Chương 3: Lão đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Lão đại

"Cuộc thi sẽ kết thúc vào sáng mai"

1/9/24

Tình trạng hiện tại của Vu Cẩn chẳng khác gì một con mèo hoang đang kéo lê chiếc túi nylon.

Trong khu vực đồi núi rậm rạp, cậu đang di chuyển khó nhọc với tấm vải dù kéo lê theo.

Ánh sáng ngày càng mờ dần. Những cảnh quan ở xa hòa vào nhau thành những bóng đen tĩnh mịch, mùi đất ẩm nồng nặc hơn so với trước.

Trong suốt nửa giờ qua, Vu Cẩn đã thử tất cả các phương pháp tự cứu mà cậu có thể nghĩ ra.

Đầu tiên là giả vờ ngã để kích hoạt cơ chế cứu hộ khẩn cấp.

Sau đó cậu cố gắng đào đất ở khu vực trống trải, hy vọng viết được tín hiệu SOS để kêu cứu với bên ngoài.

Nhưng nửa giờ sau, cậu không những hoàn toàn mất lòng tin với các máy thực thi pháp luật, mà còn làm mất cả một chiếc xẻng công binh quý giá trong quá trình đào bới.

Từ một main dancer đầy sức sống, Vu Cẩn đã trở thành một con sóc Marmota mệt mỏi.

"Cảnh báo lần cuối, yêu cầu tuyển thủ số 300012 tham gia chiến đấu trong vòng năm phút."

Vu Cẩn hổn hển đặt tấm vải dù xuống, quay đầu lại phản đối một cách bi tráng: "Rõ ràng tuyển thủ số 300012 đã rất cố gắng rồi!"

Ngay sau đó, cậu mở to mắt ngạc nhiên.

Ở cuối hướng di chuyển, cậu có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong lòng sông- và cả tiếng đạn bắn ra khi giao đấu.

"!!!" Vu Cẩn không chút do dự vứt bỏ tấm vải dù, quay đầu chạy trốn.

Xa xa tiếng giao đấu ngừng lại, ba bốn tiếng bước chân nhanh chóng tiến gần đến Vu Cẩn.

Tim Vu Cẩn đập loạn xạ.

Theo như thông tin từ đồng hồ đeo tay trên tay phải, cơ chế vòng sơ tuyển của chương trình thực tế Crowson khá đơn giản và rõ ràng-

Mỗi tuyển thủ khi bắt đầu chỉ được trang bị những công cụ sinh tồn cơ bản, tất cả tài nguyên sinh tồn và chiến đấu đều phân bổ khắp bản đồ.

10 tuyển thủ sống sót cuối cùng sẽ thăng cấp.

Điều này khiến Vu Cẩn nhớ đến trò chơi trận giả bắn súng* mà cậu từng chơi với giá 80 đồng/giờ.

*gốc là 真人CS: còn được hiểu là trò chơi bắn súng đối kháng mô phỏng trong đời thực nhưng thường sẽ dùng đạn sơn hoặc đạn điện tử gì đó.

Khác biệt ở chỗ, bản đồ vòng loại này vượt xa phạm vi nhận thức của cậu.

Dựa vào tiếng súng phía sau, cuộc giao tranh ở bờ sông rất dữ dội.

Điều này hoàn toàn trái ngược với phán đoán của Vu Cẩn nửa giờ trước.

Toàn bộ bản đồ rất lớn. Với những người sống sót còn lại, cơ chế thi đấu không có phần thưởng cho việc tiêu diệt đối thủ, chiến thuật ẩn mình trong rừng rậm sẽ tốt hơn rất nhiều so với đối đầu trực diện, không thể nào có chuyện xảy ra giao tranh quy mô lớn như vậy được.

Trừ khi- tài nguyên lợi ích phong phú đến mức đủ để khiến tất cả các tuyển thủ không tiếc mạo hiểm tính mạng.

Sao có thể như vậy được?

Trong lúc đang suy nghĩ, một viên đạn bất ngờ bắn ra từ phía sau, trúng vào đống lá rơi cách Vu Cẩn chỉ hai mét.

Đầu óc Vu Cẩn ngay lập tức trống rỗng, vốn là đang cố phân tích quy tắc trò chơi ở trong đầu, giờ chỉ còn lại những hình ảnh đẫm máu.

Một mảnh nhỏ của Vu Cẩn.

Mềm mại, nằm bẹp trên mặt đất.

Trên trán có một lỗ, máu từ từ chảy ra, như một con cá voi xanh nhỏ đang phun nước.

Vu Cẩn: "A a a a a a--"

Trong rừng, ánh sáng mờ dần, cây cối rậm rạp dưới trời chiều càng khó phân biệt, mọi thứ trong tầm nhìn của Vu Cẩn khi cậu chạy trốn nhanh chóng biến thành những bóng mờ.

Ở bờ sông, có người khẽ giọng chỉ huy: "Phía Nam đội 4, bao vây."

Nòng súng chuyển hướng, hai bóng đen nhanh chóng lao về phía bên trái. Giày leo núi đế cứng chạm đất không gây ra tiếng động, chỉ khi nạp đạn vào buồng súng mới phát ra một âm thanh nhẹ.

Tai của Vu Cẩn khẽ rung lên, cậu ngay lập tức đổi hướng, lăn một vòng để nép sau gốc cây, thể hiện kỹ năng nhảy breaking của một dancer nhóm nhạc nam một cách hoàn hảo.

Cùng lúc đó, cò súng ở phía sau bên trái được kéo, viên đạn bắn trúng chính xác vị trí mà cậu vừa đứng.

Trong nhóm nhỏ đi săn thành lập tạm thời, người chỉ huy khựng lại một lúc: "Động tác vừa rồi là gì vậy?"

Tay bắn tỉa nhất thời ngỡ ngàng: "Chưa từng thấy... Chưa bao giờ thấy kiểu chiến thuật né tránh như vậy."

Trong lúc họ đang sững sờ, Vu Cẩn đã nhanh chóng biến mất vào sâu trong rừng rậm.

Mười lăm phút sau, khi chắc chắn đã an toàn, Vu Cẩn đổ ẩm xuống đất, đôi mắt đỏ hoe vừa tức giận vừa tủi thân.

Cậu muốn về nhà! Cậu muốn báo cảnh sát!

Đợi khi cậu thoát ra, ngày mai tiêu đề báo sẽ là "Thực tập sinh dũng cảm phá tan ổ vũ khí bất hợp pháp, tổ chương trình vi phạm sẽ bị pháp luật trừng phạt nghiêm khắc!"

Tuy nhiên trước khi Vu Cẩn kịp ra khỏi rừng, cậu đã phải đối mặt với đói khát, lạnh lẽo và thiếu nước.

Tấm vải dù đã bị bỏ lại trong cuộc giao tranh đơn phương vừa rồi, trong túi vật tư ban đầu chỉ còn lại một miếng bánh quy nén, túi nylon đóng gói, sợi dây thừng và một khối kim loại không rõ công dụng.

Nguồn nước gần bờ sông luôn có người canh giữ. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, ở đằng xa có ánh lửa phản chiếu trên bờ sông, trong làn sóng lấp lánh là một ánh trăng tan.

Nếu là một tuần trước, khi nhìn thấy cảnh này, Vu Cẩn chắc chắn sẽ kéo ghế ngồi, lấy guitar ra để viết một bài hát về thiên nhiên tươi đẹp.

Nhưng giờ chỉ còn là đói rét khắc nghiệt.

Vu Cẩn ngồi trên gốc cây, nhìn lại ánh lửa xa xa, bụng réo lên ùng ục vì ghen tị.

Không ngờ giây tiếp theo, tiếng súng nổ vang lên từ chỗ ánh lửa.

Dưới chân núi, hai người canh gác ở bờ sông nhanh chóng tiến vào rừng để kiểm tra, bất ngờ hét lên một tiếng thảm thiết.

Ngay sau đó, từ trong rừng rậm lăn ra hai quả cầu bạc, lăn lóc rơi xuống dòng sông.

Vu Cẩn ngơ ngác nhìn, không nhịn được mà ăn hết miếng bánh quy nén duy nhất để trấn an bản thân.

Nhưng điều đó chẳng làm cậu bớt đói.

Có lẽ do quá đói, bánh quy bỗng nhiên trở nên ngon lạ thường. Trong rừng tối chỉ còn lại âm thanh của túi nylon nhăn nhúm và... tiếng bước chân xa lạ đang giẫm lên lá vụn.

Vu Cẩn đột nhiên cứng đờ cả người.

Tiếng bước chân rất nhẹ, mỗi bước đều có khoảng cách chính xác như nhau.

Người đó đang từ rìa sông tiến lên núi.

Trong rừng thông đầy cát và lá vụn, Vu Cẩn thậm chí còn nghi ngờ làm sao lại có tiếng bước chân nhẹ như vậy, gần như là quỷ nước bò lên từ sông. Cậu nhớ lại tiếng súng ở chân núi lúc nãy- từ đầu đến cuối cậu không thấy có người thứ ba bên ánh lửa.

Vu Cẩn gần như hòa vào gốc cây, co rúm lại ở trên núi, chăm chú nhìn phía trước.

Dù vậy, cậu vẫn chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, không nghe thấy hơi thở của người đó.

Cậu chỉ biết rằng người đó đang đối mặt với chỗ của mình.

"Cạch" một tiếng, giống như tiếng mở chốt an toàn của súng.

Đồng tử của Vu Cẩn co rút.

Âm thanh phát ra từ phía sau, những phụ tùng của máy móc kim loại va chạm nhẹ nhàng, dường như cách tai cậu chưa đến mười centimet-

Nhìn thấy cò súng sắp bị kéo thì trong nháy mắt đã bị giữ lại.

Mặt Vu Cẩn tái mét: "Cứu mạng a a a a- Đây chỉ là hiểu lầm thôi mà-"

Nòng súng nóng rực lướt qua mái tóc xoăn nhỏ của cậu.

Họng súng vẫn chĩa vào cậu, dưới ánh trăng nửa khuôn mặt trắng bệch của Vu Cẩn hiện lên, đôi mắt nhắm nghiền, mềm mại như là người thỏ mọc ra từ gốc cây.

Một tay nắm chặt miếng bánh quy nén, đồ vật ở dưới chân có thể nói là nghèo nàn nhất trong toàn sân.

Người đó nhếch môi: "Người thỏ từ đâu chui ra đây."

Giọng nói của anh rất thấp, âm điệu lạnh lẽo và hơi khàn.

Vu Cẩn ra sức lắc đầu.

Sau đó cậu run rẩy quay người lại.

Đó là một người đàn ông cao lớn, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Khuôn mặt sắc sảo anh tuấn trông rất thu hút, khi cúi xuống, ánh mắt sắc bén tựa như một con đại bàng trên núi.

Khác với các thí sinh trong buồng phi cơ, anh không có cơ bắp cuồn cuộn như vậy. Nhưng một khi bị anh tiếp cận, cảm giác ấy giống như phải đối mặt với một lưỡi dao sắc bén.

Ánh mắt của người đàn ông không có chút cảm xúc nào.

Vu Cẩn chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Trong khoảnh khắc đó, cậu lại nghĩ đến quỷ nước. Quỷ nước sẽ không có vẻ ngoài như vậy, nhưng- người bình thường cũng sẽ không nhìn người khác như thế này.

Người đàn ông cầm súng bằng tay trái, tay áo cuốn lên để lộ đường nét săn chắc, cứ vậy tiến gần nắm nhẹ rồi tựa lên đầu Vu Cẩn, giống như đang nắm tai thỏ: "Yếu như vậy, đến đây làm gì?"

Vu Cẩn thành thật đáp: "Đi nhầm."

"Đi nhầm?"

"Tôi vốn muốn tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng XX..."

Người đàn ông lộ ra vẻ mặt như cười như không.

Cho đến lúc này, anh mới có vẻ hơi giống người bình thường.

Vu Cẩn cảm thấy hình như đã thấy khuôn mặt này ở đâu đó. Cậu có trí nhớ rất tốt, dù là trên màn ảnh hay trên áp phích, chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ ra. Nhưng lần này cậu không thể nào nhớ nổi.

Người đàn ông hỏi: "Biết nấu ăn không?"

Vu Cẩn: "Hả?"

Ngay lập tức, Vu Cẩn phản ứng kịp rồi gật đầu lia lịa.

Nòng súng ấm áp rốt cuộc cũng rời khỏi tóc mềm của cậu.

Túi vật tư của Vu Cẩn ngay lập tức bị cưỡng chế nộp lên không hề do dự.

Người đàn ông lấy ra miếng kim loại màu bạc đen từ bên trong, rồi xé lớp đệm của ba lô ra, lôi ra một ít bông, vo viên đặt lên đống lá khô. Với chiều cao trên một mét tám, khi cúi xuống cũng mang theo một sự đe dọa mơ hồ.

Ngay sau đó, trên tay anh bất ngờ xuất hiện một con dao găm.

Vu Cẩn: "!!!"

Người đàn ông: "Đứng sang bên trái."

Vu Cẩn ngoan ngoãn đứng sang bên trái, nhanh trí thu mình lại.

Người đàn ông ra lệnh tiếp: "Đứng cách ra một chút, chắn gió."

Vu Cẩn cố gắng căng cơ thể ra.

Ngay giây tiếp theo, con dao găm trên tay trái của người đàn ông lướt nhanh qua mặt kim loại, ở nơi tiếp xúc, lửa và tia điện bất ngờ bùng lên trong bầu không khí ngột ngạt. Lớp bông dưới bị đốt cháy, ánh sáng rải rác lan ra đống củi, từ từ hình thành một ngọn lửa nhỏ kiên cường.

Cách nhóm lửa chuẩn sách giáo khoa.

Vu Cẩn ngơ ngác nhìn, khi người đàn ông bỏ miếng kim loại đi, hồi lâu sau cậu mới chân thành mở miệng: "Đại ca, em... Có phải đứng ở đây chắn gió mãi không?"

Người đàn ông không ngờ cậu lại hỏi câu này, nhìn Vu Cẩn nhiều thêm một chút. Ánh mắt anh như nhìn một động vật nhỏ vô dụng: "Tùy."

Vu Cẩn thấy anh không phản đối tiếng gọi "đại ca" kia, cuối cùng cũng hơi có cảm giác an toàn được che chở bởi lão đại. Cậu nhanh chóng nhặt lại miếng kim loại bị bỏ đi, nhớ đến chút ít kiến thức hóa học trung học, lập tức cảm thấy kính nể.

Hóa ra đây chính là Mg quý giá, là thanh magie đó!

Thấy lão đại nhìn về phía này, cậu vội vàng chớp mắt, nhanh nhảu lên tiếng với vẻ trung thành: "Đại ca, còn dư một đoạn lớn như vậy, lỡ đâu tối mai còn dùng được..."

Người đàn ông cất con dao găm đi, lưỡi dao lắc lư trên tay làm Vu Cẩn run sợ trong lòng: "Cuộc thi sẽ kết thúc vào sáng ngày mai."

Vu Cẩn hoang mang: "Hả? Tại sao..."

"Bởi vì tôi có việc vào buổi chiều."

Vu Cẩn tỏ vẻ kính trọng. Cậu không nhịn được lại tiến gần đến đống lửa, cản gió cho tốt để ngọn lửa bùng cháy mạnh hơn, làm nổi bật ánh sáng của người đàn ông.

Trong ánh lửa, người đàn ông đã thay một khẩu súng săn dài*.

*loại súng được thiết kế đặc biệt để săn bắn động vật hoang dã.

Lúc này Vu Cẩn mới nhận ra giá trị của mình bị bỏ lại, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, tối nay chúng ta ăn gì vậy?"

Người đàn ông nâng súng, ngắm một con thỏ sau bụi cây, thờ ơ nói: "Đồng loại của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro