🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Trương Tân đốt một lô ngũ cốc đã bị đổi bằng cám mì mốc, giả vờ vô tình bắt lửa, rồi vội vàng đệ tấu chương nhận tội, nói rằng mình thất trách, tội đáng chết. Vì đây chỉ là sự cố không phải cố ý, hắn mới được tha một mạng, nhưng Ân Tu Hiền không bỏ cuộc. Ngày thứ hai, trên triều có người nói rằng lô ngũ cốc bị đốt cháy có gì khuất tất, nghi ngờ rằng Trương Tân đã tự tham ô lương thực.

Nhưng kho lương thực đã bị đốt cháy, nghi ngờ chỉ có thể là nghi ngờ, không thể làm gì được, Ân Tu Hiền không có ý định kết tội Trương Tân chỉ bằng nước cờ này, cuối cùng chỉ đề nghị thẩm vấn một lần, nhiệm vụ thẩm vấn được giao cho Văn Ngọc Thư.

Văn Ngọc Thư rũ mắt xuống, cung kính đáp ứng.

Ân Tu Hiền bản tính hay nghi ngờ, càng lớn tuổi càng đa nghi, ông ta nghi ngờ tất cả các thành viên Ân đảng có liên quan đến chuyện này, và Văn Ngọc Thư chắc chắn là đối tượng số một danh sách, ông ta nhờ anh ta thẩm vấn Trương Tân với mục đích để xem cậu có lộ bất kỳ manh mối nào hay không.

Hình Bộ, đại lao.

Trong bóng tối nồng nặc mùi mốc meo, mỗi phòng giam chỉ có một chiếu rơm cũ nát, quan viên Hình bộ cầm ngọn đèn dầu đi phía trước dẫn nhóm người và Văn Ngọc Thư đến phòng lao, dặn dò thuộc hạ bưng ra chén trà ngon nhất rồi quay đầu nhìn người đàn ông mặc quan phục đỏ thẫm phía sau án thư, nở nụ cười bước đến:

"Đại nhân, uống ngụm trà trước đi, tôi đã nhờ người đem Trương Tân kia đến."

Văn Ngọc Thư không chút từ chối mà cười, cầm lấy chén trà quản ngục đưa tới cúi đầu nhấp một ngụm.

Hai tên quản ngục nhanh chóng đẩy một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nhợt nhạt nho nhã vào cửa, bắt hắn quỳ xuống đất thẩm tra.

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Trương Tân vẫn chưa quen lắm, hắn nheo mắt kéo đôi môi khô khốc, từ đôi môi quá khát nước nứt ra một khe hở, một dòng máu đỏ tươi chảy ra.

"Văn đại nhân, đã lâu không gặp."

Văn Ngọc Thư đặt tách trà lên bàn mỉm cười hòa nhã: "Giọng Trương đại nhân đã khàn rồi này." Cậu nhìn sang quản ngục: "Cho Trương đại nhân một chén nước thông giọng, dễ nói chuyện."

Quản ngục cúi đầu đáp lễ, bưng một chén trà rót cho Trương Tân đang quỳ trên mặt đất.

Trương Tân không biết đã bao lâu không được uống nước, quản ngục thô bạo bóp mặt hắn rót trà, hắn ho khan muốn nuốt xuống, quần áo đều bị chén trà làm ướt sũng, hắn xấu hổ nhìn người đàn ông nho nhã ngồi phía sau án thư, ho một lúc rồi hắng giọng cười nói:

"Không nghĩ tới Trương Tân ta còn có thể uống trà Văn đại nhân mời, không lỗ, không lỗ."

Quản ngục cau mày đá hắn một cước, thấp giọng mắng: "Ngoan ngoãn chút đi"

Hai ba quan viên phía sau đều tỏ thái độ không hài lòng, chỉ có một người đàn ông mặc triều phục đỏ thẫm ngồi sau bàn thẩm vấn của đại lao, cười nhìn Trương Tân, nhẹ nhàng nói: "Trương đại nhân, trà cũng đã uống rồi , bây giờ chúng ta nên nói về lô lương thực bị đốt cháy kia đi."

Trương Tân ngạc nhiên: "Còn có gì để nói? Vụ cháy kho thóc là do tôi sơ suất, nhưng tôi đã ở trong đại lao Hình bộ. Chẳng lẽ Văn đại nhân muốn giết tận đuổi tuyệt à?"

"Hỏi gì trả lời nấy!" Quan viên phía sau Văn Ngọc Thư nhịn không được quát lớn.

Trương Tân liếc nhìn ông ta, cười khẩy.

Văn Ngọc Thư nhấp một ngụm trà, bình thản nói: "Trương đại nhân, có quan viên báo cáo, hoài nghi lô ngũ cốc kia trước khi cháy đã bị ngươi đổi thành cám mì, ngươi nên suy nghĩ lại cẩn thận rồi trả lời Văn mỗ."

Trương Tân dường như thực sự rất ghét Văn Ngọc Thư, bàn tay nắm chặt của hắn hơi run lên, cười lạnh: "Muốn định tội thì sợ gì không có lý do nhỉ!"

"Trương Tân, ngươi có ý tứ gì!" Viên quan không nhịn được tức giận đá hắn một cước, tựa hồ là bất mãn cho cấp trên nhà mình đánh giá thấp.

Người đàn ông ngồi trên ghế đại sư, dáng vẻ vững vàng như núi Thái Sơn, hạ mày nheo mắt, nhẹ nhàng hạ nắp chén trà xuống, nắp chén đánh vào miệng chén phát ra tiếng động nhẹ, vị quan lập tức ngừng tranh cãi với Trương Tân, cung kính rút lui bên cạnh người đàn ông.

Cầm chén trà trong tay đeo chuỗi hạt, cậu đặt xuống bàn bên cạnh, thở dài khe khẽ:

"Nếu Trương đại nhân không muốn nói, vậy Văn mỗ chỉ có thể dụng hình trước."

Tất cả mười tám loại hình phạt trong Hình Bộ sự đều là tra tấn, và thông thường tù nhân sẽ tắt thở trước khi trải qua hết một lần. Trương Tân bị dụng hình đến loại thứ ba, quan viên Hình bộ không nhịn được la lên dừng lại. Ông ta bên người Giang Ngôn Khanh, dĩ nhiên đã sớm nhận được mệnh lệnh của y, bày ra bộ dáng tươi cười chắp tay nói với Văn Ngọc Thư.

"Đại nhân, cũng đã đủ rồi, nếu như tiếp tục tra tấn, như vậy cho dù Trương đai nhân có nói cái gì cũng là bị đánh đến phải nhận tội."

Văn Ngọc Thư cười híp mắt nhìn hắn, sau đó lại liếc nhìn người trên mặt đất đầy máu: "Được, hôm nay dừng ở đây."

Quan viên Hình bộ thở dài, hếch cằm với quản ngục, hai quản ngục hiểu ra, bước tới người kẻ hấp hối trở lại phòng giam, sau đó thu hồi ánh mắt, chắp tay với Văn Ngọc Thư.

"Tôi tiễn đại nhân đi."

Văn Ngọc Thư "ừm" một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài trước.

Đại lao tối om, thậm chí không có cửa sổ, chỉ thắp vài ngọn đèn dầu, hai lính canh ở phía bên kia đã mở cửa phòng giam của Trương Tân, ném hắn vào rồi khóa lại.

Trương Tân đầu tóc rối bù, bê bết máu, gục xuống trên chiếc chiếu cũ nát thở hổn hển, lấy ra thuốc mà quản ngục đưa cho vừa rồi cùng một chiếc bánh bột ngô. Hắn cười ngặt nghẽo gặm một miếng bánh bột ngô, làm miệng vết thương trên cơ thể bị động, đau đến nhe răng trợn mắt, rồi không biết vì sao còn thở dài thườn thượt, ánh mắt hiện lên vẻ may mắn, nào còn bộ dáng chán ghét Văn Ngọc Thư vừa rồi.

Văn Ngọc Thư và nhóm của cậu vừa đi ra khỏi Hình bộ đã gặp Giang Ngôn Khanh và Thích Vận, họ dừng lại chào hỏi, nhưng Thích Vận thậm chí không thèm nhìn họ, mặt vô cảm nhìn Văn Ngọc Thư, các quan chức phe Ân đảng hậm hực rút tay về, vừa giận vừa thẹn, cảm thấy mình bị bôi tro trét trấu lên mặt.

Văn Ngọc Thư không có gì khác so với trước, cười nói: "Giang đại nhân muốn tránh hiềm nghi cơ mà? Sao lại tới Hình bộ vậy?"

Giang Ngôn Khanh nhìn Văn Ngọc Thư như không có chuyện gì xảy ra, cũng mỉm cười: "Có một số việc vẫn chưa được giải quyết nên ta đến đây."

Văn Ngọc Thư ôn hòa nói: "Được, Giang đại nhân bận việc, Văn mỗ đi trước."

Cậu vừa đi ngang qua Thích Vận, liền nghe thấy Thích Vận nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lạnh lùng nói: "Tay Văn đại nhân nhiều máu thế này, buổi tối có thể ngủ ngon không?"

Văn Ngọc Thư dừng lại, cụp mắt xuống, cười nói: "Đương nhiên có thể, không cần để Thích tướng quân lo lắng."

Thích Vận đột nhiên siết chặt quai hàm, nhỏ giọng nói: "Văn Ngọc Thư, máu của ngươi thật lạnh."

Khác với những trận đối đầu nhỏ tình thú, sự cố lần này đã đánh thức hai người đang lún sâu, người này vẫn đang làm việc cho Ân Tu Hiền, là một thành viên của Ân Đảng và là kẻ thù chính trị của họ.

Nụ cười trên mặt Văn Ngọc Thư nhạt đi, trong lòng xẹt qua chút không vui, nhưng cuối cùng không nói lời nào, dẫn người rời đi.

...

Cuộc điều tra Trương Tân không thể phát hiện ra điều gì, Ân Tu Hiền cũng không tìm ra ai là người để lộ tiếng gió, ông ta biết tiếp tục sẽ khiến Văn Ngọc Thư không hài lòng nên để sự việc trôi qua, như thể chưa từng nghi ngờ cậu, ấm áp gọi cậu là Tu Cẩn một cách nồng nhiệt như trước.

Mà trên triều, Thích Vận càng ngày càng trầm mặc, u ám nhìn mọi người, mặc dù Giang Ngôn Khanh mỗi ngày đều tươi cười tranh luận với Ân Đảng, nhưng thỉnh thoảng thả lỏng, đôi mắt phượng hẹp dài hờ hững, trên mặt không còn ý cười làm ai nhìn thấy cũng rợn sống lưng.

Mấy ngày nay không ai ngăn cản Văn Ngọc Thư khi thượng triều bãi triều, nghiến răng nghiến lợi để cậu trêu chọc nữa. Lúc bãi triều không biết vì sao cậu đột nhiên dừng lại, nhìn Thích Vận cùng Giang Ngôn Khanh đang bị mọi người vây quanh. Sau đó cậu rời khỏi Hoàng Cực Môn, nhìn đi chỗ khác, lên xe ngựa quay về phủ, không biết rằng hai người đàn ông giữa đám quan viên quay đầu lại nhìn cậu.

Văn Ngọc Thư trở lại Văn phủ thay quần áo dạy con gái học đọc, Văn Tư Oánh không muốn học nữa, ngồi trên giường chơi cửu liên hoàn, còn cậu ngồi ở bên kia, ôm một cuốn sách đọc.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh khe khẽ, Lịch Trung cao lớn vạm vỡ bưng hộp thức ăn đi vào, ngửi thấy mùi bánh ngọt quen thuộc, Văn Tư Oánh dừng bước, vươn cổ nhìn về phía sau Lịch Trung, đôi mắt đen lóe lên ánh nhìn kỳ lạ, rồi lại cúi đầu xuống yên lặng nghịch cửu liên hoàn bằng ngọc, sau đó ngẩng đầu thấp giọng hỏi Văn Ngọc Thư:

"Cha, chú đâu?"

Văn Ngọc Thư khựng lại, nhìn về phía con gái: "Chú?"

Con bé nhìn Văn Ngọc Thư với đôi mắt đen láy, ậm ừ lặp lại: "Chú Giang, chú Thích, lâu rồi không đến chơi với Oánh nhi."

Văn Ngọc Thư trong lòng thở dài, dượng con đang giận lẫy với cha đây, ngoài mặt bất đắc dĩ nói: "Con cũng thích họ thật đấy."

Vài ngày trước, Giang Ngôn Khanh và Thích Vận lấy cớ rảnh rỗi thường xuyên đến Văn phủ, gặp Văn Tư Oánh ở chỗ Văn Ngọc Thư, thế là đưa con bé đi chơi, rất có bộ dạng yêu ai yêu cả đường đi lối về. Văn Tư Oánh nhút nhát hướng nội, từ nhỏ chưa bao giờ gặp nhiều người ngoài, có người chơi cùng con bé vui phải biết.

Văn Tư Oánh gật đầu thật mạnh, khuôn mặt trẻ con non nớt sáng lên: "Dạ, chú Giang vẽ hoa điền đẹp lắm, cha không biết đâu, chú Thích thì rất khỏe, có thể nâng Oánh nhi bay bên nữa."

Con bé khoa tay múa chân diễn tả.

Văn Ngọc Thư: "..." Cậu chỉ có vắng mặt vì giải quyết công việc một lần, một lát là quay lại, hai người này đã gì với con gái cưng của cậu vậy? Bay??

Cậu nhìn Lịch Trung, mới phát hiện trong tay anh ta xách một hộp bánh, khẽ nhíu mày: "Là y gửi tới đây?" Đã mấy ngày rồi Thích Vận và Giang Ngôn Khanh không tới quấy rầy cậu.

Lịch Trung "vâng" một tiếng, do dự nói: "Giang đại nhân cũng phái đầu bếp bánh ngọt từ Túy Tiên Lâu đến phủ, nhưng dặn đại nhân không cần suy nghĩ, đầu bếp chỉ tạm thời ở phủ chúng ta một vài ngày mà thôi, sau này sẽ lấy lại, còn... còn nói..."

Văn Ngọc Thư bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Còn có cái gì?"

Lịch Trung nuốt nước miếng, khô khan nói: "Còn nói, lúc đó sẽ mang cả đại nhân và tiểu thư về Giang phủ."

Văn Ngọc Thư khẽ "à" một tiếng.

Văn Tư Oánh ngẩn ngơ ngẩng đầu nhỏ lên nhìn cha mình, không biết rằng có người đang âm mưu khoắng cả cha lẫn con họ về nhà.

Mặc dù Văn Ngọc Thư lạnh lùng, nhưng cậu cũng biết rằng Giang Ngôn Khanh làm điều này vì sợ Oánh tỷ nhi muốn ăn bánh ngọt, sợ cậu khó xử nên gửi đầu bếp đến đây.

Cậu trầm tư một lát, người này tính hồ ly, lại không có đòi hỏi lợi ích gì? Có vẻ như không cần phải lo cha kế của Oánh tỷ nhi bỏ trốn.

Chỉ là không biết hai người này đang âm mưu cái gì, thật đáng sợ.

Mặc dù Ân Tu Hiền đã vạch trần chuyện của Trương Tân, nhưng sự nghi ngờ trong lòng ông ta vẫn không giảm bớt, càng thêm muốn nhúng chàm cho thật chắc chắn Văn Ngọc Thư, kéo cậu lên thuyền của mình, chỉ có thành người một nhà mới có thể làm ông ta yên tâm.

Văn Diệu Nhan cũng muốn thoát khỏi nỗi lo của mình càng sớm càng tốt, được Văn Ngọc Thư ngấm ngầm giật dây, để truyền tin nhanh chóng cô ta còn cố ý tham gia một số bữa tiệc trà.

Các cháu gái con gái của các quan đại thần tụ tập lại với nhau, nhâm nhi trà thưởng hoa, đề ra vài bài thơ văn chương xuất chúng, trong đó có họ hàng người nhà các quan nội các, Văn Ngọc Thư và Giang Ngôn Khanh.

Một cô gái nhìn Văn Diệu Nhan đang thưởng trà, thăm dò nói: "Nói đến đây, nghe nói Văn gia sắp có tin vui?"

Mọi người nghe vậy lập tức ngẩn ra, con gái của Quảng Nguyên nhíu mày: "Nhà họ Văn nào? Sao chưa từng nghe nói qua..."

Cô đột nhiên ngừng lại, nhìn một cô gái mặc váy trắng trong đám người, hơi giật mình, sau đó mới bình tĩnh lại: "Diệu Nhan, Văn đại nhân lo việc hôn nhân cho ngươi à?"

Hôm nay Văn Diệu Nhan tới đây là để tiết lộ chuyện này, cô ta cười nhẹ nói: "Không biết Quảng tiểu thư nghe được tin tức gì, trong nhà đúng là có chuyện tốt, nhưng.... không phải ta, mà là huynh trưởng ta dự định cưới vợ."

Tất cả mọi người trong hội đều ồ lên, huynh trưởng của Văn Diệu Nhan, còn chẳng phải là nội các thứ phụ Văn các lão sao?

Hội thơ xong, mọi người vội trở về kể với người nhà, thế là cả triều đình đều biết tin vui của Văn đại nhân sắp đến, cậu sắp lấy vợ.

Tư Lễ Giám hô lui, hạ triều.

Ân Tu Hiền và Văn Ngọc Thư đi cùng nhau, ông ta cười trêu chọc cậu: "Lần trước đến gặp con, phát hiện hậu trạch không ai quản lý, cho nên mấy nha hoàn mới cẩu thả quên đóng cửa sổ hại con lại bị bệnh mấy ngày, lần này nếu con muốn tục huyền, cũng là giúp nghĩa phụ đỡ một mối bận tâm."

Ông ta ân cần nói: "Thế nào, có người con thích không?"

Văn Ngọc Thư bất đắc dĩ đáp: "Sợ làm lão sư thất vọng rồi."

Ân Tu Hiền cười ha ha vài tiếng: "Con cả ngày ở trong nội các nha môn, không ra ngoài tản bộ, tìm đâu ra nữ nhi nhà ai thích hợp?"

Ông ta và Văn Ngọc Thư lần lượt bước ra khỏi Hoàng Cực Môn, cân nhắc một lúc rồi lên xe, nói:

"...Ta có một cô cháu gái rất hâm mộ con. Nó cũng thông thư đạt lý lại hiểu chuyện, vừa vặn mấy ngày nay nó và huynh trưởng nó đến thăm ta, ngày mai đến nhà ta ăn cơm uống trà gặp nhau xem."

Ân Tu Hiền là cha nuôi của Văn Ngọc Thư, theo lý thuyết cháu gái của ông ta phải gọi Văn Ngọc Thư là chú, nhưng họ hàng ruột rà ở cổ đại còn có thể kết hôn, huống chi là người được nhận nuôi thậm chí còn không được liệt kê trong gia phả.

Ý của ông ta Văn Ngọc Thư không thể từ chối đành chắp tay đồng ý.

Sau khi xe ngựa của Ân Tu Hiền đi, Văn Ngọc Thư quay lại, đúng lúc Thích Vận và Giang Ngôn Khanh từ Hoàng Cực Môn đi ra. Cậu quay đầu lại, đi đến xe ngựa của Văn phủ, vừa bước một chân đã nghe thấy Giang Ngôn Khanh bình tĩnh hỏi:

"Ta nghe nói Văn đại nhân muốn tục huyền?"

Văn Ngọc Thư dừng lại, không nói gì, lên xe ngựa, Lịch Trung sợ Thích tướng quân lại cướp đại nhân của mình đi như thổ phỉ nên vội vàng kéo dây cương lái xe ngựa đi.

Chuyện Văn các lão từng kết hôn được thả vài năm trước, nhưng vợ đã qua đời không lâu sau đó, thậm chí không ai biết vợ Văn các lão trông như thế nào, đến từ gia đình nào. Hôn nhân của Văn các lão rất nhiều người động tâm tư, mặc dù là tục huyền, còn có một con gái riêng, nhưng người ta lại là Thứ phụ của Nội các, dưới Ân Tù Hiền không có người thứ hai có thể sánh được. Ngày thường thấy cậu trên xe ngựa quan viên nào cũng kính cẩn tránh né, ai lại không muốn một người con rể như vậy.

Đương nhiên, ngoại trừ một số quan nhất phẩm và các thế huân quý tộc, những quan chức có địa vị thấp hơn cậu rất nhiều cũng không dám nghĩ tới, nhưng còn chưa kịp hỏi thăm tin tức đã nghe nói Ân Tu Hiền có ý định đưa cháu gái hứa hôn với Văn Ngọc Thư, thế là tức khắc dừng ngay tâm tư.

Ngày đầu tiên, có người nói nhìn thấy Văn đại nhân đưa Ân tiểu thư đó đi dạo phố.

Ngày thứ hai, có người nói nhìn thấy Văn đại nhân mua bánh ngọt cho Ân tiểu thư.

Ngày thứ ba, có người nói Văn đại nhân đi chọn đồ trang sức ở lâu các nào, chuẩn bị đến nhà Ân đưa sính vật.

Hai tên cầm thú đang định bí mật xử lý Ân Tu Hiền, trói Văn Ngọc Thư về nhà tức nghiến răng nghiến lợi, lập tức gạt hết tất cả, lần đầu tiên mò đến cửa sau nhiều ngày.

Văn Ngọc Thư còn chưa biết chuyện gì, làm xong việc đang định trở về thư phòng, dẫn con gái đi viết chữ đọc sách, đột nhiên bị một bàn tay to lớn từ phía sau che miệng lại, người đàn ông cường tráng vòng tay qua eo cậu, bế cậu sang phòng ngủ bên cạnh.

Cậu ngã xuống giường mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cau mày nhìn Thích Vận căng thẳng và Giang Ngôn Khanh lạnh lùng, không hề hoảng sợ mà bình tĩnh nói:

"Đại tướng quân lại phát điên cái gì nữa?"

Thích Vận nghiến răng cười lạnh, đôi mắt ưng dán chặt vào người đàn ông dịu dàng nằm dưới người mình: "Mấy ngày không gặp, thế mà lúc thì nghe nói ngươi dẫn con gái nhà ai ra ngoài dạo phố, lúc thì nghe nói đi mua cho nàng ta ít bánh ngọt, lúc lại nghe nói ngươi tự mình đi chọn trang sức, có phải sang ngày mai chúng ta sẽ phải ăn thôi nôi con ngươi không hả?!"

Hắn tức giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng, mấy ngày nay ngủ không ngon, hai mắt tức giận đỏ ngầu, dùng bàn tay to thô ráp nhéo vào gò má trắng nõn của Văn Ngọc Thư, âm hiểm hạ thấp giọng nói:

"Văn đại nhân, lời nói của tiểu hầu gia xin để lại ở đây, ngươi muốn cưới vợ sinh con, không có cửa đâu."

Mai lên chương nữa nha mng

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro