🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Bánh xe lăn trên đường đá cuội, xe ngựa chạy được nửa đường, đột nhiên có người chặn đầu xe, thị vệ kéo dây cương dừng lại, cười gằn nhìn hai người:

"Hai huynh đệ có chỉ thị gì mà cản đường đại nhân nhà tôi?".

Hai người kia mặc kính trang, bên hông đeo trường kiếm, cũng là người luyện công, một người lạnh lùng nói: "Đại tướng quân mời Văn đại nhân về làm khách, sai chúng tôi truyền tin."

Thị vệ ngồi trên xe ngựa cười lạnh một tiếng, cầm đao bên hông, lúc này, một giọng nam hơi khàn khàn từ trong xe ngựa vọng ra.

"Lịch Trung, xảy ra chuyện gì."

Lịch Trung còn chưa kịp nói chuyện, một người trong đó liếc cậu một cái, lớn tiếng nói: "Văn đại nhân, đại tướng quân của chúng tôi mời ngài qua phủ nói chuyện."

Người bên trong ho nhẹ một tiếng, thanh âm ôn nhu, nội dung lại không chút nào nể mặt: "Nếu như ta không muốn đi thì sao."

Hai thị vệ nhìn nhau, chắp tay xin lỗi: "Vậy thì anh em chúng tôi chỉ có thể để Văn đại nhân thiệt thòi."

Lịch Trung thoáng chốc trở nên lạnh lùng, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm hai người, cơ bắp gồng lên, tay đặt sẵn sàng lên đao giắt bên hông, cười lạnh nói:

"Khí phách không nhỏ!"

Người bên trong cũng cười, nhẹ giọng nói: "Đại tướng quân mời ta? Hai người các ngươi đừng nói bậy, Thích tướng quân là quăng cổ chi thần, sao có thể làm cái chuyện chặn xe bắt cóc quan to? Ta nghĩ có vẻ như hắn là gián điệp ngoại quốc, có ý định xấu xa rắp tâm hại người, nên bị trừng phạt."

Hai thị vệ lập tức toát mồ hôi lạnh, nghe cậu nói như muốn định tội cho bọn họ, tội này bọn họ không gánh nổi, một người trong đó mỉm cười, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn:

"Anh em chúng tôi chỉ là người đưa tin, các lão cần gì so đo với chúng tôi."

Người đàn ông trong xe ngựa không muốn lãng phí thời gian nói chuyện, chỉ gọi một tiếng: "Lịch Trung".

Lịch Trung cung kính cúi đầu, không để ý đến hai người bọn họ, lên xe ngựa đi về phía trước, hai thị vệ thấy vậy liền tránh ra.

Cảm giác trên đường đi không tốt tý nào.

Văn đại nhân đang nghiêm túc nói chuyện trong xe ngựa, sắc mặt đỏ bừng, không ai biết cậu đang phải chịu đựng kiểu tra tấn nào, một tay nắm tay vịn hơi căng thẳng, không dám ngồi thẳng mà nghiêng người sang một bên, cắn đốt ngón tay nhẫn nhịn. Bất cứ khi nào xe ngựa xóc nảy cậu đều phát ra giọng mũi khó chịu. Loạng choạng cả quãng đường, cuối cùng cậu cũng chịu đựng được đến phủ. Cậu cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, xuống xe ngựa, vào phủ tắm rửa.

Nha hoàn chuẩn bị nước nóng và đồ dùng để tắm rửa, sau đó lui ra ngoài.

Văn Ngọc Thư ngồi trong bồn tắm, nước trong suốt đến ngực, thứ bị liếm mút sưng đỏ mơ hồ nhô lên khỏi mặt nước. Cậu hơi nhíu mày, như nhẫn nhịm gì đó mà hơi rên nhẹ một tiếng, bàn tay ngâm nước cầm một chuỗi hạt Phật bằng gỗ đàn hương màu xanh lá cây có dính chút chất lỏng màu trắng, đặt chúng trên khay, nước trong dần trở nên đục.

Cậu tắm rửa sạch sẽ, vừa đi ra, trên người chỉ mặc lớp áo lót màu trắng, còn chưa kịp mặc xong, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện rất lớn.

"Đại tướng quân, đại nhân đang tắm rửa, ngài không thể vào."

Bên ngoài vang lên thanh âm lo lắng của người hầu, nội y Văn Ngọc Thư mặc trên người rộng thùng thình, ngẩng đầu nhìn lên.

Cậu giống như tùng bách, chỉ mặc một cái áo mỏng bên trong, mái tóc đen mềm mại tùy ý xõa sau lưng, đuôi tóc nhỏ xuống nước, thanh âm càng ngày càng gần, cửa phồng rầm một tiếng bị đẩy ra.

Làn gió lành lạnh thổi bay hơi ẩm âm u trong phòng, một người đàn ông anh tuấn trong bộ áo gấm đen thêu hoa văn sẫm màu bước qua ngưỡng cửa, trên vai khoác chiếc áo choàng đen, trở tay đóng cửa lại sau lưng, bỏ người hầu còn ồn ào bên ngoài. Hắn nhìn người đàn ông còn chưa mặc xong quần áo đứng bên bồn tắm.

Văn Ngọc Thư chỉnh lại quần áo, nhạt nhẽo nói: "Đại tướng quân đừng quá lỗ mãng."

Thích Vận bình tĩnh cởi áo choàng, ném lên bàn bên cạnh, sấn cả người còn bám hơi lại bên ngoài đến gần cậu: "Nếu thuộc hạ không mời được Văn đại nhân, vậy ta tự mình đến gặp. Không biết Văn đại nhân có hài lòng không?"

Văn Ngọc Thư cười: "Dĩ nhiên hài lòng."

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh ung dung của cậu, quai hàm Thích Vận căng chặt, ngoài mặt hắn cố mỉm cười, thấp giọng hỏi:

"Nghe nói Văn đại nhân hoài nghi ta là gián điệp nước khác?"

Văn Ngọc Thư mặc dù chỉ mặc một cái áo lót màu trắng, trên cổ áo hơi hở ra mơ hồ có vết đỏ mơ hồ, nhưng khí chất cũng không yếu thế, nhẹ giọng thở dài: "Thích tướng quân sao lại nói như vậy, Tu Cẩn rất nhát gan, làm sao dám đổ oan cho bổn tướng quân."

"Ngươi không dám?"

Trên cổ Thích Vận còn vết cắn, mấy ngày nay hắn bị thuộc hạ trêu chọc rất nhiều, vào triều là phải quấn kín mít, sợ tiểu hoàng đế nhìn thấy về méc với thái hậu, hắn lại bị chị gái lải nhải đau cả đầu. Nhưng lúc hắn tắm, đụng phải vết thương sinh đau, hắn sẽ không tự chủ nhớ đến gương mặt vô tâm này. Hắn kề sát mặt Văn Ngọc Thư, dùng một đôi mắt đen nhìn chằm chằm cậu, cười nói: "Văn đại nhân làm ta đội mưa chờ vô ích, lại còn bảo không dám?"

Hắn thân hình cao lớn, cố ý tới gần thời điểm, cảm giác bị áp bách cũng tới gần, Văn Ngọc Thư đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt kinh ngạc, lộ ra một chút xấu hổ:

"Hóa ra Thích tướng quân không phải cố ý học đòi văn vẻ, mà là Tú Cẩn hiểu sai."

Cậu cầm áo bào lên, lại thở dài một tiếng: "Cũng đúng, tướng quân không câu nệ tiểu tiết, chỉ sợ ngay cả học đòi văn vẻ là cái gì cũng không biết..."

Thích Vận ngẫm lại một chút, khuôn mặt đẹp trai tối sầm lại: "Họ Văn, ngươi xem thường ai đấy!"

Văn Ngọc Thư chọc giận hắn một hồi, cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều, không biết là cố ý hay sao, cũng không vội che dấu vết trên vai cùng cổ, vết răng đỏ au dưới cổ áo hơi hở mơ hồ lộ ra, Thích Vận tự nhiên nhìn thấy, hắn sửng sốt một chút, nhớ lại xem mình có cắn nơi này không, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống, cười lạnh nói:

"Thảo nào trong phòng này có mùi gì? Văn đại nhân vừa mới từ Câu lan ngõa xóa nào đi ra? Mùi như hồ ly hoang, còn bị người cắn."

Văn Ngọc Thư bình tĩnh chỉnh lại quần áo, mặt mày ôn hòa, cười nói: "Đúng vậy... Tướng quân cho ta kinh nghiệm quá tệ, phải thử người khác mới biết được là như thế nào là dục tiên dục tử."

Mặt Thích Vận ngay lập tức sa sầm: "Văn Ngọc Thư, ngươi đi Nam Phong quán?"

Hắn chợt thoáng thấy trên khay có một chuỗi hạt Phật dính đầy tinh dịch, từng hạt từng giọt ướt sũng, tỏa ra ánh sáng bóng loáng như có thứ gì đó thấm vào, hắn sửng sốt hồi lâu rồi nghiến răng nói "Cũng biết chơi thật đấy, nhỉ? Văn đại nhân? Chuỗi hạt eo bao nhiêu năm rồi mà vẫn có thể nhét vào sao? Ta không ngờ ngươi lại dâm như vậy đấy!"

Văn Ngọc Thư bình tĩnh ngồi trên ghế uống trà, khẽ thở dài: "Đương nhiên là vì Thích tướng quân làm ta đau quá, không dâm nổi."

Thích Vận choáng váng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, sống đến hai mấy nồi bánh chưng như vậy lần đầu tiên nếm trải nhục nhã, cảm thấy từ lúc bị người này nhắm vào hắn tổn thọ mất mấy năm, thật lâu mới có thể bình tĩnh lại, rất không cam lòng:

"Tên đĩ đực kia tốt thế à?"

Văn Ngọc Thư kinh ngạc nhìn hắn, đặt chén trà lên cái bàn nhỏ bên cạnh: "Tiểu hầu gia sao gọi Giang đại nhân là đĩ đực?"

Thích Vận ngẩn ra, sắc mặt cổ quái: "Ai? Giang Ngôn Khanh? Hắn có mâu thuẫn với ngươi mà?"

Văn Ngọc Thư đầy ẩn ý nhìn hắn.

Thích Vận, người cũng có mâu thuẫn với Văn Ngọc Thư: "..."

Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, trong lòng không vui, giọng điệu có chút châm chọc: "Hồ ly đực Giang Ngôn Khanh kia có gì tốt? Để cho Văn tiên sinh có nhiều dư vị như vậy, dâng cổ cho người khác cắn." Mà tại sao chỉ có hắn là bị cắn.

Văn Ngọc Thư cười cười, miêu tả khá tài tình: "Đương nhiên chỗ nào cũng tốt, không giống Thích tướng quân..." Cậu ngừng nói.

Thích Vận tức giận cười đáp lại, vuốt ve nhẫn ban chỉ ngà voi, hắn vừa mới từ doanh trại cưỡi ngựa tới đây, nhẫn ban chỉ đeo bắn tên còn chưa rời ngón tay, một thân lệ khí từ chiến trường sát phạt tỏa ra, thong dong nói: "Xem ra tướng quân này lần trước không làm Văn đại nhân hài lòng, là lỗi của ta, lần này... để ta bù đắp."

Không biết bị so với điếm nam hay so với Giang Ngôn Khanh khó chịu hơn, hắn tức giận đến mức đối phương vừa mở miệng đã tức chết, biết mình không thể nói lại Văn Ngọc Thư, hắn quyết định để cậu suy nghĩ lại kỹ càng, bế người ngồi trên ghế sải bước vào phòng, ném lên giường, cởi ủng leo lên theo, để cậu cẩn thận cảm nhận xem ai là người khiến cậu thoải mái.

Chiếc giường lớn trong phòng không ngừng rung chuyển, một bóng người cao lớn cường tráng đang đè lmột người đàn ông mảnh khảnh, gác hai chân lên vai hắn, địt cậu trong tư thế một người văn nhã không chịu nổi, một lúc sau tiếng nức nở khàn khàn của người đàn ông i vang lên.

Ngay sau đó, bên trong truyền đến một tiếng cười trầm thấp: "Khóc cái gì? Văn đại nhân, ngươi cào bao nhiêu dấu lên lưng ta, còn nói ta làm đau ngươi? Không thể dâm nổi?"

Người bên dưới không nói nên lời.

Căn phòng tràn ngập mùi hương tình dục.

Hôm nay tướng quân đến Văn phủ, nghe nói là cố ý kiếm chuyện, dù sao trên đường hắn mời Văn đại nhân đến phủ mà bị từ chối, mất mặt. Không bao lâu sau đó lại tự tiện từ doanh trại cưỡi ngựa xông vào Văn phủ, còn không thèm bái thiếp, lại cãi nhau kịch liệt với Văn đại nhân trong phòng.Thị vệ của Văn phủ tức giận muốn xông vào, nhưng Văn Ngọc Thư đã nghiêm khắc ngăn họ lại. Khi cánh cửa lại mở ra, đại tướng quân khóe môi rướm máu rời đi.

Mọi người nghe vậy đều hít sâu một hơi, Thích Vận chính là tiểu hầu gia, em trai của thái hậu, cũng là nhị thúc duy nhất của tiểu hoàng đế, cậu thật là to gan dám đánh vào mặt người ta, nhìn xem môi Thích tướng quân bay mất một mảnh da, nếu hắn thực sự so đo, Văn đại nhân sao có thể yên bình?

Những người tin chắc họ không thể hòa giải được vô cùng thổn thức.

Trong vòng vương vãi dấu vết dâm loạn.

Văn Ngọc Thư đuổi thị vệ đi, khen ngợi Thích Vận trước mặt Giang Ngôn Khanh, xong rồi lại khen ngợi Giang Ngôn Khanh trước mặt Thích Vận, bị hai người lần lượt lăn lộn một hồi, bây giờ cậu trần truồng đầy dấu yêu nằm bên giường, hai tay bủn rủn bưng tách trà trên ghế đẩu lên, chậm rãi nhấp vài ngụm, trông hắn cũng không tức giận lắm, cũng không ai biết con cáo già bụng đầy ý xấu này đang nghĩ gì.

...

Sau khi Thích Vận đi tắm trở về, thị vệ đi tới nói Giang đại nhân đã đến, hắn trần truồng với tấm lưng rộng đầy vết xước, mặt không đổi sắc ném chiếc khăn tắm vào chậu, mới nhớ ra là hắn đã bảo tối nay Giang Ngôn Khanh đến phủ, hỏi em vụ lũ lụt ở phía nam được sắp xếp như thế nào, bây giờ bộ tộc Cáp Tát ở biên giới cũng đang có động thái, nếu thực sự xảy ra chiến tranh, nội bộ nhất định phải xử lý tốt để không bị người khác lợi dụng, ảnh hưởng đến biên cương, kéo chân sau của hắn.

Hắn đuổi thị vệ đi, thay quần áo đi ra ngoài, trong thư phòng, Giang Ngôn Khanh đang uể oải ngồi trên ghế thái sư, bưng chén trà uống trà, xuống triều rồi, người đàn ông này vẫn ăn mặc diêm dúa, một bộ y phục đỏ thêu chỉ vàng, càng nhìn càng hoa hòe hoa sói, Thích Vận nhếch môi bước tới.

"Nội các có kế hoạch đối phó với việc cứu trợ thiên tai như thế nào?"

Giang Ngôn Khanh đặt tách trà xuống liếc nhìn Thích Vận, hắn quanh năm mặc một chiếc áo choàng gấm màu đen, đơn điệu nhạt nhẽo, gu thẩm mỹ dưới điểm trung bình.

Ánh mắt y rơi vào vết cắn trên cổ vài giây, rồi bình tĩnh thu lại: "Ân Tu Hiền bị ốm, không còn sức lực để lo việc nội chính. Nội các hiện do ta và Văn Ngọc Thư phụ trách. Bây giờ quốc khố không đủ, hắn đề nghị mượn ngũ cốc cũ từ các thành trì xung quanh, các thư tín đã ra roi thúc ngựa gửi đến. Người của Công bộ được cử đến để kiểm soát lũ lụt, Hộ bộ đi cứu trợ, còn có vài ngự y đi theo với lượng lớn các loại thảo dược, đề phòng vạn nhất."

Không có Ân Tu Hiền nhúng tay, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, Thích Vận và Giang Ngôn Khanh nói chuyện một lúc mới yên lòng.

Bàn xong chuyện công việc, không còn gì để nói, hai người im lặng ngồi trong thư phòng, trời đã khuya, ánh nến leo lắt.

Thích Vận vẫn là nhịn không được, kéo khóe môi: "Giang Ngôn Khanh, ngươi ngay cả kẻ thù chính trị của mình cũng không buông tha?"

Giang Ngôn Khanh vừa rồi trên đường nghe thấy người này đã đến Văn phủ, cũng thở dài.

"Nói cứ như ngươi buông tha ấy."

Hai người liếc nhìn nhau một cái.

Thích Vận ngả người ra sau, mân mê nhẫn ban chỉ ngà voi trên ngón tay cái, cách một chiếc bàn, Giang Ngôn Khanh buông thõng dựa vào ghế thái sư, vô tư vuốt tua quạt xếp, không hẹn mà cùng nghĩ.

Cái thằng này rốt cuộc hơn mình chỗ quái nào?

-

Chương sau dài nên t4 off t5 lên nha quý dị =)))

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro