🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đêm tối, mặt trăng bị mây đen che khuất, một chiếc xe ngựa đậu bên ngoài một tòa nhà lớn với tấm biển đề "Ân phủ", một ông lão bước lên chiếc ghế đẩu thấp xuống xe.

Mãi đến đêm khuya Ân Tu Hiền mới trở về phủ, sắc mặt âm trầm, thị vệ trong phủ vội vàng tiến lên, ghé vào tai ông ta thì thầm gì đó, trong đêm tối ông ta bình tĩnh hỏi: "Người ở đâu?"

Thị vệ cung kính cúi đầu: "Bẩm, trong thư phòng."

Ân Tu Hiền "ừm" một tiếng, đi vào thư phòng: "Không cần đi theo."

Trong thư phòng thắp một ngọn đèn, một bóng người mơ hồ phản chiếu, Ân Tu Hiền đẩy cửa vào, nhìn thấy một người đàn ông mày râu nhẵn nhụi, mặc áo suông chỉnh tề đang ngồi trên ghế uống trà, hình như đã nghe thấy tiếng động lúc nãy, hắn vẫn bưng tách trà, nhướng mắt nhìn sang.

"Ân đại nhân, ngài vừa mới làm xong việc sao?" Người đàn ông này nói chuyện cũng có nét yểu điệu như phụ nữ.

Ân Tu Hiền cởi bỏ áo choàng trên vai, lạnh lùng liếc hắn ta: "Sao ngươi lại ở đây? Tự mình ra cung, ngươi thật to gan."

"Yên tâm đi, tiểu hoàng đế đang ngủ, ta tới tìm ngươi là muốn biết ngươi chờ đến khi nào mới có thể bắt đầu."

Uông Đức Hữu, thái giám Phụng bút, đặt tách trà sang một bên, đôi mắt tối lại, giọng điệu u ám: "Hoàng đế nhỏ ngày càng lớn, lại còn có chú của mình, hắn lại rất ghét ngươi và ta. Nếu cứ để hắn lớn lên, một khi nắm quyền, làm sao chúng ta có thể sống tiếp?"

Ân Tu Hiền cau mày: "Ý của ngươi là?"

Thái giám Phụng bút hừ mũi, kỳ quái nói: "Ta có ý gì Ân đại nhân không biết sao? Hôm nay tiểu hoàng đế đã đem chuyện cháu trai ngài giao cho Giang Ngôn Khanh, hắn nhất định sẽ không nương tay!"

Ân Tu Hiền mệt mỏi nhéo nhéo sống mũi của mình, không thể phủ nhận thái giám nói đúng, ai có thể ngờ rằng cái Hầu phủ sa sút thế mà lại bước ra Thích Vận, tiểu hoàng đế cũng có chỗ dựa. Tuổi trẻ non nớt, nhưng cuối cùng cũng sẽ trưởng thành. Nhưng mưu phản quốc chính là trọng tội rơi đầu, đã trên vạn người dưới một người, trên vạn người trợ thủ, trừ phi là hoàn toàn cần thiết, ông ta không muốn dấn thân vào con đường mạo hiểm khiến người đời khinh thường này.

Ông ta chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, trầm mặc hồi lâu, già nua nói: "Để ta suy nghĩ lại."

...

Trong Giang phủ, thư phòng đèn sáng trưng, ​​mấy phụ tá vừa mới rời khỏi thư phòng, trên bàn còn có chén trà, Giang Ngôn Khanh cùng Thích Vận đang nói chuyện.

"Ta đã nhờ người đem tấu chương luận tội Ân Hi giao cho triều đình, lại không nghe nói, chỉ có một khả năng, có người ngăn cản."

Giang Ngôn Khanh dựa vào ghế bành phủi lá trà bằng nắp tách trà: "Ngoại trừ Nội các thủ phụ Ân Tu Hiền, người duy nhất có thể đồng thời che mắt hoàng đế chính là Uông Đức Hữu, Phụng bút Tư Lễ Giám."

Thích Vận suy nghĩ một lúc: "Uông Đức Hữu phụ trách Tư lễ giám và Đông xưởng. Đề xuất do nội các gửi đến cũng yêu cầu hắn ta thay mặt hoàng đế phê duyệt việc chuộc tội. Ân Tu Hiền hành động thận trọng .. .vậy thì hãy bắt đầu với thái giám Phụng bút này, hắn đi theo hoàng đế mỗi ngày, cũng thuận tiện cho chúng ta hoạt động.

Giang Ngôn Khanh cũng nghĩ như vậy, đặt tách trà xuống nói: "Nói đến đây, còn một điều nữa. Sau khi Ân Hi đến hoàng thành, gã ta thường xuyên lang thang trong các sòng bạc và tửu lầu, say khướt với một một đám bạn nhậu, theo lý thuyết đã không còn tiền, nhưng sau khi gặp được cháu trai của Khê Bình Hầu, đột nhiên rất hào phóng vung tiền đánh bạc, không lâu sau, cháu trai của Tây Bình Hầu cũng trở thành một quan chức nhỏ ."

"Ý của ngươi là... bán quan sao? Gã to gan thế à?" Thích Vận nhíu mày.

Giang Ngôn Khanh mỉm cười: "Sợ là như vậy. Điều kỳ lạ hơn nữa là Ân Tu Hiền dường như không biết về vấn đề này, không biết liệu người của Ân Đảng có tự chủ trương để lấy lòng cháu trai của cấp trên, chưa kịp nói với ông ta hay không, và ... Thích Nhị, ngươi có nghĩ rằng đây là một sự trùng hợp quá mức không."

Ánh mắt Thích Vận hơi hơi tối sầm lại.

Đúng là quá trùng hợp.

"...Theo như những năm trước, Ân Hi đáng lẽ phải về nam từ lâu rồi. Năm nay, gã ở lại cho đến bây giờ là vì cuộc hôn nhân của nhà họ với Văn Ngọc Thư."

Giang Ngôn Khanh chống khuỷu tay lên tay vịn, chống bên má, đôi mắt phượng hẹp dài cong cong:

"Văn đại nhân của chúng ta ... chính xác thì đang định làm gì?"

Đại lao Hình bộ im lặng chào đón hai người không ngờ tới, ngọn đèn dầu leo ​​lét, cửa phòng giam đóng sầm, người trên chiếu nát vội vàng chắp tay chào hai người mặc áo choàng đi vào: "Các lão, tướng quân, Xin thứ lỗi cho Trương Tân vì không thể đứng dậy hành lễ."

Thích Vận mặt không đổi sắc đứng một bên, Giang Ngôn Khanh cười với Trương Tân: "Trương đại nhân, ngài không cần quá khách khí, đang ở lao tù mà."

Trương Tân vẫn còn vết thương trên mặt, cười toe toét: "Được rồi, mọi thứ đều ổn, Trương Tân lài tội thần, và tôi muốn cảm ơn các lão vì thuốc chữa vết thương và thức ăn."

"Không cần cảm tạ." Giang Ngôn Khanh cùng Thích Vận lén đến đây, cũng không thể ở lại lâu hơn, hỏi: "Trương đại nhân, ngươi có thể nói cho ta biết, vấn đề lương thực là do có người chỉ điểm, giúp ngươi thoát được một kiếp nạn à?"

Trương Tân sửng sốt, do dự một chút.

Giang Ngôn Khanh không ngừng quan sát biểu hiện của hắn, nhìn dáng vẻ của hắn liền hiểu ra tất cả, nhẹ giọng nói: "Là Văn đại nhân đúng không? Yên tâm, ngươi là cấp dưới của ta, hắn giúp ngươi ta sẽ không bội bạc nói cho Ân Tu Hiền đâu."

Thấy cấp trên của mình đã sớm đoán được, Trương Tân đành phải chắp tay: "Là Văn đại nhân, thật xin lỗi đã không nói cho Các lão biết chuyện này, nhưng Văn đại nhân đã mạo hiểm dưới tai mắt Ân Tu Hiền mà giúp thần trong lúc nguy hiểm, cũng giúp đỡ ngàn vạn người dân phía Nam,, tôi không thể để ngài ấy bị cầm tù."

Giang Ngôn Khanh chỉ thở dài: "Yên tâm đi."

Hai người lợi dụng màn đêm rời khỏi đại lao Hình bộ.

...

Vài ngày sau khi sự việc của Ân Hi được điều tra, Ân Tu Hiền cố ý thao túng truyền thông để bôi nhọ danh tiếng của người phụ nữ này, nhưng không ngờ Giang Ngôn Khanh giữa đại điện tố cáo Ân Hi bán quan cho cháu trai Khê Bình Hầu. Ân Tu Hiền đột ngột ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Giang Ngôn Khanh.

Tình thế trong triều thay đổi, Giang Ngôn Khanh đứng giữa đại điện, ngay khi đọc ra lời khai của cháu trai Khê Bình Hầu, Lại bộ thị làng rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trong sáu bộ, Ân Tu Hiền đang ngồi vào vị trí Thượng thư của Lại bộ, nhưng Ân Tu Hiền ngày càng già đi, lực bất tòng tâm. Năm nay ông ta mới trao lại quyền lực của Lại bộ cho Văn Ngọc Thư. Lại bộ thị lang dĩ nhiên không phục, âm thầm đấu với Văn Ngọc Thư, muốn thay thế cậu. Tình cờ, cháu trai của nguyên phụ đến gặp hắn vài ngày trước và muốn sắp xếp một chức quan nhỏ cho bạn của mình, để lấy lòng bên kia, hắn sẵn sàng đồng ý, nhưng ai có thể ngờ rằng cuối cùng lại tự làm hại mình. Lại bộ Thị lang nghiến răng, dập đầu nói không liên quan đến thủ phụ, tự hắn quyết định, nhưng lời ông ta nói chắc ai cũng không tin.

Hôm nay trong triều mấy quan viên trong Ân Đảng lần lượt bị giáng chức, bị bắt vào ngục giam vào chỗ của Giang Ngôn Khanh, không không nôn ra thứ gì là không thể, nhưng một khi nôn ra, chỉ có cái chết chờ đợi. An Tu Hiền cũng vì người nhà bán quan bị tiểu hoàng đế quở trách.

Ân Tu Hiền sắc mặt u ám, khống chế chính sự triều dã nhiều năm như vậy, lại bị một đứa trẻ khiển trách trước mặt bá quan văn võ, sắc mặt không được đẹp cho lắm, tiểu hoàng đế còn chưa nói xong, ông quỳ trên mặt đất và nói rằng mình đã quá già, xin Bệ hạ cho phép được cáo lão về quê. Vừa nói thế, một số quan lại bên Ân đảng lập tức ra mặt cầu tình.

"Bệ hạ, tuyệt đối không thể, Ân các lão vì thần triều cống hiến mấy chục năm, là vương triều trụ cột, thỉnh bệ hạ tù bi xử lý."

"Lâm đại nhân nói rất đúng, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!"

"Hoàng thượng, xin hãy suy nghĩ kỹ!"

Vài viên quan quỳ trên những viên gạch vàng của Điện Hoàng Cực, một trong số họ là Ân Tu Hiền, một vị quan thần kỳ cựu đã từng trải qua hai triều đại hoàng đế, Văn Ngọc Thư bình tĩnh cụp mắt xuống, nghĩ rằng Ân Tu Hiền làm quan nhiều năm, căn cơ sâu dày, việc nhỏ này không thể làm gì được ông ta, cậu ngước mắt liếc tiểu hoàng đế một cái.

Tiểu hoàng đế mới mười tuổi, không có khả năng kiểm soát tốt như bọn họ, sắc mặt tái nhợt rồi chuyển sang đỏ bừng, cuối cùng nghĩ đến những năm tháng phục vụ cho triều đình của Ân Tu Hiền, chỉ phạt bổng lộc, sau đó bãi triều.

Ân Tu Hiền đang quỳ trên mặt đất từ từ ngồi dậy, nhìn chiếc ghế rồng trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.

Mặc dù hoàng đế nhỏ đã tha thứ, nhưng phe Ân đảng bị tổn thất nặng nề.

Văn Ngọc Thư đi đến bên cạnh ông ta, đứng đó một lúc, sau đó nghe thấy giọng nói già nua của Ân Tu Hiền đầy ẩn ý nói.

"Chim chóc trưởng thành, cánh cũng cứng rồi, Tu Cẩn có gì không hài lòng sao không nói với nghĩa phụ, có chuyện gì phụ tử ta không thể thương lượng được cơ chứ."

Mọi thứ về nội các không thể giấu Ân Tu Hiền, nhưng Văn Ngọc Thư đấu nhau quá ác liệt trước đó với Thích Vận, quan viên khảo hạch vào ra rất nhiều, ông ta không mấy để tâm nên và không phát hiện ra Lại bộ Thị lang xếp vào một chức quan nhỏ, hơn nữa khi chuyện này xảy ra lại đúng vào thời điểm Văn Ngọc Thư bị bệnh, công việc của Lại bộ tạm thời giao cho Lại bộ thị lang, lại còn có liên hôn khiến Ân Hi ở lại thêm mấy ngày, e rằng chỉ là âm mưu của người này.

Văn Ngọc Thư cau mày, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ý nghĩa phụ là sao ạ?"

Cậu âm thầm động tay động chân nhiều như vậy, khiến cho phe Ân Đảng tổn thất nặng nề, Ân Tu Hiền còn không nhận ra thì ông ta làm quan bao nhiêu năm cũng thật uổng phí. Đôi mắt như cáo già nhìn thật sâu người đàn ông vinh nhục không khinh, cười vài tiếng:

"Nói đến quyền thế chi đạo, Tu Cẩn thật đúng là trò giỏi hơn thầy, nhìn xem, còn dám dùng với nghĩa phụ."

Văn Ngọc Thư ra vẻ như không biết nên giải thích như thế nào, gương mặt ôn hòa tràn đầy bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Nghĩa phụ trách oan học trò rồi."

Cậu không chịu thừa nhận, vẫn vô cùng ngây thơ và bất lực, Ân Tu Hiền cười lạnh bỏ đi không nói gì, các quan chức của Ân đảng xấu hổ, theo Ân Tu Hiền rời đi.

Lễ bộ thượng thư do dự, nghĩ đến bát canh giải rượu năm đó , đi ngang qua cậu dừng lại, thấp giọng khuyên nhủ:

"Nguyên phụ tâm tình không tốt, Văn đại nhân đừng để trong lòng."

Văn Ngọc Thư vẫn giữ phong thái ôn hòa nho nhã, cười nói: "Ta biết rồi, cám ơn Vương đại nhân."

Lễ bộ thượng thư hành lễ, đi theo đám người rời đi Hoàng Cực điện, công bộ thị lang lại không như thế, phẫn nộ hạ giọng nói:

"Lại Bộ thị lang và Ân Hi bán qua thì có liên quan gì đến đại nhân cơ chứ? Đúng là giận cá chém thớt. Đại nhân đã làm việc rất chăm chỉ cho nguyên phụ, lại còn bị nghi ngờ, hạ quan đây cũng cảm thấy oan ức cho đại nhân."

Văn Ngọc Thư tốt tính cười: "Không sao, nghĩa phụ tuổi lớn rồi, có chút cố chấp, ngẫm lại sẽ hiểu."

Công Bộ thị lang vẫn còn nghẹn túc, còn chẳng phải sao? Lần trước họ bị Thích Vận và Giang Ngôn Khanh cho uống say, hôm sau nguyên phụ đã đến cửa chất vấn họ cặn kẽ. Văn đại nhân tốt xấu còn đưa họ canh giải rượu, còn trong mắt nguyên phụ chỉ có nghi ngờ rồi nghi ngờ.

Sau khi bị Văn Ngọc Thư đuổi đi, Văn Ngọc Thư cũng một mình đi ra khỏi chính điện, đi xuống mấy bậc thang, liền nhìn thấy Thích Vận cùng Giang Ngôn Khanh đang đợi cậu ở phía dưới, cậu mặt không chút thay đổi đi ngang qua bọn họ, đột nhiên Giang Ngôn Khanh nhàn nhã cất tiếng nói từ bên cạnh.

"Không biết Văn đại nhân có hài lòng không?"

Văn Ngọc Thư dừng một chút, quay đầu nhìn y: "Hài lòng cái gì?"

Giang Ngôn Khanh cong cong đôi mắt phượng nhìn cậu, môi mỏng đỏ mọng cong lên mỉm cười, thanh âm lười biếng, chậm rãi nói: "Tự nhiên là, ta ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của Văn đại nhân, triển khai từng bước một."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro