Chương 31. So sánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên quan tới cách dùng phòng thương phẩm khu vực Ngư Đường Nhai, Hạ lão phu nhân cùng nhóm quản lí cấp dưới của bà cũng đang thảo luận thật lâu mới quyết định phân chia kinh doanh như thế nào. Mà cuối cùng phải xác định vị trí cửa hàng, cũng phải suy tính đầy đủ. Thời đại này, người đi chợ so với người đi cửa hàng tổng hợp nhiều hơn, mà người đi cửa hàng tổng hợp so với người đi siêu thị nhiều hơn. Mà phần lớn người có thể tới cửa hàng tiêu dùng tương đối có đủ sức mua, đối với siêu thị độ chấp nhận cũng cao hơn một chút.

Về phần bán sỉ ở chợ, cũng không phải là không có người bàn qua, chỉ là về sau bị phần lớn ý kiến bác bỏ. Mà người nhắc tới điểm này chính là Hạ Ngự Đông, lí do bị phản bác là: Trình độ tiêu dùng người ở chợ thấp, tổng thể năng lực tiêu dùng vẫn theo không kịp.

Mặc dù tất cả mọi người biết rõ bình quân sức mua cùng mức độ tiêu dùng của người dân đang tăng lên không ngừng, nhưng không có mấy người đồng ý một chút cấp độ chuyển biến từ thấp đến cao, bọn họ ưa thích điểm xuất phát cao hơn, tình nguyện doanh thu mấy năm đầu ít một chút, tích lũy giữa khách hàng trình độ tiêu dùng bậc cao, về sau ổn định phát triển.

Cho dù loại kia, rõ ràng miễn là kinh doanh thích hợp đều kiếm tiền, nhưng Hạ Ngự Đông vẫn còn chút tiếc nuối, cho nên khi Lăng Tranh nhắc tới ý tưởng giống hắn, hắn ít nhiều vẫn có chút bị kích động.

Lăng Tranh trong óc giống như bao giờ cũng vô tình nhất trí cùng ý nghĩ của hắn, loại cảm giác thần giao cách cảm kia Hạ Ngự Đông thật không biết phải hình dung như thế nào, thật giống như tất cả mọi người đều không hiểu ngươi, thời điểm đều cảm thấy cậu rất quái dị, có người hắn cảm thấy cậu rất bình thường, cậu mới là đúng, cho nên rất thoải mái, cũng thật ấm áp, thậm chí nhịn không được muốn hai bên càng dựa vào gần nhau một chút.

Từ trước tới giờ Hạ Ngự Đông không biểu hiện một mặt yếu ớt của hắn, thật giống như hắn luôn luôn cứng rắn, nhưng kì thật hắn cũng là người bình thường mà thôi, hắn cũng bởi vì không có cha mẹ ở bên người mà cảm thấy cô đơn, cũng bởi vì không ai thấu hiểu mà cô độc, cho nên Lăng Tranh, là điều tồn tại đặc biệt. Tồn tại như thế làm trong lòng người khác trở nên càng có cảm xúc mạnh liệt, cũng càng tốt đẹp hơn.

Dưới ảnh hưởng chính diện như vậy, Hạ Ngự Đông nhiệt tình như mặt trời vì người cung cấp nguồn năng lượng, liên tục không ngừng, cả người càng thêm tích cực hướng về phía trước, làm việc trở nên càng thêm trầm ổn tỉnh táo. Đồng thời cũng học được càng thêm chú ý nhu cầu của đối phương.

Bây giờ phòng ở đã mua, như vậy việc Lăng Tranh lập tức cần nhất chính là tiến hành buôn bán, và mua thiết bị còn có sửa sang. Trước đó Hạ Ngự Đông vội vàng khảo thí không có thời gian, nhưng sau khi hắn thi xong, hắn liền trước tiên giúp Lăng đem toàn bộ những vấn đề này giải quyết hết, chẳng những tìm người chuyên môn trợ giúp sửa sang giấy phép doanh nghiệp, còn sắp xếp người chuyên môn thiết kế mặt tiền cửa hàng. Chỉ là hôm nay khí trời quá lạnh, không nên tiến hành sửa sang bên ngoài, cho nên chuyện này liền để năm sau.

Khiến Hạ Ngự Đông bất ngờ chính là, sau khi mua xong phòng ở Lăng Tranh ngược lại không gấp như vậy, giống như mục đích của cậu đang nằm trên gian phòng này, mà không phải trên việc mở cửa tiệm.

Đối với việc này, Lăng Tranh cũng không có ý định giấu diếm, cười nói: "Vốn là muốn làm chủ đầu tư bất động sản a, mở tiệm mới là nghề phụ. Lại nói lập tức bước sang năm mới rồi, ta còn chút chuyện muốn làm."

Hạ Ngự Đông hỏi: "Chuyện gì?"

Lăng Tranh nói: "Ta muốn đi theo Tiếu sư phụ học vài thứ." Chủ yếu là làm lát bánh mì sandwich, hắn cảm thấy hắn làm còn chưa đủ tốt, điểm này có thể cùng Tiếu sư phụ thảo luận chút, dù sao người ta cũng là người trong nghề: "Đúng rồi ca, ngươi nói ta có thể đặt trước sữa chua tại Bảo Nhạc viên hay không ?" Hắn quyết định ở Bảo Nhạc viên sau này lấy thêm tới tiệm gia công thành viên sữa chua."

Hạ Ngự Đông nói: "Những thứ này không thành vấn đề." Tâm tính hắn đối với việc Lăng Tranh muốn học thêm chút này kia còn rất tán thành, về phần đặt trước sữa chua ở Bảo Nhạc viên, kia càng không khó.

Hôm nay hắn mang Lăng Tranh tới chỗ lão thái thái hiến vật quý, hắn đoán chừng lão thái thái hẳn sẽ thích.

Lăng Tranh nhìn một chút hộp cơm để đó trong tầm tay, hiếm thấy thấp thỏm lo lắng một chút như vậy. Hạ lão thái thái trong một số phương diện kì thật vẫn rất xảo trá, cho nên mực viên và khoai lang mơ ngọt có thể lập công hay không, thứ này cũng phải xem một chút vận khí.

Hai người xuống xe song song vào phòng, kết quả đi vào liền nghe thấy một tiếng hô lớn: "Thứ không có tiền đồ!"

Là thanh âm lão thái thái, mà đối tượng bị nói hiển nhiên là Hạ Kiến Hoa hận không thể đem mình co lại thành rùa đen.

Đây là thế nào? Trong đầu Lăng Tranh hiện lên suy nghĩ như thế, trong lòng Hạ Ngự Đông lại nắm chắc. Thời gian này, đoán chừng hẳn là thành tích Hạ Kiến Hoa khảo thí lòi ra. Bây giờ Hạ Kiến Hoa đang học năm nhất cấp ba, cho nên thành tích khảo thí so với đại học có sớm hơn một chút, bình thường thi xong sau khoảng chừng một tuần liền có thể biết được.

Năm ngoái Cao Bạch Liên cùng lão thái thái nói chuyện xong thương lượng dễ dàng, tìm quan hệ đem Hạ Kiến Hoa sắp xếp vào cao trung Biên Hòa tốt nhất, ai ngờ tiểu tử này vẫn là bùn nhão không đắp được tường.

(Bùn nhão không đắp được tường: hẳn là ý nói người vô dụng không làm được việc gì ra hồn)

Cao Bạch Liên lúc này ngồi yên một bên, nhìn thấy Hạ Ngự Đông cùng Lăng Tranh đến, trong lòng hận tới muốn chết, những vẫn tranh thủ thời gian đứng dậy cười nói: "Ngự Đông cùng Lăng Tranh tới, nhanh ngồi vào chỗ, để ta sai người đi chuẩn bị nước trái cây ấm đến uống, ấm áp thân thể."

Lão thái thái vừa nghe, sắc mặt dịu đi một chút, nhìn Hạ Ngự Đông cùng Lăng Tranh nói: "Ngồi đi."

Lão thái thái nhìn một chút cháu trai lớn mười tám tuổi đang học đại học năm ba, lại nhìn cháu thứ hai mười sáu tuổi đang học năm đầu trường cấp ba, bất đắc dĩ thở dài. Thường thường cũng là một người cha, làm sao lại chênh lệch lớn như vậy! Mười tám tuổi tại năm thứ ba đại học thành tích xuất chúng, nói có thể nói trẻ con tư duy tốt, trẻ con bình thường không thể so sánh, mười sáu tuổi cao hơn là mười phần bình thường. Vậy được, thế nhưng mười sáu tuổi lớp mười còn thi hạng nhất đếm ngược, đây rốt cục muốn để người khác nghĩ như thế nào!

Lão thái thái càng nghĩ càng thấy mất mặt, nâng quải trượng lên hướng mông Hạ Kiến Hoa quất tới, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi thì còn dư lại trên người ngươi chừng ấy thịt! Năm ngoái ngươi nói với ta như thế nào a? Ngươi nói ngươi trên trường trung điểm nhất định cùng thầy giáo học thật tốt, thế nhưng ngươi nhìn ngươi học thành cái gì!"

Hạ Kiến Hoa nhỏ giọng nói: "Bà nội, sang năm cháu khẳng định cố gắng học, cháu cam đoan xác thật."

Lão thái thái đem gõ đến vang cạch cạch, hiếm thấy nói lời thô tục: "Ngươi, ngươi cam đoan cái rắm! Ngươi từ thời điểm lên tiểu học liền cam đoan cùng ta, cho tới hôm nay ngươi làm được cái gì rồi? Ngươi nói ta đừng bắt ngươi so cùng ca ca, được, ta tôn trọng ngươi. Thế nhưng ngươi có tôn trọng ta lão thái thái này hay không! Ngươi đem lời ta nói vào tai này ra tai kia sao? Lần này tốt rồi, ở nhị trung (hơi kì, nhưng chắc là bug của tác giả thui, năm hai cao trung) ném hết mặt mũi Hạ gia, mỗi lần ngươi đi thực nghiệm lại làm Hạ gia mất mặt! Mặt già ta cùng Hạ gia đều bị ngươi vứt sạch!"

Cao Bạch Liên bưng đồ ra liền nghe đến câu này, nhanh chóng bưng khay đặt xuống bàn trà xong, đứng ở sau lưng lão thái thái đấm lưng cho lão thái thái: "Mẹ, ngài bớt giận, chớ vì trẻ con chọc tức thân thể của mình. Lát nữa con dạy dỗ nó là được rồi."

Lão thái thái nóng tính, nghe vậy quay đầu, nói tiếp: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói ngươi dạy dỗ, ngươi nhìn hắn bị ngươi dạy dỗ thành cái dạng gì! Đừng đề cập với ta cái gì ba ba của nó không ở bên cạnh. Ngự Đông so với Kiến Hoa lớn hơn hai tuổi, hắn tối thiểu..." Lão thái thái dừng câu chuyện này lại, hiển nhiên nghĩ đến lời nói không thích hợp sau đó, liền khoát khoát tay: "Tranh thủ thời gian đem thằng nhóc đần độn này mang sang một bên cho ta, nhìn thấy hắn tâm ta liền phiền!"

Cao Bạch Liên vội vàng trừng con trai: "Còn không mau nhận sai với bà nội?"

Hạ Kiến Hoa chu mỏ một cái: "Bà nội thật xin lỗi, cháu lên lầu trước." Nói xong không đợi lão thái thái nói cái gì xoay người rời đi.

Lão thái thái nhìn dáng vẻ đáng trách kia một chút, thở dài, hỏi Hạ Ngự Đông vẫn luôn không lên tiếng: "Ngự Đông, làm sao hôm nay rảnh đến đây? Không đi Ngư Đường Nhai bên kia nhìn một chút?"

Hạ Ngự Đông cười nhạt: "Bà nội người yên tâm, mỗi ngày đều đi xem. Sáng hôm nay kệ hàng đều đến, công nhân đều đang bận việc ấy. Những ngày này người ăn cơm không phải vẫn luôn không có khẩu vị gì a, ta tìm Lăng Tranh để hắn suy nghĩ ăn chút đồ ăn gì cho người, người coi như chút điểm tâm mới mẻ đi."

Lăng Tranh vội vàng đem hộp cơm mở ra, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt lão thái thái: "Bà nội Hạ người nếm thử, bên này là mực viên, còn những thứ này là khoai lang mơ ngọt."

Lão thái thái ngửi hương vị đã cảm thấy rất tốt, hiếm thấy chính là chứa hai loại toàn bộ tách ra một chút cũng không có át hương vị. Buổi sáng bà uống một chút cháo, cũng không ăn thứ gì, mắng nửa ngày cũng xác thực đói bụng, liền chọn mực viên ăn một chút, cảm thấy quả thật mới mẻ. Mặc dù bởi vì để trong hộp cơm ít nhiều đều có chút thay đổi, bản thân viên thịt cũng chẳng phải tròn, những hương vị lại ngon số một.

Hạ Ngự Đông thấy lão thái thái không có phản ứng gì, liền hỏi: "Bà nội, người cảm thấy thế nào?"

Lão thái thái nhìn Lăng Tranh, thấy Lăng Tranh cười đến ngại ngùng với bà, liền nói: "Không tệ, ăn một miếng miệng liền lập tức lại ăn tiếp. Đặc biệt cái nước sốt này không tệ, là dùng cà chua làm sao?"

Lăng Tranh gật gật đầu: "Đúng vậy bà nội Hạ, còn có một loại khác là sốt teriyaki*, vị mặn. Cháu không biết người thích khẩu vị loại nào, đều làm một chút."

Hạ Ngự Đông nhìn đông nhìn Lăng Tranh một chút, ánh mắt phảng phất đang nói: Ngươi thật đúng là giỏi giả vờ ngoan ngoãn khiến người yêu thích.

Lăng Tranh toàn bộ làm như không nhìn thấy, lại giới thiệu khoai lang mơ ngọt. Lúc này liền nghe lão thái thái nói: "Ta nghe nói qua năm Lăng Tranh con muốn chuẩn bị cái cửa hàng nhỏ?"

Lăng Tranh cũng không nghĩ có thể gạt lão thái thái toàn bộ quá trình, liền hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, con muốn trước tiên liền bán hai thứ này còn có sữa chua. Người thấy có được không?"

Lão thái thái hướng Hạ Ngự Đông ra sức hạ miệng nói: "Ngự Đông, gọi Nhị thúc con xuống, để hắn cũng nếm thử xem." Sau đó mới nhìn Lăng Tranh nói: "Ở vị trí nào?"

Lăng Tranh: "Số 2 Ngư Đường."

Lão thái thái nhíu mày lại: "Nơi đó đều là nhà lầu dân cư sao?"

Lăng Tranh: "Cháu ở nơi đó mua lầu một, muốn đem vị trí cửa sổ xây lại một chút, biến thành giống như cửa hàng bán lẻ."

Lão thái thái gật gật đầu: "Chủ ý này không tệ, là chính con nghĩ ra?"

Lăng Tranh nói: "Đúng vậy, nếu không mua cửa hàng bán lẻ quá mắc, mà cháu lại muốn làm mua bán vốn nhỏ, làm cửa hàng bán lẻ lớn cũng không có lợi."

Lão thái thái thở dài: "Con nói đúng a, hiếm thấy tuổi còn nhỏ mà biết mức độ, người bình thường không làm được."

Hạ Chính Bình xuống lầu vừa vặn nghe được câu này, nhất thời tò mò liền hỏi: "Mẹ, cái gì người bình thường làm không được?"

Lão thái thái vẫy tay: "Không có gì, ngươi mau tới đây nếm thử đồ Lăng Tranh mang tới, mùi vị không tệ."

Hạ Chính Bình thấy Lăng Tranh: "Ừ" một tiếng: "Tay nghề tiểu tử này ta nếm qua, quả thực tốt." Nói xong ngồi trên ghế sa lon một trận ăn uống lỗ mãng (ta còn tính để ăn thùng uống máng), tốc độ kia cùng quỷ càn quét cũng không có gì khác biệt.

Lăng Tranh thấy những thứ này xem ra quả thật có thể bán, đối với chuyện mở tiệm ngược lại càng thêm nắm chắc, chỉ là ánh mắt Hạ Chính Bình nhìn cậu vẫn khiến trong lòng cậu có chút bận tâm. Nếu như cái vị Nhị thúc này thật muốn có chủ tâm cản trở cậu cùng Hạ Ngự Đông, vậy cũng tuyệt đối là phiền toái lớn. May là gần đây biết cậu cùng Triệu Khải muốn dọn đi nên không nói gì.

Nhắc tới nơi này, không thể không nói một câu Hạ Ngự Đông người này đầu óc đơn giản nhưng tinh tế, thế mà ở ngoài phụ cận Ngư Đường Nhai tìm căn hộ thương phẩm ba căn phòng cho bọn họ ở.

Lăng Tranh cảm thấy việc này Hạ Chính Bình chắc chắn biết, chẳng qua bởi vì biết Triệu Khải cũng sẽ ở nơi đó, cho nên mới không nói gì thôi.

Lão thái thái vì cảm ơn Lăng Tranh cầm đồ ăn đến cho bà, ban đêm không để Lăng Tranh trở về, cố ý dặn dò phòng bếp làm nhiều đồ ăn ngon chiêu đãi Lăng Tranh. Mặc dù Lăng Tranh không thích không khí lúc Hạ gia ăn cơm, nhưng lão thái thái hiếm thấy nhiệt tình như vậy, liền ở lại một đêm.

Chẳng qua buổi tối Lăng Tranh không thể ở một phòng cùng Hạ Ngự Đông, bởi vì thời điểm vào đêm, người Hạ gia tới.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường:

Lăng Tranh (nắm cằm): Ca, đêm nay không thể ngủ cùng một chỗ.

Hạ Ngự Đông (giống như cười mà không phải cười): Em muốn ngủ cùng một chỗ với ta?

Lăng Tranh (dáng nghiêm túc): Muốn a.

Hạ Ngự Đông (im lặng):...

Lăng Tranh (bất mãn): Biểu tình này của anh là gì!

Hạ Ngự Đông (dở khóc dở cười): Em biết em đi ngủ cùng con lừa kéo cối xay vẫn luôn chuyển động giống a?

Lăng Tranh (đâm cơ bắp Hạ Ngự Đông dáng nghi hoặc): Vậy sao anh vẫn không biến thành bã đậu?

Hạ Ngự Đông (trợn lên giận dữ nhìn): Không cho phép sờ!

*Mị chả hiểu chiếu thiêu tương là gì, search gg ra sốt teriyaki nên bỏ bừa vô

Lời tâm tình của bợn edit: Cmn dài, lần đầu tiên vớ phải cái chương dài khủng khiếp, 2878 từ mà có một đoạn kinh tế gì gì đó buộc mị phải chém bừa, ahuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro