Chương 2: Vòng sơ tuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Vòng sơ tuyển

Những thực tập sinh sinh tồn! Tương lai của bạn, trong trăm chọn một!

31/08/24

Mười phút sau, cửa phòng sát hạch lại một lần nữa mở ra.

Thiếu niên bước ra giống như một chú mèo con bị nắm lấy lông mềm trên cổ, đầu cúi gằm mơ màng, trên mặt viết đầy câu hỏi tôi là ai, tôi đang ở đâu, vừa rồi tôi đã làm gì.

Bên trong phòng sát hạch nửa đóng nửa mở, ba vị giám khảo đang tranh cãi kịch liệt với đạo diễn chương trình.

"Không biết cách cầm súng, một nửa đều bắn trượt bia. Tay run, kiến thức sơ cứu bằng không. Chúng ta không cần lãng phí thời gian với những tuyển thủ như thế này." Sau khi nhận được báo cáo, đạo diễn chương trình (PD) nhanh chóng đưa ra ý kiến.

Giám khảo nhẹ nhàng phản biện: "Không phải tay run, mà là cả người đều run thành cái sàng. Cầm súng có thể luyện thêm, vị tuyển thủ này cũng có nhiều điểm sáng không thường thấy."

"Chẳng hạn như? Lòng dũng cảm đáng khen?"

Giám khảo đề nghị: "Xem lại video trước đã rồi nói."

Vu Cẩn không hề biết rằng trong phòng luyện tập, màn hình ảo toàn diện đang phát lại cảnh quay lúc đánh giá.

Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên ảm đạm, mím môi thu mình lại, mỗi lần bắn, hàng mi dài của cậu run rẩy mạnh, tạo nên những cái bóng mờ li ti.

Tất cả những điều này đều không làm giảm đi vẻ đẹp của cậu.

Với gương mặt như vậy, dù cậu có làm gì, kể cả nằm dài như một con cá mắm cũng là một cảnh tượng khiến lòng người say đắm.

"Thế nào?"

Vẻ mặt đạo diễn hòa nhã nói: "Hoàn hảo. Nửa giờ sau, trực tiếp đưa vị tuyển thủ này thẳng đến sân thi đấu vòng sơ tuyển."

Trên hành lang, Vu Cẩn vẫn còn mờ mịt nhanh chóng nhận được những lời chúc mừng nồng nhiệt từ đội ngũ nhân viên.

Cậu đã trở thành tuyển thủ vinh dự của chương trình thực tế thuộc White Moonlight Entertainment.

"White Moonlight gì cơ—"

Câu nói của Vu Cẩn chưa dứt, cậu đã nhanh chóng bị đóng gói và nhét vào xe.

Dưới tác động của lực từ, chiếc xe dần dần lơ lửng và hóa thành một tia sáng lao đi với tốc độ cực nhanh trong không gian.

Không khí ngoài cửa sổ mờ mịt u ám, ở giữa kẽ hở của vô số tòa nhà chọc trời để lộ một góc của thành phố màu bạc xám. Các phương tiện giao thông kỳ lạ lơ lửng qua lại.

Vu Cẩn kinh ngạc trợn tròn mắt.

Mọi thứ trước mắt hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của cậu.

Ngay cả khi đã xuống xe, cậu vẫn giữ nguyên biểu cảm trợn mắt há miệng.

Đây là một khu vực rộng lớn, dòng người đông đúc không ngừng. Các bức tường được phủ lớp sơn kim loại, xung quanh dán đầy các quảng cáo tài trợ, những thùng tiếp tế màu xanh quân đội liên tục được đưa ra từ cổng kết nối.

Điều gây chú ý nhất là một chiếc phi cơ đứng ở giữa, tiếng động cơ của cánh phi cơ to lớn đang không ngừng ầm vang.

Đường băng kéo dài ra xa.

Xa hơn nữa là một đồng cỏ mênh mông.

"Tránh ra, tránh ra, đừng đứng đây chắn đường — những ai đang khởi động thì ra bên cạnh, sắp khởi hành rồi." Có vẻ như mọi người đều đang vô cùng bận rộn.

Vu Cẩn ngơ ngác mở miệng: "Xin hỏi—"

Ngay lập tức có nhân viên đến đón cậu: "Tuyển thủ số 300012 phải không, bên trái đeo thiết bị bắt đầu."

"Cái gì? Không biết? Ngài thật sự là tuyển thủ à—" Nhân viên bỗng sáng mắt lên, đầy nhiệt tình: "Không sao cả, chúng tôi sẽ cung cấp sự hỗ trợ chân thành 100%! Hãy để chính tay tôi giúp ngài..."

Vu Cẩn giật mình lùi lại mấy bước, khéo léo từ chối sự trợ giúp, tự mò mẫm lôi ra một tờ hướng dẫn rồi khó khăn mặc bộ đồ bảo hộ vào.

Sau đó, tất cả các tuyển thủ bao gồm cả Vu Cẩn đều bị đẩy lên phi cơ.

Bên trong buồng phi cơ, trước sau trái phải Vu Cẩn bị bao quanh bởi những người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn.

Vu Cẩn nghĩ thầm, thật hiếm khi thấy loại hình thực tập sinh này.

Tuy nhiên mọi người đều rất ngại ngùng, ngồi cạnh nhau mà không nói gì nhiều.

Trong buồng phi cơ chật chội chen chúc mấy chục người, trên đầu là bảng chỉ dẫn phát sáng ghi "Khoang số ba".

Tuyển thủ ngồi bên trái Vu Cẩn đang lặng lẽ cầu nguyện, còn người bên phải thì ôm chặt chiếc hộp đựng vật tư, gương mặt đầy nghiêm túc.

Người đàn ông tóc vàng đối diện Vu Cẩn thấy cậu cứ ngó nghiêng xung quanh thì liếc nhẹ một cái, khi ánh mắt chạm vào nhau trong thoáng chốc có chút ngẩn ngơ.

Vu Cẩn cười tươi chào hỏi, lộ ra hàm răng trắng nhỏ trông không hề có lực tấn công.

"Chào anh, tôi là Vu Cẩn! Thực tập sinh ba tháng, trước khi đến đây tôi giữ vị trí main dancer! Chuyên về urban-hiphop và popping!"

Người đàn ông tóc vàng ban đầu hơi ngơ ngác, sau đó bị sự nhiệt tình của cậu lôi cuốn: "Tôi là Leica! Năm thứ hai tham gia, vị trí cận chiến! Chuyên về dao găm đôi và súng shotgun dòng A2*!"

*dòng shotgun thuộc họ A2, thường được thiết kế để bắn đạn nổ hoặc đạn chì. Đây là loại vũ khí cận chiến, có tầm bắn ngắn nhưng uy lực mạnh, thường được sử dụng trong các tình huống chiến đấu gần, như phòng thủ hoặc tấn công cự ly ngắn.

Vu Cẩn còn đang định hỏi thêm thì bỗng nhiên có một tiếng phát thanh chói tai vang lên: "Đã đến đích. Mời các tuyển thủ vào sân."

Vu Cẩn ngỡ ngàng, chẳng phải vẫn đang ở trên không hay sao?

Cùng lúc đó tấm chắn cửa sổ được kéo lên, gần như tất cả các tuyển thủ đều nheo mắt nhìn xuống phía dưới.

Bên dưới là nơi giao thoa giữa đồng cỏ và đồi núi, một dòng sông uốn lượn theo sườn núi, có lẽ do thời tiết u ám mà cả địa hình đều tối tăm và ảm đạm.

Điều quan trọng nhất là, không có bãi đỗ phi cơ.

Trong giây tiếp theo, cánh cửa khoang đối diện Vu Cẩn chậm rãi mở ra.

Vu Cẩn: A a a a phi cơ hỏng rồi a a a a!

Bên cạnh, Leica gật đầu với cậu một cái, bước ra trước một bước và nhe răng cười: "Trông cậu đẹp thật đấy! Chúc cậu may mắn nhé! Hẹn gặp lại ở vòng bán kết!"

Nói xong, anh ấy là người đầu tiên nhảy xuống.

Ngay sau Leica, toàn bộ tuyển thủ trong khoang gạt cửa ra nhảy tõm xuống như thả sủi cảo. Trong chớp mắt chỉ còn lại mỗi Vu Cẩn run lẩy bẩy.

Bên trong buồng phi cơ, loa phát thanh nghỉ hai phút, sau đó tiếp tục thông báo.

"Vòng sơ tuyển thứ năm mươi mốt, cảnh cáo hành vi thi đấu tiêu cực của tuyển thủ số 300012."

"Vòng sơ tuyển lần thứ năm mươi mốt, cảnh cáo tuyển thủ số 300012 có hành vi bất động."

Gió lạnh bên ngoài buồng phi cơ thổi vù vù, chẳng mấy chốc đã sắp đến cuối sân.

Vu Cẩn nhanh chóng siết chặt dây an toàn, cuối cùng không nhịn được mà bật ra một câu chửi thề, gào thét hoảng loạn: "Con mẹ nó, cứu mạng a a a a..."

Trong phòng giám sát của tổ chương trình, nhân viên đầu tiên phát hiện ra cảnh này vô cùng ngạc nhiên, chỉ vào hình ảnh Vu Cẩn đang co cả người lại: "Trải qua nhiều mùa như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người ngoan ngoãn cài dây an toàn đấy."

Bầu không khí của hậu trường lập tức tràn đầy vui sướng.

"Nếu vậy thì cứ bắn ra thôi."

Giây tiếp theo, ghế ngồi của Vu Cẩn bị đẩy bật ra bởi một lực cực mạnh, dây an toàn buông thả một cách rất tự nhiên—

Nhóc thực tập sinh trợn to đôi mắt tròn xoe rồi tạo nên một đường cong duyên dáng ở giữa không trung, sau đó bắt đầu lắc lư nhào lộn mạnh mẽ.

"Đó là vật gì thế?" Bên dưới, các tuyển thủ kinh ngạc nheo mắt lại.

"Độ dẻo dai rất tốt, độ khó khi rơi tự do cũng rất cao— chẳng lẽ đây cũng là một trong những tiêu chuẩn đánh giá để được tiến vào vòng trong à?"

Vu Cẩn: "A a a a— không thi nữa, tôi muốn về nhà a a a a—"

Đồi núi phía dưới dần dần hiện rõ trong tầm nhìn. Chim chóc bị kinh động bay tán loạn, đập cánh mạnh mẽ trong không trung.

Ngay khi Vu Cẩn sắp va chạm thành bánh nén thực tập sinh thì cuối cùng— chiếc dù hai bên bộ đồ bảo hộ bất ngờ mở ra. Vu Cẩn bị dù kéo mạnh lên, lắc lư dữ dội rơi về phía dãy núi.

Khoảnh khắc eo cậu va vào mặt đất, cả đầu óc đều chìm trong cơn choáng váng.

Tôi là ai.

Tôi đang làm gì.

Bao giờ mới đến lượt tôi biểu diễn.

Sao lúc nãy tôi lại lơ lửng trên không.

Vu Cẩn ngơ ngác nhìn quanh, trên đồng hồ đeo tay của bộ đồ bảo hộ, âm thanh nhắc nhở bất ngờ vang lên.

"Thông báo toàn thể, xin chú ý, thông báo toàn thể."

"Vòng sơ tuyển thứ năm mươi mốt đã chính thức bắt đầu với 207 tuyển thủ quy tụ!"

"Bạn có muốn trở thành tuyển thủ chính thức của chương trình sinh tồn hấp dẫn nhất không? Bạn có muốn kết thúc quãng thời gian thực tập đơn độc không? Bạn có muốn đứng ở vị trí center của khu vực thi đấu Azure không? Bạn muốn đại diện cho khu vực thi đấu Azure anh dũng xuất trận không?"

"Chương trình tuyển chọn sinh tồn thực tế hàng năm của Crowson, sân khấu mơ ước của bạn!"

"Ba vị huấn luyện viên, tài nguyên quy tụ! Sinh tồn trong tuyệt cảnh, nhiệt huyết đấu tranh thoát hiểm! Giải mã khó khăn, đối đầu kịch liệt! Bữa tiệc tàn sát——"

"Ai sẽ là người cuối cùng được ra mắt? Ai có thể yên vị trên vị trí center? Ai là đội trưởng xuất sắc nhất trong lòng bạn? Ai là người tiên phong, trợ thủ và chỉ huy hoàn hảo mà bạn ngưỡng mộ?"

"Vòng sơ tuyển thứ năm mươi mốt, vòng đấu loại chính thức bắt đầu, hãy liều mạng chiến đấu để ra mắt! Các thực tập sinh sinh tồn! Tương lai của bạn, trong trăm chọn một!"

Vu Cẩn ngẩn người gần hai phút, thậm chí còn không nhận ra mình đã bị chiếc dù rơi xuống phủ lên đầu.

Sau đó cậu chợt giật mình——

Không đúng.

Chỗ nào cũng không đúng.

Đây hoàn toàn không phải là chương trình tuyển chọn thần tượng mà mình muốn đi!

Hiện tại xung quanh núi rừng là một vùng lạnh lẽo.

Vu Cẩn không kìm được vừa cuốn mình thành cái bánh chưng bằng tấm vải chống nước, vừa run rẩy cố gắng kết nối với chiếc đồng hồ đeo tay vừa phát thông báo.

Bên cạnh mặt đồng hồ có một điểm nhỏ giống như micro, dường như là một thiết bị liên lạc hai chiều, hiện tại nó là niềm hy vọng cuối cùng của Vu Cẩn.

Khi tiếng báo hiệu kết nối nháy mắt vang lên, Vu Cẩn gần như phát cuồng vì sung sướng.

"Chào mừng bạn, tuyển thủ kính mến. Để tra cứu điểm, nhấn phím 1, tố cáo tuyển thủ, nhấn phím 2. Xin hỗ trợ khẩn cấp, nhấn phím 3. Để kết thúc xin..."

Vu Cẩn: "333333 tôi cần hỗ trợ khẩn cấp!"

"Tiến hành rà quét tuyển thủ, rà quét hoàn tất. Hiện không có bất kỳ tình trạng đặc biệt nào. Chúc mừng sức khỏe của bạn."

Vu Cẩn: "..."

Một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu: "22222! Tôi muốn tố cáo tuyển thủ!"

"Vui lòng nhập số hiệu hoặc tên tuyển thủ bị báo cáo."

Vu Cẩn không ngần ngại nhập số hiệu trên thẻ của mình: "Số 300012, Vu Cẩn! Là cậu ấy là cậu ấy chính là cậu ấy!"

——Tố cáo rồi! Mau đưa cậu ấy về nhà đi!

Âm thanh máy móc ngừng lại ba giây rồi trả lời một cách từ tốn: "Tố cáo thành công. Tuyển thủ số 300012 liên tục có hành vi bất động, hệ thống sẽ dùng báo cáo để áp dụng biện pháp cưỡng chế. Cảm ơn bạn đã tố cáo."

Vu Cẩn: "Biện pháp gì cơ...?"

Ngay lập tức, "véo" một tiếng, một viên đạn lạc lướt qua bên người cậu, âm thanh cảnh báo của thiết bị bay thực hiện hình phạt vang lên giữa không trung.

Sắc mặt của Vu Cẩn đột ngột thay đổi, cảm nhận trước tiên là kiểm soát thân thể, cơ bắp nhẹ nhàng co lại— nhảy lên để tránh một đợt tập kích hình phạt khác.

Âm thanh cảnh báo phía sau vẫn vang lên không ngừng: "Cảnh báo tuyển thủ số 300012 bất động. Cảnh báo tuyển thủ số 300012 bất động."

Vu Cẩn hối hận không thôi: "Hủy bỏ tố cáo! Hủy bỏ tố cáo! Rõ ràng tôi chỉ ngồi một chút thôi mà— căn bản không hề bất động!"

"Cảnh báo tuyển thủ số 300012 có hành vi thi đấu tiêu cực. Nếu không tham gia chiến đấu trong vòng ba mươi phút sẽ thi hành hình phạt cấp B."

Vu Cẩn cố gắng giải thích: "Tôi thật sự không biết chiến đấu! Tôi là công dân tốt! Tại sao các người lại ép tôi đến chỗ này—"

Tuy nhiên âm thanh cảnh báo vô cảm chỉ tiếp tục lặp lại: "Nếu không tham gia chiến đấu trong vòng ba mươi phút sẽ thi hành hình phạt cấp B. Vui lòng lập tức hành động. Xin nhắc lại, trong vòng ba mươi phút..."

Một viên đạn lạc nữa lại xẹt qua.

Vu Cẩn tức giận nhìn thiết bị bay: "Quá vô lý— Ối đừng bắn mà, tôi chạy ngay đây!"

Trong khi đó.

Ở hậu trường của chương trình thực tế sinh tồn Crowson.

Video giám sát của vòng sơ tuyển sẽ không cắt ghép công chiếu, chỉ có một số ít nhân viên mới có thể xem được phát sóng giám sát nội bộ.

Đạo diễn chương trình đang vui vẻ hòa nhã giải thích với các nhà đầu tư về mùa thi đấu.

"Các vị nhà tài trợ kính mến, xin hãy tin tưởng rằng các tuyển thủ của chương trình lần này sẽ là những người có tiềm năng nhất."

"Họ là các thực tập sinh hàng đầu từ các công ty giải trí, sở hữu trình độ chuyên môn không thua kém gì các tuyển thủ sinh tồn chuyên nghiệp dày công tôi luyện, thể lực mạnh mẽ nhất, kỹ năng sinh tồn thành thạo nhất."

Trên màn hình, các cảnh quay từ video giám sát xuất hiện, có bắn nhau kịch liệt, có dao găm đánh giáp lá cà, cũng có hợp tác đi săn.

Phía hậu trường, một nhóm biên đạo đang điều chỉnh góc máy của ống kính phát sóng để phô bày toàn diện tố chất của tuyển thủ với các nhà đầu tư.

"Dừng lại!" Có người vội vàng lên tiếng: "Góc máy E23 không được quay. Có chuyện gì vậy? Không phải nói rằng vòng sơ tuyển này toàn là tinh anh à, sao lại có tuyển thủ đang lang thang khắp nơi thế này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro