Chương 33. Phụ thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đời trước có một người gọi là Cao Thế Xương bởi vì vài án buôn lậu nhận tử hình, lúc ấy việc này rất oanh động, mà Lăng Tranh nhớ kĩ rõ ràng như vậy, bởi vì lúc ấy trình độ cái tin tức này chấn động khiến rất nhiều bản tin giải trí đều bị ép xuống, nhất là liên quan tới Lê Trường Tùng.

Lần kia Lê Trường Tùng hiếm thấy có đầu đề bát quái, tuôn ra cùng nữ minh tinh nào đó vào ra hộp đêm, mười phần thân mật. Kì thật lúc ấy vì tăng cao độ chú ý của fan hâm mộ cố ý tạo ra tin giả, kết quả không đợi buổi sáng Lê Trường Tùng đắc ý, liền bị tin tức cực lớn này đè lên, bởi vì tin tức pháp chế này còn lộ ra một số sự kiện liên quan tới nữ minh tinh bị quy tắc ngầm.

Lúc đó Lê Trường Tùng đã lòi đuôi cáo không giấu nổi, cho nên Lăng Tranh còn nghiêm túc vây xem một trận, bởi vậy ấn tượng tương đối khắc sâu.

Cao Thế Xương nhận được thời hạn thi hành án trước khi cậu chết ước chừng nửa năm, chỉ không biết phương hướng bên trong chuyện này có bút tích cha vợ cậu hay không. Nếu có, vậy cậu có thể suy đoán một chút hay không, người để lộ tin tức Hạ Kiến Hoa không phải con cháu Hạ gia này, thật ra có khả năng là cha vợ cậu?

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là Hạ Ngự Đông tự mình tra được chuyện này. Chẳng qua Lăng Tranh luôn cảm thấy, nếu như không phải Hạ Chinh Vũ cố ý nói ra, Hạ Ngự Đông có thể sẽ không nghĩ đến hướng ấy, dù sao nhiều năm như vậy Hạ Ngự Đông không còn để tâm Hạ Kiến Hoa.

Nghĩ đến như vậy, luôn cảm thấy lúc ấy có thể cha vợ cậu cùng Hạ Ngự Đông cho hai mẹ con Hạ Kiến Hoa rớt đài, hoặc là nói...

Không thể chứ?!

Trong đầu Lăng Tranh đột nhiên xuyên qua một ý nghĩ. Chẳng lẽ Hạ Kiến Hoa là con Ngô Ngộ Xuân? Như vậy liền không khó giải thích vì sao Ngô Ngộ Xuân đối với Hạ Kiến Hoa chăm sóc rất nhiều, nhưng điều này không phải thuộc vào loạn-luân sao...

Hạ Ngự Đông thấy biểu tình Lăng Tranh một mặt chán ghét, hỏi: "Thế nào? Cảm thấy chỗ nào không ổn?"

Trong tay Lăng Tranh cầm bản vẽ mặt phẳng bố cục quầy hàng siêu thị, lấy loại danh mục để đặt vật phẩm để bên trên, lắc đầu nói: "Không phải, em cảm thấy rất tốt. Chẳng qua cảm giác vị trí quầy hàng ở giữa hẳn nên bày nhãn hiệu dễ bán nhất đi, khách hàng tiện lợi lấy. Còn có dầu ăn cũng cần phải ở khu gia vị, không phải sát bên khu đồ uống."

Hạ Ngự Đông gật gật đầu: "Dầu ăn bày ở khu vực đã điều chỉnh qua, chẳng qua điểm em nói ngược lại không nghĩ tới. Nhãn hiệu tốt nhất để ở vị trí tốt nhất."

Lăng Tranh ừ một tiếng, nhìn khóe môi Hạ Ngự Đông vẫn còn chút sưng: "Ca, còn đau không?"

Hạ Ngự Đông ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tranh một chút, cười nói: "Không đau."

Lăng Tranh cũng cười rộ theo, chỉ là nhìn ánh mắt Hạ Ngự Đông nhìn qua, dù sao trong lòng cũng cảm giác hơi khó chịu. Ánh mắt này cùng ánh mắt lúc Hạ Chinh Vũ cùng người yêu một chỗ giống như vậy, thế nhưng hai người này tại sao đều là một mệnh như vậy...

Hạ Ngự Đông thấy trong mắt Lăng Tranh quan tâm không khó nhìn thấy, trong lòng cũng ấm áp lên theo, liền nói: "Thật không đau."

Lăng Tranh: "Ca..."

Hạ Ngự Đông: "Hả?"

Lăng Tranh có lòng muốn hỏi một chút cuối cùng Tôn Nhạc Ngư đến cùng có tìm thấy được không, bởi vì hôm qua phân nửa lời nói Hạ Ngự Đông khiến cậu lướt qua đi hỏi chuyện Cao Thế Xương, cho nên về sau cậu liền không tiện hỏi tới cùng. Thế nhưng cậu lại thật sự vô cùng nghi hoặc, vì điều gì ở kiếp này nghe được nguyên nhân cái chết Tôn Nhạc Ngư cùng ở kiếp trước không giống nhau lắm? Nhưng thấy hiếm thấy Hạ Ngự Đông tâm tình không tệ, chỉ nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, chú Hạ nhất định rất yêu dì Tôn."

Hạ Ngự Đông nghe vậy giống như nhớ lại cái gì, im lặng hồi lâu. Đến tận Lăng Tranh cho là khả năng hắn không muốn mở miệng nói gì, mới nghe người này chậm rãi nói: "Thực ra năm đó mẹ ta cũng chưa chết, người nhà họ Cao gạt cha ta, chẳng qua là muốn cấp cho Cao Bạch Liên một cơ hội thôi."

Trong lòng Lăng Tranh căng thẳng: "Vậy về sau..."

Hạ Ngự Đông nói: "Về sau Cao Thế Xương thả mẹ ta trở về, thế nhưng không biết lúc ấy bọn chúng tra tấn bà ấy ra sao, trạng thái tinh thần bà ấy thật sự không tốt. Biết cha ta cùng Cao Bạch Liên kết hôn, còn có con, liền tự sát. Bà nằm yên trên cái giường năm đó cha ta cùng bà kết hôn dùng, trong mắt tất cả đều là tuyệt vọng. Lúc ta đi vào bà còn ngồi ở đằng kia, mặt mũi tràn đầy nước mắt, chỉ tiếc trên giường nhiều máu lắm, nhiều đến mức khiến người ta cảm thấy chướng mắt..."

Lăng Tranh nghe được lục phủ ngũ tạng đều khuấy đảo với nhau, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt Hạ Ngự Đông lay động lơ lửng, gần như nhịn không được muốn dùng sức ôm lấy hắn.

Lúc này Hạ Ngự Đông lại tiếp tục nói: "Năm đó thật lâu về sau ta đều không mở miệng nói chuyện, bọn họ nói ta có thể bị dọa. Nhưng thực ra ta chẳng qua cảm thấy rất mâu thuẫn mà thôi. Cái loại này, đã sợ hãi nhớ tới, lại sợ quên mất cảm giác. Bởi vì đó là lần đầu tiên ta có ý thức tới nay trông thấy mẹ ta, cũng là... một lần cuối cùng."

Lăng Tranh hít thở sâu mấy lần, lại không cách nào bình tĩnh trở lại. Ở kiếp trước Hạ Ngự Đông không nói những chuyện này với cậu, bởi vì lúc ấy Hạ Ngự Đông cũng không biết nhiều đến vậy, thêm nữa tình cảm bọn họ lúc ấy cũng không tốt, mà thời điểm tình cảm hai người không tệ, cậu cũng không sống được bao lâu, Hạ Ngự Đông càng không có khả năng nói những chuyện gây áp suất thấp, cho nên bây giờ nghe được, cuối cùng không khỏi cảm thấy có chút khiếp sợ.

Thật không biết nên nói hai cha con này lực ý chí mạnh mẽ, hay là hiện thực quá tàn khốc.

Chỉ tiếc chuyện này không thể để cho nhiều người biết, bằng không thì tối thiểu còn có thể tra một chút Cao Thế Xương đến cùng có phải Cao Thế Xương cậu biết kia hay không. Cậu cảm thấy từ bối cảnh nhìn hẳn là 8 / 9 không quá 10.

Hạ Ngự Đông thấy dáng vẻ Lăng Tranh, cho là cậu đang sầu não chuyện chưa từng thấy của cha mẹ, liền nói: "Đúng rồi, chờ chú Hai trở về ta còn chuyển đến nơi này ra, buổi sáng hai ta cùng chạy bộ."

Lăng Tranh có chút bận tâm, bởi gì luôn cảm thấy một khi thành như vậy, tất cả Hạ gia đều là hổ báo sài lang, bà nội một người ở nơi đó cảm giác có chút nguy hiểm, thế là nói: "Anh nói vạn nhất Cao Bạch Liên đối với bà nội không tốt làm sao bây giờ?"

Hạ Ngự Đông nói: "Cha ta có sắp xếp, trong nhà sẽ không lại xảy ra chuyện."

Lăng Tranh nghe hắn nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm giác phải chú ý một chút mới tốt, liền suy nghĩ mấy người có thời gian đi kiếm người.

Ở kiếp trước vì chữa bệnh cho cậu Hạ Ngự Đông đi tìm không ít danh y, trong đó có một vị họ Quyền y thuật Trung y quả thật vô cùng xuất sắc, mặc dù trị không hết chứng bệnh dần dần khiến người khác lạnh lẽo này, nhưng kể ra phần lớn bệnh vẫn không thành vấn đề. Nếu như có thể, mời đến cho bà nội xem bệnh vẫn có chỗ tốt.

Chẳng qua lúc này trước tiên cậu vẫn cần suy nghĩ thật kĩ làm thế nào tra ra chuyện Cao Thế Xương. Chỉ cần có thể xác định Cao Thế Xương cậu biết cùng cha Cao Bạch Liên là cùng một người, vấn đề sau này liền dễ xử hơn nhiều. Chỉ là bây giờ lập tức liền ăn Tết, qua năm cha vợ cậu lại không biết chạy nhiệm vụ nào, đoán chừng cậu muốn cung cấp chút tin tức gì sẽ trở nên rất khó.

Lăng Tranh lâm vào đăm chiêu, có phần vì chuyện này hao phí tinh lực, tiếc nuối là, cho đến lúc thành tích khảo thí Hạ Ngự Đông đều có, cậu vẫn không thể nào nghĩ ra biện pháp quá tốt, bởi vì cha vợ cậu thật sự là rất khó trị, muốn khiến loại người này tin tưởng làm theo, quả thực so với tay không lên trời còn tốn sức hơn!

Hôm nay Hạ Ngự Đông đi trường học lấy thành tích, cũng không về Hạ trạch gấp, mà tìm đến Lăng Tranh. Hắn hiện đang tựa như quen thuộc, có chuyện gì tốt đều muốn chia sẻ với Lăng Tranh.

Lăng Tranh hiển nhiên hài lòng, vì vậy liền lấy ra đồ ăn ngon đã làm nhiều lần, cùng Hạ Ngự Đông còn có ba người Triệu Khải vây quanh bên bàn trà cùng một chỗ vừa trò chuyện vừa ăn. Đây là một lần cuối cùng Hạ Ngự Đông tới nơi này trong năm cũ, Lăng Tranh liền làm một đống đồ ăn hắn yêu thích.

Ban đêm, Lăng Tranh như cũ tiến vào phòng Hạ Ngự Đông, Hạ Ngự Đông cũng giống thường ngày di chuyển một chút, cho Lăng Tranh chỗ đi vào.

Lăng Tranh ngồi trên giường lau tóc, hỏi Hạ Ngự Đông: "Ca, đầu tóc ta không phải quá dài?" Khuôn mặt cậu về sau gầy thích hợp để tóc dài một chút, thế nhưng hiện tại cảm giác có chút quá.

Hạ Ngự Đông nhìn một chút, đúng là có chút dài, đều chạm vai. Thường xuyên nhìn thấy cũng không cảm giác ra biến hóa, ai biết trong lúc không ngờ tới (bất tri bất giác) liền lớn thành bộ dạng như thế. Thật giống như dáng người Lăng Tranh, giống như bao giờ cũng đang len lén biến mình gầy. Hiện tại nhìn kỹ như vậy, cùng thời điểm mới quen quả thực tưởng như hai người.

Giống như mê muội, Hạ Ngự Đông nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cằm Lăng Tranh. Lăng Tranh cứng đờ, nhưng rất nhanh lập tức trầm tĩnh lại, hướng Hạ Ngự Đông tươi cười.

Hạ Ngự Đông cảm thấy tim mình giống như thuyền trên mặt hồ bị gió thổi, lắc lư một chút, hung hăng lung lay, thật vất vả mới đứng vững.

Lăng Tranh thấy hắn đột nhiên nghiêng đầu đi, tay cũng giống như dính kịch độc nhanh chóng lấy ra, trong lòng có chút hiểu rõ, liền nói: "Ca, ngủ đi."

Hạ Ngự Đông một lần nữa đem sách cầm lên, "Không được, em ngủ trước, anh đọc sách một lúc."

Lăng Tranh dở khóc dở cười, "Thế nhưng anh sách cầm ngược."

Hạ Ngự Đông: ". . ."

Lăng Tranh nói xong cũng kéo chăn mền đến cổ trở xuống, cũng không biết thế nào, cứ như vậy trong nháy mắt, cậu cảm giác lông tơ trên người đều dựng lên, có loại rất cảm giác khác thường, thật giống như có người từ một nơi bí mật gần đó theo dõi cậu.

Cậu không khỏi nhìn chỗ cửa sổ một chút, nhưng cũng không có trông thấy cái gì, mà lúc này, Cao Bạch Liên xa trong Hạ trạch, thì nhận được một cuộc điện thoại nhà mẹ đẻ.

Điện thoại là cậu hai Cao gia gọi tới, hắn đầu tiên cười hỏi Cao Bạch Liên gần đây thế nào, mới dùng ngôn ngữ ám chỉ người ngoài không cách nào biết được hỏi Cao Bạch Liên, gần đây Hạ Chinh Vũ có phải ở nhà hay không.

Cao Bạch Liên nhìn giường chiếu trống rỗng bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia ác độc, lời nói ra như cũ nhẹ nhàng mà ngạo mạn, "Đúng vậy a anh hai, chuyện anh lần trước cùng ta nói đến cùng lúc nào mới có thể có tin tức?"

Cậu hai Cao vừa nghe là biết Hạ Chinh Vũ đang không có, liền nói: "Em gấp cái gì? Anh lần này gọi điện thoại là muốn nói cho em, em khiến cái tên Trương Chiếu thu liễm một chút. Hạ Chinh Vũ cũng không phải người bình thường, ngộ nhỡ thật sự bị phát hiện cái gì những năm này coi như mất toi công!"

Cao Bạch Liên có chút không phục: "Vậy làm sao bây giờ?"

Cậu hai Cao trong lòng mắng câu thứ vô dụng, mới chịu đựng cơn giận nói: "Anh hỏi em, lần này hắn trở về thái độ đối với em cùng Kiến Hoa thế nào?"

Cao Bạch Liên không nghi ngờ gì: "Còn chẳng phải như thế, chẳng qua ngược lại rất che chở Kiến Hoa. Lần trước Kiến Hoa phạm sai lầm, lão thái thái bắt nó cùng chú hai sáng sớm tinh mơ liền lên núi rèn luyện, khiến Kiến Hoa mệt mỏi vô cùng, lần này chinh vũ trở về trực tiếp khiến chú hai không cho phép ép buộc Kiến Hoa nữa."

Cậu hai Cao nghe xong, trầm mặc một trận mới nói: "Em cũng đừng nói em đồng ý. Anh lần trước đã nói với em như thế nào? Muốn chân chính lấy được Hạ gia, Kiến Hoa nhất định phải thành người tài giỏi, em về sau phải hung ác quyết tâm một chút cho anh, thật sự đem nó nuôi thành phế vật, em để nó lấy cái gì tranh cùng Hạ Ngự Đông?"

Cao Bạch Liên lập tức không được tâm tình bế tắc, nàng làm sao không muốn để cho con trai của nàng ưu tú một chút, thế nhưng trời sinh là cái thằng ngu không chịu nổi, cái này có thể trách nàng a? Ngẫm lại đã cảm thấy phiền muộn, liền đỏ mặt nói: "Anh hai, việc này em vẫn không muốn nói, nhưng các người cũng quá. . . Mỗi lần Chinh Vũ trở về đều là một thân thương tích, em muốn làm một chút cũng không được!"

Cậu hai Cao không dám tin hỏi: "Em nói hắn một thân vết thương?"

Cao Bạch Liên hừ một tiếng: "Em lừa anh làm gì!"

Cậu hai Cao trầm xuống thời gian lặng yên càng lâu hơn. Trong khoảng thời gian này Hạ Chinh Vũ cũng không có làm nhiệm vụ, thương tích trước kia sớm cũng đã sớm nên dưỡng tốt, trên người mang thương tích là xảy ra chuyện gì?

Cao Bạch Liên thời gian dài không nghe được tiếng trả lời, nghi ngờ kêu một tiếng: "Anh hai?"

Cậu hai Cao lúc này mới lấy lại tinh thần, "Tiểu Liên, nhớ kỹ anh hai, gần đây trước tiên cái gì cũng đừng làm, đem năng lực Kiến Hoa tăng lên cho anh mới đúng đắn. Nếu như lần sau anh đi còn cùng bộ dáng lần trước anh gặp nó lúc kia, không cần đến người nhà họ Hạ, anh sẽ đích thân động thủ trừng trị nó!"

Cao Bạch Liên chỉ có thể thanh âm buồn bực đáp ứng, cầu nguyện trong lòng cuộc thi lần này Hạ Ngự Đông thi kém chút mới phải.

Ai ngờ ngày thứ hai, Hạ Ngự Đông lại cầm hạng nhất trở về, dỗ lão thái thái đến không ngậm miệng được, nói thẳng vẫn là cháu trai lớn có tiền đồ. Mà cũng không biết là cái tát trước kia Hạ Chinh Vũ đánh Hạ Ngự Đông lập tức khiến lão thái thái không bỏ qua, hay thật sự đơn giản là thành tích Hạ Ngự Đông thi tốt, lão thái thái thế mà đem người có năng lực nhất dưới tay mình cho Hạ Ngự Đông làm thầy! Hơn nữa còn để Hạ Ngự Đông tham dự hội nghị trong các công ty cỡ lớn, danh chính ngôn thuận bắt đầu xem như người nối nghiệp mà bồi dưỡng!

Gần sang năm mới, Cao Bạch Liên trực tiếp cấp bách tia lửa đầy miệng, đáng giận là Hạ Chinh Vũ lúc này lại không nói gì.

Hạ Ngự Đông nhìn lấy dáng vẻ ả bị đè nén trong lòng cảm thấy đã giải hận, chuyện lúc đã ăn cơm tất niên xong liền trở về trong phòng cùng Lăng Tranh gọi điện thoại, thời gian gọi rất lâu, giống như rất nhiều năm chưa từng gặp mặt, trò chuyện không hết chủ đề. Lúc sau hắn quyến luyến cúp điện thoại, chuẩn bị ngủ một giấc ngày thứ hai liền đi tìm Lăng Tranh. Kết quả vừa định xong vẫn chưa tới một phút đồng hồ, ba hắn giống như âm hồn lặng yên không một tiếng động đi vào trong phòng của hắn.

"Cha?" Hạ Ngự Đông cực nhỏ giọng kêu một tiếng.

"Ừ. Mặt, còn đau không?" Hạ Chinh Vũ vuốt ve đầu con trai, thanh âm rất nhẹ, động tác cũng có chút vụng về, căn bản làm cho không người nào có thể tưởng tượng người này cùng trước đó ra tay đánh người là cùng một người.

Nhưng mà Hạ Ngự Đông cũng không bất mãn bất kỳ cái gì, chỉ nói: "Không đau. Cha người phải đi rồi?"

Hạ Chinh Vũ ừ một tiếng, tựa hồ muốn nói chút gì, cuối cùng lại trở thành một câu không liên quan chủ đề, hắn nói: "Tiểu Đông, sau khi cha đi, con tìm một cơ hội nói cho chú hai con, mười năm trước chuyện hắn nghe được ngoài cửa phòng ta, không phải sự thật."

Hạ Ngự Đông: "Chuyện gì?"

Trả lời hắn là cửa bị thanh âm khẽ đóng cửa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường:

Lăng Tranh (xoắn xuýt): Ca, em không thể cắt tóc.

Hạ Ngự Đông (nghi ngờ): Vì cái gì?

Lăng Tranh (thở dài): Thợ trang điểm nói bộ dáng của em bây giờ không trang điểm cũng giống hồ ly tinh, tóc càng dài càng tốt.

Hạ Ngự Đông (âm thầm thở phào) trong lòng tự nhủ: Hoá ra ta không chỉ một mình.

Lăng Tranh (hiếu kỳ): Ca, ngươi tại sao không nói chuyện?

Hạ Ngự Đông (tắt đèn): Cùng hồ ly tinh đi ngủ, tốt nhất là ít nói.

Lăng Tranh (không hiểu): Có ý tứ gì?

Hạ Ngự Đông (buồn bực thanh âm): Bản thân muốn! ! !

Lời bợn edit: Cmn làm xong hết máy nóng quá tự tắt TAT, rõ ràng đã lưu lại nhưng vẫn mất nửa chương, bợn nóng máu quá quăng đại lên word chém gió... Ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro