🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Những ngọn nến trên bàn lập lòe, nổ lép bép tia lửa, tiếng thở hổn hển và rên rỉ bị kìm nén của người đàn ông kéo dài mơ hồ trên chiếc giường phủ mành sa mỏng. Văn đại nhân hô mưa gọi gió trên triều giờ bị kẹp giữa đối thủ chính trị và đại tướng quân, dương vật của ông ta rơi vào tay kẻ thù chính trị, vật khó nói trong tay đối thủ, bị đùa bỡn run rẩy cả người.

Cậu cười khan một tiếng, nhàn nhạt nói: "Đại tướng quân không tới khiêu khích ta, ta sao có thể đụng tới đại tướng quân?"

Dáng vẻ hiện tại của Văn đại nhân lúc này vô cùng gợi tình, dưới ánh nến mờ ảo, mái tóc dài như mực buông xõa, đôi chân thon dài trắng nõn giang rộng, quần áo xốc xếch dựa vào vòng tay của đối thủ chính trị ăn mặc chỉnh tề phía sau, cổ áo phanh rộng, núm vú sưng đỏ được bao phủ bởi một lớp nước nằm trên mảnh da trắng nõn non nớt, eo và bụng săn chắc chỉ cần một cánh tay là ôm trọn, dương vật nhẵn nhụi bên dưới bị đối thủ nắm giữ, thong thả vừa di chuyển vừa đùa nghịch đất khiến cậu thở hổn hển run lên, còn người đàn ông trước mặt thì túm lấy một tay bắt sờ lên những vết xước không đều trên lưng hắn.

Đây là những gì cậu cào ra trên giường.

Thích Vận cười: "Cho nên, là lỗi của ta đúng không?"

Văn đại nhân ngẩng đầu thở hổn hển, không nói lời nào, người đàn ông phía sau đã vây lấy cậu, dùng đầu lưỡi trơn trượt liếm lên vết răng trên cổ, Giang Ngôn Khanh đẩy vật cứng rắn nóng bỏng chậm rãi cạ cạ giữa khe mông cậu, bàn tay cầm bút đang mân mê của quý của đối thủ chính trị, di chuyển chậm chạp.

Tiếng lóp nhóp vang lên, bàn tay thon dài bao lấy vật sạch sẽ màu phấn của cậu, quy đầu hồng hào lộ ra, lỗ chuông ngập nước đóng mở, một vệt chất lỏng trong suốt chảy xuống thấm ướt ngón tay thon dài của y.

Giang Ngôn Khanh cười khẽ: "Chỗ đó của Văn đại nhân thật mềm mại, tinh tế, Ngôn Khanh sợ vô tình làm đau."

"Đương nhiên... ưm, không bằng thứ súc vật của Giang đại nhân." Thứ của cậu không hề nhỏ, chảy nước ròng ròng trên tay Giang Ngôn Khanh, nhưng so với cây hàng to đến vô lý của Giang Ngôn Khanh và Thích Vận thì chẳng thấm vào đâu.

"Hừ... Văn đại nhân thật là cứng miệng."

Giang Ngôn Khanh cười nói, giây tiếp theo y nhét thứ súc vật này vào cơ thể cậu, y bế bổng Văn Ngọc Thư lên, hít hà hương thơm từ cổ cậu, ưỡn eo đút vào cái lỗ ướt át. Văn Ngọc Thư run lên bần bật trong vòng tay y, cổ hơi ngửa ra sau, lỗ nhỏ đã bị ma sát đến mức nhũn ra bị quy đầu đầy đặn đẩy ra, từng tấc một cắm vào.

Vừa tiến vào đã bị bức tường thịt nóng ẩm bao bọc, nơi đó đã lâu không được chạm vào, khoái cảm do sự co rút chặt chẽ mang lại sướng chết người. Giang Ngôn Khanh cảm thấy hơi đau vì bị kẹp, nhưng khoái cảm tê dại da đầu nhiều hơn, y thở dài xoa má cậu:

"Thứ súc vật này chỉ muốn làm chết Văn đại nhân."

Y chuyển động eo, thứ thô dài nóng bỏng ở trong lỗ thịt tinh tế co giật, quy đầu bang bang đập vào miệng tràng, lỗ huyệt đã lâu không được lấp đầy đau nhức khó chịu, Văn Ngọc Thư lắc mình trên cánh tay của y, từng đợt đau đớn nóng hổi từ bụng dưới dâng lên, cậu cố nén thở hổn hển.

"Ư... a..."

Ngón chân co quắp, cọ vào đệm, đôi chân trắng nõn kịch liệt run rẩy, Thích Vận nhìn người đàn ông thâm trầm trên triều mang biểu cảm khác lạ, lông mày cau lại, thở hổn hển không ngừng, bộ ngực trắng nõn với đầu vú hồng nhạt bị cắn ra dấu răng phập phồng, cậu đang ngồi trên người đàn ông, có thể thấy được cây hàng thô to vào trong nơi chật hẹp, gậy thịt đỏ tím dần dần bị nhuộm một lớp nước.

"Ướt nhanh thế?"

Đôi mắt phượng của Giang Ngôn Khanh kinh ngạc hơi cong lên, y mặc một chiếc áo gấm màu đen chỉnh tề, mái tóc đen được cố định bằng phát quan, phần còn lại uể oải rủ xuống phía sau, ôm trọn đối thủ chính trị áo quần xộc xệch vào lòng, dương vật thô dài a vào trong cơ thể cậu hết lần này đến lần khác phát ra những tiếng phùn phụt nho nhỏ, cảm nhận khoái cảm từ luồng nước nóng phun ra xối lên, thở dài: "Văn đại nhân thật là dâm đãng."

Động tác quá nhanh, Văn Ngọc Thư không ngừng run rẩy dưới từng đợt nhấp của y, cậu ngẩng đầu lên, cổ giương cao hơn, đôi mắt đen thường cười của cậu tràn đầy sự nhẫn nhịn, đôi môi hơi hé mở để thở hổn hển.

Bụng căng lên, từng đợt nóng rực đánh úp, đã lâu không làm tình, nơi đó chặt lại, đáng lẽ không thể cảm nhận khoái cảm nhanh như vậy, nhưng Giang Ngôn Khanh là một con cáo già, rất mưu mô. Cây gậy thịt chỉ ra vào nơi miệng lỗ đang mấp máy trong chất lỏng, quy đầu to lớn cọ xát nhẹ và nặng nề vào miệng trực tràng, cơ thể vẫn còn căng chặt run lên như điện giật, cậu bị y cạ bứt rứt cả người, tràng ruột trống vắng ra sức kích thích quy đầu, tiết ra chất lỏng sền sệt lấy lòng, nhưng hơi nóng trong bụng vẫn không thoát ra được, vẫn chưa thỏa mãn.

Thích Vận nhìn vẻ mặt khác thường của cậu, người đọc sách tàn nhẫn này bị dục vọng làm người trông thấy tim đập nhanh. Cậu bị ép ngồi trong vòng tay của người đàn ông, hai chân mở ra, nơi đáng xấu hổ bị gậy thịt cọ xát đến đỏ bừng, theo dương vật ra vào vẩy ra từng luồng chất lỏng, nhỏ giọt trên giường, ướt sũng thành từng đốm.

Hơi thở của người đàn ông đột nhiên trở nên nặng nề, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào nơi giao hợp của họ thật sâu, mùi hương quyến rũ theo hơi thở vào cơ thể hắn, châm lửa trong máu thịt. Dương vật cứng ngắc gân guốc ở giữa đám lông mu đùng đùng tức giận, đáng sợ ngóc thẳng đầu dậy.

Thích Vận leo lên giường, vừa định nhét đồ đạc của mình vào cái lỗ ẩm ướt thì một bàn chân trắng như tuyết đã đè lên ngực hắn. Đại tướng quân quanh năm chinh chiến, cơ ngực màu lúa mì căng phồng lên, chằng chịt những vết sẹo cũ mới, bị sức lực chẳng thấm vào đâu kia ngăn lại, hắn tạm dừng, dùng đôi mắt đen đặc nhìn Văn đại nhân.

Âm thanh làm tình dâm đãng, mùi thơm lan ra, y phục của Văn đại nhân xộc xệch, nằm trong ngực Giang Ngôn Khanh mà nhỏ giọt nước dâm do bị dương vật thô to giao cấu, cậu thở hổn hển, nhấc một cái chân trắng nõn thon dài lên, chân trần đặt lên bờ ngực cường tráng màu lúa mì của Thích Vận, ngón chân áp vào da thịt đàn hồi, đuôi mắt nhuộm một màu đỏ ướt át, cậu hạ mắt liếc nhìn những thứ đầy phấn khích của Thích Vận, vừa thở hổn hển vừa cảm thán:

"Thật là xấu..."

Mắt Thích Vận tối sầm lại, yết hầu nhô cao của hắn lăn lăn, thứ xấu xí giữa đám lông mu đen bị mắng lại càng cứng càng tràn đầy sức sống hơn, quy đầu to tròn đầy đặn chảy ra chất nhờn mượt mà, ánh mắt hắn rơi vào cái chân giơ lên của Văn Ngọc Thư, một mảnh chất lỏng ướt át từ giữa gốc đùi chảy xuống. Hắn vươn bàn tay to thô ráp nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Văn Ngọc Thư, dùng ngón tay cái xoa xoa một lát, không nhanh không chậm nói:

"Không đẹp như của Văn đại nhân, nhưng ... thứ xấu xí này có thể phục vụ Văn đại nhân thoải mái là được."

Nhấc cái chân đang đè vào ngực mình ra, Thích Vận nhích lại gần, dùng bàn tay to tách một chân của Văn Ngọc Thư, tay còn lại cầm dương vật màu tím gớm ghiếc kia ấn vào cái lỗ đang ngậm một dương vật khác. Chỗ đó đủ ẩm, hắn muốn đút thẳng vào, nhưng lại phát hiện ra nó quá nhỏ, đành phải rút ra rồi vội vàng mở rộng vài lần. Quy đầu để bên mép ngoài từng chút một đẩy tới. Cửa hậu bị đầu khấc to ngang ngược căng ra, người đàn ông bị cơ vòng thắt chặt vừa đau vừa sướng, hắn nghiến răng đâm thật mạnh vào, đột phá vòng vây. Một tiếng "phụt" nho nhỏ vang lên, cửa hậu cũng đã mở cho thứ đồ kia đi vào.

"Ư..."

Văn Ngọc Thư kịch liệt run rẩy, thịt mềm đang dán chặt vào người Giang Ngôn Khanh lại bị một vật nóng cứng khác đẩy ra, thân thể từng chút một căng trướng lên. Cậu kịch liệt run rẩy thở dốc, từ đầu đến cuối người đàn ông này bị xâm phạm chỉ cau mày không chịu được, vẫn dùng lời nói có kim giấu trong bông kích thích họ, lúc này lại có chút sợ hãi, thở dốc đứt quãng nói: "Vào không được... tiểu hầu gia, không được. .."

Thích Vận cũng không thoải mái lắm, nơi vừa chặt vừa nóng sắp bóp đứt đồ của hắn, nơi đó vừa đau vừa sảng khoái, gân xanh trên cổ đều nổi hết lên, hắn hổn hển cười nói:

"Không sướng sao? Hay là Văn đại nhân lại cào lưng ta nhé?"

Văn Ngọc Thư thở hồng hộc khẽ run, còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã đè tay lên đùi, hung hăng đẩy vào nốt phần còn lại.

Cậu vô thức ưỡn eo về phía trước, khẽ mở mắt ra, cảm thấy niêm mạc ruột nóng ẩm bị hai vật to lớn này kéo căng ra cực hạn, Thích Vận hung hăng đánh vào miệng lỗ, còn cố dùng hết sức đẩy quy đầu vào, đâm tới đâm lui. Hang động trống rỗng đã lâu co rút thật chặt, một luồng hơi nóng chết người phun xuống, cảm giác đau nhức tích tụ trong cơ thể bùng nổ.

"A!!"

Cậu ngửa cổ ra sau, dựa vào lồng ngực của Giang Ngôn Khanh mà đau đớn vặn eo, dương vật phấn hồng ngẩng cao, đã sắp đến lúc xuất tinh, cổ họng tràn ra những tiếng thở hổn hển thiếu kiên nhẫn. Lúc Thích Vận đẩy quy đầu vào, trong nháy mắt eo của cậu run lên, khẽ kêu lên một tiếng bắn ra, lại không thể động đậy, cậu đã bị hai cây dương vật to dài đóng đinh cố định, chỉ biết kịch liệt run rẩy.

Hai dương vật bị giữ chặt, nơi đạt cực khoái co giật, quy đầu của Thích Vận đút vào trong trực tràng chặn luồng hơi nóng phun ra, hắn sướng tê cả người, nhưng Giang Ngôn Khanh không hưởng thụ được khoái cảm đó hừ mũi một cái, y vẫn thong dong chậm rãi mà chơi, chỉ huy dương vật đánh vào miệng trực tràng đã ngậm một dương vật to khác, muốn nhét hàng của mình vào nơi tràn ngập dâm dịch.

Thích Vận động đậy không thỏa mãn, quy đầu chọc vào nơi chật hẹp đầy chất nhờn, đẩy chất lỏng ra, vô cùng hưởng thụ, hắn nhìn thân thể bị họ nắc không ngừng lắc lư trên dương vật, cả người run lên, trầm giọng nói:

"Văn đại nhân, lần này ngươi phải cảm nhận cẩn thận. Là của ta hay của Giang Ngôn Khanh to?"

Họ không dừng lại mà thậm chí di chuyển ngày càng nhanh hơn, làm tình cuồng nhiệt, lấp đầy lỗ dâm chật hẹp bằng dương vật to dài của họ, dương vật của Thích Vận vừa rút ra, Giang Ngôn Khanh cũng ngay lập tức đẩy vào, kết tràng bị căng ra hết cỡ,nước ngọt đầy trong hang động bị hai cây hàng to càn quấy phát ra tiếng nước òm ọp, rỉ ra theo động tác dập giã mà chảy dọc theo thân gậy, thấm ướt dương vật của cả hai người.

Dương vật nóng bỏng ra vào trong lỗ nhanh chóng, nơi vừa xảy ra cực khoái không chịu nổi sự xâm lấn kích thích như vậy, Văn Ngọc Thư bị hai dương vật to lớn đóng đinh, bụng bị quy đầu to lớn đâm dấy lên từng đợt nóng bụng, đồ vật hồng phấn lắc qua lắc lại bắn ra tinh dịch, cái bụng trắng nõn khẽ co giật, khoái cảm hết lần này đến lần khác bùng lên trong đầu, khiến cậu rùng mình khó chịu.

Nửa đêm, phòng ngủ của quan nhất phẩm tràn đầy xuân sắc, ba người trên triều đối chọi nhau gay gắt, tưởng chừng như liều chết cùng nhau, nhưng giờ hai người lại chôn sâu đồ vật vào trong cơ thể Văn đại nhân, điên cuồng ra vào, khuấy đảo chất lỏng nóng bỏng bên trong, có thể thấy hai cây hàng lớn càng ngày càng ướt, ở chỗ giao nhau truyền đến một tràng tiếng bạch bạch kịch liệt.

"Văn đại nhân sao không nói?" Giang Ngôn Khanh đẩy cậu lên, thấy cậu run rẩy khó chịu, thở hổn hển chậm rãi nói:

"Sao không khen Thích Nhị lớn hơn ta?"

Thích Vận hơi nhướng mày, hắn không biết kỹ thuật gì, sức lực lại kinh người, toàn bộ sát khí đều trút vào đường hầm mềm mại, dương vật màu đỏ tím bọc một tầng chất nhầy hung ác cắm vào mông thịt tuyết trắng, mạnh mẽ đút vào sâu tận trong, đâm Văn Ngọc Thư toàn thân run rẩy, dâm dịch không ngừng chảy ra. Thích Vận cười nửa miệng nói:

"Thật sao? Ta nhớ ngươi nói ta không thể so sánh với Giang Ngôn Khanh cơ mà?"

Giang Ngôn Khanh cười khẽ, tiếp tục nắc: "Văn đại nhân khen ta thế à? Ngôn Khanh thực sự thụ sủng nhược kinh."

Hai người đàn ông, một người như cáo, một người như sói, bế Văn đại nhân trên cây gậy thịt mà điên cuồng đâm chọc.Văn Ngọc Thư vừa nhấc mông lên liền ăn hai cây gậy thịt, cái bụng trắng nõn của cậu co giật siết chặt. Khoang thịt bị họ giã như đã bị hỏng, liên tục phun ra từng đợt chất lỏng nóng hổi lên hai quy đầu. Mông ngồi xuống bị vỗ bạch bạch không ngừng, cậu thấp giọng khóc, cơ thể đẫm mồ hôi run lên, vài sợi tóc đen dính vào cổ. Thích Vận và Giang Ngôn Khanh cùng lao dương vật ẩm ướt của mình về phía trước đón dòng chất lỏng nóng hổi, ​​khiến hang động ẩm ướt vang lên òm ọp.

"Không... không được..."

Họ dùng sức khuấy đảo nơi mất hồn kia, đầu dương vật thô bạo đâm vào tràng đầy dâm dịch, Văn Ngọc Thư khẽ kêu một tiếng, bị hai người mở rộng hai chân đẩy lên, dương vật cương cứng phía trước vung vẩy loạn xạ, đôi chân trắng nõn ướt át co rút, lộ ra lỗ hậu nhét đầy hai dương vật, bụng đau nhói hòa cùng khoái cảm, vòng eo run run bị hai người đàn ông đóng cọc, lại bắn tinh, dương vật ướt sũng của cậu đã không bắn ra được gì, chỉ run rẩy đáng thương, có chất lỏng trong suốt chảy ra, nơi bị địt như nước lũ tràn bờ đê, từng dòng dâm dịch ứa ra.

"Chậc chậc, thật là thoải mái."

"Nhiều nước quá..."

Âm thanh òm ọp vang lên nơi giao hợp, bọt nước từ nơi sưng đỏ liên tục phun ra, hai côn thịt to tướng nổi đầy gân xanh ra vào dồn dập, khuấy đảo bên trong.

Cơ thể Văn Ngọc Thư hơi run lên, đã rất nhạy cảm với kích thích khoái cảm liên tục, chỉ cần Thích Vận và Giang Ngôn Khanh đẩy đầu quy đầu vào kết tràng, cậu sẽ khóc lóc thở hổn hển và run rẩy, ưỡn eo nâng mông bắn ra, vài sợi tóc bết vào cổ đẫm mồ hôi. Lúc thở hổn hển, đường nét có chút siết chặt, cậu sắp bị hai kẻ thù chính trị làm chết trên giường, hồn phi phách tán run rẩy.

Một tầng mồ hôi nóng lăn trên người Thích Vận, hắn hung hăng ưỡn eo đâm vào, vách thịt sưng đỏ co giật, hắn thấp giọng hỏi Văn đại nhân ai to hơn, Văn Ngọc Thư bị hắn địt chết đi sống lại, khàn giọng khóc:

"Ngươi, ngươi, ngươi!! Nhẹ một chút."

Giang Ngôn Khanh từ phía sau phát ra một tiếng hừ mũi nhẹ, người đàn ông ôm cậu vào lòng thẳng eo, quy đầu to lớn như chẻ tre cắm sâu vào miệng tràng, nhanh chóng đâm vào nơi đầy chất nhờn, đâm vào rút ra biên độ nhỏ nhưng thật nhanh làm khoang thịt nóng bỏng co giật điên cuồng, vẻ mặt vui vẻ nói:

"Của ai lớn hơn?"

"Ưm..."

Văn Ngọc Thư chịu không nổi trận này, liều mạng co rút nơi đang lan tràn khoái cảm hỗn loạn, thân thể trong nháy mắt đỏ bừng vì dục vọng, nức nở kêu lên: "Đừng. . . Đừng cử động, ngươi lớn... Ngươi... A a a a ! ! "

Người phía trước lại không vui, ra sức lao vào cả cây, như muốn nhét cả hai viên bi vào, vách ruột nóng ẩm bị gậy thịt dài nóng căng ra, quy đầu dập quá sâu quá tàn nhẫn, cậu kêu khóc không nổi nữa, các ngón chân cũng co quắp. Bụng dưới co giật thắt lại, dâm dịch nóng hổi phun lên quy đầu, khoái cảm lập tức quét qua Thích Vận và Giang Ngôn Khanh. Hai người họ đã bị cái lỗ mất hồn này hút cứng như một thanh sắt nhưng không chịu nhận thua, muốn dạy cho Văn đại nhân xoay họ như xoay dế này một bài học nên cố gắng nhịn xuống ham muốn xuất tinh, bế cậu lên hai dương vật nghẹn đỏ bừng mà xỏ xuyên, nhưng có vẻ bây giờ không nhịn được nữa.

Hai người đàn ông kẹp Văn đại nhân tóc xõa ở giữa, thở hổn hển tăng tốc, lấp đầy lỗ dâm nóng bỏng đã bị địt sưng tấy, thứ đó thật cứng và dày, từ lỗ nhỏ của Văn Ngọc Thư rút ra rồi lại hung hăng đâm vào, va chạm kịch liệt dưới cái bụng trắng nõn, khoái cảm kịch liệt cùng đau râm ran lan khắp toàn thân, thân thể Văn Ngọc Thư kịch liệt run rẩy, bụng dưới đẫm mồ hôi điên cuồng co thắt, bắn ra theo từng cú dập, chăn mền trên giường Văn đại nhân bị vấy bẩn bởi những vết nước lớn.

Trong bụng truyền đến một trận âm thanh bang bang trầm đục, vật kia quá cứng quá lớn, đâm vào thành ruột, mang đến khoái cảm cùng đau đớn âm ỉ không nói nên lời ! ! Cậu nước mắt rơi lã chã, trong lòng khóc kêu không ngừng chết mất!!! Bụng... bụng sắp bị đâm thủng mất rồi.

Lỗ nhỏ chặt chẽ tham lam cắn chặt gậy thịt, khẽ co giật như muốn thúc giục xuất tinh, Thích Vận và Giang Ngôn Khanh sướng tê, hô hấp càng lúc càng gấp gáp, họ đè Văn đại nhân lên gậy thịt giã bành bạch liên hồi, quy đầu thô bạo chọc mở từng tấc thịt mềm, cút ngày càng dữ dội, rồi đột nhiên bất ngờ phóng ra từng luồng tinh dịch.

Hai cây gậy cứng như gậy sắt run rẩy kịch liệt trong hang động thịt chật hẹp sung huyết, chất dính nóng như thiêu đốt kịch liệt phun vào mọi nơi.

"A......!!"

Cặp mông trắng nõn vẫn bị gậy thịt đang bắn tinh thọc đến móp méo, cậu ưỡn người bị họ vừa nắc vừa bắn, lỗ dâm sưng đỏ bỏng rát vì dòng tinh dịch, co rút ướt át trơn trượt khó chịu, tinh dịch đặc quánh bị cây gậy lớn chọc ra, hai người sung sướng thọc vào rút ra, cuối cùng đẩy sâu vào trong trực tràng, tận hưởng khoái cảm do co giật mang lại mà bắn vào dòng tinh túy đậm đặc.

Nơi chật hẹp dần dần sưng lên, tràn ngập vị chua liên tục, miệng nhỏ cắn chặt hai quy đầu cứng ngắc bắn tinh, một trận đau đớn cùng khoái cảm tinh tế ập đến, ngay cả kêu lên cũng không được.

Mùi hương dâm uế tỏa ra đằng sau bức màn giường, tiếng thở dốc hòa quyện với nhau, Thích Vận và Giang Ngôn Khanh thở hổn hển thoải mái bắn bên trong người đàn ông kẹp ở giữa, Văn Ngọc Thư thậm chí không có sức để di chuyển ngón tay của mình, ngã xuống trong vòng tay của Giang Ngôn Khanh, bị bắn đến nỗi cặp đùi trắng nõn run rẩy co giật, dáng vẻ đó thật sự rất động lòng người.

Hai người liều mạng trộm ngọc hương, chỉ một lần dĩ nhiên là chưa đủ, nến trên bàn đều đã tắt, nhưng họ vẫn còn cao hứng, trong tiếng òm ọp không ngừng thi nhau hỏi Văn Ngọc Thư ai mới là người lớn hơn, làm cậu thoải mái hơn. Văn đại nhân chịu không nổi, nức nở nói một người người còn lại sẽ khó chịu bực bội.

Người đọc sách văn nhã sao có thể chịu nổi cảnh bị họ chơi đùa như vậy. Dù có bao nhiêu nước đi chăng nữa cũng phải khô, chỗ hồng phấn bị nghiền thành đỏ thẫm, sưng tấy nóng hổi, ​​cuối cùng cậu mơ màng ngất đi.

Giang Ngôn Khanh và Thích Vận lúc này mới tha cho cậu, dọn dẹp một chút rồi ôm cậu đi ngủ.

...

Sáng ngày thứ hai lâm triều, Văn các lão của nội các vắng mặt, nghe nói trong người không được khỏe, cáo bệnh một ngày. Ngày hôm đó không có khắc khẩu gì, nhưng đại tướng quân và Giang đại nhân có mâu thuẫn với Văn các lão lại thừ người ra, Đến đêm khuya, đại tướng quân lấy thuốc trị thương tốt nhất trong quân, Giang đại nhân uống một hộp thức ăn đầy thức ăn, mới vừa lặng lẽ trèo lên bức tường của Văn phủ, đột nhiên nghe thấy một thứ gì đó cắt ngang không khí.

Trái tim của Thích Vận và Giang Ngôn Khanh lỡ một nhịp, họ đột ngột rút tay lại ngã xuống đất, hộp thức ăn và chai thuốc họ đang cầm rơi vãi, "vút" một tiếng, hai mũi tên đã cắm vào nơi họ vừa buông tay ra, mũi tên sắc bén phản chiếu ánh sáng lập loè, tràn ngập lạnh lẽo.

......

Bên trong Văn Phủ.

Lửa đột nhiên sáng lên, vô số thị vệ xông tới, bên hông bọn họ đều đeo trường kiếm hoặc là đao, mấy thị vệ cầm cung giương cung giương cung bạt kiếm nhắm ngay bức tường, những người đằng sau mơ hồ "đại nhân" một tiếng, cung kính lui về phía hai bên hai bên.

Một người đàn ông mặc áo bào xanh từ chính giữa đi tới, ánh đuốc phản chiếu đuôi mày cuối mắt tao nhã của cậu, trên vai khoác một chiếc áo choàng xám lông chuột, mặt vô cảm liếc nhìn bức tường, nhàn nhạt nói:

"Nếu người xông nhập, bắn chết tại chỗ."

Tất cả thị vệ cùng nhau cúi đầu: "Vâng!"

Thích Vận và Giang Ngôn Khanh trên mặt đất: "..."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro