Chương 32. Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Tranh không biết phải hình dung tâm tình thế nào lúc lần đầu gặp cha Hạ Ngự Đông, nhưng nếu để cậu nói một câu biểu đạt chút gì đó, cậu chỉ muốn nói: Triệu Khải nói quá chuẩn xác.

Vào ngày hôm trước, Lăng Tranh cảm thấy dạng người giống Hạ Chinh Vũ này, sẽ chỉ xuất hiện trong sách cùng truyền hình. Thế nhưng khi thật sự thấy, cậu mới biết được, hóa ra trên đời này thật sự có thể có một loại người, dáng dấp cao lớn anh tuấn, tựa như thiên thần. Thời điểm khí thế hào hùng nhìn ngươi, làm ngươi áp lực vô cùng, mà thời điểm không để ý ngươi lại có thể khiến để ngươi lập tức cảm thấy áp lực chung quanh bỗng nhiên biến mất.

Cuối cùng biết những cái đẹp trai lãnh khốc cuồng bá duệ kia từ đâu tới, Lăng Tranh cảm giác người cha vợ này vừa vào nhà, trong phòng trực tiếp rớt xuống 8 độ.

Thật là khó cho Cao Bạch Liên mặt thế mà cười đến mặt trời rực rỡ giống như đóa hoa loa kèn, đi theo sau mông hỏi: "Chinh Vũ, ăn xong rồi hả? Nếu không em kêu người khác chuẩn bị cho anh một ít thức ăn nhé?"

Hạ Chinh Vũ nới lỏng cổ áo, mặt không thay đổi nói: "Không cần, ta đi lên xem mẹ một chút trước."

Hoàn toàn không giống cách đối xử với người vợ.

Chí ít không giống dáng vẻ một người chồng lâu không trở về nhà nhìn thấy vợ.

Lăng Tranh nhẹ nhàng đá đá chân Hạ Ngự Đông, ra hiệu hắn có phải cũng nên nói chút gì đó hay không, đã thấy Hạ Ngự Đông chỉ quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó vẫn là bộ mặt chết như cũ, giống như sợ người nào không biết vừa mới tiến vào kia là cha hắn.

Hạ Kiến Hoa hình như có chút sợ Hạ Chinh Vũ, nhưng dưới sự cổ vũ của Cao Bạch Liên, vẫn nhỏ giọng nói: "Cha, người chờ con một chút." Sau đó cũng vội vàng đi theo. (Thật sự xin lỗi mọi người, tui đánh tên mấy người này mà cứ nhịn không được mắc cười, một người là Hoắc Kiến Hoa, một vật là Cao Bạch Hổ, :))))))

Lăng Tranh làm một người ngoài, ở thời điểm này chỉ có thể cố gắng hết sức giảm cảm giác mình tồn tại xuống, chẳng qua lại có chút hiếu kỳ thái độ Hạ Chinh Vũ đối với Cao Bạch Liên. Nếu như không phải trước kia thấy qua ba người kia trong tấm ảnh, ôn nhu trong mắt người này quá rõ ràng, cậu đều nhịn không được hoài nghi người cha vợ này thật ra cũng thích nam nhân, sau đó cưới Cao Bạch Liên về nhà trang trí.

Lúc này Hạ Ngự Đông lên tiếng: "Đi theo ta." Lăng Tranh liền bị hắn dẫn tới một gian phòng khách. Ý tứ này quá rõ ràng, nhưng bởi vì Hạ Chinh Vũ trở về, Lăng Tranh cũng không nói gì thêm, chỉ là lúc Hạ Ngự Đông muốn đi ra ngoài, nhịn không được kéo hắn một cái, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Ca, trước đó chuyện em nói cho anh... Anh định làm thế nào?"

Lăng Tranh không cho rằng Hạ Ngự Đông sẽ bỏ qua sẽ bỏ qua cơ hội như vậy, bọn họ hiểu rõ lẫn nhau, bọn họ là loại người có việc liền tranh thủ một kích đánh tan vấn đề cốt yếu, nếu biết Hạ Kiến Hoa không phải người Hạ gia, Hạ Ngự Đông khẳng định sẽ áp dụng một số xử trí. Cậu không biết lúc này có thể làm loại giám định ADN ruột thịt hay không, nhưng Hạ Ngự Đông chỉ cần có ý liền khẳng định có biện pháp.

Nhưng khiến Lăng Tranh không ngờ chính là, lần này Hạ Ngự Đông thế mà lắc đầu, trên mặt hiện lên một chút tức giận. Hắn nhéo nhéo vai của cậu nói: "Chuyện này để sau nói, đêm nay em ngủ ở phòng này trước."

Lăng Tranh không tiện hỏi lại, chỉ có thể gật gật đầu.

Lúc Hạ Ngự Đông ra ngoài, bề ngoài một đoạn thời gian rất dài đều đặc biệt im lặng. Lăng Tranh không biết Hạ Ngự Đông đi làm gì, nhưng lấy thân phận của cậu ra ngoài tham gia náo nhiệt rõ ràng không thích hợp, ở trong phòng suy nghĩ Hạ Ngự Đông rốt cuộc nghĩ như thế nào. Thời điểm này đem chuyện Hạ Kiến Hoa điều tra rõ ràng, Cao Bạch Liên cùng Hạ Kiến Hoa chẳng phải có thể xéo khỏi Hạ gia rồi sao? Vì cái gì Hạ Ngự Đông giống như có sắp xếp khác?

Lăng Tranh đang nghi hoặc, chợt nghe bên ngoài đột nhiên truyền đến truyền đến một tiếng: "Đại ca, ngươi điên rồi à!" Rõ ràng là tiếng Hạ nhị thúc.

Sau đó lão thái thái liền kêu: "Đúng vậy Chinh Vũ, con đánh Ngự Đông làm cái gì!"

Lăng Tranh giật nảy mình, tranh thủ thời gian mở cửa ra ngoài nhìn tình huống như thế nào, chỉ thấy trong phòng khách trên mặt Hạ Ngự Đông rõ ràng có một dấu bàn tay rất sâu, khóe miệng thậm chí lộ vết máu. Nhưng biểu tình của hắn vẫn quật cường không chịu thua như vậy. Hắn nói: "Ta không sai."

Hạ Chinh Vũ lại một lần nữa nâng tay phải lên, Hạ Chính Bình nhanh chóng đưa Hạ Ngự Đông bảo hộ sau lưng, gầm thét: "Ngươi uống lộn thuốc hả? Về nhà liền đánh con, có bản lĩnh ngươi đánh ta đừng đánh nó!"

Lăng Tranh giấu tay phải ở phía sau nắm chặt thành đấm, dùng hết khí lực toàn thân mới khống chế lại cảm xúc nóng nảy của mình. Chẳng lẽ là cậu nghĩ Hạ Chinh Vũ tên này đến quá tốt rồi?

Hạ Chinh Vũ nói: "Hạ Ngự Đông, ngươi là người nhà họ Hạ, Kiến Hoa cũng là cũng là người nhà họ Hạ, nhớ kĩ ngươi là ca ca hắn, nhớ kĩ trước phải quan tâm hắn, mà không phải quan tâm một người ngoài." Nói xong ánh mắt quét qua, nhìn chằm chằm trên người Lăng Tranh.

Lăng Tranh trùng sinh đến nay lần đầu tiên tức giận như thế, nhưng trên mặt cậu vẻn vẹn chỉ hiện lên một tia áy náy mà thôi. Cậu chỉ đứng nguyên chỗ đó một lúc lâu liền yên lặng đi lấy quần áo, sau đó muốn rời hỏi Hạ gia. Lúc này lão thái thái quát lên: "Lăng Tranh chờ chút!" Dứt lời trừng mắt Hạ Chinh Vũ hô: "Ta thấy hôm nay ngươi vẫn thấy ta ở đây!"

Hạ Chinh Vũ nhíu mày, lão thái thái nói: "Lăng Tranh, ban đêm ở lại đây. Con trước tiên cùng Ngự Đông ca ca của con lên lầu, giúp Ngự Đông ca ca rửa sạch vết thương một chút."

Lăng Tranh đương nhiên sẽ không phản đối, ánh mắt nhìn Cao Bạch Liên gần như không cách nào che đậy bày ra vẻ đắc ý, yên lặng mà chờ một bên. Lúc này Hạ Chinh Vũ mới mở miệng nói: "Về sau chuyện buổi sáng ra ngoài rèn luyện không cần cưỡng ép Kiến Hoa, nó không muốn đi thì không đi."

Hạ Ngự Đông phảng phất giống như không nghe thấy cùng Lăng Tranh lên lầu, chăm chú đóng kĩ cửa lại.

Đợi ngồi lên giường, Lăng Tranh mới đau lòng đụng hai gò má Hạ Ngự Đông một cái. Lần này đánh cũng đủ hung ác, mặt đều sưng lên. Cũng may Trân mụ mụ rất nhanh liền đem hộp thuốc đưa tới. Lăng Tranh trước tiên bôi thuốc tiêu sưng giảm nhiệt cho Hạ Ngự Đông, mới hỏi: "Ca, đến cùng là chuyện gì đang xảy ra?"

Mãi đến khi Hạ Ngự Đông đỡ Trân mụ mụ ra ngoài mới mở miệng, âm thanh vẫm ép tới rất thấp, hắn nói: "Cha ta hắn biết Kiến Hoa không phải người Hạ gia."

Lăng Tranh nhẹ nhíu mày lại: "Vậy ông ấy vì cái gì...?"

Hạ Ngự Đông nói: "Em còn nhớ rõ ngày đó lần đầu tiên cùng Nhị thúc đi núi Thất Thảo không? Người ta cùng Nhị thúc nhìn thấy chính là cha ta. Việc này Nhị thúc không biết, lúc ấy ta liền cùng cha ta nói ra chuyện Kiến Hoa, nhưng hắn lại nói ta không nên nhúng tay. Ta..." Hạ Ngự Đông đột nhiên dừng lại, bởi vì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Thế là Lăng Tranh tranh thủ thời gian hiểu ngầm trong lòng nói: "Ca, thật xin lỗi, đều là em khiến anh liên lụy."

Âm thanh chưa dứt, Hạ Chính Bình liền đẩy cửa vào, nhẫn nhịn buồn bực nói: "Tiểu Đông, Nhị thúc hôm nay về chỗ ngươi ở, ngày mai gặp lại trên Thiên Sơn."

Hạ Ngự Đông nhẹ gật đầu, Hạ Chính Bình liền rời đi.

Lăng Tranh nhìn Hạ Ngự Đông, ra hiệu hắn tiếp tục, Hạ Ngự Đông mới tiếp tục nói ra.

Hóa ra năm đó Hạ Chinh Vũ cưới Cao Bạch Liên cũng không phải là bởi vì yêu thích Cao Bạch Liên, mà là bởi vì hoài nghi nguyên nhân cái chết vợ cả cùng Cao gia có quan hệ.

Vợ đầu Hạ Chinh Vũ gọi là Tôn Nhạc Ngư, cùng bản thân Hạ Chinh Vũ đều là nhân viên công tác cơ mật quốc gia, năm đó hai người khi đi hai người khi về một đôi, có tiếng là tình cảm tốt, nào biết sau một lần trong nhiệm vụ, Tôn Nhạc Ngư bị mai phục, rơi vào trong tay quân địch. Mà lúc đó cậu cả Cao gia cùng làm nhiệm vụ thì báo cho Hạ Chinh Vũ, Tôn Nhạc Ngư chết rồi.

Bởi vì cậu cả Cao là anh em hợp tác nhiều năm, hai nhà Cao Hạ lại là thế giao, cho nên ngay từ đầu Hạ Chinh Vũ cũng không hoài nghi, gần một tháng nỗ lực đều không thể biết tin tức Tôn Nhạc Ngư về sau chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ tìm kiếm, cũng tiếp nhận hiện thực.

Chính là trong đoạn thời gian kia Cao Bạch Liên xuất hiện.

Lòng nghi ngờ của Hạ Chinh Vũ cũng là từ khi đó bắt đầu dần dần tăng lên, bởi vì Cao Bạch Liên quá hiểu rõ tình hình Hạ gia bọn họ, điều này khiến hắn cảm thấy hơi khác thường.

Cao Bạch Liên quen biết hắn cũng không lâu, tại sao lại biết chuyện nhà của hắn nhiều như vậy? Hiển nhiên bởi vì có người cùng Cao Bạch Liên nhắc đến những thứ này.

Người kia là ai tự nhiên không cần suy nghĩ nhiều, về phần mục đích, thì khiến người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.

Năm đó bố trí nhiệm vụ chính là lão gia tử Cao gia, mệnh lệnh buộc bọn họ rút lui sớm cũng là lão gia tử Cao gia, chứng thực Tôn Nhạc Ngư mất chính là cậu cả Cao gia, con trai trưởng Cao lão gia tử.

Hết thảy quá mức trùng hợp, đúng dịp đến mức làm Hạ Chinh Vũ không khỏi suy nghĩ nhiều. Thế nhưng Cao gia quá mức phòng bị, thêm nữa những năm này lão gia tử Cao gia lăn lộn trong quân giới như cá gặp nước, khiến Hạ Chinh Vũ hắn nhất thời không có cách nào. Muốn trèo lên trên, tiếp cận càng nhiều chân tướng, hắn cũng chỉ có thể giả vờ hoàn toàn không biết gì cả cưới Cao Bạch Liên (aka cao da chó).

Nhưng hắn không yêu Cao Bạch Liên cũng là sự thật, điều này khiến nội tâm của hắn mười phần giãy giụa. Nhưng lúc hắn gần như muốn từ bỏ đường tắt này, thời điểm từ bỏ phương hướng ấy, một sự thật chân tướng trở thành lực đẩy lớn nhất.

Lăng Tranh không cách nào nhìn Hạ Ngự Đông: "Anh nói, năm đó ông nội anh chết cũng là lão già Cao gia xuống tay?"

Hạ Ngự Đông gật đầu khe khẽ một cái: "Còn có mẹ ta bà ấy..."

Lăng Tranh che đậy nội tâm khiếp sợ: "Lão già Cao gia tên gì?"

Hạ Ngự Đông trầm giọng nói ra ba chữ: "Cao Thế Xương."

Lăng Tranh nghe xong liền ngây ngẩn cả người, bởi vì người này, có thể cậu biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro