Từ Hướng Trì không kể những gì Lâm Úc Tinh vừa nói cho gã với đám bạn, ngược lại xem thường mà hừ nhẹ một cái, rất tự tin nói: "Tụi mày cứ chờ xem, không có Omega nào mà Từ Hướng Trì tao không thể hạ gục được."

Cho dù...

Gã nén những lời cay nghiệt, dương dương đắc ý: "Cho dù là đồ của Cố Chung Dật, thì có sao chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro