Chương 11: Tổng giám đốc bá đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Kiệu cảm thấy gần đây dường như mình đã phạm thái tuế.

Lịch sử đen tối mười năm trước bị người ta đào lên không nói, tên đối thủ không đội trời chung Tống Quan Hành còn không ngại chuyện lớn vui vẻ xem náo nhiệt, mỗi một chiêu đều bức anh vào tuyệt lộ.

Thật vất vả mới đổi một cái tinh cầu để sinh hoạt, thì gặp phải thủ phạm khiến anh lâm vào tử vong xã hội.

Trước khi đi đến Vohenry Bạc Kiệu đã suy nghĩ kỹ lưỡng, ngàn chọn vạn tuyển mới quyết định được " Thánh địa né tránh tử vong xã hội" dù sao thì nơi này chỉ có Bạc Hoa Thải biết anh chính là vị Kiều tiên sinh trong truyền thuyết kia.

Không giống như ở Nam Hoài tinh, ra cửa thôi cũng có thể đụng phải người quen.

Bạc Kiệu mất một tuần để đem sự vụ của Bồ Tấc giao cho đặc trợ, mà #Kiều tiên sinh# cũng đã sớm dưới sự khống chế của Tống Quan Hành treo vượt quá 48 giờ, đạt được thêm một cái cúp nữa.

Thừa dịp chiếc cúp còn chưa được đưa đến Bạc Kiệu vội vàng thu dọn hành lý, chạy trốn suốt đêm khỏi Nam Hoài tinh.

Xuống khỏi phi thuyền, đi trên hành lang xa lạ, thoát khỏi tử vong xã hội khiến Bạc Kiệu nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.

Anh hít sâu một hơi, cảm thấy không khí ở Vohenry so với Nam Hoài tinh thì trong lành hơn rất nhiều.

Tình thần của Bạc Kiệu vô cùng rạng rỡ và tự tin.

Thay đổi tinh cầu, tránh xa tử vong xã hội.

Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta.

Một phút sau, nhẹ nhàng khoang khoái khó có thể thấy trên khuôn mặt của anh trong nháy mắt nhìn thấy người đón thì hoàn toàn vỡ vụn.

Bạc Kiệu lập tức mặt mày bất biến, ngay cả một trận cũng không đánh quay đầu bỏ đi.

Đôi chân thon dài của anh sải bước nhanh chóng muốn quay lại hướng của phi thuyền, giống như bị sói rượt.

Nhân viên sân bay thấy vậy thì vội vàng ngăn cản anh lại, ôn nhu nói: " Tiên sinh, đây là thông đạo một chiều."

Bạc Kiệu đang muốn nói chuyện thì phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân giục mệnh, hắn kinh hãi lưng cứng đờ, giống như đang chạy nợ.

Nhân viên công tác nhìn thần sắc của anh thì thăm dò nói: " Tiên sinh ngài...gặp rắc rối sao?"

Không lẽ là bị tống tiền?

Cô nói xong thì nhìn thoáng về phía sau, phát hiện một thiếu niên khuôn mặt tinh xảo đang cầm tấm biển chạy đến, đèn tường chung quanh chiếu qua giống như đang thêm cho cậu một cái Filter.

Nhân viên công tác nhìn Bạc Kiệu với vẻ mặt kỳ quái.

Nhìn thế nào đi nữa thì...

Vị tiên sinh này mới là bên tống tiền có đúng không?

Bạc Kiệu ngẩng đầu nhìn chiếc phi thuyền đưa hắn tới cất cánh rời đi, đành phải hướng nhân viên công tác nói cảm ơn, không tình nguyện xoay người lại sắc mặt trầm xuống đi đến lối ra.

Tống Vũ Hà vốn còn đang đuổi theo anh, không nghĩ đến Bạc Kiệu lại xoay người, cậu lảo đảo không phanh kịp thẳng tắp chạy lướt qua Bạc Kiệu thiếu chút nữa đã đụng vào người nhân viên công tác.

Thấy Bạc Kiệu không quay đầu mà vẫn tiến về phía trước, Tống Vũ Hà vẻ mặt ngốc nghếch đành phải xoay người lại đuổi theo.

Tống Vũ Hà nhìn qua thì eo thon chân dài, thân hình hoàn mỹ, nhưng so với Bạc Kiệu cao lớn thì cậu có vẻ hơi thấp hơn một chút.

Bước chân của Bạc Kiệu rất lớn, nhanh chóng ném Tống Vũ Hà ra phía sau.

Tống Vũ Hà không còn cách nào khác đành phải siết chặt túi xách, nhanh chóng chạy tới.

Cậu cho rằng Bạc Kiệu không nhìn thấy tấm biển của mình nên giơ lên lắc lắc: " Tiên sinh, Bạc Kiệu tiên sinh, tôi... à thì chị gái của anh nhờ tôi đến đón anh."

Gọng kính viền vàng của Bạc Kiệu hơi phản chiếu, không nhìn ra được cảm xúc trong đáy mắt anh, anh nhìn về phía trước không chớp mắt, cuối cùng cũng mở miệng ngữ điệu lạnh lùng nói: " Ừ, cảm ơn cậu đã đến đón tôi, bây giờ cậu có thể về rồi."

Tống Vũ Hà bối rối: " Nhưng chị ấy bảo tôi mang anh trở về."

Bạc Kiệu im lặng, đi đến máy tính bên cạnh mua vé phi thuyền, trầm mặt đặt vé trở về Nam Hoài tinh.

Tống Vũ Hà: " Tiên sinh?"

Bạc Kiệu ngay cả thời gian để trợ lý thuê phi thuyền cho anh ta cũng không đợi được, tự mình nhanh chóng mua vé trở về trên máy tính.

Từ đầu đến cuối, ngay cả một anh mắt anh ta cũng không cho Tống Vũ Hà.

Đối với Bạc Kiệu mà nói, trước mặt không phải là người đón mà là chất xúc tác hình người.

---chất xúc tác khủng khiếp nhất, dẫn đến cái chết triệt để của anh.

Cũng may năm đó Bạc Kiệu nhận 《Heart》 mới mười chín tuổi, bởi vì khuôn mặt non nớt không phù hợp với hình tượng của Kiều tiên sinh, cho nên chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim đã trang điểm cho anh, hơn nữa sau mười năm thì tướng mạo của anh đã sớm trở nên trầm ổn thành thục, Tống Vũ Hà căn bản là không nhận ra.

Bạc Kiệu dự định ngăn ngừa tổn hại có thể đến trong tương lai, tránh xa cái chất xúc tác này, trước tiên trở về Nam Hoài tinh cái đã rồi tính tiếp.

Anh đang định đi tìm lối vào phi thuyền thì máy truyền tin trên cổ tay có người liên lạc đến.

Là Bạc Hoa Thải.

Mi tâm của Bạc Kiệu hiện lên một tia không kiên nhẫn, trực tiếp kết nối.

Giọng nói lười biếng của Bạc Hoa Thải truyền đến: " Thấy Vũ Hà chưa?"

Bạc Kiệu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: " Chị cố ý?"

" Không phải, hôm nay chị thật sự là có việc không đến được." Bạc Hoa Thải qua loa giải thích một câu, dừng lại một chút rồi nói: " Nhưng cũng có một nửa là cố ý đấy, ai bảo chị muốn cùng chú mày nói chi tiết về #Kiều tiên sinh# chú lại không muốn nghe, cũng không thể trách chị."

Bạc Kiệu: "...."

Bạc Hoa Thải nói: " Đứa nhỏ kia chính là học sinh khoa cơ khí sinh học của Đại học Vohenry, chú nói xem, tinh hệ nhiều tinh cầu đến như vậy tại sao chú lại nhất định phải đâm đầu đến Vohenry? Cái này có khác gì chạy đến trước họng súng hay không hả?"

Bạc Kiệu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: " Chị..."

" Để chị đoán nào, có phải bây giờ chú đã mua vé phi thuyền về Nam Hoài tinh không?" Bạc Hoa Thải liệu sự như thần, hừ cười một tiếng: " Mau lùi lại cho chị mày sau đó đi cùng với Vũ Hà trở về. Nếu không thì một giờ sau chị sẽ gửi cho cha mẹ thấy video diễn xuất năm đó của chú."

Bạc Kiệu: "..."

Nếu như nói hiện tại tiến độ tử vong xã hội của anh bị Tống Quan Hành thúc đẩy lên 20%, vậy thì nếu như cha mẹ biết chuyện này, tiến độ khẳng định sẽ xông thẳng lên 100%.

Bạc Hoa Thải nắm rất chuẩn đắn đo của em trai nhà mình, sau khi nói xong cũng không đợi Bạc Kiệu đáp lại đã trực tiếp cúp máy.

Bạc Kiệu gắt gao nắm chặt máy truyền tin, thiếu chút nữa bị tức giận đến mức nổ tung.

Lúc anh nhận liên lạc, Tống Vũ Hà vẫn ngoan ngoãn ôm tấm biển đón ở một bên chờ, nhìn thấy anh nói chuyện thì cậu thăm dò hỏi: " Cái kia..."

Bạc Kiệu rốt cục cũng cho cậu một ánh mắt chính diện, thần sắc vô cùng phức tạp mà nhìn cậu.

Thiếu niên này nhìn vô cùng nhu thuận và xinh đẹp, về diện mạo mà nói thì nếu lăn lộn trong giới giải trí cũng có thể xưng là số một số hai, sân bay người tới người đi, không ít người đều hướng tầm mắt về phía cậu, trong mắt đều là kinh diễm và thưởng thức.

Nhưng trong mắt Bạc Kiệu thì người này giống như hồng thủy mãnh thú, khắp người ác ý ngập trời vô cùng khủng bố.

Quá đáng sợ.

Sau khi cân nhắn nhiều lần, Bạc Kiệu không cam lòng đi theo Tống Vũ Hà.

Tống Vũ Hà dẫn được người thì triệt để thở phào nhẹ nhõm, theo phương hướng khi đến mang theo Bạc Kiệu đi đến cửa soát vé tàu cao tốc.

Chờ đến khi cậu mua vé tại cổng bán vé sinh học xong xuôi thì Bạc Kiệu đột nhiên cau mày:

" Chờ đã, cậu không lái xe đến sao?"

Tống Vũ Hà lắc đầu: " Tôi không biết lái xe."

Bạc Kiệu trầm mặc một hồi, quả thật nhìn bộ dạng của cậu cũng không giống như người có bằng lái xe, vẻ mặt anh tê dại nói: " Cho nên... Cậu đưa tôi trở về bằng tàu cao tốc?"

" Đúng vậy." Tống Vũ Hà không rõ vì sao trên mặt Bạc Kiệu lại thể hiện bài xích như vậy, cậu giải thích: " Đi tuyến số 7 rất nhanh là có thể đến nơi rồi."

Bạc Kiệu: "..."

Quý ngài Bạc Tam Kiều, tổng giám đốc bá đạo tự xưng là người cai quản huyết mạch kinh tế toàn tinh hệ, từ nhỏ đến lớn căn bản là chưa từng ngồi trên tàu cao tốc hay là xe buýt, cho dù năm đó khi anh lén chạy tới Vohenry quay phim thì cũng có xe của đoàn làm phim đưa đón.

Bạc Kiệu nào chịu được ủy khuất này, anh cất bước muốn đón taxi.

Nhưng anh còn chưa xoay người đã thấy Tống Vũ Hà đặt hai tấm thẻ lên trên thiết bị mở cửa, hai ba bước đi vào sau đó xoay đầu vẫy tay với anh, vẻ mặt viết: " Sao anh còn chưa đuổi theo?"

Bạc Kiệu: "..."

Bạc Kiệu âm thầm vận công, trầm mặc đi theo.

Đến cũng đã đến rồi.

Đứa nhóc còn nhỏ.

Năm phút sau, Bạc Kiệu và Tống Vũ Hà lên tàu cao tốc, rõ ràng trạm dừng ở sân bay là trạm đầu tiên thế nhưng hành khách vẫn vô cùng đông đúc, căn bản là không có chỗ để ngồi, hai người đành phải chen chúc trong góc.

Tống Vũ Hà lúc tới một mình trong lòng tràn đầy sợ hãi, nhưng lúc về thì có Bạc Kiệu đi cùng, cho dù là người lạ vừa mới gặp mặt thì cậu cũng có chút cảm giác an toàn hơn.

Thấy Bạc Kiệu cau mày, gần như là muốn đem nửa người của mình dán lên vách xe để tránh tiếp xúc thân thể với người khác, Tống Vũ Hà thử nói chuyện với anh: " Tôi tên là Tống Vũ Hà."

Bạc Kiệu vẻ mặt bất biến nghĩ thầm, họ Tống quả nhiên không có thứ gì tốt.

Tống Vũ Hà: " Tiên sinh là đến Vohenry chơi sao?"

Bạc Kiệu tâm sự, là vì trốn tránh cậu đấy.

Tống Vũ Hà lại hỏi: " Vừa rồi tại sao anh lại muốn trở về, chị Hoa Thải lúc trước có nói với tôi anh sẽ ở lại đây một thời gian mà."

Bạc Kiệu nghĩ thầm, là vì trốn tránh cậu đấy.

Tống Vũ Hà hỏi đông hỏi tây một hồi, Bạc Kiệu lại không hề có phong phạm người lớn, cau mày viết đầy mặt: " Cậu xem tôi có muốn để ý tới cậu không?"

Tống Vũ Hà cũng nhìn ra người này không thích mình, hỏi vài câu không được đáp lại thì cậu liền ngượng ngùng "A" một tiếng, rồi cúi đầu nhìn mũi chân không hé răng nữa.

Bên tai Bạc Kiệu cuối cùng cũng được thanh tịnh.

Trên tàu cao tốc tuần hoàn phát video quảng cáo, chỉ một lát sau đã phát đến nước hoa do Thịnh ảnh đế phát ngôn, cách đó không xa có hai cô gái đứng vừa xem quảng cáo vừa nhẹ giọng trò chuyện.

" Đợt này Thịnh ảnh đế bị ép xuất quỹ quả thực là quá mạo hiểm, nếu như không phải nhờ #Kiều tiên sinh# thì hắn khẳng định sẽ bị giễu cợt không ngắn đâu."

" Cho dù là thế, thì tôi vẫn chúc phúc cho bọn họ."

" Thật sao? Cậu có biết nửa kia của Thịnh ảnh đế là ai không?"

Thanh âm hai người nói chuyện rất nhỏ, mấy từ khóa lúc có lúc không bay đến bên tai Bạc Kiệu, làm cho Bạc tổng vẻ mặt hờ hững này thoạt nhìn giống như đang suy nghĩ về việc kinh doanh nào quan trọng trong nháy mắt nổi lên hứng thú, tầm mắt như có như không liếc sang một cái.

Nhờ có Tống Quan Hành ban tặng mà hiện tại toàn bộ Tinh Võng không có nơi nào là không có Kiều tiên sinh ngốc nghếch.jpg, dẫn đến Bạc Kiệu vừa cầm quang não lên liền muốn đập nát, dần dà sinh ra bóng ma với quang não trừ phi là tình huống thực sự cần thiết thì anh căn bản là không đụng vào.

Hơn nữa một tuần nay bận rộn chuyển giao công vụ của công ty, cho nên hiện tại anh không biết hướng gió trên Tinh Hà rốt cuộc đã như thế nào rồi.

Tổng giám đốc bá đạo nghiện ăn dưa không chịu nổi ủy khuất này, hiện tại ngửi thấy mùi dưa thì làm bộ như không có việc gì vừa xem quảng cáo vừa nghe lén.

Hai tiểu tỷ tỷ đang nói về nửa kia của ảnh đế Thịnh Lâm.

Tuy rằng Bạc Kiệu có thêm bạn tốt ID liên lạc của Thịnh Lâm nhưng hai người hầu như không nói chuyện với nhau, hơn nữa Bạc tổng không thích ăn dưa một mình anh thích góp vui cùng với mọi người, càng nhiều người thì càng tốt đề tài càng bạo thì anh ăn càng hăng hái.

Mặc dù người trong tàu rất nhiều nhưng lại rất yên tĩnh.

Bạc Kiệu dỏng tai lên để nghe hai tiểu tỷ tỷ nói bát quái, rốt cục cũng nghe tới phần quan trọng nhất.

" Người kia là một người bình thường thật sao?"

" Hình như không phải, là một tiểu minh tinh tuyến 18, tên hình như là..."

Bạc Kiệu hô hấp đều sắp ngưng lại.

Tên là.... gì?!

Ngay khi tiểu tỷ tỷ mở miệng nói ra cái tên kia thì Tống Vũ hà ở một bên đột nhiên hắt hơi một cái, chấn đến nỗi lỗ tai của Bạc Kiệu choáng váng.

Bạc Kiệu: "..."

Đợi đến khi dư âm đi qua thì hai tiểu tỷ tỷ kia đã nói chán Thịnh Lâm, bắt đầu hưng trí bừng bừng nói đến #Kiều tiên sinh#

Bạc Kiệu mặt tê dại.

Tàu cao tốc làm cho chân có chút lạnh, Tống Vũ Hà chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng manh, sau khi hắt hơi thì cậu run rẩy một chút.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên thì phát hiện Bạc Kiệu đang dùng một loại ánh mắt như muốn ăn thịt người từ trên cao nhìn xuống cậu, Tống Vũ Hà hơi sửng sốt đột nhiên cảm giác biểu tình này có chút quen thuộc.

Cậu ôm cánh tay, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: " Tiên sinh, có phải là tôi đã gặp anh ở đâu rồi không?"

Bạc Kiệu: "..."

*

*

Tác giả có điều muốn nói:

Bạc Kiệu ngốc nghếch.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro