🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Nhìn biểu cảm của hai người cũng không có gì, nhưng lúc rời đi lại cảm thấy có chút không vui. Không có gì để nói, chỉ là nhìn thấy đối phương lại nhớ người đó đã khen ngợi đối phương giỏi hơn mình trên giường ra sao. Họ đều là thiên chi kiêu tử, bản tính háo thắng đã ở trong xương, bị chê kỹ năng giường chiếu không ra gì thì cho dù thân thiết đến đâu, cho dù hai người lớn lên cùng nhau cũng nghẹn đắng trong lòng, không thường xuyên gặp nhau nữa.

Hai ngày qua bình lặng, trên triều cũng không có biến hóa gì, Văn đại nhân tựa hồ cũng không để trong lòng mấy sự tình kia, không khác gì trước kia. Chuyện này làm Giang Ngôn Khanh cảm thấy kỳ lạ, người có thù tất báo như Văn Tu Cẩn, sao có thể dễ dàng tha cho y và Thích Nhị như vậy.

Miền nam mưa to, mấy ngày nay kinh thành mưa liên tục, thời tiết u ám, các đại thần thượng triều xong ra khỏi Hoàng cực môn, vừa lúc Văn Ngọc Thư chuẩn bị lên xe ngựa, Giang Ngôn Khanh đã hô to "Văn đại nhân—" gọi lại. Với chiếc áo choàng đen trên vai, cậu quay lại nhìn người đàn ông.

Gạch lát nền ướt sũng, trên đầu che một chiếc ô giấy màu xanh lá cây, trên vai khoác một chiếc áo choàng đen, cậu đứng bên cạnh xe ngựa bình tĩnh cười nói:

"Giang đại nhân, có chuyện gì?"

Giang Ngôn Khanh cũng khoác trên vai một chiếc áo choàng, người hầu muốn cầm ô cho y, nhưng y giơ tay từ chối. Nhìn người đàn ông điềm tĩnh, y cũng cười, chậm rãi nói:

"Mấy ngày nay không thấy Văn đại nhân báo thù, Ngôn Khanh cũng rất luống cuống bất an. Ta muốn hỏi, Văn đại nhân đang âm mưu chuyện gì thế?"

Văn Ngọc Thư cười ha một tiếng, cậu mặc triều phục, thị vệ cung kính che ô cho cậu, khí chất không người sánh kịp, ân cần nói: "Giang đại nhân hình như tìm lầm người rồi, Văn mỗ không biết chữa bệnh luống cuống bất an, Giang đại nhân nên thỉnh thái y xem kỹ một chút."

Chuyện khác thì không muốn nói nhiều hơn.

Giang Ngôn Khanh nhìn cậu một lúc, vài hạt mưa mát lạnh rơi xuống vai y, đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua vai, trái tim Giang Ngôn Khanh nhảy dựng lên, vô thức nắm lấy cổ tay cậu.

Y không thể hiểu nổi nói: "Văn đại nhân, ngài đang chơi cái gì vậy?" Làm y sống lưng ớn lạnh.

Văn Ngọc Thư bị y nắm tay, nụ cười không thay đổi: "Chỉ là quan tâm đến Giang đại nhân một chút thôi, kẻo trời mưa bệnh càng nặng hơn."

Giang Ngôn Khanh dĩ nhiên không tin nổi mấy câu này,  y quay đầu lại nhìn quanh quất, chợt thấy trong cơn mưa phùn, Thích Vận đang đứng cách đó không xa trong triều phục, thấy y quay đầu lại, ánh mắt hai người nhìn nhau hai giây, sau đó hắn xoay người rời đi không nói lời nào.

"..."

Giang Ngôn Khanh quay đầu lại,  thấy Văn Ngọc Thư cũng nhìn đi chỗ khác, liền cười:

"Văn đại nhân đang định. . .châm ngòi ly gián à? Thứ Ngôn Khanh nói thằng, chiêu này vô dụng."

Văn Ngọc Thư thở dài: "Giang đại nhân suy nghĩ nhiều rồi."

Cậu bình tĩnh rút tay về, khom người lên xe ngựa, thị vệ cũng thu ô giấy xanh xuống, Giang Ngôn Khanh cũng không tiếp tục ngăn cản, nhìn thị vệ lái xe đi.

Xe ngựa không đi hướng Văn phủ mà rẽ sang một con đường hoàn toàn khác, đến trước một phủ đệ nguy nga tráng lệ, thị vệ gõ cửa đưa bái thiếp cho gác cổng, người này vội vàng khom người xuống, cung kính mời Văn Ngọc Thư vào, đưa cậu đến thư phòng.

Thị vệ đứng ở cửa thư phòng thoạt nhìn là người biết võ, khắp người toàn mùi máu tươi, chắp tay hành lễ đi vào bẩm báo, không lâu sau, trong thư phòng truyền đến một giọng nói già nua:

"Tu Cẩn đến đấy à? Mau vào đi."

Vẻ mặt Văn Ngọc Thư không thay đổi, cậu nghiêng đầu phân phó thị vệ chuyển thuốc bổ cho người hầu, vừa vào cửa, một người hầu cung kính chào hỏi, cởi áo choàng dính nước mưa, thị nữ bưng khay, hạ mắt bước vào, phục vụ trà rồi lui xuống.

Cậu ngồi vào bàn, nhìn thoáng qua Ân Tu Hiền.

Ân Tu Hiền bị bệnh mấy ngày rồi, hiện tại đã khỏi bệnh, ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt thì không còn thấy gì bất thường nữa, ông ta mặc một thân áo bào màu xám thẳng tắp, tao nhã hòa ái, tóc đã điểm hoa râm, nhưng đôi mắt lại không thấy già, vẫn sắc bén làm người ta ớn lạnh.

Văn Ngọc Thư chỉ nhìn ông ta một hai lần, sau đó quay đầu đi, nhìn văn tự uy nghiêm trên bàn, cười nói:

"Hôm nay sắc mặt của nghĩa phụ đã khá hơn rất nhiều."

Ân Tu Hiền thở dài: "Ta già rồi vô dụng, nhờ hoàng thượng thương tình, cho nghỉ phép mấy ngày."

Ông ta lại cười, ấm áp nói với Văn Ngọc Thư: "Nếm thử trà ta trong phủ đi, hợp khẩu vị của con."

Văn Ngọc Thư mỉm cười nói vâng, rũ mắt nhìn xuống tách trà bằng sứ trắng, mọi thứ trong phủ của Ân Tu Hiền đều là thứ tốt nhất. Cậu cầm tách trà lên nhấp một ngụm trà quý giá, nghe thấy Ân Tu Hiền ho khan rồi chậm rãi nói:

"Chuyện phía nam mưa to, người Hộ bộ phái đi cứu tế là Trương Kim à?"

Văn Ngọc Thư đang nếm trà hơi dừng lại một chút, đặt chén trà sang một bên, cười nói: "Là Trương Tân, Trương đại nhân."

Ân Tu Hiền không biết  đang suy nghĩ cái gì, bưng trà thổi thổi, hớp một ngụm, một lúc sau mới nhàn nhạt nói:

"Trương Tân ... là một nhân tài. Nếu hắn làm tốt lần này, chức quan cũng sẽ thăng."

Thật không may, lại không phải người của ông ta.

Một tiếng sấm vang lên, mưa ngày càng nặng hạt, tiếng nổ lách tách ngày càng gấp gáp.

......

Mấy ngày nay nhìn có vẻ êm đềm, nhưng thực ra giữa Hộ bộ và doanh trại kinh thành đã xảy ra mấy xích mích, vì đều là chuyện nhỏ nên không đến tai Giang Ngôn Khanh và Thích Vận. Tháng này, tới ngày lãnh lương Thanh lại tư vô cùng bận rộn, liên tục có xe ngựa đến đi, ai nấy đều tới nhận bổng lộc.

"Rầm ——"

Chiếc bàn trước mặt viên quan phụ trách phân phát bổng lộc bị rung chuyển, những quan viên khác trong phòng đều giật mình, nhìn thấy một người đàn ông quan võ lực lưỡng nhân đang hung hăng trừng mắt nhìn quan võ mặt tái mét ngồi sau bàn:

"Hộ bộ các người có ý gì? Tại sao các người lại biến tiền lương của chúng ta thành hạt tiêu, tô mộc!"

Thứ này ngay cả cái bụng cũng không thể lấp đầy, trừ phi mặt dày đem bán đi, lấy chút tiền mua thức ăn, chứ không tháng sau xác định bụng đói!

Quan văn kia mặt tái nhợt, cố nén lửa giận nói: "Đội cứu trợ thiên tai ở phương Nam đã lấy đi toàn bộ tiền bạc, hiện tại ngân khố trống rỗng, tất cả mọi người đều tiết kiệm như vậy, tại sao các tướng quân trong doanh lại không?"

Tướng lãnh kia cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn những quan viên khác, hung ác nói: "Ta còn muốn hỏi các ngươi tại sao lại cắt gần 70% cho tướng lĩnh trong doanh trại, vài tiểu quan các người còn khất con mẹ nó tiền, Hộ bộ các ngươi cố tình bóp chết chúng ta à?!"

Quan văn chưa từng thấy qua loại người thô tục như vậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, tức giận nói: "Lệnh cấp trên ta không biết, nếu có chuyện gì thì tự mà đi hỏi Giang đại nhân!"

Ông ta phất tay áo quay người sang một bên, không muốn lại nói chuyện với những người thô bạo và man rợ như vậy.

Võ quan chửi thề một câu, đá mạnh vào bàn rồi giận dữ bỏ đi, quan văn tức giận mắng một tràng.

Từ xa xưa, quan văn và quan võ luôn bất hòa, thời đại này càng trọng văn khinh võ, các võ quan liều mạng trên chiến trường, thậm chí còn suốt ngày bị người ta nghi kị, thế mà không được đối xử công bằng, mấy võ quan kia tức máu nóng đầy đầu, rời Thanh lại tư thì đến thẳng dinh Hầu phủ kể với Thích Vận chuyện này.

Vị tướng vỗ bàn lúc đầu không uống nổi chút trà nào, cứng ngắc nói: "Tướng quân, Giang đại nhân đang có ý gì đây? Trước đây chưa từng có tiền lệ như vậy, tiểu quan kia cũng nói chúng ta tự mình hỏi Giang đại nhân."

Các tướng lĩnh khác phẫn nộ bất bình.

Khuôn mặt đẹp trai của Thích Vận lạnh te, mâu thuẫn duy nhất giữa hắn và Giang Ngôn Khanh cũng chỉ có Văn Ngọc Thư, tên đó có ý gì? Được hời còn đi khoe mẽ?

Ánh mắt hắn âm trầm, khóe miệng giật giật: "Được, ta còn chưa có quấy rầy hắn, hắn đã quấy rầy ta."

Mấy tướng lĩnh từ Hầu phủ trở về, doanh trại đang mổ dê ăn, nói là tướng quân đưa tới, bọn họ tức quá ăn không ngon, nhưng các thuộc hạ nhiệt tình mời thế là cũng ngồi trên ghế đẩu, vây quanh một cái nồi tròn bốc khói, ăn thịt uống rượu nói chuyện, một lúc sau mặt đỏ bừng.

Có người hỏi họ hôm nay nhận lương chưa?

Một vị tướng cười lạnh một tiếng: "Lãnh được rồi, bị đám Hộ bộ biến thành mộc hương."

Những tiểu quan khác đều lắc đầu thở dài.

"Các đại nhân thế là tốt rồi. Chúng tôi còn bị thẳng thừng khất nợ, làm việc không công suốt một tháng."

Một tiểu quan chức vụ nhỏ uống quá nhiều, đỏ mặt mắng: "Trước đó tôi đã nghe nói tướng quân có bất hòa với Giang đại nhân bên Hộ bộ, ai ngờ bên đấy lại hẹp hòi như vậy!"

"Thật à! Thảo nào lại trùng hợp như vậy, tranh cái một chút, bổng lộc cả doanh trại chúng ta bị cắt giảm ngay lập tức, tính ra oai phủ đầu à?"

Cũng không biết là ai phẫn nộ mà hét lên câu này, mọi người càng nghe càng thấy có lý, đúng ghê chứ còn gì nữa? Giang đại nhân lần này đích thị là đang cố gắng ra oai với các tướng lĩnh của họ, muốn thể hiện cho họ biết khả năng của Hộ bộ! Họ không nuốt trôi nổi cục tức này, rượu đến miệng rồi cũng uống không vô.

"Không được, nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học!" Một vị tướng quân nghiến răng nghiến lợi.

Ngày hôm sau, lâm triều.

Các quan thuộc phe Thích Vận lớn tiếng báo dân du mục phía biên cương đang có động thái, liên tục vượt biên đốt phá, giết chóc, cướp bóc, chọc giận uy nghiêm thiên tử, mong hoàng thượng phái tướng quân xuất chinh, dập tắt dị động.

Phe hòa bình và phe chiến tranh đang tranh cãi không ngừng, tiểu hoàng đế mười tuổi ngồi trên ghế rồng, nhìn chú mình nói:

"Đại tướng quân thấy thế nào?"

Thích Vận là người phe chủ chiến, lạnh lùng nói: "Lòng muông dạ thú, không cần thương lượng, muốn chiến thì chiến."

Ân Tu Hiền khỏi bệnh, hôm nay vào triều sớm, tay cầm hốt bảng, ông ta đứng ở vị trí cao nhất ở hàng quan văn, vẻ mặt bình tĩnh, như thể không hề kinh ngạc trước dị động ở biên cương, cũng đã có biện pháp đối phó.

Không lâu sau, một viên quan từ trong hàng đi ra, tay cầm hốt bản cúi người lớn tiếng nói:

"Bệ hạ suy nghĩ kỹ, hiện tại phương nam cứu nạn đội vừa mới rời đi, ngân khố không đủ, làm sao có thể cung cấp lương thực chống đỡ loạn chiến? Không bằng phái đại thần đến Nghĩa Hà yêu cầu họ đưa ra một số điều kiện."

Văn Ngọc Thư đứng ở hàng thứ hai, rũ mắt xuống, không nói chuyện.

Đảng của Ân Tu Hiền thà cắt đất bồi thường còn hơn để Thích Vận giành lại quyền kiểm soát quân đội và quay trở lại biên giới, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, người đàn ông này có trọng binh trong tay thì không biết chuyện gì xảy ra.

Thích Vận vốn tâm trạng đang không tốt, lạnh lùng cười một tiếng: "Ngân khố không có tiền thì cắt bớt vài quan tham là được thôi."

Quan viên đang quỳ trên đất lập tức đỏ mặt, cả giận nói: "Thích tướng quân, ngươi có ý gì? Ngươi đang nói ai?!"

Thích Vận cười lạnh một tiếng, hắn đứng đầu hàng võ quan, công khai nghiêng đầu nhìn Ân Tu Hiền trước hàng quan văn.

Những quan viên khác đều giật mình, nhưng không dám nhìn theo hắn, đều cúi đầu xuống.

Sắc mặt Ân Tu Hiền hơi tối lại.

Chuyện hôm nay tranh cãi đến cùng không có hồi kết, đã muộn, Tư Lễ Giám đề nghị bàn bạc sau, tiểu hoàng đế gật đầu đồng ý bãi triều, cùng tất cả quan viên rời khỏi đại điện.

Giang Ngôn Khanh vừa bước ra khỏi Hoàng Cực Môn, còn chưa kịp nói chuyện biên cương với Thích Vận đã bị một quan viên Hộ bộ kéo sang một góc nén giận nhỏ giọng nói: "Đại nhân, Thuộc hạ của Thích tướng quân thật sự quá đáng, tối hôm qua quan viên Bộ Hộ bận rộn đến đêm khuya, ngồi xe ngựa trở về thì bị người của Bộ binh tuần tra bao vây, thẩm vấn từng người suốt hai tiếng đồng hồ! Nói chúng ta chứa chấp mật thám!"

Giang Ngôn Khanh hơi ngạc nhiên: "Người của Thích Vận?"

Phân khu Bộ binh trên danh nghĩa thuộc quyền quản lý của quân soái, nhưng quyền lực thực sự nằm trong tay của tiểu hầu gia.

Vị quan kia cười lạnh, hạ giọng nói: "Đúng vậy, chỉ có quan viên Hộ bộ chúng ta bị đối xử như thế, bọn họ cố ý làm vậy. Mấy ngày trước, người trong doanh trại kinh thành có chút xích mích với người của chúng ta, do chỉ là chuyện vặt vãnh nên mới không báo với đại nhân, nhưng mấy ngày nay họ càng ngày càng kiêu ngạo, thật sự là đáng ghét!"

Giang Ngôn Khanh cau mày, Thích Nhị chống lại y? Để làm gì? Y suy nghĩ một lúc, hỏi cấp dưới khi nào hai bên bắt đầu xích mích, và câu trả lời y nhận được là ngày mà Văn Ngọc Thư giúp y lau nước mưa trên vai.

Y thật sự không nghĩ ra, Tề Nhĩ không thể ngốc như vậy, y xoa dịu cấp dưới, trở về nội các xử lý công vụ, sau đó buổi tối sai người đến Hầu phủ mời Thích Vận tới, định hỏi rõ ràng.

Không lâu sau, thị vệ được cử đi quay trở về, ngượng ngùng báo: "Đại nhân, tướng quân nói không muốn tới."

Giang Ngôn Khanh ngẩn ra một lúc, y ném chiếc bút lông sói trong tay xuống bàn, giận dữ cười: "Tên Thích Nhị không có đầu óc, hắn thật sự tin cơ đấy!"

Giang Ngôn Khanh vốn không muốn chấp nhặt, nhưng cấp dưới của Thích Vận ngày càng quá đáng, những người trong Hộ bộ liên tục phàn nàn, y cũng thật sự giận lên. Mấy ngày đó, các quan lại ai có mắt đều có thể nhận ra Hộ bộ và Doanh trại trở mặt với nhau, Giang Ngôn Khanh và Thích Vận liên lụy nhau mấy ngày nay, chưa ai chiếm được chút lợi ích nào, nhưng Văn Ngọc Thư mấy ngày nay thì phơi phới như tắm như gió xuân, rảnh rỗi còn đưa con gái của mình ra ngoài chơi.

Cho đến một tuần sau, Giang Ngôn Khanh tình cờ gặp Văn đại nhân dắt con gái đi chơi trên phố, nhìn nụ cười của cậu hồi lâu, trong đầu thoáng qua một điều gì đó, dần dần cũng nghĩ ra.

Ngày hôm sau bãi triều, y gọi Thích Vận lại nói chuyện đàng hoàng,kết quả câu trả lời mà y nhận được khiến cả hai đều đau đầu.

"Đội cứu viện cho phương nam vừa mới rời đi, hộ bộ thật sự là không có bao nhiêu lương thực, vì tiện thống kê, quan văn cùng quan võ mỗi tháng đều bị cắt bớt tiền, đợi đến đợt sau thu thuế thì bồi thường một ít, không ai giải thích cho người trong doanh trại Kinh thành sao?"

Giang Ngôn Khanh nói.

Thích Vận cũng cau mày: "Không có, chuyện mật thám hôm đó là sự thật, bọn họ có nói với ta là chặn xe của quan lại, nhưng không có nói là chỉ ngăn Hộ bộ, ngược lại mấy ngày sau đó lại bị Hộ bộ các ngươi nhắm vào."

Lúc đầu, Giang Ngôn Khanh chỉ nghe nói những người trong Doanh trại kinh thành kiếm chuyện với Thanh lại tư, nghĩ rằng đã giải thích lý do nhưng vẫn cố tình làm khó họ.

Hai người trầm mặc, họ biết nhất định dưới trướng mình có người của Văn Ngọc Thư, cũng biết tại sao thà tin đối phương cố ý chứ cũng không hỏi nhau lấy một câu.

Giang Ngôn Khanh ho khan một tiếng, dời ánh mắt về phía lọ hoa trong phòng: "Văn Tu Cẩn... có khen ngươi trên giường tốt hơn ta không?"

Thích Vân đập tách trà thành từng mảnh, đôi mắt diều hâu bốc hỏa, cười nói thẳng thừng: "Giang Ngôn Khanh, ý ngươi là gì? Đến đây khoe khoang với ta à?"

Nghe cái giọng thẹn quá hóa giận của hắn, Giang Ngôn Khanh biết rằng những gì người đàn ông trên giường nói cũng là dối trá, thở dài sườn sượt: "Được rồi, được rồi ... hai chúng ta đều bị hắn xỏ mũi, lên giường với ta khen ngươi, lên giường với ngươi khen ta, một con cáo già bụng đầy xấu xa."

Hai người từ lúc đó vừa nhìn thấy nhau là bắt đầu soi mói, tự hỏi đối phương làm sao có thể so sánh với mình, nhưng hóa ra đây chỉ là do người ta khiêu khích châm ngòi ly gián mới nói thế.

Giang Ngôn Khanh và Thích Vận cùng rối rắm trong lòng.

Hai người lưỡng bại câu thương, nhìn nhau không vừa mắt thế này có lẽ chỉ là món khai vị, Văn Ngọc Thư thật sự là tàn nhẫn.

Nhưng... hai người bọn họ không muốn buông tay, họ chỉ muốn dạy cho Văn đại nhân xoay họ như chong chóng kia một bài học.

Họ bàn bạc với nhau gì đó trong phòng kín, sau đó đạt được nhất trí, một giờ sau mới rời đi.

Giang Ngôn Khanh rời tửu lầu, bắt xe ngựa đến Thanh lại tự, yêu cầu viên quan trả lương cho người trong Doanh trại lúc đó ra nói chuyện. Y ngồi trên ghế thái sư, nhấp một ngụm trà. Một lúc sau người đã đến, Thanh lại tư trực thuộc Hộ bộ, thấy Thứ phụ quản lý trực tiếp Hộ bộ Giang đại nhân ngồi trên ghế chính, quan viên này vội vàng chắp tay chào, kính cẩn nói:

"Đại nhân, ngài kêu hạ quan ạ?"

Giang Ngôn Khanh giương mắt phượng liếc ông ta một cái, người đàn ông này cung kính không có gì sai, y đặt chén trà xuống, cười nói:

"Lưu đại nhân đến Hộ bộ làm đã mấy năm rồi?"

Viên quan kia thụ sủng nhược kinh, sợ hãi nói: "Thưa đại nhân, đã năm năm ạ."

Giang Ngôn Khanh thở dài: "Cũng không ngắn nhỉ, lòng trung thành của Lưu đại nhân thật đáng khâm phục."

Y nói một câu không đầu không đuôi, vị quan kia sửng sốt, nghi hoặc ngẩng đầu lên, thận trọng hỏi: "Đại nhân, ngài đang nói cái gì thế ạ?"

Đôi mắt phượng của Giang Ngôn Khanh hơi cong lên, chậm rãi nói: "Vì Văn đại nhân, không màng đến nguy cơ bị mấy võ quan đó trùm bao bố đánh mà chọc giận họ."

Vị quan tựa hồ cứng đờ trong chốc lát, bình tĩnh cười nói: "Đại nhân, ngài nói cái gì, hạ quan nghe không hiểu."

Giang Ngôn Khanh mặc triều phục màu đỏ thẫm, mỉm cười nhìn ông ta, đôi mắt phượng hẹp và dài sắc bén, như thể có thể đọc được lòng người.

Đại doanh bên kia.

Binh lính đều rút lui, chỉ có một số tướng lĩnh run rẩy đứng sang một bên, nhe răng trợn mắt nhìn về phía trước.

Bên ngoài đặt một chiếc ghế rộng chạm trổ bằng gỗ đàn hương, trên đó ngồi một người đàn ông anh tuấn mà tàn nhẫn, tay đeo ngà voi ngón tay to dựa vào tay vịn, cả người đều tỏa ra sát khí. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy tướng lĩnh giấu giếm sự thật nằm sấp trên ghế dài, bị đánh bằng một tấm ván, tấm ván nặng nề rơi xuống lưng khiến họ rên lên đau đón, cười lạnh:

"Đây là doanh trại Kinh thành, các ngươi là binh lính, giờ còn dám vì tư lợi giấu diếm ta, lại còn trà trộn binh mã năm thành, thật là nghịch thiên!"

Các tướng sĩ biết mình bị lợi dụng đều xấu hổ không dám van xin tướng quân tha mạng, dù sao cũng là người có võ, bị ăn đòn thế này cũng không chết được, nhưng chuyện hôm nay là một bài học cho bọn họ.

Đánh xong, những người này đứng dậy khỏi băng ghế, cung kính quỳ trên mặt đất chờ Thích Vận rời đi.

Thích Vận thong thả xoay nhẫn ban chỉ kéo cung trên ngón tay cái, im lặng, bầu không khí ngột ngạt khiến mọi người toát mồ hôi, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói:

"Trong quân cấm uống rượu, ngày đó ta chỉ sai người giao thịt dê cho các ngươi chứ không có phái người đi giao rượu, ta không có chút cảnh giác nào, nếu rượu có pha thuốc độc giờ các ngươi còn sống mà đứng đây à?"

"Còn có, ai là người đầu tiên nói ta cùng Giang Ngôn Khanh bất hòa? Đứng ra."

Một nhóm tướng lĩnh vắt óc suy nghĩ.

"Là... là Uông Đồng."

"Không không không, ta không có nói như vậy, rõ ràng là Vu Kỳ."

"Ngươi nói nhảm, là ngươi chứ còn ai."

Hôm đó bọn họ u uất uống rất nhiều, chỉ nhớ là ai đó la lên câu này, còn lại cái gì cũng không nhớ.

Thấy cảnh này, Thích Vận không khỏi nở nụ cười:

"Được lắm... trốn đủ kín đấy."

......

Đêm hôm đó, Văn Ngọc Thư nhận được thư, tóc buông xõa, mặc áo trong màu trắng đứng trước cửa sổ, đọc xong nội dung, cậu tờ giấy gần ngọn nến đốt sạch, cho nên ngày hôm sau, lúc Giang Ngôn Khanh tìm đến cậu cũng không quá ngạc nhiên.

Từ nội các nha môn trở về, đi ngang qua Túy Tiên Lâu, xe ngựa của Văn Ngọc Thư dừng lại, cậu tống cổ thị vệ đi mua ít bánh ngọt cho Văn Tư Oánh, không lâu sau, cửa xe ngựa đột nhiên bị mở ra, Giang Ngôn Khanh mặc quần áo một bộ triều phục đỏ thẫm, tiến vào ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng điệu tươi cười:

"Văn đại nhân rất mưu mô, chỉ cần hai tiểu quan tầm thường là có thể khiến ta và Thích Nhị trở mặt, thật là giỏi."

Văn Ngọc Thư xoay xoay chuỗi hạt, cười nói: "Giang đại nhân có thể tra ra manh mối, xem ra Văn mỗ vẫn chưa giỏi lắm đâu."

"Văn đại nhân có biết mình sơ hở ở đâu không?"

"Nguyện nghe kỹ càng."

Giang Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Im lặng quá. Văn đại nhân chỉ khiêu khích Thích Nhị một lần trước mặt ta, sau đó không làm gì khác, hạ triều còn có thể đưa con gái ra ngoài chơi, không bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội giẫm lên, hoàn toàn không giống phong cách của Văn đại nhân..."

Văn Ngọc Thư ra vẻ tiếc nuối thở dài một hơi.

Giang Ngôn Khanh chống một tay lên đệm, cúi người lại gần, mắt phượng cười: "Văn tiên sinh đã xếp bao nhiêu quân cờ vào Hộ bộ rồi? Có thể nói cho Ngôn Khanh biết không?"

"Giang đại nhân đoán xem?" Văn Ngọc Thư khoan dung cười nói.

Giang Ngôn Khanh thở dài: "Thế này làm Ngôn Khanh cảm thấy cả Hộ bộ ngoại trừ ta, tất cả đều là con cờ của Văn đại nhân."

Văn Ngọc Thư không tức giận mà chỉ cong cong mắt.

Ở cổng Túy Tiên Lâu người đến kẻ đi, thị vệ mua xong bánh ngọt bước ra, vừa đi đến bên cạnh xe ngựa thì thấy có người bước vào xe ngựa, anh ta đặt hộp thức ăn sang một bên, cau mày hét lớn:

"Ai ở trong đó?!"

Bên trong xe ngựa.

Ngồi bên cạnh Văn Ngọc Thư, Giang Ngôn Khanh như thân thiết với cậu lắm, quay đầu ghé vào tai cậu thì thầm oán giận:

"Lòng dạ Văn đại nhân thật sự là sâu không thấy đáy, lăn lộn ta và Thích Nhị đau khổ không kể xiết, sao ngay cả thị vệ trong phủ cũng hung dữ như vậy?"

Văn Ngọc Thư bình tĩnh lau lỗ tai, Giang Ngôn Khanh hừ mũi, khom người mở cửa xe xuống xe.

Y hét lên.

"Văn đại nhân, tạm biệt."

-

Nhẫn ban chỉ đến thời Thanh nó mới thành cái nhẫn ngọc to bản đeo cho đẹp như mọi người thường biết bây giờ nha, còn tầm thời xuân thu chiến quốc đến thời Hán nó dùng hoàn toàn dùng để bắn cung chứ kp trang sức và trông ntn.

Tuần này thế là hết nha hẹn các bạn tuần sau huhu

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro