🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Mặc dù sự hiểu lầm giữa Hộ bộ và Đại doanh đã được giải quyết, nhưng đôi bên vẫn đấu khẩu trong một thời gian dài, đấu đến hai bên cứ nhìn thấy nhau là chướng mắt, không có cách nào để không có ác cảm, ngay cả Giang Ngôn Khanh và Thích Vận cũng bất lực.

Ai mà ngờ rằng tất cả những thứ này đều là món khai vị do cáo già Văn Ngọc Thư cùng hai tiểu quan không có gì nổi bật khơi ra.

Lại bộ hay được gọi là Thiên quan, là bộ cao nhất trong sáu bộ, phụ trách việc bổ nhiệm, miễn nhiệm quan lại, thi cử, thăng chức, thuyên chuyển, phong tước. Nơi này có quá nhiều góc khuất, người nọ lại ra tay kín kẽ không dấu vết, làm họ ăn không ít đòn, lại thậm chí không biết có bao nhiêu người dưới trướng mình là quân cờ của cậu, mỗi ngày nhìn thấy người đàn ông này dịu dàng ôn hòa trong triều phục màu đỏ thẫm, mở miệng là "Thích tướng quân Giang đại nhân", nhưng sau lưng lại vờn họ như mèo vờn chuột, răng ngứa, trái tim cũng ngứa.

Nhưng phải làm sao bây giờ đây, người này càng tàn nhẫn xảo quyệt, họ càng thích cậu.

Canh ba, màn đêm đen kịt, tiếng chiêng của phu canh vang lên, nến trong Văn phủ lần lượt tắt, cả phủ chìm trong im ắng.

Văn các lão mang thân phận hiển hách, trong phủ có rất nhiều thị vệ, người nào cũng võ công cao cường, nhưng những người này lại không phát hiện có một đôi đầu trộm đuôi cướp đã lẻn vào trộm ngọc hương, tiến vào phòng ngủ của đại nhân nhà mình.

Nháy mắt khi hai người chạm vào, Văn Ngọc Thư đột nhiên tỉnh lại, từ dưới gối lấy ra một con dao găm sáng loáng hung hăng đâm tới, bóng người mơ hồ trên người cậu phản ứng rất nhanh, một tay ấn cậu xuống giường, dao găm rơi choang xuống đất, trong bóng đêm vang lên một tiếng cười.

"Dữ dằn thật..."

Nghe thấy cười quen thuộc của hồ ly đực, Văn Ngọc Thư lạnh mặt, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm một hơi, một ngọn nến đột nhiên sáng lên, mơ hồ phản chiếu một người mặc gấm đen, Thích Vận tay cầm ngọn đèn, đi tới đặt lên trên bàn bên cạnh bạn.

Giang Ngôn Khanh thích màu sắc tươi sáng, hôm nay vì đến phủ địch cướp ngọc hương, đã cố ý mặc đồ đen lại còn không quên điểm thêm mấy hoa văn sẫm màu thêu hoa văn ở góc.

Văn Ngọc Thư đã ngủ rồi, trên tóc không còn phát quan, cậu mặc một chiếc áo lót mỏng màu trắng nằm trên giường, ánh nến phản chiếu khuôn mặt không chút biểu cảm. Văn đại nhân luôn luôn dịu dàng cười nói, lúc nào cũng rất ôn hòa, khi đối đầu với người khác cũng hiếm khi trông như thế này, nhìn phát là biết cậu đang thực sự tức giận rồi:

"Giang Ngôn Khanh, cút ra khỏi người ta."

Giang Ngôn Khanh trầm thấp cười một tiếng, lông mày cong lên: "Sao không gọi ta là Giang đại nhân nữa?"

Văn Ngọc Thư đẩy y ra ngồi dậy, liếc nhìn Thích Vận đang đứng bên giường và Giang Ngôn Khanh trên giường, khuôn mặt lạnh lùng tao nhã nhẹ nhàng nói: "Phủ của ta được canh gác nghiêm ngặt. Giang đại nhân và Thích tướng quân đêm khuya không hề bái thiếp, sao có thể tiến vào đây?"

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Thích Vận, hắn chậm rãi nói: "Đương nhiên là... trèo tường."

Văn Ngọc Thư nghe vậy khẽ hừ một tiếng, không ngờ người này lại không biết xấu hổ như vậy: "Thích tướng quân cùng Giang đại nhân đã thống nhất?"

Giang Ngôn Khanh cười dịu dàng:

"Đến làm ấm giường Văn đại nhân."

Thích Vận hừ mũi, đứng bên giường trong chiếc áo choàng gấm màu đen, vươn bàn tay to thô ráp với những khớp xương rõ ràng chạm vào chiếc cổ mảnh khảnh của Văn Ngọc Thư, xoa ngón tay cái đầy chai sạn lên yết hầu nhô ra của cậu, làm làn da của người đàn ông văn nhã đỏ bừng một chút, hầu kết không thể ngừng lăn.

Người đàn ông một tay giữ mệnh môn của cậu, cúi xuống áp sát mặt. Đôi mắt ưng nặng trịch, trầm giọng thong dong nói:

"Văn đại nhân, ngươi đùa giỡn hai chúng ta, hiện tại bị phát hiện, nhất định phải cho chúng ta đòi lại công bằng."

"Đúng vậy......"

Không biết lúc nào, sau lưng chợt có một người áp sát, khẽ đặt cằm lên vai cậu, sợi tóc hơi buông xõa, cậu nghe thấy giọng cười trong trẻo:

"Nếu không chúng ta ngày nhớ, đêm nhớ, hận đến răng ngứa, nghĩ đến mà đau nhức tận xương."

Ánh nến lập lòe, trên chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn mây phù điêu tinh xảo, một người đàn ông tướng mạo nho nhã nho nhã đang an tĩnh ngồi trên, bị một người đàn ông mặc y phục gấm đen từ phía sau vây lấy. Tướng quân tóc buộc cao đứng bên giường, dùng bàn tay to ôm lấy chiếc cổ thon thả của cậu, hơi ngẩng đầu nhìn nhau. Hai người họ tới đây trộm ngọc hương, nhưng không ai trong ba người tỏ ra yếu thế, màn đối chọi gay gắt ăn miếng trả miếng căng thẳng này khiến tim người đập nhanh hơn.

Người đàn ông này quanh năm luyện võ, tay rất thô ráp, có thể kéo được cây cung nặng hàng trăm cân, hiện tại hắn đặt tay lên một cái cổ trắng như tuyết, xương các khớp tay nhô ra, vẻ như chỉ cần dùng một chút lực, cái cổ mỏng manh của Văn Ngọc Thư sẽ bị bẻ gãy trong tay hắn.

Không ngờ Văn Ngọc Thư dù bị hắn khống chế nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, cười cười không chút sợ hãi, tựa hồ đã sớm đoán được mình bị phát hiện sẽ có kết cục như thế nào, chỉ thở dài một hơi đánh sai nước cờ.

Cậu mặc áo khoác mỏng ngồi dưới ánh nến, nhàn nhã bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đại tướng quân và Giang đại nhân nghĩ như thế nào?"

Thích Vận đột nhiên nheo mắt lại, cảm thấy cái người trầm ổn điềm đạm trước mắt kia rất đáng đánh đòn, cũng làm hắn thật thích, khóe môi hiện lên một nụ cười, chậm rãi nhỏ giọng nói: "Văn đại nhân thích nói một đằng nghĩ một nẻo trên giường lắm đúng không, vậy hôm nay cảm nhận lại kỹ càng, Giang Ngôn Khanh và ta ai có thể làm ngươi hài lòng hơn.

Hắn buông chiếc cổ trắng ngần, lên giường, tấm màn sam mỏng hạ xuống che kín ba người bên trong.

Cổ Văn Ngọc Thư đột nhiên bị cắn, cậu nhíu mày rên lên, còn chưa kịp phản ứng, một cái ngón tay thon dài của quan văn đã thò vào quần áo cậu chậm rãi sờ soạng, nhéo nhéo đầu vú của cậu, một luồng điện đột nhiên từ đó chạy khắp toàn thân. Trên cổ đột nhiên có hơi thở ấm áp ướt át tiến đến, đầu lưỡi mềm mại trơn trượt lướt nhẹ lên vết cắn, Văn Ngọc Thư hít một hơi thật sâu.

Thích Vận nói không sai, Giang Ngôn Khanh này là một con hồ ly đực thành tinh, có lẽ đã hơn ngàn năm đạo hạnh.

"Sao không thấy Văn đại nhân đeo chuỗi hạt đàn hương màu xanh lục kia? Mấy ngày nay Văn đại nhân đổi sang chuỗi hạt nhỏ màu đỏ, Ngôn Khanh buồn bực lâu lắm."

Người đàn ông vừa phàn nàn vừa vuốt ve cậu.

Quần của Văn đại nhân bị kéo xuống, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, bộ quần áo mỏng manh xõa ra lộ bờ vai quyến rũ và chiếc cổ trắng như tuyết. Đại tướng quân trước đó vài ngày còn kính rượu cậu cúi đầu, cắn lấy đầu vú cậu. Ngay khi thứ mẫn cảm vừa vào miệng, cả người ông run lên bần bật. Người phía sau chậm rãi đưa tay ra, dương vật còn mềm nhũn của cậu đã bị đối thủ cầm trọn bằng một tay.

Văn Ngọc Thư run rẩy, dưới sự công kích của hai người mà thứ đó ngẩng đầu lên, hốc mắt mơ hồ đỏ, cậu trầm thấp thở dốc, thân thể bị hai người kích thích khẽ run lên, đứt quãng cười nói:

"Tiểu hầu gia và Ngôn Khanh đạt thành nhất trí?"

Giang Ngôn Khanh tùy ý chạm vào thứ như làm bằng ngọc dưới thân cậu, cười bên tai: "Ai bảo chúng ta không thể đấu lại Văn đại nhân đâu?"

Văn Ngọc Thư tiếc nuối thở dài.

Ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, người đàn ông khẽ cắn vào quầng vú của cậu, cậu hừ một tiếng vươn tay nắm lấy bả vai kẻ đang vùi trong ngực mình, dùng sức một chút, môi lưỡi đang chà đạp đầu vú sưng đỏ mới chịu nhả ra, một sợi chỉ bạc sáng bóng kéo ra từ đầu vú đỏ tươi rồi đứt đoạn.

Người đàn ông ngồi thẳng dậy, cởi cúc quần áo, lộ ra một thân hình chi chít sẹo mới chồng sẹo cũ, trên cổ còn có dấu sẹo do răng cắn mờ nhạt. Hắn lại cúi người xuống, kéo tay Văn Ngọc Thư sờ sờ những lằn sẹo nổi trên lưng, trầm giọng cười:

"Văn đại nhân, ngươi cào lưng ta không còn chỗ nào lành lặn."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro